Số lần đọc/download: 2284 / 40
Cập nhật: 2016-02-15 17:06:32 +0700
Chương 12
Ông Thành chết trong bệnh viện vào một buổi sáng chủ nhật, Lúc ấy chỉ có Triều và một đứa em gái cùng mẹ khàc cha là Hiền bên giường bệnh. Một tiếng đồng hồ sau bà Liễu mới vào, co cả ông Hoành đi theo. Triều không khóc đựơc, chẳng hiểu anh bình tĩnh một cách lạ lùng để lo mọi thủ tục nhận xác ông Thành và chuyển về nhà; trái lại Hiền khóc vùi mặc dù cô chẳng dính dáng gì đến tình máu mủ với ông Thành. Có lẽ do hoàn cảnh xúc động và Hiền thương Triều.Ông Thành được quàn tại nhà hai hôm, bạn bè của ông trong chiến đấu cũng như trong công tác sau này ở thành phố hầu như có mặt đông đủ trong thời gian phúng điếu. Triều hóc hác sau những ngày chăm sóc ba trong bệnh viện và mấy ngày lo đám tang. Sáng hôm nay ông Thành được đi an táng tại một nghĩa trang ngoại ô thành phoó« theo yêu cầu của ông. Được phép của ông Hoành, bà Liễu để tang chồng cho trọn nghĩa và đi theo quan tài bên cạnh con trai, theo sau mẹ là Hiền. Trong những người đi đưa, ngoài bạn bè của ông Thành, cán bộ nhận viên trong cơ quan còn có những người bạn của Triều. Giữa tiếng nhạc rầu rĩ của đám tang, tiếng bà Liểu thỉnh thoảng nấc lên. Hiền dìu mẹ đi, đối mắt cô cũng đỏ hoe. Trà đi sau triều một khoảng cách, bên cạnh Trà là Phương Ly. Không hiểu sao Phương Ly cũng hay tin ông Thành chết và chị đã đến đúng vào buổi sáng trước giờ đưa ông Thành ra nghĩa trang. Phương Ly mặc áo dài đen, mang kiếng đen, trang điểm nhẹ và chị đi Bên cạnh Trà lặng lẽ. Một người đến chia buồn với Triều và đưa đám tang ông Thành hoàn toàn làm anh bất ngờ là Bích. Cô đi trong đám đông và hoàn toàn không nói chuyện với Triều. Bích cũng ra về lặng lẽ không ai hay; sau khi chôn cất ông Thành xong, Triều quay đi tìm Bích nhưng không thấy cô đâu. Trên đường về, tất cả cùng đi chung xe với bà Liễu, có tài xế lái, ông Hoành tế nhị không đi đưa, ông muốn để cho bà Liễu được hoàn toàn tự do trong giờ phút cuối cùng với người chồng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Chiếc xe du lịch ngừng lại trước cửa nhà ông Thành, Triều xuống xe cùng Phương Ly và
- Trà. Bà Liễu nói với con trai bằng giọng buồn rầu:
- Ít ngày nữa mẹ sẽ tới gặp con để tính chuyện nhà.
Nói xong bà liểu đóng cửa xe, không khí buồn rầu chẳng ai muốn kéo dài câu chuyện.
Sau khi chiếc xe du lịch phóng đi, Triều châm thuốc hút và rít mấy hơi dài, anh nhìn cành cổng nhà anh như nhìn một nơi nào khác, lơ ngơ giống như lần đầu tiên anh tới ngôi nhà này.
- Trà thúc nhẹ vào lưng Triều:
- Mình vào nhà đi chứ, chị Phương Ly cũng mệt lắm rồi, chị muốn vào nghỉ ngơi một chút.
- Triều mở cổng như một cái máy.
- Anh mệt lắm phải không? - Trà hỏi nhỏ.
- Triều gật đầu. Ba người vào nhà và ngồi nghỉ trên ghế sa-lông. Trà hiểu rằng cô phải đóng vai người phá tan bầu không khí trầm lặng, nặng nề trong ngôi nhà này. Trà nhìn
- Phương Ly, nói:
- Em pha nước chanh chị uống cho khỏe nhé?
- Chị mệt chứ không khát - Phương Ly nói.
- Nhưng cũng phải uống nước chứ, uống nước chanh vào sẽ khỏe ngay. Chị ngồi chơi với anh Triều nhé!
Trà đi ra nhà sau. Đây là lần đầu tiên Trà mạnh dạn đi ra nhà sau, cô cũng rờn rợn trong người, cảm giác tự nhiên khi thấy ngôi nhà vắng vẻ. Chị Xinh lui cui dọn dẹp trong nhà bếp, chị đang rửa ly tách; thấy Trà vào, chị hỏi:
- Cô tìm gì, nói tôi lấy cho?
- Em muốn pha nước chanh.
- Đá và chanh trong tủ lạnh, còn trong gác-măng-rê.
- Cám ơn chị.
- Chị Xinh cười:
- Có gì đâu mà cô Trà cám ơn.
- Ngoài phòng khách, sau những giây phút im lặng. Triều bối rối nói với Phương Ly:
- Tôi không ngờ chị đã đến đưa đám tang ba tôi. Làm sao chị hay được?
- Điều này có gì quan trọng đâu! - Phương Ly nói.
- Dù sao cũng rất cám ơn chị.
- Triều mà cũng khách sáo đến như vậy ư?
- Tôi không biết nói gì hơn.
- Còn tôi thì muốn nói với Triều rất nhiều. Tại sao lâu nay triều có vẻ như muốn tránh gặp mặt tôi?
- Chị biết rồi đấy, ba tôi bệnh, chỉ có một một mình tôi chăm sóc ông thôi.
- Đó chỉ là một cách nói. Tôi biết Triều giận tôi, có đúng không?
Hồi đó thì đúng nhưng bây giờ thì hết rồi, tôi chỉ hơi ngạc nhiên về cuộc sống của chị thôi. Nhưng biết làm sao được, mỗi người chúng ta có một hoàn cảnh, một cách sống.
- Phương Ly thở dài:
- Thật ra tôi buồn lắm, tôi đã bán ngôi nhà ấy rồi. Hiện nay tôi đang ở trò nhà của người bạn và vài tháng nữa tôi sẽ theo chồng.
- Triều nhìn Phương ly với đoi mắt ngạc nhiên, cuối cùng anh cười:
- Chúc chị nhiều hạnh phúc!
Chắc tôi cũng không còn gặp Triều nữa đâu. Chồng tôi là một Việt kiều ở Canada, tôi sẽ theo anh ấy về bên đó.
- Thế thì còn gì bằng, chị là một người mai mắn.
Tôi nghĩ là mình nên lấy chồng cho xong, còn may mắn hay không thì có trời mới biết được.
Trà lần lượt mang lên ba ly đá chanh. Cô đặt ly đánh chanh trước mặt Phương Ly rồi, cười, nói:
- Chị uống đá chanh em pha thử coi.
- Em pha chắc là ngon rồi!
- Nhưng không thể ngon bằng chị đâu! - Trà cười.
Phương Ly uống một ngụm đá chanh, chị nhìn Trà định nói gì đó như không hiểu sao lại thay đổi ý định.
- Lâu nay chị rqa sao? Trà hỏi.
Cũng bình thường vậy thôi, cô cậu quá bận rộn nên không tới thăm người quen cũ đấy nhé! - Phương ly trách nhẹ nhàng.
- Em không còn nhớ nhà chị ở đâu, còn anh Triều thì không chở em đi.
Đùa chứ, mỗi người đều có những công việc riêng tư pahỉ lo., tôi rất mừng vì thấy Trà đã ổn định được tình cảm của mình.
- Trà ngượng, quay mặt đi. Phương Ly đứng lên nói:
- Tôi phải về đây, mong Triều sẽ nhanh chóng quên chuyện buồn ngày hôm nay.
- Cám ơn chị.
Phương Ly đi ra cửa, chị tới đây bằng gì Triều không biết, bây giờ Phương Ly vẫy một chiếc xích lô. Chị không nói gì về thay đổi của mình với Trà, Triều hiểu rằng điều đó
Phương Ly chỉ cho một mình Triều biết, do đó anh cũng tế nhị khi chia tay với Phương Ly.
Không hiểu sao anh cảm thấy ngậm ngùi khi chiếc xe chở người phụ nữ ấy đi khuất ở một góc đường.
- Chị Phương Ly thật đẹp! - Trà nói khi quay vào nhà.
- Anh không ngờ chị ấy đến chia buồn với anh, người đàn bà này thật đặc biệt.
Không khí buồn bã bỗng chụp xuống bằng sự im lặng của ngôi nhà vừa mất đi một người.
Trà xuống nhà sau phụ với chị Xinh dọn dẹp ly tách ngổn ngang; còn Triều đi quanh các căn phòng trống, anh mệt mỏi kinh khủng và muốn nằm lăn ra ngủ một giấc, nhưng trước mắt hãy còn quá nhiều việc phải giải quyết, Triêù vội đi tìm thuốc nhức đầu để uống, có lẽ anh bị cảm sau mấy ngày căng thẳng lo đám tang ông Thành.
- Từ dưới nhà đi lên, Trà thấy Triều đang uống thuốc, cô vội hỏi:
- Anh làm sao thế?
- Có lẽ bị cảm.
- Anh uống thuốc cảm đấy à? - Trà nhìn những viên thuốc xanh đỏ trong tay Triều hỏi.
- Triều gật đầu, anh há miệng thảy những viên thuốc vào và uống ngụm nước, nuốt trôi những viên thuốc vào bụng.
- Anh nên ngủ một giấc, có lẽ anh bị mất ngủ nhiều đấy! Có cần nói chị Xinh nấu cho anh miếng cháo không?
- Không.
- Triều ngoan ngoãn như một đứa bé nghe lời chị, anh nhảy lên giường nằm nhắm mắt.
- Một lúc triều thiếp vào giấc ngủ và Trà rón rén ra khỏi phòng.
Trà về nhà giữa lúc ông Toàn đang ngồi trước bàn ăn, ông có ý đợi con gái về ăn chung.
Lâu nay ông Toàn tự nấu nướng lấy nếu Trà bận việc, hôm nay cũng thế. Đợi con gài ngồi vào bàn ông Toàn hỏi:
- Mọi việc xong xuôi rồi à?
- Dạ xong.
- Ba không ngờ ông Thành chết một cách nhanh chóng như vậy. Rồi cậu Triều làm sao?
- Anh ấy vẫn không chịu về ở với mẹ - Trà đáp.
- Cậu ấy là người có đầu óc tự lập. Thanh niên như thế là tốt, nhưng ba thấy cậu triều có vẻ hơi cố chấp đấy!
- Đó là cá tính ủa ảnh.
Hai cha con bắt đầu ăn cơm, Trà ăn không thấy miệng. Tuy nhiên, sợ ba cô buồn nên Trà cũng rán ăn đựoc hai chén cơm. Thấy con gái buông đũa, ông Toàn ngạc nhiên:
- Con không ăn nữa à?
- Con no rồi, vả lại dự đám tang về mệt quá, con ăn khong nổi.
Ông Thành là một người đàn ông đau khổ, ông chết trong lúc này phải chăng có phải là sự giải thoát?
- Ông ấy bệnh già mà ba! - Trà nói.
- Chính nỗi buồn và đau đớn trong tâm hồn đã làm cho ông già đi nhanh chóng và làm cho ông suy sụp.
Trà biết rõ ông nói như vậy là ngụ ý gì. Trà nhìn ba bằng ba bằng đôi mắt lo ngại, thương cảm. Ông Tòan cũng đã già một cách nhanh chóng và tinh thần ông cũng suy sụp từ sau ngày bà Loan bỏ đi. Trà biết ba cô suốt ngày giam mình trong phòng vẽ để cố quên nỗi đau đớn này, nhưng một vài lần Trà vào phòng vẽ của ông, thấy toàn là tranh ông Toàn vẽ bà Loan, phần lớn là vẽ bằng hồi tưởng, bằng một kỷ niệm của một thời đã qua.
Trà đứng lên khỏi bàn ăn, nói:
- Con mệt quá, phải đi tắm và nghỉ ngơi một chút.
- Đúng đấy! - Ông Toàn gật đầu.
- Ăn xong ba để đó cho con nhé, ba cũng phải đi ngủ buổi trưa chứ, ba đừng vẽ nhiều!
Ông Toàn cười:
- Ba không vẽ thì làm cái gì bây giờ?
- Đi chơi, đi xem phim, đi dạo phố, thiếu gì cách.
- Ba ngại đi đến chỗ đông người, ba thích ở nhà và đi dạo trong vườn một mình hơn.
Trà thuyết phục:
- Hay là ba đi chơi với con, đi nghe nhạc ở phòng trà? Bây giờ buổi tối ở cách khách sạn thường có chương trình ca nhạc được lắm, ba nên đi một lần cho biết.
- Tuổi ba già rồi, vui thú gì mà đi đến những nơi đó.
- Con vẫn thấy có những ông những bà còn già hơn ba nữa kia! - Trà cười.
- Thôi, con đừng cố thuyết phục ba, không được đâu con gái ạ!
Trà đành chịu, cô đi về phòng mình. Căn phòng quen thuộc như một cái tổ chim, nhưng hôm nay tự nhiên Trà thấy nó trống trải và buồn bã lạ lùng. Trà mở tung cửa sổ cho lùa vào và nằm lăn ra giường lắng nghe tiếng chim hót đâu đó vọng tới. Tiếng chim mơ hồ, những cơn gió cũng mơ hồ thổi đùa qua các cành cây. Đám tang ông Thành như diễu qua trước mắt Trà, hình ảnh bà Liễu chít vành khăn tang trắng, Triều mặc áo tang toàn trắng đi phía sau chiếc uan. Tiếng nhạc buồn bã, những vòng hoa, những lời chia byuồn và tiếng khóc. Trà mệt mỏi cố xua đuổi những hình ảnh ấy đi.
Bỗng có tiếng ông Toàn goi lớn từ dưới nhà:
- Trà ơi, có bạn tới tìm.
Trà giật mình, ai đến tìm mình vào giờ này? Tuy không vui nhưng Trà cũng gượng dậy đi xuống nhà. Trà mừng rỡ khi gặp Bích Quân và Kim Châm, hai cô bạn học cùng lớp.
- Oái dào, tưởng ai, hóa ra là hai bồ, chút xíu nữa mình không tiếp rồi đó! - Trà cười nói.
- Không tiếp tụi này cũng lên phòng phá Trà một trận tưng bừng cho bõ ghét - Bích
- Quân nói.
- Làm gì mà không tiếp?
- Mình đi đám tang về, mệt ngất ngư.
- À, đám tang ba anh Triều chứ gì? Kim Châm hỏi.
- Ở đâu cũng được.
- Ở đâu mà được hoàn toàn tự do cơ! - Kim Châm háy mắt.
- Bộ nói chuyện bí mật sao mà nhỏ sợ?
- Không sợ, nhưng mất tự nhiên - Kim Châm cười.
- Vậy lên phòng mình đi.
- Có ai trên đó không? - Bích Quân lè lưỡi.
- Quỷ!
- Trà phát lên vai bạn một cái mạnh, Bích Quân rụt cổ cười dòn.
Lên phòng, ba đứa chia nhau ngồi ba góc, Trà ngồi trên mép giường, Bích Quân và Kim
Châm chia nhau hai chiềc ghế dựa: một kê gần tủ áo, một kê sát bàn học. Bích Quân ngồi gần tủ áo, nó nhìn mình trong gương, lè lưỡi rồi quay ra nói với Trà:
- Có đựng anh chàng nào ở trỏn không mà cái tủ bự quá dậy?
- Đừng suy bụng ta à ra bụng người! - Trà cười.
- Tao không có phòng riêng để giấu anh chàng nào đâu, ngủ chung với một lũ em phá còn hơn quỷ sứ.
- Chuyện gì bí mật mà rìm tới buổi trưa vậy? - Trà hỏi.
- Tụi trong lớp đồn um lên rằng Trà sắp bỏ học một lần nữa, lần này là để lấy chồng, đúng không? - Bích Quân đi thẳng vào vấn đề.
- Tụi nó còn biết Trà sắp kết hôn với ai nữa, đó mới là chuyện hấp dẫn! - Kim Châm háy mắt.
- Giả dụ như tui lấy chồng thì tui lấy ai bây giờ? - Trà hất hàm hỏi.
- Còn ai khác hơn anh chàng Triều lừ đừ như con rắn trun đó! - Kim Châm nói.
- Nhưng tin đồn đó đúng không, nhỏ xác nhận đi? - Bích Quân hỏi.
- Mày thậm ngu mới hỏi câu đó Bích Quân ơi! Trà công môi.
- Sao mắng tao ngu?
- Ít ra nếu có lấy chồng, tao cũng phải thi xong năm nay cái đã. Còn đang đi học, tự nhiên nhảy ra lấy chồng, nghe buồn cười chưa, tin đồn nhảm nhí dễ sợ mà cũng tin, như vậy không ngu là gì?
- Tao khôn tao mới đi xác minh chứ? - Bích quân chống chế.
- Thôi đi nhỏ ơi, đừng có ngụy biện!
- Nói tóm lại đó là tin vịt? - Kim Châm hỏi.
Nếu không muốn là tin đồn nhảm nhí, gây hoang mang dư luận, đáng phải đưa ra xử theo bộ luật hình sự.
- Nhưng còn chuyện này "dính" với anh Triều nào đó thì sao?
Chuyện naỳ thì đúng sự thật, anh ấy đến trường đón tao, bộ tụi bây quán gà sao, đã thấy rồi mà còn hỏi?
- Bích Quân nhăn mặt:
- Dễ sợ chưa, sao lúc này mày đanh đá quá vậy Thanh Trà?
- Hiền quá bị người đời ăn hiếp!
Người đời là ai, phải nói tên nói tuổi không thôi đụng chạm tùm lum à nghen! - Kim
- Châm cười.
- Ai có tật thì giật mình!
Ti, không cãi vả nữa, mệt quá! Chuyện này hồi sau sẽ phân giải, bây giờ là một tin sốt dẻo.
- Tin gì nữa đây?
Chiều mai là sinh nhật của nhỏ Kim Châm, tổ chức tại tư gia, mời bạn bè thân thiết tới dự, bảo đảm có nhiều tiếc mục vui tươi, hấp dẫn, nhỏ đi không?
- Không.
- Kim Châm trợn mắt:
- Sai lại không đi?
Lúc này mình có nhiều chuyện buồn quá nên không hừng thú gì, tới đó mà mang cái mặt đưa đám thì bạn bè mất vui cho nên mình không đi - Trà đáp.
Nghe nhỏ nói mà ta như từ cung trăng rớt xuống vậy - Bích Quân ngạc nhiên nói -
- Làm cái gì mà buồn thê thảm như saúy câu vọng cổ vậy?
- Không thể nói hết được.
- Thí nói mí mí, nói chút xíu thôi.
- Nói vậy đủ rồi.
Kim Châm nhảu tới ngồi cạnh Trà; nhìn vào mắt bạn, Kim Châm mới tin là bạn nói thật.
- Kim Châm ôm cổ Trà nói:
Chuyện gì cũng vậy, sinh nhật của mình mà thiếu Thanh Trà thì coi như mất vui hết một nửa. Dù sao Trà cũng phải tới dự, thổi nến, ăn bánh với ta. Sinh nhật lần này là sinh nhật đặc biệt.
- Bích Quân cười:
- Hôm đó Kim Châm sẽ giới thiệu một người, phải nói là một nhân vật quan trọng.
- Ai vậy?
Một anh chàng rất đẹp trai, con nhà giàu, rất ga-lăng.
- Ai thế Kim Châm? - Trà hỏi.
- Ờ… hôm đó Trà sẽ biết! Đó là một anh bạn thân thiết của mình, mới quen thời gian gần đây.
Kim Châm lúng túng nói, trong khi đó Bích Quân cười dòn, nói toạc móng heo:
- Thì cứ nói ngay là chồng sắp cưới của nhỏ có hơn không, làm cho người ta đỡ phải hồi hộp.
- Thật sao bồ? - Trà lại hỏi Kim Châm và nhìn bạn không chớp mắt.
Kim Châm nguýt Bích Quân:
- Cái miệng của nhỏ tào lao xích đế quá trời!
- Bộ không đúng sao?
- Đúng phân nửa thôi - Kim Châm lúng túng.
- Sao lại đúng phân nửa? - Trà hỏi.
- Vì đó mới chỉ là dự tính, dủ sao cũng còn đợi thi xong. Hơn nữa anh lại sắp sửa xuất cảnh.
- Như thế thì mừng cho Kim Châm lắm.
- Vậy chiều mai Trà tới chơi với mình nhé? Mình sẽ giới thiệu cho Trà biết mặt luôn.
Trà ngạc nhiên hỏi;
- Sỹ nào?
- Anh Sỹ người mập mập, đi chiếc Dream 100 màu nho láng coóng, được gia đình bả lãnh đi Mỹ.
Trà thẫn thờ, cô không nghĩ ở đời có một sự trùng hợp lạ lùng như vậy.
- Sao, chiều mai tới nhe? - Kim Châm giục bạn.
Không hiểu sao Trà lại gật đầu. Mãi đến khi tiễn hai cô bạn ra về, Trà cũng không hiểu nổi được mình, sự thắc mắc làm cho Trà ray rứt đến ngẩn ngơ.
o O o
Kim Châm và Bích Quân mừng rỡ chạy ùa ra khi thấy Trà chạy xe tới. Bích Quân dành lấy xe dẫn vào chỗ đậu, còn Kim Châm nắm tay Trà dẫn vào nhà. HÌnh như mọi người đã có mặt đông đủ và bữa tiệc cũng sắp bắt đầu. Trà ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế trống và cô thoáng sững sờ khi nhận ra người đối diện với mình bên kia bàn không ai khác hơn là Sỹ.
Anh ta không những khong giả lơ mà tỏ ra niềm nở chào Trà. Nụ cười của Sỹ thật đểu cáng, như Trà vì phép lịch sự cũng phải gật đầu chào lại.
Ngồi kế bên Sỹ Kim Châm ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, hai người quen nhau à?
- Trái đất tròn mà! - Sỹ cười - Anh biết Trà từ lâu.
- Vậy thì em đỡ phải giới thiệu dài dòng. Nãy giờ cả bản tiệc chờ Trà đấy! Tho6i bây giờ bắt đầu được rồi.
Cũng giuống như những bữa tiệc sinh nhật khác. Kim Châm ở vai chủ nhà nói chuyện huyên thuyên về mục đích mời bạn bè tới dự bữa tiệc sinh nhật 19 tuổi của mình. Mọi người tữ giới thiệu với nhau, khui những món quà tặng, tiếng vỗ tay, tiếng cười đùa ầm ĩ. Chiếc bánh sinh nhật to tướng trrên có cắm những ngọn nến hồng được Kim Châm và Bích Quân chu môi thổi tắt giữa tiếng cười dòn dã và tiến vỗ tay của bạn bè Kim Châm cầm con dao trắng cắt bánh bằng cả hai tay và bữa tiệc bắt đầu.
Trà nhìn quanh bàn tiệc dài thấy phần lớn là bạn bè cùng lớp, một vài ông anh đi theo em gái gọi là "ăn sinh nhật ké". Riêng Sỹ thì bệ vệ ngồi bên cạnh Kim Châm, anh ta vẫn như ngày nào, ăn mặc bảnh bao, sang trọng, trang sức toàn những thứ đắt tiền. Một vài đứa bạn xầm xì bàn tán về sự có mặt của Sỹ, một vài ánh mắt hướng về anh ta với vẻ ngưỡng mộ.
Kim Châm thì cười luôn miệng và hãnh diện giới thiệu Sỹ với bạn bè.
Bích Quân ngồi kế bên Trà, nó hích vào hông Trà, hỏi:
- Bồ quen anh Sỹ thật à?
- Cũng có quen sơ sơ.
- Sao anh ta bảo là quen lâu rồi cơ?
- Đó là tại anh ta nói vậy thôi.
- Hôm nay anh ta là một 'cây đinh" trong bàn tiệc này đó!
- Kệ anh ta chứ!
- Coi bộ nhỏ Kim Châm vô cùng hãnh diện vì sắp có chồng giàu, lại sắp xuất cảnh.
- Mừng cho nó.
- Bồ sao vậy? - Bích Quân ngạc nhiên nhìn Trà.
- Có sao đâu! - Trà nói.
- Có cái gì là lạ trong cung cách của nhỏ hôm nay, sao có vẻ buồn buồn, kỳ vậy?
- Mình đã nói trước rồi mà!
- Chuyện gì cũng bỏ hết, tới đây là phải vui vẻ với bạn bè. Nhỏ ăn đi chứ!
Bích Quân gắp thức ăn bỏ vào chén Trà. Cũng may, nếu không có Bích Quân ngồi cạnh, Trà cũng không biết phải đối xử ra sao giữa hoàn cảnh này. Trà ăn nhỏ nhẹ, từ tốn, ăn để khỏi phải nói chuyện và tránh cái nhìn chăm chút của Sỹ. Trà không hiểu anh ta đang nghĩ gì, trong cái đầu đấy mưu mô ấy đang diễn ra những cái gì. Trà nhớ lại một đêm mưa bị Sỹ lừa cho uống thuốc mê rồi dẫn về nhà chị Phương Ly, nếu đêm đó không có Triều… Trà nhả một cái xương gà xuống đất.
- Gì đấy, mắc xương à? - Bích Quân hỏi khẽ.
- Không, mình nhả xương.
- Coi chừng mắt xương gà là chết đấy!
- Mình chẳng bao giờ để mắc xương đâu, Bích Quân cứ yên chí!
Trà nói câu đó với nhiều ý nghĩa và hình như chỉ có mình cô là hiểu rõ nghĩa nào nhất.
- Bích Quân vô tư cứ gắp thức ănbỏ vào chén Trà và bắt bạn phải ăn cho bằng hết.
- Cuối buổi tiệc có nhảy nữa đấy, nghe nói Trà nhảy hay lắm, hôm nay biểu diễn cho mình coi một bữa đi! - Bích Quân rầm rì.
- Mình phải về sớm, không tham dự được đâu.
- Sao lại về sớm?
Phải về nấu cơm cho ông già ăn chứ, bây giờ mình là một nội trợ, ngày tối chăm sóc ông già chứ còn ai nữa đâu?
- Như vậy mất vui.
- Trà cười nhẹ:
Bữa tiệc thiếu mình cũng vui chán, ở đây đầy đủ cả rồi mà, thiếu Thanh Trà cũng chả sao.
- Thiếu một câu "quậy"! - Bích Quân cười.
- Mình mà "quậy' thì có nhiều kẻ bỏ về đấy.
- Ai?
- Cái anh chàng ngồi kế bên Kim Châm chứ ai.
- Sao lạ vậy?
Rồi sau này Bích Quân sẽ hiểu, mình rất ngạc nhiên là tại sao Kim Châm lại quen với anh ta.
- Nghe nói "chàng, nàng" quen nhau trong một bữa tiệc ở nhà hàng có khiêu vũ. Kim
- Châm thì đi với bố, còn anh chàng Sỹ thì đi một mình.
- Khó mà tin anh ta đi một mình.
- Sao Thanh Trà có vẻ không ưa anh chàng mập đó vậy?
Trà không trả lời. Một ông con trai nào đó nhảy ra đề nghị chụp hình. Không bàn tiệc bỗng nhiên sôi động hẳn lên giữa tiếng cười đùa trêu chọc nhau. Ông thợ chụp hình tài tử bấm máy ảnh lia lịa. Trà cúi mặt, nuíp sau lưng Bích Quân để tránh ống kính ông ta hướng về phía mình.
- Anh chàng chụp ảnh đi tới gần Trà, nói:
- Sao người đẹp khó tính thế?
- Người đẹp vốn khó tính bạn ạ! - Bích Quân trả lới thay cho Trà.
- Nếu Trà mắc cở ở đây, chút nữa ra ngoài kia tôi xin phép được chụp một pô nhé?
Rất tiếc phải từ chối - Trà nói.
- Sao thế?
- Mình không thích chụp ảnh.
- Anh chàng cụt hứng vác máy về lại chỗ ngồi. Kim Hcâm mang bánh chia cho từng người.
Trà ăn bánh xong kéo Kim Châm ra một góc nói:
- Mình xin lỗi bồ vậy, không thể ở đây chơi lâu được, phải về trước thôi.
Kim Châm giãy nảy:
- Sao vậy chút nữa có khiêu vũ mà?
- Mình không dự được đâu, ở nhà còn có ông già, mình phải về nấu cơm cho ba.
- Có hiếu dữ há?
- Chào tất cả nhé, mình rất lấy làm tiếc.
Kim Châm quay trở vào với cuộc vui, chỉ có Bích Quân tiễn Trà ra cổng. Lúc chia tay,
Thanh Trà dặn Bích Quân:
- Hãy coi chừng Kim Châm nhé?
- Tại sao lại phải coi chừng? - Bích Quân không hiểu.
- Rồi bồ sẽ rõ.
Bích Quân phát lên vai Trà và tiễn bạn đi và nói với theo:
- Nhỏ đừng có xí xọn!
Người khách ấn chuông gọi cổng nhà Trà lúc 8 giờ tối không ngờ lại là Sỹ. Thấy anh ta, Trà định đống cửa lại nhưng Sỹ đã nhanh hơn, anh ta dẫn xe vào một cách tự nhiên.
Trà lạnh lùng:
- Anh tới đây làm gì?
- Tới thăm Trà chứ làm gì? Sỹ đáp tỉnh bơ.
- Có ba tôi ở trong nhà.
- Càng hay, từ lúc bác trai về tới giờ tôi chư có dịp ra mắt.
- Ba tôi không muốn gặp anh đâu - Trà nói.
- Ông đâu có biết tôi là ai mà muốn gặp hay không? - Sỹ cười
Bây giờ Trà mấy thấy rõ bản tính kỳ lợm của Sỹ. Gương mặt anh đỏ gay, có lẽ do uống quá nhiều bia ở nhà Kim Châm. Sỹ châm thuốc hút và nhìn Trà, nói:
- Trà chắc không thể ngờ gặp được tôi ở nhà của Kim Châm chứ gì?
- Đúng là tôi không ngờ, nhưng việc ấy cũng chẳng sao, tôi không quan tâm.
- Bây giờ Trà thay đổi quá nhỉ?
- Con người ta chưa biết tới tuổi nảo mới hết ngu - Sỹ cười thách thức.
Trà gằn giọng:
- Tôi đang bận việc, anh nên về đi.
- Sao chủ nhà lại lém lịch sự đến thế, huống chi tôi chỉ muốn nói chuyện với Trà chút xíu thôi.
- Tôi với anh đâu có chuyện gì để nói?
Có chứ, tôi nghĩ là có, nếu không muốn nói là nhiều. Quả tình lúc nảy Trà ở nhà Kim Châm, tôi cũng có hơi bất ngờ. Tôi muốn nói chuyện với Trà nhưng thấy hơi bất tiện nên phải tới nhà.
- Có gì anh cứ nói đi.
- Trà ăn nói nhẹ nhàng một chút không được sao? - Sỹ nhếch mép cười.
- Anh nên đi thẳng vào vấn đề, tôi không thể đứng đây lâu được.
- Trà đã nói gì về tới với Kim Châm?
- Tôi không nói gì cả, bởi vì tôi không quan tâm.
- Có thật như vậy không?
- Ngoại trừ một việc… - Trà đáp.
- Việc gì?
- Anh đừng bạn tôi như đã lừa tôi.
- Mâu thuẫn rồi đấy nhé! Sỹ cười - Thế mà nói là không quan tâm.
- Tôi chỉ quan tâm đến một chuyện ấy thôi.
- Nhưng nếu tôi yêu Kim Châm thật và muốn kết hôn với cô ấy thì sao?
- Đó là một chuyện khác.
- Dù sao thì tôi cũng mong rằng Trà nên tế nhị, không nên nói gì về tôi với Kim Châm hay bạn bè của cô ấy. Sau những chuyện đáng tiếc đã qua, tôi vẫn xem Trà bạn.
- Cám ơn anh đã nhắc lại cho tôi nhớ đến chuyện cũ.
- Còn cái anh chàng kia thế nào?
- Anh muốn nói tới ai? - - Trà ngạc nhiên.
- Người hiệp sĩ của đêm mưa ấy mà, rất tiếc tôi không có dịp gặp lại anh ta.
- Anh không nên gặp thì hay hơn.
- Biết đâu đấy, quả đất vẫn tròn và Sài Gòn thì nhỏ xíu…
- Thôi, chuyện giữa tôi và anh chấm dứt được rồi, mời anh ra ngoài cho tôi đóng cổng, ba tôi đang đợi bên trong.
Sỹ không còn cách nào khác, anh ta dẫn xe trở ra. Trước khi Trà đóng cổng. Sỹ còn dặn:
Nhớ đấy nhé, nếu Trà nói gì về tôi với Kim Châm, tôi sẽ không để yên đâư và lần này thì đừng mong ai can thiệp được. Chào tạm biệt!
Sỹ phóng xe đi, Trà tức muốn điên lên, chỉ muốn ném cho hắn một cục đá vào mặt. Trà trở vào nhà, không ngờ ông Toàn đã đứng trong một khoảng sân từ lúc nào. Thấy con gái đi ngang qua, ông Toàn hỏi:
Nãy giờ con nói chuyện với ai đấy?
- Một người quen.
- Con dự sinh nhật của bạncó vui không?
- Con về sớm, cũng là một bữa tiệc sinh nhật bình thường vậy thôi.
- Bao giờ thì tới sinh nhật của con?
Quả tình Trà quên hẳn ngày sinh nhật của mình, đúng hơn có nhớ cô cũng không buồn tổ chức. Trà nhìn ông Toàn, nói:
- Sinh nhật con đã qua lâu rồi.
Trà lặng lẽ vào nhà, vô về phòng mình ngồi thừ người trong ghế nghĩ lại cuộc gặp bất ngờ với Sỹ, không ngờ ta còn anh ta còn dám tới nhà gặp Trà. Điều này chứng tỏ lời đe dọa của hắn không phải đùa, Sỹ có thể làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích của hắn. Trà buồn rầu rẻ những sợi tóc của mình, một thoáng lo âu hiện ra trong tâm trí cô. Hơn lúc nào hết, Trà mong được yên ổn. Sau khi mẹ cô ra đi, Trà rất lo sợ sự xáo trộn trong gia đình này. Cô rất thương ba cô, muốn làm tất cả mọi việc cho ba cô được vui, nhưng nhiều khi Trà cảm thấy rằng chính cô đã bất lực trước mong muốn của mình.
Như thường lệ, vào giờ này ông Toàn thường hay đi dạo trong khosảng sân vườn bên hông nhà. Đêm nay trời không mưa, những ngọn gió hiếm hoi mới lướt qua các vòm cây nép mình trong bóng tối. Sau ít vòng đi dạo, onbg6 Toàn vào phòng vẽ và ngồi thừ người trước bức tranh chưa hoàn tất. Đó là bức chân dung của bà Loan, ông Toàn vẽ theo trí nhớ. Đêm nay ông Toàn nhất quyết vẽ cho xong bức chân dung của vợ, nhưng khi ngồi trước giá vẽ, nỗi buồn như ập đến cjhoáng ngợp cả tâm trí ông.
Trà đi pha hai tách cà phê và mang xuống phòng vẽ. Nghe cánh cửa xịch mở, ông Toàn biết là con gái. Trà đặt hai tách cà phê lên chiếc bàn con, cô hỏi:
- Đêm nay ba làm việc khuya à?
- Ba vẽ cho xong bức tranh này - Ông Toàn chỉ vào bức chân dung vẽ dở.
- Lại vẽ mẹ nữa rồi! - Trà liềng thoáng nói - Trong phòng vẽ của ba toàn chân dung của mẹ, thế mà ba còn tiếp tục vẽ nữa sao?
- Ba vẽ khi nào kiệt sức mới thôi.
- Để làm gì, mẹ cũng chẳng biết kia mà?
- Điều ấy có quan trọng gì đâu! - Ông Toàn buồn bã nói.
Trà ngắm nghía bức tranh, tuy nó chưa hoàn thành nhưng những đường nét phác thảo cũng rất giống bà loan. Thấy ông Toàn thừ người trước giá vẽ, Trà nói:
- Ba uống cà phê đi.
Ông Toàn quay ra, dủng chiếc muỗng nhỏ khuấy đều ly cà phê và bưng uống một ngụm nhỏ. Ông chép miệng nói:
- Tối nay ba không vẽ được nữa.
- Ba nên nghĩ ngơi, như vậy sẽ tốt hơn.
- Một chút nữa con ngồi làm mẫu để ba vẽ tiếp bức tranh nhé!
Trà uống một ngụm cà phê, cười:
- Con ấy à?
- Đúng rồi, con cũng có những nét giống mẹ con, nhất à đôi mắt.
- Con là con chứ sao là mẹ con được?
- Đó là ba muốn nói về hình dáng bên ngoài.
- Ngồi có lâu không ba?
- Chừng nào mệt thì mình nghỉ, có sao đâu!
- Sao ba không kiếm một tấm hình của mẹ con có hay hơn không?
Ông Toàn nói:
- Bức hình thì dù sao cũng là bức hình, ba muốn vẽ con người thật.
- Kỳ quá hà, hồi nào tới giờ con có ngồi làm người mẫu cho ai vẽ đâu! - Trà cười.
- Thì hôm nay ngồi làm mẫu cho ba vẽ.
Đùng là Trà không hình dung được công việc lạ lùng này, cô cũng cảm thấy thích thú khi được ngồi làm người mẫu, nhưng không hiểu ba sẽ vẽ thế nào để Trà là hiện thân của mẹ.
- Bắt đầu chưa ba? - Trà nhiòn ông Toàn hỏi.
- Bắt đầu được rồi đó.
Ông Toàn uống ngụm cà phê cuối cùng và hướng dẫn chop Trà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt. Ông không ngờ khi Trà ngồi nghiêng, mái tóc xõa dài xuống lưng áo và gương mặt hướng nhìn về phía cửa sổ, con gái ông lại có những netý giống mẹ nó hồi còn trẻ đến thế. Ông Toàn ngậm tẩu thuốc, tay cầm cọ vẽ nhưng ông thẫn thờ trong một lúc. Ông buộc phải nói:
- Con rất giống mẹ Trà à. Nếu ở xa chắc ba sẽ lầm!
- Đó là tại ba nhớ mẹ con quá nên nói vậy chứ làm sao con giống mẹ đến độ khiến ba phải lầm lẫn được.
- Mẹ con hồi còn trẻ cũng giống con như bây giờ, con không hiểu được đâu.
Trà không cãi với ba cô nữa mà bắt đầu im lặng với dáng ngồi của một người mẫu. Trong lúc ông toàn tập trung vào bức tranh, Trà liên tưởng tới mẹ cô, không biết bây giờ bà ra sao. Chắc chắn là mẹ đã ra đi với chú Phan, nhưng cuộc hành trình vạn dặm ấy có kết quả không thì Trà hoàn toàn không biết. Nhưng còn gì hơn nữa khi mẹ cô bỏ đi là coi như bà đã chết.
o O o
Buổi sáng trong lúc Trà đi học thì Triều tới nhà cô. Ông Tòan đang đi dạo trong vườn theo thường lệ vội ra mở cổng cho anh.
Triều dẫn xe vào sân, anh chào ông Toàn.
Từ hôm ông Thành mất,bữa nay mới thấy cậu ghé chơi - ông Toàn ái ngại nói.
- Con bận công việc quá, hôm nay mới rảnh.
- Tôi cũng rất tiếc không đi đưa đám tang ông cụ được, nhưng có nghe Trà về thuật lại.
- Thôi thì con người ta cũng một lần chết, ông Thành như vậy mà có phước hơn tôi.
Hai người đứng nói chuyện ngoài vườn, Triều biết Trà đã đi học nhưng mục đích của Triều hôm nay đến đây không phải là để gặp Trà, ông muốn xem phòng vẽ của ông Toàn. Anh nói lên ý nghĩ này, ông Toàn vui vẻ nhận lời và ông nói ngay:
- Cậu là người đầu tiên bước vào phòng tranh của tôi, dĩ nhiên là ngoại trừ con Trà.
- Như vậy là cháu rất hân hạnh! - Triều cười.
- Mời cậu theo tôi.
Ông toàn đi trước, Triều theo sau, hai ngưòi hướng về phía phòng vẽ ở xéo góc vườn. Khi ngọn đèn trên trần phòng được bật lên, Triều choáng ngợp bởi những bức tranh đủ cỡ lớp treo, lớp dựng ngổn ngang trong căn phòng. Đây là thế giới của màu sắc, nửa hư nửa thực và người xem như chạm vào những linh hồn còn ẩn giấu, lung linh những cảm giúc bồi hồi. Một bức tranh chưa hoàn chỉnh còn nằm trên giá vẽ, nhưng vừa nhìn thấy là Triều nhận ngay ra nét mặt của Trà, nhất là đôi mắt thì không thể nào lầm lẫn được.
Triều nói:
- Bác vẽ Trà giống quá!
- Cậu nói đúng nhưng mà cũng không đúng. Đó là vợ tôi, mẹ của cháu Trà.
- Sau hai ngưòi có thể giống nhau đến thế?
- Vì tôi vẽ từ ngưòi mẫu là Trà. Thật ra hai mẹ con rất giống nhau nên cậu làm là phải.
- Bác vẫn còn nhớ bác gái đến thế ư?
- Ở trên đời này có cái gì đáng nhớ hơn tình yêu và ngưòi đàn bà mình đã yêu say đắm?
Triều cười, anh tiếp tục xem những bức tranh khác, hầu hết đều mang hình ảnh của bà Loan ở đủ mọi góc cạnh.
- Cậu thấy thế nào? - Ông Toàn hỏi.
- Cháu không rành về tranh, nhưng phải nói là rất đẹp và rất thu hút.
- Đây mới chỉ là những phác thảo.
- Nghe Trà nói bác làm việc không biết mệt mỏi.
- Mệt chứ sao không mệt - Ông toàn cười - Nhưng nếu không còn làm việc thì tôi sẽ rất buồn chán, chỉ có vùi đầu vào công việc mới quên đi mọi chuyện.
Hai ngưởi trở ra vườn và đi dài theo lối sỏi. Triều nghe được hương thơm của cỏ dậy lên trong khoảng không gian ẩm ướt. Ông Toàn hút tẩu thuốc và phà khói thành tửng ngụm lớn, ông Toàn nhỏ tuổi hơn ba Triều và mặc dù hiện tại sức khỏe ông đã súc giảm rất nhiều nhưng vẫn còn những nét đưởng bệ của một người đàn ông cao lớn.
Ông Toàn bỗng nhìn Triều, nói:
- Nghe Trà bảo cậu đánh cờ tướng cũng khá lắm, nếu cậu rảnh thì mình vào phóng khách uống trà và đánh vài ván cờ chơi.
Triều cười:
- Cháu làm sao dám múa rìu qua mắt thợ!
- Ấy, đừng có khiêm nhường!
Bàn cờ của ông Toàn thật đẹp và được làm bằng loại gỗ quí. Những quân cờ cũng thế, bẳng gỗ quí và khảm xà cừ. Vừa sắp cờ, ông Toàn vừa nói:
- Ở nhà buồn, tôi thường rủ con Trà đánh cờ tướng. Con nhỏ đánh cũng khá lắm nhưng tôi chỉ đánh có nửa bàn cờ.
- Cháu thì chắc hơn Trà được một chút xíu.
- Cứ đánh tự nhiên nhé, rôi đang đi tìm đối thủ đấy! - Ông Toàn cười.
- Bác có bàn cờ đẹp quá! - Triều khen.
- Người ta cốt đánh cở giỏi chứ không phải nhờ bàn cờ đẹp. Cậu đi trước đi - Ông Toàn nói.
Kết túc cuộc cờ, trong ba bàn Triều thua hai, thắng một, như vậy cũng gọi là khá lắm rồi. Triều xép cờ lại và cười, nói:
- Cháu không phải là đối thủ của bác.
- Thắng được một bàn cũng là tay cao thủ rồi đó! - Ông Toàn nói.
- Biết đâu bác thả cháu thì sao? - Triều đùa.
- Đánh cờ khôngcó chuyện 'thả". Tôi đánh với cậu thiệt tình đấy!
Hai người ngồi uống trà, ông Toàn nhồi thuốc vào tẩu. Triều theo dõi sự tẩn mẩn của ông trong công việc nhồi thuốc hút, cách châm lửa và chắc rằng ông Toàn là một người sống mực thước.
Ném que diêm vào gạt tàn, ông toàn chợt nhìn Triều, hỏi:
- Nghe nói ngôi nhà cậu đang ở rồi nhà nước sẽ lấy lại có đúng không?
- Dạ đúng.
- Cậu không xin lại được ư?
- Nhà nước chỉ cấp cho ba cháu, bây giờ ông không còn công tác nữa, ngưòi ta lấy lại, cháu làm sao có đủ tiêu chuẩn để xin.
- Vậy thì làm sao?
- Cháu sẽ thuê một căn phòng nào đó sẽ ở tạm.
- Cậu không về ở với mẹ cậu à?
- Cháu không thể trở về ngôi nhà đó được.
- Ở đời, đôi khi mình cũng đừng nên cố chấp thái quá. Tuy nhiên, tôi rất quí bản tính tự lập của cậu, nhưng trong tất cả mọi việc chưa chắc đểu đúng cả đâu.
- Cháu nghĩ là bác đã biết rõ về hoàn cảnh của cháu - triều nói.
- Tôi chỉ biết qua lời Trà nó kể lại. Tôi biết Trà rất thương và quí trọng cậu, cho nên những điều tôi nghĩ về cậu cũng hết sức chân tình.
- Cháu cám ơn bác.
- Thôi, cậu có thể về đi, khi nào rảnh cậu cứ ghré chơi, đã tới giờ tôi phải vào phòng vẽ rồi - ông Toàn nói.
Triều đứng lên, ông Toàn tiễn Triều ra cổng và bắt tay anh một cách thân mật. Vừa định phóng xe đi, bất ngờ Triều nghe ai gọi tên anh từ phía sau lưng. Triều quay lại, vô củng ngạc nhiên khi thấy Hiền đang chạy Honda tới.
Vừa dừng xe, Hiền đã hổn hển nói:
- Chạy tìm anh muốn đứt hơi, đoán rằng anh tới nhà chị Trà nên em phóng như bay tới đây, rất là còn kịp!
- Em tới đằng nhà à?
- Chứ sao nữa, anh định đi đâu đấy? - Hiền hỏi.
- Chưa biết đi đâu cả - Triều cười.
- Vậy thì đi với em.
- Không phải là về nhà em chứ?
- Không, mình đi ăn sáng - Hiền cười - Yên chí đi, em bao, anh đừng có rầu rĩ!
Nói xong Hiền chạy trước, Triều theo sau em gái. Tuy củng mẹ khác cha nhưng triều biết Hiền rất thương anh và ngược lại triều cũng rất quí hiền. Trong những ngày tháng lang trước đây nghe nói Hiền đã tìm anh lkhắp nơi. Tối nào Hiền cũng rảo qua các công viên hoặc nhờ mấy đứa trẻ bụi đời đi kiếm Triều nhưng cô không làm sao kiếm được. Cuối cùng Hiền khóc và bỏ cuộc.
Đúng là sẽ chẳng bao giờ Hiền tìm được anh theo như cách suy nghĩ của em gái, bởi Triều chẳng bao giờ ngủ ngoài ocng6 viên hay lây lất ngoài vỉa hè. Triều là bụi đời cao cấp.
Quán ăn nằm trên đường Cao Thắng. Đó là một quán bán bánh cuốn nổi tiếng từ trước ngày giải phóng mà lúc còn đi học Triều thường tới ăn. Bây giờ bánh cuốn vẫn ngon nhưng không còn những giọt cà cuống nữa nên mất đi hương vị.
- Em cũng còn nhớ quán bánh cuốn này à? - Vừa ngồi xuống ghế triuề đã cười, hỏi em gái.
- Chỗ nào có ăn ăn uống nói chung là em rất nhớ.
- Bữa nay em tìm anh và bao anh ăn sáng chắc không phgải là chuyện tình cờ chứ?
- Sao anh hay nghi ngờ quá vậy? - Hiền háy mắt cười.
- Nói thật đi cô bé ạ!
- Bao anh ăn sáng là chuyện tình cờ, nhưng tìm anh là có chuyện mục đích. Mẹ bắt đi -tìm anh đấy!
- Làm chi?
- Thăm anh và coi anh sống thế nào chứ sao.
- Lại trời anh chưa chết.
- Đâu phải chuyện chết chóc, mà nghe nói anh đau phải không?
- Càm xoàng, uống vài viên thuốc thì khỏi.
- Cô gái phục vụ mang ra hai dĩa bánh cuốn và hai dĩa chả. Hai anh em vừa ăn vừa nói -chuyện. Hiền là một cô gái thông minh, nhân hậu, cô biết giữa Triều và mẹ có một khoảng -cách mà hiện tại không thể hàn gắn lại được. Hoàn cảnh éo le đã tạo ra như thế dù không ai -muốn. Hiền rất thương mẹ và cũng rất thương người anh cùng mẹ khác cha. Cô cố gắng tìm -cách hòa giải, hàn gắn lại những gì mất mát, nhưng Hiền biết là rất khó khăn.
- Mai mốt người ta lấy lại nhà thì anh sống ra sao?
- Anh ở trọ.
- Em rất khổ tâm, nhưng em biết mình bất lực, không làm được như ước muốn.
- Thôi, ăn bánh cuốn đi em gái, anh không muốn nghe em than thở nữa đâu.
Em nói cho anh nghe chứ than thở làm gì, bộ anh nghỉ là nhỏ Hiền này thích than thở -lắm hả?
- Triều giảng hòa:
- Anh không thích con gái dữ như bà chằn đâu nhé!
- Còn em cũng khuyên anh lấy vợ cho rồi, như vậy có lẽ tốt hơn.
- Lấy ai bây giờ?
- Chị Trà chứ ai.
- Triều cười:
- Tại sao em lại nghĩ như vậy?
- Vì thực tế đã chứng minh - Hiền cười khúc khích.
- Ừ, giả dụ như anh lấy chị Trà thì sao?
- Em sẽ hoan hô cả hai tay lẫn hai chân.
- Thôi, ăn bánh cuốn đi nhỏ.
Triều giục em gái và cũng muốn chấm dứt câu chuyện về Trà. Lúc ăn xong, Hiền giành -trả tiền thật. Hai anh em ra khỏi quán.
Triều hỏi; Em về nhà à? Muốn đi chơi với anh nhưng sợ anh nói nhỏ này theo cản mũi kỳ đà - Hiền cười. Biết anh đi đâu mà đòi theo? Anh đi đâu em đi đó, cần gì phải biết chỗ anh tới. Thôi về đi nhỏ ơi, hôm nay anh bận công việc. Lần khác anh sẽ rủ nhò đi chơi bất cứ nơi nào nhỏ thích. Đuổi thì em về - Hiền nói - Mẹ có gởi cho anh một số tiền, em đưa chị Xinh giữ dùm rồi, về nhà anh nhớ hỏi chị Xinh lấy nhé. Triều định nói gì đó nhưng Hiền đã phóng xe đi. Cô cố ý giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu của Triều; còn Triều thì cảm thấy bực bội một điều gì đó, suýt chút nữa anh tông xe vào một người khác. Tới một ngã tư, trong lúc đợi đèn xanh, Triều nhìn đồng hồ đeo tay và quyết định tới trường đón Trà. Ngôi trường quen thuộc đối với Triều vẫn còn đóng kín cửa, còn mười lăm phút nữa mới tới tan học. Triều dẫn xe sang bên kia đường vào một quán chè ngồi đợi. Cậu ăn gì? - Bà chủ quán tiến tới hỏi. Một ly chè nhiều đá - Triều nói. Nhiều đá hay nhiều đường? - Ngưòi đàn bà ngạc nhiên hỏi lại. Nhiều đá. Ngay sau đó người đàn bà mang ly chè đá tới đặt trước mặt Triều. Anh chú ý tới cái nhìn đầy vẻ ngạc nhiên của người đàn bà, có lẽ ít có người khách nào là thanh niên bước vào quán chè của bà ta. Triều mỉm cười, anh dủng chiếc muỗng dài quậy đá và tỉnh bơ ăn chè. Ngôi trường này hồi trước giải phóng dành chjo nữ sinh, bây giờ nam nữ học chung. Nó vẫn mang cái nét cổ kính và nằm ném mình dưới những vòm cây cao. Mái ngói của trường đã cũ, bám đầy êu và màu tường đã nhẹt nhưng hình như chưa được quét vôi lại. Hồi đó trường cho học đi cả cổng trước và cỏng sau, còn bây giờ hình như ra vô gì cũng chỉ có mỗi cổng chính. Triều ngồi nhìn ra hàng cây trước quán, những cây dầu cao to, sống rất lâu năm với ngôi trường và cả ở trong thành phố này. Triều thích nhất là hoa dầu, những cánh hoa khô héo giống hình cái chong chóng theo gió bay từng đàn, xoay tít trong không gian trước khi rớt xuống mặt đường. Hoa dầu rơi theo gió gợi choTriều nhớ tới một thời tuổi nhỏ anh cũng thường đuổi theo những cánh hoa dầu ấy, đón chúng trong tay với niềm vui thích trước khi chúng chạm mặt đường. HỒi nhỏ, ngôi nhà của mẹ anh không lớn như bây giờ, nhưng cũng xinh đẹp và nằm khuất trong lòng lề đường, ngoài mặt đường là hàng dầu cổ thụ; về mùa hè, -hoa dầu bay như tưới trong gió và làm thành vô số những cái chong chóng cho triều và Hiền đuổi theo bắt lấy. Phải chi tất cả đều trở về với tuổi nhỏ thì thích thú biết mấy!
- Cậu đi đón em gái à? - Bà chủ quán lên tiếng hỏi.
- Không, em gái tôi không học ở trường này - triều đáp.
- Vậy thì chắc bạn gái?
- Sao bà biết? Triều cười.
- Dễ thôi, không ai có kiên nhẫn chờ một ngưòi bạn trai như vậy đâu.
Kể ra bà chủ quán cũng sành tâm lý. Triều đành gật đầu. Đó là một cách thú nhận rất dễ thương.
- Cậu mới đón lần đầu hả?
- Tới đây vài lần rồi.
- Nhưng vào quán tôi ăn chè là lần đầu phải không?
- Vâng.
-Thấy cái tướng của cậu tôi biết ngay.
Triều không nghe thấy chuông reo báo hiệu giờ tan học, chỉ thấy từ phía cpổng trường những tà áo trắng túa ra như một đàn bướm. Triều lật đật trả tiền rồi dẫn xe đi lần tới cổng trường. Triều bỗng có một cảm giác nôn nao như anh con trai mới lớn lân đầu tiên đón người yêu đi học về. Triều không có ý định gặp Trà ngay, anh chỉ muốn thấy Trà ra khỏi cổng trường và rồi anh sẽ phóng xe chạy theo sau cho tới một chỗ khuất vắng nào đó. Đón Trà ngay cổng trường chắc chắn sẽ bị Trà cự nự và sẽ tạo một sự ầm ĩ trong đám bạn bè của Trà, điều đó Trà không muốn.
Từ trong cổng trường vừa phóng xe ra. Không biết Trà có thấy anh không nhưng triều vẫn tỉnh bơ chạy theo phía sau Trà một khoảng. Con đường một chiều tràn ngập áo trắng học trò, hõ chạy xe từng đôi hoặc từng nhóm, chiếm hết cả con đường và cười đùa ầm ĩ. Triều chạy xe giữa đám đông, cố không để lạc mất Trà. Qua khỏi ngã tư, đường bắt đầu vắng, Triều định phóng xe lên nhưng bất ngờ anh thấy Sỹ từ trong hè đường tiwn61 ra chặn đầu xe của Trà lại. Triều vội ngừng xe, giữ một khoảng cách đủ cho anh takhỏi nhìn thấy.
Trà không ngờ Sỹ dám chặn đâù xe của cô lại, giữa lúc Trà đang lúng túng thì Sỹ cợt nhả:
- Chờ Trà cả tiếng đồng hồ ở đây, vào trong quán uống nước, anh có chuyện muốn nói.
- Tôi pghải về nhà ngay, làm gì có thì giờ mà uống nước!
- Cũng được, nhưng tôi muốn biết tại sao Trà không giữ lởi hứa?
- Lời hứa nào? - Trà giận giữ.
- Hứa không nói về tôi với Kim Châm và bạn bè của cô ấy.
- Tôi không nói gì cả, cũng chẳng quan tâm tới quan hệ của anh với Kim Châm.
- Nhưng sao Kim Châm lại lánh mặt tôi?
- Điều ấy chẳng quan hệ gì với tôi, tốt nhất anh hỏi Kim Châm.
Trà lách đầu xe định phóng đi nhưng Sỹ đã kéo ghi- đông làm Trà suýt ngã. Từ phía sau, Triều phóng tới, anh tắt máy và dựng xe lên trong lúc Sỹ hơi bất ngờ.
- Không ngờ lại còn gặp anh ở đây - Triều nói.
- À, không ngờ người đẹp đi học còn có bảo vệ đi theo, nhưng hôm nay không phải là đêm mưa thủa nào… - Sỹ cười khỉnh.
- Trà về nhà trước đi - Triều nói.
- Tôi không cho cô ta đi! - Sỹ gằn giọng.
- Nếu mày có hành động lỗ mãng thì đừng có trách! - Triều nói.
Lập tức Sỹ tung một cú đấp vào mặt Triều, anh né khỏi và phản công. Không ngờ ngoài Sỹ còn có hai gã thanh niên từ trong quán tiến ra, chúng vây lấy triều và đấm đá túi bụi. Một tên trong bọn rút con dao Thái Lan, Trà kêu thét lên. Triều đá vào tay tên cầm dao như bị Sỹ đánh trúng vào vai, triều loạng choạng ngã xuống.
Trà hốt hoảng cầu cứu:
- Bớ người ta, bọn ăn cướp giết người…
Tên đồng bọn của Sỹ vừa đâm con dao trượt qua mạng sườn của Triều, nghe tiếng kêu cứu của Trà, chúng hoảng sợ đèo nhau bỏ chạy. Khi ngưòi hai bên phố túa ra, bọn Sỹ đã khuất dạng. Triều bị một vết thương nhẹ nhưng máu cũng tươm ra ướt đãm vạt áo. Trà lấy chiếc khăn mù soa của cô lau máu cho triều; ánh mắt đầy lo lắng, Trà nhìn Triều hỏi:
- Có cần phải có đi nhà thương không anh?
- Một chút là hết, thôi mình về! - Triều đưa chiếc khăn dính đầy máu cjo Trà.
- Anh chạy xe được không? - Trà lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, anh từng bị đánh bể sống mũi mà cũng chạy xe được như thường.
Hai người phóng xe giữa những cặp mắt ngơ ngác của đám đông, quả thật họ khônghiểu chuyện gì đã xảy ra, nó giống như một màn kịch diễn rất nhanh trên sân khấu. Triều cố gắng lái xe, không chứng tỏi mình bị đau đớn gì để cho Trà yên tâm.