Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhi Hỉ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 707 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ông Phương Nhiêu hoàn toàn không hiểu nỗi hành động của Phương Diễn, dọc theo đường đi liều mạng nói chuyện, Phương đại gia mặt không chút thay đổi mắt nhìn thẳng tập trung lái xe, không chút nào để ý tới Đông Phương Nhiêu, cuối cùng Đông Phương Nhiêu cũng lười mở miệng, trực tiếp quay đầu nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh một mình sinh muộn phiền.
Lát sau xe chạy lên một con dốc, Đông Phương Nhiêu đã đến nhà Phương Diễn hai lần, đã khắc sâu vào trí nhớ, đây đích thị là đường thông đến nhà Phương Diễn.
Muốn gì đây? Tình một đêm không đủ thành hai đêm? Hai đêm rồi ba đêm bốn đêm năm đêm hay sao?
Đông Phương Nhiêu cố nén không phát tác, xe qua cửa vào đến khu đỗ xe mới dừng lại, Đông Phương Nhiêu tháo dây an toàn, từ chỗ lái phụ mở cửa đứng ra, chỉ vào Phương Diễn mắng: "Phương Diễn anh có lầm hay không vậy, anh đây là bắt cóc, bắt cóc đó biết không hả?!" Không nhịn nỗi nữa, Đông Phương Nhiêu tức giận, đi cmn lý trí đi cm chó má nhà tài trợ, người nào đụng phải chuyện này cũng mất tĩnh táo!
Phương Diễn cười lạnh một tiếng: "Hách Giai Giai, có bao nhiêu nặng nhẹ chúng ta người nào không biết, ban đầu là người nào vội vã muốn nhảy lên giường của tôi, sao nào, bây giờ dính lên được người khác liền trở mặt?"
"Phương Diễn, anh nói rõ cho tôi, cái gì gọi là dính lên được người khác liền trở mặt?" Đông Phương Nhiêu tức đến nỗi tay cũng phát run: "Người khác là ai? Được, anh muốn tính tôi tính với anh, hôm nay không nói rõ ràng chúng ta phá nát nơi này!"
"Người nào với cô phá nát nơi này." Ai biết Phương Diễn lại bỉu môi, nói, "Tôi dẫn cô tới đây ý gì cô không hiểu? Cô muốn vai chính? Được, tôi cho cô. Cô muốn danh tiếng? Được, tôi cũng cho cô. Hách Giai Giai, tôi vẫn luôn không biết ánh mắt cô thế nào, cô không phải rất thông minh sao? Tại sao chịu bỏ cây hái ra tiền tôi đây ra mà bám vào một ngọn cỏ dại vô danh? Hừ, đạo diễn, đạo diễn có thể tính là gì chứ? Hắn mở miệng nói một câu có thể cho cô một vai phụ hay là cho cô vai chính? Tôi cho cô biết, Hách Giai Giai, đạo diễn《 hạ điện y thủy 》bị tôi đổi rồi, cô muốn trông cậy vào hắn? Hai chữ, Đừng hòng!"
Đông Phương Nhiêu nhìn Phương Diễn một bộ dạng cực kỳ ghê tỏm, muốn in hai dấu tay lên mặt hắn hết sức, giận quá hóa cười nói: "Đúng vậy, anh nói đúng lắm, đạo diễn thì thế nào, biên kịch thì thế nào, dù hắn chỉ là đạo cụ, trong đoàn phim chạy việc vặt, miễn là hắn có thể cho tôi vai chính, tôi liền có thể lên giường cùng hắn!" Hoàn toàn bị Phương Diễn chọc giận mất hết lý trí, ngay cả nhìn Phương Diễn nhiều hơn một cái cũng thấy đau mắt, nói xong không thèm lấy đồ trong xe trực tiếp quay đầu bước đi.
Đông Phương Nhiêu sống hai mươi mấy năm, chưa từng bị chọc tức đến vậy, Phương Diễn coi như là khai thiên tích địa người đầu tiên.
"Hách, Giai, Giai......" Đi chưa được hai bước, Phương Diễn đã từ một bên đầu xe khác vọt tới bắt lấy tay cô, từng tiếng từng tiếng nói giống như phát ra từ kẽ răng.
Đông Phương Nhiêu nghĩ tay cô nhất định đã tím bầm rồi, nhưng bây giờ nào có thời gian để ý tới, Đông Phương Nhiêu dùng sức vung vẫn không thoát được, quay đầu hung ác nhìn chằm chằm Phương Diễn: "Phương Diễn, anh buông tay cho tôi, Đông Phương Nhiêu tôi cùng anh không có bất cứ quan hệ gì, từ giờ trở đi chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vai diễn《 hạ điện y thủy 》 tôi không cần!" Dưới tình thế cấp bách, ngay cả họ tên Đông Phương Nhiêu cũng nhổ ra, hiển nhiên Phương Diễn không chú ý tới.
"Vậy thì sao?" Phương Diễn cười lạnh, cái tay còn lại trực tiếp ôm chầm eo Đông Phương Nhiêu, đem thân thể cô dính sát một chút không gian cũng không có, "Đáng tiếc hiện tại tôi không muốn bỏ qua cô."
Cửa sau khu đậu xe thông vào phòng khách, Phương Diễn mở cửa kéo Đông Phương Nhiêu qua trực tiếp đẩy mạnh vào, Đông Phương Nhiêu lảo đảo một cái ngã trên đất, Phương Diễn mặt không chút thay đổi đóng cửa đi tới, "Phương Diễn, anh muốn làm gì?" Cô hỏi, trong bụng đã hoảng sợ vạn phần.
"Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Phương Diễn lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại.
Nếu như Đông Phương Nhiêu còn không biết Phương Diễn muốn làm gì, vậy thì không phải là Phương Diễn đầu bị cửa kẹp, mà là cô Đông Phương Nhiêu đầu bị cửa kẹp rồi! Đông Phương Nhiêu khẽ chống tay, đứng lên xoay người hướng nơi cửa chính bỏ chạy.
Nhưng Đông Phương Nhiêu làm sao vượt qua được Phương Diễn, cô làm sao có thể chạy trốn khỏi miệng mãnh thú?
Lập tức bị Phương Diễn bắt được, đặt trên ghế sa lon.
"Cô cho rằng cô sẽ chạy thoát?" Đông Phương Nhiêu nghe Phương Diễn ở bên tai nhẹ nói.
Đông Phương Nhiêu hoảng sợ trợn to hai mắt, cả người không kìm được run rẩy, nếu như không trốn, sẽ phát sinh cái gì cô rất rõ, nhưng cô không muốn. Đông Phương Nhiêu bắt đầu liều mạng giãy giụa, "Phương Diễn, anh tránh ra! Buông ra!"
Nhưng Đông Phương Nhiêu không kịp giãy giụa, chỉ nghe ' tê lạp ' một tiếng, y phục trên người bị Phương Diễn không chút lưu tình xé nát, da thịt như tuyết hiện ra, Phương Diễn trong mắt liệt hỏa hừng hực. Vùi đầu đi xuống, nhiệt tình hôn xuống ngực Đông Phương Nhiêu. Một cái tay liều mạng vuốt ve thân thể cô, cái tay còn lại đem hai tay đang giãy giụa của Đông Phương Nhiêu giam cầm trên đỉnh đầu.
"Không muốn, Phương Diễn...... Anh bỏ qua cho tôi, tha cho tôi đi......"
Đông Phương Nhiêu cảm giác mình chưa từng bất lực như vậy.
Hôm nay ra ngoài cô chỉ mặc váy đơn giản, không chút nào cản trở bị Phương Diễn đẩy tới thắt lưng, quần lót cũng bị cởi ra quăng trên đất. Mặc dù Phương Diễn vẫn mặc áo đầy đủ, nhưng Đông Phương Nhiêu có thể cảm giác được phía dưới có một vật cứng rắn gì đó chống đỡ, tùy thời chuẩn bị vận sức chờ phát động.
Đông Phương Nhiêu đã hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt ào ào từ khóe mắt chảy xuống.
"Phương Diễn cầu xin anh...... Van anh......"
Trong miệng vẫn không ngừng xin buông ta, khóc nói, động tác Phương Diễn thô lỗ, nhưng Đông Phương Nhiêu đã không còn cảm thấy đau.
"Phương Diễn...... Cầu xin anh, van anh...... Bỏ qua cho tôi...... Bỏ qua cho tôi......"
Phương Diễn thất bại thở dài một hơi, buông lỏng tay, đem cả sức nặng đè trên người Đông Phương Nhiêu gần như xích lõa, kịch liệt thở dốc.
Sau một hồi lâu, nhẹ nói "Em thật hại người!" Lại oán vừa giận, lại cực kỳ bất đắc dĩ.
Đông Phương Nhiêu thấy Phương Diễn đã bỏ qua cho mình, khóc lóc càng thêm thê thảm.
"Làm sao anh có thể như vậy, đều do anh, đều do anh hết!" Vùi đầu ở hõm vai Phương Diễn nhiệt tình lau chùi nước mắt, nghĩ đến mình mạc danh kỳ diệu đến cái thế giới này, một người bạn cũng không có, cuộc sống đại biến không nói, còn bị người ta bắt nạt, khóc càng thêm thương tâm.
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, không sao nói rõ được.
Nữ nhân khóc lên càng không thể dỗ, Phương Diễn bất đắc dĩ, đều do chính hắn khơi mào, chỉ đành phải đảo lộn thân, đem Đông Phương Nhiêu ôm vào trong ngực trấn an. Đông Phương Nhiêu khi nào thì có bộ dạng thế này, nếu không phải do hắn, cô cũng sẽ không bị ủy khuất, không làm gì bị hắn vu không, còn kém chút là bị cường bạo.
Quyền đấm cước đá không cần phải nói, Phương Diễn tự biết đuối lý, nhất nhất chịu đựng. Nữ nhân khí lực có thể có bao nhiêu? Đợi Đông Phương Nhiêu đánh mệt, tự nhiên ngừng.
Vốn là Đông Phương Nhiêu cũng không phải người đa sầu đa cảm, bình thường rất ít khóc, ngay cả bản thân cũng không ngờ vừa khóc sẽ không dễ nín, hơn một giờ mới dừng được. Nhìn thấy trên vai cùng tay áo sơ mi Phương Diễn đã ướt đẫm.
Vốn là trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, đây đều là do một tay hắn tạo thành, lại bắt đầu giận. Phương Diễn đem Đông Phương Nhiêu ôm chặt, tay không ngừng vỗ vỗ lưng cô dỗ dành, Đông Phương Nhiêu lý trí trở lại, lúc này muốn giận lại bị vẻ mặt Phương Diễn tự trách lại yêu thương làm cho giận không nổi. (mềm lòng quá a)
Chỉ đành đẩy hai cái, từ trong ngực Phương Diễn thoát ra.
"Tôi muốn về nhà!" Ngồi dậy mới phát hiện nửa người trên trống trơn, vội vàng vòng hai tay che ngực, hung ác trợn mắt nhìn hai mắt đang mỉm cười của Phương Diễn, lại thấy y phục trên đất bị kéo xé đã dãn nát, lại bắt đầu cắn răng "Phương Diễn, anh đưa quần áo cho tôi......"
Nói khẳng định như vậy là bởi vì biết rõ nơi này còn có một bộ đồ dự bị, lần trước bà dì mua hai bộ, Đông Phương Nhiêu ngày đó chỉ mặc một bộ rời đi.
Kết quả Phương Diễn tiến vào phòng rửa mặt lấy ra một cái áo sơ mi khác, còn nói, "Chỉ có cái này, không có cái khác."
Đông Phương Nhiêu giận đến một hơi cũng la không nổi lại không xuống được, chỉ muốn đem Phương Diễn ra hành hung.
Sơ mi vừa lớn lại dài, Đông Phương Nhiêu đem phần dưới thắt lưng nhét vào trong, kết hợp với váy của mình. Ở trước gương soi một vòng, mắt đã sưng thành hột đào, lúc này đau rát, y phục như vậy miễn cưỡng có thể nhìn. Đi ra phát hiện Phương Diễn đã đổi một thân y phục, áo sơ mi quần thường, so thời điểm mặc âu phục cảm giác trẻ hơn rất nhiều.
"Tới đây." Phương Diễn hướng Đông Phương Nhiêu ngoắc ngoắc tay, Đông Phương Nhiêu do dự một chút, bất đắc dĩ đi qua.
Mới đi gần một chút, Phương Diễn lập tức kéo Đông Phương Nhiêu ôm, Đông Phương Nhiêu cứ như vậy ngồi trên đùi Phương Diễn, vặn vẹo uốn éo, cố gắng đứng dậy.
"Đừng động!" Phương Diễn nói chuyện đồng thời Đông Phương Nhiêu cũng cảm giác được phía dưới một bộ vị biến hóa rõ ràng, lập tức ngoan ngoãn, bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
"Làm gì,.. có lời gì tốt...hả nói......" Đông Phương Nhiêu rõ ràng cho thấy bị Phương Diễn dọa sợ rồi, lắp bắp nói.
"Anh có lời tốt nói em có thể tốt nghe sao?" Lập tức bị Phương Diễn bác trở lại, mắt thấy nữ nhân trong ngực lại bắt đầu biến sắc, vội vàng trấn an nói: "Được rồi được rồi, anh biết, đều là anh không đúng." Lúc này Đông Phương Nhiêu mới thở bình thường u mãn khang oán lửa.
Ánh Sao Sáng Chói Ánh Sao Sáng Chói - Nhi Hỉ