Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
huyện gì thế này? Brennan đưa tay đỡ vị bác sĩ và hỏi bằng một giọng rất tự nhiên.
- Cảnh sát... Partington nhắc lại trước khi kịp trả lời. Không, không sao. Nếu tôi có nói với ông về những chuyện bất ổn, ông cũng chẳng tin tôi.
- Tại sao thế?
Partington cúi mặt và, trong một thoáng, Stevens tự hỏi phải chăng ông ấy còn say rượu, nhưng không phải thế.
- Brennan! Partington nói. Hình như đúng là cái tên này... Có phải ông đánh điện cho mọi người và yêu cầu họ trở về đây?
- Hình như chúng ta không cùng trên một băng tầng, ông đại úy trả lời. Tôi không hề gửi một bức điện nào. Điều mà tôi muốn biết là người nào đó cũng gửi một bức điện cho tôi. Tôi muốn gặp Despard, ông Mark Despard. Ông cảnh sát trưởng phái tôi đến gặp ông ấy.
- Thưa đại úy Brennan, sáng nay ông bác sĩ đây không được khỏe cho lắm, - Ogden nói với vẻ dịu dàng. Này bác sĩ Partington, tôi là Ogden, chắc ông đã quên tôi rồi. Tôi đang học trung học khi ông... từ biệt chúng tôi. Và đây là, trong những trường hợp nếu ông có quên, Ted Stevens người mà ông gặp đêm qua, và cô Corbett y tá của bác sĩ Miles.
- Tôi biết, Partington đáp. Kìa, Mark!
Một làn ánh sáng vàng óng soi sáng hành lang âm u khi cánh cửa mở ra với sự hiện diện của Mark Despard. Anh mặc một chiếc áo len dày cộm, cổ cao...
- Này ông anh của tôi, Ogden nói, hình như sắp có chuyện phiền phức cho chúng ta đây. Xin giới thiệu với anh, đây là đại úy Brennan, ban trọng án.
- Tôi không thuộc ban trọng án, Brennan nói chữa với một thoáng cáu kỉnh trong âm giọng. Ông cảnh sát trưởng phái tôi đến đây. Ông có phải là ông Mark Despard?
- Vâng. Xin mời ông vào.
Anh lùi sang một bên và nói bằng giọng xa lạ, khác thường:
- Chúng tôi hơi bối rối trong sáng nay. Suốt đêm qua, bà chị của tôi bị mất ngủ. (Cô Corbett, cô vui lòng lên chăm sóc cho Edith chứ?) Ngoài ra, bà bếp và chị bồi phòng đi vắng, vì thế chúng tôi phải tự liệu buổi điểm tâm. Lối này, xin mời ông. Ted... Partington, các bạn vào chứ? Không, Ogden, cậu ở đấy.
Ogden như không tin ở tai mình:
- Ồ, tại sao vậy Mark? Dĩ nhiên là tôi sẽ vào với các anh!
- Nè Ogden, có những hôm tánh tình của cậu có thể hòa hợp, nhưng cũng có những trường hợp mà sự hiện diện của cậu chỉ gây thêm phiền toái. Như thế đấy, hãy nghe lời tôi.
Anh ta đóng cửa lại. Trong căn phòng nơi bốn người vừa vào, đèn đuốc được thắp sáng, bởi vì những cánh cửa sổ vẫn còn đóng kín. Theo cái khoát tay của Mark, Brennan ngồi xuống ghế bành, đặt mũ và cặp xuống sàn nhà, cạnh ông. Không có mũ, Bernnan để lộ cái đầu hơi hói, tuy vậy khuôn mặt của ông vẫn còn trẻ trung với cái miệng khá quyến rũ.
Bernnan có vẻ như đang tìm lời giải thích về chuyện ông đến đây, rồi cầm lấy chiếc cặp, ông mở ra và nói:
- Ông Despard, chắc ông hiểu lý do nào đưa tôi đến đây và theo tôi nghĩ thì tôi có thể nói ra đây, trước sự hiện diện của các bạn ông. Sáng hôm qua, tôi có nhận được lá thư này. Ông hãy xem lá thư này được gởi cho tôi và đóng dấu của bưu điện Crispen, trong tối thứ năm.
Không chút vội vã, Mark mở bức thư và có vẻ dò xét trước khi đọc:
- Miles Despard, người từ trần tại Despard Park, xã Crispen, vào hôm 12 tháng tư vừa qua, không chết một cách bình thường. Ông ấy bị đầu độc. Để có bằng chứng, ông chỉ việc ghé lại văn phòng dược sĩ Joyce và Redfern, số 218 đường Walnut. Sáng hôm sau án mạng, Mark Despard đã mang đến đây một cái ly đựng sữa và một cái tách có rượu hòa lẫn với trứng gà. Trong tách có chất asenic. Sau khi án mạng xảy ra, Mark tìm thấy cái tách này ở trong phòng của ông Miles Despard và hiện nay, anh ta đã cất giữ nó trong ngăn kéo bàn giấy. Xác con mèo của nhà cũng được Mark khéo léo chôn giấu dưới một bồn hoa ở phía Đông ngôi nhà. Con mèo này đã bị trúng thuốc asenic. Tội ác này không do Mark gây ra, nhưng anh ta cố tình che giấu.
Thủ phạm của vụ này là một phụ nữ. Nếu ông muốn có bằng chứng hãy hỏi bà Henderson, người nấu bếp. Trong đêm xảy ra án mạng, bà thấy người phụ nữ trao cái tách bằng bạc này cho ông Miles Despard. Bởi cho đến nay bà Henderson vốn không ngờ đây là một án mạng, nên nếu khôn khéo, hẳn ông có thể biết được nhiều điều. Hiện nay, bà Henderson đang ngụ tại nhà các bạn bè số 92, Lees Street, Frankford.
AMOR DUSTITIAE.
- Tôi rất thích cái chữ ký này, Mark nói khi đặt bức thư xuống.
- Thưa ông Despard, điều quan trọng là bức thư này nói đúng, Brennan nói. Ngày hôm qua, chúng tôi có hỏi chuyện bà Henderson, và bởi vì ông cảnh sát trưởng là bạn thân của ông, nên tôi được gởi đến đây để giúp đỡ ông.
- Ông quả là một nhà thám tử kỳ cục - Mark nói và bật cười.
Đến lượt Brennan cũng mỉm cười và Stevens nghĩ rằng chàng chưa hề chứng kiến một sự chấm dứt đối đầu nào đột ngột đến như thế.
- Vâng, Brennan nói, tôi biết ông nghĩ gì khi trông thấy tôi đến đây. Hẳn ông tưởng tôi xét hỏi và chửi rủa mọi người như một con chó săn khát máu? Xin ông hiểu cho rằng, một nhân viên hình sự mà làm ồn như thế thì không thể tồn tại lâu trong nghề, nhất là đối với những người có đôi chút thế lực và lại quen biết với ông cảnh sát trưởng như ông đây. Vì thế, như tôi nói với ông, tôi đến đây với tư cách là một đại diện cho ông Cartell, cảnh sát trưởng.
- Cartell, Mark ngẩng đầu nhắc lại. Dĩ nhiên! Ông ấy là...
- Vậy thì, Brennan khoát rộng tay nói tiếp, tôi đưa ông xem lá thư là để ông nắm vững tình hình. Ông cảnh sát trưởng muốn rằng tôi làm tất cả những gì có thể làm được trong khuôn khổ của luật pháp, để giúp đỡ ông. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với nhau.
Mark gật gù trong khi Stevens nghĩ rằng đây là thái độ tốt nhất để chinh phục cảm tình của anh ta. Brennan là một người khôn khéo.
- Ngày hôm qua, sau khi nhận được bức thư này, tôi chuyển ngay cho ông cảnh sát trưởng. Ông ấy nghĩ rằng nó chẳng ăn nhập gì cả tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi quan niệm rằng, tốt hơn nên đến Joyce và Redfem.
Ông ta rút từ cặp ra một tờ giấy đánh máy:
- Và một phần của lá thư tỏ ra chính xác. Vào hôm 13 tháng tư, ông mang đến đấy một chiếc ly và cái tách để xin xét nghiệm. Ông nói với họ rằng có thể con mèo của ông bị trúng độc vì uống nhằm chất sữa trong đó. Ông cũng căn dặn họ là hãy giữ kín chuyện nếu lỡ ai có hỏi han điều gì. Ngày hôm sau, ông trở lại và nhận một báo cáo xét nghiệm như sau: Không thấy gì lạ trong chiếc ly, nhưng trong cái tách có chứa hai hạt asenic. Có phải thế không, thưa ông?
Brennan quả thực là một tay lão luyện. Với cái lối mềm mại như một chú mèo và vẻ tinh tế của một nhà ngoại giao, ông ta biết thâu thập những dữ kiện hơn là đóng góp ý kiến. Chẳng biểu lộ điều gì, ông khôn khéo lắng nghe Mark thuật lại bệnh tình và cái chết của bác Miles, rồi ông ta nhận xét rằng, nếu có xảy ra đầu độc, thì thuốc độc hẳn phải được bỏ trong cái tách bạc đó.
Rồi ông ta nói tiếp rằng ông thuyết phục được bà Henderson để bà này chấp nhận làm nhân chứng. Mặc dầu điểm này có vẻ mơ hồ, Stevens nghĩ là ông ta khơi dậy cái tánh bép xép của bà Henderson, sau khi ông tự giới thiệu như là một người bạn của Mark. Dẫu sao, chàng cũng nhận thấy rằng bà Henderson không hề nghi ngờ gì cho tới khi bà bị mời ra quận cảnh sát để đối chất. Và thế là bà phụ lòng tin của gia đình Despard và chẳng bao giờ dám về với họ nữa.
Ông ta đọc lời khai của bà Henderson và tìm thấy tất cả những điều mà bà ấy đã kể cho Mark đều được cung khai đầy đủ. Chỉ có một điểm khác biệt, là cái không khí kỳ lạ không được mô tả qua lời khai. Biên bản đánh máy này chẳng nêu lên một điều gì siêu phàm hay bất thường cả, đến độ Brennan phải thân mật nhận xét:
- Thưa ông Despard, ở đây có một chi tiết kỳ cục. Bà Henderson có nói - và đây chính là lời của bà - về một phụ nữ đi xuyên qua tường. Bà ấy không thể - hay không muốn - mô tả chính xác hơn. Bà khai rằng bức tường như có vẻ đổi thay, rồi lại đổi thay. Lúc đó, ông cảnh sát trưởng xen vào: Thưa bà, tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu được bà. Có phải bà muốn nói đến một lối đi bí mật? Đây là chuyện rất thường tình bởi ngôi nhà này rất xưa cũ...
Mark ngồi im, hai tay thọc vào túi quần, mắt vẫn không rời nhân viên hình sự. Cũng như Brennan, khuôn mặt của anh ta chẳng biểu lộ điều gì:
- Thế thì bà Henderson trả lời sao?
- Bà ta bảo "Vâng, tôi nghĩ là có thể như vậy”. Và đây cũng là điều mà tôi muốn hỏi ông. Tôi nghe nói nhiều về những lối đi bí mật, nhưng phải thú nhận rằng tôi chưa từng trông thấy. Chính vì thế mà tôi đặc biệt quan tâm đến chi tiết này. Thưa ông Despard, thật sự thì căn phòng ấy có một cánh cửa bí mật hay không?
- Đó là điều mà tôi từng nghe nói.
- Nhưng có thực không? Ông có thể hướng dẫn tôi xem chứ?
- Thưa đại úy, tôi rất tiếc, dạo xưa có cánh cửa đó và nó ăn thông với một cánh cửa của ngôi nhà mà giờ đây bị phá hủy, nhưng tôi không thể tìm ra cái chốt vặn hay bất cứ gì để có thể mở nó.
- Tốt, Brennan đáp. Sở dĩ tôi hỏi ông như thế là để xem bà Henderson có dựng đứng câu chuyện không, như thế chúng tôi sẽ khỏi phải nghi ngờ một người nào khác.
Ông đại úy lặng im một lúc rồi tiếp:
- Như thế, chúng tôi biết là án mạng xảy ra vào lúc 23 giờ 15. Chúng tôi xem xét cái tách đựng thuốc độc và có nghe mô tả về chiếc áo mà người phụ nữ ấy đã...
- Tóm lại, Mark ngắt lời, chúng ta có đủ mọi dữ kiện cần thiết, ngoại trừ bằng chứng là thực sự xảy ra án mạng.
- Đúng thế, Brennan đồng ý ngay. Ông ta có vẻ thích thú khi biết Mark nắm sát tình hình và nói tiếp: Chúng tôi có gọi điện cho bác sĩ Barker để hỏi ý kiến ông về vụ ông Miles Despard bị đầu độc. Bác sĩ trả lời rằng tất cả chúng tôi đều điên rồ, và chuyện đó không thể nào xảy ra, tuy nhiên, ông ấy cũng công nhận rằng những triệu chứng mà ông Miles mắc phải trước khi từ trần tương tự như những triệu chứng gây ra bởi sự đầu độc bằng asenic. Hẳn nhiên, chúng tôi hoàn toàn thông cảm với thái độ của ông ấy. Không một bác sĩ tư gia nào lại muốn nêu lên những chuyện như thế, nếu họ có thể tránh được. Và sau đó thưa ông, ông cảnh sát trưởng có gọi điện thoại cho ông, nhưng ông ta không liên lạc được, kể cả ở văn phòng của ông cũng như tại tư gia...
- Quả vậy, Mark nhìn thẳng vào mắt ông đại úy và nói. Tôi đi New York để đón một người bạn từ Anh quốc... Ông Partington đây.
Ngồi cạnh lò sưởi, Partington ngẩng đầu, nhưng không nói năng gì.
- Vâng, Brennan nói ngắn gọn, chúng tôi biết. Được lắm, và bây giờ hãy xem xét những sự việc. Một phụ nữ giả trang xuất hiện ở trong phòng. Qua bà Henderson, chúng tôi được biết rằng hai vợ chồng ông cùng người chị gái, trong đêm đó tham dự một buổi dạ vũ hóa trang ở St. David. Hình như người phụ nữ đó có chiếc áo rất giống của bà Despard... Ông hãy bình tĩnh! Tôi chỉ nêu lên những sự kiện thôi.
Nhưng ngày hôm qua, chúng tôi không thể gặp bà nhà cũng như người chị của ông bởi vì cả hai đều đi New York. Đồng thời ông cảnh sát trưởng quyết định rà soát lại hành vi của ông trong đêm 12. Điều này cũng dễ, bởi vì ông ấy biết ai là người tổ chức dạ vũ cũng như quen biết với khá nhiều người tham dự. Tôi có một bản tường trình đầy đủ liên quan đến mọi người, đặc biệt là vào thời điểm trọng yếu, lúc 23 giờ 15. Tôi sẽ cung cấp cho ông.
Đại úy Brennan lặng im một lúc và mọi người ở đây đều có cảm tưởng là căn phòng trở nên quá nóng bức. Qua đuôi mắt, Stevtens thấy cánh cửa khẽ lay động, ai đó lén nghe câu chuyện từ lúc ban đầu. Chàng nghĩ đến Ogden nhưng rồi cánh cửa mở ra và chàng thấy Lucy. Nàng nhẹ nhàng bước vào và đứng gần bên cửa, hai tay buông thõng. Mái tóc màu sậm của nàng làm cho vẻ mặt càng xanh xao hơn.
Không hề để ý đến sự hiện diện của nàng, Brennan nói tiếp:
- Thưa ông Despard, trước tiên tôi xin xét đến vai trò của ông trong vụ này. Vâng, vâng tôi biết là không ai có thể nhìn lầm ông là một phụ nữ nhỏ nhắn, và hơn thế nữa, người đó lại mặc áo rất hở cổ. Nhưng chúng tôi phải làm việc theo nguyên tắc và chúng tôi có chứng cớ vắng mặt của ông vào buổi tối hôm đó. Hơn nữa, bởi ông không mang mặt nạ nên chuyện này cũng dễ. Khoảng hai mươi người sẽ sẵn sàng để làm chứng cho sự hiện diện thường xuyên của ông trong buổi dạ vũ. Và thế là phần ông.
- Tiếp đó, Mark nói.
- Tiếp đó là cô Edith Despard, Brennan liếc nhìn tờ giấy và nói. Nàng cùng đến đấy với ông, vào lúc 21 giờ 60. Nàng mặc một bộ đồ trắng đội nón y tá và đeo mặt nạ. Nàng khiêu vũ từ 22 giờ đến 22 giờ 30, và sau đó bận tiếp chuyện với chủ nhà. Bà chị của ông làm rách chiếc váy lót hay một cái gì đó, tôi không biết rõ...
- Vâng, Mark đáp, trên đường trở về nhà, chị tôi vẫn còn cáu kỉnh.
- Bà chủ nhà rủ nàng chơi bài brit, nàng đồng ý và đi sang phòng chơi bài. Tại đây, nàng cởi bỏ mặt nạ. Từ 22 giờ 30 cho đến hai giờ sáng, khi quí vị trở về nhà, nàng không ngưng chơi bài và rất nhiều người sẵn sàng làm chứng cho nàng về chuyện này. Vậy thì: đây là một chứng cớ vắng mặt hoàn hảo.
Brennan đằng hắng:
- Thưa ông Despard, giờ đây chúng ta nói đến bà nhà. Bà mặc một chiếc áo bằng lụa màu xanh và đỏ trên chiếc váy rộng có đính những loại đá quí, đầu quàng khăn phủ gáy. Bà cũng mang một chiếc mặt nạ màu xanh viền ren. Bà khiêu vũ ngay từ lúc đầu và vào khoảng 22 giờ 35 hay 40, bà có nhận được một cú điện thoại...
- Một cú điện thoại! Mark thốt lên. Trong một ngôi nhà xa lạ? Thế thì từ đâu gọi đến?
- Đó là điều mà chúng tôi chưa thể biết chính xác. Sở dĩ người ta còn nhớ chuyện này là vì có một gã cải trang theo lối một tay chào hàng (hình như chẳng ai biết hắn ta là ai, ngay cả chủ nhà) đã len vào giữa những người đang khiêu vũ với cái lối rập khuôn theo phong cách hóa trang của hắn và nói với bà Despard rằng có người gọi điện cho bà. Bà rời khỏi phòng khiêu vũ và người quản gia trông thấy bà ở trong hành lang vào lúc 22 giờ 45. Bà đi ra phía bậc thềm và cởi bỏ mặt nạ. Bác quản gia, trông thấy bà đi ra, muốn chạy đến mở cửa, nhưng bà ra bên ngoài trước khi ông kịp đến như thế là bác quản gia vẫn còn đứng trong hành lang và khoảng năm phút sau, bà Despard quay trở lại, vẫn không mang mặt nạ. Bà trở vào phòng khiêu vũ và được mời bởi người đàn ông ăn mặc theo kiểu Tarzan. Sau đó, bà khiêu vũ với hai người đàn ông khác mà chúng tôi có danh tính. Vào 23 giờ 15, bà khiêu vũ với một người nổi bật giữa đám đông. Đây là một nhân vật cao dong dỏng và gầy như cây sậy, người này mang mặt nạ tử thần...
- Đúng rồi! Mark vỗ tay vào thành ghế, nói. Tôi nhớ ra rồi. Đó là lão Kenyon, thẩm phán Kenyon. Sau đó, tôi có cụng ly với ông ta...
- Vâng, chúng tôi cũng biết điều đó. Dẫu thế nào, chuyện này cũng được nhiều người để ý đến bởi vì chủ nhà có nói với một người nào đó: Xem kìa, Lucy Despard đang khiêu vũ với Tử Thần. Như tôi nói với ông, lúc đó là 23 giờ 15. Như thế là... một chứng cớ vắng mặt đầy đủ - Brennan kết luận khi đặt tờ giấy xuống.
Căn Phòng Rực Lửa Căn Phòng Rực Lửa - John Dickson Carr Căn Phòng Rực Lửa