Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
Ông Phương thợ rèn tìm Hứa Tam Quan, đòi anh mang ngay tiền đến bệnh viện. Ông Phương nói:
Không mang tiền đến, bệnh viện sẽ không cho con trai tôi uống thuốc.
Hứa Tam Quan nói với ông Phương:
Tôi không phải bố Nhất Lạc, ông đã tìm nhầm người, ông nên đi tìm Hà Tiểu Dũng mà đòi.
Ông Phương hỏi anh:
Anh không làm bố Nhất Lạc từ bao giờ? Trước lúc Nhất Lạc đánh con trai tôi bị thương? Hay là sau?
Đương nhiên là trước– Hứa Tam Quan đáp - Ông thử nghĩ,tôi bị cắm sừng chín năm, tôi đã nuôi con trai cho Hà Tiểu Dũng chín năm, tôi còn thay hắn bỏ tiền ra cho con trai ông nằm viện, thì tôi sẽ là vua của những kẻ bị cắm sừng.
Nghe Hứa Tam Quan nói, ông Phương cho là phải, liền đi tìm Hà Tiểu Dũng. Ông nói với Hà Tiểu Dũng:
Anh để Hứa Tam Quan bị cắm sừng chín năm, Hứa Tam Quan lại nuôi con trai anh chín năm, tục ngữ có câu: Ơn bằng giọt nước báo đáp bằng suối nguồn tuôn chảy, xét phần chín năm này, anh phải bỏ tiền nằm viện cho con tôi.
Hà Tiểu Dũng nói:
Dựa vào đâu nói Nhất Lạc là con tôi? Dựa vào thằng bé ấy giống tôi ư? Trên đời này có vô khối người giống nhau.
Nói xong, Hà Tiểu Dũng lục quyển sổ hộ khẩu ở dưới đáy hòm, mở ra cho ông Phương thợ rèn xem:
Ông xem, có tên Nhất Lạc trong này không? Có không nào? Làm gì có….Trong sổ hộ khẩu, nhà ai có tên Nhất Lạc, thì nhà ấy phải bỏ tiền nằm viện cho con ông.
Hà Tiểu Dũng cũng không chịu bỏ tiền, cuối cùng ông Phương đến tìm Hứa Ngọc Lan. Ông nói với chị:
Hứa Tam Quan bảo Nhất Lạc không phải con anh ấy,Hà Tiểu Dũng cũng bảo Nhất Lạc không phải con anh ấy, cả hai anh đều không nhận là bố Nhất Lạc, tôi đành phải tìm chị, may mà Nhất Lạc chỉ có một mẹ.
Nghe ông Phương nói, Hứa Ngọc Lan hai tay ôm mặt khóc hu hu. Ông Phương cứ đứng suốt bên cạnh chị, chờ Hứa Ngọc Lan khóc đã tương đối, ông Phương mới nói tiếp:
Các người cứ cố tình dây dưa không bỏ tiền ra, tôi đành phải dẫn người đến bắt nợ, chở những thứ có giá trong nhà các người đi…Phương thợ rèn này xưa nay đã nói là làm.
Hai hôm sau, bọn ông Phương đến, bảy người cả thẩy, họ mang theo hai xe bò, sau khi bọn họ trẽ vào đầu ngõ, gần như kín hết ngõ. Lúc ấy vào buổi trưa,Hứa Tam Quan đang sắp sửa ra khỏi nhà, nhìn thấy bọn ông Phương rầm rập kéo vào, anh biết ngay hôm nay nhà mình bị bắt nợ, anh quay vào nói với Hứa Ngọc Lan:
Đun một ấm nước, chuẩn bị bảy cái cốc, trong hộp còn chè búp không? Có bảy khách dến, bảy người.
Hứa Ngọc Lan nghĩ bụng, ai đến thế nhỉ, sao đến đông thế, chị liền chạy ra cổng nhìn, trông thấy bọn ông Phương thợ rèn, Hứa Ngọc Lan bỗng tái mét mặt, chị nói với chồng:
Họ đến bắt nợ.
Hứa Tam Quan bảo:
Đến bắt nợ cũng là khách, cô mau mau đi chuẩn bị chè nước.
Bọn ông Phương đi đến trước cửa nhà Hứa Tam Quan, đặt xe bò xuống, tất cả đứng taị chỗ, ông Phương nói:
Tôi cũng không có cách nào khác, chúng ta quen biết nhau đã hơn hai mươi năm, thường ngày ngẩng đầu không nhìn thấy nhau, cúi đầu xuống là thấy liền…. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào hơn, con trai tôi chờ tiền trong bệnh viện, không có tiền bác sĩ không cho thuốc… Sau khi con trai tôi bị Nhất Lạc nhà anh chị đập vỡ đầu, tôi có đến nhà anh chị làm ầm ĩ lên không? Không….Tôi ở trong bệnh viện chờ anh chị mang tiền đến, chờ đã hai tuần nay…
Hứa Ngọc Lan lúc này ngồi phịch xuống ngưỡng cửa, ngồi ngay ở giữa, dang hai cánh tay, y như chắn lối họ.
Các ông đừng vào nhà tôi, đừng chở đồ đạc nhà tôi, nhà này là mạng sống của tôi, tôi đã vất vả cực nhọc mười năm, mười năm dè sẻn, chắt bóp mới có cái nhà này, tôi van các ông đừng vào, đừng chở đồ đạc nhà tôi…
Hứa Tam Quan nói với vợ:
Người của ông Phương đều đã đến, còn kéo cả xe bò, sẽ không bao giờ nghe cô nói mấy câu mà họ bỏ về, cô đứng lên, mau mau đi đun cho các ông ấy ấm nước.
Hứa Ngọc Lan nghe lời chồng, đứng dạy lau nước mắt, đi đun nước cho khách. Sau khi Hứa Ngọc Lan đi, Hứa Tam Quan nói với bọn ông Phương:
Các ông cứ vào mà chở, chở được bao nhiêu thì chở, chỉ có điều đừng chở đồ đạc của tôi, tai hoạ Nhất Lạc gây ra không hề liên quan đến tôi, cho nên đồ đạc của tôi không được chở.
Hứa Ngọc Lan đun nước cho họ ở trong bếp, qua cửa bếp để ngỏ, chị trông thấy bọn họ vào trong nhà, trông thấy họ bắt đầu lật hòm chuyển bàn, có hai người bê ghế để lên xe bò, có một người cầm mấy bộ quần áo của Hứa Ngoc Lan cũng bỏ lên xe, hai cái hòm của hồi môn của chị bê ra để lên hai xe, còn có cả hai mảnh lụa cũng là của hồi môn chị đem theo, chị luôn luôn tiếc không may mặc, bây giờ cũng bị chất lên xe, để trên mặt hòm, rủ xuống mềm nhũn.
Hứa Ngọc Lan trông thấy họ bê hết thứ này đến thứ khác trong nhà mình lên xe. Hứa Ngọc Lan đun sôi nước cho họ, rót nước vào bảy cái cốc, bàn không còn, chị không biết để nước vào đâu, chị nhìn thấy Hứa Tam Quan giúp họ khiêng chiếc bàn để ăn cơm và để bọn trẻ làm bài tập chất lên xe. Sau đó có thể vừa giờ làm hăng quá, Hứa Tam Quan đứng tại chỗ thở hổn hển,dơ tay lau mồ hôi trên mặt. Nước mắt chị chảy ròng ròng, chị nói với hai người đang lôi đồ đạc trong nhà mình:
Trên đời này sao lại có hạng người như thế không biết, xem ra, giúp người ta đến bắt nợ nhà mình còn hăng hơn người ta.
Cuối cùng, ông Phương và hai người nữa khiêng cái giường ngủ của hai vợ chồng Hứa Ngọc Lan, thấy vậy Hứa Tam Quan vội nói:
Không được chở giường này, giường này có một nửa là của tôi.
Ông Phương nói:
Thứ có tí chút đáng giá trong nhà anh cũng là cái giường này.
Hứa Tam Quan nói:
Các ông chở chiếc bàn ăn cơm của chúng tôi, một nửa cái bàn ấy là của tôi, các ông chở bàn đi, thì để lại cho tôi cái giường.
Ông Phương nhìn trong nhà đã dọn trống không, gật đầu bảo:
Để giường lại cho họ, không thì tối họ không có chỗ ngủ.
Bọn ông Phương lấy dây thừng chằng chặt bàn ghế hòm tủ và các thứ vào xe bò, chuẩn bị kéo đi, có hai người kéo xe, ông Phương nói:
Bọn tôi đi được chưa?
Hứa Tam Quan cười nhìn họ, gật đầu, Hứa Ngọc Lan dựa người vào khung cửa, nước mắt chảy ròng ròng, chị nói với họ:
Các ông uống hớp nước trà rồi hãy đi.
Ông Phương lắc đầu đáp:
Thôi chị ạ.
Hứa Ngọc Lan nói:
Rót ra cốc cho các ông cả rồi, để trên nền nhà bếp, tôi nấu riêng cho các ông kia mà, các ông uống rồi hãy đi….
Ông Phương nhìn Hứa Ngọc Lan đáp:
Vậy thì chúng tôi uống rồi đi.
Bọn họ vào cả trong bếp uống trà. Hứa Ngọc Lan ngồi trên ngưỡng cửa, khi bọn họ uống trà xong đi ra, ai cũng nhấc chân đi qua cạnh chị, nhìn thấy họ kéo xe đi, Hứa Ngọc Lan khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói:
Tôi chẳng thiết sống làm gì nữa, tôi sống đủ rồi, trái lại chết đi nhẹ nhõm hơn, chết đi tôi khỏi phải lo chuyện này chuyện khác, khỏi phải nấu cơm giặt quần áo cho chồng cho con, cũng khỏi mệt khỏi khổ, chết đi tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn thời con gái…
Bọn ông Phương kéo xe định đi, nghe thấy Hứa Ngọc Lan nói như vậy, ông Phương lại để càng xe xuống, nói với hai vợ chồng Hứa Tam Quan:
Hai xe đồ nhà anh chị, Phương thợ rèn này không bán ngay đâu, tậm thời để mấy hôm ở nhà tôi, tôi cho anh chị ba ngày, bốn ngày cũng được, chỉ cần anh chị đem tiền đến, Phương thợ rèn tôi sẽ chở những thứ này về, đặt vào chỗ cũ tử tế.
Hứa Tam Quan nói với ông Phương:
- Thật ra, nhà tôi cũng biết không có cách nào khác, chỉ có điều ngay một lúc cô ấy nghĩ không thông.
Sau đó Hứa Tam Quan ngồi xuống nói với vợ:
Ông Phương cũng không biết làm thế nào khác, nói thế nào thì nói, con trai cô cũng đập vỡ đầu con người ta, ông Phương đã hết sức lịch sự đối với nhà mình, nếu phải tay người khác, nhà mình đã bị đập phá từ lâu rồi…
Hứa Ngọc Lan hai tay ôm mặt khóc hu hu, Hứa Tam Quan dơ tay vẫy chào bọn ông Phương:
Các ông đi nhé, đi nhé!
Hứa Tam Quan nhìn ngôi nhà hai vợ chồng tích luỹ trong mười năm bị chất gần hết trên hai xe bò, sau đó chòng chà chòng chành, va vào nhau xủng xoảng, chở đi ra đầu ngõ, sau khi hai xe bò trẽ khỏi ngõ và đi khuất, nước mắt Hứa Tam Quan cũng tự dưng tuôn trào, anh cúi xuống, cùng ngồi với vợ trên ngưỡng cửa, cùng khóc hu hu.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu