Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Le Rosaire
Dịch giả: Mai Thế Sang
Upload bìa: Son Le
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

Chương 12
ên gọi một cốc cà phê rồi ngồi ngoài sân của khách sạn để không bị mất một chút nào cảnh đẹp huyền bí của ban đêm. Trong ánh sáng chói chang, những kim tự tháp như cao hơn và vững vàng hơn, và Quái Thần như được bao phủ nhiều bí mật hơn. Jên tự hứa với mình sẽ đi một vòng ra phía ấy trước khi lên buồng.
Trong lúc chờ đợi, Jên ngả lưng trên chiếc ghế mây, uống cà phê từng ngụm nhỏ và thả mình cho những cảm giác dễ chịu mơ màng thường theo sau một sự cố gắng về thể xác.
Những ý nghĩ êm đềm về Đan xuất hiện trong tâm trí Jên. Từ nơi sâu thẳm của đêm xanh, cặp mắt đẹp của Đan như nhìn chị, Jên nhắm mắt lại để được nhìn rõ hơn. Buổi tối hôm đó Jên không nghi ngờ gì cặp mắt của người mình yêu: Thật dịu dàng biết bao! Ôi! Vì lo sợ cho tương lai chị đã thóa mạ cặp mắt ấy. Tối hôm nay chị tràn đầy tin tưởng, tin tưởng vào Đan, tin tưởng vào bản thân mình. Jên tự nhủ thầm nếu có Đan ở đây, chị sẽ đi với anh trong đêm sáng này và không lo ngại vẩn vơ, chị sẽ để anh nhìn mình. Chị sẽ nói với anh: "Anh Đan, bộ mặt này là của anh, em muốn nó xinh đẹp vì tình yêu anh, nếu nó là ý muốn của anh, anh yêu! Tại sao em lại tìm cách lột bỏ nó của anh?"
Lý do của sự thay đổi ý kiến này là thế nào? Có phải là do tác động của đơn thuốc của Đêrych không? Cái quan điểm mới này phải chăng phù hợp hơn cái lý do thiêng liêng mà chị đã buộc phải chấp nhận để đi tới quyết định của chị với một giá biết bao đau khổ?...
Jên nghĩ thầm: "Tối hôm nay một vấn đề rất rõ ràng với mình. Nếu Đan còn yêu mình, còn cần thiết đến mình, mình không thể tiếp tục sống xa anh ấy, mình phải đến với anh!" Jên mở to cặp mắt nhìn Quái Thần… rồi lại nhắm mắt lại và nghĩ thầm: "Mình sẽ liều thử thách!" Và một niềm vui mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng chị.
Lúc đó có một nhóm người Anh đi từ trong phòng ăn ầm ỹ tiến ra sân. Họ mới đến lúc chiều và ăn tối muộn. Jên nhận thấy trong bọn họ có một thiếu phụ đẹp và cô con gái, hai chàng thanh niên và một ông đã đứng tuổi có vẻ nhà binh. Họ không chú ý đến Jên nhưng họ quấy rầy giấc mơ của chị. Họ ngồi quanh cái bàn gần chị và tiếp tục câu chuyện như chỉ có mình họ. Một vài người khách lạ đang ngồi uống cà phê và hút thuốc đứng lên đi tìm chỗ yên tĩnh hơn dưới gốc cây dừa. Jên muốn bắt chước họ nhưng không đủ can đảm làm gián đoạn giấc mộng đẹp. Người đứng tuổi cầm trong tay một bức thư và một tờ báo "Bưu điện buổi sáng." Nhóm người đó đang bình luận về những tin tức trong bức thư và trong tờ báo mà người ta vừa đọc to lên một đoạn.
- Tội nghiệp cho anh thanh niên! - Thiếu phụ nói. - Thật buồn quá!
- Có tin rằng anh ta muốn chết ngay! - Cô con gái kêu lên. - Nếu là con, con chết quách cho rồi!
- Ô không! - Một thanh niên nói. - Dù sao thì đời cũng vẫn còn đẹp lắm!
- Ôi, nhưng mù mắt! Cô gái thở dài nói giọng rên rỉ. Mù cho đến trọn cuộc đời. Khủng khiếp quá!...
- Có phải do chính súng của anh ta không? Thiếu phụ hỏi. Nhưng tại sao họ lại đi săn vào giữa tháng Ba?
Jên mỉm cười hơi có vẻ chế giễu. Tình yêu say mê các con vật, sự kính trọng cuộc sống thấp hèn của chúng đối với chị là thiêng liêng, như sự sùng bái cái đẹp đối với Đan. Chị không bao giờ động lòng thương xót những tai nạn về săn bắn. Những kẻ nào thích gây ra những đau khổ tàn nhẫn, đến lượt họ cũng sẽ mắc phải. Những kẻ nào săn đuổi cuộc sống của những con vật rồi cũng sẽ mất mạng trong trò chơi đó. Jên tuyên bố đó là chuyện trả, vay đích đáng.
Người đứng tuổi có vẻ nhà binh sửa lại kính, giơ những tờ giấy của bức thư lên ánh sáng rồi nói:
- Không phải thế! Cuộc đi săn đã kết thúc, đó là điều đáng buồn nhất. Anh ta đã thôi không đi săn bắn từ mấy năm rồi, và không bao giờ anh ta thích cái trò tiêu khiển ấy vì anh ta rất ghét cái chết dưới bất kỳ hình thức nào. Anh ta lên đồn điền của mình ở phía Bắc và tình cờ thấy mấy người đang bắn thỏ mà anh ta cho là một trò chơi dã man. Anh vội nhảy qua hàng rào vào để phản đối và chính lúc đó xảy ra tai nạn. Một người trong số bọn đi săn, chắc vì hốt hoảng, đã vô tình tỳ vào cò và phát súng bắn ra, đạn trúng vào thân cây, cách đấy vài mét rồi dội lại. Một số viên đập vào mặt anh ta. Mặt và bộ óc không việc gì, chỉ sây sát đôi chút, nhưng con ngươi của hai con mắt đều bị thủng và thị giác mất hẳn không thể lấy lại được.
- Thật là vận xui khủng khiếp! - Một thanh niên nói.
- Ôi, nếu các bạn hiểu được! - Ông nhà binh nói. - Nếu các bạn biết chàng trai trẻ ấy, anh ta đầy sức sống! Người ta không thể tưởng tượng được anh ta đang sống hay đang chết. Lòng yêu mến cái đẹp có tác dụng đối với anh ta như là một nhà đạo giáo. Anh ta biết phát hiện cái đẹp ở bất cứ đâu. Và bây giờ tội nghiệp cho anh, sẽ không bao giờ còn nhìn thấy gì nữa.
- Anh ta còn mẹ không? - Thiếu phụ hỏi.
- Không, anh ta không còn ai cả, độc thân! Chỉ có hàng tá bạn thân, tất nhiên là thế. Anh ta là một người xã giao rộng rãi bậc nhất ở Luân Đôn, khắp nơi người ta đang mở rộng tay đón tiếp anh. Nhưng không có gia đình tôi cho là anh ta không muốn lấy vợ… Tội nghiệp anh chàng! Ngày nay anh ta cần phải có sự giúp đỡ để giảm bớt khó khăn. Cứ mỗi mùa anh ta đã có thể chọn trong số những cô gái xinh đẹp. Nhưng không, anh ta đã kết hôn với nghệ thuật. Và bây giờ, như bà Myra viết, anh ta ở trong bóng tối, cô đơn và hoàn toàn phó thác cho những người xung quanh…
- Ôi, ta nói sang chuyện khác! - Cô gái kêu lên và đứng dậy đẩy cái ghế ra. - Tôi muốn quên câu chuyện này đi, nó buồn thảm quá! Ôi đề nghị chúng ta hoạt động một chút và nói những chuyện vui.
Họ đứng lên rời khỏi sân băng, chỉ còn lại có ông nhà binh với tờ báo Bưu điện để trên mặt bàn. Ông yên lặng ngồi hút thuốc. Jên đứng lên đi lại gần ông và hỏi luôn không mào đầu:
- Thưa ông, tôi có thể nhìn một chút vào tờ báo của ông có được không ạ?
- Dạ, xin mời! - Ông đáp, vẻ lịch sự.
Jên đợi tất cả cho mọi người đi xa mới quay lại ghế bành của mình là nơi mà Đan đã có vẻ rất gần với chị. Chị nhìn lại Quái Thần và Kim tự tháp khổng lồ một lần nữa dưới ánh trăng. Rồi chị mở tờ báo ra đọc.
… Phải, đúng là Đan của chị rồi, Đan với cặp mắt sáng ngời, tình yêu, lúc này đây đang ở trong một ngôi nhà xa thẳm, mù lòa, cô đơn, yếu đuối…
Chuỗi Tràng Hạt Chuỗi Tràng Hạt - E. de Saint Segond Chuỗi Tràng Hạt