Số lần đọc/download: 694 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:54 +0700
Chương 4-3
Anh cũng không thấy ngạc nhiên.
Cô có thể chịu đựng được đến lúc này anh đã rất bất ngờ rồi; ngoại trừ phẫn nộ, tức giận và la hét, cô vẫn theo anh đến tận đây.
Nói thật, anh thật sự rất bội phục cô, nếu đổi là cô gái khác chỉ sợ đã sớm bỏ cuộc.
Môi cô tím tái, thân thể vì lạnh và lo sợ mà run rẩy; vừa rồi cô suýt chết đuối, bây giờ anh lại muốn cô leo lên vách đá cao năm, sáu tầng.
Nói thật, cho dù cô từ chối cũng rất bình thường.
Anh không định để cô lại đây, nhưng khi cần anh vẫn sẽ tự mình leo lên, mạo hiểm quay lại đường lớn tìm người tới cứu cô. Nhưng anh lo cô không chờ được đến lúc anh quay về, anh cũng không chắc mình có thể xuống núi tìm cứu viện trước khi mặt trời lặn hay không. Trong sa mạc nhiệt độ không khí giảm rất nhanh, cô lại ngâm mình dưới nước, cơ thể sẽ mất nhiệt nhanh chóng. Huống hồ những kẻ bên ngoài kia có thể tiến vào bất cứ lúc nào, bọn chúng có lẽ sẽ dừng lại khi thấy hẻm núi bị chặn, nhưng cũng có thể sẽ mạo hiểm lặn xuống nước.
Cô nhìn anh, im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài, bơi về phía anh.
“Anh có thể sẽ bị tôi hại chết đấy.” Cô cảnh cáo anh. “Tay chân tôi yếu, có thể rơi xuống đè vào anh bất cứ lúc nào.”
Anh cười, “Cô chỉ cần nhớ mỗi lần chỉ di chuyển một bộ phận, tay hoặc chân, đừng đồng thời di chuyển cả tay và chân, mỗi lần di chuyển một điểm tựa, sẽ dễ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.”
“Bây giờ phải làm thế nào?” Điềm Điềm hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
“Dựa lưng vào đây.” Anh ta tránh ra, hướng dẫn, “Chân để ở bên kia.”
Dưới sự trợ giúp của anh, cô dựa lưng vào vách đá bên này, chân để bên kia, đầu tiên là một chân, sau đó là chân còn lại. Đá dính nước rất trơn, nhưng may là khi cô vội vã lao xuống tầng đã đi giày chạy, đó là một lựa chọn đúng đắn, mặc dù vừa rời khỏi nước nên cơ thể rất nặng, nhưng cô vẫn ổn định được thân thể.
“Bây giờ đưa tay trái lên trên. Sau đó là tay phải. Lấy tay chân chống cho thân thể. Chân trái lên trên, ổn định xong lại đổi chân phải.”
Ok, cái này đơn giản, cô làm được, so với lặn xuống nước thì dễ hơn, ít nhất cô có thể thoải mái hít thở.
“Một lần chỉ di chuyển một điểm thôi.” Anh ta nói với cô, “Đừng sốt ruột, cô có chạy bộ đúng không?”
“Ừm.” Cô nhìn lên trên, tập trung di chuyển tay chân.
“Cái này giống chạy bộ, chúng ta không chạy nước rút, tới được đích mới là quan trọng nhất.”
Cô gật đầu, không nhìn xuống, rất nhanh đã cách mặt nước hơn hai mét.
Anh hy vọng điều đó có nghĩa là cô không sợ độ cao. Cô vẫn còn đang run rẩy, nhưng là do lạnh. Anh nhìn thấy mỗi khi gió thổi qua, trên cánh tay cô sẽ nổi da gà.
Cô gái này có một cơ thể rất đẹp, ngực tròn, mông cong, đường cong xinh đẹp, tay và chân dài. Không giống dáng người mình dây phổ biến hiện nay, cơ thể cô có lồi có lõm, thậm chí có chút cơ bắp.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất hấp dẫn, nếu không phải đang chạy trốn thì anh sẽ tiếp tục ngắm.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu quả ớt nhỏ này biết anh đang từ dưới ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, chỉ sợ sẽ không muốn tiếp tục leo lên nữa đâu.
Anh lặng lẽ cười tự giễu, tiếp tục leo lên vách đá, đồng thời nói chuyện phiếm để dời sự chú ý của cô.
“Cô bình thường vận động bằng cách nào? Chạy bộ sao?”
“Bơi.”
“Chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?”
“Cô có cơ bắp.”
Cô suýt nữa trượt tay, vội vàng giữ cân bằng, vừa tiếp tục leo lên vừa hỏi: “Anh nói anh tên Tăng Kiếm Nam phải không?”
“Đúng vậy. Tăng trong Tăng Tử [1], Kiếm trong đao kiếm, Nam trong đông tây nam bắc.”
[1] Tăng Tử (曾子), tên thật là Tăng Sâm (曾参) (505 TCN – 435 TCN), tự Tử Dư, người Nam Vũ thành, nước Lỗ (nay là huyện Bình Ấp, tỉnh Sơn Đông), là học trò xuất sắc của Khổng Tử
“Anh Tăng Kiếm Nam.”
“Hử?”
“Phiền anh...” Cô ngửa đầu nhìn hẻm núi phía trên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạm thời ngậm cái miệng chó của anh lại, được không?”
“Rất xin lỗi.” Anh cười ra tiếng,“Tôi không nhịn được.”
“Chỉ cần vài phút là tốt rồi.”
“Ok, ok.” Anh ta cười nói: “Tôi ngậm ngay đây.”
Anh ta im lặng chỉ được có vài giây.
“Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Cô nhíu mày không nói, tiếp tục tập trung leo lên.
Trong hẻm núi màu cam chỉ có tiếng thở dốc của cô và âm thanh di chuyển chậm chạp.
Tuy rằng cô không trả lời, anh ta vẫn ‘bất khuất’ mở miệng dụ dỗ, “Một vấn đề thôi.”
Cô tò mò không hiểu anh nhất quyết muốn hỏi vấn đề gì, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Vấn đề gì?”
Nhìn người phía trên, cặp môngkhông ngừng di chuyển lên trên trong lớp quần ướt đang nhỏ giọt, anh thật sự rất khó tập trung nhưng lại không nỡ dời mắt, chỉ đành cố gắng đẩy những ảo tưởng và vấn đề tình dục ra khỏi đầu, hỏi một vấn đề tương đối không dâm đãng.
“Có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?”
Cô hơi sửng sốt, “Anh muốn số điện thoại của tôi làm gì?”
“Hẹn cô đi ăn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm bỗng đỏ ửng, không biết nên tức giận hay nên cười.
“Đầu anh có vấn đề à?”
“Không có.”
Cô gần như có thể nhìn thấy từ bầu trời xanh trên đầu hình ảnh khóe miệng anh ta cong lên, khuôn mặt tươi cười rất lưu manh. Cô rất muốn lườm cho anh ta một cái, nhưng không dám nhìn xuống, dù sao có cúi đầu cũng không nhìn thấy mặt anh ta.
Điềm Điềm không biết mình nên nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy tình huống lúc này vô cùng vớ vẩn nhưng lại làm cho người ta bất giác mặt đỏ tim đập.
Đúng lúc này, bàn tay sờ lên trên chạm vào góc cạnh thô ráp của một tảng đá. Cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì từ chỗ này leo lên trên sẽ dễ dàng hơn, điều đó cho thấy cô đã vượt qua được nửa chặng đường.
Cô không biết mình đi nhanh như vậy đấy.
Điều đó không có nghĩa là cô không mệt, tay cô đang run rẩy, chân cũng bởi vì dùng sức mà ê ẩm, nhưng đã đi được nửa chặng đường thật sự làm lòng người phấn chấn.
Điềm Điềm lại ngẩng đầu nhìn lên trời xanh đang rộng dần, cô vừa thở vừa tìm kiếm đường dễ di chuyển hơn. Trong khi đó, anh ta ở bên dưới lại tiếp tục hỏi.
“Sao nào?”
“Sao nào cái gì?”
“Có thể cho tôi số của cô chứ?”
Đường này dễ leo, một tay cô bám vào đầu rãnh lõm, dùng cả tay lẫn chân nâng cả cơ thể lên trên sau đó chân phải dẫm lên một điểm tựa khác, lại không nhịn được hỏi: “Anh có biết là chúng ta đang chạy trốn không?”
“Tất nhiên.” Anh ta theo sát, đồng thời chú ý đường di chuyển của cô.
“Vậy mà anh vẫn muốn biết số điện thoại của tôi?” Chân trái của cô trượt một cái, nhưng bả vai của anh ta kịp thời xuất hiện.
“Đúng vậy.” A Nam thấy cô kinh hãi cúi đầu, anh nhìn cô cười, “Đừng nhìn xuống, tiếp tục leo lên.”
Cô tiếp tục leo lên, lại không nhịn được hỏi: “Anh hỏi số điện thoại của tôi chỉ vì muốn mời tôi ra ngoài ăn?”
“Nếu cô muốn.”
Điềm Điềm đỏ mặt, thở hổn hển tìm một điểm tựa khác để đặt chân, leo lên trên, cô im lặng vài giây rồi đọc một dãy số.
Anh nhếch miệng cười, khi cô không tìm thấy điểm tựa, anh nhanh chóng theo một đường khác khó khăn hơn để leo lên đỉnh, sau đó quay lại vươn tay về phía cô.
Điềm Điềm nắm lấy tay anh ta, anh ta kéo cô lên một cách dễ dàng.
Cô quỳ trên đá cát đỏ thở hổn hển.
Trời xanh trước mắt kéo dài đến tận đường chân trời phía xa, mặt trời trên đỉnh đầu sưởi ấm cơ thể lạnh như băng đang run rẩy của cô.
Toàn thân cô mệt mỏi, nằm bẹp trên mặt đất.
Người đàn ông giống như người nhện kia đứng chắn ánh mặt trời, nhìn cô cười, nói.
“Xem đi, leo lên đây dễ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.”