Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 11
M
att đưa Pip và Ophélie ra ngoài ăn tối ở Safe Harbour. Họ ăn mừng vì đã cứu sống được cậu bé. Cả ba người đều trông thật thoải mái. Cậu bé ấy đã được phép xuất viện vào ngày hôm trước. Nó đã gọi điện cảm ơn Matt và Ophélie. Ophélie đã đúng khi đoán được việc gì đã xảy ra. Cậu bé đã bị sóng cuốn trôi ra xa bờ hàng dặm.
Họ lại đến nhà hàng Lobster Pot để ăn tối và đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời. Tuy nhiên Pip lại trông thật buồn. Nó ghét phải nói lời chia tay với Matt. Trưa hôm đó, Pip và mẹ nó đã đóng gói hành lý để chuẩn bị về nhà vào sáng hôm sau. Pip có ít việc để làm trước khi bắt đầu đến trường.
Matt nói khi đã ăn xong món tráng miệng: “Tôi nghĩ ở đây sẽ trở nên hiu quạnh đáng sợ khi thiếu hai mẹ con cô”. Hầu hết những người đến đây du lịch vào mùa hè đều trở về vào cuối tuần. Ngày mai là lễ Lao động và Pip đã sẵn sàng đến trường vào ngày thứ ba.
“Năm sau cháu và mẹ sẽ thuê tiếp ngôi nhà này”. Pip nói một cách chắc chắn, dù Ophélie nghĩ mùa hè năm sau họ sẽ quay về Pháp và ở đó ít nhất vài tuần. Tuy nhiên, cô lại thích ý tưởng thuê tiếp ngôi nhà này vào năm sau. Nếu có thể, họ sẽ thuê lại ngôi nhà cũ mà họ đang thuê. Dù ngôi nhà khá nhỏ nhưng nó thích hợp với hai mẹ con họ.
Matt nói: “Nếu cô thích, năm sau tôi sẽ đăng ký thuê nhà cho cô. Nếu cô muốn, tôi có thể đăng ký ngôi nhà to hơn”.
Ophélie nói: “Tôi nghĩ mình vẫn thích ngôi nhà này nếu họ cho tôi thuê lại vào năm sau. Tôi không chắc là họ có cho chúng tôi mang theo con Mousse hay không”. Thực tế con chó này không quậy phá gì cả, nó rất ngoan. Anh quay sang nói với Pip: “Chú hi vọng sẽ thấy được nhiều tranh vẽ của cháu khi vào thành phố thăm cháu và đừng quên buổi tiệc Cha và Con gái nhé”. Cô bé cười ranh mãnh. Cô bé vui vì Matt nhớ điều ấy. Cô bé tin Matt sẽ đến. Cha nó chưa bao giờ cùng tham gia tiệc với nó. Ông ấy lúc nào cũng bận rộn với công việc. Có một lần cô bé đã đi cùng với anh trai nó và lần khác là đi cùng với bạn cô Andrea. Ted không thích những sự kiện ở trường học. Anh và Ophélie đã từng cãi nhau về chuyện đó. Không những thế, họ còn cãi nhau vì những chuyện khác, dù mẹ cô bé đã cố quên. Đó là sự thật dù cô bé có thừa nhận hay không. Tuy nhiên, Pip cho rằng Matt sẽ giữ lời hứa và tham dự buổi khiêu vũ cùng nó. Khi ấy nó sẽ vui lắm.
Pip thận trọng nói: “Chú phải thắt cà vạt đấy nhé”. Nó hi vọng Matt không thay đổi ý kiến. Còn Matt mỉm cười: “Chú nghĩ mình có một cái ở đâu đó. Có lẽ chú đã dùng nó để buộc màn cửa”. Thực tế, anh có khá nhiều cà vạt, nhưng không có dịp để thắt nó. Anh chỉ thắt cà vạt khi vào thành phố gặp bác sĩ nha khoa hay gặp giám đốc ngân hàng hoặc gặp luật sư. Nhưng sắp tới đây anh sẽ mang nó khi đến thăm Pip và Ophélie. Họ là hai người khá quan trọng với anh. Sau chuyện kinh hoàng đó, anh và Ophélie càng thân nhau hơn.
Anh đã đưa cả hai về nhà. Ophélie mời anh vào nhà uống một ly rượu. Anh vui vẻ nhận lời. Cô đưa cho anh ly rượu vang đỏ. Còn Pip vào phòng thay đồ ngủ. Anh thích có được cuộc sống gia đình ấm cúng và hỏi Ophélie có ngại không khi anh châm lửa. Những buổi chiều tối ở đây khá lạnh. Vào những ngày tháng chín, ở đây khá nóng, còn ban đêm có âm hưởng của mùa hè.
Cô nói: “Không sao đâu”. Pip bước ra và hôn cả hai chúc ngủ ngon. Nó hứa sẽ sớm gọi điện cho Matt. Trước đây anh từng cho nó số điện thoại. Anh cũng cho Ophélie số điện thoại của mình phòng khi Pip làm mất. Matt ôm lấy Pip, rồi anh châm lửa. Con Mousse nhìn Matt. Anh cũng nhận ra mình sẽ nhớ chú chó này nữa. Anh vô cùng yêu thích một gia đình ấm cúng.
Ngọn lửa đã cháy lớn khi Ophélie quay trở ra sau khi dỗ Pip ngủ.
Cô ngồi xuống và nhìn đốm lửa. Cô nhận ra mình đã thay đổi như thế nào trong ba tháng qua kể từ khi dọn đến đây. Cô cảm thấy như thể mình đã quay lại cuộc sống như xưa, dù nhớ chồng và con trai rất nhiều. Trước đây nỗi đau này luôn tồn tại và cô đã đau khổ rất nhiều. Lúc đó Ted đã thay đổi và khác hơn so với trước.
Matt ngồi gần cô và nói: “Trông cô có vẻ hơi lo lắng”. Cô rót rượu cho anh và Matt nhấp một ngụm. Có thể đây là chai rượu cuối cùng mà anh uống? Ophélie không phải là người nghiện rượu, đặc biệt cô lại là một phụ nữ Pháp.
“Tôi đang nghĩ đến việc mình cảm thấy thoải mái hơn khi đến đây. Cả hai chúng tôi đều thế. Dường như Pip vui vẻ hơn. Cảm ơn anh. Anh đã giúp chúng tôi có được một mùa hè vô cùng ý nghĩa”. Cô mỉm cười như để cám ơn anh.
“Cô cũng thế. Chúng ta đều cần có bạn. Thỉnh thoảng, tôi quên đi điều đó”.
“Matt, anh sống cô độc một mình ở đây sao?”.
Anh gật đầu. Đã mười năm qua, sự cô đơn đã đồng hành cùng anh và đó là điều anh muốn. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình cô độc đến thế.
“Sự cô độc thích hợp với công việc của tôi. Ít ra tôi cũng có thể nghe được tiếng nói của mình. Đồng thời, nơi này cũng khá gần thành phố. Tôi có thể vào thành phố bất cứ khi nào tôi muốn”. Ngay bây giờ Matt cũng có thể vào nếu muốn, nhưng anh nhận ra là mình đã không vào thành phố gần một năm rồi. Đôi khi thời gian trôi đi thật nhanh và chúng ta không nhận ra điều đó.
Cô bật cười: “Tôi hi vọng anh sẽ đến thăm mẹ con tôi thường xuyên nếu không chê tôi nấu ăn dở”.
Anh trêu cô: “Vậy tôi sẽ dẫn cô và Pip ra ngoài ăn tối”. Anh cảm thấy vui khi nghĩ đến điều đó. Dường như họ đến khá bất ngờ và đi cũng khá nhanh. Anh biết sáng ngày mai sẽ là ngày buồn như thế nào. Anh có vẻ quan tâm đến Ophélie khi hỏi: “Cô sẽ làm gì khi Pip đến trường?”. Anh biết là cô sẽ cô đơn như thế nào. Cô chưa bao giờ dành nhiều thời gian để chăm sóc cho Pip như bây giờ. Ophélie đã từng dành thời gian để chăm sóc chồng và hai đứa con.
“Tôi sẽ làm theo những gì anh khuyên và tìm công việc tình nguyện chăm sóc những người vô gia cư”. Đó cũng chính là lời khuyên mà trưởng nhóm Blake Thompson đã khuyên cô. Giờ đây nó dường như khá hấp dẫn và phù hợp với cô.
“Công việc đó phù hợp với cô đấy. Nếu không có việc gì làm, cô có thể thường xuyên đến đây và ăn trưa cùng tôi. Vào mùa đông nơi này rất đẹp”.
Ophélie cũng thích thế, cô thích biển vào tất cả những mùa trong năm. Và đó là một lời mời tuyệt vời. Cô thích giữ mãi tình bạn của mình và Matt. Dù Andrea nói gì hay nghĩ gì đi nữa thì tình bạn này cũng khá hợp với họ. Đó cũng là những gì họ muốn.
Ophélie mỉm cười: “Tôi rất thích”.
Anh tiếp tục hỏi: “Cô có vui vì trở về nhà không?”. Cô có vẻ suy tư. Cô nhìn vào đống lửa và suy nghĩ.
“Không! Tôi ghét trở về nhà. Cho đến giờ tôi vẫn ghét.
Trước đây tôi rất thích về nhà, nhưng giờ đây nó quá trống vắng. Ngôi nhà quá lớn đối với hai mẹ con tôi. Tôi vô cùng ghét quyết định của mình vào năm ngoái. Quyết định ấy đã làm cho tôi vô cùng hối hận”. Cô không nói với Matt rằng chiếc tủ quần áo trong phòng ngủ vẫn chứa đầy quần áo của Ted. Và phòng ngủ của Chad vẫn còn nguyên những vật dụng của cậu bé. Cô vẫn chưa đụng vào đồ vật của họ. Cô biết làm thế chỉ làm cho mình buồn thêm. Andrea nói làm thế không hay chút nào, nhưng ít ra nó là điều Ophélie muốn. Cô chưa sẵn sàng để thay đổi. Cô không biết giờ đây mình có cảm thấy khác hơn trước không, sau khi trở về từ Safe Harbour.
“Tôi biết cô có thể làm tốt công việc của mình. Cô có thể bán ngôi nhà nếu muốn. Đồng thời, nó cũng tốt cho Pip nếu cô bé không muốn nhớ lại chuyện xưa. Ngoài ra nếu sống ở đó quá lâu, cô khó có thể thay đổi cuộc sống của mình”.
“Con bé rất thích ngôi nhà từ khi nó lên sáu tuổi. Nó thích ngôi nhà ấy hơn cả tôi nữa”.
Họ vẫn im lặng ngồi đó hồi lâu. Sau khi uống xong ly rượu, Matt đứng lên. Lúc này đống lửa cũng đang tàn dần. “Tôi sẽ gọi cho cô vào tuần tới”. Matt nói với vẻ chắc chắn. Anh như đã là một nơi đáng tin cậy trong đời Ophélie.
Cô xem anh như một người anh trai. “Hãy gọi cho tôi nếu cô cần cái gì hay ở đó có điều gì tôi có thể làm cho cô hay cho Pip”. Anh biết mình hơi lo lắng cho họ.
“Cảm ơn Matt vì mọi thứ anh làm cho chúng tôi. Anh quả là một người bạn tuyệt vời của hai mẹ con tôi”.
“Tôi luôn muốn làm mọi chuyện cho hai mẹ con mà”. Nói xong, anh choàng tay qua người cô khi cô cùng anh bước ra xe.
“Chúng tôi cũng thế. Anh hãy giữ gìn sức khỏe nhé! Anh không nên cứ sống cô độc mãi ở đây. Nó không tốt đâu. Anh có thể vào thành phố thăm chúng tôi”. Giờ đây cô đã biết nhiều về cuộc đời Matt và có thể tưởng tượng được anh cô độc như thế nào. Vì trước đây cô cũng có tâm trạng như anh. Những người mà họ yêu thương và quan tâm đều đã từ biệt họ. Người thân của Ophélie mất, còn gia đình Matt ly tán. Không ai muốn thế. Những đợt sóng cuộc đời đã cuốn trôi người mà họ yêu thương, những địa điểm và khoảnh khắc vui vẻ một cách nhanh chóng, như sóng biển cuốn trôi cậu bé mà họ cứu sống cách đây vài ngày.
Anh không biết nói gì cả ngoài câu: “Chúc ngủ ngon!”. Anh vẫy tay chào Ophélie khi lên xe và nhìn cho đến khi cô vào nhà. Sau đó anh lái xe quay về ngôi nhà gỗ. Anh ước gì cuộc đời không như những gì mà mình đã gặp phải.