The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 21
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Không!
ầu óc Jess quay cuồng, miệng khô đắng, không sao nói được dù chỉ một lời. Nó ngẩng đầu nhìn từng người một, hi vọng có ai đó giúp được mình gì chăng.
Cuối cùng, bố là người phá vỡ không khí nặng nề đó. Bàn tay thô ráp của ông vẫn vuốt vuốt mái tóc vợ, và mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
– Sáng nay người ta đã thấy xác đứa con gái nhà Burkes bị chết đuối dưới con lạch.
– Không! Không thể như vậy được! – Jess thét lên. – Leslie không thể chết đuối. Nó bơi rất tốt cơ mà.
– Sợi dây chão mà bọn trẻ vẫn dùng để đu đã bị đứt. – Giọng bố thật lạnh lùng và có phần tàn nhẫn.
– Họ nói, có lẽ con bé bị va đầu vào một vật cứng khi rơi xuống nước.
– Không! Không thể như vậy được. – Jess lắc đầu, đau đớn, nức nở gào thét.
– Bố cũng rất lấy làm tiếc về chuyện này, con trai ạ.
– Không…! – Jess càng thét to hơn. – Con không tin. Bố nói dối! – Nó tức lên đau đớn mắt đờ đẫn nhìn mọi người, cầu cứu xem có ai đồng ý với mình không. Nhưng tất cả chỉ cúi gằm xuống trừ May Belle– Con bé mở to mắt sợ hãi. Chị Leslie, nếu chị chết thì sao?
– Không! – Jess hét thẳng vào mặt con bé. – Dối trá. Leslic không thể chết.
Nó lại đảo mắt nhìn mọi người dò xét, rồi lao ra ngoài đường bỏ mặc cánh cửa đóng rầm lại phía sau. Nó chạy thục mạng xuống con đường rải sỏi về hướng tây, không theo con đường đi Washington hay Millsburg mà tới khu nhà cổ Perkins. Một chiếc xe tới gần bấm còi inh ỏi, rồi tạt hẳn sang một bên, rồi lại bấm còi nhưng có vẻ như Jess không hề hay biết gì.
Trong đầu nó chỉ còn những tiếng Leslie – chết – bạn gái – sợi dây chão – bị đứt – rơi xuống – mày – mày – mày… Những từ đó đang nổ tung trong đầu Jess như những cái bỏng ngô trong nồi rang. Chúa Trời – chết – Leslie – bạn của tôi… bạn… Chân vấp liên tục, nhưng Jess chẳng còn biết đau là gì, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy và rất sợ phải dùng lại. Có vẻ như nó nghĩ chỉ có chạy như vậy mới có thể cứu được Leslie khỏi chết. Tính mạng của Leslie đang nằm trong tay nó. Nó phải làm điều đó, phải tiếp tục chạy.
Nhận ra tiếng xe của bố tới gần nhưng nó cũng chẳng thèm ngoái cổ lại mà còn cố chạy nhanh hơn.
Bố đi vượt và dừng xe ngay phía trước, xuống xe, chạy ngược về phía con trai. Ông bế Jess trên tay như bế một đứa trẻ sơ sinh. Vài giây đầu tiên, Jess còn vùng vẫy để thoát khỏi hai cánh tay vạm vỡ của bố, nhưng chẳng mấy chốc cũng đờ ra, buông xuôi.
Nó ngồi rũ rượi trên xe, mặc cho đầu va vào cánh cửa nảy lên hạ xuống đập thùm thụp vào cánh cửa. Bố lặng lẽ lái xe, không nói không rằng. Thỉnh thoảng ông hắng giọng định nói gì đó, nhưng khi quay lại nhìn Jess, ông lại thôi.
Về tới nhà, bố vẫn ngồi im, không nhúc nhích. Jess tự mở cửa, xuống xe đi vào nhà, chạy thẳng vào phòng, để nguyên giày và quần áo lăn lên giường. Toàn thân tê dại. Đầu trống rỗng.
Nó tỉnh dậy, hoảng hốt trước sự tĩnh lặng và bóng đêm trong căn nhà. Tiếng thở đều đều của hai đứa em gái trên giường bên thật lạc lõng. Nó phải mơ thấy gì đó nên mới thức dậy giữa đêm như thế này, nhưng nó không sao nhớ nổi đã mơ thấy gì, mặc dù vẫn chưa hoàn hồn vì cơn ác mộng đó. Nó ngồi bật dậy, vẫn mặc nguyên quần áo ấm từ đầu đến chân mà vẫn run lên bần bật. Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao đang nhảy múa dưới ánh trăng mờ dần.
Nó nhớ ra có ai đó đã bảo nó rằng Leslie đã chết và cơn ác mộng khủng khiếp vừa qua lại hiện lên trong đầu nó. Leslie không chết mà chính nó đã chết trong cơn ác mộng đó. Nhưng những lời mọi người nói với nó lại lờn vờn trong đầu như những chiếc lá đung đưa trong gió. Nó tin chắc rằng, nếu như nó sang bên khu nhà cổ Perkins và gõ cửa vào lúc này thì chắc chắn Leslie sẽ ra mở và hoàng tử Terrien nhất định cũng sẽ ra theo, lăng xăng dưới chân Leslie như thể một ngôi sao ngay cạnh vầng trăng trong một đêm đẹp trời. Cũng có thể cả ba đứa sẽ lại chạy lên đồi, qua cánh đồng tới con suối và cả ba lại đu sang bờ bên kia để tới vương quốc Terabithia thân yêu của chúng.
Chúng chưa bao giờ ở lại vương quốc của mình vào ban đêm, nhưng ánh sáng trăng cũng đủ để chúng tìm thấy lâu đài của mình và Jess sẽ kể cho Leslie nghe một ngày của mình tại Washington và sẽ xin lỗi Leslie vì đã không nghĩ đến việc rủ nó cùng đi. Tất nhiên nếu có Leslie đi cùng, chắc chắn một ngày của nó với cô Edmunds sẽ khác nhưng cũng sẽ rất vui, rất hoàn hảo. Cô Edmunds và Leslie cũng rất mến nhau, nên sự có mặt của Leslie chỉ làm cho chuyến đi thêm vui vẻ. Tớ rất lấy làm tiếc, Leslie. Nó cởi áo khoác và giày ra rồi chui lại vào chăn. Tớ đã quá ngu, không hỏi cô Edmunds để bạn cùng đi.
Không sao, tớ đã đến Washington cả ngàn lần rồi. Chắc chắn Leslie sẽ nói như vậy.
Cậu đã thấy người da đỏ săn trâu bao giờ chưa?
Dù sao thì đó cũng là một thứ ở Washington mà Leslie chưa từng thấy lần nào, và nó có thể kể cho bạn nghe về những con trâu ngã xuống vực và bị chết như thế nào. Nó cũng rất muốn kể cho Leslie nghe sao nó quên không hỏi cô Edmunds cho Leslie cùng đi Washington hôm nay.
Có một chuyện thật ngớ ngẩn, cậu biết không,?
Chuyện gì? – Leslie hỏi.
Sáng hôm nay tớ đã rất sợ ra Terabithia.
Jess lại lạnh run người và cảm thấy nao nao. Nó xoay người nằm úp bụng xuống đệm, hi vọng sẽ gạt được những ý nghĩ về Leslie ra khỏi đầu vào lúc này. Nó sẽ sang thăm Leslie ngay khi trời sáng và sẽ giải thích mọi chuyện với nó. Chắc chắn ban ngày, khi đã rũ bỏ được nỗi sợ hãi của cơn ác mộng, nó sẽ dễ dàng làm cho Leslie hiểu tất cả.
Nó cố nghĩ đến những gì đã xảy ra trong ngày ở Washington, nhớ lại từng bức tranh, từng pho tượng và cái âm thanh dịu ngọt trong từng lời nói của cô Edmunds, nhớ tất cả những gì nó đã nói với cô và cả những câu trả lời của cô nữa. Mỗi lần bị ám ảnh bởi hình ảnh những con trâu rơi xuống vực và bị lột da, nó lại cố nghĩ đến những bức tranh khác, hay những cuộc nói chuyện vui vẻ với cô Edmunds. Nó mong trời sáng cho mau để nó có thể kể tất cả những điều này cho Leslie.
Những tia nắng đã chiếu thẳng vào cửa sổ. Giường của lũ nhỏ chỉ còn là đống chăn đệm lù lù. Có tiếng nói chuyện thì thầm và tiếng chân rón rén đi lại ngoài bếp.
Nó sực nhớ đêm qua đã quên không vắt sữa bò. Tội nghiệp cô Bessie. Nó đã chẳng nhớ gì đến con bò cái và giờ cũng đã muộn mất rồi. Nó vội xỏ chân vào giày, chẳng kịp buộc dây, vội vã ra sân.
Mẹ đang cắm cúi nấu bếp, nghe tiếng Jess, ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng lại chỉ gật đầu chào.
Jess rùng mình vì lạnh.
– Con quên mất cô Bessie rồi mẹ ạ.
– Bố đang vắt sữa rồi.
– Tối qua con cũng quên mất.
– Bố đã làm việc đó thay con rồi. – Giọng nói của mẹ không có vẻ gì là trách móc nó cả. – Con có muốn ăn sáng chút gì không?
Có lẽ chính vì nó chưa ăn gì, kể từ khi cô Edmunds mua cho cây kem tại Millsburg trên đường trở về tới giờ, nên mới cảm thấy nôn nao như vậy. Brenda và Ellie ngồi bên bàn ăn nhìn nó dò xét. Mấy đứa em gái cũng ngừng xem hoạt hình trên TV, quay lại nhìn anh một cái rồi lại chăm chú xem tiếp.
Jess ngồi xuống ghế. Mẹ đặt một đĩa bánh xèo nóng hổi ngay trước mặt. Nó chẳng còn nhớ lần cuối mẹ làm bánh này khi nào nữa. Nó rưới nước xốt, rồi ăn ngấu nghiến. Chưa khi nào nó thấy ngon đến vậy.
– Mày vẫn ăn ngon lành thế được sao? – Brenda ngồi phía bên kia bàn ăn, nhìn nó xoi mói nói.
Jess ngẩng đầu bối rối nhìn chị gái, miệng vẫn đầy bánh.
– Nếu Jimmy Dicks mà chết thì chắc tao không sao nuốt nổi lấy một miếng.
Cảm giác ớn lạnh lại cuộn lên, lan truyền khắp cơ thể.
– Mày có ngậm miệng ngay không Brenda Aarons? – Mẹ vội bỏ chảo bánh, lao tới chỗ Brenda quát lớn.
– Mẹ thấy không, nó ngồi ăn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nếu là con, chắc con đã khóc đến mù cả mắt rồi.
Ellie nhìn mẹ rồi lại nhìn Brenda. – Bọn con trai thường không khóc trong những trường hợp như thế này phải không mẹ?
– Thật khó mà tưởng tượng được nó lại có thể ngồi đây ăn như con gà mổ thóc vậy.
– Tao nói mày câm mồm lại rồi mà… Mày mà nói nữa thì…
Jess có nghe thấy mọi người cãi cọ nhưng có vẻ như họ ở đâu đó, xa hơn cả kí ức về giấc mơ của mình. Nó vẫn tiếp tục ăn, ăn hết luôn cả ba cái bánh, mẹ mới bỏ thêm vào đĩa của nó.
Bố đã vắt sữa bò xong, cẩn thận rót sữa vào chiếc bình có van vặn rồi cất vào tủ lạnh. Ông rửa tay sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn. Khi đi ngang chỗ Jess, ông đặt nhẹ bàn tay lên vai con trai. Ông cũng chẳng hề phàn nàn gì phải vắt sữa bò thay nó cả.
Jess bắt đầu lờ mờ nhận thấy có cái gì đó khang khác. Bố mẹ hết nhìn nhau, rồi lại nhìn nó. Bà Aarons trừng mắt nhìn Brenda như nhắc nó hãy biết giữ mồm giữ miệng và nhìn chồng như muốn nhắc ông bắt con bé im miệng. Jess gần như chẳng hay biết gì, hào hứng với bữa ăn sáng thật ngon và còn muốn được mẹ cho thêm mấy chiếc bánh xèo nữa. Nó đã thất vọng vì mẹ chẳng cho nó thêm cái nào và vì lí do nào đó nó cũng hiểu rằng không nên đòi thêm nữa. Jess cảm thấy bối rối không biết có nên rời bàn ăn không hay cần phải làm gì bây giờ.
– Bố nghĩ con nên đi cùng với bố mẹ. – Bố dừng lại một lúc. – Con là người biết về con bé đó nhiều nhất trong nhà mình.
Jess nghe mà chẳng hiểu bố nói gì và nghĩ liệu mình quá ngốc chăng?
Bố nói về con bé nào nhỉ? – Jess lí nhí nói một mình vì cảm thấy thật không phải khi hỏi như vậy.
Ellie và Brenda đều thở dài ngao ngán.
Bố cúi xuống, đặt bàn tay mình lên bàn tay Jess và nhìn vợ lo lắng. Mẹ vẫn đứng đó, mắt rưng rưng thương cảm, chẳng nói nên lời.
– Bạn con, Leslie đã chết rồi, Jess. Con phải hiểu điều đó là sự thực.
Jess rút tay mình ra khỏi bàn tay bố và đứng dậy.
– Bố biết, thật chẳng dễ dàng gì… – Vào đến phòng ngủ, Jess vẫn còn nghe thấy bố đang nói gì đó. Nó trở ra với chiếc áo gió trên người.
– Con sẵn sàng đi rồi chứ? – Bố đứng dậy khỏi bàn ăn, còn mẹ tháo bỏ tạp dề lấy tay vuốt tóc cho gọn gàng.
May Belle đang ngồi trên thảm xem TV cũng đứng bật dậy.
– Con cũng muốn đi. – Con bé nói. – Con chưa từng thấy người chết bao giờ.
– Không được! – Con bé ngồi ngay lại chỗ cũ như thể bị thái độ cương quyết của mẹ ấn xuống.
– Bố mẹ còn không biết lúc này thi thể của Leslie để ở đâu nữa, May Belle. – Bà Aarons nhẹ nhàng phân giải cho May Belle hiểu.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên