Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hụ tá chưởng lý quận Judith Adler đứng bên bàn giấy ông Katz. Đã trưa rồi và nàng đang trên đường đi ăn trưa. Nàng cầm chiếc ví tay bằng cả hai tay. “Hãy thử gọi Thanh tra Hearn một lần nữa xem”, nàng nói và chờ đợi.
Nhưng Thanh tra Hearn vẫn - theo tiếng lóng của cảnh sát - đang công tác bên ngoài.
“Hỏi xem ông ấy có nhận được những lời nhắn trước đây của tôi không?”
Katz, sau khi nói vào điện thoại, nhìn lên nàng và gật đầu.
“Hãy nhắn lần nữa đi”
Judith xuống thang máy và ra khỏi tòa nhà. Nàng lại hướng về tiệm Rosario. Quỹ đạo của người ta có vẻ càng ngày càng bị hạn chế, nàng nhận thấy như thế. Thế giới là một địa bàn rộng, nhưng phần riêng của người ta trở nên càng lúc càng nhỏ hơn. Nàng đã cảm thấy gắt gỏng, và những ý nghĩ như thế này chỉ làm cho tâm trí của nàng u tối hơn thôi.
Sau khi bước vào Rosario, nàng đứng nhìn quanh tìm người luật sư mà nàng sẽ cùng ăn trưa. Ông phát hiện ra nàng trước và vẫy tay, nàng lách mình qua những chiếc bàn đông nghẹt, và ngồi xuống đối diện với ông.
Mặc dầu ông tặng cho nàng một điệu cười to thân thiện, nàng vẫn cảm thấy khó mỉm cười lại được. Luật sư là người tuyển mộ nhân viên cho tòa Bạch ốc mà nàng đã nhiều lần nói chuyện qua điện thoại lúc gần đây. Ông được Tổng thống chỉ định, theo lời ông, để mời nàng đến Washington đảm nhiệm một chức vụ như là cố vấn tham mưu cho tòa Bạch ốc. Trên điện thoại nàng đã không khuyến khích ông, nhưng cuối cùng nàng đã đồng ý gặp ông và ăn trưa - một thời gian lãng phí cho cả hai, nàng tin như thế.
“Xin lỗi vì tôi đến trễ”, nàng bảo ông và bắt đầu mô tả về vụ án mà nàng đang thực hiện cùng với Joe Hearn - điều ấy tốt hơn nói chuyện phiếm và nó đã nằm trong trí nàng suốt buổi sáng. Vì cho rằng họ đã tìm ra đúng tòa nhà, nàng bảo có lẽ bây giờ vấn đề tìm ra và bắt giữ tội phạm sẽ không khó. Sau đấy, các vấn đề luật pháp có vẻ rất thú vị. Cuộc xét xử sẽ căn cứ vào các cuộn băng vidéo, nhưng ông thẩm phán có thể quyết định rằng bằng chứng ấy không chấp nhận được. Cho dù ông có chấp nhận đi nữa, cũng phải xem xét lại một phán quyết có thể bị đánh đổ lúc chống án.
Đối với Judith, đấy là một vụ án hấp dẫn. Nhưng ông luật sư bên kia bàn, nàng thấy, không có vẻ quan tâm đến. Rõ ràng là tội ác không làm ông quan tâm, các chi tiết chuyên môn về luật pháp kèm theo tội ác cũng thế. Ông đến đây chỉ vì một mục đích đặc biệt, rõ ràng là thế, và ngay lúc nàng dừng lại, ông trình bày ý kiến của mình. Hành pháp, ông bảo, cần đến Judith tại Washington, “Chúng tôi muốn có cô trong ê kíp.”
“Và tôi sẽ làm công việc gì ở - ở ê kíp, như ông nói?” Những lời ấy không gây cho ông chút rắc rối nào cả, nhưng rắc rối cho nàng. Có vẻ hầu như quá tự hào để không nên nói ra.
“Hãy tin tôi đi, có rất nhiều việc để làm.”
“Như việc gì nào?”
“Bất kỳ việc gì sẽ xảy ra”.
“Ý ông muốn nói ví dụ như chuẩn bị thuế lợi tức của Tổng thống cho ngài phải không?”
Trong quá khứ người đàn ông này đã đề nghị với nhiều người khác những công việc tương tự cả chục lần. Nụ cười mãn nguyện của ông nói lên điều ấy. Phần lớn những người được ông ta tuyển mộ chắc chắn đã nhảy xổ vào dịp may.
“Tôi là một công tố viên”, Judith bảo. “Đấy là tòa Bạch ốc, đúng không? Tổng thống Hoa Kỳ, đúng không?”
“Vâng.”
“Chẳng có công tố viên nào ở đấy cả.”
Judith giở thực đơn ra. Trong lúc nhìn vào đó, tâm trí nàng để đâu đâu, nó tự giác trở về điều nàng đã bắt đầu nghĩ đến như là vụ án. Viết bằng chữ hoa. Đến những bức ảnh mới đã được đại úy Sample gửi đến cho nàng hôm nay. Đến Joe đang “công tác bên ngoài” và không chịu trả lời những cú điện thoại của nàng.
Người đàn ông bên kia bàn đưa ra điều đối với ông chắc là lý luận không bác bỏ được. “Vấn đề đưa phụ nữ có khả năng vào guồng máy hành pháp là một trong những ưu tiên hàng đầu của Tổng thống.”
Điều ấy xác nhận điều Judith đã nghi ngờ từ đầu. Chẳng có ai, đặc biệt là người này, chú ý nhiều đến tài năng, kinh nghiệm hoặc sự liêm chính mà nàng có thể mang theo vào tòa Bạch ốc cả. Họ chỉ chú ý rằng nàng sẽ mang nhiều yếm và váy thôi. Nàng sẽ là một món phụ trội chính trị. Đấy là một đề nghị hạ cấp và đây là một bữa ăn hạ cấp.
Tuy nhiên, lúc từ thực đơn nhìn lên, nàng cố nở một nụ cười vui vẻ: “Chưởng lý quận ở đây cũng có vấn đề như ông có đấy”, nàng bảo. “Nhiệm vụ đầu tiên của tôi chiều nay là đứng chụp ảnh với ông ấy và các trưởng phòng khác của ông cho một tạp chí nào đấy. Các trưởng phòng khác đều là đàn ông cả, như ông thấy đấy, cũng như ông chưởng lý quận. Ông ấy nhất định đòi phải có tôi trong ảnh.”
“Vâng”, người đàn ông gật đầu. “Đó là một vấn đề. Vậy tôi có thể trình với Tổng thống rằng cô sẽ đến chứ?”
“Ông định bảo rằng Tổng thống đang chờ quyết định của tôi à?”
“Tất nhiên rồi.”
Judith, dù rất cố gắng độ lượng, bảo “Ông đánh lừa tôi đấy.”
Người hầu bàn đã đến đứng ở bàn nên nàng mỉm cười với hắn. “Đây là Adriano”, nàng bảo ông luật sư. “Anh ấy ở Trieste đấy, phải không, Adriano? Chúng ta hãy gọi thức ăn đi chứ?”
Người bạn của nàng nhai ngấu nghiến một đĩa mì ống phủ lên bằng một lớp phô mai nướng dày, và nàng nhìn ông làm như thế. Đàn ông ăn uống dễ dàng, nàng nghĩ thế. Tăng cỡ vòng bụng chỉ làm cho họ thêm thận trọng, thêm bệ vệ thôi. Hoặc cuộc đời đòi hỏi thế. Trong khi ấy đàn bà phải tiếp tục mặc cho vừa áo cỡ số mười - số tám khi họ ở trường luật. Vừa rồi nàng đã được đề nghị nhiều công việc. Trong thời đại nam nữ bình quyền này, mọi người có vẻ như đang tìm những phụ nữ “có khả năng”. Người ta đề cập đến những món tiền thưởng lớn. Nhưng nàng đã từ chối tất cả.
Lúc uống cà phê, nàng báo cho người tuyển mộ về quyết định của nàng. Dù nàng muốn “tham gia vào ê kíp” như ông ta nói, nàng vẫn là một luật sư tòa án. Nàng muốn ở lại chức vụ công tố viên.
“Xin lỗi.”
“Mỗi ngày là một thách thức.”
“Tôi không hiểu được.”
“Tôi muốn ở lại nơi có hành động đấy”. Câu này làm nàng lại nghĩ đến Joe. Nàng cũng nhận ra, ngay cả lúc những lời ấy tuôn qua môi nàng, một luận điệu như thế, dù hoàn toàn chấp nhận được đối với một người đàn ông, nhưng không thể chấp nhận được một cách đơn giản đối với một người đàn bà.
Người tuyển mộ không chấp nhận điều ấy, ông cố gắng thay đổi quyết định của nàng. Ông uyển chuyển và tự tin. Những từ “Tòa Bạch ốc” vẫn lập đi lập lại mãi, như thể nhằm để tự mình quyến rũ nàng.
“Ông lý luận rất hay đấy”, Judith vui vẻ nói. Nàng nhìn ông như là một luật sư chưa bao giờ biện hộ một vụ án nào cả ở một phòng xử án trong cuộc đời mình, một con người tội nghiệp, và nàng tội nghiệp cho ông. Làm sao có luật sư nào quan tâm đến luật lại không thể muốn thực tập ở tòa án nhỉ? “Tôi cam đoan rằng ông sẽ rất tuyệt trước một bồi thẩm đoàn đấy.”
“Tôi chắc chắn như thế. Bây giờ tại sao cô không đưa tôi về trình diện Tổng thống với thỏa thuận mà chúng ta đều mong muốn nhỉ?”
Điều Judith mong muốn chỉ là trở về văn phòng mà thôi. Joe Hearn có thể gọi lại bất kỳ lúc nào. Nàng cũng đã chán ngấy ông luật sư này. Nàng không thể nào đi Washington được, nàng bảo ông, vì buộc phải ở lại New York do những “lý do riêng”.
“Lý do riêng à?” ông hỏi và gục gặc đầu với vẻ bực dọc. “Nhưng cô chưa lập gia đình mà?” Nàng chớp mắt với ông ta. Lý do riêng đối với ông là một người đàn ông nào đấy mà nàng yêu và không thể bỏ đi được. Đó là trở ngại duy nhất mà ông ta cảm thấy buộc lòng phải chấp nhận thôi.
“Lẽ ra cô đã có thể nói chuyện nhiều như thế qua điện thoại đấy”, ông ta nói với vẻ phẫn nộ.
Nàng không nói gì cả.
“Cô không nên bắt tôi phải đi xa như thế để đến đây.”
Lời tố cáo không công bình. “Ông cứ muốn đến đấy thôi.”
Judith vui vẻ bảo ông ta. “Tôi đã nói trên điện thoại rằng ông sẽ lãng phí chuyến đi đấy”. Nhưng nàng lập tức cảm thấy cần thiết phải xoa dịu lòng tự ái bị tổn thương của ông ta. “Có lẽ năm sau thôi”, nàng bảo.
Rõ ràng là điều nàng nói chỉ làm việc ấy thêm tệ hại hơn. “Năm sau là năm bầu cử”, ông luật sư lên tiếng, “Chúng tôi có thể không được tái bổ nhiệm.”
Judith lại chớp mắt với ông ta.
“Tôi đã đề nghị cô một chức vụ tại tòa Bạch ốc. Nếu nó chỉ kéo dài có một năm, thì thế nào nhỉ? Một người phụ nữ có thể nhận một chức vụ chỉ một năm đấy.” ông ta dừng lại.
Trong một lúc, Judith nghĩ, ông ta có thể nhận ra điều ông ta vừa nói. Có thể ông ta còn bắt đầu xin lỗi nữa.
Nhưng ông không xin lỗi. Điều ấy làm nàng giận dữ. Quỷ tha ma bắt cái tự ái đàn ông chết tiệt của ông ta đi. “Có điều là một số phụ nữ cũng quan tâm đến nghề nghiệp cửa mình như một số đàn ông”. Nàng vui vẻ nói và đứng dậy. “Không thích cắt ngang như thế này, nhưng họ đang đợi tôi chụp ảnh chung đấy.”
Nàng đi thẳng đến văn phòng chưởng lý quận và phí nửa giờ ở đấy. Khi nàng trở về bàn giấy nàng, Joe Hearn vẫn chưa gọi đến. Nàng ngồi xuống và cầm lên ba tấm ảnh Đại úy Sample mới gửi đến và trải ra. Bức ảnh thứ ba mới là điều kinh ngạc. Hai tên đầu là những tên bị bắt trong chiếc xe chứa bốn mươi kilô hasit, nhưng tên thứ ba là chủ nhân chiếc xe, mà đến bây giờ tên của hắn vẫn chưa nằm trong vòng điều tra. Không những hắn là chủ nhân chiếc xe mà còn là chủ nhân của một căn phòng trong tòa nhà mà nàng và Joe Hearn đã kiểm tra xong tại đường 28 Đông. Chính tại phòng của hắn, bây giờ nàng cho như thế, tất cả các vụ hãm hiếp khủng khiếp ấy đã xảy ra, và nàng muốn cho Joe biết điều ấy.
Ồ, Joe, nàng nghĩ, tại sao anh không gọi đến nhỉ? Và nàng ngắm các tấm ảnh với sự chú ý lẫn cảm xúc mà người ta thường ban cho các tấm ảnh của người yêu.
Nàng bị cắt ngang vì ông Katz bước vào phòng. Ông nghiêng mình qua bàn giấy, kề vào tai nàng và khẽ bảo rằng cô Carlson đang ở bên ngoài.
Cái tên ấy làm Judith lưỡng lự. Nhưng nàng vẫn lấy tập hồ sơ vụ án ra và liếc qua, rồi dùng máy liên lạc bảo Katz đưa người thiếu phụ vào.
Elaine Carlson khai là nạn nhân của một vụ hãm hiếp. Trong thời gian độ hai tuần Judith đã cố gắng trì hoãn vụ án này lại. Nàng muốn cô Carlson rút lại đơn của mình, nhưng không thể buộc cô ta phải làm như thế và ngay cả việc thúc giục chuyện ấy cũng không phải là điều thích hợp. Thay vì thế, nàng vẫn cứ bảo người thiếu phụ “suy nghĩ kỹ và quyết định xem phải làm gì” mãi.
Cô Carlson ngồi xuống bên kia bàn giấy. Nàng khoảng hai mươi tám tuổi, quần áo giản dị với một chiếc áo khoác cũng giản dị có cổ nhỏ. Tóc cô được kẹp chặt ra sau. Cô chẳng son phấn gì và mang theo một chiếc ví xách tay mà cô đặt xuống sàn nhà.
“Tôi muốn hắn bị bắt giữ”. Cô Carlson bắt đầu lên tiếng.
Điều ấy có nghĩa là vụ án không thể trì hoãn được nữa, và Judith thở dài. Các cuộc bắt giam dễ ra lệnh hơn là tháo gỡ ra sau này và rất nguy hại dù sau này kẻ tình nghi được trắng án tại tòa. Với các máy điện toán, không ai có thể giấu được sự kiện anh ta đã có lần bị bắt giam và một số nghề nghiệp, chẳng hạn ngành luật, chỉ việc bác bỏ bất kỳ thí sinh nào có một chuyện bị bắt giam trong hồ sơ. Việc bắt giữ này mà cô Carlson muốn ra lệnh có thể tác hại đến nghề nghiệp và cuộc sống của một chàng thanh niên có lẽ chẳng phạm tội hiếp dâm tí nào cả, chẳng vi phạm gì tệ hại hơn việc xét đoán nhầm cô Carlson cả.
“Trước khi tôi ra lệnh bắt giam anh ta”, Judith vừa nói vừa giở hồ sơ ra trước mặt nàng. “Tôi muốn xét qua lại các sự kiện đã đến với cô.”
“Cô có bị cưỡng hiếp chưa?”
Câu hỏi hùng biện Judith đã nghe nhiều lần. Thường là từ những phụ nữ như cô Elaine Carlson. Còn những phụ nữ bị hành hung, những người mà mũi bị đánh vỡ, mà răng bây giờ bị mất đi, không bao giờ hỏi điều ấy cả.
“Và tôi đã bị như thế”. Cô Carlson lên tiếng, “và tôi muốn bắt giam hắn lại.”
“Có điều là tôi muốn nắm chắc rằng các sự kiện tạo thành sự cưỡng hiếp được quy định theo luật pháp thôi”.
“Chúng ta bàn qua vấn đề này đã ba lần. Tôi đã không muốn làm điều ấy. Hắn đã ép buộc tôi và đấy là hiếp dâm.”
“Vâng, cô bảo như thế. Ông ta có đe dọa làm tổn thương thân thể cô không?”
“Nếu tôi không làm theo ý muốn của hắn, hắn có thể đã giết tôi. Hắn là một nhân viên cảnh sát. Hắn có súng đấy”.
Và đấy là vấn đề. “Kẻ hiếp dâm” không may lại là một nhân viên cảnh sát. Judith chưa gặp anh ta hoặc nghe từ phía anh ta. Theo hồ sơ, nghĩa là theo Elaine Carlson, anh ta là một nhân viên tuần tiễu chưa có gia đình. Anh ta còn trẻ hơn cô Carlson, chỉ có hai mươi bốn tuổi thôi.
“À, ông ta có rút súng ra không?”
“Không, nhưng…”
Judith sợ các vụ án hiếp dâm có liên quan đến cảnh sát và nàng có lý do.
“Thôi được, sau khi xem phim cô trở về ngôi nhà mà cô sống chung với mẹ cô. Rồi chuyện gì xảy ra nhỉ?”
Câu chuyện không thay đổi. Vì người mẹ đã đi nghỉ cuối tuần, đôi trẻ đã uống rượu. Họ bắt đầu hôn nhau. Chàng cảnh sát, cũng là sinh viên luật năm thứ nhất, cởi quần áo người đàn bà trẻ ra, rồi của chàng ta. Chàng ta đang mang một khẩu súng ngắn hết phiên trực đựng trong một bao súng mắc bên trong dây lưng quần và chàng ta tháo nó ra và đặt lên trên đống quần áo ngăn nắp của mình.
“Và hai người làm tình với nhau”, Judith lên tiếng.
“Nhưng tôi không muốn như thế”.
“Và sau đấy, điều gì đã xảy ra?”
“Hắn bảo hắn khát nước. Tôi làm nước cam cho hắn.”
“Tôi hiểu, rồi sao nhỉ?”
“Hắn muốn ở lại đêm, nhưng tôi không muốn thế.”
“Vậy anh ta bỏ đi à?” Judith vui vẻ hỏi.
“Hắn bỏ đi. Nhưng chỉ sau khi hắn hiếp dâm tôi thôi, đừng quên đấy.”
Đấy là một vụ án mà Judith gọi là “cảm giác bẩn thỉu”, Ngày hôm sau, chàng cảnh sát không ghé đến, ngày hôm sau nữa cũng thế. Ngày thứ ba, vì cảm thấy bẩn thỉu, cô Carlson đã đến bốt cảnh sát và buộc tội chàng ta là hiếp dâm. Đấy không phải là chuyện đùa. Nếu vụ án thành to chuyện thì tương lai của chàng thanh niên có thể bị cắt đứt ngang đây, vào tuổi hai mươi bốn một cách có hiệu quả đấy. Và bây giờ nó muốn đi xa hơn. Judith không có sức ngăn nó lại được. Nếu nàng tìm cách nhận chìm vụ án hoặc nó bỏ đi, chính nàng có thể bị kết án là có tội, và có lẽ chính xác như thế. Không phải là nhiệm vụ của nàng để quyết định xem có tội hoặc vô tội. Nàng không phải Thượng Đế.
Buộc tội hiếp dâm với bất kỳ ai là điều nghiêm túc, nhưng việc buộc tội một nhân viên cảnh sát thường tạo nên một tình huống đặc biệt. Một vụ bắt giam làm anh ta tiêu ngay. Khi bị bắt giam, anh ta không còn được hành nghề cảnh sát nữa. Có lẽ anh ta sẽ bị tước súng và thẻ, và thêm vào đấy, chắc chắn là anh ta sẽ bị treo lương trong lúc chờ kết quả xét xử trong vòng sáu hoặc tám tháng nữa. Và anh cảnh sát này cũng muốn thành luật sư nữa. Với một vụ bị bắt giam về tội hiếp dâm trong hồ sơ, anh ta sẽ không được thu nhận vào luật sư đoàn.
“Tôi sẽ đưa vụ án này lên đại bồi thẩm đoàn”, Judith lên tiếng đột ngột. Nàng buộc phải đi đến những quyết định như thế hầu như suốt mọi ngày. Tại sao nàng lại bối rối với vụ này nhỉ? “Cô sẽ phải tuyên thệ. Cô có thể kể lại câu chuyện mà cô đã cho tôi biết đấy”. Và nàng đứng dậy để ra hiệu rằng cuộc phỏng vấn đã xong. Nàng muốn Elaine Carlson ra khỏi văn phòng nàng.
“Vậy thì thế nào?” Cô Carlson vẫn ngồi lại.
“Đại bồi thẩm đoàn quyết định xem có nên tuyên án anh ta không.”
“Ý cô nói rằng họ sẽ quyết định xem tôi có bị hiếp dâm hay không phải không?”
“Chàng thanh niên sẽ có dịp để kể lại câu chuyện về phía anh ta nữa chứ”, Judith không nghĩ rằng anh ta trông như thế nào hoặc xử sự ra sao. Điều ấy tùy thuộc vào ấn tượng mà anh ta tạo nên, Judith nghĩ thế. Điều ấy tùy thuộc vào giọng anh ta nghe căng thẳng hoặc sợ hãi có vẻ tránh né như thế nào.
“Có điều hắn sẽ nói dối. Hắn sẽ bảo rằng tôi muốn thế. Cảnh sát thường hay nói dối lắm.”
“Điều ấy tùy thuộc vào việc đại bồi thẩm tin ai thôi”, Judith lẩm bẩm. Điều tùy thuộc vào việc bồi thẩm đoàn có thích anh ta hay không, nàng nghĩ, ở chỗ anh ta diện mạo như thế nào, ở chỗ nụ cười đúng lúc, tiếng thở dài đúng lúc. Có thể nói được rằng, Judith cay đắng nghĩ, điều ấy có thể theo một trong hai cách. Vì người đàn bà này, cuộc đời của một thanh niên bị treo vào đầu sợi chỉ.
“Nhưng đồng thời, hắn bị bắt giam chứ?” Elaine Carlson hỏi.
Điều ấy làm Judith ngoan cố. Nàng quyết định bảo vệ anh cảnh sát thêm ít ngày. “Nếu đại diện bồi thẩm đoàn tuyên án, anh ta mới sẽ bị bắt. Bây giờ xin cô cho phép tôi kiếu.”
Khi cô Carlson đã đi khỏi, Judith đến bên cửa sổ và đứng đấy một lúc. Nàng có thể nhìn thấy mái nhà của cả các phòng xử án, mặt tiền của tòa Liên Bang bên kia đường. Bên dưới là một phần của đường Trung Ương và nàng nhìn khách bộ hành hối hả đi dọc theo đó, chắc chắc phần đông có liên quan một mặt nào đấy đến vấn đề thi hành pháp luật: luật sư, chưởng khế, cảnh sát, nhân chứng, nhân viên bồi thẩm. Nhiều người có lẽ đang trên đường từ phòng xử án này đến phòng xử án khác. Họ là một phần của guồng máy giống nàng. Nhưng một lần nữa, vào ít phút cuối, guồng máy đã bỏ rơi nàng. Luật pháp đã bỏ rơi nàng, hoặc ít ra nó có vẻ như thế, có nghĩa là thực sự nàng đã bị thất tình một lần nữa. Luật pháp là một lý tưởng, một trong những lý tưởng khẩn thiết nhất và cũng là kỳ cục nhất của con người. Các lý tưởng luôn luôn hoàn hảo, do đó cảm giác như là một cơn choáng váng luôn luôn đến khi khám phá rằng luật pháp không phải hoàn hảo như thế. Nàng phải luôn luôn điều chỉnh - gì nhỉ - gì của nàng nhỉ? Niềm tin của nàng, chắc chắc như thế. Niềm hy vọng của nàng, cũng như bất kỳ lòng từ thiện nào có trong người nàng.
Những ý nghĩ như thế đưa lên môi nàng một nụ cười gượng gạo. Nàng từ cửa sổ quay lại và lại nhìn đăm đăm vào hồ sơ của cô Carlson trên bàn giấy. Các vụ án liên quan đến cảnh sát luôn luôn là một điều ghê tởm. Judith ghét chúng. Trong vụ án này, một chàng thanh niên có lẽ sẽ bị hy sinh cho những dòng chữ in đẹp của luật pháp. Điều rắc rối đối với cảnh sát là việc tất cả họ đều có súng. Sự hiện diện của khẩu súng cảnh sát ấy hoặc các khẩu súng làm phức tạp mỗi vụ án. Rất, rất nhiều nhân viên cảnh sát đứng ở ghế bị cáo vì tội hiếp dâm như trường hợp của người bạn trai cũ của cô Carlson. Một số có tội nhưng thường thì đề tài đe dọa tính mạng bị bôi bẩn đi vào cuộc đời của nhiều chàng thanh niên bị lâm vào nguy cơ mà họ đã không tìm thấy hoặc ngay cả nhận ra vào lúc ấy.
Những vụ án khác còn tệ hại hơn nữa. Các vụ hiếp dâm đơn thuần, nếu viên cảnh sát là cha, anh em, chồng hoặc người tình của nạn nhân, cũng trở thành các vụ sát nhân vì thù oán cả. Judith nhớ lại một vụ án trong đấy phải mất hai mươi tám mũi khâu để vá lại âm hộ của nạn nhân và tất cả ba anh em trai của nạn nhân đều là cảnh sát. Họ đi tìm tên hiếp dâm. Họ định đưa pháp luật vào tay của họ và họ có phương tiện để làm như thế, nhưng điều này pháp luật không cho phép. May mắn - hay có lẽ là bất hạnh, họ không bao giờ tìm ra tên ấy cả. Trong một vụ khác, một nhân viên cảnh sát đã cất khẩu súng hết phiên trực trong bàn ngủ của mình. Tên hiếp dâm vào nhà, tìm ra nó và dí vào âm hộ người vợ và đe dọa bóp cò; hắn đã hiếp dâm vợ của viên cảnh sát bằng chính khẩu súng của ông ta và sau này viên cảnh sát ấy phải bị tống giam.
Judith lại nghĩ đến Joe Hearn, muốn mô tả vụ án cô Carlson cho chàng. Có lẽ chàng sẽ vui khi nghe nàng gọi nó là một vụ án “Cảm giác bẩn thỉu”. Nàng muốn tiết lộ cho chàng một số tình cảm của nàng đối với luật pháp, đối với tội ác. Nàng muốn biết xem chàng có cảm giác như thế không. Nhưng vì một lý do nào đấy, Joe đã không thèm cả việc trả lời các cú điện thoại của nàng nên nàng cảm thấy bị cự tuyệt bất ngờ. Mình không phải là người tình của chàng, nàng tự nhủ. Mình hầu như không biết chàng. Chàng đã có gia đình và hôn nhân nghe như là một điều hạnh phúc. Mình không có ý định nhảy vào giữa một việc gì như thế cả.
Vậy tại sao, nàng tự hỏi, mình lại quá nôn nóng để gặp lại chàng nhỉ?
Điều ấy hoàn toàn có tính cách nghề nghiệp, nàng tự trấn an, mình muốn gặp chàng để vụ án ấy có thể tiến hành được.
Nhưng điều này không đúng và nàng biết như thế. Nàng cảm thấy một niềm mong mỏi chàng mà mình không thể hiểu được cũng như xua đuổi nó đi. Nàng muốn cho chàng biết những vụ án kỳ lạ hôm nay như thế nào và chúng khác như thế nào so với những vụ án của ngày hôm qua. Nàng muốn biết xem chàng có nghĩ đến cuộc đời và lợi ích của họ như nàng nghĩ không. Nàng có thể hiểu được chàng hơn phần lớn phụ nữ, có lẽ đã hiểu rồi đấy. Chàng có nhận ra rằng nàng đã quá thường nhìn được mặt trái của cuộc đời mà chàng đã nhìn thấy, tất cả các nhân viên cảnh sát đã nhìn thấy - những cái xác đẫm máu, những gia đình điên cuồng, những tù nhân không cảm xúc? Chàng có thấu rõ rằng nàng đã tin vào bản chất bừa bãi của bạo lực - y như có lẽ chàng tin - cuộc đời là một nơi nguy hiểm không? Có lẽ chàng tin vào sự tồn tại của điều ác và do đó cũng tin vào sự tồn tại của điều đối đầu với điều ác: điều thiện, nàng cũng thế. Phần lớn người ta thật sự cũng chẳng tin vào điều ấy nữa.
Tất nhiên nếu nàng nói tất cả những điều này với chàng, có lẽ chàng chỉ đưa ra những câu chế giễu mà thôi. Chàng có thể chế giễu nàng, cười nàng đấy. Nàng không biết chắc chắc chàng sẽ phản ứng như thế nào. Nàng chưa biết rõ chàng mấy, và có lẽ không bao giờ.
Nàng ra khỏi văn phòng và đứng ở bàn giấy ông Karl. Đã trễ rồi, nàng mệt và đứng xoa vào cổ. “Có tin gì không?” Nàng hỏi.
Nhưng Joe Hearn vẫn chưa gọi lại.
Đêm ấy Judith đến dự lễ khai mạc của một buổi dạ hội âm nhạc với bạn của nàng, Leonard Woolsey, một luật sư đã ly dị, bốn mươi bốn tuổi. Leonard, người cha của ba đứa con vị thành niên, là người đàn ông mà nàng đã có lần cùng đi đến Capri - việc thất bại ấy. Leonard đẹp trai, giàu có và thành công, ông chuyên về tổ hợp các công ty. Ông còn là một người trong số những luật sư đã rất hiếm khi, nếu có như thế, đến bên trong một phòng xử án, nên Judith, lúc nhìn ông, đôi lúc nghĩ: Làm sao anh ấy chịu nổi nhỉ?
Leonard gọi nàng đi ăn tối độ một tháng một lần và lúc nào nàng cũng là thượng khách của ông tại các buổi họp mặt của luật sư đoàn. Nàng đã quen ông lâu nhưng chưa bao giờ cảm thấy có thể tự do nói chuyện với ông cả. Đã có những ngày sôi sục dâng lên đối với nàng, nhưng nếu nàng định kể cho ông về những người hoặc những tội ác mà nàng buộc phải đương đầu, ít khi ông tỏ ra quan tâm lắm.
Leonard lại là bạn của người tổ chức buổi dạ hội âm nhạc này, có nghĩa là sau buổi trình diễn, họ bỗng thấy mình được mời đến một bữa tiệc chuẩn bị trước tại nhà hàng Sardi. Các mục duyệt lại vào lối nửa đêm. Tiết mục hay, và không khí trong nhà hàng trở nên vui vẻ. Champagne tha hồ rót mãi. Judith khiêu vũ với thị trưởng, rồi với một người điều khiển, và độ một giờ nàng quên cả mình là ai và làm gì để sống. Leonard, trong lúc ấy, ngồi một mình ở bàn của họ, chăm chú nhìn vào ly của mình, trông càng lúc càng âu sầu. Có một lần lúc Judith quay trở lại, ông bảo, “Tôi đã nghĩ chúng ta có thể trở về chỗ tôi và uống ít ly đấy.”
Với Leonard, điều này được xem là một câu nói tình tứ nên Judith do dự. Nàng có tâm trạng hợp với một bữa tiệc ồn ào, và náo nhiệt như thế này. Nhưng nàng cũng cảm thấy cáu bẳn và chán nản nữa. Nàng giống như rất nhiều nạn nhân mà nàng đã làm việc - nàng cần được ôm ấp và ôm ấp người khác, và chỉ có mình Leonard ở đấy thôi. Nhưng thực sự nàng có muốn khuyến khích ông không? Đã có nhiều điều để yêu hơn điều Leonard đã có thể cho nàng từ trước đến nay - làm người tình của nàng.
Leonards sống trong một dãy phòng trên mái bằng tại đại lộ Park. Từ sân thượng người ta có thể nhìn qua suốt những nóc nhà đến tận New Jersey. Nhưng bên ngoài trời lạnh nên Judith trở vào bên trong và đóng cửa kính sập lại. Leonard đã pha hai cốc vại uýt-ki sô-đa và trao cho nàng một ly. Rồi ông xích lại gần nàng hơn, và tặng cho nàng một nụ hôn dài lịch sự.
“Có điều tôi phải gọi về văn phòng của tôi đấy”, Judith bảo. Ít ra điều ấy có lẽ sẽ đuổi Joe Hearn ra khỏi tâm trí nàng.
Khi nàng gọi số đêm trực tiếp và không nghe trả lời, nàng quay số tổng đài.
Nhân viên tổng đài bảo rằng anh đã gọi đến phòng nàng cứ mười lăm phút một lần. Phụ tá Biện lý quận Reidy, người trực đêm đã đi đến trạm cảnh sát số 24. Nàng phải gọi khẩn cấp cho ông ta tại đấy.
David Reidy hai mươi sáu tuổi và thiếu kinh nghiệm như phần đông số phụ tá còn lại của nàng. Nàng gọi anh.
“Một nữ tu trẻ vừa bị hãm hiếp”, Reidy bảo nàng khi chàng lên máy. “Chúng nó nung cô ấy bằng móc áo khoác rồi bắn cô ấy. Cô ấy hiện đang hôn mê tại Roosevelt và không hy vọng tỉnh lại. Ba tên súc sinh đã làm việc ấy đang bị giam trên lầu. Chúng tôi cũng có độ một trăm phóng viên và nhân viên truyền hình bên ngoài”. Có một vẻ khẩn cấp trong giọng nói của anh ta.
Sau khi từ điện thoại quay lại, Judith bỗng nhận ra trong lúc nàng nói chuyện với Reidy, Leonard đã mở được hai khuy áo trên của nàng. Nhưng bây giờ nàng cài lại.
“Xin lỗi, Leonard. Có việc xảy đến. Tôi phải đi đây.”
“Không có ai khác giải quyết được à?” Leonard hỏi. Ông vẫn mặc bộ đồ màu đen luật sư của ông, nàng ghi nhận. Ông chưa hẳn đã nới lỏng cà vạt, nhưng khi nàng liếc xuống, nàng kinh ngạc lưu ý rằng ở một lúc nào đấy ông đã thay đôi giày đen bóng của mình bằng đôi dép ngủ.
“Đấy là trách nhiệm của tôi”, nàng bảo, “Sẽ là một vụ án lớn đấy. Phải chuẩn bị ngay”. Nàng nhặt ví tay lên và quay lại để đi ra. “Ông là luật sư, ông hiểu đấy.”
Leonard hiểu quá rõ nên ông không hề phản đối, chỉ gật đầu và lê gót đi với nàng ra cửa.
“Tôi sẽ xuống lầu với cô và kêu tắc-xi cho cô”, ông đề nghị.
Nàng cảm thấy tội nghiệp cho Leonard trong cơn quẫn trí của ông ta và cho nàng trong cơn quẫn trí của mình. “Chẳng cần đâu”, nàng bảo, “Tôi lớn rồi”. Nàng hôn nhẹ ông. “Cám ơn ông vì đêm nay.”
Ông ta đứng đợi trong cánh cửa mở cho đến lúc thang máy đã lên đến tầng của mình. Lúc Judith bước vào, nàng bảo, “Xin lỗi, Leonard ạ.”
Tại trạm cảnh sát, sau khi Reidy đã báo cáo cho nàng, Judith bắt đầu lấy lời khai của các nhân chứng, của các sĩ quan bắt giữ. Lúc ấy vị nữ tu trẻ vẫn còn sống.
Khì chiếc máy vidéo đã được lắp đặt sau tấm kính một chiều, nàng cho đưa người tù thứ nhất vào. Đối với Judith hắn trông độ mười lăm tuổi. Có lẽ hắn vừa bước xuống từ một đám bụi thiên thần cao. Nàng tặng cho hắn một nụ cười thân thiện. “Anh có muốn lên truyền hình không?”
“Có”, chàng thanh niên đáp. Hắn cười. Hắn căng thẳng về việc ấy. Hiện diện, ngoài người tù ra, chỉ có Judith, một nhân viên tốc ký tòa án và một nhân viên điều tra. Judith biết công việc của nàng. Trong một lúc nàng chỉ nói chuyện phiếm với tên tù, làm cho hắn bớt căng thẳng, làm hắn trở nên nồng nhiệt. Nàng hỏi hắn thích loại thể thao nào, những ca sĩ nào.
Nàng đối xử với hắn như một người bạn trẻ. Cuối cùng bằng một cái gật đầu hầu như không trông thấy được, nàng ra hiệu cho người điều khiển bên kia tấm kính bắt đầu bật máy thu hình..
“Anh hiểu rằng bất kỳ điều gì anh nói có thể được dùng để chống lại anh trong một tòa án chứ?” Có một công thức luật pháp chính xác cho các cuộc thẩm vấn loại này.
Chàng thanh niên bảo rằng hắn hiểu. Judith xét thấy hắn chẳng thực sự ý thức gì cả về ý nghĩa những lời nói của nàng.
“Anh hiểu rằng cuộc phỏng vấn này đang được ghi vào băng vidéo chứ?”
Chàng thanh niên chặn nàng ở đấy, hắn xin phép - vì hắn đang bị quay phim, - được chải tóc lại trước đã.
Có một sự ngưng đọng ngắn trong lúc hắn làm điều này. Hắn dùng chiếc gương một chiều trong giường làm gương soi. Rồi hắn trở lại và ngồi xuống cười toe toét trước ống kính.
Nhưng năm phút sau, hắn quên rằng máy quay phim đang ở đây. Hắn trở nên quan tâm vào tội ác mà hắn mô tà. Hắn mô tả nó với những chi tiết thái quá và chẳng để lộ xúc động gì cả, ngoại trừ một tiếng cười thỉnh thoảng. Thật khó mà nhìn hắn như một tên hiếp dâm và, có lẽ, một kẻ sát nhân. Hắn mô tả điều ấy như là một thứ gì được xem trong phim. Điều ấy như thể đã không bao giờ có thực cả. Người ta có thể đứng dậy đi và quên mất điều ấy.
Judith nhìn thẳng vào hắn, như là những chi tiết của câu chuyện hắn mê hoặc nàng. Nàng không co rúm người lại hoặc nao núng. Nàng cũng chẳng chớp mắt. Những sự xúc động bên trong nàng không được phép lộ ra.
Độ bốn giờ sáng, nàng có được lời thú tội của cả ba kẻ phạm tội trên băng vidéo, sau đó nàng xin được đưa đến bệnh viện Roosevelt bằng một chiếc xe cảnh sát. Ở đấy nàng đi thang máy lên phòng giải phẫu, trên tầng tám. Năm vị nữ tu lớn tuổi hơn đang ngồi ở phòng đợi lần chuỗi đọc kinh lớn tiếng. Nàng đi qua họ và bước dọc hành lang theo người cảnh sát hướng dẫn. Lúc nàng đến phòng giải phẫu, chẳng có ai ở đấy cả trừ nạn nhân đã chết độ nửa giờ trước. Thân thể nạn nhân nằm trần truồng trên bàn. “Hãy đợi bên ngoài”, Judith bảo viên cảnh sát. Nàng đứng nhìn xuống cô ấy. Tất cả huyết sắc đều đã biến khỏi người cô. Dường như cô đã không bao giờ sống cả. Đôi vú ấy không phải là đôi vú của một cô gái. Khuôn mặt ấy đã không bao giờ là khuôn mặt của một cô gái có thể nói năng, có thể cười đùa cả. Các bác sĩ đã khâu lại cho cô những đường khâu chùng lớn như bằng dây câu. Nó trông như một đường phéc-mơ-tuya giữa thân thể cô. Họ cũng đã rửa sạch máu ở người cô. Đôi vú cô đã chảy xệ về hai bên ngực và lông hạ bộ của cô đều rối cả lên. Gò xương mu của cô cao hơn bất kỳ phần nào khác của thân thể cô. Trong lúc nhìn xuống cô, Judith lại trầm ngâm về sự trinh tiết và lý tưởng hóa. Chắc chắn vị nữ tu này đã là một trinh nữ cho tới lúc chỉ mới ít giờ trước đây thôi. Những người tình duy nhất của cô là ba tên ấy tại xà lim trên phố. Trinh tiết của cô không còn nữa. Cô không còn trinh tiết khi cô chết. Cô đã sống một cuộc đời dâng hiến cho một lý tưởng và kết quả của lý tưởng là thế này, một thân thể đàn bà trần truồng trên một tấm ván. Có lúc nào trong những giây phút ý thức cuối cùng của cô, Judith tự hỏi, cô đã mong ước dâng hiến cuộc đời cho việc dọn dẹp nhà cửa, ngủ với chồng, chuẩn bị các bữa ăn trưa cho con cái đi học thay cho lý tưởng không? Lý tưởng có đủ nâng đỡ một con người, đặc biệt một người phụ nữ, đến lúc cuối cùng không?
Những ý nghĩ của Judith trở nên rối ren hơn. Nàng kiệt sức và biết điều ấy. Nàng thấy bản thân nàng cũng cùng một vai trò như người nữ tu này, cuộc đời nàng được dâng hiến không phải cho Thiên Chúa mà cho luật pháp - có lẽ cũng chỉ là Thiên Chúa thôi, nhưng dưới một cái tên gọi khác. Nàng là một trong những nữ đồng trinh khác của xã hội thuộc một loại hơi cá biệt. Đây không phải là điều nàng định khởi sự. Luật pháp đã trở thành cả cuộc đời nàng, và vào giây phút này, tỏ ra không đủ. Lý tưởng không đủ, nó không cung cấp đủ sự nâng đỡ. Nó quá rộng về ý niệm, quá hoàn hảo, nhưng không yêu lại.
Nàng về nhà ngủ. Sáng hôm sau, sau ba giờ ngủ, nàng trở lại văn phòng. Nàng đợi Joe Hearn gọi nhưng điều này không xảy ra ngày ấy, ngày hôm sau, ngày sau đó cũng vậy.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt