Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Số lần đọc/download: 0 / 48
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Chương Mười Một
H
ai người đàn ông bước ra khỏi căn phòng và bắt đầu bước lên cầu thang. Basil Hallward bước theo phía sau lưng Dorian. Hai người lặng lẽ bước lên như thể họ đang bước bằng bản năng nhiều hơn là cảm giác. Ánh đèn hắt bóng hai người họ chập chờn trên bức tường. Gió thổi mạnh ngoài sân khiến cửa sổ vặn lên nghe răng rắc.
Khi cả hai lên đến tầng lầu, Dorian đặt ngọn đèn xuống nền nhà và mở ổ khóa:
- Anh rất muốn biết linh hồn em phải không, anh Basil? – Chàng trai hỏi người họa sĩ.
- Đúng vậy.
- Em rất vui. – Dorian trả lời, khuôn mặt nở một nụ cười đắc thắng. Sau đó anh nói bằng một giọng cay đắng – Anh là người duy nhất biết được mọi câu chuyện bí ẩn của đời em. Anh sẽ biết nhiều về đời em hơn anh đã nghĩ đấy. – Dorian cầm chiếc đèn lên rồi mở cửa phòng bước vào. Một luồng không khí lạnh ùa ra từ căn phòng, ngọn đèn nhớn nhác lên một thứ ánh sáng màu vàng cam mất một lúc. Dorian rùng mình: Đóng cửa lại đi! – Nói xong anh đặt chiếc đèn lên mặt bàn.
Basil nhìn chung quanh căn phòng với một khuôn mặt ngơ ngác. Căn phòng trông có vẻ như đã bao nhiêu năm nay chưa có ai sống ở đây cả. Một bức tranh dệt kiểu Flemish làm thành một bức màn che. Một cái tủ kiểu Ý đã cũ, một kệ sách hoàn toàn gần như bỏ trống. Ngoài một cái bàn và một cái ghế, hình như trong phòng chẳng còn thứ đồ vật nào khác. Khi Dorian thắp một ngọn nến đã đốt dở được một nửa đặt trên một cái kệ nhỏ gắn vào tường, Basil nhìn thấy mọi vật phủ kín bụi, tấm thảm rách thủng nhiều chỗ, một con chuột hốt hoảng chạy đằng sau bức rèm. Cả căn phòng toát lên mùi rêu ẩm mốc.
- Anh tin chỉ có Thượng đế mới nhìn thấy linh hồn thôi sao, Basil. Hãy đến và kéo tấm màn đen kia đi. Anh sẽ nhìn thấy linh hồn của em! – Giọng nói của Dorian nghe lạnh lùng có vẻ hết sức tàn nhẫn.
- Dorian ơi. Em giận anh à? Hay là em đang… – Basil nói, khuôn mặt nhăn nhó đến thảm hại.
- Nếu anh không tự mở, em sẽ mở cho anh nhìn thấy! – Người đàn ông trẻ giựt mạnh tấm màn treo trên thanh gỗ đóng ngang rồi ném xuống nền đất.
Một tiếng rú cất lên từ miệng Basil khi anh ta nhìn thấy trong ánh sáng mờ mờ của căn phòng một bức tranh hết sức quái đản đang hậm hực nhìn anh. Vẻ mặt của người trong tranh khiến cho Basil cảm thấy tởm lợm buồn nôn vì cảm giác ghê sợ. Đấy là khuôn mặt của Dorian mà anh đã từng biết qua. Chúa ơi! Thật kinh khủng, Basil không thể biết điều gì nữa. Bức tranh vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp trên khuôn mặt Dorian. Vẫn còn một chút màu vàng vương lại trên mái tóc, đôi môi vẫn còn giữ được chút ít vẻ đẹp hấp dẫn của thời trai trẻ. Đôi mắt tuy trũng sâu xuống nhưng vẫn còn giữ lại đôi chút nét thanh tú và cuống họng không hoàn toàn nhìn giống như bằng nhựa. Đúng là Dorian thật rồi. Nhưng ai đã vẽ bức chân dung này? Basil nhận ra một vài nét cọ quen thuộc của mình. Khung hình anh đã chọn kỹ lưỡng cho bức chân dung ngày xưa anh vẽ Dorian chính là khung hình này. Một ý tưởng kỳ quái chạy dọc theo cột sống và Basil cảm thấy sợ hãi. Anh cầm vội cây nến đang cháy đưa sát gần hơn với bức tranh. Phía bên góc trái chính là chữ ký của Basil, không thể nào nhầm lẫn được.
Đấy là một cảm giác phỉ báng thật hèn hạ, thật xấc xược, hết sức ngạo mạn ngang tàng. Basil đã chưa bao giờ vẽ bức chân dung này. Nhưng đây vẫn là tác phẩm của mình. Basil biết rất rõ như thế. Anh cảm thấy như máu trong cơ thể đang thay đổi thật nhanh như lửa ấm trở thành đá lạnh chỉ trong một tích tắc. Đây là bức tranh chính tay anh đã vẽ ư? Điều gì đã xảy ra thế này? Tại sao bức tranh thay đổi? Basil quay sang nhìn Dorian với đôi mắt hoảng hốt của một người có bệnh nan y rất nặng. Miệng anh co giật, lưỡi anh cứng đờ đến độ không thể nào cất thành lời được. Basil đưa tay lên nắn vào trán mình. Trên trán anh bây giờ mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Chàng trai trẻ đứng tựa lưng vào kệ giá, theo dõi Basil với ánh mắt xa vắng của một người đã thật sự nhập hồn vào lời thoại của một vở kịch ma quái. Một gương mặt lịm ngất, không đau khổ, không chua xót, không hạnh phúc. Chỉ có tia nhìn đầy bức xúc gần như là đam mê khát khao một điều gì đó không cụ thể. Hình như đấy là một tia nhìn lóe lên của cảm giác thỏa mãn, đắc thắng. Dorian rút cành hoa trong áo khoác của mình rồi đưa lên mũi ngửi. Có thể đấy chỉ là một động tác giả của anh.
- Thế này là thế nào, hả Dorian? – Basil thốt lên, ngay chính hai lỗ tai của anh cũng cảm thấy giọng nói của mình nghe rất lạ.
- Cách đây nhiều năm khi em còn là một cậu bé – Dorian bắt đầu nói – Anh đã gặp em, cuồng nhiệt yêu em, nịnh hót em, rồi anh đầu độc tiêm nhiễm những điều vô bổ về vẻ đẹp của em. Rồi anh giới thiệu em với bạn của anh và người ấy đã giải thích về điều kỳ diệu của tuổi trẻ. Lúc ấy anh cũng vừa vẽ xong bức tranh chân dung này cho em. Bức tranh đẹp quá. Và trong một giây phút ngốc nghếch ấy em đã ao ước, chính em cũng không biết nữa – Anh có thể gọi đấy là một lời cầu nguyện…
- Anh nhớ rồi. Ồ. Anh nhớ rõ lắm. Không. Không thể như thế đâu. Có lẽ căn phòng ẩm thấp nên vải canvas bị hư thôi. Loại sơn mà anh sử dụng có nhiều chất khoáng rất độc đối với rêu mốc. Anh không tin là lời ước nguyện của em… điều đó không bao giờ xảy ra được đâu.
- A. Thế thì điều gì không thể xảy ra được? – Dorian nấc lên. Anh bước đến cửa sổ, đầu gục vào mặt kiếng lạnh lẽo bây giờ đã phủ kín đầy sương giá.
- Có lần em nói với anh là em đã phá hủy bức tranh rồi mà?
- Lần ấy em đã nói sai. Chính bức tranh đã phá hủy em.
- Anh không tin rằng đây là bức tranh anh đã vẽ.
- Anh mù à? Anh không nhận ra tình yêu lãng mạn của anh trong ấy hay sao? – Giọng nói Dorian đầy cay đắng.
- Tình yêu lãng mạn của anh… như em đã nói…
- Chính anh đã nói như thế chứ không phải em!
- Tình yêu của anh không có gì là xấu xa và vẩn đục. Còn đây là khuôn mặt của một kẻ chỉ biết đến những điều dâm dật bẩn thỉu nhất… – Basil run run giọng nói.
- Đấy là chân dung linh hồn của em! – Dorian gào lên.
- Lạy Chúa ơi! Đây là khuôn mặt mà anh đã từng tôn thờ ư, Dorian. Không. Đây là khuôn mặt của một con quỷ! – Basil mặt lạnh như băng.
- Mỗi chúng ta có cả hỏa ngục và thiên đàng bên trong con người của mình, Basil. – Dorian bật khóc lên, dường như chàng trai cảm thấy mình đang rất tuyệt vọng.
Basil quay mặt lại nhìn bức tranh, đôi mắt anh thật chăm chú:
- Chúa ơi! Nếu đây là sự thật – Người họa sĩ thốt lên – Dorian ơi. Em đã làm sai, đã gây ra quá nhiều tội lỗi. Em thật xấu xa hơn lời người ta đã nói. Basil lại cầm ngọn nến sát hơn với bức tranh. Khuôn mặt trong tranh vẫn nhâng nháo bất động. Rõ ràng đây là bức tranh đang thở, mùi hôi tanh lợm xông ra từ miệng, khiến cho người xem tranh phải nôn ọe và ghê tởm. Basil có cảm giác như một thứ bệnh cùi hủi nào đó của tội lỗi đang gặm nhấm bức chân dung của Dorian. Ngay cả một xác người chết đang thối rữa cũng không thật sự đáng sợ như thế.
Bàn tay của Basil run lẩy bẩy nên ngọn nến bật ra khỏi chân đế và rớt xuống, tiếng nến cháy nổ lách tách trên mặt thảm. Basil lấy chân giập tắt ngọn lửa rồi lê đến chiếc ghế kê sát chiếc bàn, hai bàn tay đưa lên bưng lấy mặt.
- Chúa lòng lành ơi. Dorian ơi. Dorian. Sao anh lại nhìn thấy điều này. Ôi, đây là một bài học quá tàn nhẫn đối với anh. – Basil không nghe thấy tiếng trả lời nhưng anh có thể nghe rất rõ tiếng chàng trai trẻ Dorian đang khóc nức nở gần cửa sổ.
- Cầu nguyện đi em, Dorian. Hãy cầu nguyện đi – Basil rên rỉ nói – Hãy cầu nguyện như em đã được dạy hồi còn bé ấy. Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ – Xin tha tội cho chúng con. Hãy rửa sạch mọi tội lỗi của chúng con. Hãy cầu nguyện với anh, đi em. Lời cầu nguyện kiêu ngạo của em đã được nghe. Lời cầu nguyện ăn năn cũng sẽ được chấp nhận. Anh thú thật là mình đã tôn thờ em mãi mãi. Anh đã tôn thờ em nhiều hơn tất cả mọi điều anh từng biết. Em ngược lại tôn thờ chính bản thân mình. Hai chúng ta. Cả anh và em cuối cùng đều bị trừng phạt.
Dorian xoay người lại, nhìn Basil qua một làn nước mắt:
- Quá muộn rồi. Quá muộn rồi, anh Basil ạ. – Chàng trai trẻ nói.
- Không bao giờ quá muộn đâu, Dorian. Chúng ta hãy quỳ xuống và nhớ lại những lời cầu nguyện của chúng ta, đi. Sẽ có một lời cầu nguyện giành cho chúng ta: Dù tội lỗi của các con đỏ tươi như máu, nhưng ta sẽ biến chúng trở thành trắng như tuyết.
- Những lời ấy hoàn toàn vô nghĩa với em trong lúc này.
- Đừng nói thế em ơi. Xin đừng, Dorian. Em đã đi quá xa rồi. Chúa ơi. Chả lẽ em không nhìn thấy bức tranh xấu xa tội lỗi kia đang hằn học nhìn chúng ta như thế nào hay sao?
Dorian nhìn bức tranh thật nhanh, bất chợt một cơn giận ngùn ngụt không thể kìm hãm được dâng lên khi anh cảm thấy căm thù Basil đến tột độ. Hình như bên trong Dorian bây giờ là một con thú đói khát đang hung hăng muốn được săn mồi. Chàng trai căm thù người đàn ông đang gục mặt trên bàn nhiều hơn tất cả những điều khác mà Dorian nghĩ anh có thể căm thù trong cuộc đời mình.
Dorian đảo mắt một cách man dại quanh căn phòng. Một vật lóe sáng trên nóc tủ đối diện trước mắt anh. Anh chăm chú nhìn vật sáng ấy và biết ngay vật ấy là vật gì. Đấy là con dao mà Dorian đã mang lên đây để cắt một sợi dây thừng nhưng quên đem xuống. Anh bước ngang qua Basil đang gục bất động trên bàn tiến đến bên con dao. Basil cũng xoay người hình như anh muốn đứng dậy. Dorian lao vội lưỡi dao vào tĩnh mạch ngay phía dưới trái tai của Basil, tay còn lại Dorian ghì mạnh đầu Basil xuống mặt bàn, rồi Dorian đâm không ngớt tay vào xác người họa sĩ.
Có tiếng sặc trong cuống họng. Một âm thanh kinh khủng như thể Basil đang mắc nghẹn vì máu chảy ra quá nhiều trong cổ họng. Hai cánh tay Basil vung lên trời co giật vài ba lần, những ngón tay thô gầy cứng đơ cào cấu trong không khí. Dorian lấy hết sức, đâm một nhát nữa thật mạnh nhưng lần này xác Basil đã nằm bất động. Có vật gì đó đang động đậy dưới sàn nhà. Dorian chờ một lát trong khi bàn tay anh vẫn đang ghì chặt đầu Basil xuống mặt bàn. Cuối cùng Dorian ném con dao xuống bàn và lắng nghe.
Dorian không nghe thấy gì cả ngoài âm thanh của những giọt máu đang nhỏ tong tong xuống nền thảm. Dorian mở cửa và đi ra ngoài. Căn nhà vẫn im ắng như tờ. Mọi vật vẫn đang say ngủ như chết. Dorian lấy ra chìa khóa và đóng chặt cánh cửa, anh khóa chặt mình trong phòng. Xác Basil vẫn ngồi trên ghế, đầu gục xuống mặt bàn, lưng gù cong gập nên hai bàn tay trông dài hơn ra một cách thật quái đản. Nếu không có vết cắt nơi cuống họng và một vũng máu bây giờ đã đông lại thành một vũng đen như hắc ín, người ta có thể nghĩ rằng đấy là một người đang ngủ gục vì quá mệt.
Mọi việc diễn ra thật chóng vánh. Dorian cảm thấy một sự im lặng khủng khiếp bao trùm khắp nơi. Anh tiến đến bên cửa sổ, mở cửa rồi bước ra ngoài ban công. Gió đã thổi sương mù bay đi hết và bầu trời bây giờ trông kỳ quái như một đuôi chim công khổng lồ xòe ra, lấp lánh hàng vạn những con mắt bằng vàng ròng.
Anh nhìn xuống con đường và trông thấy viên cảnh sát đang đi tuần tra. Trên tay anh ta là chiếc lồng đèn màu xanh nhập nhoạng hắt lên cánh cửa của những ngôi nhà đóng im ỉm. Ánh đèn của một chiếc xe Hansom lóe lên ở một góc đường rồi biến mất. Một người đàn bà trong dáng vẻ quần áo tả tơi đang lén lút lần theo những song cửa. Thỉnh thoảng chị ta nhớn nhác nhìn quanh. Sau đó người đàn bà cất tiếng hát. Người cảnh sát tiến đến và nói một vài câu gì đó. Cô ả liền vội vã bước đi, bỏ lại sau một chuỗi tiếng cười khằng khặc. Một cảm giác lạnh lẽo tràn qua khu vực quảng trường. Ngọn đèn của người cảnh sát bùng cháy lên rồi lại trở về màu xanh trước đó. Những nhánh cây không có lá run rẩy những cành khẳng khiu màu đen như thể chúng đang đau đớn. Dorian bước trở lại vào nhà, đóng nhanh cửa sổ lại phía sau lưng
Dorian bước đến cánh cửa. Mở cửa ra và không buồn nhìn xác người đàn ông mà anh vừa giết xong. Dorian cảm thấy toàn bộ câu chuyện bí ẩn này không thể lộ ra ngoài được. Người bạn đã vẽ ra bức chân dung đáng nguyền rủa ấy, một bức tranh nguy hiểm chết người đã bị anh giết. Tác giả bức chân dung đã ám ảnh cả cuộc đời Dorian cuối cùng đã chết, đã biến khỏi cuộc đời Dorian. Thôi như thế cũng tạm đủ.
Sau đó Dorian nhớ đến ngọn đèn. Đấy là ngọn đèn thô lỗ vụng về, được làm bằng bạc và thép tôi già. Có thể đây là cái đèn cũ mà người giúp việc đã để quên trong phòng của Dorian. Phải cầm xuống thôi nếu không người ta sẽ hỏi nó. Dorian quay lại lấy cây đèn. Xác người đàn ông vẫn nằm bất động. Hai bàn tay dài quá khổ. Hoàn toàn nhìn như một khối sáp có hình dạng con người.
Dorian khóa cửa lại rồi lặng lẽ đi xuống cầu thang một cách lén lút. Những nấc thang bằng gỗ kẽo kẹt kêu, dường như chúng kêu vì bị đau. Dorian ngừng lại một vài giây để nghe ngóng, đợi chờ. Không. Chẳng có gì cả. Mọi vật vẫn im lặng một cách đáng sợ. Tất cả chỉ là âm thanh tiếng bước chân của Dorian vọng lại.
Khi Dorian bước đến thư phòng, anh nhìn thấy chiếc áo khoác và cái túi của Basil. Nhất định những thứ này cần phải được đem giấu đi. Chàng trai liền mở cửa một hộc tủ khuất sau màn vải và dồn tất cả những thứ này vào trong đó. Sau này khi cần thiết anh có thể đốt chúng một cách dễ dàng. Khi nhìn đồng hồ, Dorian biết lúc ấy là hai giờ hai mươi.
Dorian ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ. Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi khi có một người đàn ông nào đó sống ở London treo cổ chỉ vì Dorian, không khí chết chóc sặc sụa bổ vây quanh anh. Bầu trời hình như có vài ngôi sao đỏ như máu sà xuống gần hơn với mặt đất.
Bằng chứng ư? Những bằng chứng chống lại Dorian ư? Basil Hallward đã rời nhà Dorian lúc mười một giờ đêm. Không ai nhìn thấy Basil quay trở lại. Hầu như tất cả đám gia nhân đã đi ngủ tại gian sảnh Selby Royal và người giúp việc riêng của Dorian cũng đã lên giường đi ngủ.
Thành phố Paris. Đúng thế. Đấy là nơi Basil sẽ đến. Basil đi bằng con tàu lúc nửa đêm như anh ta đã sắp đặt trước đó. Với thói quen đặt chỗ trước đó cả tháng và sự nghi ngờ của người khác có khi cả vài tháng sau người ta mới tìm thấy. Mấy tháng cơ mà. Mọi dấu vết sẽ được thủ tiêu trước khi người ta bắt đầu nghi ngờ xem Basil hiện giờ đang ở đâu.
Bất ngờ một luồng tư tưởng kéo đến thật nhanh trong đầu Dorian. Chàng trai với lấy áo khoác và đi ra ngoài hành lang. Sau đó anh đứng im nghe ngóng. Thì ra đấy là tiếng bước chân nặng nề của viên cảnh sát đang đi tuần ở bên ngoài. Ánh đèn vàng vọt pha chút màu xanh của viên cảnh sát quét lên cửa sổ. Dorian nín thở chờ đợi.
Sau đó một lúc, Dorian mở cửa và bước ra ngoài, anh đóng nhẹ cửa lại phía sau lưng mình. Cuối cùng anh bấm chuông cửa. Sau mười phút người giúp việc xuất hiện, vẫn mặc nguyên quần áo mỏng, khuôn mặt trông có vẻ đang rất ngái ngủ.
- Xin lỗi đã đánh thức cậu dậy, Francis. – Dorian nói, sau đó anh bước hẳn vào trong nhà – Tôi để quên chìa khóa ở nhà. Mấy giờ rồi thế?
- Hai giờ năm mươi rồi, thưa Cậu. – Người đàn ông trả lời, vừa ngáp vừa nhìn đồng hồ.
- Đã hai giờ năm mươi rồi cơ đấy? Muộn quá rồi. Anh nhớ đánh thức tôi dậy lúc chín giờ sáng đấy. Tôi có nhiều việc phải làm lắm.
- Thưa Cậu, được rồi.
- Có ai kiếm tôi tối nay không?
- Có Ngài Hallward chờ Cậu đến mười một giờ đêm, sau đó thì ra đi để đón chuyến xe lửa đêm nay.
- Ồ. Tiếc quá tôi không gặp ông ấy. Thế người ta có để lại lời nhắn nào không?
- Thưa không. Ông ta bảo sẽ viết thư cho Cậu sau.
- Thế thôi nhé, Francis. Nhớ đừng quên đánh thức tôi dậy lúc chín giờ đấy!
- Thưa Cậu không đâu ạ.
Người đàn ông giúp việc sau đó lẹp xẹp đi về phòng ngủ của mình.
Dorian ném áo và nón của mình lên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch màu vàng rồi đi vào thư phòng. Anh đi tới đi lui như thế trong căn phòng chừng mười lăm phút, răng cắn chặt môi, ra chiều suy nghĩ rất căng. Sau đó anh với lấy cuốn sách bìa màu xanh dương và lật qua vài trang. Alan Campbell, 152, Phố Hertfort, Quận Mayfair. Đấy chính là người đàn ông mà Dorian cần gặp ngày mai.