Nguyên tác: Death On The Nile (1937)
Số lần đọc/download: 877 / 208
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:35 +0700
Chương 12
C
ORNELIA ROBSON LÚC NÀY đang đứng bên trong ngôi đền Abu Simbel. Đó là một buổi tối ngày kế tiếp – một đêm rất nóng. Chiếc Karnak đang neo đậu tại Abu Simbel để mọi người có thể tham quan ngôi đền một lần nữa, lần này bằng ánh sáng nhân tạo. Sự khác biệt này thật đáng xem, và Cornelia đã nhận xét về sự kiện này với anh Ferguson đang đứng cạnh bên cô.
“Giờ thì anh thấy được toàn bộ rồi đó!” cô nói. “Tất cả mọi kẻ thù đều bị Vua chém đầu – họ chỉ cần bị loại ra ngoài thôi. Ở đó có một lâu đài thật dễ thương mà em chưa từng thấy bao giờ. Ước gì có bác sĩ Bessner ở đây, ông ấy sẽ kể cho em nghe về nó.”
Ferguson buồn rầu nói: “Làm sao em lại nghĩ ông già ngốc nghếch đó hơn anh chứ?”
“Tại sao ư, ông ấy là một trong những người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp.”
“Một ông già kiêu ngạo.”
“Em không nghĩ anh nên nói như thế.”
Chàng trai bất chợt nắm chặt lấy tay cô. Từ ngôi đền, họ dần tiến vào vùng có ánh trăng.
“Tại sao em cứ đeo theo ông già béo chán ngắt ấy – và để cho bản thân mình bị bắt nạt, hành hạ bởi bà già hay cau có vậy?”
“Thôi nào, anh Ferguson!”
“Em không có linh hồn sao? Em không biết là em cũng là người bình thường như bà ta sao?”
Cornelia thành thật thú nhận: “Nhưng em không vậy!”
“Em không giàu như thế; em tính nói như vậy phải không?”
“Không, không phải thế đâu. Dì Marie có học thức, và…”
“Học thức à!” Chàng trai đột nhiên thả tay cô, cũng nhanh như lúc nắm lấy nó. “Từ đó làm anh phát ốm.”
Cornelia nhìn anh cảnh giác.
“Bà ấy không thích em nói chuyện với anh phải không?” chàng trai hỏi.
Cornelia đỏ bừng mặt và cảm thấy bối rối.
“Sao nào? Bởi vì bà nghĩ anh không cùng tầng lớp chứ gì! Pah! Không phải điều đó làm em đỏ mặt đấy chứ?”
Cornelia run run: “Em mong anh đừng nổi quạu lên vì mọi thứ nhé.”
“Em – một người Mỹ như em – lại không nhận ra sao, rằng mọi người đều sinh ra được tự do và bình đẳng?”
Cornelia trả lời với sự tin chắc chắn một cách điềm tĩnh: “Không phải thế đâu.”
“Cô gái dễ thương của anh, đó là một phần của hiến pháp nước em đấy!”
“Dì Marie nói rằng những chính trị gia không phải là người đàng hoàng,” Cornelia đáp. “Và dĩ nhiên là mọi người không bình đẳng. Nó không có nghĩa lý gì cả. Em biết em thuộc dạng người chỉ nên quanh quẩn trong nhà, và đôi lúc em cũng cảm thấy đau khổ vì điều đó, nhưng em đã vượt qua được. Em muốn mình được sinh ra duyên dáng và xinh đẹp như cô Doyle, nhưng em không được như vậy, do vậy em nghĩ không đáng để lo nghĩ nữa.”
“Cô Doyle ư!” Ferguson kêu lên với sự khinh thường. “Cô ấy là loại phụ nữ đáng bị bắn bỏ để làm gương nhất.”
Cornelia nhìn anh lo lắng.
Cô nói một cách đáng mến: “Em tin rằng đó là do hệ tiêu hóa của anh thôi. Em có một loại thuốc đặc biệt mà dì Marie từng thử một lần. Anh có muốn thử nó không?”
Ferguson đáp: “Em không đáng bị như thế chút nào!”
Anh quay bước đi. Còn Cornelia bước tiếp về phía con thuyền. Ngay lúc cô bước qua cầu lên tàu, anh lại một lần nữa bắt kịp cô.
“Em là người dễ thương nhất trên chuyến tàu này. Em nhớ điều này nhé,” anh nói.
Cornelia đỏ mặt vui sướng sóng đôi với người thanh niên về phòng quan sát. Bà Van Schuyler đang nói chuyện với bác sĩ Bessner về một số khách hàng trung thành của ông.
Cornelia nói một cách hối lỗi: “Cháu hi vọng cháu đi không lâu, thưa dì Marie.”
Nhìn đồng hồ, người phụ nữ lớn tuổi liền đáp lại: “Mày không nhanh chân gì cả vậy? Và mày đã làm gì cái khăn choàng tím của dì rồi hả?”
Cornelia nhìn quanh và nói: “Để cháu xem thử coi nó có trong ca-bin không, dì Marie nhé?”
“Dĩ nhiên là nó không có ở đó rồi! Dì vừa dùng nó ngay sau bữa tối ở đây mà, dì chưa đi đâu khác cả. Nó đã ở trên chiếc ghế.”
Cornelia tìm kiếm quanh đó.
“Cháu không thấy nó ở đâu hết, thưa dì Marie.”
“Vớ vẩn!” bà Van Schuyler sẵn giọng. “Kiếm đi mày.” Đó là một lời ra lệnh như người ta thường nói với con chó, và Cornelia đã vâng lệnh theo cách của một con chó. Anh Fanthorp đang ngồi ở chiếc bàn gần đó im lặng đứng dậy và giúp cô. Nhưng chiếc khăn vẫn không tìm thấy đâu.
Ngày hôm đó nóng và ngộp bất thường đến nỗi hầu hết mọi người đều đi nghỉ sớm sau khi lên bờ thăm ngôi đền. Vợ chồng nhà Doyle đang chơi bài tây với Pennington và Race nơi chiếc bàn ở ngay góc. Người khác còn lại trong phòng là Hercule Poirot – đang ngáp đến chảy nước mắt tại một chiếc bàn nhỏ gần cửa.
Bà Van Schuyler, đang trên đường về đi ngủ cùng với Cornelia và cô Bowers, ngừng lại ngay chỗ ông ngồi. Ông khép chân lại một cách lịch sự, ngáp một cái rõ to.
Bà Van Schuyler lên tiếng: “Tôi chỉ mới vừa nhận ra ông là ai, ông Poirot. Tôi đã nghe kể nhiều về ông từ người bạn thân Rufus Van Aldin. Lúc nào đó ông phải kể cho tôi nghe các vụ án của ông nhé.”
Chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, Poirot đáp lễ một cách có lệ. Với một cái gật đầu lịch sự nhún nhường, bà Van Schuyler bước đi.
Poirot lại ngáp, ông có cảm giác nặng nề và đờ đẫn với cơn buồn ngủ mà không tài nào mở mắt nổi. Ông liếc mắt qua những người đang mê mải chơi bài, rồi đưa mắt qua anh Fanthorp đang đắm mình trong một cuốn sách. Ngoài họ ra, trong phòng không còn ai nữa.
Viên thám tử đi qua cánh cửa xoay để ra boong tàu. Jacqueline de Bellefort, đang rơi nước mắt lã chã đi dọc theo con tàu, gần như đụng phải ông.
“Xin lỗi cô.”
Cô nói: “Trông ông buồn ngủ đấy, ông Poirot.”
Ông thành thật thừa nhận: “Đúng vậy – tôi đang thèm ngủ. Tôi không mở nổi mắt mình đây. Thế là gần hết một ngày và là một ngày mệt nhọc.”
“Vâng.” Cô gái dường như lo nghĩ về điều đó. “Đây là ngày mà mọi thứ – vỡ lở! Đổ vỡ! Khi một người không thể tiếp tục…” Cô xuống giọng đầy mê hoặc. Cô không nhìn ông, mà nhìn ra bãi cát. Bàn tay cô nắm chặt, thật chặt…
Bỗng nhiên sự căng thẳng biến mất. Cô thốt lên: “Chúc ông ngủ ngon, ông Poirot.”
“Chúc cô ngủ ngon.”
Hai ánh nhìn đan vào nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nghĩ về ngày hôm sau, ông cho rằng có một điều gì đó trong ánh mắt ấy. Ông sẽ nhớ mãi.
Rồi ông tiến về ca-bin của mình, còn cô thì tiến thẳng về phòng quan sát.
Cornelia, đã từng phải thực hiện nhiều yêu cầu và niềm vui thích của bà Van Schuyler, mang theo đồ may vá quay lại phòng quan sát. Ít nhất thì bản thân cô chưa cảm thấy buồn ngủ. Trái lại, cô thấy mình tỉnh như sáo và có phần hơi phấn khích.
Bốn người kia vẫn đang chơi bài. Ở một cái ghế khác, Fanthorp đang im lặng đọc sách, trong khi Cornelia ngồi xuống cùng mớ đồ thêu thùa của mình.
Độ nhiên, cánh cửa mở ra và Jacqueline de Bellefort bước vào. Cô đứng ngay chỗ ra vào, đầu hất ra sau. Sau đó cô nhấn chuông và đi nép qua Cornelia, đoạn ngồi xuống.
Cô hỏi: “Lên bờ chưa?”
“Rồi. Tôi nghĩ thật tuyệt vời khi ở dưới ánh trăng.”
Jacqueline gật đầu. “Đúng, một đêm thật tuyệt… Một đêm trăng mật thật sự.” Cô gái đưa mắt qua bàn đang chơi bài – nhìn Linnet Doyle một lúc.
Có cậu bé tới trả lời chuông. Jacqueline kêu một ly rượu to. Lúc cô đang kêu đồ uống thì Simon Doyle liếc nhanh về phía cô. Một sự lo lắng hiện giữa đôi mắt của anh.
Vợ anh nhắc nhở, “Simon, mọi người đang đợi anh tố đấy.”
Jacqueline cất tiếng hát nho nhỏ. Khi thức uống đến, cô đón lấy và nói: “Ở nơi đây sắp có chuyện lớn rồi.”
Một lần nữa, từ chiếc bàn chơi bài, Simon lại đưa mắt nhìn qua. Những lần tố của anh có vẻ không tập trung. Bạn chơi Pennington liền nhắc anh tiếp lượt.
Jacqueline lại tiếp tục hát, lúc đầu hơi nhỏ nhưng về càng sau càng lớn dần: “Anh từng là người đàn ông của cô và anh đã phản bội cô…”
Simon nói với Pennington: “Ngu quá, tôi không để anh đánh đầu, thành thử bây giờ người ta ăn sạch sẽ.”
Linnet đứng dậy.
“Em buồn ngủ rồi. Em nghĩ em sẽ đi ngủ đây.”
Đại tá Race tán thành: “Cũng đến lúc đi về rồi.”
Pennington đồng ý: “Tôi đi với ông.”
“Đi thôi, Simon?”
Doyle từ tốn nói: “Anh chưa đi được. Anh muốn uống một ly đã.”
Linnet gật đầu và đi ra. Race tiếp bước theo cô, còn Pennington uống hết ly nước rồi cũng ra theo.
Cornelia bắt đầu dọn dẹp đồ thêu lại.
Jacqueline lên tiếng: “Đừng đi ngủ vội, cô Robson. Xin đừng đi. Tôi có cảm giác phải chịu đựng cả đêm. Đừng để tôi một mình.”
Cornelia lại ngồi xuống.
Jacqueline tiếp: “Những người phụ nữ chúng ta phải cùng liên kết lại chứ.”
Cô lại hất đầu ra sau và cười phá lên – một nụ cười chát chúa không có lấy bất kì một nét vui vẻ nào.
Ly thứ hai được đưa đến.
Jacqueline hỏi: “Uống gì không?”
Cornelia trả lời: “Không, cám ơn cô.”
Jacqueline hơi nghiêng ghế và hát to lên: “Anh từng là người đàn ông của cô và anh đã phản bội cô…”
Fanthorp sang trang tờ Europe from Within.
Simon Doyle lấy một tờ tạp chí.
Rồi Cornelia nói: “Thật vậy sao, chắc tôi đi ngủ đây. Bây giờ cũng trễ lắm rồi.”
“Cô chưa thể đi ngủ được.” Jacqueline tuyên bố. “Tôi cấm cô. Kể cho tôi nghe về cô đi.”
“À – tôi cũng không biết nữa. Không có gì để kể cả,” Cornelia run run đáp. “Tôi chỉ ở nhà, chưa đi đây đi đó nhiều. Đây là chuyến đi đầu tiên đến châu Âu của tôi. Tôi thích từng phút một chuyến đi này.”
Jacqueline cười vang.
“Cô đúng là người hạnh phúc. Chúa ơi, tôi mong được như cô vậy.”
“Ồ, thật hả cô? Nhưng ý tôi là… tôi chắc là…”
Cornelia cảm thấy bực bội. Không nghi ngờ gì nữa, cô de Bellefort đã uống quá nhiều. Cô đã từng thấy nhiều người say mèm trong suốt những năm có luật cấm rượu. Nhưng còn có điều gì khác nữa…
Jacqueline de Bellefort đang nói chuyện với cô – đang nhìn cô – mà không, Cornelia có cảm giác như cô gái ấy đang trò chuyện với một người nào khác…
Nhưng ở đấy chỉ có hai người ở trong phòng. Anh Fanthorp và anh Doyle – Fanthorp thì đang chìm đắm trong quyển sách của mình. Còn Doyle có vẻ hơi kì lạ – một vẻ cảnh giác chăm chú hiện trên gương mặt anh.
Jacqueline đề nghị lại một lần nữa: “Kể cho tôi nghe về cô đi.”
Vâng lời như mọi khi, Cornelia cố gắng làm theo. Cô nói, có phần hơi nặng nhọc, về những chi tiết nhỏ nhặt không cần thiết về cuộc sống của cô. Cô không phải là người hay nói, mà việc của cô thường là lắng nghe. Vậy mà cô de Bellefort dường như vẫn muốn biết. Khi Cornelia bắt đầu khựng lại, người kia nhanh chóng hối thúc cô.
“Tiếp đi – kể thêm cho tôi nghe.”
Và rồi Cornelia tiếp tục – “Dĩ nhiên, Mẹ là người rất tinh tế – có vài ngày mẹ không đụng đến thứ gì khác ngoài ngũ cốc…” – và đau lòng nhận ra rằng tất cả những gì cô thốt ra đều không có một chút thú vị nào. Nhưng cô ấy có hứng thú không? Bằng cách nào đó cô ấy không nghe đến một điều gì khác – hay, chẳng hạn, vì một điều gì khác? Cô ấy đang nhìn Cornelia, đúng vậy, nhưng chẳng phải có người khác cũng đang ngồi trong phòng hay sao?
“Và tất nhiên chúng tôi có những lớp nghệ thuật rất hay, và cuối mùa đông vừa rồi tôi đã học lớp…”
Trời đã khuya chưa nhỉ? Chắc là khuya lắm rồi. Cô cứ nói và nói. Chỉ đến khi có chuyện xảy ra…
Ngay lập tức, như đáp lại lời cầu nguyện của cô, đã có việc xảy ra. Đúng vào thời khắc đó. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.
Jacqueline quay đầu sang nói với Simon Doyle.
“Nhấn chuông đi Simon. Em muốn thêm một ly nữa.”
Simon ngước mắt lên khỏi tờ tạp chí và khẽ khàng: “Những người phục vụ đã đi ngủ rồi. Đã quá nửa khuya rồi đấy.”
“Em nói rồi, em muốn một ly nữa.”
Simon vẫn nhẹ nhàng: “Em đã uống đủ rồi đấy, Jackie.”
Cô lượn lờ quanh chỗ anh.
“Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Anh nhún vai: “Không có liên quan gì.”
Cô nhìn anh trong giây lát rồi nói tiếp: “Có chuyện gì vậy, Simon? Anh sợ à?”
Simon không trả lời, thay vào đó anh lại đưa tờ tạp chí lên.
Cornelia lẩm bẩm: “Ôi – trễ đến thế rồi cơ à… tôi… phải…”
Cô gái khốn khổ trở nên lúng túng, làm rớt cái đê…
Jacqueline ra lệnh: “Không được đi ngủ. Tôi muốn có một người phụ nữ ở bên cạnh – để ủng hộ tôi.” Cô lại phá lên cười. “Cô có biết Simon ở đằng kia sợ gì không? Anh ta sợ tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện về cuộc đời tôi.”
“Ồ, thật thế sao?”
Cornelia đang trở thành nạn nhân của các tình cảm mâu thuẫn. Cùng lúc, cô cảm thấy thật sự bối rối nhưng cũng có phần hồi hộp. Simon Doyle trông sao… sao mà xấu thế.
“Đúng, đây là một câu chuyện rất buồn,” Jacqueline nói; cô xuống giọng chế giễu. “Anh ta đối xử với tôi rất tệ, có phải vậy không, Simon?”
Simon Doyle lạnh lùng đáp lại: “Đi ngủ đi, Jackie. Em say quá rồi đấy.”
“Nếu anh cảm thấy bối rối, Simon yêu quý, tốt hơn hết anh nên rời khỏi đây đi.”
Simon Doyle nhìn cô. Bàn tay đang cầm quyển tạp chí run lên tí chút, nhưng anh vẫn thẳng thừng nói: “Anh vẫn ở đây đấy.”
Cornelia tiếp tục lắp bắp lần thứ ba: “Tôi thật sự phải… trễ quá rồi…”
Jacqueline đáp sẵng: “Cô không được đi.” Cô đưa tay ra và giữ chặt cô gái kia trên ghế. “Cô phải ở lại và nghe những gì tôi sắp nói đây.”
“Jackie,” Simon đanh tiếng nói. “Em đang tự làm trò ngốc nghếch đấy! Vì Chúa, hãy đi ngủ đi.”
Jacqueline thình lình đứng dậy khỏi ghế. Cô tuôn ra một hơi. “Anh sợ gây sự chứ gì? Bởi vì anh là người Anh mà, quá… quá thận trọng! Anh muốn tôi cư xử ‘lịch sự’ đúng không? Nhưng tôi không quan tâm tới chuyện tôi có cư xử lịch sự hay không! Anh nên rời khỏi đây nhanh thì hơn… bởi vì tôi sẽ nói… rất nhiều đấy.”
Jim Fanthorp cẩn thận đóng cuốn sách lại, ngáp rồi liếc đồng hồ, và đứng dậy đi ra. Đây là cách xử sự mang đậm phong cách Anh và khó được chấp nhận.
Jacqueline lại đong đưa chiếc ghế của mình và trừng trừng nhìn Simon.
“Anh là đồ ngốc,” cô gằn giọng. “Anh tưởng sau khi anh đối xử với tôi như vậy là có thể bỏ đi được sao?”
Simon mở miệng, nhưng rồi lại ngậm lại. Anh ngồi im như thể đang hi vọng sự thái quá của cô sẽ tự dập tắt, một khi anh không nói gì thêm để cô cáu.
Giọng Jacqueline càng lúc càng khô khốc và nhừa nhựa. Nó khiến cho Cornelia hứng thú, cô vốn không quen với việc phô bày cảm xúc thật sự.
Jacqueline nói tiếp: “Tôi đã nói với anh rồi, thà tôi giết anh sớm còn hơn thấy anh đi với con khác… Anh không hiểu ý tôi sao? Anh lầm rồi. Tôi đã… đợi bao lâu nay! Anh là người đàn ông của đời tôi! Anh có nghe không? Anh thuộc về tôi…”
Simon vẫn không mở lời. Tay Jacqueline lục lọi gì đấy ở trong túi xách để trên chân. Cô nghiêng người về trước.
“Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ giết anh và tôi sẽ làm đấy…” Đột nhiên cô giơ lên một vật sáng lấp lánh. “Tôi sẽ bắn anh như bắn một con chó – anh chẳng khác nào một con chó bẩn thỉu cả…”
Cuối cùng, Simon cũng có phản ứng. Anh đứng phắt dậy, nhưng cùng lúc ấy cô gái đã siết cò…
Simon ngã gập người xuống – đổ qua chiếc ghế… Cornelia thét váng lên và chạy vùng ra cửa. Jim Fanthorp lúc ấy đang ở bên ngoài tựa mình vào thành tàu. Cô thảng thốt gọi anh.
“Anh Fanthorp… Anh Fanthorp…”
Người thanh niên chạy lại; cô lập cập nắm lấy tay anh…
“Cô ấy đã bắn anh ta. Ối! Cô ấy đã bắn anh ta…”
Simon vẫn nằm ngửa vắt qua chiếc ghế… Jacqueline đứng như trời trồng. Cô run rẩy, đôi mắt nở to đầy sợ hãi nhìn chăm chăm vào vết máu đỏ đang loang lổ nơi quần của Simon, ngay dưới đầu gối, chỗ anh đang dùng một chiếc khăn tay để che vết thương lại.
Jacqueline lắp bắp: “Em không có ý như vậy… Ôi trời ơi, em thật sự không có ý đó…”
Khẩu súng rơi khỏi bàn tay run rẩy của cô gái va vào boong tàu kêu vang. Jacqueline đá văng nó đi. Và khẩu súng chui tọt xuống dưới gầm của một trong các chiếc ghế dài ở đấy.
Simon lạc giọng thều thào: “Fanthorp, vì Chúa, khi có người tới… nói hộ là mọi việc ổn nhé – một tai nạn – hay cái gì đấy. Không nên làm rùm beng chuyện này.”
Fanthorp nhanh ý hiểu và gật đầu. Anh mau mắn đứng chắn ngay cửa, nơi xuất hiện một gương mặt của người thuộc vùng Nubia đang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Anh phân bua: “Mọi việc ổn… ổn cả! Chỉ là đùa giỡn qua lại thôi mà!”
Gương mặt đen đúa kia trông có vẻ nghi ngờ, thắc mắc, rồi cảm thấy yên lòng. Một nụ cười lộ hàm răng trắng bóc. Thằng nhóc gật đầu và bỏ đi.
Fanthorp liền quay lại.
“Ổn rồi. Đừng nghĩ là có người nghe thấy nữa đấy. Anh biết không, nó chỉ như tiếng bật nắp chai thôi. Bây giờ việc tiếp theo…”
Người thanh niên giật mình. Jacqueline bất ngờ khóc như mất trí.
“Ôi, Chúa ơi. Ước gì em chết đi cho rồi… Em sẽ tự tử. Em chết thì hơn. Ôi, em đã làm gì vậy… em đã làm gì thế này?”
Cornelia bước nhanh đến cô.
“Nín đi nào, ngoan nào, nín đi.”
Trán Simon ướt sũng, gương mặt nhăn nhó vì đau, nói gấp gáp: “Hãy mang cô ấy đi đi. Vì Chúa, xin hãy đưa cô ấy ra khỏi đây! Fanthorp, anh hãy đưa cô ấy về lại ca-bin của cô ấy giùm. Cô Robson, xin vui lòng gọi cô y tá đến giúp cho.” Anh nhìn hết người này đến người kia một cách van lơn. “Đừng rời cô ấy. Cần phải đảm bảo cô ấy an toàn, có một người y tá trông nom. Sau đó hãy gọi giùm Bessner đến. Vì Chúa, đừng để chuyện này đến tai vợ tôi nhé.”
Jim Fanthorp gật đầu hiểu chuyện. Chàng thanh niên trầm tĩnh thật điềm đạm trong tình huống khẩn cấp.
Anh và Cornelia đang cố gắng đưa cô gái khóc lóc, vùng vằng ra khỏi phòng lớn và trở về ca-bin. Ở đấy họ gặp thêm rắc rối với cô. Cô gái vùng vẫy thoát ra, và gào khóc càng thảm thiết.
“Tôi phải nhảy xuống nước chết cho rồi… tôi nhảy xuống nước chết cho rồi… Tôi không đáng sống, ôi, Simon… Simon ơi!”
Fanthorp nói với Cornelia: “Tốt hơn hết là gọi cô Bowers. Tôi sẽ trông chừng khi cô đi.”
Cornelia gật đầu và nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngay khi cô vừa rời khỏi, Jacqueline ghì lấy Fanthorp.
“Chân anh ấy đang chảy máu… chân anh ấy bị gãy rồi… Anh ấy có thể chảy máu đến chết mất. Tôi phải ra chỗ anh ấy thôi… Ôi, Simon… Simon… sao em lại thế chứ?”
Tiếng cô lớn dần. Fanthorp liền vỗ về: “Im lặng nào – im lặng nào… Anh ấy sẽ ổn thôi!”
Cô lại vùng giãy.
“Để tôi đi! Để tôi nhảy khỏi tàu… Để tôi tự tử đi!”
Fanthorp nắm lấy vai Jacqueline và đẩy cô lên giường.
“Cô phải ở đây. Đừng làm nhặng xị lên nữa. Thả lỏng người ra. Mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi nói với cô rồi mà.”
Đáp lại, cô gái rối trí đã cố gắng kiềm bản thân đôi chút, nhưng anh chỉ nhẹ nhõm khi thấy rèm cửa được vén lên và cô Bowers, trong trang phục kimono gọn gàng nhưng không được duyên dáng lắm, bước vào cùng Cornelia.
Cô Bowers nhanh miệng hỏi: “Nào bây giờ thì mọi việc là thế nào đây?”
Cô tiếp nhận mọi thứ mà không có biểu hiệu của sự ngạc nhiên hay cảnh giác nào.
Fanthorp rời cô gái mệt đừ kia và nhanh chóng đến ca-bin của bác sĩ Bessner. Anh gõ cửa và đẩy luôn vào.
“Bác sĩ Bessner?”
Một tiếng ngáy vang lên, và một giọng nói giật mình hỏi: “Gì? Có gì thế?”
Cùng lúc ấy Fanthorp bật đèn lên. Vị bác sĩ chớp chớp mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác nào một con cú lớn.
“Doyle… Anh ấy bị bắn. Cô de Bellefort đã bắn anh ấy. Doyle đang ở trong phòng lớn. Ông có thể tới được không?”
Người bác sĩ to con phản ứng tức thời. Ông hỏi một vài câu ngắn gọn, rồi xỏ dép đi trong phòng và khoác áo vào, không quên lấy theo một túi nhỏ đựng những thứ cần thiết và cùng Fanthorp đi ra sảnh.
Simon đang cố gắng mở cửa sổ bên cạnh. Anh dựa đầu vào khung cửa, và hít thở. Mặt anh tái mét.
Bác sĩ Bessner đến bên cạnh Simon.
“Hả? Thế nào? Ở đây chúng ta có gì nào?”
Có một chiếc khăn tay đẫm máu và một vết cháy xém ở trên thảm.
Quá trình thăm khám của vị bác sĩ bị ngắt quãng bởi những tiếng cằn nhằn và ca thán bằng tiếng Đức.
“Đúng, cái này xấu rồi đây… Xương bị vỡ. Và mất nhiều máu. Này Fanthorp, anh và tôi phải đưa cậu ấy đến ca-bin của tôi. À – như thế này. Cậu ấy không thể đi được. Chúng ta phải khiêng cậu ấy thôi.”
Khi hai người vừa nhấc Simon ấy lên, Cornelia xuất hiện ở ngay cửa. Thấy bóng cô, vị bác sĩ liền nói với sự hồ hởi.
“À, cô đấy hả? Tốt. Đi cùng với chúng tôi. Tôi cần có người giúp đỡ. Cô sẽ khá hơn anh bạn ở đây. Anh ấy có vẻ hơi xanh xao rồi đấy.”
Fanthorp cười mệt mỏi. “Tôi gọi cô Bowers nhé?” anh ngỏ ý.
Ông nói tiếp: “Cô sẽ làm tốt thôi, cô gái trẻ à. Cô sẽ không xỉu hay bị hoảng loạn đâu, phải không cô?”
Cornelia vui vẻ đáp: “Tôi có thể làm những gì mà ông chỉ tôi.”
Bessner gật đầu hài lòng.
Việc di chuyển kéo dài theo dọc con tàu.
Mười phút tiếp theo dành cho ca phẫu thuật và Jim Fanthorp thấy chẳng hứng thú chút nào. Anh thầm cảm thấy hổ thẹn khi so sánh bản thân mình với sức chịu đựng phi thường của Cornelia.
Cuối cùng bác sĩ Bessner tuyên bố: “Tôi đã làm hết khả năng của mình rồi đấy. Anh là một người hùng, anh bạn ạ.” Vị bác sĩ vỗ vai Simon động viên. Sau đó ông xắn tay áo lên và đưa chiếc kim tiêm xuống da.
“Và bây giờ tôi sẽ cho anh một thứ để anh ngủ. Còn vợ anh, cô ấy thì sao?”
Simon đáp yếu ớt: “Cô ấy không cần biết cho đến sáng mai đâu…” Rồi anh tiếp. “Tôi – mọi người đừng trách Jackie… Đều là lỗi tại tôi. Tôi đã đối xử với cô ấy tệ bạc… tội nghiệp – cô ấy không biết mình đang làm gì nữa…”
Bác sĩ Bessner gật đầu thông cảm.
“Vâng, vâng – tôi hiểu…”
Simon tiếp tục van nài: “Lỗi của tôi…” Rồi mắt anh nhìn về Cornelia. “Phải có ai đó ở cùng với cô ấy. Cô ấy có thể – tự làm tổn thương mình…”
Bác sĩ Bessner bắt đầu tiêm cho Simon. Cornelia trả lời đĩnh đạc: “Mọi việc sẽ ổn thôi, anh Doyle. Cô Bowers sẽ ở cùng với cô ấy cả đêm nay…”
Gương mặt của Simon ánh lên sự biết ơn. Cơ thể anh giãn ra. Mắt anh nhắm lại. Bỗng nhiên anh giật mình mở mắt. “Fanthorp?”
“Vâng, anh Doyle.”
“Khẩu súng… không nên để… nằm ở đó. Bọn trẻ sẽ tìm thấy nó vào sáng mai…”
Fanthorp gật đầu. “Đúng thế. Tôi sẽ đi lấy nó đây.”
Anh bước ra khỏi ca-bin và đi dọc theo thân tàu. Cô Bowers xuất hiện ngay cửa ca-bin của Jacqueline.
Cô thông báo: “Cô ấy giờ ổn rồi. Tôi vừa tiêm một mũi mọc-phin cho cô ấy.”
“Nhưng cô sẽ ở cùng với cô ấy chứ?”
“Ồ, có chứ. Mọc-phin làm một số người phấn khích. Tôi sẽ ở đây suốt đêm.”
Fanthorp đi tiếp ra sảnh.
Khoảng ba phút sau, ở ca-bin Bessner có tiếng gõ cửa. “Bác sĩ Bessner?”
“Vâng?” Người đàn ông cao to ngay lập tức xuất hiện. Fanthorp ra dấu gọi ông ra ngoài sảnh.
“Ông này, tôi không sao kiếm ra khẩu súng…”
“Hả?”
“Khẩu súng. Nó rớt ra khỏi tay cô ấy. Rồi cô ấy đá nó vào gầm một cái ghế dài. Bây giờ thì nó không còn ở dưới ghế nữa.”
Cả hai người cùng nhìn nhau.
“Nhưng ai có thể lấy nó nhỉ?”
Fanthorp nhún vai.
Bessner thốt lên: “Thật kỳ lạ. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta có thể làm được gì đâu.”
Cả hai người chia tay trong sự thắc mắc và cảnh giác mơ hồ.