Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Charlotte's Web
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 53
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Một Vụ Nổ
gày qua ngày chị nhện cứ chúc đầu xuống chờ đợi, để cho một ý tưởng xịch đến. Giờ này qua giờ khác chị nằm im lìm, chìm đắm trong suy tưởng. Đã hứa với Wilbur rằng mình sẽ cứu sống cậu ta, chị nhện cương quyết là phải giữ lấy lời.
Charlotte bẩm sinh vốn kiên nhẫn. Chị nhện đã có kinh nghiệm rằng một khi mình đã đợi đủ lâu, thì một con ruồi sẽ sa vào mạng nhện của mình thôi; vậy nên chị ta chắc mẩm rằng nếu chị ta suy ngẫm đủ lâu về vấn đề của Wilbur, thì ý tưởng rồi sẽ phải đến trong đầu chị ta.
Cuối cùng, vào một sáng trung tuần tháng Bảy, cái ý tưởng ấy đã đến. “Sao mà lại đơn giản tuyệt vời thế chứ lị!” chị ta nói với chính mình. “Để cứu mạng Wilbur thì phải chơi cho nhà Zuckerman một vố thôi. Một khi ta đã cho được cả bọ vào tròng,” Charlotte nghĩ, “thì người chắc chắn ta cũng cho vào tròng tuốt. Người làm sao mà khôn bằng bọ được.”
Đúng lúc đó Wilbur bước ra ngoài sân quây.
“Chị đang nghĩ gì đấy hả Charlotte?” nó hỏi.
“Tôi đang nghĩ,” chị nhện đáp, “rằng con người ta cũng khờ khạo thôi.”
“Nhưng ‘khờ khạo’ là gì mới được?”
“Là dễ đưa vào tròng,” Charlotte nói.
“Thế thì thật là may,” Wilbur trả lời, rồi nó nằm xuống dưới bóng hàng rào và nhanh chóng thiếp đi. Chị nhện, vẫn tỉnh táo ghê gớm, thì nhìn nó trìu mến và tính toán tương lai cho nó. Mùa hè đã qua được một nửa rồi. Chị biết là không còn nhiều thời gian.
***
Sáng đó, đúng lúc Wilbur ngủ thiếp đi, thằng Avery lang thang đến sân trước nhà Zuckerman, có Fern theo đằng sau. Thằng Avery cầm trong tay một con ếch sống. Fern đội một tràng hoa cúc trên đầu. Bọn trẻ chạy ào vào trong bếp.
“Thật là đúng lúc để ăn bánh việt quất,” bà Zuckerman nói.
“Nhìn con ếch của cháu này!” thằng Avery nói đoạn đặt con ếch lên bệ chậu rửa và giơ tay ra lấy bánh.
“Mang cái thứ kia ra ngoài ngay!” bà Zuckerman nói.
“Người nó nóng hổi,” Fern nói. “Nó gần chết rồi.”
“Còn lâu,” Avery nói. “Xem nó để cho tao gãi vào giữa hai mắt nó đây này.” Con ếch vọt lên và rơi tõm vào chậu rửa bát đầy bọt xà phòng.
“Anh làm dây bánh ra đầy người kìa,” Fern nói. “Cho cháu đi kiếm trứng trong chuồng gà nhé, cô Edith?”
“Ra ngoài ngay, cả hai đứa bay! Và đừng có mà quấy rầy lũ gà!”
“Dây ra khắp cả rồi,” Fern kêu lên. “Bánh của anh ấy dây đầy ra trán kia kìa!”
“Nào, ếch!” thằng Avery kêu. Nó vốc con ếch lên. Con ếch bèn đá, làm tóe nước xà phòng vào bánh việt quất.
“Lại rắc rối rồi!” Fern rên rẩm.
“Đi đu cái đu nào!” thằng Avery nói.
Lũ trẻ chạy ra khu chuồng quây.
Ông Zuckerman có cái đu tốt nhất trong cả hạt. Đó là một sợi dây thừng nặng dài cột vào cái xà ở trên cửa phía bắc. Ở cuối sợi dây thừng là một cái nút to để ngồi. Nó được chỉnh sao cho ta có thể đánh đu mà không bị ngã. Ta trèo thang lên vựa cỏ khô. Rồi, bám lấy dây thừng, ta đứng ở mép vựa và nhìn xuống, và thấy sợ và chóng mặt. Rồi ta cưỡi trên cái nút, nó chẳng khác nào một chỗ ngồi. Rồi ta thu hết cả can đảm, hít một hơi thật sâu, và nhảy. Trong một khắc ta dường như sẽ rơi độp xuống nền khu chuồng ở tít phía dưới, nhưng rồi đột nhiên sợi dây thừng bắt đầu tóm ta lại, và ta sẽ bay ra ngoài cửa khu chuồng nhanh vùn vụt với gió thổi vào mắt vào tai vào tóc. Rồi ta sẽ phóng vọt lên trên trời và nhìn lên những đám mây, và sợi dây thừng sẽ xoay và ta sẽ xoay và đổi hướng cùng với nó. Rồi ta sẽ rơi xuống, xuống, xuống từ trên trời và lại bay vào trong khu chuồng gần như vào hẳn vựa cỏ khô, rồi lại bay ra nữa (lần này thì không xa mấy), rồi lại vào nữa, rồi ra, rồi vào; và rồi ta nhảy ra và ngã xuống và để cho đứa khác thử một tí.
Các bà mẹ ở hàng dặm xung quanh đều lo lắng về cái đu nhà Zuckerman. Họ sợ có đứa sẽ ngã xuống. Nhưng chẳng đứa nào ngã cả. Bọn trẻ hầu như luôn bám vào các thứ chặt hơn hẳn cái mức bố mẹ chúng thường nghĩ.
Thằng Avery đút con ếch vào trong túi nó và trèo lên vựa cỏ khô. “Lần trước tao đu cái đu này, tao suýt nữa thì đâm vào một con chim nhạn,” nó thét lên.
“Bỏ con ếch ra!” Fern ra lệnh.
Thằng Avery cưỡi lên sợi dây thừng và nhảy. Nó bay qua cửa, với ếch và các thứ, và vọt lên trời, với ếch và các thứ. Rồi nó lại bay trở vào trong chuồng.
“Lưỡi anh đỏ tía ra kìa!” Fern gào lên.
“Lưỡi mày cũng thế!” thằng Avery kêu, và lại bay ra ngoài cùng với con ếch.
“Có cỏ khô ở trong người em! Rặm lắm!”
“Gãi đi!” thằng Avery hét, khi nó bay trở lại.
“Đến lượt em,” Fern nói. “Nhảy xuống đi!”
“Fern nó hơi bị rặm!” thằng Avery hát.
Khi nó nhảy xuống, nó ném cái đu lên cho em gái. Cô bé nhắm chặt mắt lại và nhảy. Cô bé cảm thấy cú rơi chóng mặt, rồi thấy được cái đu nâng lên. Khi cô mở mắt ra cô đã đang nhìn lên bầu trời xanh và sắp sửa bay trở lại qua khung cửa.
Bọn trẻ thay phiên nhau cả tiếng đồng hồ.
Khi bọn chúng đã đánh đu chán, chúng đi xuống phía bãi thả và hái quả mâm xôi dại để ăn. Lưỡi của chúng đổi từ tía sang đỏ. Fern cắn phải một quả mâm xôi trong có con bọ có vị rất kinh, bèn đâm ra thoái chí. Thằng Avery tìm thấy một hộp kẹo rỗng và bỏ con ếch của nó vào trong đó. Con ếch có vẻ bị mệt sau đợt đánh đu buổi sáng. Lũ trẻ đi chậm chạp lên phía khu chuồng. Bọn chúng cũng mệt và hầu như không có đủ sức để đi.
“Chúng mình xây nhà trên cây đi,” thằng Avery gợi ý. “Tao muốn sống ở trên một cái cây, với con ếch của tao.”
“Em đi thăm Wilbur đây,” Fern tuyên bố.
Bọn chúng trèo qua hàng rào vào trong lối đi và uể oải cất bước về phía chuồng lợn. Wilbur nghe tiếng chúng đến bèn đứng dậy.
Thằng Avery phát hiện ra một cái mạng nhện, và, đến gần hơn, nó nhìn thấy Charlotte.
“Này, nhìn con nhện to chưa kìa!” nó nói. “Nó to kinh khủng.”
“Để cho nó yên!” Fern hạ lệnh. “Anh đã có một con ếch - thế vẫn chưa đủ hay sao?”
“Đúng là một con nhện oách và tao sẽ bắt sống nó,” thằng Avery nói. Nó mở nắp hộp kẹo. Rồi nó nhặt lấy một cái que. “Tao sẽ đập cái con nhện già kia vào trong cái hộp này,” nó nói.
Trái tim Wilbur gần như ngừng đập khi nó chứng kiến những gì đang diễn ra. Đây có thể sẽ là chung cục của Charlotte nếu thằng bé bắt được chị nhện.
“Hãy dừng ngay, Avery!” Fern kêu lên.
Thằng Avery cho một chân qua hàng rào chuồng lợn. Nó đang cố nâng cái que của nó lên để đập Charlotte thì nó mất thăng bằng. Người nó lắc rồi ngã rồi huỵch vào miệng cái máng của Wilbur. Cái máng lật úp và kêu đánh bẹt. Quả trứng ngỗng ở ngay phía bên dưới. Có tiếng nổ đánh bét khi quả trứng vỡ, và rồi một cái mùi kinh khủng khiếp.
Fern la lên. Thằng Avery nhảy dựng lên. Không khí nồng nặc những hơi và mùi khủng khiếp kinh của quả trứng thối. Templeton, đang nghỉ ngơi trong hang của gã, đã phóng vội vào trong khu chuồng.
“Xin kiếu!” thằng Avery la toáng. “Xin kiếu! Thối kinh thật! Ra khỏi đây ngay nào!”
Fern kêu inh lên. Cô bé bịt mũi và chạy về phía khu nhà. Thằng Avery chạy đằng sau, cũng bịt mũi. Charlotte cảm thấy nhẹ hẳn người khi thấy thằng bé chạy đi. Đúng là thoát hiểm trong gang tấc.
Cuối buổi sáng đó, các con vật trở về từ bãi thả - cừu già, cừu non, ngỗng đực, ngỗng cái và bảy ngỗng con. Bao nhiêu là kêu ca phàn nàn về cái mùi quá tởm, và Wilbur thì phải kể câu chuyện hết lần này đến lần khác, rằng thằng bé nhà Arable đã cố bắt Charlotte thế nào, và cái mùi quả trứng thối xua nó đi đúng lúc ra sao. “Chính cái quả trứng thối đó đã cứu mạng Charlotte,” Wilbur nói.
Ngỗng cái thấy tự hào vì đã có góp phần trong sự việc nguy hiểm này. “Tôi rất vui vì quả trứng đó đã không nở,” nó kêu quàng quạc.
Templeton thì dĩ nhiên là khốn khổ vì bị mất quả trứng yêu dấu của gã. Nhưng gã không kìm được việc khuếch khoác. “Của đi thay người đấy mà,” gã nói với một giọng cáu kỉnh. “Một con chuột chẳng bao giờ biết được khi nào thì một thứ trở nên hữu dụng. Nên tôi đây chẳng vứt đi thứ gì.”
“Được rồi,” một trong số các con cừu nói, “cả cái vụ này đều là hay và tốt cho Charlotte, thế còn với chúng ta đây thì sao? Cái mùi này không thể nào chịu nổi. Ai muốn sống trong một cái chuồng sặc mùi trứng thối cơ chứ?”
“Đừng lo, các người sẽ chóng quen thôi,” Templeton nói. Gã ngồi dậy và gục gặc kéo những sợi râu dài vẻ thông thái, rồi chuồn đi làm một chuyến thăm thú đống rác.
Khi Lurvy xuất hiện vào ban trưa mang theo một xô cám cho Wilbur, anh ta đột ngột đứng lại cách chuồng lợn vài bước chân. Anh ta hít hít không khí và nhăn mặt.
“Cái gì gớm thế nhỉ?” anh ta nói. Đặt cái xô xuống, anh ta nhặt lấy cái que thằng Avery làm rơi để chọc cho cái máng lật lên. “Chuột!” anh ta nói. “Phù! Mình lẽ ra phải biết thể nào cũng có con chuột làm tổ dưới cái máng này. Sao mình ghét chuột thế!”
Và Lurvy kéo cái máng của Wilbur qua khoảng sân và hất ít đất vào tổ chuột, chôn cái trứng vỡ cùng với tất thảy những tài sản khác của Templeton. Rồi anh ta nhấc cái xô lên. Wilbur đứng trong máng, đói nhỏ dãi. Lurvy đổ thức ăn. Nước cám trút xuống nhoe nhoét quanh mắt và tai con lợn. Wilbur ủn ỉn. Nó chít và sốc, và sốc và chít, tạo ra âm thanh sồn sột soàn soạt, muốn xơi tất tật cùng một lúc. Đúng thật là một bữa ra trò - sữa váng, vụn bột mì, bánh nướng thừa, nửa cái bánh rán, vỏ quả bí, hai miếng bánh mì ôi, một phần ba cái bánh gừng, một cái đuôi cá, một cái vỏ cam, rất nhiều sợi mì từ một bát mì sợi, lớp váng của một cốc ca-cao, một khúc thạch cũ, một miếng giấy lót xô rác, và một cùi dìa thạch mâm xôi.
Wilbur xơi ngon lành. Nó dự kiến để lại một nửa sợi mì và một số giọt sữa cho Templeton. Thế rồi nó nhớ ra rằng gã chuột đã có công thế nào trong việc cứu mạng Charlotte, còn Charlotte thì lại đang cố gắng cứu mạng nó. Vậy nên nó để lại nguyên một sợi mì, thay vì chỉ một nửa.
Bây giờ khi quả trứng vỡ được lấp đi, không khí đã sạch và khu chuồng lại có mùi dễ chịu như thường. Buổi chiều qua đi và buổi tối lại đến. Bóng đổ dài dần. Hơi thở mát mẻ và tốt lành của buổi tối đã tràn vào qua cửa lớn và cửa sổ. Ngồi dạng chân trên mạng nhện của mình, Charlotte đăm chiêu ăn một con ruồi trâu và nghĩ ngợi về tương lai. Một lúc sau, chị ta đã hoạt bát trở lại.
Chị nhện bò xuống giữa tấm mạng và chị bắt đầu cắt bớt đi một vài sợi tơ. Chị làm việc chậm rãi nhưng đều đặn trong lúc các con vật khác ngủ gà gật. Không con vật nào, thậm chí cả ngỗng cái, nhận ra được là chị nhện đang làm việc. Sâu trong chỗ nằm mềm mại của mình, Wilbur ngáy. Đằng kia trong góc ưa thích của chúng, bầy ngỗng con líu ríu ca khúc ca của ban đêm.
Charlotte đã cắt rời được cả một miếng lớn trên tấm mạng của mình, để một khoảng trống ở giữa. Thế rồi chị bắt đầu dệt cái gì đó thế vào chỗ những sợi tơ chị vừa mới cắt đi. Khi Templeton quay trở về từ đống rác, vào khoảng nửa đêm, chị nhện vẫn đang làm việc.
Charlotte Và Wilbur Charlotte Và Wilbur - E.b.white Charlotte Và Wilbur