Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
uổi tối ngày 4 tháng Bảy đã tới. Thành phố được trang hoàng bằng những dây hoa và đèn lồng xếp ba màu. Gần như khắp nơi, cột đèn được dán đầy quảng cáo ca ngợi thực đơn các nhà hàng hay chương trình ca nhạc của các câu lạc bộ mừng ngày Quốc khánh. Nhưng không gì có thể cạnh tranh với buổi hòa nhạc được tổ chức trên bãi đất rộng ven sông Charles. Buổi hòa nhạc luôn bắt đầu vào lúc tám giờ tối và kết thúc hai giờ sau đó trong tiếng trống báo hiệu tiết mục đặc sắc nhất lễ hội: màn pháo hoa hoành tráng được bắn từ một chiếc sà lan nổi.
Từ trưa người ta đã thấy du khách và người dân tản bộ trong thành phố, trong đó có cả thương nhân và những người có địa vị, đa số họ mặc những trang phục kỳ lạ hãnh diện chưng ra lá cờ hiệu hình sao của xứ sở đã thoát khỏi ách thống trị của người Anh.
Josh đã hứa với Hope rằng họ sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào của lễ hội, và ngay từ lúc sáu giờ tối, họ đã hòa mình vào đám đông bắt đầu tràn vào khu đất trống.
Những hợp âm đầu tiên của đàn ghi ta điện vang lên trong cơn gió nhẹ buổi tối. Tiếng ồn ào của khán giả bị tiếng nhạc rền vang lấn át và dàn nhạc được chào đón bằng những tràng vỗ tay.
Bốn người bạn ngồi ngay ở những hàng ghế đầu tiên, chỉ cách sân khấu vài mét.
Hope đã mời Kasuko để Luke không phải lẻ loi một mình, cô thầm hy vọng sẽ có gì đó xảy ra giữa họ. Kasuko cũng chăm chỉ và ít nói như Luke, và cô không muốn coi lực hút trái dấu như một quy luật của tự nhiên. Tuy nhiên, Josh đã lưu ý cô rằng đôi chim cu gáy của cô vẫn đang giữ khoảng cách bất chấp đám đông dày đặc.
Buổi hòa nhạc kéo dài được hơn một giờ thì Josh quay sang phía Hope.
- Em có biết nhảy nhạc rock không? anh hét lên với cô.
- Cũng giỏi ngang nấu ăn, cô hét lên.
- Không thể nào, anh hét to hơn.
Anh nắm lấy tay cô và giúp cô xoay tròn trước khi kéo cô đến bên mình.
- Dễ thôi. Chân trái hơi lùi ra sau, chân phải giữ nguyên, bước một bước sang trái, hai cánh tay để bằng vai, trái phải trái, bước một bước sang phải, đổi bên rồi lại bắt đầu. Anh dẫn bước còn em chỉ cần theo là được.
Hope cười vang và để mặc cho anh dẫn. Cô đã chấp nhận để mình trở thành trò cười, nhưng cuối cùng cô cảm thấy mình cũng khá có năng khiếu. Josh đẩy nhanh nhịp độ, anh giúp cô tự xoay quanh mình, lần đầu tiên, rồi lần thứ hai và thứ ba, khiến cô cười vang lảnh lót.
- Chóng mặt quá, cô vừa nói vừa cố dừng cơn hăng say của anh lại.
- Bình thường mà, anh rống lên, kiểu nó thế.
- Không, em thề với anh rằng nó không bình thường, cô trả lời trước khi khuỵu xuống.
Josh vội đỡ cô lên và nhìn thấy mắt cô lộn tròng. Cả người cô run rẩy.
Anh cố hồi sức cho cô nhưng vô ích, liền ôm lấy cô và nhấc bổng lên. Những người nhảy gần họ không hề biết chuyện gì vừa xảy ra và Josh khó khăn lắm mới thoát được khỏi đám đông. Anh ra sức hét để những nhân viên cứu hộ đang chống khuỷu tay lên hàng rào bảo vệ sân khấu chú ý, nhưng tiếng nhạc đã át đi giọng anh. Cách họ hai hàng về phía trước, cuối cùng Luke cũng quay đầu lại và tóm lấy cánh tay Kasuko.
Josh tiếp tục tiến từng bước một, anh cực kỳ vất vả mới mở được một lối đi giữa đám đông trong khi vẫn bế Hope, đầu cô đang ngật ra sau. Kasuko choáng váng, cô không giữ gìn ý tứ như thường ngày nữa mà đẩy các khán giả lùi lại không chút nể nang, kéo Luke chạy theo. Ngay khi đến bên Josh, Luke túm lấy chân Hope nâng lên để anh đỡ nặng.
- Cao hơn nữa! Kasuko hét lên. Cần phải nâng cô ấy cao hơn đám đông để mọi người hiểu chuyện.
Một nhân viên cứu hộ nhìn thấy họ, anh ta ra chỉ thị qua bộ đàm và hai đồng nghiệp của anh ta tiến lên mở đường cho họ.
Khi cuối cùng họ cũng thoát khỏi đám đông qua lối rìa sân khấu, nhân viên cứu hộ dẫn họ đến một chiếc xe cứu thương đang đợi.
Người ta đặt Hope lên một chiếc cáng, nhân viên y tế trên xe đeo mặt nạ ô xy cho cô. Khuôn mặt cô, nhợt nhạt khủng khiếp, dường như đã hồng hào lại đôi chút. Josh leo lên xe, cửa đóng lại và tiếng còi hiệu vang lên.
Kasuko biết được qua một nhân viên cứu hộ rằng Hope sẽ được đưa đến cấp cứu tại bệnh viện Đa khoa. Cô nắm tay Luke rồi kéo anh về phía ô tô của cô.
Đèn hiệu của xe cứu thương chiếu lên mặt đường những quầng sáng xanh đỏ. Hope dần tỉnh lại. Josh cầm tay cô, không rời mắt khỏi cô. Anh căng thẳng đến mức mạch máu nổi đầy trên trán.
Hope nhấc mặt nạ ra rồi mỉm cười rụt rè.
- Vũ công siêu đẳng, cô thì thầm. Anh biết phải làm thế nào với những người mới bắt đầu học.
Rồi cô chúi về phía trước và nôn ồng ộc ra cả mật xanh mật vàng.
Nhân viên y tế giữ vai cô. Khi những cơn co thắt ngừng lại, anh ta giúp cô nằm thẳng ra.
- Chúng ta không còn xa nữa, anh ta nói. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
*
Nửa giờ sau, Luke và Kasuko đến sảnh khu cấp cứu. Họ thấy Josh ngồi trên một băng ghế, mặt úp vào hai bàn tay.
- Họ nói thế nào? Luke hỏi.
- Không nói gì, họ chưa nói gì cả, chỉ bảo là máu cô ấy có vấn đề. Tớ đã nói với họ tiền sử bệnh của cô ấy, họ sẽ cho cô ấy chụp cắt lớp, nhưng vẫn chưa biết khi nào mới chụp.
Sáu giờ sáng, tin tức giáng xuống như một lưỡi dao máy chém. Bart đã quay lại não Hope. Nó đã tặng cho họ vài tháng yên bình bề ngoài để rồi quay lại xâm chiếm dữ dội hơn, nó đã di căn sang tiểu não.
Berger đến lúc mười giờ. Josh, Luke và Kasuko nghe được lời chẩn đoán của ông lúc mười hai giờ.
Hope còn sống nhiều nhất sáu tháng nữa, có thể ít hơn.
Josh đi như người máy về phía buồng điện thoại trước khi nhớ ra anh có một chiếc điện thoại di động khi đang tìm tiền trong túi.
Bấy giờ, bấu víu vào lời anh đã hứa trong một buổi tối nào đó như bám vào chiếc phao cứu nạn, anh gọi cho Amelia ở California.
*
Vài giờ sau, một y tá đi tìm anh, cuối cùng người ta cũng cho phép vào thăm Hope và anh nghĩ ngay cả trong phòng đợi vào cõi hư vô, con người vẫn tìm cách để áp đặt luật lệ.
Josh lịch sự cảm ơn cô, nói cho cùng, không phải là lỗi của cô y tá này nếu anh phải trải qua buổi đêm và cả buổi sáng bằng cách sải những bước chân tuyệt vọng khắp một căn phòng.
Anh đẩy cửa bước vào, một nụ cười nở trên môi và dạ dày thắt lại.
Hope cười lại với anh. Người cô đầy ống luồn vào tay, đầy dây chạy trên ngực, nhưng dưới những thiết bị cứu hộ này, anh nhìn thấy đúng là Hope của anh, Hope vừa chơi xỏ anh.
Cô ra hiệu cho anh lại gần giường.
- Anh phải đặt mông xuống đây, vẫn còn một chỗ nho nhỏ giữa dây xanh lá và dây xanh dương, nhưng chú ý đừng làm đứt dây đỏ, nếu không em sẽ nổ tung đấy.
Cô đã tìm ra cách nói đùa, rất lịch thiệp, Josh nghĩ.
Cô vuốt nhẹ má anh và kéo cằm anh về phía mình để anh hôn cô. Môi cô rất khô, nhưng vẫn giữ được vị khoái lạc của nụ hôn đầu tiên giữa họ.
- Đừng lo lắng, em đã biết mà. Bart là một tên đều cáng xảo trá.
- Bác sĩ đã đến kiểm tra cho em à? Josh hỏi.
- Không, chính em đã đi gặp ông ấy. Mười lăm ngày trước, chứng đau nửa đầu đã quay lại. Vì vậy em đi chụp cắt lớp để yên tâm. Em đã rất dũng cảm, anh biết đấy. Cuối cùng, em thực sự không có sự lựa chọn, bác sĩ X quang đã giúp em hiểu rõ rằng không có chuyện anh ta giữ chân cho em trong khi kiểm tra. Mặc dù em đã nói với anh ta rằng em sẵn sàng giữ tất của mình, nhưng các bác sĩ X quang bướng bỉnh kinh khủng. Em biết anh sẽ giận em vì giấu anh chuyện này. Em muốn có thêm một chút những điều bình thường. Em nghĩ rằng nó sẽ diễn ra lâu hơn. Em xin lỗi vì đã nói dối anh. Em sẽ không làm thế nữa.
- Không bao giờ nữa chứ?
- Không bao giờ nữa.
- Anh đồng ý, vậy là chúng ta hòa nhé, Josh nói.
- Thực ra là không, Hope nói và hơi bĩu môi. Em cũng đang định nói vậy, nhưng khi người nói là anh, và trong tình cảnh hiện tại... rốt cuộc em không chắc lắm.
- Anh cần phải học cách im lặng khi anh có lợi thế.
- Phí công vô ích thôi, anh không bao giờ có lợi thế. Anh đã gọi cho bố em rồi à?
- Ừ, ngay khi anh biết...
- Vậy thì hãy mau khóa cửa lại đi, ông ấy có thể lao từ đầu này sang đầu kia đất nước và đổ bộ xuống đây bất cứ lúc nào.
- Các bác sĩ nói rằng em không phải ở lại bệnh viện quá lâu mà, chỉ vài ngày thôi, rồi anh sẽ đưa em về nhà.
- Trong tình trạng của em, “không quá lâu” là một khái niệm đầy chất thơ và đậm chất chủ quan. Dù sao đi nữa, em không thể cứ ở đây mãi được. Bữa sáng qua đường ống truyền không phải là kiểu của em, và hơn nữa chính anh cũng đã nói điều này, em không phải loại người có thể định nghĩa bằng bệnh tật. Vì vậy em không có lý do gì để chiếm giường của một bệnh nhân thực thụ, như thế thật kinh tởm.
- Quả vậy, anh đồng ý với em.
- Anh hiểu mà, Josh của em, trong mọi điều bất hạnh đều có một thời điểm mà vấn đề phẩm cách được đặt ra, thậm chí nó còn trở thành mấu chốt. Em rất bực với Bart nếu nó để bất cứ ai nghĩ là nó quan trọng hơn em.
- Anh hiểu.
- Ngừng nhắc lại những gì em nói đi, kẻo rốt cuộc em sẽ sợ rằng ung thư não là một bệnh truyền nhiễm mất... Em đã nói với anh vài điều rất quan trọng về bất hạnh và phẩm cách. Đúng thế, chúng ta hãy bỏ qua những điều nhảm nhí ngọt ngào về chủ đề cuộc sống mà hằng ngày chúng ta bấu víu vào, lấy cớ rằng chúng ta không bao giờ biết mình còn sống được bao lâu nữa; nhưng em thì biết. Rốt cuộc chỉ khoảng vài tuần, em nghĩ thế, và khi thân xác tiêu ma, mọi thứ sẽ thay đổi, chính xác là vậy. Vì vậy, nói một cách lịch sự, em mặc xác những người thích dạy dỗ, những người giải thích cho anh làm thế nào để hòa giải với nghiệp của anh. Em không muốn chúng ta tỏ một chút lòng kính trọng nào với Bart, kể cả bây giờ hay về sau. Sự kính trọng rất khoa trương, không mang lại lợi ích gì và ca tụng những người quá cố trong khi lẽ ra ta phải ca tụng sự sống. Thế đấy, em sẽ dừng ở đây, nhưng kế hoạch ngắn hạn của chúng ta sẽ rất đơn giản. Anh đưa em về nhà, chúng ta sẽ nấu những món ăn ngon, thực ra chủ yếu là anh nấu, bởi vì anh biết rõ tài năng nấu nướng của em rồi. Chúng ta sẽ đi dạo khi em không quá mệt, và nhất là, nhất là, chúng ta sẽ lờ tịt Bart. Đó sẽ là chiến thắng của em.
- Chúng ta sẽ làm tất cả những gì em muốn.
-Những gì em đang nói với anh, Josh của em, là sẽ không có hóa trị, không có xạ trị, không làm gì khiến em bệnh thêm nữa, không làm gì khiến Bart cười nhạo được nữa. Nếu muốn em, nó sẽ chiếm lấy em trong tư thế đứng thẳng, chứ không phải nằm dài. Anh hiểu không?
- Không.
- Sao cơ, không á?
- Em nghĩ có thể gài bẫy anh dễ thế à? Nếu anh nhắc lại rằng anh đã hiểu, chắc em sẽ lại cho rằng anh có một khối u trong não.
Hope gom hết sức lực để túm gáy anh và hôn anh cuồng nhiệt.
*
Hope xuất viện ngày thứ Bảy tuần kế tiếp. Sam đến vào ngày hôm sau buổi hòa nhạc (không được nhắc đến việc Hope bị ngất nên phải sử dụng cụm từ này), ông đã sử dụng quyền hạn của một bác sĩ để con gái ông có thể phục hồi sức khỏe tại nhà. Ông đã đích thân ký một tờ cam kết miễn trách nhiệm và Josh đưa cô về bằng xe cứu thương. Mười ngày sau “buổi hòa nhạc” cô bắt đầu đứng dậy, mười hai ngày cô tự trang điểm; ngày thứ mười lăm cô mặc quần áo và vì hôm đó là Chủ nhật, cô đi dạo cùng gia đình trên những lối đi của chợ trời. Đó là một ngày đẹp trời.
Sam và Amelia thuê một căn hộ nhỏ trong thành phố. Sam phàn nàn vì nó quá chật và hàng xóm thì gây ồn. Ấy thế mà, thật điên rồ vì người đàn ông vốn kín đáo là thế lại trở nên nhiều lời. Nhưng mỗi khi ông càu nhàu, Hope lại cảm thấy mình ổn hơn.
Một buổi tối cô mời ông đi dùng bữa, cuộc gặp gỡ mặt đối mặt giữa một ông bố và con gái.
Sam đưa cô đến một nhà hàng Ý mà cô thích. Cách bài trí đã lỗi thời, nhưng một khi đã thích, người ta sẽ có cảm giác như mình đang ngồi trong một nhà hàng bình dân bên bờ kênh ở Venice và chỉ có người Venice mới thường đến đây.
Cô đã gọi một đĩa mì có màu của mùa thu, Sam gọi một chai rượu vang lớn, bởi vì trong những lúc như thế này say rượu là một thách thức tuyệt vời.
Hope cầm tay ông và buộc ông đặt thực đơn xuống để nhìn vào mắt cô.
- Bố có lý, cô nói, các bác sĩ chuyên khoa nguy hiểm hơn bác sĩ nhi rất nhiều.
- Tất nhiên rồi! Nhưng thành thực mà nói, có thể bác sĩ nhi như bố chỉ có nhiều cơ hội hơn một chút với bệnh viêm họng và thủy đậu.
- Bố đừng nói như vậy. Con đã nghe nói về bệnh thủy đậu gây chết người và viêm họng bạo phát. Con biết rằng bố xứng đáng hơn thế, và con biết là bố cũng biết điều đó. Con luôn cảm phục công việc của bố và người bác sĩ luôn hiện diện trong bố. Dù sao đi nữa, sự vĩ đại của một thầy thuốc không nằm ở việc chữa trị, với tất cả những năm tháng học tập của họ thì dù sao đó cũng là điều tối thiểu nhất. Điều làm nên một bác sĩ vĩ đại, là khả năng thuyết phục chúng ta rằng ta sẽ khỏi bệnh.
- Bố không thể làm thế với con nữa, Hope à, Sam đáp, mắt nhìn xuống.
Hope rót thêm rượu cho ông và nhân tiện rót đầy ly của cô.
- Khi còn bé, con thường ghen tỵ với bệnh nhân của bố, con có cảm giác bố quá lo lắng cho họ và không lo đủ cho con. Bố chẳng có lỗi gì trong chuyện này, con gái luôn muốn độc chiếm bố mình. Có điều này con phải thú nhận với bố. Chứng viêm phổi mà con mắc lúc mười ba tuổi, con nghĩ không phải con không có lỗi gì trong chuyện đó.
- Thật ra thì Hope ạ, chúng ta không có lỗi khi bản thân chúng ta mắc bệnh.
- Khi ta ngủ cả đêm bên cửa sổ, hai chân ngâm trong một chậu nước đá, thì kiểu gì cũng có một chút lỗi, đúng không ạ?
- Con đã làm thế à?
Hope gật đầu.
- Nhưng vì sao?
- Để trở thành một thành viên trong hội bệnh nhân của bố và để bố túc trực bên giường con. Vả lại sự việc đã xảy ra đúng như con mong muốn, bố đã đóng cửa phòng khám suốt ba ngày. Con đã bảo bố mà, con gái luôn muốn độc chiếm bố mình.
- Bố sẽ túc trực bên giường con, con có thể tin ở bố.
- Không bố ạ, thật mà, con đã lớn rồi. Bố phải chăm sóc những bệnh nhân nhỏ tuổi của bố, những người mà bố vẫn có thể thuyết phục là bố chữa khỏi bệnh cho họ, quay về la mắng nhân viên bệnh viện đang cảm thấy cuộc sống quá đỗi yên bình khi vắng bố, và trên hết là bố phải giữ được Amelia.
- Đừng có nói những điều ngu ngốc. Con là con gái bố, con là trên hết.
- Bố mới ngốc. Bố tức giận từ quá lâu rồi sau khi mẹ bỏ bố mà đi đến mức bố không còn biết hạnh phúc là thế nào. Bố muốn chứng tỏ điều gì? Rằng mẹ mới là người phụ nữ của đời bố chăng? Mẹ không còn là người phụ nữ của đời bố nữa rồi. Điều bố có thể chứng minh với con, là bố có thể sống tiếp sau khi mẹ mất, rằng bố vẫn luôn là người đàn ông mạnh mẽ vốn là bố của con. Hãy để Amelia bước vào cuộc đời bố, hãy cưới cô ấy, đó là một người tốt, cô ấy xứng với bố cũng như bố xứng với cô ấy vậy.
Sam vươn người về phía Hope và đặt một nụ hôn dài lên trán cô.
- Con nói như vậy với bố bởi vì con đang chết.
- Con xin bố đấy, đừng bắt con giống mẹ thêm nữa.
- Con là hình ảnh của bà ấy, và đánh mất bà ấy đến hai lần vượt quá khả năng chịu đựng của bố.
- Một phần vì thế mà con muốn chúng ta ăn tối cùng nhau. Bố biết ai là người cảm thấy sợ hơn một cô gái trẻ tầm tuổi con chết vì ung thư không? Là bố cô ấy. Và con không thể nhìn bố ấp ủ nỗi sợ ấy ngay cạnh con. Điều đó nhắc nhở con từng giây rằng con có bệnh trong khi con muốn làm tất cả để quên đi chuyện này trong khoảng thời gian còn lại của mình. Bố hãy quay về San Francisco. Khi tình trạng của con thật sự xấu đi, Josh sẽ gọi cho bố.
*
Ngày hôm sau, Josh cùng Hope tiễn Sam và Amelia ra sân bay. Sam khóc rất nhiều khi chào tạm biệt họ. Amelia trấn an Hope, thời gian gần đây Sam khóc ngay cả khi xem phim truyền hình. Chị sẽ cho ông uống vodka trong suốt chuyến bay, và trông chừng ông chặt chẽ.
Họ ôm nhau bằng tất cả sức lực và tình yêu. Khi hai người họ biến mất sau cửa kiểm tra an ninh, Hope buột miệng thở dài. Cô ôm Josh và, theo đà phẩm cách tuyệt vời, thì thầm với anh: “Cuối cùng thì chúng ta cũng được một mình với nhau.”
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược