There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
rời đã tối hẳn khi về đến nơi mà giờ đây đã trở thành mái nhà của tôi.
Sau khi tôi bị kẹt trong xác diều hâu, Jake đã tháo tấm chắn dẫn lên gác mái nhà nó làm chỗ cho tôi trú ngụ. Tôi bay một lèo qua lối mở. Đó là một gác mái tiêu biểu. Có những thùng các-tông cũ phủ đầy bụi, chứa đầy quần áo thuở bé của Jake và Tom. Vài chiếc thùng hở nắp chứa đèn và đồ trang trí mùa Giáng Sinh. Có một chiếc tủ ngăn kéo, trên nóc bị trầy xước chẳng biết do đâu.
Jake đã mở một ngăn kéo tủ và lót bên trong một tấm mền cũ.
Nó thật là tốt với tôi. Jake luôn là một người bạn tốt. Ngày xưa, nó thường bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt.
Ngày xưa... Cái hồi mà tôi còn đi học... Đã bao lâu rồi nhỉ? Vài tuần? Một tháng? Chắc không tới đâu.
Có một cái đĩa nhựa nằm trong một góc nơi chẳng ai buồn để ý. Tôi đang đói. Tôi cấu lấy cái đĩa bằng móng chân trái và khẩy nắp đĩa bằng chiếc mỏ cong.
Thịt, khoai tây và hạt đậu. Thịt ở đây là món hambuger. Tôi không biết Jake thu xếp làm sao để có thức ăn cho tôi. Có lẽ mẹ nó nghĩ nó vơ vét thức ăn thừa cho con Homer.
Tôi chưa kịp nói với nó rằng tôi không ăn được rau và khoai tây. Hệ thống tiêu hóa của tôi không màng đến gì khác ngoài thịt. Tôi... con diều hâu... là một loài ăn thịt. Trong cuộc sống tự nhiên, diều hâu sống nhờ thịt chuột, thịt sóc và thịt thỏ.
Tôi ăn một ít hamburger. Nó đã nguội ngắt. Một món ăn vô vị. Nó làm tôi phát ớn, nhưng cũng giúp tôi được no. Nhưng tôi không ưa cái món ăn chết ấy. Tôi thèm thịt sống. Tôi thèm được lao bổ xuống miếng thịt, cấu lấy nó bằng bộ vuốt sắc lẻm và xé toạc nó ra.
Tôi muốn như thế. Con diều hâu muốn như thế. Và khi đã là chuyện ăn uống thì rất khó lòng kiềm chế cái bộ óc diều hâu trong đầu tôi. Cơn đói của tôi là cơn đói của con diều hâu.
Tôi vỗ cánh và dợm nhảy trong ngăn kéo. Nhưng nó lại êm quá. Và thứ mà cơ thể diều hâu của tôi đang cần không phải là sự ấm áp và tiện nghi của tấm mền. Diều hâu làm tổ bằng thanh củi. Diều hâu qua đêm trên một cành cây dễ chịu, để được cảm nhận những làn gió nhẹ, được nghe tiếng chút chít của con mồi, được quan sát các bầy cú săn đêm.
Tôi nhảy ra khỏi ngăn kéo. Tôi không thể ở trong đó. Tôi mệt đến mức không tài nào nghỉ ngơi được. Tôi thấy bồn chồn không yên.
Tôi bay trở ra, hướng thẳng vào màn đêm. Diều hâu không phải là loài vật sống về đêm. Ban đêm thuộc về các giống săn mồi khác. Nhưng tôi chưa muốn nghỉ ngơi chút nào.
Tôi bay vẩn vơ một lúc. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết tôi đang hướng về đâu.
Phòng ngủ của Rachel vẫn sáng đèn. Tôi vỗ nhẹ cánh, đậu lên cái chuồng chim mà Rachel cố tình treo bên ngoài để tôi đậu xuống khi nào tôi ghé chỗ nhỏ.
Tôi vỗ nhẹ cánh lên kính cửa, rồi lấy móng cào cào. “Rachel!”
Chút sau, cửa sổ được kéo lên. Rachel đứng đó trong bộ đồ ngủ và đôi dép lê.
“Bồ đó hả?” nhỏ nói. “Mình lo cho bồ quá!“
“Tại sao?” tôi hỏi nhưng đã biết câu trả lời.
“Hồi chiều bọn mình không được tế nhị lắm.” nhỏ thì thào. Hai đứa tôi cố không để mẹ và hai nhỏ em của Rachel nghe thấy cuộc “độc thoại” của nhỏ.
“Đừng ngốc vậy chứ,” tôi nói, “mấy bồ xém nữa thì tiêu... bồ biết đó.”
“Vào trong này đi. Cửa phòng mình đã khóa rồi.”
Tôi nhảy qua cửa sổ và tót lên cái tủ sập.
Bất chợt tôi cảm thấy có gì đó sau lưng. Tôi quay ngoắt lại. Đó là một tấm gương. Tôi đang nhìn chính mình.
Tôi có một cái đuôi với lông dài và thẳng, màu đo đỏ. Phần lưng còn lại lốm đốm nâu. Hai bả vai đồ sộ của tôi trông như hai cái bướu, như thể tôi là một cầu thủ bóng bầu dục đang chuẩn bị xáp lá cà. Đầu tôi thuôn nhọn. Đôi mắt nâu của tôi đầy kiêu hãnh khi tôi nhìn xuống món vũ khí chết chóc là cái mỏ.
Tôi quay đầu lại, tránh nhìn hình ảnh của chính mình. “Mình không rõ điều gì đang xảy ra cho mình, Rachel ạ.”
“Bồ nói sao, Tobias? Mình không hiểu.”
Giá như tôi có thể cười được lúc này. Trông nhỏ lo lắng quá. Tôi mong mình có thể cười được, dù chỉ một thoáng thôi, để nhỏ thấy nhẹ nhõm bớt.
“Rachel à, mình nghĩ mình đang để mất chính mình.”
“Sss... sao cơ? Bồ nói sao?” Nhỏ khẽ bặm môi và cố để tôi không nhìn thấy. Nhưng, tất nhiên, không gì lọt qua được cặp mắt diều hâu.
“Hôm nay con diều hâu mà tụi mình thả ra... Nó ở đó. Chỗ cái hồ. Mình muốn đi theo nó. Mình cảm thấy như mình thuộc về nó.”
“Bồ thuộc về bọn mình,” Rachel nói chắc nịch. “Bồ là người, Tobias ạ.”
“Sao bồ dám nói chắc?” tôi hỏi.
“Bởi vì điều duy nhất đáng kể là cái gì ở trong đầu và trong tim bồ kìa,” nhỏ chợt sôi nổi hẳn lên. “Là người đâu nhất thiết phải có cơ thể người. Là người đâu chỉ ở hình dạng bên ngoài.”
“Rachel... Mình thậm chí không nhớ trước đây mình ra sao nữa.”
Tôi thấy rõ nhỏ đang muốn khóc. Nhưng Rachel là đứa có nghị lực. Có lẽ chính vì thế mà tôi tìm đến nhỏ. Tôi cần một ai đó tin cậy được. Tôi cần một ai đó cho tôi vay chút nghị lực.
Nhỏ tiến tới cái bàn ngủ và mở ngăn kéo ra. Lục lọi trong đó hết một phút, nhỏ trở lại phía tôi. Nhỏ đang cầm một bức hình bé xíu. Nhỏ giơ bức hình để tôi có thể nhìn thấy.
Đó là thằng tôi trước đây...
“Mình không ngờ bồ lại giữ hình mình đó,” tôi xúc động nói.
Nhỏ gật đầu. “Bức hình hổng đẹp lắm. Ngoài đời thật trông bồ khá hơn nhiều.”
“Ngoài đời thật,” Tôi thẫn thờ lặp lại.
“Tobias à, một ngày nào đó người Andalite sẽ trở lại. Nếu họ không trở lại, xem như bọn mình tiêu hết, cả loài người cũng thế. Nhưng nếu họ trở lại thì mình biết họ sẽ có cách nào đó để trả lại cho bồ cơ thể cũ.”
“Ước gì được thế,” tôi nói.
“Mình chắc chắn mà.” nhỏ quả quyết. Tất cả niềm tin của nhỏ như đặt vào những từ này. Nhỏ muốn tôi tin. Nhưng tôi đã thấy những giọt lệ chực chờ tuôn ra từ đôi mắt nhỏ... bởi lẽ nhỏ đã nói dối.
Thì tôi đã nói rồi mà, mắt diều hâu chẳng bỏ qua điều gì.
Animorphs - Tập 3: Đụng Độ Animorphs - Tập 3: Đụng Độ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 3: Đụng Độ