Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 12 -
D
ừng xe trước cổng nhà Phương Diễm, Nguyễn im lặng đợi cho cô bước xuống. Từ khi rời khỏi tiệm café cho đến giờ, anh không nói một lời.
Phương Diễm xuống xe, cô bước tới trước mặt Nguyễn. Nhìn anh bằng ánh mắt trĩu buồn, cô nhỏ giọng:
- Em vào nhà đây, anh về đi!
Nguyễn cũng chăm chú nhìn Phương Diễm. Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn cao áp tít trên cao, Phương Diễm vẫn nhận ra được nén đớn đau hằn trong đôi mắt anh. Tim cô nhói lên một cái để cô nhận ra rằng tình yêu của mình dành cho Nguyễn vẫn còn đầy trong tim cô như ngày nào.
Phương Diễm muốn ôm chầm lấy Nguyễn để nói lên điều đó, để rồi cô lại có anh như những ngày tháng xa xưa. Nhưng rồi cô vẫn đứng im, vì Phương Diễm biết mình sẽ không có can đảm chống lại với những gì cha cô đã quyết định, và cô chỉ còn một cách là vâng theo định mệnh mà thôi.
Nuốt nghẹn nỗi đau vào lòng, Phương Diễm cố lấy vẻ thản nhiên nói với Nguyễn:
- Anh về đi!
Nguyễn vẫn chăm chú nhìn Phương Diễm. Rồi đột ngột anh với tay ra nắm vội bàn tay cô:
- Phương Diễm, em vẫn không thay đổi quyết định của mình ư?
Phương Diễm lặng lẽ lắc đầu. Nguyễn lại tiếp, giọng anh chùng thấp:
- Vậy thì anh không còn biết nói gì hơn là chúc em hạnh phúc. Nhưng anh vẫn muốn nhắc lại với em một lần nữa là anh vẫn chờ đợi em, dù cho ngày đó có lâu đến đâu chăng nữa. Phương Diễm muốn khóc trước tình yêu của Nguyễn dành cho mình. Nhưng cô cố dằn xuống:
- Anh đừng như vậy mà Nguyễn. Em nào có đáng gì đâu, anh hãy tìm cho mình một hạnh phúc chứ đừng làm cho em áy náy.
Nguyễn lắc đầu:
- Làm sao con tim của anh lại có thể đơn giản như em nói thế được. Nhưng mà em cứ yên tâm, anh sẽ âm thầm chờ đợi em chứ không làm em phải khó xử đâu.
Rồi cũng đột ngột như lúc nắm tay Phương Diễm, Nguyễn buông tay cô ra thật nhanh. Anh nói tiếp:
- Em vào nhà đi!
Phương Diễm lắc đầu:
- Anh về đi rồi em vào!
Nguyễn nhìn Phương Diễm. Một thoáng ngần ngừ như anh muốn nói thêm điều gì đó với cô. Nhưng rồi Nguyễn lại lặng thinh, anh nhẹ lắc đầu rồi quay đi, phóng xe thật nhanh như muốn trốn chạy một điều gì.
Phương Diễm đứng lặng người, cô nhìn theo Nguyễn cho tới khi bóng anh mất hút mới chậm chạp quay vào. Nhưng cô chưa kịp mở khóa cổng thì tiếng máy của một chiếc xe nào đó dừng sát bên cô khiến Phương Diễm giật mình vội né sang một bên.
Phương Diễm chưa kịp nhận ra chủ nhân chiếc xe đó là ai thì cánh cửa xe vụt mở ra. Và Mạnh bước xuống, tiến sát lại bên cô.
Phương Diễm còn đang ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì Mạnh đã lên tiếng:
- Em vừa đi đâu về?
Phương Diễm không trả lời vì cô còn chưa kịp nghĩ ra lời giải thích. Thấy cô im lặng, Mạnh nắm cánh tay cô bóp mạnh. Anh gằn giọng:
- Em lên đây!
Kéo Phương Diễm lại bên cánh cửa xe còn đang mở sẵn, Mạnh ấn cô ngồi vào ghế. Anh đóng sầm cửa lại rồi đi vòng sang bên kia, ngồi vào chỗ mình.
Phương Diễm đã bình tĩnh lại. Cô nhìn Mạnh như muốn hỏi anh đang làm điều gì?
Mạnh lầm lì, anh cũng quay nhìn Phương Diễm như chờ ở cô một lời giải thích. Nhưng Phương Diễm cứ ngồi im, để rồi cuối cùng, Mạnh cũng đành phải thua. Anh lên tiếng:
- Em vừa đi đâu về?
Phương Diễm tỏ ra khó chịu, tuy nhiên cô vẫn nhỏ nhẹ trả lời Mạnh bằng một câu hỏi:
- Em có bắt buộc phải trả lời câu hỏi này không?
Mạnh hơi khựng lại trước câu hỏi của Phương Diễm. Nhưng rồi anh bình tĩnh thật nhanh. Anh gằn từng tiếng:
- Anh hỏi thì em cứ trả lời đi, còn thắc mắc cái gì nữa?
Phương Diễm lắc đầu:
- Vì em nghĩ là trong thời điểm này, em chưa có bổn phận phải trải lời câu hỏi ấy.
Mạnh nhíu mày nhìn Phương Diễm, hai mắt anh quắc lên:
- Tới giờ phút này mà em còn nói như thế sao? Còn bao nhiêu ngày nữa thì chúng mình làm đám cưới, em nói đi?
Phương Diễm nói ngang:
- Dù là ngày mai đám cưới đi chăng nữa thì giờ này, em vẫn còn có tự do của em.
Mạnh giận tới nỗi muốn phát run. Anh trừng mắt nhìn Phương Diễm, tưởng chừng như có thể dùng ánh mắt của mình để thiêu đốt được cô, anh cũng sẵn sàng làm ngay.
Phương Diễm cũng không nao núng, cô cũng nhìn trả lại ánh mắt của Mạnh. Tuy vậy, cô vẫn dịu dàng.
Cuối cùng, Mạnh thở hắt ra một cái. Anh nắm tay Diễm, dịu giọng:
- Diễm à, em đừng như vậy mà. Em có biết là khi thấy em đi với người khác, anh muốn nổi điên lên hay không?
Phương Diễm cũng dịu xuống. Câu nói của Mạnh làm cô cảm động. Cô nhỏ nhẹ nói:
- Em xin lỗi anh...
Mạnh ngắt lời Phương Diễm:
- Em không có lỗi, chỉ do anh nóng nảy quá mà thôi. Nhưng mà Diễm này, em biết không...
Mạnh ngập ngừng, Phương Diễm đằm thắm nhìn anh, khuyến khích:
- Anh muốn nói gì với em?
Mạnh nhìn Phương Diễm, anh có vẻ ngượng ngập:
- Thú nhận với em điều này thật khó, nhưng mà anh cũng muốn nói để em biết là khi nãy, anh... anh... ghen với tên đàn ông đó ghê lắm. Em biết không? Nếu như mà anh không cố gắng để kềm chế mình lại thì anh đã nhào tới đánh cho hắn ta một trận rồi tới đâu thì tới.
Phương Diễm giật mình, cô bật kêu lên:
- Trời ơi, anh đừng có làm bậy nha. Em với anh ấy có gì đâu mà anh lại định đánh người ta?
- Thì anh đâu có nói là em có tình ư gì đâu. Nhưng mà anh tức cái gã đàn ông kia, ai cho phép hắn ta nắm tay em. Cũng còn may cho hắn là anh đã dằn xuống được chứ không thì anh cũng không biết chuyện sẽ tới đâu. Chỉ tiếc một điều là anh đứng hơi xa, mà hắn ta, anh thấy có vẻ quen quen. Chắc là một người nào đó anh đã biết.
Phương Diễm giấu tiếng thở ra thật nhẹ của mình. Cô mừng thầm vì cuộc đối đầu giữa Nguyẽn và Mạnh đã không xảy ra.
Đã chọn cho mình một quyết định, cô nhủ lòng phải cố gắng dứt khoát tư tưởng của mình. Và vì thế, Phương Diễm tìm cách giải thích cho Mạnh quên đi câu chuyện vừa rồi:
- Là anh hiểu lầm thôi. Hồi nãy, em nhận lời đi uống nước với một người bạn học ngày trước. Bạn học của em thì làm sao anh biết được và họ đâu có là gì với em đâu mà anh lại phải ghen với họ?
Mạnh nghiêng đầu nhìn Phương Diễm, anh buông ra một lời nhận xét:
- Với em thì có thể là như thế, nhưng với hắn ta thì không. Bởi vì anh thấy là hắn ta quyến luyến với em ghê lắm. Nhất là khi nhìn thấy hắn ta nắm tay em là anh đã muốn đập hắn ta một trận rồi.
Phương Diễm nũng nịu:
- Thôi đi, anh làm gì hung dữ thấy ghê. Nào em có tình ư gì đâu mà ghen thấy phát sợ luôn vậy? Nếu như anh ta có tình ư gì với em chăng nữa thì chuyện đó cũng đâu có ảnh hưởng gì tới mình đâu nào. Vấn đề là em không yêu anh ta chứ bộ.
Mạnh gật đầu:
- Thôi được rồi, mình không nhắc tới chuyện này nữa. Coi như anh không biết gì đi. Nhưng mà từ nay trở đi, em không được gặp hắn ta nữa đó nhé!
Điều yêu cầu của Mạnh cũng thật là hợp ư của Phương Diễm. vì sau lần gặp này, cô đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Vì chẳng còn bao lâu nữa, cô đã làm vợ. Rồi một ngày nào đó, cô cũng phải làm mẹ như người khác. Dù không yêu Mạnh, cô cũng phải sống cho gia đình của mình. Làm sao cô còn có thể làm điều có lỗi với chồng khi tâm tư cứ mãi vấn vương một hình bóng cũ. Muốn như thế, cô phải tự mình xóa đi bóng hình Nguyễn trong tim mình.
Phương Diễm gập đầu với Mạnh:
- Em đâu có chuyện gì đâu mà gặp anh ấy nữa. Nhưng mà anh coi chừng đó, em không yêu anh ấy nhưng nếu anh cứ nhắc mãi, em lại phát sinh tình cảm thì anh ráng mà chịu.
Mạnh trợn mắt nhìn Phương Diễm:
- Cái gì, lại còn dọa anh nữa hở? Chuyện đó mà xảy ra thì anh giết chết chứ ở đó mà nói.
Phương Diễm bật cười:
- Thì em cũng phải chịu thôi, ai bảo anh cứ tạo cơ hội cho em nhớ tới người ta.
Mạnh xua tay:
- Thôi thôi, không nhắc tới chuyện này nữa...
Đang nói, Mạnh đột nhiên ngừng lại mà ánh mắt anh thì cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Phương Diễm khiến cô ngạc nhiên. Đưa tay lên xoa mặt, cô hỏi:
- Trên mặt em có gì à?
Mạnh vẫn nhìn Phương Diễm đăm đăm, anh thì thầm như sợ là nếu mình nói lớn thì những thanh âm mình thốt ra làm tan vỡ cái không gian huyền diệu mình đang sống:
- Em biết không Diễm, em có nụ cười đẹp lắm.
Đến lượt Phương Diễm ngẩn người ra vì ngạc nhiên. Cô không nghĩ là Mạnh lại quan tâm đến cô như vậy.
Trong một thoáng, những lời Mạnh nói đã làm Phương Diễm quên đi những băn khoăn của mình, và nỗi đau của cô như đã bay đi thật xa. Để giờ đây, trước cô là một chàng trai với tình yêu nồng nàn dành cho cô.
Không nói được tiếng nào, nhưng ánh mắt đằm thắm của Phương Diễm dành cho anh đã làm Mạnh hiểu rằng trái tim cô đã rung động vì anh.
Và không bỏ lỡ thời cơ, Mạnh nắm cánh tay Phương Diễm kép nhẹ cô về phía mình.
Phương Diễm ngả người vào vòng tay Mạnh với sự tự nguyện. Một thoáng cảm động đã làm cô quên hết những ác cảm mình đã dành cho anh bấy lâu nay. Và cô không còn tự vệ bằng thái độ xa cách nữa, để thay vào đó là sự đáp ứng tình yêu của Mạnh, tuy vẫn bằng 1 thái độ e thẹn nhưng đã nồng nhiệt như những người con gái đang yêu khác.
Vòng tay ôm chặt Phương Diễm, Mạnh ghì sát cô vào lòng. Hạnh phúc đến 1 cách bấ ngờ qúa khiến anh như bị choáng. Áp mặt vào tóc thơm nồng mùi hương chanh của Phương Diễm, Mạnh thì thầm:
- Yêu em qúa, Diễm ơi!
Phương Diễm không nói gì, nhưng cô khẽ ngước nhìn lên. Ánh mắt đằm thắm của cô đã thay lời để nói với Mạnh những điều anh muốn nghe.
Soi mắt mình trong đáy mắt Phương Diễm, Mạnh âu yếm siết chặt vòng tay Anh từ từ cúi xuống, cúi xuống thấp hơn. Anh cúi xuống mãi cho đến khi đôi môi anh chạm vào hai cánh môi hồng đang run rẩy đợi chờ.
Tất cả những điều Mạnh vừa nói lúc chập tối với Mỹ Hương đã bay thật xa. Ngay cả chuyện Phương Diễm vừa đi chơi thật khuya với một người thanh niên khác cũng không còn được anh nhớ đến nữa. Để giờ đây anh chỉ còn lại người con gái anh yêu trong vòng tay của mình với hạnh phúc tuyệt vời...