Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 12
C
ái đèn pin rung bần bật trong tay tôi. Tôi phải nắm chặt bằng cả hai tay, tì người vào bàn để đọc những lời của cô Benna, môi khẽ mấp máy. Cô tôi viết bằng những chữ to rõ ràng:
“Tiến sĩ Hawling và cô em Carolyn của y sẽ không hề dừng việc tàn phá rừng rậm cùng với mọi tạo vật sống trong đó. Họ chẳng cần quan tâm là họ đang làm đau hoặc đang giết một vật gì. Họ chỉ quan tâm đến việc có cái họ muốn.” Tôi cố ghìm mình phải ngồi cho vững, cố giữ yên ánh đèn pin trên trang giấy. Và đọc tiếp:
“Tìm thấy bí mật Phép thuật của rừng già trong cái hang đó là phát hiện thú vị nhất của tôi. Nhưng tôi biết rằng một khi tiến sĩ Howling và Carolyn còn ở bên cạnh tôi thì bí mật đó không thể được an toàn. Họ sẽ sử dụng Phép thuật của rừng già để trở thành những con quỷ. Và vì thế tôi đã tặng Phép thuật của rừng già cho cháu tôi, thằng Mark. Nó sống ở Mỹ cách đây bốn ngàn dặm. Và vì thế tôi hi vọng bí mật đó sẽ được an toàn.”
Cô tôi viết tiếp:
“Nếu có lúc nào đó Phép thuật của rừng già rơi vào tay tiến sĩ Hawling thì rừng sẽ hủy diệt. Đảo Baladora sẽ bị hủy diệt. Và tôi cũng sẽ bị hủy diệt.”
Tôi lật sang trang, cố giữ cái đèn pin đứng im để có thể đọc nhanh hơn. “Nếu tiến sĩ Hawling chiếm được Phép thuật của rừng già, y sẽ lấy đầu tôi đem nhồi khô cho đến khi nào không còn dấu vết gì của tôi nữa. Tôi nhất thiết phải giữ cháu tôi cách xa Hawling hàng ngàn dặm. Bởi vì y cũng sẽ nhồi đầu Mark để chiếm đoạt phép thuật mà tôi đã giấu ở đó.”
Ôi… Tôi rên rỉ.
Nhồi đầu tôi?
Tiến sĩ Hawling sẽ nhồi cái đầu của tôi để làm một cái đầu khô?
Tôi đọc những dòng cuối lần nữa: “Tôi phải giúp cháu tôi cách xa hẳn hàng ngàn dặm khỏi…”
Tôi tự nhủ: Nhưng mình không cách xa lão hàng ngàn dặm nữa rồi.
Tôi đang ở đây. Ở ngay đây.
Mụ Carolyn mang tôi đến đây để ăn cắp phép thuật, để chiếm nó khỏi tôi. Mụ và lão tiến sĩ Hawling định đem nhồi cái đầu của tôi!
Tôi đóng quyển sổ lại và hít vào một hơi thật sâu. Nhưng điều đó không khiến cho tim tôi đập chậm lại.
Tôi băn khoăn không biết chúng đã làm gì cô Benna.
Có phải chúng đã cố chiếm đoạt bí mật của cô? Chúng đã lầm một điều gì khủng khiếp với cô chăng?
Hay là cô đã trốn chạy khỏi chúng? Cô có trốn thoát không?
Có phải bọn chúng đem tôi đến đây để dụ dỗ cô về, để chúng có thể bắt lại cô? Vậy thì một khi tôi tìm ra cô, chúng định sẽ nhồi đầu cả hai chúng tôi chăng?
Tôi lẩm bẩm cố giữ cho mình khỏi run:
Không… khôôôôông!
Tôi đã nghĩ rằng chúng là bạn tôi. Bạn tôi…
Nhưng ở đây tôi không được an toàn. Tôi đang sa vào một nguy hiểm vô cùng lớn.
Tôi phải đi khỏi thôi. Lấy quần áo và đi khỏi những con quỷ này. Càng nhanh càng tốt.
Tôi đứng phắt khỏi ghế, quay lại nhìn ra cửa.
Phải đi ngay thôi. Phải đi khỏi ngay thôi.
Những từ đó cứ nhắc đi lại theo nhịp đập của quả tim đang đập thình thịch trong ngực tôi.
Tôi giơ tay định đẩy cửa.
Nhưng có người đang đứng ở đó. Đang đứng trong một chỗ tối om, chắn ngang đường chạy trốn của tôi.
Một giọng nói vang lên:
— Cậu nghĩ cậu sẽ đi đâu?