We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
in để mặc cánh cửa nhà hàng đóng sập lại sau lưng và băng qua vỉa hè, mờ mắt với nhu cầu
phải cứu lấy chính mình. Cô bước xuống lề đường, một tiếng còi vang lên inh ỏi, rồi có ai đó kéo
giật cô lại từ dưới lòng đường, cô quay lại và đập vào Cal.
“Anh xin lỗi,” anh ôm chặt lấy cô. “Dù anh đã làm gì…”
“Anh sẽ làm tổn thương em,” cô thở hổn hển.
“Gì cơ?” trông anh có vẻ hoảng sợ. “Không. Anh sẽ không bao giờ…”
“Anh sẽ làm tan vỡ trái tim em,” Min hít một hơi thở nghe như tiếng nức nở. “Em sẽ yêu anh
và anh sẽ bỏ đi. Anh luôn bỏ đi, lúc nào cũng thế, và em không nghĩ mình có thể quên được anh.
Nếu em có bao giờ buông lỏng mình và yêu anh, em sẽ nghĩ tình yêu đó là mãi mãi bởi vì nó vô
cùng sâu sắc, và đã đau đớn lắm rồi khi em chỉ mới thả mình một chút…”
“Min, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em,” Cal nói.
“Không cố ý,” Min nói. “Nhưng anh có quyền bỏ đi. Anh chưa bao giờ hứa với em là anh sẽ ở
lại. Mọi việc luôn diễn ra theo cách đó. Anh rất tuyệt, anh biết rõ chúng em, và khi chúng em yêu
anh, anh bỏ đi. Em không thể làm thế. Em có thể bảo mình rằng David là một tên đần độn không
hề hiểu em, nhưng anh thì khác.”
“Min, chờ đã,” Cal cố vòng tay quanh người cô.
“Không,” Min tránh đi. “Không một ai trong đời em từng hiểu em theo cách mà anh hiểu.
Không một ai trong đời em từng làm cho em cảm thấy tốt đẹp như anh. Anh hiểu em, anh biết mọi
thứ về em, và khi anh rời khỏi em, anh sẽ rời bỏ con người thực của em, con người mà chưa ai khác
từng nhìn thấy, con người mà rồi anh sẽ chối bỏ.”
“Điều gì khiến em chắc chắn anh sẽ rời bỏ em đến thế?” Cal nói, giọng anh bén ngót.
“Bởi vì đó là điều anh làm. Anh luôn bỏ đi. Anh có hứa với em ngay lúc này rằng anh sẽ mãi
mãi ở lại không?”
“Anh mới biết em có ba tuần,” Cal nói. “Em không nghĩ là điều đó hơi hấp tấp sao?”
“Có,” Min nói. “Vậy tại sao lại có cái trò tán tỉnh này? Tại sao lại có đôi giày hoàn hảo, bài hát
hoàn hảo và...” Cô lắc đầu, vô vọng. “Em đã bảo anh là chúng ta nên bắt đầu như bạn bè, em đã
bảo anh…”
“Em muốn nhiều hơn bạn bè,” giọng Cal đều đều. “Đó là cái ranh giới ngu ngốc nhất em từng
áp đặt cho anh.”
“Xem này, em bị động trước anh,” Min nói. “Em không được chuẩn bị. Em không có chút
phòng hộ nào khi anh ở quanh. Em lên các kế hoạch và em thật lòng muốn làm theo, thực sự. Và
rồi em hôn anh vì em phát điên lên vì anh, thế cũng ổn thôi nếu em không yêu anh. Nhưng mà nó
hiện hữu, ngay đó thôi, và anh biết rõ, biết rằng anh đã có được em.” Cô ngừng lại bởi vì nghe có vẻ
như cô đang quá kích động.
“Được rồi,” cằm Cal đanh lại. “Có lẽ chúng ta…”
“Em cần về nhà,” Min nói.
“Được rồi,” Cal lại nói. “Chúng ta có thể…”
“Không,” Min nói. “Diana sẽ ra tìm em ngay bây giờ và con bé sẽ đi cùng em. Chúng em sẽ đi
chung.”
“Min,” Cal nói.
“Chỉ là em đã không mong chờ bài hát đó. Không phải cái cách anh hát nó.”
“Cả anh cũng không,” Cal nói dứt khoát.
“Em biết,” Min nói. “Em có thể thấy điều đó trong mắt anh. Anh không có ý đó.”
“Tất nhiên anh có ý đó,” Cal quát lên, đúng lúc Diana bước ra đường. “Anh chỉ không biết
mình có ý đó khi anh hát nó. Chết tiệt Elvis và các bài tình ca của ông ta đi.”
“Chà, Elvis chính là như thế đó,” cuối cùng Min cũng đã mất bình tĩnh. “Anh có thể đùa cợt
mọi thứ anh muốn về món chuối chiên và áo liền quần bằng chất dẻo, nhưng ông ấy không bao giờ
lừa dối khi hát, ông ấy luôn hát bằng cả tấm lòng. Không có những bí mật chết tiệt…”
“Những bí mật nào?” Cal nói.
“…và không có bất kỳ lời nói dối chết tiệt nào. Nên lần tới nếu anh muốn phỉnh phờ ai đó,
đừng có mà đóng vai Elvis.”
Min quay đi và bắt đầu dằn từng bước thật mạnh trên đường, gót giày của cô gõ xuống đường
thành từng nhịp cộc cộc.
“Em biết không, tất cả những gì anh muốn là một chút thanh thản và yên ổn.” Cal hét lên sau
lưng cô. “Nhưng không, anh lại phải nhận lấy em.”
Diana rảo bước thật nhanh để bắt kịp cô.
“Tại sao chị lại buồn?” Diana nói khi đã ở bên cạnh cô. Cô ngoái lại nhìn Cal qua vai. “Đó là
điều lãng mạn nhất em từng nghe đấy.”
“Chị biết,” Min nói và đi nhanh hơn.
“Có gì không ổn sao?” Diana hỏi.
Min dừng lại. “Chị sẽ nói cho em nếu em kể cho chị nghe chuyện bất ổn giữa em và Greg.”
Diana cắn môi. “Chị trước.”
“Đêm đầu tiên Cal đến mời chị đi chơi?” Min bắt đầu.
Di gật đầu.
“Anh ấy đã làm thế vì David cá với anh ấy mười đô là anh ấy có thể đưa chị lên giường trong
một tháng,” Min nói.
“Không phải đâu,” Diana quả quyết. “Anh ấy không làm thế đâu.”
“Chính tai chị nghe anh ấy nói, Di,” Min nói. “Anh ấy đã làm thế. Và giờ thì chị biết là chuyện
còn có gì đó nữa, nhưng chị chỉ mới biết anh ấy có ba tuần, và chị gần như đã lạc lối mỗi khi anh ấy
ở bên. Nó đơn giản chỉ là một canh bạc lớn. Anh ấy chỉ... lúc nào anh ấy cũng bỏ rơi phụ nữ. Greg
đã đúng về chuyện này. Chị không muốn ở vào vị trí mà chị sẽ chết mất nếu anh ấy rời bỏ chị, vì
kiểu gì thì rồi anh ấy cũng sẽ làm vậy.” Cô cảm thấy nước mắt bắt đầu chảy ra và chớp mắt để nén
nó xuống. “Và rồi gã tồi đó hát cho chị nghe vậy đấy, và chị chỉ... Anh ấy cũng chỉ...”
“Nguy hiểm,” Di nói. “Đó là lý do em chọn Greg. Em biết anh ấy sẽ không bao giờ nguy hiểm.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Min nói.
“Em không nghĩ anh ấy còn muốn cưới xin gì nữa,” Di nói, và Min nghe giọng cô nghẹn ngào.
“Em có hỏi anh ấy và bảo là nếu anh ấy chưa sẵn sàng thì bọn em có thể hoãn nó lại, nhưng anh ấy
cứ nói mình đã sẵn sàng, anh ấy muốn thế, và em nghĩ đó chỉ là vì anh ấy không thể chịu đựng
được việc làm mọi người thất vọng. Nhưng anh ấy…”
“Hai em đang làm gì thế?” Tony bước ra từ góc tối và dọa cả hai người họ kêu ré lên. “Quanh
quẩn ở đây chờ bị siết cổ hả?”
“Và giờ thì sự chờ đợi của chúng tôi đã kết thúc hử?” Min cố hít thở như thường.
“Cal bảo tôi đến,” Tony nói. “Cậu ấy không thích hai người đi bộ về nhà một mình. Nên hai
người có tôi.”
“Anh không phải làm thế đâu,” Min nói.
“Em đùa đấy à? Tôi đang ở cạnh hai người phụ nữ nóng bỏng trong đêm tối,” Tony nói. “Vào
lúc tôi kể lại xong chuyện này trong đầu, nó sẽ thật là phi thường.”
“Anh ấy đang đùa hả?” Di hỏi Min.
“Chị không nghĩ thế,” Min nói. “Anh có thể hình dung ra em nhẹ hơn chín cân trong giấc mơ
đó không?”
“Không,” Tony nói. “Tôi sẽ mường tượng ra em hệt như em thôi, cưng ạ. Đừng kể với Cal
không thì cậu ấy sẽ đấm gãy răng tôi mất.”
“Răng của anh được an toàn,” Min nói và lại bắt đầu đi tiếp.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì trong giấc mơ đó?” Di hỏi Tony khi họ sóng bước bên cạnh Min.
“Chà, đầu tiên chúng ta sẽ đọc một quyển sách thú vị, vì tôi biết là phụ nữ cổ điển kiểu như các
em sẽ mê đắm những anh chàng đọc sách,” Tony nói.
Min khoác tay anh. “Cảm ơn vì đã đưa chúng em về nhà.”
“Bất kỳ điều gì cho em, bé con,” Tony vỗ vỗ tay cô, và rồi anh tiếp tục với giấc mơ của mình.
Min bám lấy anh và cố không nghĩ đến những gì cô đang rời bỏ.
Quay trở lại trong nhà hàng, David nhìn Cynthie một cách hân hoan và nói, “Chúng ta đã làm
được điều đó.”
“Không,” mặt Cynthie trắng bệch. “Đó không phải là do chúng ta.”
“Min đã ghen,” David cảm thấy khá hơn hẳn mấy tuần qua. “Và rồi Cal tự biến mình thành
thằng ngốc với bài hát ngớ ngẩn đó và làm cô ấy ngượng. Cô đã đúng về chúng ta...” Hắn vẫy tay và
lẳng lặng thêm vào... khi mình đã có những giây phút bên nhau tuyệt nhất trong lịch sử thế giới.
Chúa ơi, mình thật khá.
“Tôi ước gì đó là sự thật,” Cynthie vẫn đang trừng mắt nhìn ra cửa.
“Cô biết là họ đang cãi nhau ngoài đó,” David nói. “Tại sao cô không vui?”
“Có một loại cãi cọ là... sự điều chỉnh quan hệ,” giọng Cynthie buồn nản. “Họ cãi nhau, rồi hòa
giải và xích lại gần nhau hơn. Và rồi lại cãi nhau, rồi lại hòa giải. Mỗi lần đều có một sự thỏa hiệp.
Và sau mỗi lần như vậy họ lại đến gần nhau hơn.”
“Cãi cọ là tốt ư?” David nói. “Thật vớ vẩn.”
“Loại tình dục nào là tốt nhất hả, David?” Cynthie nói. “Là tình dục hòa giải. Đó là bởi vì càng
lúc anh sẽ càng gần gũi nhau hơn. Nếu là loại cãi cọ chính xác ấy. Anh sẽ phải hành động thật
nhanh nếu cô ta thực sự không vui với anh ấy.”
“Mai tôi sẽ gọi cho cô ấy,” David hứa. “Lúc này cô ấy đang dễ xúc động. Tốt hơn là để cô ấy dịu
xuống.”
Cynthie nhìn lại ra cửa. “Được rồi. Cẩn thận đấy.”
“Thôi nào,” David phủ tay hắn lên tay cô ta. “Chúng ta đã thắng.”
Cynthie lắc đầu. “Tối nay không có ai thắng cả.”
Tối hôm đó, sau khi Min và Diana đã gấp hai trăm hộp bánh và nói chuyện về đám cưới
nhưng không hề nhắc đến Greg hay Cal, Diana đi ngủ, và Min ngồi một mình trên tràng kỷ với
Elvis trong lòng, cố tìm hiểu mình đã làm sai điều gì. Có lẽ nếu cô không đồng ý có buổi pic-nic
trong công viên đó, nếu cô không hôn lại anh, nếu anh chưa từng hôn cô, nếu cô không gặp Harry.
Rõ ràng là trước khi cô gặp Harry. Có lẽ nếu lúc đầu cô không nghĩ là mình quá thông minh đến
mức có thể dắt mũi được David và Cal. Có lẽ nếu cô đủ minh mẫn ngay từ đầu để không băng qua
cái quán bar chết tiệt đó, nếu cô nhìn anh và biết ngay rằng chẳng có gì tốt đẹp có thể đến từ phía
anh, và chưa bao giờ nghe thấy vụ cá cược chết tiệt đó. Thật khó để chỉ ra chính xác cô đã băng qua
ranh giới khinh suất và trở nên mất trí từ nơi nào, nhưng cô vẫn nghĩ nếu có thể tìm ra mình đã sai
lầm ở đâu, cô sẽ hiểu điều gì đã xảy ra, và rồi cô có thể chấm dứt chuyện này…
Có ai đó gõ cửa, và khi Min ra mở, Bonnie đang đứng đó trong cái áo choàng ngủ, tay giữ một
ấm trà. “Tớ đã pha ca cao,” cô nói, và Min cảm thấy nước mắt bắt đầu dâng lên. “Ôi cưng à,”
Bonnie nói và bước vào, vòng tay cô quanh người Min, giữ bình ca cao thăng bằng trên tay kia. “Đi
nào. Chúng ta cần nói về chuyện này.”
“Tớ đã nghĩ mình rất thông minh,” Min cố giữ giọng mình thật điềm tĩnh. Cô run rẩy hít một
hơi. “Tớ cứ nghĩ mình đã kiểm soát được tất cả mọi thứ.”
“Tớ cho là cậu đã làm khá tốt,” Bonnie đặt ấm ca cao xuống bàn máy khâu. Cô lấy hai cái cốc
ra khỏi hai bên túi, và Min bật cười qua hàng nước mắt.
“Roger đâu?” Min nói. “Tớ không…”
“Anh ấy đang ngủ dưới nhà,” Bonnie nhấc ấm lên. “Anh ấy lo cho cậu, nhưng đã nửa đêm rồi
và thế là anh ấy sẽ kéo bễ liên tục trong tám giờ đồng hồ.”
Min lại cười và rồi khịt mũi. “Nếu tớ có tí trí khôn, đêm đó hẳn là tớ nên tóm lấy Roger.”
“Roger sẽ làm cậu chán đến phát khóc,” Bonnie đưa cô một cốc đầy. “Cũng như đến giờ tớ hẳn
đã đẩy Cal vào dưới gầm xe buýt rồi.”
“Cậu sẽ làm thế ư?” Min lại sụt sịt.
“Ồ, làm ơn đi, bậc thầy của các hành động siêu nhiên ư?” Bonnie nói. “Cậu đã gánh phải một
anh chàng đáng sợ. Tớ không có thời gian cho chuyện đó. Tớ muốn có con, chứ không muốn cưới
trẻ con.”
“Anh ấy là một anh chàng tốt, Bon à.” Min nhấp một ngụm ca cao và bắt đầu cảm thấy khá lên.
“Tớ biết,” Bonnie nói. “Và một ngày nào đó anh ta sẽ lớn lên và trở thành một người đàn ông
tốt. Còn trong lúc chờ điều đó đến, anh ta đã làm tan vỡ trái tim cậu nên tớ vô cùng tức giận với
anh ta.”
“Không,” Min nói. “Anh ấy đã cố không ở cạnh tớ.”
“Không hề.” Bonnie ngồi xuống cạnh cô trên tràng kỷ với cốc ca cao của riêng mình. “Anh ta
có mọi cơ hội trên đời này để tránh xa khỏi cậu và đã bỏ qua từng cơ hội một để ở bên cạnh cậu.”
“Đó là vì anh ấy không thể quyến rũ tớ,” Min nói. “Nó không…”
“Ồ, đừng có như trẻ con nữa đi,” Bonnie nói, và Min ngẩng phắt đầu lên, làm Elvis giật mình.
“Chà, hãy lắng nghe từ chính bản thân mình ấy. Cậu thật khốn khổ, nhưng đó không phải lỗi của
anh ta và cũng không phải lỗi của cậu. Chà, nhổ vào nó đi.”
“Bonnie,” Min sửng sốt.
“Cậu muốn gì, Min?” Bonnie nói. “Nếu cuộc sống là một câu chuyện cổ tích, nếu thực sự có kết
thúc hạnh phúc, thì cậu muốn gì?”
“Tớ muốn Cal,” Min nói, cảm thấy xấu hổ cùng lúc khi cô thốt ra điều đó. “Tớ biết rằng đó
là…”
“Đừng,” Bonnie giơ tay lên. “Tại sao cậu lại muốn anh ta?”
“Ồ, bởi vì anh ấy rất thú vị,” Min mỉm cười khi gạt nước mắt đi, vì cô thật nông cạn. “Anh ấy
rất là thú vị, Bonnie ạ. Và anh ấy khiến tớ thấy tuyệt vời. Mỗi khi ở bên Cal, tớ không bao giờ thấy
mình béo.”
“Cậu không bao giờ béo khi ở cạnh Liza và tớ,” Bonnie nói.
“Tớ biết,” Min nói. “Anh ấy gần như giống các cậu, ngoại trừ việc tớ không thể tin tưởng anh ấy
và anh ấy thực sự khuấy động tớ.”
“Có lẽ đó là lý do anh ta khiến cậu bị khuấy động,” Bonnie nói. “Một người cậu không thể trị
được.”
“Phải.” Min ngả đầu xuống tràng kỷ. “Anh ấy thật lý thú. Tớ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy
đến tiếp theo. Và cả anh ấy cũng không. Bọn tớ đã cùng ăn. Lúc ấy bọn tớ mới thật là những kẻ
ngốc nghếch làm sao.”
“Tớ sẽ không vội sử dụng thì quá khứ đâu,” Bonnie nói. “Vậy quay lại với chuyện cổ tích nào.
Kể cho tớ nghe kết thúc hạnh phúc mãi mãi của cậu đi.”
“Tớ không có cái kết hạnh phúc mãi mãi nào hết,” Min nói. “Đó là lý do tớ sẽ không bao giờ có
một cái.”
“Của tớ,” Bonnie nói, “là tớ cưới Roger, và bọn tớ có bốn đứa con. Bọn tớ sẽ sống trong một
ngôi nhà xinh xắn ở vùng ngoại ô có những ngôi trường tốt, nhưng không phải là nơi người ta mặc
đồ kẻ ca-rô.”
“Cũng dễ hiểu,” Min lại nhấp một ngụm ca cao.
“Tớ sẽ là một bà nội trợ,” Bonnie tiếp tục, “nhưng tớ sẽ vẫn giữ vài khách hàng, những khách
hàng ưa thích nhất của tớ, và tớ sẽ quan sát danh mục vốn đầu tư của họ như chim ưng để tớ không
mất đi giác quan nhạy bén của mình. Và tin tức cứ thế lan ra, rồi khi bọn trẻ lớn lên, tớ sẽ tăng
thêm danh sách khách hàng của mình bởi có vô số người đang chết dần chết mòn vì muốn có tớ.”
“Đó không phải chuyện cổ tích,” Min đặt cốc ca cao xuống. “Tất cả chuyện đó đều có thể xảy
ra.”
“Và nhà của bọn tớ,” Bonnie nói tiếp, như thể cô không hề nghe thấy gì, “trở thành chỗ mà các
cậu sẽ đến như nhà mình, vào ngày lễ và sinh nhật của các cậu, các cậu đều đến chỗ bọn tớ. Chúng
ta sẽ có những bữa đại tiệc với mọi người ngồi quây quần quanh bàn, chúng ta là một gia đình do
chính chúng ta chọn. Và cậu, Liza cùng với Cal và Tony sẽ là cha mẹ đỡ đầu cho con của bọn tớ, rồi
mỗi lần có ngày hội trường, các cậu sẽ đến và cổ vũ bọn nhóc nhà tớ…”
“Tớ sẽ ở đó,” Min cố không khóc.
“…và không bao giờ có chuyện một người trong số chúng ta sẽ bị cô độc bởi vì chúng ta sẽ có
nhau,” Bonnie nói. “Cậu sẽ thích những đứa cháu của tớ, Min. Bọn mình sẽ đưa chúng đi mua
giày.”
“Ôi Bonnie,” Min kêu lên và ngả đầu xuống đệm của tràng kỷ rồi khóc òa lên, trong khi
Bonnie vuốt tóc cô và uống sô-cô-la.
Khi Min đã giảm xuống còn vài tiếng nức nở hổn hển, run rẩy, Bonnie bình tĩnh nói, “Giờ đến
cậu.”
“Tớ không thể,” Min nói.
“Chà, có chứ,” Bonnie nói. “Nó bắt đầu với Cal, đúng không?”
“Tại sao?” Min ngồi dậy và chùi mặt bằng mu bàn tay. “Tại sao nó luôn phải bắt đầu với một
anh chàng nào đó?”
“Bởi vì đây là chuyện cổ tích,” Bonnie nói. “Tất cả đều bắt đầu với hoàng tử. Hay nếu cậu là
Shanna, thì là với công chúa, nhưng cũng như nhau cả thôi. Nó bắt đầu với sự rủi ro khủng khiếp.
Cậu đang ngồi một mình trên một bụi cỏ, hay trong trường hợp của cậu, là một cái ghế Aeron, kế
đấy anh chàng ấy đi đến, và rồi đó, toàn bộ tương lai của cậu ở ngay đó trước khi cậu…”
“Sẽ thế nào nếu anh ta không phải người đó? Tạm thời chấp nhận rằng, mà thực ra tớ không
chấp nhận, rằng cả câu chuyện bắt đầu với hoàng tử, làm sao cậu phân biệt được hoàng tử với…”
“Quái vật? Cưng yêu, tất cả bọn họ đều là quái vật.”
“Roger không phải,” Min nói.
“Ồ, làm ơn đi,” Bonnie kêu lên. “Giờ anh ấy đang ở dưới kia ngáy như gấu,” và Min bật cười
dẫu cho cô đang khóc. “Cậu thực sự nghĩ Cal là sai lầm ư?”
Min nuốt nước bọt. “Chà, theo logic…”
“Đừng để tớ phải đổ cốc ca cao của mình vào người cậu,” Bonnie nói.
“Tớ không có gì khác để dựa vào,” Min nói. “Làm sao tớ biết được chứ?”
“Hãy kể cho tớ nghe chuyện cổ tích của cậu,” Bonnie nói. “Chỉ giữa cậu và tớ, sẽ không ai khác
biết nữa. Nếu cậu có thể có bất kỳ điều gì cậu muốn, không giải thích, không logic, chỉ cần là thứ
cậu…”
“Cal,” Min nói. “Tớ biết thế là ng…”
“Dừng lại.” Bonnie nói. “Chúa ơi, cậu thậm chí còn không thể mơ mộng mà không có hạn
định. Kể cho tớ nghe về chuyện cổ tích của cậu đi.”
Min cảm thấy những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi, và cô ôm Elvis lên, vuốt ve nó để làm mình
xao lãng. “Đó là Cal. Và anh ấy yêu tớ, nhiều đến nỗi anh ấy không thể chịu đựng được, nhiều như
tớ yêu anh ấy. Và ừm,” cô nuốt nước mắt lại, “bọn tớ, ừm, bọn tớ tìm một ngôi nhà tuyệt vời, ở
trong thành phố này, có lẽ là ở trên đường này, một trong những ngôi nhà gỗ một tầng như căn
nhà bà tớ đã sống. Tớ sẽ thích điều đó. Với một cái sân để Elvis có thể đuổi bắt mọi thứ. Và có lẽ là
có một con chó, bởi vì tớ thích chó.”
Bonnie gật đầu, và Min lại khịt mũi.
“Và tớ vẫn tiếp tục làm việc bởi vì tớ thích công việc của mình, cả Cal cũng thế bởi anh ấy yêu
những gì mình làm.” Cô thở dài. “Và thỉnh thoảng anh ấy gọi điện cho tớ mà nói, ‘Minnie, anh cứ
nghĩ mãi về em, hãy gặp anh ở nhà trong hai mươi phút nữa,’ rồi tớ làm theo. Sau đó bọn tớ làm
tình và chuyện đó thật tuyệt diệu, ngay giữa ngày...” Cô dừng lại để khịt mũi và Bonnie gật đầu.
“Và thỉnh thoảng bọn tớ tới quán Emilio, gặp tất cả bọn cậu ở quán Emilio, như mọi thứ Tư, tất
cả bọn mình gặp nhau, cười đùa và cập nhật những gì đang diễn ra. Rồi khi cậu và Roger có con,
Emilio tăng thêm bàn, anh ấy cùng vợ và các con anh ấy cũng cùng ăn, rồi Brian phục vụ bọn
mình, và thỉnh thoảng chúng ta đi tới nhà cậu...”
Bonnie mỉm cười và gật đầu.
“... và cánh đàn ông sẽ vừa xem trận đấu vừa la hét vừa kêu gào, còn cậu, tớ, Liza cùng với vợ
của Emilio ngồi trong bếp ăn sô-cô-la và nói chuyện về tất cả những việc mà chúng ta đã làm, họ
đã làm và cười...” Min hít một hơi thật sâu khác và nhận ra mình vẫn đang khóc.
“Và rồi Cal và tớ về nhà,” cô nói, giọng cô lạc đi, “chỉ có hai bọn tớ. Bọn tớ cười đùa thêm nữa,
ôm chặt lấy nhau, ăn uống, làm tình, xem những bộ phim ngu ngốc và chỉ... ở cạnh nhau. Bọn tớ
cảm thấy tốt đẹp chỉ bởi vì bọn tớ ở cạnh nhau.” Cô lại chùi mắt. “Đó là tất cả những gì tớ cần. Hai
bọn tớ, nói chuyện, nấu ăn và cười đùa. Thật vô cùng đơn giản.”
Cô hít một hơi run rẩy và nhìn vào mắt Bonnie. “Tớ có thể có điều đó chứ, phải không?”
“Phải,” Bonnie nói.
“Nhưng chỉ nếu như Cal đúng là người tớ cần,” Min nói.
Bonnie gật đầu.
“Nên tớ chỉ cần tin rằng anh ấy là người như tớ nghĩ chứ không phải người như anh ấy nghĩ,”
Min nói tiếp.
“Canh bạc lớn,” Bonnie nói.
“Cậu có bao giờ băn khoăn xem điều gì xảy ra sau hạnh phúc mãi mãi không?” Min nói. “Sau
khi đám cưới đã qua và dân làng đi về nhà, họ đã mở hết những thứ được viết lồng với một cái
vương miện vàng? Bởi vì câu chuyện đã kết thúc ở đó. Tất cả những tìm kiếm, tán tỉnh và tổn
thương. Từ đó trở đi chỉ còn lại việc ngồi trong lâu đài, đánh bóng tất cả những cái máy nướng
bánh mì mà họ nhận được làm quà cưới.”
“Cái đó hẳn sẽ phụ thuộc rất nhiều vào vị hoàng tử. Tớ có thể thấy David đánh bóng rất nhiều
máy nướng bánh mì.”
Min lại bật cười.
“Nhưng Tony sẽ buộc hết chúng lại vào nhau bằng dây sắt và định cỡ để chúng bắn bánh mì ra
ở những khoảng cách khác nhau,” Bonnie nói và Min cười lớn hơn.
“Và Cal sẽ lấy nó ra cá cược,” lúc này Min đang vừa cười vừa khóc, “nhưng chỉ sau khi anh ấy
nhìn Tony bắn máy nướng bánh mì một nghìn lần và tính ra tỷ lệ.”
“Roger sẽ chăng cọc và các đoạn dây vàng để không ai bị trúng bánh mì bay cả,” Bonnie trìu
mến thêm vào.
“Và Liza sẽ tìm ra cách khiến chúng biến ra tiền,” Min nói. “Và cậu sẽ bảo đảm Tony mua
bánh mì đúng giá và đầu tư lợi nhuận một cách khôn ngoan.”
“Còn cậu sẽ nhìn vào tổng thể rồi đánh giá rủi ro và nói cho bọn tớ nghe xem bọn tớ đã bỏ lỡ
điều gì,” Bonnie nói.
“Cậu biết không, toàn bộ chuyện máy nướng bánh mì này có thể đáng được nghiên cứu kỹ
đấy,” Min nói. “Tony hơi hâm, nhưng những ý kiến của anh ấy thì luôn hay ho.”
Bonnie gật đầu.
Min cắn môi và nuốt thêm vài giọt nước mắt xuống. “Tớ muốn câu chuyện cổ tích đó.”
“Đồng ý,” Bonnie nói. “Giờ tất cả những gì cậu phải làm là tìm hiểu xem nên làm thế nào.”
“Phải rồi,” Min nói. “Tớ có thể làm được. Tớ chỉ cần nghĩ ra cách thôi.” Cô nhìn Bonnie. “Cậu
sẽ đổ ca cao vào người tớ ư?”
“Không. Điều phi logic duy nhất cậu phải làm là tin tưởng. Sau đó, cậu cần đến trí tuệ.”
“Ồ, hay đấy. Trí tuệ thì tớ có. Sự biến đổi về niềm tin, đã có. Kế hoạch, vẫn đang tiến hành.”
Bonnie lại gật đầu. “Giờ cậu có thể ngủ được không?”
“Ừ hữ,” nước mắt của Min lại dâng lên. “Sao tớ không thể ngừng khóc thế này?”
“Lần cuối cùng cậu khóc là lúc nào?” Bonnie hỏi.
“Tớ không nhớ,” Min nói.
“Lần cuối cùng cậu quan tâm đủ để khóc là lúc nào?” Bonnie nói.
“Tớ cũng không thể nhớ được,” Min kinh hãi.
“Vậy là cậu có vài thứ cần bù lại,” Bonnie đứng dậy. “Tớ phải đi xuống cầu thang và ngủ cùng
một con gấu đây.”
Min tặng cô một nụ cười toe toét đầy nước. “Đừng mong tớ thấy thương cậu vì cậu có Roger.”
“Không đâu,” Bonnie vui vẻ nói. “Tớ mong cậu ghen tỵ với tớ đến phát rồ ấy chứ.”
“Tớ có đấy,” Min nghĩ đến anh chàng giận dữ mà cô đã bỏ lại dưới ánh trăng. “Nhưng tớ muốn
Cal.”
Cal không hề gọi cú điện thoại nào, và điều đó cũng ổn thôi, Min tự nhủ, bởi cô sẽ gặp anh ở
bữa tối tổng duyệt vì anh đã không gọi báo hoãn. Thêm vào đó, Min không có thời gian để nghĩ
đến anh khi mà đám cưới chỉ còn cách bốn ngày nữa, nhất là từ khi cô thấy mình nhận đến một tá
cuộc gọi mỗi ngày từ cô em đang ngày càng phát rồ hơn, và dẫu sao đi nữa cô cũng sống tốt hơn
khi không có anh làm xao lãng.
Cô nhớ anh.
Chủ nhật, cô cứ tự nói với mình, vào Chủ nhật tất cả chuyện này sẽ kết thúc, Diana sẽ làm
đám cưới, và rồi mình có thể sắp xếp lại cuộc đời của mình. Phần duy nhất cô không dám chắc là
đoạn “Diana sẽ làm đám cưới,” nhưng vì Diana cứ khăng khăng rằng mối tình lãng mạn của cô là
một câu chuyện cổ tích, Min không thể làm gì nhiều ngoài việc nắm tay cô, thốt ra những âm
thanh khích lệ và lắng nghe. Nên cô làm chỗ dựa cho Diana, đi tới bữa tối Nếu ngày thứ Năm và
mang theo chỗ kem ký còn lại từ hôm Cal đưa cô, bảo với Liza rằng không cần xin lỗi vì đã bắt Cal
hát bởi trận chiến của hai người họ là không thể tránh được, và cố tìm ra một cách để khiến cho
mọi thứ trở lại tốt đẹp mà không cần nói chuyện hay gặp anh.
Nhưng vào sáng thứ Bảy, cô phải đi tới trận bóng chày vì Harry, nên cô xỏ chân vào đôi sandal
mới nhất của mình - mu nhựa trong với gót kiểu Pháp và quả sơ ri trên ngón chân - đi tới công
viên vài phút sau khi trận đấu bắt đầu. Cô lấy một ghế bên biên, cố giữ mình kín đáo đồng thời vẫy
tay với Harry, nhưng Bink đã thấy cô và ra hiệu cho cô lên trên. Min mỉm cười với cô ấy và rồi
nhận ra người đàn ông ngồi cạnh cô ấy không chỉ là một ông bố bất kỳ nào đó, mà là Reynolds.
Cynthie đang ngồi bên cạnh Bink, bị kẹp giữa một cặp phụ huynh khác, nên tức là Min sẽ bị dính
chặt cạnh Reynolds. Chuyện này nhất định là hậu quả của một việc gì đó, cô nghĩ, và đi lên hàng
ghế cao nhất rồi ngồi xuống.
“Vậy chúng ta đang chơi thế nào?” cô hỏi anh ta.
“Bọn trẻ đó không biết chơi,” Reynolds lắc đầu. “Không có kỷ luật gì cả.”
“Chà, anh biết đấy, chúng chỉ mới tám tuổi,” Min nói.
“Kỷ luật bắt đầu từ bé,” Reynolds nhìn cô với vẻ coi thường và Min nghĩ, Tạm biệt cơ hội trở
nên thân thiết của chúng ta.
Dưới sân bóng, Bentley tập tễnh bắt bóng và quả bóng lăn qua chỗ Harry, cậu bé nhặt nó lên
và ném bừa nó đi theo một hướng gôn mà cậu nghĩ có thể thích hợp.
“Ồ Chúa ơi, Harry,” Reynolds hét lên.
Min thấy Cal đứng ở ngoài sân và cảm thấy bụng mình quặn lên. Lố bịch, cô tự nhủ và nuốt
xuống thật mạnh. Anh mở rộng cánh tay ra với Harry như để nói, Gì thế? rồi Harry nhún vai và lại
khom người xuống. Cal lắc đầu nhưng từ bờ vai anh, Min có thể khẳng định được rằng anh không
hề tức giận. Khi quay mặt lại, anh đang cười tươi, rồi khi anh thoáng thấy bóng cô và nụ cười kia
biến mất, cô cảm thấy sự hắt hủi đó trong từng lỗ chân lông của mình.
Ồ, ui chao, cô nghĩ và nhìn ra chỗ ghế huấn luyện, nơi Tony đang ăn hotdog và lắc đầu, còn
Liza ngồi cạnh anh với tay chống cằm. Dưới hàng đầu tiên của khán đài, Bonnie đang giữ một bảng
ghi chú gì đó hộ Roger, anh sẽ dùng nó để giải thích cho bọn trẻ sau trận đấu về tầm quan trọng
của thứ gì đó. Lũ nhóc may mắn, cô nghĩ và ước gì mình đang ở dưới đó với Bonnie, hay với Liza,
hay còn tốt hơn, là đi mua sắm giày ở đâu đó. Bất cứ đâu trừ nơi đây, nhìn vào thứ cô không thể có.
Hay không có can đảm để theo đuổi. Cũng giống nhau cả thôi, thật vậy đấy.
Suốt thời gian còn lại của trận đấu, Reynolds tiếp tục biểu lộ cơn phẫn nộ của mình với khả
năng vô vọng của đội bóng nói chung, không gây được tí thiện cảm nào với các ông bố bà mẹ trên
khán đài, và khiến cho một Min đã ở sẵn tình trạng bị kích động ao ước được đánh anh ta bằng thứ
gì đó. Bink ngày càng trở nên nghiêm nghị hơn, và Min băn khoăn tại sao cô ấy lại kiên nhẫn chịu
đựng anh ta. Mình hẳn đã phải bỏ anh ta từ lâu rồi.
Dưới sân bóng, Harry đi tới đánh bóng. Cậu bé nhìn lên bọn họ, và Min vẫy tay với cậu, miệng
mỉm cười. Cậu bé đập gậy xuống nền đất vài lần rồi đặt nó lên vai, nghiêm túc chết người. Và khi
quả bóng đến, cậu bé bỏ lỡ nó đến cả dặm.
“Thôi nào, Harry,” Reynolds hét lên. “Con có thể chơi khá hơn thế. Con không cố gắng gì hết.”
Câm miệng lại, Reynolds, Min nghĩ.
Dưới sân bóng, vai của Harry oằn xuống một ít, và trên khán đài, Bink càng trở nên im lìm
hơn.
Harry đánh trượt cả cú tiếp theo nữa, và Reynolds gào lên, “Tập trung vào, Harrison! Con
không thể đánh bừa mọi thứ như một thằng bù nhìn. Nghĩ đi chứ,” và Min thấy Cal nhìn lên anh
trai, mặt anh đanh lại.
Có thể muốn rút lại lời vừa rồi đấy, Reynolds, Min nghĩ, và rồi Harry cứng người lên đánh
một cú bóng tệ đến nỗi nó thậm chí còn không băng qua được gôn, rồi Reynolds đứng bật dậy hét
lên, “Harry, thật ngu ngốc, chết tiệt, con không thể làm tốt thứ gì được sao?”. Nghe thấy thế, Harry
sững người lại, đôi vai bé xíu của cậu bé cứng nhắc, và Cal rời khỏi sân bóng, đi thẳng tới chỗ anh
trai, có tia chết chóc trong mắt anh.
“Không, không,” Min hoảng hốt khi Cal đi đến khán đài. Cô đứng dậy, bước ra trước mặt
Reynolds rồi dùng tay đánh thật mạnh vào cánh tay anh ta.
“Này!” Reynolds ôm lấy cánh tay.
“Anh là một bậc phu huynh tồi khủng khiếp,” cô nói vừa nói với anh ta vừa thở ra. “Anh không
được làm con mình bẽ mặt như thế.” Cô cao giọng và hét lên, “Harry thực sự thông minh, cậu bé
luôn rất thông minh,” và rồi cô thì thầm, “nhưng anh là đồ tệ hại ngu ngốc nhất tôi từng gặp trong
đời.”
“Cái gì cơ,” Reynolds tức giận.
“Anh không cần xin lỗi tôi, đồ đần độn đáng thương ạ,” Min thì thầm, dựa vào gần hơn. “Mà là
con anh, đứa trẻ anh vừa làm bẽ mặt ngay trước mặt tất cả bạn bè nó, và nếu anh nghĩ là điều đó
khiến mình coi được trong mắt bất cứ ai ngồi đây, đầu anh thực sự là chạy xuống dưới mông rồi.”
“Cô quá đà rồi đấy,” Reynolds nói, nhưng giờ anh ta trông có vẻ thận trọng. Anh ta liếc mắt
qua những cặp cha mẹ khác, những người rõ ràng là không hề thấy thích thú gì. Anh ta lắc đầu, cố
quát tháo. “Cô nghĩ mình là cái quái quỷ gì chứ?”
“Chà, để bắt đầu, cô ấy là người phụ nữ vừa cứu mạng anh,” có tiếng Cal nói sau lưng cô. “Bởi
vì tôi đã định sẽ ném nó khỏi khán đài cho đến khi cô ấy chắn đường tôi.”
“Em,” Reynolds nhìn qua Min ra phía em trai mình. “Như thể em có thể làm chuyện đó vậy.
Em còn không huấn luyện được lũ nhóc…”
“Ồ, bỏ cuộc đi,” Min nói. “Anh biết rõ mình đã làm loạn mọi chuyện, và điều khá nhất anh có
thể làm là đổ lỗi cho em trai mình ư?”
“Nghe đây,” Reynolds giơ một ngón tay lên. “Cô sẽ không…”
“Anh biết không, Reynolds,” Cal nói. “Khi về đến nhà, anh sẽ hiểu ra rằng mình vừa tặng cho
con trai mình cùng một cảnh tượng mà cả đời này anh và tôi đều đã trải qua. Và dù là một tên đần
nhưng anh chưa phải là một tên đần ích kỷ, nên chuyện đó sẽ gây cho anh vài cơn ác mộng kinh
hoàng về kỹ năng làm cha của mình. Từ giờ tới lúc đó, anh sắp sửa đánh nhau với một người không
từ thủ đoạn để chiến thắng đấy. Tôi sẽ từ từ rút lui nếu tôi là anh.”
“Chúng ta sẽ về nhà,” Bink nói.
“Anh không thấy có lý…” Reynolds mở miệng và rồi Bink nhìn anh ta, đôi mắt xám của chị
lạnh như thép.
“Chúng ta,” chị nói, “sẽ về nhà để thảo luận chuyện này. Min, em và Cal có thể đưa Harry về
nhà an toàn không?”
“Được,” Cal nói sau lưng cô, và Min gật đầu, vẫn còn đang run rẩy khi dòng adrenalin đầu tiên
đã trôi mất hút. Cô bước sang một bên, trở lại ghế của mình, cảm thấy hấp tấp đến không thể tin
được, đó là chưa nói đến việc thô lỗ. Khi cô quay lại và ngồi xuống ghế, Cal đã bắt đầu quay xuống
khán đài, Reynolds và Bink đi theo anh.
Ở trên sân, Harry quay lưng lại với họ, nhưng Tony đang trò chuyện với cậu bé, nên mọi
chuyện ổn cả. Tất nhiên, Tony hẳn đang nói xấu bố cậu, nhưng theo Min thì chuyện đó chẳng có gì
to tát lắm.
Cô liếc qua Cynthie đang trông đầy suy tư. “Chào,” Min hít một hơi thật sâu. “Cô thích buổi
trình diễn chứ?”
“Hẳn là tôi sẽ không làm thế,” Cynthie nói, “nhưng dù sao đi nữa thì cũng tốt cho cô. Cô có
nhiều can đảm hơn tôi.”
“Đó không phải là can đảm. Tôi gần như đã phản ứng quá mức.”
“Không. Cal mới là người như thế, nhưng anh ấy không thể dừng được. Reynolds đã diễn lại
cái kịch bản gia đình và việc đó khiến Cal tức điên. Anh ấy không thể chịu được việc bị gọi là ngu
ngốc.”
“Họ thường bị nói thế khi còn bé ư?” Min hỏi.
“Tôi nghĩ cả hai người họ đều có tuổi thơ tồi tệ hơn chúng ta có thể tưởng tượng,” Cynthie nói.
“Thế không có nghĩa là anh được phép đánh anh trai mình trước mặt cháu trai.”
“Anh ấy sẽ không làm thế đâu,” Min nói.
“Tôi không biết. Nhưng giờ đối với gia đình, cô là người xấu chứ không phải anh ấy. Nên về
chuyện đó cô đã giúp anh ấy.”
“Tôi đã là kẻ xấu sẵn rồi. Bố mẹ anh ấy ghét tôi.”
“Tôi không nghĩ là họ thích người khác nhiều lắm,” Cynthie nói. “Họ chỉ quan tâm đến mình.
Không phải là ác độc. Họ chỉ không để tâm thôi.”
“Vậy cô là nhà tâm lý học, phải không? Chúng ta làm được gì cho Harry?”
“Cal sẽ lo đến việc đó,” Cynthie hất đầu ra chỗ sân bóng, nơi mà Harry và Cal đang ngồi ở ghế
huấn luyện. Cô ta nghiêng đầu sang Min. “Chuyện đó tồi tệ gấp đôi khi cô ở đây, cô biết đấy. Harry
ngưỡng mộ cô đến mức việc bị làm bẽ mặt như thế...” Cô ta lắc đầu và thở dài. “Cô nói đúng.
Reynolds đúng là một tên đần.”
“Đó có phải là một thuật ngữ tâm lý học không?” Min hỏi.
“Trong trường hợp của Reynolds, phải,” Cynthie nói.
Dưới ghế huấn luyện, Tony ngồi xuống cạnh Liza và nói, “Em biết không, anh đã luôn nghĩ là
nếu anh có bao giờ dính vào một cuộc ẩu đả trong quán bar, anh sẽ muốn em cứu anh ra, nhưng
anh nghĩ Min vừa lên trước em trong bảng xếp hạng đấy.”
“Em sẽ không cản trở cậu ấy,” Liza nói. “Tên đàn ông đó hoàn toàn là một kẻ thất bại.”
“Phải rồi,” Tony nói, mắt anh vẫn ở trên sân bóng. “Nhưng Harry sẽ ổn thôi. Cậu nhóc có Cal,
Bink và Min ủng hộ mình. Bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng lấy đội đó. Chúa ơi, nhìn kìa.” Anh cao
giọng. “Này, Soames, phải nhìn chỗ cháu đang ném bóng chứ.” Anh lắc đầu nhưng vẫn dõi theo
Soames, sẵn sàng giúp đỡ.
Đúng là Tony có khác, Liza nghĩ. Anh ấy hành xử như một kẻ ngốc có cỡ, nhưng nếu có ai đó
cần đến, anh ấy sẽ ở đó.
Cô sẽ rất nhớ anh.
“Tony,” cô cất tiếng gọi khi anh cắn chiếc xúc xích, bụng cho rằng chờ đến khi anh đang ăn sẽ
giảm nhẹ được cơn xúc động. “Chuyện chúng ta sẽ không đi đến đâu cả.”
“Lý do đầu tiên của em là gì?” Tony vừa nói vừa nhồm nhoàm miếng hotdog, mắt anh vẫn ở
trên sân.
Liza thở ra nhẹ nhõm. “Điều này không có nghĩa anh không phải là một người tuyệt…”
“Anh biết.” Tony nuốt xuống rồi cắn một miếng xúc xích nữa. Ngoài sân, một cậu bé bắt trượt
bóng, và anh nhắm mắt lại. “Chúa ơi.”
“Chúng ta chỉ bị vướng vào cái trò ba người đó,” Liza nói, Tony dừng nhai lại và nhìn lên cô.
“Ý em là, ba người bọn em, ba người bọn anh. Anh biết đấy.”
“Phải rồi.” Tony tiếp tục nhai và lại dõi ra sân bóng.
“Bonnie và Roger,” Liza nói, “chuyện đó cũng gợi lên tí sợ hãi, nhưng Bonnie không phạm
phải sai lầm.”
Tony nuốt xuống. “Cả Roger nữa. Họ sẽ ổn thôi.”
Liza gật đầu. “Rồi chuyện Min và Cal... ừ thì, em không biết nữa, nhưng anh ta sẽ không lừa
dối cậu ấy, nên em sẽ không can thiệp vào cặp đó nữa.”
“Tốt.” Tony cắn thêm một miếng nữa, nheo mắt nhìn ra sân bóng.
“Nhưng anh và em đúng là thảm họa,” Liza kết thúc.
“Ừ,” Tony nhìn ra sân lắc đầu. “Đứa trẻ đó không khéo léo lắm.”
“Em mừng khi thấy anh đón nhận chuyện này nhẹ nhàng đến vậy,” Liza tức giận.
Tony nhún vai. “Anh thích em, nhưng em luôn đâm bổ vào một chỗ nào đó, tạo ra sự xáo trộn,
và anh thì thích sự ổn định của mình.”
“Thuyết hỗn mang,” Liza nói.
“Ừ,” Tony nói. “Những hệ thống bị xáo trộn hoặc chuyển tới bậc cao hơn hoặc là phân rã.
Chúng ta phân rã. Thêm vào đó, em ghét thể thao. Một vấn đề lớn đấy. Không ai tức giận cả. Có gì
mà không thể đón nhận nào?”
“Vậy tại sao anh không chấm dứt chuyện này?” Liza bực mình.
“Anh thích tình dục. Ồ, chết tiệt.” Tony cau mày nhìn vào sân bóng, nơi một cậu bé không
may vừa bỏ lỡ một cú bóng bật lên. “Em biết không, có vài đứa trẻ không nên chơi bóng chày.”
“Thực ra thì, em cũng thích tình dục,” Liza nghĩ về chuyện đó.
“Bất cứ lúc nào,” Tony nói. “Còn giờ thế mới là bắt bóng chứ.” Anh vểnh cằm và hét lên, “Một
cú đẹp đấy, Jessica!”
Jessica vẫy tay lại với anh và rồi quên Tony đi, cúi mình xuống, chờ đợi cho những gì xảy ra
tiếp theo.
Jessica không ngốc, Liza nghĩ. “Em thực sự thích anh,” cô nói với Tony, và anh ngước nhìn cô
rồi cười toe toét.
“Anh cũng thích em, cưng ạ,” anh nói. “Nếu em có cần đập một anh chàng nào, cứ gọi anh.”
“Cảm ơn anh,” Liza xúc động. “Nếu anh có cần bạt tai một cô gái nào, thì anh đã có số của em
rồi đấy.”
“Thực à?” Tony vui vẻ hơn một chút. “Anh có thể xem không?”
“Và đây là lý do chúng ta không làm tình nữa,” Liza nói. “Vậy anh ổn chứ?”
“Phải,” Tony nói, và rồi hét lên. “Không, không, không,” ra sân bóng.
Liza đứng dậy, hôn lên đỉnh đầu anh. “Đừng có xấu tính với bọn nhóc đó,” trước khi rời đi, cô
bảo anh. “Chúng sẽ lớn lên rồi sở hữu những công ty anh làm việc cho đấy.”
Vài phút trước khi trận đấu kết thúc, Min đi xuống hàng rào chỗ Cal đang dựa vào ghế huấn
luyện. Cô đứng đó một phút, không chắc nên làm gì, và rồi cô hắng giọng.
“Điều đó thật tuyệt, những gì anh nói với Reynolds ấy,” cô ngoắc ngón tay vào hàng rào. “Thực
sự tuyệt đấy.”
Cal nhìn ra ngoài sân.
Nhìn em đây này, chết tiệt, Min nghĩ rồi tìm kiếm thứ gì đó thu hút sự chú ý của anh. “Và...
thực sự nóng bỏng,” cô nói dối và nuốt nước bọt thật mạnh. “Em đã rất kích thích. Nếu không phải
vì có quá nhiều người ở đây, hẳn là em đã xử anh trên hàng ghế huấn luyện rồi.”
Cal đứng yên không nhúc nhích. Sau đó, anh quay về phía cô, nét mặt vẫn cứng đơ.
Ừ, ôi, cô nghĩ.
“Cho anh năm phút,” anh nói. “Anh sẽ dọn sạch chỗ này.”
Min thở phào nhẹ nhõm. “Anh đã làm em lo lắng đấy.”
“Anh xin lỗi.” Cal đi đến chỗ cô và dựa vào hàng rào để nói chuyện với cô, móc tay qua hàng
rào khiến chúng chạm vào ngón tay cô. “Đó là một hồi tưởng tồi tệ.”
“Bố anh.” Min ngoắc tay họ vào nhau, vì cảm giác lại được chạm vào anh mang thật tuyệt. “Em
đã biết điều đó. Harry ổn chứ?”
“Không. Nhưng nó sẽ sống sót thôi.”
“Em không biết Reynolds có thể không,” Min nói. “Bink trông như Thiên thần Chết chóc vậy.”
“Anh ấy sẽ bị đem ra bón phân cho cỏ,” Cal nói. “Cũng không giúp gì nhiều cho Harry.”
“Tại sao chị ấy lại cưới anh ta?” Min buột miệng. “Em xin lỗi, nhưng…”
“Anh ấy đã làm mờ mắt chị ấy với vẻ quyến rũ.” Cal mỉm cười gượng gạo với cô. “Bọn họ gặp
nhau ở trường đại học, Reynolds nhìn thấy tiền của Bink và dốc mọi thứ mình có vào chị ấy. Chị ấy
không bao giờ có một cơ hội nào.”
Min nghĩ về việc Bink, người hẳn là một con cú nghiêm nghị bé nhỏ hoảng sợ ở trường đại học,
bị rơi vào vòng tay của Reynolds điển trai quyến rũ. “Tại sao chị ấy vẫn lưu lại?”
“Bởi vì giờ anh ấy đã yêu chị ấy,” Cal nói. “Sự ra đời của Harry đã thay đổi anh ấy. Anh ấy tốt
hơn ngày xưa nhiều.”
“Chết tiệt,” Min nói. “Trước đây anh ta thế nào?”
“Một tên khốn quyến rũ,” vẻ mặt Cal lại ủ rũ khi anh nhìn xuống cô. “Cũng giống hệt mọi
Morrisey.”
“Không giống anh,” Min nói.
“Ồ, em yêu à, đôi khi có đấy,” Cal cay đắng nói. “Còn hơn những chuyện em biết.”
“Em chưa từng biết đến điều đó.”
“Đó là vì anh đã không tỏ ra là một tên khốn nạn với em,” Cal nói. “Em đã đánh văng nó ra
khỏi anh từ sớm.”
Min cười tươi rói. “Chà, tự anh nhận lấy chứ, Cậu bé Quyến rũ.”
“Cảm ơn em đã xuống đây,” anh dịu dàng nói, và rồi Tony gọi anh và anh quay lại sân bóng.
Min đi tới ngồi xuống cạnh Bonnie, và cho đến khi Bonnie với tay ra đặt lên trên tay Min thì
cô mới nhận ra rằng mình đang run rẩy.
“Mọi chuyện ở đó diễn ra thế nào?” Bonnie hỏi.
“Thứ chuyện cổ tích này,” Min nói. “Không dành cho trẻ con.”
Sau trận đấu, Min đi ra chỗ đỗ xe và thấy Harry ngồi ở ghế sau xe Cal. Cal đang dựa người vào
bên cửa cho hành khách chờ cô. Đừng nhào tới anh ấy, cô thầm nhủ. Harry sẽ để ý.
“Chúng ta sẽ làm gì đây?” cô nói.
“Chúng ta sẽ đi ăn trưa,” Cal đứng thẳng người lên. “Và nghe rất nhiều Elvis bởi vì nhờ em, giờ
đó là thể loại âm nhạc yêu thích của Harry.” Anh mở cửa xe cho cô.
“Đó là vì Harry có gu âm nhạc tuyệt vời,” Min hếch cằm ra. Cô vào trong xe và nói, “Này, anh
chàng cá, cô nghe nói là chúng ta sẽ đi tới quán ăn để ăn trưa. Toàn bộ chỉ có Elvis.”
Harry gật đầu.
“Nếu cô là cháu, cô sẽ đề nghị được ăn thịt đã qua chế biến,” Min nói. “Thực ra thì, hãy đề
nghị được ăn xúc xích. Hãy tận dụng chuyện tồi tệ này hết mức cháu có thể.”
Harry trông ngạc nhiên và rồi cậu bé lại gật gật.
“Sẵn sàng chưa, Harry?” Cal nói khi anh vào trong.
Harry gật đầu với anh, vẻ nghiêm trang. “Cháu có thể ăn một cái xúc xích cho bữa trưa không
ạ?”
“Gì cơ?” Cal ngạc nhiên và quay xuống nhìn cậu bé.
Harry nhìn lại anh, tỏ ra thiểu não.
“Minerva,” Cal nhìn thẳng vào mắt cô. “Em đang làm hư cháu anh.”
“Em ư?” Min ngừng thở, rồi mỉm cười với anh. “Không, không. Chỉ là người Mỹ ăn hai mươi tỷ
hotdog mỗi năm và em nghĩ Harry cũng nên ăn thử.”
“Phải đấy ạ,” Harry nói từ băng ghế sau.
“Hai mươi tỷ,” Cal nhắc lại và bắt đầu cười, khiến Min dịu đi một tí.
Khi họ đã lái xe ra đường, Min nhìn Harry qua ghế. “Vậy có gì mới trong thế giới loài cá không
cháu?”
“Cô có đang đi đôi giày cá không ạ?” Harry nói.
“Không,” Min nói. “Cô thấy một đôi khác được bày bán. Cô đang đi một đôi giày thủy tinh với
quả sơ-ri trên ngón chân.”
Cal nhìn xuống bàn chân cô. “Chúng cũng ổn,” một giây sau, anh nói. “Nhưng chúng không
phải là cá.”
Harry gật đầu.
“Vậy hãy giải thích cho cô nghe về ngư học đi,” Min nói, và trong hai giờ tiếp theo, Harry giải
thích, trong khi Min cố thấy hấp dẫn nhưng chủ yếu là nghĩ đến cách làm cho Cal chạm vào cô. Ở
đâu cũng được. Cô sẽ chấp nhận một cái vỗ nhẹ vào đầu. Để bắt đầu. Nhưng thậm chí cả với sự xao
lãng do Cal gây ra, vào lúc họ ăn xong bữa trưa, Min biết nhiều về cá hơn là cô nghĩ.
“Anh có thể sẽ không bao giờ ăn đồ biển nữa,” Cal nói, khi anh giữ cửa xe cho cô.
“Vâng, nhưng nếu có bất kỳ khả năng kiếm tiền nào trong ngành cá, Harry sẽ nuôi dưỡng anh
lúc về già đấy,” Min cố lờ đi việc anh ở gần đến thế nào và vào trong xe.
Khi Cal đã vào trong xe, Min hỏi, “Vậy, Harry, cháu ở sau đó thế nào?”
“Cháu có thể có một cái bánh doughnut không ạ?” Harry nói, lại trông thiểu não.
“Harrison,” Cal nói. “Cháu vòi vĩnh quá mức rồi đấy.”
“Mình tới Krispy Kreme đi,” Min bảo với Cal, anh đảo tròn mắt rồi lái đi.
Khi họ tới đó, bảng “Hot” đang bật sáng, và Harry giương đôi mắt cú vọ sang nhìn Min. “Cháu
có thể có hai cái bánh không ạ?”
“Harry,” Cal nói.
“Có,” Min nói. “Hôm nay cháu có thể có hai.”
“Đây là một sai lầm,” Cal nói, nhưng anh đi vào trong với họ rồi họ uống sữa, ăn bánh
doughnut phủ kem sô-cô-la và nói chuyện về cá, khiến Min nhớ đến cái bàn pic-nic và cố không
thở nhanh hơn. Vào lúc Harry giải quyết xong chiếc bánh doughnut thứ hai, cậu bé trông không
còn thiểu não tí nào nữa.
Khi họ quay ra xe, Cal bảo Min, “Em ngồi ghế sau.”
“Đồng ý,” Min nói và vào trong ghế sau, không chắc vì sao mình lại bị trục xuất. Có lẽ Cal đã
nhìn thấy dục vọng trong mắt cô và đang cố giữ mình.
Harry trông hạnh phúc như bắt được vàng trong khoảng năm phút. Rồi cậu bé dần tái mét.
“Thế đấy,” Cal liền tấp xe vào lề đường.
Harry mở cửa và bị mất hai cái doughnut cùng cốc sữa vào cống.
“Ôi cháu yêu,” Min nhăn mặt đầy hối hận. “Cô xin lỗi.”
“Chuyện đó đáng mà,” Harry chùi miệng. “Và cháu vẫn còn chiếc xúc xích.”
Cal đưa cho cậu một chai nước khoáng Evian. “Cháu súc miệng và nhổ đi. Ít nhất hai lần.”
“Anh kiếm nó ở đâu thế?” Min hỏi khi Harry súc miệng và nhổ đi.
“Anh đã mua nó khi trả tiền cho bánh doughnut,” Cal nói. “Anh từng gặp tình cảnh này rồi.”
Harry ngồi lại trong ghế. “Ngoài kia khá là nặng mùi. Cháu có nên đổ nốt chỗ nước còn lại ra
đó không ạ?”
“Chắc rồi,” Cal nói và bắt gặp ánh mắt Min trong gương chiếu hậu. “Nhà Morrisey chúng tôi
luôn rửa cống bằng Evian.”
“Những con người ở tầng lớp tinh khiết,” Min nói.
Khi họ lái vào đường vào nhà Harry, một bản sao của đường vào nhà bố mẹ Cal, Harry quay
sang Cal và nói, “Cảm ơn chú rất nhiều.”
“Không có gì, Harry,” Cal nói.
Rồi Harry rướn xuống giữa hai bên ghế và thì thầm, “Cảm ơn cô vì những cái bánh doughnut.”
“Cô rất vui,” Min khẽ đáp lại, rồi cô cúi lại gần hơn và thì thầm vào tai cậu bé, “Cô yêu cháu,
Harry.”
Cậu bé cười toe toét với cô và rồi bắn một cái nhìn ta đây cho ông chú.
“Harrison, nếu cháu đang cố theo đuổi cô gái của chú thì cháu đang gặp rắc rối lớn đấy,” Cal
nói.
Harry ngoác miệng cười và đi ra khỏi xe. “Gặp lại sau,” cậu bé nói và sập mạnh cửa.
“Nó hơi bị bé cho em đấy, em không nghĩ thế sao?” Cal nhìn vào mắt cô trong kính chiếu hậu.
Min nuốt nước bọt. “Phải, nhưng cậu bé là một Morrisey. Anh không thể kháng cự lại sức
quyến rũ đó.”
“Phải rồi, anh nghĩ đặc biệt quyến rũ là cách nó nôn ọe ra cống đấy,” Cal nói. “Em sẽ chuyển
lại lên trên với anh chứ?”
“Em khá là thích ngồi đây,” Min giả vờ không quan tâm. “Nhà nào, Morrisey.”
“Mang cái mông em lên đây, Dobbs,” Cal nói, khiến Min cười lớn và đi ra khỏi xe.
Khi cô đã yên vị ở ghế trước và Cal quành xe ra đường xong xuôi, cô hỏi, “Cậu bé ổn chứ?”
“Chắc rồi,” Cal nói. “Harry đã quen với việc bị nôn.”
“Ý em là về trận đấu kìa.”
“À phải,” Cal nói. “Từ giờ trở đi cảnh đó thỉnh thoảng sẽ quay lại ám ảnh nó nhưng nó sẽ giải
quyết được. Nó đã được giải cứu. Những người xung quanh bảo với nó là nó ổn. Và Bink sẽ giải
quyết chuyện đó cho nó ở nhà. Chỉ là rất khó khăn khi chính miệng bố em bảo em là đồ ngu.”
“Phải,” Min thấy mình cực ghét Jefferson Morrisey. “Còn anh thế nào?”
“Anh ư? Anh ổn.”
“Tốt,” Min nói và hít một hơi thật sâu. Cô đã ở trong trạng thái kiềm chế quá lâu rồi. Giờ chỉ
có anh trong xe với cô, đây là thời điểm cho một kế hoạch. Điều thông minh nên làm là lôi mọi thứ
ra ánh sáng, bắt đầu với chuyện kể cho anh nghe là cô biết về vụ cá cược, thảo luận nó như những
người lớn, và rồi có khi cô có thể nhảy bổ vào anh…
“Gì thế?” Cal phá vỡ sự im lặng.
“Gì cơ?” Min giật ngửa đầu ra trong tội lỗi.
“Em trở nên im lặng,” Cal nói. “Nói cho anh nghe đi.”
“Ồ.” Có lẽ cách tiếp cận thẳng thừng không phải là con đường nên đi. “Chà,” Min nói. “Em
đang nghĩ...”
“Ừ hữ,” Cal đệm vào.
“... rằng chúng ta có vài vấn đề, ừ, để giải quyết. Em suy nghĩ. Em thích được giải quyết
chúng.”
“Ừ,” Cal nói, nghe như thể anh không biết tí gì về chuyện cô đang nói đến nhưng dù gì cũng
sẵn lòng giả vờ đồng ý.
“Bởi vì em nghĩ... có khi... chúng ta có thể.... anh biết đấy... cho chuyện này một cơ hội,” cô
nói. “Nếu chúng ta nói chuyện.”
Bàn tay Cal siết chặt lại trên vô lăng, nhưng anh vẫn dán mắt lên con đường. “Được thôi.”
Anh sẽ không giúp gì được cả, Min nghĩ. “Anh có biết là bảy mươi tám phần trăm các cặp đôi
giữ bí mật với nhau không?”
“Anh sẽ không ngạc nhiên đâu,” Cal nói.
Min gật đầu.
“Em đã bịa ra điều đó, phải không?”
“Vâng,” Min nói. “Dù em cá là nó cũng xấp xỉ thôi. Có gì đó anh không kể với em không? Thứ
gì đó từ...” Cô nhún vai. “...ờ, trước khi anh gặp em?”
Cal không hề nói gì, và khi cô nhìn qua, anh có vẻ Ồ, chết tiệt trên mặt. “Hẳn là em biết rồi,”
anh nói, “nếu không em sẽ không hỏi.”
“Chà, phải,” mọi cơ bắp Min có đều căng thẳng. Tại sao mày lại phải hỏi? Tất cả những kẻ nói
“Chỉ cần trò chuyện về nó,” họ đều là đồ ngu hết.
“Min, chuyện đó diễn ra cách đây nhiều năm rồi. Cuộc sống của anh lúc ấy như địa ngục, chị
ấy thì quá tuyệt vời, và Reynolds thì đang đối xử với chị ấy như thứ bỏ…”
Gì cơ? Min nghĩ, dạ dày cô tụt xuống.
Cal lắc đầu. “Chị ấy là một người tốt. Anh đã yêu khá sâu đậm.”
“Ồ,” Min nói và tự nhủ lòng, Lần tới nhớ chi tiết hơn về lời thú tội mày muốn, ngốc ạ.
“Chẳng có gì xảy ra hết,” Cal liếc nhìn cô khi anh lái xe. “Bink không phải là tuýp vợ ngoại
tình, và dù cho anh cực kỳ muốn đấm anh trai mình mỗi lần anh gặp anh ấy, anh cũng không làm
chuyện đó với anh ấy. Bọn anh chỉ trò chuyện. Rất nhiều.”
“Ừ hữ,” Min cố giữ giọng vui vẻ và khuyến khích.
“Chuyện cách đây nhiều năm rồi,” Cal nói. “Chị ấy nói anh là người duy nhất không quan tâm
đến tiền của chị ấy. Em đã gặp chị ấy rồi. Em biết chị là người như thế nào. Chị ấy rất tốt.”
“Ừ hữ,” Min ậm ừ. Mình sẽ tự vẫn ngay bây giờ.
“Em ổn chứ?”
Min quay sang nhìn anh và thốt ra, “Anh đã yêu chị ấy à?”
Cal lái chậm lại và Min nghĩ, Ồ, quỷ thật, khi nào thì mình mới học được cách không hỏi
những điều mình không muốn biết chứ?
Anh đỗ xe vào lề đường, tắt máy và quay sang cô. “Có.”
“Ồ,” Min gật đầu. “Được rồi. Từ giờ trở đi, khi em hỏi anh điều gì đó, chỉ cần từ chối trả lời,
đồng ý chứ?”
“Được rồi,” anh nói.
“Anh còn yêu chị ấy không?” Min lại hỏi.
“Có,” Cal nói.
“Anh không nghe gì cả,” Min nói.
“Min, chuyện không phải như thế đâu. Anh đã không còn yêu chị ấy lâu rồi. Anh nghĩ cả hai
bọn anh đều nhìn thấy mọi chuyện sẽ đi tới đâu và không ai trong bọn anh muốn cơn ác mộng đó.
Sau đó Reynolds bắt đầu chú ý lại đến chị ấy, còn anh thì hẹn hò những người phụ nữ khác, và qua
thời gian, chuyện cũng thành dĩ vãng.”
“Không hẳn vậy đâu,” Min nói. “Có gì đó tốt đẹp giữa hai người. Nhiều hơn là tình cảm chị dâu
em rể.”
Cal gật đầu. “Phải, chị ấy đặc biệt. Nhưng nó không phải là... yêu đương nam nữ. Chuyện đó
cách đây lâu lắm rồi. Cách đây hàng năm trời.”
“Ừ hữ,” Min vẫn lặp lại.
Cal trừng mắt nhìn ra ngoài cửa xe. “Cynthie,” anh bắt đầu, và Min nghĩ. Ồ, giờ thì hãy giết
tôi đi. “Cô ấy không bao giờ biết được chuyện đó. Cô ấy là một nhà tâm lý học, bọn anh đã ở cạnh
nhau chín tháng, và cô ấy chưa bao giờ thấy được là anh cảm thấy như thế về Bink. Làm sao em có
thể?”
“Em rất nhạy cảm,” Min nói dối.
Cal trượt xuống một ít trên ghế và nhìn chằm chằm ra ngoài kính chắn gió. Min dõi theo trạng
thái thoải mái trên cơ thể to lớn của anh và muốn anh nhiều hơn. “Em biết không, Cyn đã dành
hàng tháng trời cố đoán xem tại sao anh lại là một kẻ hẹn hò liên tù tì.”
“Một gì cơ?” Min cố tìm đường quay lại từ dục vọng và khốn khổ.
“Đó là cách cô ấy gọi. Cụm từ ‘theo đuổi rồi bỏ chạy’ mà em cứ gán cho anh ấy. Cô ấy đã kết
luận đó là do anh đang cố bù đắp phần của mẹ anh, rằng anh đang cố giành tình yêu từ tất cả mọi
phụ nữ, và rồi khi họ trao nó cho anh, anh sẽ bỏ họ và cố giành được nó từ ai khác.”
“Đúng là Cynthie, lúc nào cũng có lý thuyết,” Min cảm thấy cay đắng và muốn trút lên đầu ai
đó. Cynthie có vẻ được đấy.
“Anh đã không hề tìm kiếm mẹ anh,” Cal tiếp tục. “Mà là tìm kiếm Bink.” Anh quay sang và
Min mỉm cười để anh không thể thấy là cô sắp sửa mở cửa xe và nôn xuống cống. “Anh đã muốn
một ai đó mình có thể trò chuyện cùng, một ai đó anh không phải quyến rũ và làm hài lòng, một ai
đó đơn giản là cảm giác thật yên bình khi được ở bên.” Anh lắc đầu. “Anh chỉ không nhận ra điều
đó cho đến giờ.”
“Chà, chúc may mắn về chuyện đó,” Min vui vẻ nói.
“Chú ý đi, Minnie,” Anh nói. “Anh đã chết đuối ngay giây phút em ngồi xuống bàn pic-nic.”
Bỗng nhiên Min nhận ra không còn không khí ở bất kỳ đâu nữa. Điều đó hẳn sẽ được quy cho
trạng thái choáng váng.
“Phải mất một thời gian anh mới hiểu được,” anh nói. “Anh chưa từng quen biết ai như em.
Bởi vì không có một ai giống em cả.”
Tiếp tục thở đi, Min nghĩ.
“Khi em nổi cơn tam bành với anh trên đường ngay trước quán Emilio, anh đã nghĩ, Được rồi,
quỷ tha ma bắt em đi. Trong khoảng năm phút. Rồi sau đó anh chỉ muốn em quay lại. Em là người
phụ nữ duy nhất anh từng muốn có lại. Và từ đó đến nay anh đã cố tìm ra cách để giành lại em.”
Min hít mạnh chút không khí trước khi cô bất tỉnh.
“Anh yêu em,” Cal nói. “Anh biết thế là mất trí, chúng ta chỉ mới biết nhau có vài tuần, chúng
ta cần thêm thời gian, anh hiểu rõ tất cả điều đó, nhưng anh yêu em và điều đó sẽ không thay đổi.”
Min hít một hơi khác thật sâu. Bạn cần không khí để trò chuyện.
“Vì chúa, Min, nói gì đi chứ,” Cal nói.
“Em yêu anh,” Min vừa hít thở vừa nói. “Em sẽ yêu anh mãi mãi.”
“Thế là được,” Cal nói, đoạn với tới cô.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu