Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
HIỀU THỨ HAI. Giờ môn Sinh học. Chúng tôi đang giải phẫu ếch. Mùi formaldehyde ngọt ngọt, bệnh bệnh vương trên hai bàn tay tôi. Lạ thật, những thứ nhỏ nhặt như vậy cứ hằn trong trí nhớ. Một trong các cô thư ký đi từ văn phòng nhà trường đến, mời thầy Ansel ra sảnh. Rồi thầy thò đầu vào và gọi tôi ra.
- Wynter, mẹ em đang ở dưới văn phòng và cần gặp em.
Tôi lấy làm lạ sao tự dưng giữa buổi học mẹ lại đến gọi tôi ra có việc gì, nhưng từ trước đến nay cũng chưa có chuyện gì từng xảy ra với bố tôi. Suốt quãng đường từ lớp xuống văn phòng, tôi cứ nghĩ chắc tôi dính vào rắc rối nào đó rồi, dù không biết có thể là chuyện gì. Cô thư ký không nói gì, nhưng khóe mắt liên tục nhìn tôi.
Ngay tích tắc nhìn thấy mặt mẹ, đôi mắt sưng đỏ mọng tôi đã biết. Tôi quỳ thụp xuống người gập lại và gào thét gọi CM. Ai đó nhanh trí đóng cửa văn phòng để cả trường không nghĩ rằng tôi đang bị đánh đập bằng roi cao su rồi họ đi gọi CM đang ở phòng tập múa. Tôi nghe thấy tiếng CM đến, đôi chân trần dận xuống nền sàn theo từng bước chạy. Cô mặc áo bó đỏ, quần bó đen, và có mùi như mùi trong phòng thay đồ. CM sụp xuống sàn, cũng bật khóc và ôm lấy tôi, khẽ đung đưa người tôi.
Một trong các cô thư ký phủ một áo khoác dài lên vai CM, cô nhún vai rủ cái áo đi. Chắc cô thư ký tưởng áo tự trượt xuống, nên liên tục phủ trở lại người CM. Cuối cùng, CM quay lại, giật lấy cái áo từ cô thư ký, vo lại thành một đống và ném xuống sàn, ngay chỗ tôi vừa nôn thốc ra.
o O o
Xe con thoi từ sân bay phanh gấp khiến tôi choàng tỉnh. Vẫn còn ngái ngủ, tôi trả tiền cho người lái xe và xách túi đi đến hiên. Tôi chưa kịp chạm vào tay nắm thì cánh cửa đã bật mở, mẹ ùa ra và ôm chầm lấy tôi. Hơi có chút choáng ngợp.
- Chào mẹ ạ. Trông mẹ tuyệt quá. Kiểu tóc mới và tất cả.
Mẹ đưa ngón trỏ vuốt nhẹ mái tóc ngắn tỉa ôm lấy khuôn mặt.
- Cảm ơn, con yêu. Mẹ thấy kiểu tóc dài đã lỗi mốt rồi. - Mẹ không đả động đến, nhưng những chỗ điểm bạc trên tóc cũng không còn nữa. - Con đến thế này mẹ vui lắm. Thế CM đâu?
- CM không đến được ạ. Hôm qua họ bước vào giai đoạn tổng duyệt một chương trình lớn. CM gửi lời chúc mừng và yêu mến. - Tôi gần như đã quên tại sao tôi lại cảm thấy xây xẩm mặt mày khi thức giấc trên xe con thoi.
- Ô, tiếc quá nhỉ! Con mang đồ lên gác đi. Bộ váy của con ở trên giường. - Mẹ hơi thẹn thùng nói thêm. - Hi vọng con sẽ thích.
Tôi chạy lên gác, tính thả túi đấy rồi xuống nhà ngay, nhưng bộ váy trải trên giường khiến tôi khựng lại. Nó không giống với bất cứ thứ gì thông thường mẹ tôi sẽ chọn. Đó là màu của ban mai, lớp nhung nhẹ óng sắc hồng đào và vàng kim, mượt mà như nước chảy trên da tôi.
- Con thấy thế nào? - Mẹ đứng sau tôi cất tiếng hỏi.
- Con thích lắm. Đẹp quá!
- Vậy thử đi, mẹ đợi mãi để xem con mặc thử đấy.
Tôi cởi áo len và quần jeans. Dù chân vẫn còn đi bít tất và tóc buộc đuôi ngựa, tôi lập tức cảm thấy chiếc váy như được làm riêng cho mình. Bộ váy cắt vai trần và may chéo vải nên ôm sát thân, chân váy buông như vàng lỏng phủ xuống tận diềm gấu mềm mại xòe ra.
- Màu này đi với tóc con thì tuyệt đẹp.
- Mẹ tìm mua ở đâu vậy ạ?
Mẹ mỉm cười.
- Cùng chỗ mua váy của mẹ, một hiệu thời trang nhỏ tên là Đủ Hết Mọi Thứ ở Santa Monica. Bác Richard đã đưa mẹ đến đó. - Tôi cố gắng không cho phép dạ dày mình thít lại. Trong khi tôi xỏ lại quần jeans, mẹ nói tiếp. - À, phải nói ngay không quên mất, có hai thùng đồ của con trong phòng làm việc và một trong tủ. Nếu muốn thì con mang theo đi. Ở nhà mẹ cũng sắp thiếu chỗ xếp đồ rồi.
- Con tưởng mẹ đã gửi hết các thứ cho con rồi.
- Thùng trên gác là đồ dọn từ cái rương gỗ tuyết tùng ra. Còn hai thùng dưới nhà... Mấy tuần trước David chở đến, bảo rằng hóa ra vẫn còn sách, tranh ảnh và thiếp của con, nó nghĩ có khi con muốn giữ.
Tôi vẫn tự dối lòng rằng có nghĩ đến David thì cũng chẳng sao, thỉnh thoảng chỉ chợt thoáng qua. Nhưng giờ đây, nghe mẹ nói rành rọt tên anh ra, tôi thấy mình như người đang đi thẳng vào một bức tường kính.
- Được thôi. - Nhịp thở của tôi chợt khò khè. - Mấy thứ đồng nát anh ta đã quên không vứt ngoài hiên.
- Con ạ, - mẹ nói từ tốn, - nó có thể vứt hết đi lắm chứ. Nhưng nó đã chọn cách phiền phức hơn là đóng gói và mang đến đây.
Tôi kéo mở túi, lấy bộ đồ mĩ phẩm ra và để lên bàn trang điểm.
- Ra dáng hoàng tử gớm.
- Mẹ nghĩ nó muốn gặp con.
- Mẹ, không. - Giọng tôi nghe ken két như dao đang mài, những tiếng kim khí cứa vào nhau luôn khiến tôi run bắn.
- Nó đã đệ đơn li hôn chưa?
- Chưa ạ. ít nhất con chưa thấy có giấy tờ gì. Ai mà biết được điều gì đang chờ đợi khi con trở về.
- Mẹ nghĩ David không hạnh phúc. - Mẹ dựa hông vào cạnh giường tôi, không hẳn là ngồi mà trông như mẹ có thể bất ngờ nhảy lên.
Tôi quay phắt lại, loạng choạng mất trọng tâm.
- Mẹ có bằng chứng gì không hay chỉ là cảm tính thuần túy thôi?
- Nó có vẻ rầu rĩ thôi. Hoặc...
- Chắc tại quần lót của chàng bị xoắn lại sau màn yêu gấp buổi chiều giữa chàng và nàng đấy thôi.
- Con à, hằn học cay đắng không giải quyết được gì đâu.
- Chắc chắn là được. Khiến nỗi đau không có chỗ mà sinh sôi. - Nhìn nét mặt mẹ, tôi biết mình đã giăng đám mây u ám lên tâm trạng hân hoan của mẹ. Tôi hít sâu một hơi và trưng ra nụ cười tươi tỉnh. - Cho con xem váy của mẹ nhé.
Sang phòng mẹ, mẹ giả vờ không để ý rằng tôi đã trông thấy bộ cạo râu của bác Richard, cả cái quần dài và vài chiếc quần lót đã gấp lại. Mẹ đã là quần soóc của bác ấy rồi.
- Con thấy thế nào? - Bộ váy cưới của mẹ giản dị và tinh tế, chất lụa bóng có một màu cổ điển mà mẹ gọi là màu “tro của hoa hồng”. - Bác Richard chọn đấy. Mẹ biết lẽ ra trước lễ cưới bác ấy không nên nhìn thấy mẹ mặc thử bộ này, nhưng mà Wyn ạ, bác ấy thật là nghệ sĩ và rất có gu thẩm mĩ... Mẹ biết bác ấy sẽ chọn được thứ gì đó tuyệt vời.
- Đẹp lắm mẹ ạ. Đúng là màu dành cho mẹ. - Giá mà tôi có thể trả lời với nhiều nhiệt tình sôi nổi hơn.
Mẹ nhìn đồng hồ.
- Còn nhiều chuyện mẹ muốn kể lắm, nhưng có lẽ con nên nằm nghỉ một lúc đi. Bảy rưỡi chúng ta đi ăn tối nhé.
- Chúng ta ạ? - Tôi ngẩn ra nhìn nụ cười rạng rỡ của mẹ.
- Con, mẹ và bác Richard. Ba chúng ta có chút thời gian bên nhau thì sẽ rất tuyệt. Con sẽ hiểu hơn về bác ấy trước khi lễ cưới diễn ra.
Một cục to cỡ trái bóng golf trổi lên trong lồng ngực tôi.
- Mẹ nghĩ từ giờ đến mai thì con sẽ hiểu được bao lăm về bác ấy?
Mẹ làm như không nghe thấy.
- Bác Richard sẽ đưa chúng ta đến Rex, - mẹ nói, như thể quyết định lựa chọn nhà hàng có thể khiến tôi dễ chấp nhận sự lịch lãm của bác ấy hơn.
Tôi quay ra cửa sổ, kéo rèm sang bên bằng một tay.
- Con thực sự mệt lắm. Con làm ca đêm hôm qua và không ngủ được trên máy bay.
- Wyn, sao con lại cư xử như thế?
Tôi quay lại.
- Như thế nào ạ? Như con mệt ư? Vì đúng là con đang mệt. Con đã không ngủ trong hai mươi tư tiếng vừa qua.
Mẹ mím chặt môi, luôn là một dấu hiệu xấu.
- Thôi được, Wynter ạ, cứ làm như con muốn. Mẹ đã hi vọng con có thể tha thứ cho mẹ vì mẹ đang hạnh phúc trong khi con trải qua cuộc li hôn đau khổ, nhưng rõ ràng là...
- Chuyện này chẳng có gì liên quan đến cuộc... đến David cả. - Tôi vẫn không thể nói ra từ đó.
- Vậy con có thể vui lòng cho mẹ biết nó liên quan đến điều gì không? Con cư xử cứ như một đứa... Ôi, trời ơi! Mẹ không muốn nói nữa! - Quan niệm của mẹ về sự báng bổ là thế đấy. Mẹ mở ngăn trên tủ quần áo, lướt qua chỗ để đồ lót, lấy ra nịt tất, áo lót ren đen, tôi còn không biết là mẹ có những thứ như vậy, và chân váy lót. - Bác Richard và mẹ sẽ đi ăn tối ở Rex. - Mẹ nói và nhìn thẳng vào tôi. - Nếu con muốn đi, bác và mẹ sẽ rất vui, nhưng lựa chọn là của con.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại sau lưng mẹ.
Tôi xuống bếp, mở một hộp nước dùng gà và gói mì khô. Trong khi đun nước dùng, tôi thái ít cà rốt và bí ngòi, rót cho mình một ly vang đỏ. Những bong bóng lăn tăn nổi lên trên mặt nước dùng. Tôi hạ lửa, mang ly rượu vào phòng làm việc. Ở đâu cũng thấy hộp - chật cứng đến tận cửa, lèn chặt trong gầm bàn, chồng chất trên mặt bàn. Tôi ngồi xuống ghế bành mẹ hay ngồi khâu, gác chân lên cái ghế con và nhấp một ngụm rượu.
Vậy rút cục là vì sao?
Tôi mới rời đi có năm tháng mà nơi đây như đã thành nhà của người lạ. Không chỉ tại những thùng các-tông đầy đồ của bác Richard. Còn có những thay đổi khác, tinh vi hơn - bộ xô-pha bị đẩy ra xa khỏi lò sưởi và kê gọn lại. Những chiếc ghế dựa vào một bộ với cái bàn mới. Một bộ hộp gỗ nhỏ bày trên mặt lò sưởi, cạnh cái đồng hồ cũ. Một bức tranh thạch bản treo ngoài hành lang, trông như vẽ con trâu trong cơn bão cát.
Ngớ ngẩn thật. Có khác gì đâu? Bố không còn nữa. Đã ra đi rất lâu rồi. Bố sẽ không về. Tôi không thể có một người cha khác, nhưng mẹ có thể có một người chồng khác. Ai muốn xây dựng sự nghiệp quả phụ chứ? Mẹ rất đẹp, rõ ràng là mẹ hạnh phúc. Và tôi sẽ không bao giờ sống trong ngôi nhà này nữa. Cho nên hãy để Richard thay đổi những gì bác ấy muốn. Bác ấy có phá hết đi thì cũng chẳng can dự gì đến tôi.
Tiếng lách cách chìa khóa ở cửa trước khiến tôi giật mình. Tiếng bước chân.
- Chào Wynter, bác rất vui được gặp con. - Richard Travers đang đứng trước mặt tôi, làm đầy căn phòng bằng sự hiện diện của mình, thoang thoảng mùi nước hoa cạo râu đắt tiền, một lượt ẩm nhẹ trên áo khoác len. - Sương xuống rồi, - bác nói.
Lạy Chúa, chẳng trách mà mẹ chọn bác. Richard rất phong độ. Hình mẫu cao, tóc sẫm màu... của tôi. Chỉ thoáng điểm bạc ở thái dương. Khuôn mặt bác là nghệ thuật điêu khắc hiện đại, mọi góc cạnh, đường nét, hệt như Howard Roark, nhân vật chính đầy mạnh mẽ và cương nghị trong tiểu thuyết Suối nguồn.
Richard cởi áo khoác, từ tốn vắt lên lưng ghế, rồi hướng đôi mắt sẫm màu về phía tôi.
- Ở Seattle ổn cả chứ? Johanna nói con đang làm việc trong một hiệu bánh phải không?
Tôi hoàn hồn trở lại, chìa tay ra và Richard nắm lấy. Chiếc nhẫn bạc và ngọc lam của bác hằn vào tay tôi.
- Ổn cả ạ. Vâng. Cháu... rất vui vì cuối cùng cũng đã gặp bác.
Bác mỉm cười.
- Hi vọng con đi ăn tối với mẹ và bác nhé.
Mắt tôi bất giác hướng ra bếp.
- Thật lòng, bác cho cháu xin phép. Hôm nay cháu hơi mệt ạ.
- Bác cũng nghĩ chắc là con mệt. Con đi thẳng từ chỗ làm phải không?
Tôi yên lặng gật đầu.
- Con vất vả rồi.
Mẹ chọn đúng lúc này để xuất hiện ở ngưỡng cửa. Howard - ý tôi là bác Richard - tiến lại và hôn mẹ. Trong trí nhớ từ hồi trưởng thành của tôi, không có người đàn ông nào từng hôn mẹ tôi như vậy. Như một người tình. Tôi không thể đứng nhìn được. Yên lặng vào bếp, tôi đến trước bếp và đảo qua nồi súp. Mẹ xuất hiện lại bên tôi và sửa lại son môi.
- Con thấy sao nào? - Mẹ khẽ líu ríu, nghe như tiếng lửa cháy ở đầu nến.
- Bác ấy được lắm ạ. - Tôi dành cho mẹ nụ cười đẹp nhất tôi có thể phô ra được. - Cực kỳ phong độ. Không có con thì mẹ và bác sẽ còn vui hơn.
- Cũng có thể, - mẹ đáp. - Nhưng mẹ muốn con hiểu thêm về bác.
- Rồi con sẽ hiểu mà mẹ. Con hứa. Bây giờ chỉ là con đang mệt rã rời thôi.
Mẹ hôn lên má tôi, hơi có vẻ “cho xong”.
- Thôi được, vậy con ngủ nghỉ đi nhé. Sáng mai muộn nhất là bảy giờ phải sẵn sàng đấy.
- Sao sớm thế hả mẹ?
- Để nhà cửa xong xuôi trước khi bên phục vụ tiệc, thợ làm hoa và chuyên viên tổ chức lễ cưới đến.
- Con tưởng chúng ta... thế lễ cưới không tổ chức ở Biltmore nữa ạ?
Mẹ chỉnh lại đôi khuyên kẹp.
- Bác và mẹ quyết định tổ chức đơn giản và tại đây.
Từ ngoài hành lang, có tiếng gọi “Jo ơi”. Mới nghe thấy tiếng bác Richard, gương mặt mẹ đã bừng lên như thể mẹ vừa nuốt trôi một cái bóng đèn vậy.
o O o
Sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng thứ Bảy, tôi uống cà phê ở trong bếp và nhìn mưa ràn rạt quất lên kính cửa sổ. Mẹ đang tráng trứng và khe khẽ hát một mình, cánh cửa sau bật mở và một luồng gió cuốn theo Howard/Richard, ào vào nhà trong áo khoác đen dài đẫm những hạt nước li ti. Bác mỉm cười với tôi, rồi hướng sự chú ý sang đối tượng thu hút mọi trìu mến của bác.
- Anh nghe người ta bảo rằng trời mưa vào ngày cưới là may mắn đấy. - Bác hôn lên cổ mẹ tôi và mẹ dựa nép vào bác.
- Chúng mình không cần may mắn. - Mẹ thì thầm. - Ôi, anh ướt hết cả rồi.
Chắc tôi phải quen dần thôi, vì không phải lúc nào cũng có thể tránh đi khi hai người họ ở bên nhau.
Sau bữa sáng nhanh gọn, cuộc đại di chuyển đồ đạc bắt đầu. Tất cả các thùng đang để trong phòng làm việc và phòng khách được bê hết lên phòng tôi, chỉ chừa lối nhỏ để vào phòng và đi lại từ giường đến tủ. Chuyên viên tổ chức lễ cưới tới. Chị ta tên là Amanda Brewer, một phụ nữ điển hình Beverly Hills. Tóc đen ánh lam, đủ phấn kẻ mắt và chuốt mi để trông giống một con ra-cun, váy lụa đỏ - chắc nhân thể tôn vinh ngày lễ Tình nhân - giày cao gót tiệp màu và túi xách da đen hiệu Coach. Chị ta hết sức xin lỗi vì đến muộn. Giao thông kinh khủng. Và cơn mưa... Amanda nhắm mắt lại chốc lát như thể đang tạ ơn trời đã cho chị ta sống sót đến được đầy.
Rồi ba người họ tíu tít với nhau, và đồ đạc hoàn toàn được bố trí lại. Tôi đứng quanh, cảm thấy mình vô dụng, chỉ kéo cái này đẩy cái kia khi được bảo và không nói nhiều. Mẹ hỏi tôi có ổn cả không.
- Ổn ạ.
- Chà, con nên nhanh tay nhanh chân một chút, - mẹ nói.
- Mẹ muốn con làm gì? Con sẵn sàng thực hiện đây.
Mẹ thở dài, quay lưng lại với Richard để bác không nghe thấy.
- Con có thể tươi tỉnh lên một chút được không? Hay gì đó tương tự?
- Mẹ...
- Ôi, đội phục vụ tiệc đến rồi. Wyn, con dẫn họ vào bếp và chỉ chỗ các thứ cho họ nhé.
“Đội phục vụ tiệc” gồm một người đàn ông cao ráo, tóc đen vuốt mượt, trông như đội trưởng; hai anh không nói được nhiều tiếng Anh, chắc vừa phải qua Rio Grande sáng này; và hai cô tóc vàng rất gợi cảm. Họ đều đứng ngay ở tiền sảnh, nước mưa nhỏ xuống từ những chiếc áo gió đen.
- Tôi là Ron, - anh đội trưởng nói. - Đây là Tony và Raul, Heather và Frankie.
- Chắc các anh chị cần xem trong bếp.
- Người pha chế rượu tên là Gary. Cậu ấy đến sau. Tôi muốn đợi một chút rồi mới đưa hết đồ vào, để xem thời tiết thế nào.
Anh ta nói liên hồi trong khi tôi đưa họ vào bếp và phòng ăn. Vừa thoát được anh ta thì tôi đụng luôn Stuart, thợ làm tóc lâu năm của mẹ, và Jason, chiến hữu của Stuart, người phụ trách phấn hoa trang trí.
- Wynter, chào người đẹp! Lâu quá rồi không gặp nhỉ. - Hôn gió. - Vẫn giữ kiểu đầu bồng bềnh ấy hả, thấy rồi nhé.
- Stuart, tha cho tôi đi.
Hai mắt Stuart mở lớn.
- Ừ, ờ. Chút căng thẳng trước giờ hành lễ, chắc chắn rồi.
Jason chừng như muốn đánh nhau với Ron về vấn đề liệu có chỗ trong tủ lạnh để cất hoa hay không. Cả hai vẫn đang đôi co thì mẹ tôi đi ngang qua.
- Cô dâu đây rồi! - Stuart réo rắt. - Jo, chào bà chị! - Lại hôn gió.
Mẹ nhìn đồng hồ.
- Ôi trời đất ơi, Wyn, mình phải thay đồ thôi con.
- Mới có mười rưỡi mà mẹ.
- Mười hai giờ trưa Lupe sẽ đến dọn vệ sinh, chúng ta phải dùng xong phòng tắm từ trước đó.
Tôi nhìn Stuart.
- Cậu nghe mẹ tôi nói rồi đấy. Không ai được đi vệ sinh sau mười hai giờ trưa nhé.
Mọi người cười phá lên, trừ mẹ.
- Chắc các quý cô nên có một ly champagne để mang về phòng riêng, - Ron nói nghe êm ru.
Tiếng nút bấc bật ra rất vui tai. Ron đưa cho mỗi người một ly champagne cao cổ, chúng tôi chạm cốc và đưa lên môi.
- Cưng ơi, chắc con phải thay đồ trong phòng mẹ thôi, vì phòng con chật cứng thùng hộp rồi. - Đột nhiên, tôi lại là “cưng ơi”.
Mẹ vừa đi khỏi, Jason đã bĩu môi.
- Tôi có thể để hoa lan vào tủ lạnh hay không đây?
Ron trừng mắt với anh.
- Tôi đã bảo cậu là tôi có bánh cá hồi, nước sốt ác-ti-sô và gà...
Tôi thở dài.
- Ôi tôi xin các anh. Bên ngoài có năm độ C thôi, sao không thể mang béng thứ gì đó ra ngoài và để lên bàn tiệc luôn? Tất cả đều có mái che đấy.
Stuart kéo tôi về phía cửa.
- Wyn ơi, đi phụ mẹ cậu đi, bọn tôi sẽ xoay xở được mọi việc ở đây.
Tôi dợm bước lên cầu thang thì chuông cửa reo. Tôi ra mở, và thấy đập ngay vào mắt mình là cặp mắt nâu ánh vàng dưới nếp tóc nâu dày. Anh ta xách cái túi du lịch và lên tiếng:
- Xin chào, tôi là Gary.
- Mọi người ở cả trong bếp. - Tôi đóng cửa lại sau lưng anh ta và chỉ qua vai. - Tôi đi làm nốt việc của mình đây. - Tôi xoay người và bước nhanh lên cầu thang.
o O o
Mẹ đã mang bộ váy và đồ trang điểm từ phòng tôi sang, chúng tôi thay phiên nhau tắm trong phòng tắm của mẹ. Tôi loay hoay mãi mới chuẩn bị xong, và riêng hôm nay đã dùng lượng mĩ phẩm nhiều hơn bốn tháng qua gộp lại. Bàn chân tôi muốn nổi loạn khi bị nhét vào đôi giày cao gót mũi nhọn sau hàng tuần liền thênh thang dận giày thể thao. Và áo nịt ngực không dây thít chặt lấy khung sườn, tôi thấy mình giống hệt Scarlet O’Hara trong áo chẽn bó eo. Mẹ và tôi giúp nhau với các loại khóa kéo, khuy và móc cài trang sức. Bây giờ mẹ hoàn toàn tập trung, không để ý xem tôi tươi tỉnh hay vật vờ nữa. Khi cả hai mẹ con đã tươm tất, Stuart và Jason mới được vào trong phòng.
Sau màn rối rít khen váy áo, Stuart bắt đầu làm tóc cho mẹ, còn Jason quay sang tôi.
- Chúng ta tạo kiểu nào bây giờ nhỉ?
- Tết bím kiểu Pháp nhé? - Tôi mỉm cười ngọt ngào.
- Vậy để Stuart làm, - Jason nói.
- Tôi tự tết được.
- Tôi sẽ kiếm ít hoa để Stuart đính thêm vào. Trông sẽ như thánh nữ, Wyn ạ.
Mẹ không nói gì, nhưng mặt lộ vẻ van nài. Tôi thở dài.
- Không thể để lỡ cơ hội trông như thánh nữ được, nhỉ?
Hai người đàn ông mỉm cười với nhau đầy vẻ thông đồng. Sau khi Stuart làm xong cho mẹ, đến lượt tôi thế chỗ trên ghế nóng. Stuart chải tóc tôi và hướng về phía ánh sáng, vuốt mớ tóc giữa những ngón tay.
- Tóc đẹp quá Wyn ơi. Cậu đã thử uốn sóng nhỏ lần nào chưa? - Stuart không đợi tôi trả lời. - Lần sau cậu về nhà, tôi sẽ làm kiểu đó cho. Tội gì mà không thử.
Stuart bóp thứ gì đó lên đầu tôi và bắt đầu xức vào tóc.
- Đừng làm tóc tôi trông bết quá nhé.
- Yên chí, sẽ không dính bết đầu, nhưng phải đủ để cả buổi chiều không bị xổ ra.
Stuart thoăn thoắt tết tóc tôi thành bím kiểu Pháp trong thời gian nhanh kỷ lục, khéo léo đính thêm dải hoa mà Jason kết từ hoa sao trắng, nụ hoa hồng và trường xuân lá đốm. Tôi bồn chồn lo họ sẽ không cho tôi xem trông thế nào. Stuart tỉ mẩn cuốn những lọn quăn nhỏ quanh mặt và sau gáy tôi, lâu đến mức tôi chỉ muốn gạt phắt tay ra. Anh ta còn kiên quyết phải dặm thêm phấn hồng.
Stuart lấy ngón tay út tán phần khói mắt cho tôi.
- Phải kỹ lưỡng và tinh tế, Wyn ạ. Và nổi bật điểm nhấn. - Stuart chuốt một chút mascara lên mi tôi. Trông tôi sẽ còn điển hình Beverly Hills hơn cả Amanda. Rồi Stuart lùi lại và nheo một mắt ngắm tôi. - Gần với sự hoàn hảo có thể trải nghiệm được trong cuộc đời này, người đẹp ạ.
Hoàn hảo ư? Có thể. Tôi bắt gặp một cảm giác quen thuộc lạ lùng khi ngắm mình trong gương. Gần như có thể thấy David đứng cạnh tôi. Mà nếu nhìn thấy tôi lúc này, chắc anh sẽ lập tức quên hết các cô tóc vàng. Đây là tôi mà anh vẫn thích - phục sức lộng lẫy, chuẩn bị tới một nơi nào đó.
Tôi lướt thướt ra khỏi phòng mẹ đúng lúc người pha chế rượu lò dò ra khỏi phòng tôi. Anh ta mặc bộ vest tối màu, không giống trang phục của người pha chế rượu cho lắm. Thấy tôi, anh ta cười niềm nở, cứ như chúng tôi là bạn bè lâu năm.
- Tôi có thể giúp gì anh không? - Tôi lên giọng nói-với-nhân-viên-phục-vụ rất chuẩn Hancock Park.
- Xin lỗi, tôi không tìm được chỗ nào để thay đồ cả. - Anh ta nhìn tôi, không giấu vẻ ngưỡng mộ. - Bộ váy rất đẹp. Em hẳn là Wynter.
- Đúng.
- Rất vui được gặp. Tôi đã nghe nhiều về em.
Trong đầu tôi có một cái máy trò chơi nhỏ tí xíu với đủ mọi hình ảnh phần thưởng chờ quay qua - cam, hoa, tiền. Không có phần thưởng độc đắc nếu nhớ được gì về anh chàng này. Đột nhiên Howard/Richard xuất hiện ở đầu cầu thang.
- Đây rồi, - bác nói với người pha chế. - Bố muốn giới thiệu... - Bác nhìn thấy tôi. - Hóa ra hai đứa gặp nhau rồi à?
Ôi không. Tôi đã lên giọng bà chủ với ông anh sắp-cùng-mẹ khác cha.
- Bọn con vừa mới chào nhau thôi, - Gary Travers nói.
- Rất xin lỗi, em tưởng anh... em thành thật xin lỗi.
Anh có hàng mi cong rợp tuyệt đẹp, phủ lên cặp mắt một vẻ mơ màng mỗi khi anh mỉm cười.
- Tôi cũng đoán vậy khi tôi vào bếp và không thấy ai quen cả.
Chuông cửa lại reo.
- Lupe đến rồi, - tôi kiếm cớ bỏ đi, xấu hổ không để đâu cho hết.
Đại nguyên soái Amanda lùa mọi người ra tổng duyệt một lượt xem ai đứng đâu, làm gì, với ai. Trong khoảng mười lăm phút trước giờ đón khách, tôi lẳng lặng trốn vào bếp.
Nếu nhắm hờ hai mắt sẽ thấy khung cảnh giống hệt như một tổ kiến bát nháo đủ mọi hoạt động. Không ai để ý đến tôi, thật mừng quá. Tôi lấy cốc nước và dựa vào bàn bếp quan sát. Thuyền trưởng Ron đang lái một con tàu chật chội. Nhưng mỗi thủy thủ đều biết chính xác phải ở đâu và làm gì. Tôi ghen tị với họ.
Đột nhiên cốc nước bị nhấc khỏi tay tôi, thế chỗ là một ly thủy tinh cao đầy bọt khí. Gary đổ nước vào bồn.
- Đừng uống nước nữa, cá yêu nhau ở trong đó đấy.
Tôi ghé mũi vào miệng ly và tận hưởng mùi men.
- Nếu có cơ hội thì chắc chúng cũng muốn yêu nhau trong champagne. Chính em cũng muốn nếu có thể. - Có đúng là tôi đang nói không? Tôi cảm thấy vành tai mình đỏ lựng lên.
Anh cười lục khục ra vẻ dễ chịu.
- Tôi chưa từng gặp cô gái nào tự làm mình bối rối như vậy cả.
- Thực ra anh đã biết gì mấy về em đâu.
- Tôi đang mong đợi đây.
Không biết nếu tiếp tục thì đối thoại sẽ đi đâu, nhưng Ron chọn đúng lúc này chen vào giữa chúng tôi để lấy khay hoa quả. Heather và Frankie đang bày mấy khay tôm bao và khoai tây đầu mùa bỏ lò, nhồi kem chua và trứng cá. Gary nhón một đôi và chúng tôi ăn gọn. Hóa ra tôi đói hơn mình tưởng.
o O o
Lễ cưới bắt đầu lúc hai giờ trong phòng khách mà ngày xưa bố luôn gọi là phòng không-khách, vì không ai ở đó lâu hơn cần thiết. Được mẹ bài trí theo phong cách thanh lịch quý phái mà mẹ đã quen từ nhỏ, phòng này thường chỉ được trưng dụng cho những dịp long trọng nhất, như mời ông chủ và phu nhân đến ăn tối chẳng hạn. Vị chủ hôn tóc muối tiêu là một người bạn già của Richard. Ông rất có duyên nhấn nhá câu chữ, ngắt nghỉ, nháy mắt gây chú ý và ôn lại chặng đường đã qua. Phần diễn văn dạo đầu vào tiệc, ông kể lại Richard và Johanna đã gặp nhau ở công ty Prentiss Culver như thế nào, rồi dành trọn tình cảm cho nhau và quyết định đi đến đám cưới, sống với nhau hạnh phúc mãi mãi. Chắc tôi là người duy nhất không biết toàn bộ tình tiết, vì tất cả các vị khách tầm ngoài năm mươi tuổi đều cười rộ lên đúng lúc, gật đầu tán thành và hưởng ứng rất nhịp nhàng.
Bất chấp mọi nỗ lực, tôi đang sống lại đám cưới của mình một lần nữa. Vẫn những từ ngữ ấy. “Từ thời khắc này có nhau và dựa vào nhau. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”. Có điều ở đám cưới của mình, tôi nhất quyết đổi thành “Cho đến khi đôi ta còn sống trên cõi đời này”. David lấy làm thú vị khi thấy tôi mê tín, không muốn nhắc đến cái chết. Anh đã nhìn tôi cũng với ánh mắt như bác Richard đang nhìn mẹ bây giờ, như thể mẹ là giải nhất trong một cuộc rút thăm ngẫu nhiên, và bác vẫn không tin nổi vận may của mình. Sao mẹ lại không thấy những điều gần đây mới xảy ra? Bác ấy đã choán hết cuộc sống của mẹ, bài trí lại ngôi nhà, lựa chọn trang phục cho mẹ, thay đổi kiểu tóc của mẹ. Mẹ đã được thiết kế lại và đóng gói lại, một sản phẩm mới và được cải tiến. Tại sao người ta có thể đem lòng yêu một phụ nữ, rồi không thể đợi mà phải ngay lập tức chuốt lại từng chi tiết?
Tôi mải trôi theo những suy nghĩ ấy đến mức giật mình lúc mẹ quay lại đưa cho tôi bó hoa để hai người trao nhẫn. Khi những nghi thức đã xong và trả lại hoa cho mẹ, tôi nhận ra Gary đang nhìn tôi, ánh mắt chấp chới những câu hỏi. Anh quả thực là một nhà quan sát sắc sảo.
Tất cả đã xong và mọi người vỗ tay chúc mừng. Đèn flash nhá lên chứng tỏ sự có mặt của người được gọi là Phó Nháy Đám Cưới. Nút rượu champagne bật ra như pháo phòng không. Tôi ôm mẹ và hôn lên má bác Richard.
- Hãy chăm sóc mẹ cháu thật tốt, nếu không cháu sẽ đập gãy hai đầu gối bác, - tôi mỉm cười.
- Ôi, Wyn, - mẹ hoảng hốt cười thành tiếng.
Bác Richard trông có vẻ thích thú.
- Bác hoàn toàn tin rằng con không những dám mà còn có khả năng làm được như vậy.
Tôi nhìn mẹ và bác Richard nhận những lời chúc mừng, nghe họ nói đến chi tiết chuyến trăng mật tới Hawaii, và rằng họ vẫn sẽ ở trong ngôi nhà này cho đến khi quyết định được muốn ổn định ở đâu. Họ chụp ảnh với Gary và tôi, và gần như với tất cả mọi người trong nhà, trừ đội phục vụ. Họ đọc các bức điện và bưu thiếp chúc mừng từ những người bạn không đến dự tiệc được. Tôi được giới thiệu với người này người kia, và năm phút sau tôi đã quên mất tên họ. Tôi liên tục uống champagne, bất cứ khi nào cạn ly là lại thấy Heather hoặc Frankie ở ngay cạnh, sẵn sàng rót thêm một ly nữa.
- Ra đây là cô con gái cưng hả? - Một người đàn ông tóc nâu buộc túm đuôi ngựa, yết hầu nhô cao, sừng sững đứng trước mặt tôi. Giọng ông ta to đến mức tôi bất giác lùi lại. - Tôi là Chase. - Làm như tôi cần biết ông là ai không bằng. - Cô có sống ở gần đây không?
- Không, tôi ở Seattle.
- Seattle à? - Ông ta làm bộ run rẩy. - Thủ đô mưa của thế giới. Thế cô làm gì ở Thành Phố Mưa vậy?
Tôi nghĩ không biết có nên nhắc ông ta nhớ rằng ngay lúc này tại đây trời đang mưa không. Riết từ đêm qua.
- Tôi là thợ làm bánh.
Ông ta chẳng qua là một trong những người đang quét khắp phòng tìm ai đó để tán chuyện trong khi nói tạm với tôi mấy câu.
- Nhà băng nào? Tôi có nhiều bạn làm trong ngành ngân hàng lắm.
Tôi thầm phân thân tranh luận xem có đáng phải cải chính hình tượng của mình trong mắt ông ta không. Phần thắng thuộc về phe chống.
- Số một Queen Street.
Ông ta nhíu mày.
- Không biết chỗ đó.
- Wyn ơi, cháu đây rồi.
Khi Georgia Graebel ôm chầm lấy tôi trong vòng tay dễ chịu của cô, tôi chực khóc òa ra đến nơi. Cô nói rằng trông tôi đẹp nhường nào, mẹ tôi đẹp nhường nào, và bác Richard là người đàn ông tuyệt vời ra sao.
- Sao lại có thể không mến ông ấy được chứ? - Cô nói, ánh mắt lấp lánh.
- Cháu mới gặp bác ấy hôm qua, cô Georgie ạ.
Cô thoáng bối rối rồi lại tươi tỉnh ngay.
- Ô, cô biết khi nào hiểu Richard hơn thì cháu sẽ mến ông ấy.
Một người tốt hết sức. Tôn thờ cả mặt đất mà mẹ cháu đặt chân lên. - Cô ôm vai tôi. - Mà cháu sút cân đi đấy à?
- Không ạ, cháu chỉ cất bớt đi thôi.
Cô cười khúc khích.
- Vậy chứ có một mình thì cháu xoay xở ra sao ở miền Tây Bắc hoang dã?
- Ổn thỏa cô ạ. Cháu thích việc đang làm. Cháu có mấy người bạn.
- Vậy bắt rễ ở đó đi, cháu gái. - Cô bóp nhẹ cánh tay tôi. - Chỉ cần có thời gian thôi.
o O o
Giữa bác Richard và mẹ có một từ trường đặc biệt. Họ có thể ở hai góc đối diện trong phòng và, rất đúng lúc, cả hai đều ngước về nhau và mỉm cười.
Tôi cố gắng vui vẻ với họ, nhưng cả hai xa xôi như thể tôi đang nhìn qua ống nhòm bị ngược. Và bất chợt một thời khắc tự giác ngộ, tôi nhận ra rằng mình đang ghen tị. Tình yêu, hôn nhân - thôi được, tôi thừa nhận - sự bảo đảm về tài chính. Tất cả những gì lẽ ra tôi có, và từng có. Giờ đây mẹ đang có. Còn tôi thì không. Tôi căm ghét bản thân vì cảm giác này, nhưng cảm giác ấy có thật.
Trong phòng tiệc, Tim Graebel chạy ào tới.
- Wyn à, cháu lộng lẫy quá! - Ông ta nhiệt thành ôm tôi. - Ngày vui như thế này! - Ông trưng ra bản mặt chân thành người-bạn-của-gia-đình. - Chú nghĩ Glenn sẽ tán đồng.
Trước khi tôi có thể nói gì đó mà tôi dám chắc sẽ hối tiếc, Gary xuất hiện với một đĩa thức ăn.
- Em ăn gì chưa đấy Wyn?
Tôi nhận lấy đầy biết ơn, bất chấp dạ dày đang phản kháng, không biết tôi sẽ nuốt nổi đến đâu.
- Chú Tim, đây là anh Gary, con trai của Howard. - Tôi chỉ nhận ra mình vừa nói gì khi cả hai cùng ngớ ra nhìn tôi.
- Howard là ai? - Tim hỏi, nhưng tôi cười ngặt nghẽo đến mức e là không kiểm soát nổi bàng quang của mình mất. Tôi xin lỗi và cáo lui vào nhà vệ sinh. Chúa ơi, điều gì xảy ra với tôi đây? Tôi nhìn trong gương. Tóc tôi bắt đầu xổ khỏi nếp, và mascara nhòe đen quầng mắt. Son môi đã trôi hết từ bao giờ. Nếu không dựa vào tường, tôi hầu như không đứng vững nổi.
o O o
Mưa đã ngừng và những tảng mây bắt đầu tan ra, nhưng trời trở gió lạnh buốt. Tôi cuốn mình trong cái áo len xám cũ và lách qua bếp, ra sân sau. Có tiếng cười nghe vẳng đầu đây, không khí thơm mùi gạch ướt và bạch đàn.
Bố đã làm khoảnh sân sau này hồi tôi bảy tuổi. Bố mất vài cuối tuần, lát gạch xương cá và rìa bao trong khi tôi cố gắng giúp bằng cách đưa cho bố từng viên gạch một. Còn bây giờ tôi lăng xăng như con vịt, cố ướm chân theo những đường gần trên gạch. Cuối cùng đầu óc cũng đỡ bung biêng. Tôi không thể nhớ ra đã làm gì với đĩa thức ăn. Tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là quay lại Seattle, trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai về bất cứ điều gì. Tôi không còn nụ cười giả lả nào nữa. Tôi muốn đến hiệu bánh, làm bánh mì rồi về nhà và ngủ.
Có tiếng gọi tôi.
- Wyn ơi, con làm gì ngoài đấy thế? Lạnh thế sẽ ốm đấy. - Mẹ tôi nhăn nhó nhìn ra.
- Bí quá nên con hít thở một chút thôi.
- Con đang rét run kia kìa. Vào nhà ngay đi. - Đứa trẻ trong tôi rất hiểu ngữ điệu ấy và lặng lẽ nghe lời. Rồi tôi nhận ra mẹ đã mặc trang phục du lịch. - Con nhanh chân lên và sửa sang mặt mũi đi.
- Mẹ dịu giọng. - Chúng ta sẵn sàng lên đường rồi.
o O o
Chủ nhật tôi thức giấc trước bình minh, vẫn còn váng vất. Con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của tôi chỉ năm giờ ba mươi lăm phút.
Giờ này đang là nửa đêm ở Hawaii. Tôi hình dung mẹ và bác Richard đang nằm trong vòng tay nhau trên chiếc giường êm ái của một khách sạn xa xỉ nào đó. Có thể họ trở mình, sát lại gần nhau hơn trong cái ôm xiết mơ màng. Nghĩ rằng bác ấy chạm vào mẹ, âu yếm mẹ - có lạ lùng không khi tôi cứ nghĩ rằng đó là những điều bác ấy làm đối với mẹ? Tôi không thể mường tượng mẹ trong vai trò chủ động, đón nhận những vuốt ve, kéo Richard xuống, hai chân cuộn lấy bác ấy và ưỡn cong người lên. Ý nghĩ ấy khó chịu đến mức tôi ngồi bật dậy trên giường. Đầu đau thốn lên phản đối, tôi lại phải nằm xuống, quyết định phải tắt ngay khung cảnh Hawaii đi.
Tám giờ, tôi ra khỏi giường. Trời lại mưa. Tôi mở cửa, chầm chậm bước dọc hành lang. Tôi lơ mơ nhớ lại đêm qua mình đã nổi sung thì phải. Đẩy vài thùng đồ của Richard ra khỏi phòng tôi và xuống cầu thang. Tôi đi vòng qua chiếu nghỉ cầu thang. Ba thùng nằm ngổn ngang ở sảnh, nắp bung ra trông kỳ dị như tay chân bị gãy. Giấy tờ tung tóe trên sàn. Hi vọng không có gì bị vỡ. Một chiếc áo gió đen có dòng chữ “Một chuyện để nhớ, tiệc dành cho những dịp đặc biệt” vắt vẻo trên tay vịn cầu thang. Có một khoảng trống trong trí nhớ của tôi từ lúc đôi vợ chồng mới cưới lên đường đi nghỉ trăng mật đến lúc tôi nổi điên. Có pizza, tôi nhớ thế. Gary và tôi đã gọi pizza. Tôi nhớ ra đã giận dữ vì anh tự nhiên mở tủ lấy chai bia, như thể anh sống trong nhà này không bằng. Anh nhắc tôi rằng bố anh ta đúng là sống trong nhà này. Phần còn lại không thể nhớ rõ được.
Dưới nhà không khí rất ngột ngạt, sự tịch mịch còn lại sau khi đám đông ồn ào đã rời đi. Trong phòng làm việc, một cái gối không có áo gối đặt trên tấm chăn đã gấp gọn trên xô-pha. Ô, phải rồi. Gary nói với tôi rằng Richard đã bảo anh cứ tự nhiên ở lại qua đêm nếu không muốn lái xe về khách sạn. Có lẽ đó là que diêm đã châm thùng thuốc nổ. Chắc sau này mẹ sẽ kể lại cho tôi chi tiết.
Tôi lấy một cốc nước cam và vẩn vơ đi từ phòng này sang phòng khác, tìm kiếm bóng ma của bố. Ngày trước cũng thường không nhìn thấy, nhưng luôn có thể ngửi thấy mùi của bố. Tôi nhớ bố không dùng nước hoa hay nước cạo râu, nhưng luôn có một mùi riêng, sạch sẽ và mộc mạc, như mùi xà phòng thơm và gỗ đàn hương. Tôi vẫn luôn cảm thấy bố hiện diện trong nhà, và điều đó an ủi tôi. Có thể nào bố sẽ dọa họ không nhỉ? Như một buổi sáng nào đó hiện hình đứng cạnh Richard khi bác ấy đang tắm chẳng hạn.
Trong phòng ngủ lớn, lần đầu tiên tôi nhận ra khung ảnh không còn trên mặt tủ, ảnh chụp bố mẹ tôi. Khi quay đi, ánh mắt tôi bắt gặp cái rương gỗ tuyết tùng ở chân giường. Hồi còn bé, suốt những buổi chiều dài tôi đã mải mê khám phá từng món đồ cất trong rương.
Nặng nề nhấc nắp rương lên, tôi ngồi xuống và lấy các thứ ra, để thành từng đống trên sàn xung quanh chỗ ngồi. Mùi gỗ tuyết tùng đã thấm vào từng món, khiến quá khứ chùng lại, dễ chịu đến mê người. Ngày trước thỉnh thoảng mẹ vẫn kể cho tôi nghe chuyện về những thứ này. Mẹ và tôi sẽ cười như nắc nẻ khi thấy các kiểu thời trang và đầu tóc trong những cuốn lưu bút hồi trung học. Mẹ cho tôi xem cái áo len in tên trường đại học của bố với những kim vàng cài áo của đội bóng rổ và điền kinh. Mẹ kể đã có mặt ở tất cả các buổi tập của đội điền kinh, dù môn này không có nhiều người hâm mộ bằng bóng rổ, vì mẹ thích xem bố chạy. Mẹ nói bố làm mẹ nghĩ đến thần đưa tin Hermes với đôi giày có cánh ở chân.
Cuốn sổ cắt dán từ hồi Thế chiến II của bố, đầy ngập ảnh những người bạn không bao giờ trở về. Rất nhiều vỏ những gói diêm ở các nhà hàng, ảnh chụp hai, ba đôi ngồi ăn cùng nhau, những ly rượu martini trên bàn, thuốc lá duyên dáng kẹp trong những bàn tay đi găng hoặc giữa bờ môi son. Trông ai cũng rạng ngời. Mẹ luôn giở nhanh qua mấy trang đã ngả vàng cắt ra từ báo, với ảnh mẹ trong những buổi biểu diễn piano thính phòng. Bố là người tiết lộ với tôi rằng mẹ thực sự có tài chơi nhạc. Bố bảo lẽ ra mẹ đã có thể là nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, biểu diễn ở những buổi hòa nhạc lớn. Tất cả những gì tôi nhớ được là mẹ đã phải khổ sở vật vã dạy tôi chơi piano mà không ăn thua.
Hoa cài áo đã khô. Chiếc váy nhung đỏ nhỏ xíu từ Giáng sinh đầu tiên của tôi. Khi ấy tôi mới được mười ngày tuổi, nhưng bố muốn tôi có bộ váy Giáng sinh đầu tiên chứ không phải con sâu ngủ cuốn tã đỏ, thế nên bà đã may cho tôi một bộ. Một bộ váy hồng, chân váy phủ voan bóng, mẹ đã mặc trong những buổi biểu diễn. Một lần bày trò trưng diện, tôi quyết định muốn mặc giống vũ công ba-lê, nên đã lấy kéo xén bớt chân váy đi, chỉ còn chưa đến hai chục phần.
Tôi lấy ra một hộp nhỏ có nắp đậy. Bên trong là thư và bưu thiếp. Tấm trên cùng được gửi đi từ tòa nhà Empire State. Tôi lật mặt sau và lồng ngực thắt lại khi thấy nét chữ viết tay của bố.
Ngày 20 tháng Mười một, 1958
Jo yêu thương,
Cảnh đẹp vô cùng nhưng anh quên mất rằng nơi này lạnh biết chừng nào. Nhớ em và J.W.
Yêu em,
Glenn
Một người đàn ông kiệm lời.
o O o
Tôi pha cà phê và chấm từng miếng bánh cuộn quế đã cũ vào để ăn sáng. Khi không thể trốn tránh điều không thể tránh nổi, tôi lên gác, vào phòng và kéo hai thùng David đã mang đến ra.
Thùng thứ nhất đấy những cuống vé, tờ in chương trình các vở kịch và hòa nhạc, những tấm ảnh. Trong rất nhiều bức, trông tôi không ăn hình lắm. Tôi đang nói chuyện, ăn uống, ngáp, không nhìn camera nên mắt trắng dã, trông như bào thai quái dị trong phim Làng những kẻ bị nguyền rủa. David luôn đẹp đến từng chi tiết. Miệng cười lịch lãm, mắt không bao giờ bị nhắm, trên mặt không bao giờ có những biểu cảm ngớ ngẩn.
Một phong bì khổ lớn đầy ứ thiếp mời đám cưới, nhãn quà tặng, vài giấy mời còn thừa lại từ một dịp nào đó. Một lá thư. Khi ấy tôi đi dự hội thảo ở San Francisco, mùa hè trước khi làm đám cưới. Thư không dài, nhưng là bức duy tôi được anh viết cho. Tôi mở tờ giấy màu xanh nhạt in chữ lồng.
7 tháng Bảy
Wyn yêu dấu,
Chúa ơi, anh nhớ em. Sáng nào đi làm anh cũng vòng qua chỗ em, biết đâu em quyết định làm anh ngạc nhiên và về nhà sớm hơn dự định. Anh không thực sự mong đợi sẽ thấy em ở đó, nhưng luôn hụt hẫng khi không thấy em ở dó. Anh nhớ các cuối tuần của chúng mình. Anh ghét phải thức giấc vào sáng thứ Bảy và Chủ nhật mà không có em ở bên. Đáng yêu làm sao khi em vẫn còn ngái ngủ, mái tóc xõa bồng trên vai. Không ổn rồi. Anh muốn em quá mất rồi.
Hôm mùng bốn, bọn anh đến chỗ Hank và Marie ăn mừng quốc khánh, ai cũng hỏi thăm em. Mà anh bảo này, anh có một bất ngờ LỚN dành cho em. Liên quan đến đám cưới của chúng mình, nhưng anh không thể tiết lộ thêm được. Em nên quẳng hội thảo đấy mà về nhà sớm thì hơn. Anh hứa em sẽ không phải làm việc nhiều đâu. Anh sẽ chăm sóc em chu đáo. Gọi điện cho anh biết khi nào chuyến bay của em tới nhé. (Và nhớ sớm nhé).
Với tất cả tình yêu của anh,
David
Bất ngờ “LỚN” là biệt thự của chúng tôi - chính ngôi nhà anh đã thay khóa không cho tôi vào. Anh đã đưa tôi đi xem nó ngay hôm tôi từ San Francisco về. Anh bắt tôi nhắm mắt cho tới khi chúng tôi đến nơi. Xe dừng lại và anh nói tôi có thể nhìn được rồi. Tôi há hốc miệng; chắc chắn anh cho rằng đó là biểu hiện của ngạc nhiên và vui sướng. Anh tự hào kể về kiến trúc sư của tòa nhà này, rằng nó đã được lên trang tạp chí Kiến trúc và được đánh giá cao, rằng anh đã cắt trang tạp chí ấy ra và lồng vào khung kính như thế nào. Địa thế đẹp nhất khu Hancock Park, anh đã nói vậy. Phía đông Highland và phía bắc Third.
Trong khu vực vốn có nhiều nhà theo kiến trúc Tudor, Tây Ban Nha và Ý, căn biệt thự trắng toát mới xây này nổi bật như cậu em họ mới phất lên từ Shaker Heights trong buổi hội họp những gia đình danh giá. Rút cục tôi cũng quen, nhưng chưa bao giờ thích biệt thự này theo cách mà David thích nó. Những bức trường trắng toát và lan can thép khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo. Những góc thiết kế lạ lùng làm tôi có cảm giác mất thăng bằng. Vài lần sau khi mới dọn đến, thực sự tôi đã bị lạc trong nhà.
Chuông cửa reo khiến tôi giật mình nhìn đồng hồ. Một giờ rưỡi. Chuông lại reo. Có thể ai đó mang quà cho mẹ và bác Richard. Tôi chạy xuống cầu thang và ra mở cửa.
David.
Đủ để cuối tuần này trở thành một thảm họa toàn tập, không biết bứng đi đâu. Tôi muốn đóng sầm cánh cửa lại trước mặt anh, nhưng sự sửng sốt đã đánh bật được ý chí quyết đoán trong tôi.
- Anh vào được không?
Tôi đang không ra làm sao cả. Không son phấn, tóc rối nùi như lốc xoáy. Anh cẩn thận bước vòng qua mấy thùng đồ đổ ngả nghiêng, chỉ thoáng liếc mắt nhìn.
Rút cục, tôi phun được ra:
- Anh muốn gì?
- Mẹ em nói rằng em sẽ dự đám cưới. Anh đã mong là em vẫn còn ở đây. - Tôi nhận ra cái áo len cashmere màu giữa lục và lam, tôi đã tặng anh một Giáng sinh nào đó; nó khiến mắt anh có màu như nước hồ Tahoe.
- Thế nào mà anh lại chui vào trong?
- Wyn à, làm ơn đi. - Anh nắm lấy cánh tay tôi và tôi giật ra. Dấu ngón tay anh còn hằn trên da tôi. - Chúng ta nói chuyện có được không?
Anh theo tôi vào phòng làm việc. Tôi ngồi xuống ghế bành, vắt chéo chân và khoanh tay lại. Anh đi lại suông trong phòng vài phút, dừng lại xem mấy cái hộp con trên mặt lò sưởi.
- Em có khỏe không?
- Nếu thực sự quan tâm, anh đã có thể gọi điện thoại để biết.
- Wyn à, anh có gọi, anh có quan tâm xem em thế nào. Em không biết anh đã phải đi Denver một thời gian đúng không?
- Theo những gì em biết, ở Denver cũng có điện thoại.
Tôi rời mắt khỏi anh, nhìn cái bàn bầu dục nhỏ ngay cạnh mình. Bàn bằng gỗ óc chó, chân rất thanh thoát, trạm khắc thủ công, mặt bàn có những dải trang trí được đánh bóng. Mẹ không giỏi cắm hoa, nhưng ai đó, chắc là Howard, đã thả hai chục bông tulip vàng rực vào cái bình kim loại xấu xí - bằng nhôm đánh bóng hoặc thép - đầy tính kiến trúc. Tôi láng máng nhớ đã trông thấy bình tulip này trên tủ tường trong phòng tiệc.
- Bọn anh đã bắt được mối làm ăn với bên Coors. Anh đang lập thêm một văn phòng vệ tinh để giải quyết công việc. - Anh ngồi xuống bên lò sưởi, trông như tạo dáng cho một bức quảng cáo nước hoa đàn ông. - Anh đã đi Aspen vài lần, ở lại trong nhà nghỉ nhỏ. Mọi thứ đều tốt. Ở trên đó. - Anh nhìn quanh phòng như đang muốn tìm ra điểm khác biệt. - Seattle thế nào?
- Tốt.
- Em vẫn làm ở hiệu bánh à?
- Vâng.
- Công việc chắc cũng nhàn nhỉ.
- Công việc không nhàn. Vất vả và nặng nhọc.
- Ý anh là nhàn về tâm lý.
- Phải. Đầu đần cũng làm được bánh mì.
Anh thở dài.
- Em biết anh không có ý như vậy mà. Anh luôn nghĩ rằng em có thể làm bất cứ điều gì em...
- David, tại sao anh lại đến đây? - Hỏi xong, tôi chợt nhận ra có lẽ mình đã biết câu trả lời.
Anh đi đến xô-pha, ngồi xuống mép tấm gối dựa, hai tay chắp hờ vào nhau, rút cục đưa mắt nhìn vào mắt tôi.
- Anh không bao giờ muốn làm tổn thương em.
- Chà, em cảm thấy được an ủi nhiều rồi.
Cách anh lờ những lời châm chọc của tôi đi chứng tỏ rằng đây là một bài thuyết trình đã được tập dượt kỹ lưỡng, không có chỗ cho người khác chen ngang.
- Anh không hề chủ ý bắt đầu... với Kelley.
- Lần đầu tiên là khi nào?
Một chút đắc thắng nho nhỏ khi thấy anh bối rối ngọ nguậy.
- Wyn...
- Có phải là tiệc Giáng sinh không? Hay mùa hè năm ngoái?
- Sao em có thể nghĩ như vậy? Anh không hề gặp gỡ Kelley cho đến tận khi em đi Seattle.
- Sao anh có thể nhìn mặt em và nói dối như vậy? - Cái nút thắt cứng đầu đang thít lại trong cổ họng tôi.
- Anh thề. - David nhắm mắt. Hàng mi dài đen mướt.
Tôi nhìn chằm chằm tấm thảm màu be. Rồi Richard sẽ sớm bóc nó đi thôi. Thay bằng gỗ cứng hoặc thảm bông. Khi cố gắng nhìn David, mắt tôi nhòe đi.
- Anh có thể cho em biết tại sao không?
Đôi mắt xanh cô-ban rời khỏi tôi.
- Anh không biết. Anh nghĩ cả hai chúng ta đã thay đổi. Chúng ta xa nhau ra...
- Chúng ta không xa nhau ra. Anh chỉ gặp một người trẻ trung xinh đẹp hơn mà anh thèm muốn, và anh không quan tâm...
- Wyn, đừng như vậy. Chuyện hoàn toàn không phải vậy. Em và anh đã làm khổ nhau thôi.
- Đó là cách anh hợp thức hóa việc tống em đi.
- Anh không tống em đi. Em cả nghĩ quá...
Chính anh cũng nhận ra những lời ấy thật ngu ngốc và trống rỗng.
- Chà, anh bỏ em để chạy theo kiều nữ tóc vàng, và em không nên nghĩ ngợi gì ư?
- Anh không có ý như vậy...
- Thế anh có ý gì?
Anh đưa tay lên vuốt tóc, hít sâu một hơi.
- Ý anh là khi chúng ta chia tay nhau, điều đó không phản ánh tất cả con người em. Dù gì...
- David. Hãy thẳng thắn một điều đã. Chúng ta không chia tay nhau. “Chia tay nhau” có nghĩa đây là quyết định chung, cùng đồng thuận.
- Ừ, lẽ ra phải như vậy. - Mặt anh chợt đỏ gay lên, đôi mắt giận dữ. - Chúng ta không hạnh phúc bên nhau...
- Nên thay vì nói rõ vấn đề và tìm cách giải quyết, anh chỉ mặc xác tất cả và việc mình mình làm thôi.
- Anh cũng biết anh đã thay đổi. - Trở lại giọng bình tĩnh của lý trí. Nghe thật khó chịu. - Khi ấy mình chỉ không liên lạc với nhau nữa. Và khi ấy, với Kelley, một quãng thời gian rất thường xuyên... trao đổi. Cô ấy ở ngay đó, ngày nào cũng cùng anh căng ra trên các mặt trận. Anh và cô ấy làm việc rất ăn ý. Đến một thời điểm mà cả hai không nói nửa lời, nhưng anh vẫn biết cô ấy đang nghĩ gì và...
- Im đi! - Hai tay tôi bị chặt hai tai, như con khỉ nhỏ trong bộ ba không nghe - không nhìn - không nói.
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đến đây. - David nhoài người về trước chực đứng dậy.
- Vậy sao anh lại đến? - Tôi không muốn la hét, nhưng đã bất giác hét lên. - Vì lý do chết tiệt nào?
Anh hơi ngả ra sau, như thể bị bạt đi vì cơn giận của tôi.
- Lý do duy nhất, anh muốn nói với em... - Tôi biết anh sắp nói gì. Tôi đã nghe thấy điều đó rành rọt đến mức những từ ngữ thực, khi anh thốt ra, dường như chỉ còn là tiếng vọng. - Anh sẽ cưới Kelley.
Tôi khiến chính mình và David ngạc nhiên khi tôi bật cười sằng sặc.
- Em nghĩ một chồng hai vợ là chuyện bất hợp pháp ở bang California.
David nheo mất nhìn tôi như thể đang xác định xem tôi là ai.
- Vì Chúa, Wyn. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi. Để làm điều đúng đắn...
- Điều đúng đắn ư?
Bao nhiêu uất ức trào lên, tôi đứng bật dậy, vô tình đá phải chân cái bàn cổ. Nó lập tức đổ nhào, bình hoa tulip chao nghiêng và rơi theo. Nước và hoa, và cả những viên đá pha lê thả ở đáy bình để tạo dáng cho hoa đều bắn tung tóe khắp nơi.
Tất cả những bông tulip vàng đẹp đẽ ấy. Và giờ những giọt lệ tuôn rơi từ một bể chứa dường như không đáy.
- Wyn...
Trước khi tôi có thể kiểm soát được hành động của mình, David đã kiểm soát được tôi. Mặc kệ hoa lá gẫy nát, thảm ướt sũng, những viên đá ngu ngốc trơn trượt. Ôm lấy tôi.
- Wyn, đừng mà. Xin em, anh xin em, đừng thế này. Anh không muốn mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng thế sẽ tốt hơn. Mình đều không hạnh phúc. Em không nhớ đã ra sao ư? Wyn...
Anh vuốt tóc tôi, quệt nước mắt trên mặt tôi bằng sự dịu dàng tôi đã không thấy từ nhiều tháng nay. Nhiều năm, có khi thế. Anh có nghĩ tôi đã không quan tâm không?
Điều xảy ra tiếp theo từa tựa như buổi ghi hình của Sally Jessy Raphael hay một trong những chương trình buổi chiều, nơi người ta nói và làm những điều nằm ngoài sức tưởng tượng của chính mình. Khi tôi ngước nhìn David, có những giọt lệ thật thà trong mắt anh. Chỉ còn anh và tôi. Như trước kia. Như chưa hề xảy ra tất cả mớ bùng nhùng hỗn độn này.
Anh đã yêu tôi. Anh vẫn còn yêu tôi.
Ngay khi ngỡ như có một điều đã chết. Chuỗi cười phấn chấn chực phập phồng trong cổ họng tôi, vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Tướng Franco. Hôm trước sự sống của ông ấy còn được duy trì bằng các thiết bị y tế, hôm sau ông ấy đã ngồi dậy và ăn bít-tết được rồi.
Chồng tôi hôn tôi, và vòng tay tôi ghì lấy cổ anh, chặt đến mức trong một tích tắc điên rồ man dại, tôi tự hỏi liệu mình có thể bẻ gãy cần cổ này không nhỉ, như người ta vẫn bẻ cổ gà. Rồi sự tỉnh táo trở lại với đôi tay. Tôi cảm thấy một đợt sóng lạnh như đang đẩy tay mình lên. David gỡ anh ra khỏi vòng tay tôi.
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên làm như vậy. - Anh sẽ không nhìn tôi đâu.
Đáng buồn rằng anh là người duy nhất trong căn phòng này còn bám được vào sợi dây lý trí. Tôi lùa bàn tay vào trong áo len của anh và lướt lên, hôn lên môi anh, ngay khóe miệng, mơn trớn bằng đầu lưỡi mình.
- Ôm em đi, - tôi thì thầm. - Chỉ một phút thôi.
Bất cứ ai nói rằng tình yêu không có tự tôn và kiêu hãnh đều hiểu chính xác điều đó có nghĩa là gì.
- Wyn, dừng lại đi. Anh không thể. - Đó gần như một tiếng rên rỉ. Tay phải tôi trượt xuống thắt lưng, xuống đùi anh, và tôi nghe thấy David thở gấp, những rung động đang trở lại với anh. Đột nhiên David nắm chặt lấy cánh tay tôi và đẩy tôi ra. - Em làm anh chịu không nổi.
Tôi bật cười trước câu nói tình cờ đa nghĩa của anh, và rồi nước mắt lại trào ra.
- David, anh yêu em, em biết anh vẫn còn yêu em. - Tôi nắm lấy tay David nhưng anh rút tay ra. Tôi như cố giữ lấy con cá đang quẫy vậy.
Bây giờ bình tĩnh trở lại, David không còn xao xuyến vì những rung động bột phát lúc trước nữa. Anh nắm lấy cổ tay tôi.
- Anh sẽ luôn... quan tâm đến em, Wyn ạ. Nhưng đã đến lúc mỗi chúng ta phải sống tiếp cuộc đời mình. Anh xin lỗi. - Đây là giọng của tổng-giám-đốc-đưa-ra-quyết-định. Tôi đã được đặt dấu chấm hết. Một quyết định kinh doanh. Không có gì cá nhân.
David nhìn quanh phòng.
- Anh sẽ giúp em dọn dẹp chỗ này.
- Không.
David đã quỳ xuống, nhặt bình hoa lên. Anh thả một trong mấy viên đá vào bình và nó va vào kim loại nghe chói tai.
Tôi cố vuốt lại tóc ra sau mang tai, thôi sụt sịt và vực phẩm giá của mình dậy.
- Em muốn anh đi đi. Ngay bây giờ.
Anh dựng lại cái bàn bị đổ, đặt bình hoa lên trên. Rồi anh đi ra khỏi cửa. Tiếng đóng cửa quyết đoán, như thể anh sợ rằng tôi sẽ lao ra và đẩy ngã anh xuống cỏ. Đồng hồ điểm hai giờ, tôi giật thót mình, và nhìn quanh tác phẩm của mình - các thùng bừa bãi ở sảnh, hoa gẫy nát, thảm ướt sũng. Chúa ơi. Tôi đã trở thành hạm đội có-quân-số-một-nữa bị đánh đắm.
Còn nửa chai champagne trong tủ lạnh, tôi rót hết vào một cốc to. Tôi vùi mình vào ghế cạnh cái bàn gỗ sồi, uống từng ngụm lớn, mặc những bong bóng rượu vỡ ra và đốt cháy cổ họng. Đột nhiên tôi thấy xương cốt của mình tiêu biến hết cả, cơ thể thõng xuống chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy. Khi quệt nước mắt còn chưa khô, tôi ngửi thấy mùi nước hoa Polo thoang thoảng trên bàn tay mình.
o O o
Trời đang mưa khi chuyến bay của tôi hạ cánh xuống SeaTac vào chiều thứ Hai, kiểu mưa nhẹ mà người Seattle sẽ nói rằng “Đây ư? Đây không phải là mưa, mới là sương mù thôi”. Xe Camry trắng của CM đỗ bên ngoài khu vực lấy hành lý.
- Bồ mang cái gì thế này? Tạ tập thể hình à? - CM làu bàu khi nhấc một thùng xếp vào sau xe.
- Toàn đồ cũ. - Tôi vơ cuốn sổ nhật trình của CM, một cốc nhựa không và túi bánh quy mặn khỏi ghế trước và thả xuống ghế phía sau. Chúng tôi vào xe và đi.
- Rồi, vậy mọi chuyện thế nào?
- Ổn. Đám cưới rất vui.
- Bịa.
- Thôi được rồi, đó là một cơn ác mộng. Như trong sách của Eugene O’Neill.
- Bồ có muốn kể với tôi không?
Tôi chậm chạp lắc đầu.
- Có lẽ để sau. Tối nay tôi đã quá mệt, không còn hơi sức giành lại công lý nữa.
- Ừ.
- Và rồi hôm qua David đã đến.
- Để làm gì? - CM cau có.
- Để báo tin sắp cưới Barbarella.
- Khốn nạn. - CM phùng má. - Cơ mà bồ cũng biết sẽ đến lúc như vậy mà.
- Tôi biết ư? - CM không nói gì, nên tôi đặt lại câu hỏi. – Bồ có bao giờ nghĩ David đang bập vào ai đó không?
CM tập trung cao độ vào đường đi.
- Có chạy qua suy nghĩ của tôi một, hai lần.
- Sao bồ không nói gì với tôi?
Chúng tôi dừng trước đèn hiệu giao thông và CM quay sang tôi.
- Tôi tưởng bồ biết nhưng không muốn đối mặt với chuyện đó. - Người đi sau chúng tôi bấm còi và CM làm anh ta phải lặng ngắt.
- Đèn xanh rồi mà. - Tôi nói. CM rẽ vào đường cao tốc. - Sao tôi có thể biết được cơ chứ? - Tôi nói tiếp.
- Trường hợp rõ như sách giáo khoa mà Wyn. Mọi dấu hiệu đều ở đó. Thực ra, với những gì bồ đã kể, tôi nghĩ...
- Bồ là bạn thân nhất của tôi, - tôi bỗng bột phát. - Thế quái nào mà bồ không nói gì với tôi cả?
Trong tích tắc, tôi nghĩ khéo CM sẽ cho cả hai đứa đi đời nhà ma khi cô rẽ vắt ngang ba làn xe. Chạy đến cuối con dốc, CM tấp xe vào một bãi đỗ vắng, tắt máy và xoay người sang nhìn tôi.
- Tôi không thể là người nói chuyện đó ra với bồ được. Có trời biết, tôi cứ tưởng lúc trước bồ đã có ý giãi bày với tôi. Mọi chuyện bồ kể. Tôi cứ tưởng chỉ là bồ không muốn nói thẳng ra thôi.
- Như chuyện gì cơ? Tôi đã tâm sự chuyện gì?
- Thì bồ kể rằng David chẳng bao giờ có nhà. Rằng anh ta không nói chuyện với bồ. Rằng hai vợ chồng từ lâu không có chuyện chăn gối với nhau...
- Như thế không có nghĩa là có người khác chen vào. - Tôi mở kính cửa sổ, không khí lạnh thốc vào làm tôi tỉnh táo trở lại.
- Ừ thì không, - CM tiếp. - Không phải lúc nào cũng như vậy. - Cô đưa tay ra nắm lấy tay tôi. - Bồ tèo à, tôi xin lỗi mà.
CM khởi động xe và quay lại đường cao tốc, cho xe chạy nhanh. Tôi đóng cửa sổ. Đèn pha những xe ngược chiều lướt đi vun vút, nhòe thành những dải ánh sáng dài. Cả hai chúng tôi đều không nói nửa lời cho đến khi tới chân đồi Queen Anne.
- Đêm nay ở lại nhà tôi nhé, - CM nói.
- Tôi phải đi làm.
- Tôi không muốn để bồ lại một mình.
- Tôi không sao đâu.
Sau khi tôi mở cửa, bật tất cả các đèn, chúng tôi bê các thùng và mang túi xách của tôi từ trong xe ra, để cả ở phòng trong.
- Cảm ơn bồ đã đi đón và đưa tôi về. - Tôi ngồi vật ra ghế còn CM ngồi lên đệm.
- Bồ ạ, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên...
- Thôi không sao đâu CM. Thật. Tôi xin lỗi đã làm ngậu lên với bồ.
CM ngờ vực nhìn tôi.
- Có thật là không sao không?
- Ừa, tôi chỉ mệt muốn đứt hơi thôi. Chắc phải tranh thủ chợp mắt một lát trước khi đi làm.
Chúng tôi ôm nhau. Tôi biết nếu tôi nói bóng gió gì đó thì CM sẽ ở lại. Chúng tôi có thể uống chút rượu, và rút cục tôi sẽ kể tuốt tuồn tuột với CM. Có thể tôi sẽ cảm thấy khá hơn. Hoặc có thể không. Quá nhiều thương cảm có thể sẽ còn tệ hơn là chẳng mủi lòng gì sất. Ta sẽ bắt đầu neo đậu vào nỗi đau. Ta sẽ bao bọc nó, ru vỗ nó, cưng chiều nó như một thứ báu vật vị kỷ, để ta tự cho mình quyền được đòi hỏi thương cảm từ người khác.
Vả lại, hôm nay tôi cũng chẳng biết phải mở lời bóng gió thế nào.
Bánh Mì Cô Đơn Bánh Mì Cô Đơn - Judith Ryan Hendricks Bánh Mì Cô Đơn