Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 12
— Mình biết làm gì bây giờ?
— Sam, con định làm gì với cái gì kia?
Mẹ vừa đặt chân vào phòng tôi đã kể ngay cho mẹ nghe những chuyện vừa xảy ra.
Tôi cố gắng nói chậm rãi, và lần này thành công. Tôi lại nói năng như lúc tôi bình thường. Tôi kể cho mẹ nghe là tôi cố gọi điện và sau đó không thể nào nói chậm lại được. Và cuối cùng tôi phải lấy tay đỡ cằm để bịt miệng lại như thế nào.
Tôi ngồi trên chiếc ghế kê cạnh bàn ăn trong bếp, mẹ cúi xuống tôi, nhíu mày lo lắng. Mẹ hỏi:
— Chính xác là điều đó bắt đầu từ bao giờ?
Tôi đáp:
— Cách đây khoảng một giờ.
Mẹ hỏi:
— Lâu như thế kia ư?
Tôi lắc đầu:
— Không, không lâu lắm.
Mẹ hỏi:
— Con có thấy nóng không?
Tôi cố nhớ lại xem có cảm thấy nóng không.
— Không. – Tôi nói. – Con không cảm thấy nóng tí nào.
Mẹ sờ tay lên trán tôi.
— Hừm. Không nóng. Không thấy sốt.
Tôi lo lắng hỏi:
— Mẹ nghĩ là con bị làm sao kia?
Mẹ ngồi xuống cạnh tôi vừa mỉm cười vừa vuốt tay tôi:
— Mẹ nghĩ là con chẳng bị làm sao cả. Có thể bị phản ứng với một thứ thức ăn gì đó mà con đã ăn…
Một thứ gì đó mà tôi đã ăn!
Ví dụ như hồ dán.
Hay là bọ chét.
Không đời nào – tôi tự nhủ. Hồ dán hay bọ chét nhất định không thể nào làm cho người ta nói năng kiểu như vậy được.
Bọt biển. Thế còn bọt biển thì sao?
Không. Cũng không thể. Phải là một cái gì đó kỳ lạ hơn.
Kỳ lạ hơn nhiều…
Ví dụ như cái thứ vỏ nhỏ nhỏ màu đen ấy, cái thứ mà cô Sylvie đã bỏ vào bánh pút đinh gạo của tôi.
Cái thứ vỏ đen đen đã khiến cho miệng tôi bỏng rát và khiến khắp người tôi nóng bừng cả lên.
Đúng là nó! Tôi hiểu ra.
Chính cô Sylvie đã gây ra cho tôi chuyện này.
Tại sao trước đây tôi lại không nghĩ ra điều đó?
Tôi nhớ lại câu bà ta đã nói với tôi khi Lissa nói là tôi chỉ ăn những thức ăn màu trắng: “Con phải ăn nhiều hơn thế mới được”.
Rồi bà ta lén bỏ cái thứ vỏ khủng khiếp ấy vào món tráng miệng của tôi. Cái thứ mà chính bà ta không ăn. Và chính từ sau đó tất cả những chuyện vớ vẩn điên rồ này mới bắt đầu.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Cô Sylvie biết đủ thứ kỳ quái về những bùa chú mầu nhiệm. Lissa và Kevin đã nói với tôi như vậy.
Cái thứ vỏ đen đen đó chắc chắn phải là một phần của bùa chú!
Một bùa chú độc ác!
Tôi phải nói chuyện với Kevin mới được. Tôi sẽ nói với nó là cô Sylvie phù phép tôi bằng cái thứ vỏ đó. Tôi phải nói với nó ngay!
Tôi đi ra cửa, nhưng dừng lại.
Không thể đến nhà Kevin được. Cô Sylvie ở đó – không an toàn tý nào. Và tôi không muốn gọi điện thoại một lần nữa.
Mình sẽ chờ đến mai để nói cho nó biết, tôi quyết định. Mình sẽ nói chuyện với nó vào giờ ăn trưa.
Ngày hôm sau đi học tôi nhìn đồng hồ điểm qua từng giây. Dường như buổi sáng kéo lê thê đến vô tận. Tôi không thể tập trung vào bất cứ cái gì, ngay cả bài kiểm tra về truyện Johnny Tremaine cũng vậy. Có lẽ tôi đã làm bài rất tồi. Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Bây giờ chỉ có một vấn đề là phải nói chuyện được với Kevin và nghĩ ra một cách để cho cô Sylvie giải bùa phép ấy cho tôi.
Khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên tôi nhảy phắt ra khỏi ghế và nắm tay Kevin:
— Nhanh lên! Chúng mình phải đến nhà ăn ngay!
Kevin giơ nắm tay lên trời, reo:
— Được thôi! Khoai tây rán! Chúng tớ đến đây!
Vừa đến được nhà ăn tôi cố bắt Kevin ngồi xuống đã, nhưng nó khăng khăng phải đi lấy khoai tây rán trước.
Tôi vớ được một cái ghế và ngồi chờ nó. Tôi mở bữa ăn trưa của mình ra, nhưng không thể nào ăn được. Tôi quá hồi hộp. Tôi sắp sửa nói với Kevin rằng bà cô của nó rất độc ác. Rằng bà ta phù phép tôi. Liệu bạn có hồi hộp không nếu như bạn sắp phải nói với bạn thân nhất của mình những điều như vậy?
Sao Kevin lâu thế nhỉ? Tôi băn khoăn và tìm trong hàng người đứng xếp hàng lấy thức ăn xem có thấy nó đâu không, nhưng tôi chỉ nhìn thấy Lissa. Nó vẫy tôi, rồi đến và ngồi xuống cạnh tôi.
Bây giờ tôi sẽ phải nói với cả hai chúng nó về chuyện cô Sylvie. Điều đó làm tôi càng hồi hộp hơn.
Lissa cắn một miếng to xăng uých kẹp thạch và bơ lạc, hỏi:
— Sao anh lại có thể không ăn gì được nhỉ?
— Anh không đói. – Tôi nói dối trong khi Kevin ngồi phịch xuống cạnh tôi, tay cầm ba gói khoai tây chiên.
— Các cậu, nghe này. Tớ phải nói với các cậu một việc rất quan trọng.
Kevin mở gói khoai tây rán đầu tiên.
— Ô, gì vậy? – Nó nói và nhai rào rạo.
Hóa ra nói cho Kevin và Lissa biết chuyện đó khó hơn tôi nghĩ.
— À, ờ, hôm qua, sau khi tan học về, có những điều rất kỳ quặc đã xảy ra cho tớ.
Lissa nhìn lên:
— Ê, những chuyện kỳ quặc cũng xảy ra với cả chúng em nữa.
— Thật ư? – Tôi hỏi.
Biết đâu cô Sylvie cũng đã đặt lên bọn chúng một lời nguyền điên rồ nào đó chăng. Biết đâu chuyện này sẽ trở nên dễ dàng hơn là tôi nghĩ. Kevin nói:
— Phải, sau khi tan học về Lissa và tớ thay quần áo để đi leo núi. Khi bọn tớ gặp nhau ở tầng một thì cả hai đều mặc giống hệt nhau: áo len dài tay màu đen, quần gin đen rách và tất đỏ.
Lissa nói thêm:
— Lại còn quần gin bị rách ở những chỗ hệt như nhau nữa chứ.
Tôi nói:
— Ừm… phải. Cũng lạ. Nhưng những chuyện xảy ra với tớ còn lạ hơn nhiều. Nó bắt đầu từ hai ngày trước…
Kevin nhảy lên và chạy về phía quầy thức ăn:
— Tớ phải đi lấy thêm một gói khoai tây rán nữa. Tớ quay về ngay đấy.
Tôi sốt ruột gõ gõ ngón tay lên bàn.
Về đi, Kevin. Nhanh lên. Tớ phải nói với cậu chuyện này.
Chúng mình cùng nghĩ xem cần phải làm gì trước khi xảy ra những chuyện tệ hại hơn.
Kevin quay lại với một gói khoai tây rán nữa. Cậu ta hỏi:
— Được rồi, chuyện gì xảy ra từ hai ngày trước nữa?
Tôi hít vào một hơi. Nào – tôi nghĩ.
— Từ hai hôm nay, có những chuyện rất điên rồ đã xảy ra với tớ, và tất cả những chuyện đó là do…
Lissa gào lên:
— Cô Sylvie!
Tôi kêu lên:
— Đúng thế!
Lissa vẫy ai đó đứng sau tôi:
— A, cô Sylvie!
Một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy vai tôi:
— Chào các cháu. – Cô Sylvie mỉm cười ấm áp với Kevin và Lissa. Rồi bà ta quay sang nhìn tôi, mắt cau lại. Bà ta nhìn tôi chằm chằm.
Lissa kêu lên:
— Cô Sylvie, cái áo dài đẹp quá!
— Ồ, cám ơn cháu. – Cô Sylvie đáp và xoay một vòng để khoe chiếc áo dài đang mặc. Đó là một chiếc áo dài ngắn màu xanh lá cây sáng kiểu trượt tuyết với một cái thắt lưng gồm những viên kim cương giả màu đỏ tía và quần chẽn màu đỏ thẫm.
Trên mái tóc xám bà ta gài một chiếc mũ miện lấp lánh làm bằng những viên kim cương đỏ tía giống như trên chiếc thắt lưng.
Bà ta nói:
— Ta sắp đi trượt băng. Để tập lại bước quay và bước nhảy quay mình trên không. Ta rất thích trượt băng!
Kevin hỏi:
— Thế cô đi đến đây bằng gì?
Những ngón tay của cô Sylvie bấm vào vai tôi sâu hơn.
— Ta có cái này cho Sam. – Bà ta đưa cho tôi một cái túi giấy màu nâu, miệng gập xuống. – Một thứ để làm cho xong việc đi.
Tôi rên lên:
— Ôi, không!
Lissa hỏi:
— Việc gì kia ạ?
Bà ta đáp:
— Ồ, Sam biết rồi.
Tôi nhìn lên cô Sylvie.
Một nụ cười quái đản nở trên đôi môi bà ta.
Lissa giục:
— Mở ra đi, Sam! Em muốn nhìn xem có cái gì ở trong.
Tôi lắp bắp:
— Lát nữa tớ… tớ sẽ mở sau.
Kevin nói:
— Ôi, nào! Tớ không muốn chờ đến lát nữa đâu. Mở ngay đi nào,
Tôi rên rỉ:
— Được rồi. Được rồi.
Tôi đặt cái túi lên bàn.
Mở mép gấp ở miệng túi ra.
Rồi nhòm vào trong.