Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
12. Đôi Giày Cổ Cao
ách ngày Tử Thăng đến chơi hơn mười hôm. Tạo từ sở, về đến nhà đã nghe không khí khác lạ, tiếng cười nói tràn ngập.
- Anh vừa về đấy à?
Hạ Chi bước ra cửa đón chàng với đứa bé trên tay. Tạo sung sướng thấy vợ vẫn chưa quên hẳn gia đình.
- Sao em về sớm thế?
- Dạ vì sữa bò khó mua quá anh ạ.
- Ngồi xe có mệt không?
- Dạ mệt, nhưng nghĩ đến việc về nhà sẽ có sữa cho con ngay, nên em cũng vui.
- …
- Vả lại, tiền phòng của khách sạn cũng đắt quá, trời lại lạnh, em nghĩ em Dương Tử sẽ phải cần một lò sưởi.
- …
- Anh xem này nó mau lớn quá chứ hử? Ngoan lắm, không bao giờ nhè anh ạ.
- …
- Em nói thật đấy.
Hạ Chi đặt con bé vào tay Tạo khiến chàng bối rối.
- Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Tử về nhà, sao anh không bế con?
Nãy giờ lo nói, đến bây giờ Hạ Chi mới khám phá ra nét chẳng vui của Tạo, nàng bế Dương Tử đem đặt vào nôi. Chiếc nôi ngày nào Xá và bé Lệ đã từng nằm.
Vợ ta chẳng hề nghĩ đến ta và Xá, trái tim của nàng bây giờ chỉ có con bé của kẻ giết người. Tạo buồn bã bỏ về phòng thay áo. Chàng mong là vợ theo sau, nhưng chỉ nghe tiếng vọng vào.
- Cô Châu ơi, cô làm ơn tìm hộ áo khoác cho chồng tôi nhé.
Tạo thật vọng, không những chỉ thất vọng mà con giận dữ, chàng quát.
- Bảo bà chủ vào đây cho tôi!
Cô Châu ấp úng.
- Dạ bà chủ bận thay tã cho em bé.
Cảm giác bị bỏ rơi tràn ngập, nhưng Tạo cố dịu giọng.
- Khi nào bà chủ thay xong, gọi vào đây.
Có tiếng thằng Xá mừng rỡ.
- Ồ em bé! Em bé!
Rồi tiếng Hạ Chi
- Đừng ồn, để em ngủ.
Tạo đứng yên chờ vợ.
- Xin lỗi anh, để anh đợi em lâu quá.
- Ừ.
Tạo muốn lên tiếng hét, nhưng cơn giận của chàng hình như đã tan đâu mất.
Hạ Chi nhảy lên giường, kéo chăn lên người.
- Ồ chăn anh sao ẩm thế này, để mai em phơi cho nhé.
- Em có vẻ gầy đi nhiều.
- Thế à?
- Ờ
- Anh thì mập ra, điều đó chứng tỏ là ở nhà anh không có lem nhem.
Hạ Chi vừa cười vừa nói, Tạo ngại ngùng.
- Em cười gì đấy?
- Anh không có lem nhem thật hả?
- Không biết.
- Nhưng em biết, dù có ai quyến rũ, anh cũng vẫn nghĩ đến em thôi.
- Em tin thế à?
Tạo nghĩ đến Lâm Tịnh Phu, máu ghen bốc lên mặt, chàng xiết chặt vợ vào lòng. Gió bên ngoài thổi thật mạnh, những cành lá xào xạc theo gió cơ thể Hạ Chi và Khởi Tạo đều ướt đẫm mồ hôi.
- Nghe nói cô Tử Thăng có đến đây ở một ngày hở anh?
- Ờ, thằng Xá hôm ấy vui lắm vì có bạn, Tử Thăng bữa đó mặc robe.
- Thế à? Sao lạ thế?
- Có lẽ có sự thay đổi. Kimono cô ấy mặc cũng đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng mặc robe.
- …
- Đùi cô ấy thon đẹp, không to lắm.
- …
- Chắc nhờ khiêu vũ nhiều mới có cặp đùi đẹp như vậy.
- Tối hôm ấy Tử Thăng ngủ nơi nào anh?
- Trên lầu, chung giường với thằng Xá.
- …
- Sao? Em hỏi chi vậy?
- Cô Thăng đối với anh đẹp thật sao?
- Vâng, cặp đùi và thái độ cô ấy trông thật dễ thương.
- Đừng!
- …
- Anh đừng…
- Đừng có điên!
Tạo nói, cúi người xuống hôn nhẹ lên mắt vợ, Hạ Chi đặt tay lên ngực chồng hỏi:
- Tiếng gì vậy anh?
Có tiếng lào xào ngoài cửa, cả hai cùng lắng nghe.
- Hình như tuyết rơi em ạ.
- Tuyết? Ồ có thể lắm. Hạ Chi trở về giường riêng – Anh đã khai sinh cho Dương Tử chưa.
Tạo yên lặng cắn nhẹ môi. Hạ Chi hỏi tiếp.
- Còn ngày sinh anh đã chọn ngày nào? Quên rồi à?
- Ừ…
- Anh dễ quên thật.
Hạ Chi vẫn nghĩ là Tạo đã khai sinh cho Dương Tử. Nhận nuôi trên bốn mươi hôm rồi mà chưa khai sinh, Tạo thấy một chút gì bứt rứt. Ngày sinh của một đứa bé cần phải có một y sĩ chứng nhận, Tạo là y sĩ, sao chẳng dùng chức vụ và thế lực của mình, chuyện quá dễ dàng cơ mà? Tại sao?
- Bây giờ làm sao? Làm thế nào biết được ngày sinh của Dương Tử chứ?
- Nhưng…Nhưng đâu cần phải biết ngay bây giờ đâu?
- Sao lại không, nếu người ta đến thăm hỏi con nó sinh ngày nào thì làm sao biết mà trả lời?
- Nhưng em đã bảo là chưa muốn ai nhìn thấy nó cả mà?
- Vâng.
- Như vậy thì chỉ cần bảo em mới sinh bốn mươi ngày là xong.
- Nhưng đã bảo con em sinh mà chẳng biết ngày sinh ra nó sao? Nếu bây giờ em nói mà không trùng với ngày trong khai sinh thì thế nào?
- Miễn đừng sai nhiều quá thì có ai nói gì đâu?
- …
Hạ Chi yên lặng quay sang nhìn chiếc nôi nhỏ.
- Anh xem kìa, nó ngoan quá, chẳng hề khóc một tiếng.
Dương Tử có vẻ ngoan thật, từ lúc mang về nhà đến giờ, Tạo chẳng thấy nó khóc tiếng nào cả, thế thì…thế thì tại sao báo lại bảo là con bé khóc tối ngày khiến Thạch Thổ Thủy muốn phát điên lên? Có lẽ nhờ tài khéo chăm của Hạ Chi, đàn bà có khác.
- Để em đi hâm sữa cho con.
Hạ Chi khoác áo lên, đứng dậy. Lòng Tạo rối như tơ, nhìn chiếc nôi nhỏ nằm ở một góc phòng chàng không biết xử trí thế nào. Ta có…Tại sao ta lại nhận đứa bé làm con nuôi, nếu đã nhận phải thương yêu nó…Hạ Chi coi vậy mà hay thật. Nhưng nếu nàng biết được sự thật? Nếu nàng biết con bé này là con kẻ đã giết bé Lệ thì liệu nàng có còn yêu nó nữa không?
Suốt một mùa đông, mỗi đêm Hạ Chi đều phải thức dậy để thay tã và pha sữa cho con bé, ta có thể ngồi như kẻ bàng quan bên cạnh được sao? Không, không…Nhưng mà…Đây là tội của Hạ Chi, Hạ Chi ngoại tình mới khiến cho bé Lệ chết, vậy thì đây là hình phạt của riêng nàng.
Tạo ngồi nghĩ mông lung. Hạ Chi đã mang bình sữa trở vào.
- Tuyết rơi thật anh ạ, bên ngoài cả một tấm thảm trắng xóa.
Tạo nằm yên như đã ngủ say.
Buổi sáng, vừa thức dậy, thằng Xá đã chạy ngay vào phòng cha mẹ, nó ùa về chiếc nôi nhỏ.
- Dương Tử ơi, Dương Tử!
Tạo hỏi.
- Con thấy Dương Tử thế nào?
- Dạ dễ thương lắm, dễ thương hơn cả bé Lệ.
- Hơn cả bé Lệ?
- Vâng, vì Dương Tử không khóc.
Điếu thuốc trên tay Tạo rơi nhanh xuống chân, tạo nên khoảng cháy nhỏ. Thêm mấy năm nữa, hoặc khi Xá đã trở thành, lúc nó biết được thân thế thật sự của Dương Tử, thì chuyện sẽ ra sao? Tạo bất giác đưa mắt nhìn Xá, chàng có cảm giác như Xá đang lớn thật. Rồi Xá sẽ lớn và sẽ giống tạc ta. Tạo bàng hoàng. Suýt tí thì ta đã để đứa con duy nhất còn lại của mình hận nghìn đời. May là chưa đi khai sinh cho con bé, Tạo ngồi phắt dậy.
- Xá, đi gọi mẹ con vào đây ngay cho cha.
- Vâng.
Hạ Chi từ ngoài bước vào với chiếc váy làm bếp, nhìn thái độ kém vui của chồng, lo lắng.
- Chuyện gì thế anh?
- Phải giải quyết chuyện con bé này ngay bây giờ mới được.
Hạ Chi ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn chồng, Tạo tiếp.
- Con bé này làm sao anh chẳng ngủ được.
Hạ Chi cúi đầu.
- Nó làm ồn anh à? Nhưng hình như nó chẳng hề la hét bao giờ cơ mà?
- Không khóc mới làm anh khó chịu.
- Vậy thì…Vậy thì để tối nay em đưa con lên lầu ngủ vậy.
- Cũng không được. Tạo bực dọc – Mái tóc đen, đôi mắt to của nó cũng làm anh khó chịu nữa.
- Trời ơi, đẹp thế mà anh chê nữa à?
- Tóm lại là anh không hài lòng con bé này tí nào cả, em đem trả lại anh Cao Mộc đi, anh chưa làm khai sinh cho nó, còn kịp.
Mặt Hạ Chi tái ngắt.
- Anh Tạo, chưa đi khai sinh cho Dương Tử à?
- Ừ.
- Sao…Sao…ác quá vậy?
Đôi môi Hạ Chi run rẩy, nàng trừng mắt nhìn chồng, thái độ ngập đầy giận dữ thù hằn. Tạo bối rối đưa mắt nhìn sang nơi khác chàng không đủ can đảm đón nhận cơn bão tố yên lặng. Bản tính hàng ngày của Hạ Chi là chiều chuộng và mềm mỏng.
- Em van anh, em xin anh, vì em lúc nào cũng mong có con nhỏ để bế!
Tạo mong chờ một câu nói như thế của vợ, nhưng Hạ Chi đã lặng lẽ bước về phía chiếc nôi. Thái độ lãnh đạm của vợ làm Tạo thất vọng. Sự đổi thay này có từ bao giờ? Lúc hình ảnh của Lâm Tịnh Phu chen vào gia đình của Tạo chăng? Tạo đau xót nhìn bóng vợ rời khỏi phòng. Thế này chuyện trả lại bé Dương Tử có lẽ bất thành rồi. Tạo bỏ xuống bước tới cạnh nôi nhìn kỹ con kẻ thù. Nụ cười vô tư của trẻ con càng khiến chàng bối rối. Ta có thể yêu con bé này, nhưng không thể để nó thành trách nhiệm mà cả đời phải gánh. Tạo quyết định khi nhìn đôi mày sậm của con bé.
Yêu? Tình yêu là gì? Tạo đưa mắt ra ngoài cửa ngắm những bông tuyết đầu tiên rơi xuống sân. Ta không thể bị bắt buộc cả đời phải yêu con bé này như con ruột được. Dù nó vô tội, nhưng hình ảnh của Thạch Thổ Thủy …Tạo rối trí.
- Cha ơi, dùng cơm.
Thằng Xá bước tới cạnh phá tan những lo âu vây quanh.
Trên bàn cơm, Hạ Chi ngồi cắm cúi nhìn xuống, không buồn chào hỏi Tạo, thằng Xá ngồi bên cạnh lên tiếng.
- Cha ơi, ba cũng là cha hở cha?
- Ờ.
- Thế tại sao có người phải gọi cha là ba?
- Vì cha thì thường hút thuốc, mà hút thuốc thì thường “bập bập” điếu thuốc trên môi.
Lời bông đùa của Tạo khiến thằng Xá và cô Châu đều thích thú cười to.
- Thế mẹ tại sao có người gọi là má?
- Vì mẹ thường mấp máy cơm thế này đút cho con ăn.
- Vậy thì chị Châu đây cũng má rồi?
Tạo và cô Châu cùng cười to. Hạ Chi không nín được chen vào.
- Xá, con nghe này ba và má là tiếng của người miền Nam gọi cha với mẹ, đừng có nghe lời cha con.
- Nhưng con thích có má để đút con cho con ăn à.
Hạ Chi trách móc.
- Đừng ồn nữa Xá.
Tạo miễn cưỡng dùng nhanh cho xong bữa, lúc trở về phòng, Hạ Chi bước theo.
Băng giá tan hết trong tim, Tạo ôn tồn quay sang vợ.
- Xin lỗi em, có lẽ ngủ không được nên lúc này anh hay cáu kỉnh.
Hạ Chi cúi xuống, tiếp tục công việc mang bít tất cho chồng như mọi ngày. Thói quen không còn khiến họ xúc động, chân Tạo nằm vắt ngang qua đùi Hạ Chi. Thế này là tình nghĩa vợ chồng đây? Tình yêu là một sự hòa hợp từ thể xác đến tâm hồn. Thế hiện nay giữa ta và Hạ Chi? Chỉ có một sự hòa hợp duy nhất. Hòa hợp thể xác.
- Tại sao anh: không đi khai sinh cho con?
- Anh bận quá.
- Cả tháng trời, không lẽ lúc nào anh cũng bận cả sao?
- Ừ…Tạo cố tìm lý do để biện hộ. Mỗi ngày anh đều nghĩ hôm nay ta sẽ đi nhưng công việc bận rộn khiến anh không làm sao đến cơ quan công quyền được.
Giọng Hạ Chi bớt gay gắt.
- Hồi nào tới giờ anh đâu có bê bối như thế?
- Anh đâu cố tình muốn kéo dài như vậy, em hẳn biết công việc ở bệnh viện bề bộn thế nào. Nghề nghiệp của anh lúc nào cũng gắn liền với sinh mệnh của bệnh nhân ngày nào cũng có một vài “cas” cứu cấp thì làm sao anh rảnh rỗi được chứ?
- Em biết anh bận, nhưng không lẽ thu xếp lấy ba mươi phút rỗi rảnh cũng không có hay sao?
- Nói chơi hoài, làm gì có ba mươi phút rỗi rảnh, nhiều lúc cả buổi ăn trưa anh còn không có nữa là.
- …
- Sáng anh phải chẩn bệnh cho khách bên ngoài, chiều kiểm soát lại bệnh trạng của bệnh nhân lưu trú trong bệnh viên, trưa có rảnh một chút là phải chạy đến tư gia cấp cứu. Nhiệm vụ và nghề nghiệp của một bác sĩ y khoa đâu phải chỉ có ống nghe không đâu?
- …
- Đó là chưa kể anh còn phải quản trị bao nhiêu nhân viên, từ ông quản lý đến các bác sĩ chuyên khoa kỹ sư phòng quang tuyến. Giải quyết bao nhiêu rắc rối trong bệnh viện, từ chuyện yêu đương lẩm cẩm của mấy cô y tá đến những thái độ kém hiểu biết của bệnh nhân…
Hạ Chi ngảng đầu lên.
- Anh bận như thế em nào biết, xin lỗi nhé. Thôi được rồi công việc khai sinh cho Dương Tử để em lo vậy.
Khởi Tạo bứt rứt.
- Thế cũng được.
Tạo miễn cưỡng nói, chàng mong có một phép lạ xảy đến để mang Dương Tử đi ngay khỏi phiền hà đời sống gia đình của chàng nữa.
Ra đến bậc thềm, đôi giày cổ cao đã được Hạ Chi đặt nơi đấy tự bao giờ. Thằng Xá từ nhà trong chạy ra.
- Đôi già của cha to quá!
Tạo gật đầu quay sang Hạ Chi.
- Tối qua có xuống tuyết, em ra phố ngay bây giờ có vẻ bất tiện, thôi để anh biết tòa thị sảnh trước vậy, em làm ơn gọi giây nói đến bệnh viện báo tin cho bệnh nhân biết là hôm nay anh sẽ đến muộn một tí.
Mắt Hạ Chi đột sáng.
- Anh chịu đi rồi à?
- Ừ. Tạo ngập ngừng – Đi ngay chứ đến bệnh viện rồi là không làm sao rút ra được.
Tạo bước ra cửa giữa sự sung sướng của Hạ Chi và cơn mưa tuyết. Con đường trải tấm thảm dầy màu trắng. Nhiều lúc ta đã nghĩ đến chuyện phải yêu thương con bé vô tội kia như một nhiệm vụ, thế mà. Tạo bắt đầu thấy hối hận vì bỗng nhiên mình lại nhận gánh nặng quá to. Nhưng đã lỡ rồi, ta không thể khai sinh cho nó được.
Tạo miên man nghĩ miên man leo lên xe buýt, rồi xuống xe như kẻ mất hồn vượt qua đường. Một chiếc xe cam nhông như con hổ dữ lướt qua, suýt tí nữa thì thành xe đã chạm phải mũi chàng. Tạo hoảng hốt lùi nhanh ra sau, trên xe mười mấy tên lính Mỹ mặt mày non choẹt đang hí hố cười đắc ý. Tạo cười buồn, suýt tí nữa vì chuyện của Dương Tử mà ta đã bị xe đụng.
Bước gần đến đôi cổng cổ kính của tòa thị sảnh, Tạo đột ngột chùn chân. Ta có nên nhận con bé làm con ta chăng? Tạo tự hỏi. Những hoa tuyết bay lất phất trong gió. Tạo kéo cao cổ áo. Ta không thể nào yêu Dương Tử được vì nó là con kẻ đã giết con ta. Ta nhận nuôi Dương Tử, chẳng qua chỉ vì muốn trừng phạt sự phản bội của Hạ Chi, ta sẽ đợi chờ ngày Hạ Chi biết rõ sự thật, lúc đó nàng mới biết thế nào là sự đau khổ của một kẻ bị phản bội.
Nhưng…Nhưng tại sao ta có thể tha thứ cho nàng được chứ? Tạo bàng hoàng, nhưng rồi hình ảnh Lâm Tịnh Phu ôm Hạ Chi trong lòng lại hiện ra trong đầu chàng.
Vừa bước tới trước cổng, Khởi Tạo lại quay trở lại. Ngoài bàn tay của Hạ Chi ra ta chưa hề nắm lấy tay một người đàn bà nào khác, ngoại trừ bàn tay của những bệnh nhân, nhưng đã là bệnh thì đâu kể được? Thế mà Hạ Chi phản bội ta.
Vết hôn trên cổ Hạ Chi như hai thanh sắt nóng đâm thẳng vào tim Tạo. Vậy bây giờ nên khai sinh cho Dương Tử không nào? Khởi Tạo tựa lưng vào tường. Với thái độ do dự ban nãy, liệu Cao Mộc nhìn thấy hắn sẽ nghĩ sao? Tạo hổ thẹn khi nghĩ đến giọng cười to của bạn.
- Ồ, thì ra bộ mặt thật của cậu là như thế đó à? Hãy yêu kẻ thù của ngươi. Hố hố! Thôi ông bạn ơi hãy trở về yêu vợ ông coi bộ hay hơn, chứ làm gì phải khổ tâm như vậy.
Vâng, ta chính là một tên điên, con ta bị giết, lại nhận con kẻ giết con ta làm con, rồi sau này con phải chia cả gia tài cho nó nữa. Điên thật. Hãy yêu kẻ thù của con. Câu có sáu chữ thôi mà sao lại rối rắm thế.
Một chiếc xe Dodge thắng gấp trước mặt Tạo.
- Ông giám đốc, mạnh chứ?
Thì ra Lâm Tịnh Phu, cặp lông mày của hắn sậm hơn xưa nhiều, mắt hơi sâu có lẽ vì ốm.
- Lâu quá không gặp, thế cậu được phép xuất viện rồi à?
- Dạ chưa, nhưng cũng sắp được đề nghị đến Động Giả dưỡng bệnh rồi đấy.
Cửa xe mở, nhưng Lâm Tịnh Phu vẫn ngồi yên trên tay lái. Tạo nhìn đôi môi mỏng đỏ của Phu. Đôi môi đã từng hôn vợ ta.
- Sao lúc này con ra máu nữa không?
- Có, nhưng không ra nhiều như trước. Ông giám đốc, ông có cần đến bệnh viện không để tôi đưa đi?
Mắt Tạo vẫn không rời đôi môi của Phu.
- Cảm ơn, nhưng hôm nay tôi phải đi khai sinh cho cháu.
- A nhớ ra rồi, xin có lời chia vui với ông giám đốc.
Phu nói với nụ cười châm biếm trên môi, Tạo sực nhớ đến câu nói của Thụy Kỳ ngày nào. “Bác sĩ Phu bảo bà giám đốc không thể nào có con được nữa”
Chàng cố giữ vẻ bình thản, nhún vai.
- Chia vui thì cũng không đúng lắm.
- Tại sao vậy?
- Vì lúc trước vợ tôi đã giải phẫu ngừa thai rồi, vì vậy, tôi lo quá, có lẽ cuộc giải phẫu lúc trước bị thất bại.
Nụ cười châm biếm của Lâm Tịnh Phu lặn mất, hắn cắn nhẹ môi rồi nhìn Tạo, trong khi Tạo vẫn tảng lờ như không biết.
- Lần này sinh con gái nên vợ tôi mừng lắm.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Phu, hắn hấp tấp.
- Thôi chào ông giám đốc.
Tạo vồn vã.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Xe chạy mất, Tạo bước vào cổng tòa thị sảnh với niềm vui vặt. Ta đã hứa với Cao Mộc, phải yêu Dương Tử như con ruột của mình. Chàng bước nhanh, tuyết bắt đầu tan dưới chân, đôi giày cổ cao đã lấm đầy bùn.
Buổi chiều khi trở về nhà, Tạo thấy vui lạ, chàng nghĩ khi mình vừa đặt chân đến cửa có lẻ Hạ Chi sẽ chạy ra với câu hỏi đợi chờ.
- Sao? Anh khai sinh cho con rồi chứ?
Tạo sẽ giả vờ ngạc nhiên.
- Khai sinh à?
Có nên đùa như thế không? Tạo tự hỏi. Chỉ vì một mảnh giấy khai sinh của Dương Tử mà ta phải xính vính với bao nhiêu phiền muộn.
Thế từ rày về sau ta sẽ phải khổ với nó đến đâu nữa? lắc đầu mở chốt cổng bước vào.
Không có Hạ Chi ra đón, cũng không có cả thằng Xá. Tại sao vậy? Tiếng cười đùa từ phòng vọng ra. Bao nhiêu niềm vui có được ban nãy tiêu mất. Chàng nặng nề ngồi xuống tự cởi lấy giày. Bây giờ thì Hạ Chi đâu còn nghĩ đến ta nữa đâu?
- Xá ơi Xá, con xem này, em con biết ngoắc tay rồi này.
Tạo đẩy nhẹ cửa, nhìn qua khe hở Hạ Chi đang bế Dương Tử, thằng Xá và cô Châu xúm xít bên cạnh, một chút hờn ghen hiện qua tim. Tạo muốn đập vỡ nát cánh cửa ra, nhưng rồi lại thôi, chàng trở về ghế đế cả áo tơi ngồi phịch xuống.
Tiếng cười từ phòng ngủ lại vọng ra. Tất cả mọi người đều quên hết bé Lệ rồi sao? Tạo dụi que diêm cháy dở vào gạt tàn, nước mắt muốn rơi xuống má. Chàng nhớ lại hình ảnh con gái nằm chết cô đơn bên bờ suối lòng tan nát. Tội nghiệp…Con tôi.
Ha! Ha ha! Tiếng cười từ trong lại vọng ra. Tạo không còn chịu nổi, đứng dậy đập mạnh vào cánh cửa.
- Mấy người làm gì vui thế? Con Lệ chết chưa đầy nửa năm mà mấy người vui như thế được sao?
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm