Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 12
C
ây roi màu đỏ dính như keo - cái lưỡi của con Taxxon bỗng ngừng chuyển động.
Nhưng còn hơn thế nữa. Chẳng có gì rung động trước cọng râu của tôi. Không âm thanh. Không các mùi vị, vì bản thân không khí đã ngừng chuyển động.
Thế rồi, chẳng hề ý thức, tôi bắt đầu hoàn hình.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Mình đang hoàn hình.” Cassie nói. “Nhưng hổng phải mình tự làm.”
“Hay là tụi mình chết cả rồi? Hay đây là một kiểu ảo giác?” Tôi hỏi.
“Nếu thế thì anh cũng vậy nè.” Anh Jake đáp.
Tôi phình ra, phình ra rất lẹ. Đôi chân gián ở giữa bụng tôi co lại và biến mất. Hai chân sau của tôi to lên và mọc da.
Tôi rớt từ cái lưỡi con Taxxon xuống sàn nhà, quá bự và quá nặng để có thể dính vô đó.
Các ngón chân hiện ra. Các ngón tay hiện ra. Hai con mắt thực sự người của tôi mở ra.
Tôi ngó xung quanh, sững sờ và mất hướng.
Mấy đứa kia đều ở đó. Bọn tôi lại trở thành người tất cả, chân đi đất, bộ đồ biến hình bó sát người, giống như mọi khi, sau mỗi cuộc biến hình.
Ax đã trở lại thân hình Andalite, chỉ làm cho quang cảnh chung thêm phần kì quái.
Bọn tôi đang ở bên trong một tòa cao ốc. Đúng như dự đoán, đó là một phòng ăn. Một mặt là phòng bếp. Giữa phòng có hơn chục cái bàn dài.
Nhiều người đang ngồi ăn ở các bàn. Có điều là… họ hổng ăn. Họ đang cầm nĩa. Họ đang nhìn xuống các đĩa thức ăn. Họ đang há mồm ra chuẩn bị nói. Họ đang cầm các ly cà phê.
Nhưng không một ai cử động.
Không một ai thở.
Hơi nóng bốc lên từ các ly cà phê đã đông lại và bất động như trong một tấm hình chụp.
“Hay lắm, giờ thì tui đã sẵn sàng để đánh thức mấy bồ.” Marco nói. “Giấc mơ này đang trở nên quái dị.”
“Coi kìa.” Tôi kêu. “Hork-Bajir.”
Hai tên Hork-Bajir đang đứng cạnh cửa ra vào. Tôi chưa bao giờ trông thấy tên Hork-Bajir nào đứng im như thế. Ngay cả khi cứng đơ tại chỗ trông chúng vẫn đáng sợ - hai mét mốt với những cánh tay, cẳng chân, đầu và đuôi sắc như dao. Máy Xén Cỏ di động, như Marco vẫn gọi. Những lưỡi dao cạo di động.
Và rồi còn có con Taxxon. Cái con sắp sửa xơi tái chúng tôi. Nó là một con rết bự quỉ quái, bự như một cái ống cống bằng bê tông. Nó có một cái mồm tròn vo màu đỏ ở ngay chót đầu cái thân mình giống như con sâu của nó. Cây roi dài thoòng màu đỏ tức là cái lưỡi của nó thè lè ra và treo giữa không trung.
“Tui có ý này.” Marco nói. “Dù đây là một giấc mơ… tụi mình cũng nên CHUỒN khỏi chỗ này ngay đi!”
“Đúng rồi.” Tôi tán thành.
“DZỌT!” Anh Jake hô lớn.
Bọn tôi chạy ra cửa phòng ăn. Ra cái hang mở rộng đầy đe dọa.
Bên ngoài cũng xảy ra hiện tượng đông cứng y như vậy. Mặt vũng Yeerk phẳng lì. Những con người và dân Hork-Bajir bị cưỡng bức làm vật chủ đông cứng trong các chuồng, miệng đang trong tư thế há ra la khóc…
Trên cây cầu cụt nơi diễn ra công đoạn kí sinh, một phụ nữ quỳ mọp trên mặt nước, một tên Hork-Bajir giữ chặt bà ta. Một con sên Yeerk đang chun dở dang vô tai bà. Nước mắt bà nằm im trên hai gò má.
Rồi tôi trông thấy cái gì đó đang cử động. Một vật sống duy nhất trong toàn bộ sự bất động kỳ quái này.
Một chú nhóc. Cao, hơi ốm. Tóc cậu ấy trông bù xù như chưa bao giờ được chải.
“Ồ…” Tôi thì thào. “Ô, coi kìa! Tobias kìa!”
Mọi người quay hết cả lại, nhìn.
Tobias nhún đôi vai người của cậu ấy rồi giơ hai bàn tay lên để ngó kỹ những ngón tay của chính mình. “Mình đây mà.” Cậu ấy thốt lên, như thể còn nghi hoặc. “Đúng là thân thể cũ của mình. Đây nè.”
Tôi chạy lại với cậu ấy. Thực tình chẳng biết vì sao, tôi chỉ biết mình đang chạy lại. Tôi muốn sờ vào cậu ấy, để xem thực hay hư.
“A! A! A!” Cậu ấy hét lên, nhảy về phía sau và đột nhiên vung hai cánh tay lên rồi lại hạ xuống.
Tobias đang vỗ cánh, tìm cách thóat đi, tìm cách bay. Tôi lao tới khiến cậu ấy hoảng.
“Xin lỗi.” Tobias thì thầm, vẻ bối rối kinh khủng. “Xin lỗi.”
Tôi quàng tay quanh người Tobias.
“Tobias, chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi hỏi.
“Mình cũng chẳng biết.” Cậu ấy đáp. “Mình đang bay… rồi đột nhiên mình ở chỗ này. Như thế này.”
“Thời gian đã dừng lại.” Ax nói. “Dừng lại đối với tất cả, trừ chúng ta. Tôi có thể cảm nhận điều ấy.”
“Có cái gì đó, thiệt là sai quấy.” Cassie nói giọng ảm đạm. “Đây phải chăng là mánh của Visser Ba?”
“Đây không phải là công nghệ Yeerk, tôi có thể nói với các bạn thế.” Ax nói. “Cái này vượt xa khả năng của chúng, cũng vượt xa khả năng của người Andalite chúng tôi.”
SAO? MỘT NGƯỜI ANDALITE MÀ CHỊU NHÚN MÌNH VẬY SAO?
“Yaaaa!” Marco la lên.
Tiếng nói ấy vang lên từ khắp mọi nơi cùng một lúc, mà lại chẳng từ đâu hết trọi. Hổng thực sự là một giọng nói, cũng hổng phải tiếng nói trong óc. Chỉ như một ý nghĩ nổi lên trong đầu, thế thôi. Các từ bùng ra giống như những trái banh nổ bên trong những suy nghĩ của bạn.
Tôi chạy lung tung kiếm xem tiếng nói ấy phát ra từ đâu, và sẵn sàng chiến đấu nếu cần.
ĐỪNG, RACHEL. KHÔNG CÓ GÌ PHẢI SỢ.
“Nó biết cả tên bồ!” Tobias rít lên.
Tôi liếc sang Ax. Ảnh cứng cả người lại. Ảnh không bị đông cứng như toàn bộ những gì xung quanh bọn tôi, nhưng ảnh sợ quá. Ảnh run như cầy sấy.
AXIMILI-ESGARROUTH-ISTHILL BẮT ĐẦU ĐOÁN RA TA LÀ AI.
“Ellimist!” Ax hổn hển.
ĐỪNG CÓ SỢ. TA SẼ HIỆN RA TRONG MỘT HÌNH DẠNG DỄ HIỂU VỚI CÁC NGƯƠI.
Bầu không khí ngay phía trước mặt tôi… không, không phải trước mặt mà sau lưng. Sau lưng. Xung quanh. Tôi hổng giải thích nổi. Bầu không khí mở ra, như thể có một cái cửa trong khoảng hư vô. Như thể không khí ở thể đặc và… thực sự không thể nào giải thích được.
Bầu không khí mở ra. Kẻ ấy xuất hiện.
Trong hình dạng người. Hai cánh tay, hai chân, một cái đầu đúng ở chỗ đầu người.
Da của ổng màu xanh lam rực rỡ, như thể ổng là một cái bóng đèn được sơn phết lên để lọc ánh sáng chiếu từ trong ra.
Trông ổng giống một cụ già, nhưng cường tráng và đầy sức sống. Tóc ổng dài và trắng toát. Hai tai vuốt lên nhọn hoắt. Hai mắt là hai cái hố màu đen như thể chứa đầy sao trời.
“Ta là một người Ellimist.” Ổng nói với giọng người thực sự, “Anh bạn Andalite của các ngươi đã đoán trúng.”
Ax đang run rẩy đến mức có vẻ như sắp khuỵu xuống.
“Bình tĩnh nào, chàng Andalite.” Người Ellimist trấn an. “Hãy ngó các bạn người của cậu kìa. Họ đâu có sợ gì ta.”
“Họ không biết ông là ai đó thôi.” Ax ráng cất tiếng.
Người Ellimist mỉm cười. “Cả cậu cũng vậy thôi. Cậu chỉ biết những gì người Andalite kể cho con nít nghe trong các chuyện cổ tích mà thôi.”
“Vậy thì… làm ơn cho chúng tôi biết ông là ai và là người thế nào, được không?” Tôi đề nghị. Tôi thấy không thoải mái chút nào. Thiệt vô cùng kỳ quái và khó chịu khi vây quanh mình toàn những kẻ Mượn xác Người, Hork-Bajir, và Taxxon, ở ngay giữa thành lũy của kẻ thù. Tất cả bọn chúng đang bị đông cứng, như tình hình ấy có thể thay đổi ngay bây giờ.
Nói thực lòng thì tôi hãi lắm. Mà đã hãi thì tôi đâm khùng.
Người Ellimist ngó tôi. “Cô không thể hiểu nổi tôi là thế nào đâu.”
“Họ là những kẻ đầy quyền năng.” Ax nói một cách đơn giản. “Họ có thể vượt một triệu năm ánh sáng trong nháy mắt. Họ có thể làm toàn bộ các thế giới biến mất. Họ có thể ngưng cả thời gian lại.”
“Cái ông này trông chẳng có gì là đầy quyền năng hết.” Marco nghi hoặc.
“Đừng có khờ thế.” Ax gắt. “Đây đâu phải là thân thể của ổng. Ổng không có thân thể. Ổng tồn tại ở khắp mọi nơi cùng một lúc. Trong đầu của bạn. Trong lòng hành tinh này. Bên trong cái chất liệu tạo nên không gian và thời gian.”
“Vậy thì tại sao ông tới đây?” Anh Jake hỏi người Ellimist. “Tại sao ông làm ra chuyện này? Tại sao ông đưa Tobias tới đây?”
“Dĩ nhiên là ông nhìn thấu được lốt biến hình của bọn tui.” Marco lên tiếng. “Ông biết bọn tui là ai. Ông còn biết cả tên bọn tui nữa. Ông đem tất cả bọn tui tới đây với nhau. Vì sao vậy?”
“Bởi vì các cậu phải quyết định.” Người Ellimist nói.
“Quyết định cái gì chứ?” Tôi hỏi.
“Số phận của nòi giống các cậu. Số phận của loài người.”