The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
iki vẫn sống được sau khi giấc mơ của mình bị bóp chết, cũng như đã sống sau khi mẹ bị giết. Dù mất mát nhiều, cô cũng được bù đắp nhiều hơn thế trong năm kế đó, vì có được những người bạn yêu mến cô, đồng minh với cô, chia giận sẻ buồn với cô và khích lệ cô có những giấc mơ mới.
Quan trọng nhất, dĩ nhiên là Helen. Niki tìm được ở bà sự ủng hộ tinh thần cần có để qua khỏi giai đoạn khó khăn ấy. Bà còn là nguồn tạo ra mục đích mới của Niki muốn trở thành y sĩ. Càng thân thiết với Helen, Niki càng có ý nghĩ muốn theo đuổi nghề này để chính mình thực hiện được điều mà người cô xem như mẹ đã không làm được.
Thật ra Helen không khuyến khích cô nuôi tham vọng ấy. Bà hài lòng vì sự lựa chọn của Niki chứng tỏ cô tha thiết với bà, nhưng bà cũng có cảm giác nghề ấy không nhất thiết là sự chọn lựa đúng đắn nhất đối với Niki. Điều này trở thành một đề tài khó đề cập đến giữa hai người. Mỗi khi Helen gợi ý cô nên nghĩ đến những nghể nghiệp khác, Niki thường tỏ ra bực tức và tự vệ.
- Có phải bà nghĩ rằng em không thể trở thành một y sĩ giỏi?
- Tôi nghĩ rằng em sẽ thành công ở bất cứ việc gì, nhưng tôi cho rằng em là một con người cần ánh sáng mặt trời, ngoài sự hoạt động và sống ngoài trời. Chắc là em không muốn sống cả đời trong những hành lang tồi tàn và những phòng mổ.
- Nhưng bà đã bằng lòng với nghề đó.
Lời qua tiếng lại giữa hai người khi nói về đề tài này, giống như giữa hai mẹ con thật sự, Niki nhận thấy vậy.
Niki cũng thân thiết hơn với Blake. Thoạt đầu giữa hai cô chỉ là tình bạn chơi. Blake làm cho Niki cảm thấy vui, còn có tình đằm thắm của Niki bổ túc cho tính xông xáo của Blake. Hai cô có thể cùng một lúc ở chung một chỗ không ai làm vướng bận ai. Những lúc đầu, mỗi cô đều có thói quen thủ thế, nên không ai tỏ ra dễ tin cậy và dễ thân mật đối với người khác.
Thành thử, khi Niki bị bắt buộc phải đột ngột thay đổi các ý định về Thế vận hội của mình, cô không muốn Blake, hay bất cứ ai khác, biết những lý do đích thực. Cô bắt Helen hứa giữ bí mật, còn đối với các cô gái khác, khi họ hỏi dồn dập, trước hôm thi tuyển, cô chỉ bảo rằng thần kinh của cô bị nao núng và cô ý thức rằng cô không đủ khả năng để đối phó với sức ép phi thường của sự thi đua ở Thế vận hội. Như để họ tin hơn, cô bỏ hẳn việc nhảy xuống nước, tuy rằng đúng hơn, bởi vì cô không còn cảm thấy có ích lợi gì để mất nhiều thì giờ quá như vậy vào môn thể thao ấy, nếu cô không còn có thể đạt đến đỉnh cao mới.
Blake có vẻ chấp nhận lối giải thích của cô. Nhưng rồi một đêm trong tháng năm, lúc đã khuya, một con dơi bay vào phòng ngủ của hai cô và lượn quanh làm cả hai thức giấc và Blake sợ hết hồn… cho đến khi nó đậu vào vách và Niki nhanh nhẹn, dịu dàng bắt nó vào tay rồi thả ra ngoài cửa sổ.
Trong khi hai cô đi nằm trở lại và dỗ giấc ngủ, Blake chợt nói:
- Chuyện ấy không dính dáng gì đến dây thần kinh, phải không?
Niki biết ngay cô ta nói về chuyện gì. Cô đáp: "Không", rồi kể hết sự thật cho Blake nghe. Khi cô kể xong, Blake kêu lên:
- Trời ơi, tại sao cậu không nói với tôi hồi đó? Nếu biết, tôi đã không để chuyện ấy xảy ra cho cậu. Thế nào tôi cũng tìm ra được sự ủng hộ. Có lẽ chỉ bằng cách chia đôi với cậu mọi thứ mà ông "via" của tôi đã gởi cho tôi - cũng như mình đã làm với áo quần. Ổng chẳng bao giờ biết đâu.
- Nhưng khi trả tiền trường thì thế nào ông cũng biết.
- Nếu vậy tôi đã có thể đòi ông nhận cậu làm con nuôi.
Niki cười to:
- Cám ơn. Nhưng ông đã có nhiều con gái rồi.
Lúc này Niki đã biết Blake là con gái thứ hai của ông. Ông có bốn đời vợ và cả thảy bốn con gái và hai con trai.
Sau khi Niki kể lại chuyện ông Weatherby đến thăm, giữa hai cô có một sự tin cậy lẫn nhau lạ thường. Không có việc gì họ không làm cho nhau, không có chuyện gì không nói với nhau. Cũng như với Helen, Niki có thể nói không dè dặt về mẹ cô và gia đình Hyland. Vì đã biết hết chuyện của Niki, một đêm Blake nêu lên một câu hỏi đáng chú ý. Tối đó cô ta và Niki đã xem tivi ở phòng đợi và theo dõi một đoạn phim của Perry Mason, trong đó một người đã giết chồng.
Niki trở về phòng để học bài, Blake hỏi:
- Có bao giờ cậu nghĩ rằng, có lẽ cha cậu làm việc đó không?
- Làm việc gì?
- Giết mẹ cậu?
Thoạt tiên, Niki gạt bỏ câu hỏi đó, vì cho rằng đó là sản phẩm trí tưởng tượng, ưa thích bi kịch hóa mọi chuyện của Blake. Nhưng rồi ý tưởng ấy một khi đã gieo, bắt đầu mọc rễ. Ngồi trong lớp, hay nằm thao thức trong canh khuya, cô đâm ra nghĩ ngợi về những cái đã thấy trong đêm ấy, cách đây chín năm. Những hình ảnh ấy còn lưu trong trí nhớ của cô không rõ rệt… nhưng Hyland đã có mặt ở đấy hay không?
Nhưng lý do gì để H.D giết Elle? Chắc chắn không phải để trốn khỏi trách nhiệm trợ cấp cho bà. Ông có thể trợ cấp tiền bạc một cách dễ dàng và dầu sao, ông đã tiếp tục trả các hóa đơn chi tiêu cho Niki từ đó đến nay.
Vậy thì do ông ghen tuông với Babe?
Niki tự hỏi ông có lý do gì để ghen không? Chẳng phải cô đã thấyy H.D cởi đồ Elle trong đêm ấy hay sao? Như vậy là bà đã nhận ông làm tình nhân trở lại.
Vả lại, khi cô khám phá ra xác mẹ, Elle đang mặc một cái áo dài lụa… và nằm cạnh một cửa sổ vỡ kính…
Mỗi lần Niki bắt đầu nghĩ đến chuyện ấy, những câu hỏi quay cuồng trong đầu óc cô cho đến khi, để cho khỏe, cô tự nhủ, kết luận của cuộc điều tra vể cái chết bất thường ấy có lẽ đúng sự thật. Chắc có thể tin được một tên trộm đã đến viếng căn nhà. Nhiều người biết Elle là tình nhân cũ của một người đàn ông giàu có; có thể chờ đợi ở chỗ bà có những đồ quý giá và bà sống một mình không ai bảo vệ. Có lẽ tên trộm thậm chí không phải là một tên chuyên nghiệp, chỉ là một người trong thị trấn đang cần tiền… một kẻ hoảng sợ lên khi Elle nghe tiếng kinh vỡ và đi đến xem. Phải, lời giải thích chính thức của cảnh sát không phải là vô lý…
Nhưng rồi Niki lại nhớ cách ông Weatherby đã nói thẳng thừng và đáng tin, khi đem quyền thế của ông Hyland ra hăm dọa cô. Vậy thì dù đã có những bằng chứng và ý kiến nào đã được đưa ra, được chứng thực bởi cảnh sát, quan tòa và các công dân của vùng Willow Cross, cô biết rằng những bằng chứng đó cũng không khác mấy cho dù H.D đã là thủ phạm thực sự.
Rốt cuộc, Niki nêu vấn đề ấy với Helen trong một lần dùng trà buổi chiều. Helen nói:
- Tôi nghĩ rằng em không khôn ngoan nếu yêu cầu khui lại vụ án, trừ phi có bằng chứng nào mới phát hiện. Hỏi dò một cách chung chung, đưa ra những lời buộc tội có thể bị chứng minh là không có cơ sở, những việc đó không có lợi cho em. H.D Hyland là ân nhân của em, Niki. Ắt hẳn em không muốn khiêu khích ông ta rút lại những sự trợ cấp của ông.
- Nhưng làm sao em ngửa tay nhận cái gì của ông ấy được, nếu ông ta là người đã giết mẹ em? Giả sử đó là lý do ông đã chi trả cho em trong suốt mấy năm nay? Để em mắc ơn của ông, để bịt miệng em?
Helen uống một ngụm trà, rồi nói:
- Trừ phi em biết chắc ông ấy có tội, trừ phi em có bằng chứng, em chỉ làm hại cho mình, nếu khui lại vụ này. Tốt hơn, hãy cho ông ấy hưởng lợi của sự nghiệp nghi hoặc. Dầu sao, ông cũng là cha của em.
An tâm sau khi được Helen khuyên can, Niki không khơi lại những hồi ức về đêm ấy nữa. Lên năm học cuối, cô bận tâm vì những cuộc đi thăm các trường đại học thuộc nhóm cổ kính nhất và chọn một trường có lớp dự bị y khoa tốt, vì phải giữ điểm học cho cao, và trãi qua những cuộc phỏng vấn để được nhập học. Nhìn về năm tới, cô thấy rằng sự trợ cấp của ông lại càng cần thiết hơn.
Rồi một sự kiện bất ngờ xảy ra trong một đêm tháng giêng cực kỳ lạnh, sau lễ giáng sinh không lâu, làm thay đổi cái nhìn của Niki về tương lai. Cô và Blake đang học bài trong phòng và Blake đang hút một điếu thuốc, một vi phạm nhỏ mà Niki đôi khi đã làm lơ, nhất là từ khi cô bỏ nhảy xuống nước. Vào thời gian này Blake đã quen hút thuốc và mỗi khi Niki cấm cô ta hút thuốc trong phòng, cô ta chỉ bước ra ngoài để hút. Niki ngại không muốn yêu cầu Blake ra ngoài trong một đêm lạnh như thế.
Nhưng lần này mẫu tàn thuốc của Blake làm cháy bùng cái giỏ rác và đưa đến một cuộc điều tra do Helen làm. Vì nguyên nhân là điếu thuốc, bà phạt cả hai cô bị cấm phòng. Sau đó, Niki đi gặp Helen để khiếu nại, viện lẽ cô đã không hút thuốc và lẽ ra không phải bị phạt như Blake. Niki nói:
- Đối với Blake, bị phạt không hại gì. Nhưng hồ sơ của em đang còn trắng và việc này có thể ảnh hưởng đến việc nhận em vào một số trường đại học tốt nhất…
Helen không lay chuyển. Bà nói:
- Tôi rất tiếc, Niki, tôi không thể làm thế. Em có ở đấy với Blake… em đã để cho Blake làm vậy. Lỗi của em có thể nhẹ hơn, nhưng trách nhiệm của em có thể lớn hơn. Blake bị thói quen thúc đẩy, một thứ nghiện ngập và cái đó làm cho trí phán đoán của nó yếu đi. Nhưng đáng lẽ em có thể ngăn chặn được nó. Trời đất, em cứ nói rằng muốn trở thành y sĩ, vậy mà em đã để cho bạn của em làm hại sức khỏe của nó.
Niki tức giận bỏ đi. Vì đã yêu mến Helen và tin rằng cô sẽ được yêu mến lại, Niki không hiểu làm sao Helen có thể nghiêm khắc như thế và làm một việc có thể hại đến tương lai của cô. Cô biết Helen luôn luôn cứng rắn khi động đến các nội qui về thuốc lá. Bà coi đó là một cuộc trả thù cá nhân, vì thuốc lá đã góp phần làm cho chồng bà chết. Nhưng nội qui có thể bị vi phạm trong những trường hợp đặc biệt, chính Helen đã từng nói như vậy.
Niki cảm thấy xa cách Helen và cho rằng mình đã ngu dại khi chờ đợi được đối xử đặc biệt, như kiểu sự tha thức mà chỉ có ở người mẹ đối với đứa con của mình. Helen không phải là mẹ của cô. Người mẹ độc nhất và duy nhất của cô là Elle… người đã bị giết chết.
Tức tối vì bị mất tình thương ấy, tin chắc rằng cô đã đặt tin tưởng vào một người kh6ong xứng đáng để thay thế mẹ mình, Niki bỗng quyết tâm vứt bỏ sự cẩn thận. Cô sẽ lấy những biện pháp để yêu cầu khui lại vụ án. Kẻ sát nhân phải đền tội, cho dù đó là H.D và ông có cắt trợ cấp thì cũng không sao?
o O o
Cô dành cả tuần lễ bị phạt để viết lại những điều cô còn nhớ về cái đêm mẹ cô bị giết, cô nhớ thật rõ ràng, để có thể viết ra trong một tờ cáo trạng. Vì kiến nghị của cô xin tòa xét lại, các hồ sơ của vụ án sẽ phải bao gồm cái ý kiến cho rằng cảnh sát ở Willow Cross có thể đã bị liên can vào việc bao che ấy, cô định gởi các nhà chức trách của tiểu bang ở Bắc Carolina.
Cô chuẩn bị sẵn sàng để gởi đi phong bì đã dán lại và đề địa chỉ… nhưng rồi cô do dự. Cái phong bì được dựng ở tấm gương soi nơi tủ áo suốt cả tuần lễ.
Cuối cùng, một buổi sáng thứ bảy gần cuối tháng giêng, cô bỏ phong bì vào túi áo ngoài và xuống cầu thang để đi bộ đến chỗ bỏ thư.
Cô đang đi ra cửa, thì Helen đuổi theo kịp. Rõ ràng Helen đã canh chừng, nên xuất hiện đúng lúc như vậy. Bà nói:
- Niki, em vào thư phòng một lát được không?
Niki đi theo bà, trống ngực đập mạnh. Chắc lại là ông Weatherby. Chắc ông ta đã biết được việc cô định làm. Nhưng bằng cách nào? Chắc là có ai do thám, có ai đã coi lén những trang giấy ở bàn học của cô…
Khi họ đến thư phòng, không có ai hết. Niki ngó Helen với vẻ dò hỏi, bà ta hất hàm về phía bàn salon để trước ghế nệm dài. Vài tờ báo địa phương đã mở ra để trên bàn, có cả một tờ Thời báo New York. Niki cầm tờ Thời báo lên. Tấm ảnh của H.D Hyland ở góc dưới bên trái gần mục cáo phó nói về ông và dưới một hàng tít: "Ông trùm kỹ nghệ thuốc lá đã qua đời ở tuổi sáu mươi chín."
Cô liệng tờ báo lại xuống bàn. Cô không muốn đọc những chi tiết về cuộc đời của ông. Cô có cảm tưởng cái chết của ông đã làm cô mất cơ hội lặp lại công lý. Nhưng cô không sửng sốt, thậm chí không ngạc nhiên trước mẩu tin đó. Cũng đáng đời ông mà thôi, vì ông đã tước bỏ của cô những gì cô xứng đáng được hưởng khi ông còn sống.
- Em có sao không? - Bà Helen khẽ hỏi. Từ khi bị phạt, giữa Niki và bà có phần nào lạnh nhạt.
- Không, không sao. Bà chưa được tin gì của ông Weatherby à?
- Không.
- Em cần biết có thể tiếp tục ở lại đây hay không…
- Em khỏi cần lo việc đó, Niki. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ lo cho em đầy đủ.
Niki quay mặt đi. Bây giờ cô cảm thấy xấu hổ vì sự chống đối nhỏ mọn của cô đối với Helen. Dĩ nhiên chưa hề có ai có thể tin cậy hoàn toàn như bà cả. Cô nhìn xuống và nhỏ nhẹ nói:
- Em xin lỗi.
Helen ôm choàng lấy cô và nói:
- Ta hãy quên đi chuyện cũ. Ta hãy nghĩ đến tương lai của em mà thôi.
Niki cũng ôm lấy bà, lòng mừng khấp khởi vì đã làm hòa. Rồi cô nói:
- Helen, bà có thể có khả năng giữ em ở lại trường. Nhưng sau này, chi phí sẽ lớn lắm…
- Rồi cũng sẽ lo được. Lotchy và mấy người khác có thể giúp vào.
Qua những ngày nghĩ lễ, nhóm bạn hữu của Helen đã tiếp tục trở thành ngày càng thân thiết hơn với Niki, giống như bà con ruột thịt. Nhưng cô nghĩ bụng, ngay cả bà con nghèo gần nhất cũng không nên tròng vào họ những nghĩa vụ mà họ không bao giờ chờ đợi phải gánh. Chi phí để tiếp tục lên đại học và trường Y khoa có lẽ vượt khỏi khả năng đài thọ của họ.
Tuy nhiên, Niki không nói gì hết, sung sướng về tình thân đằng sau lòng tốt của Helen, dầu cô nhận hay không nhận nghĩa cử ấy.
Ba tuần sau, cuối cùng cô nhận được thư của ông Weatherby từ văn phòng luật sư của ông ở Willow Cross gởi đến. Thư đề gởi cô "cô Sandeman thân mến", ông thường gọi cô như vậy khi viết thư và chỉ có mấy dòng:
"Chắc cô sẽ vui mừng khi biết rằng mọi việc đã được lo liệu để cô có thể tiếp tục việc học dưới sự bảo trợ của công ty thuốc lá Hyland.
Thân mến."
Không có gì khác. Không có chi tiết, không nói gì để cho biết cô có quyền gì để người ta "lo liệu" như vậy. Nhưng Niki không liên lạc với ông Weatherby để hỏi thêm chi tiết. Vấn đề tội lỗi của H.D trong cái chết của Elle sẽ không được giải đáp; cho dù sự trừng phạt là xứng đáng, nó cũng sẽ không bao giờ được tuyên bố. Nhưng người đàn ông - người lạ thật sự đối với cô - là cha của cô, ít nhất cũng đã lập lại một phần công bằng, bằng cách duy trì sự trợ cấp là nguồn sống của cô.
Mấy tháng sau, một lá thư khác của ông Weatherby cho Niki biết rằng "trong tinh thần quảng đại của ông mà mọi người đều biết", ông H.D cũng đã sắp xếp để chuyển quyền sở hữu ngôi nhà và khu đất trong đó Elle Sandeman đã sống, cho người thừa kế duy nhất là Niki. Một hợp đồng cho thuê dài hạn đã được thực hiện, vì hiểu rằng Niki không thể sống một mình trong ngôi nhà ấy. Tiền cho thuê ấy sẽ dùng để đóng góp thêm vào đóng học phí cho Niki, đúng như mục đích của số tiền do H.D để lại cho cô.
Đêm ấy Niki nằm mơ thấy ngôi nhà cũ, thấy mình sống trong đó cùng mẹ. Nhưng số hình ảnh sung sướng ít ỏi đã ăn sâu vào tiềm thức cô bị tràn ngập bởi một hồi ức đen tối khủng khiếp về một đứa bé gái đi lang thang xuống một cầu thang hình như vô tận, cho đến khi nó nhìn qua một khung cửa và thấy một con dơi hút máu đang cúi xuống trên người mẹ nó và cởi đồ bà ra…
Khi thức dậy từ cơn ác mộng, cô không thể hình dung có bao giờ trở lại ngôi nhà do H.D Hyland để lại cho cô trong di chúc. Việc để lại ngôi nhà ấy cho cô cũng độc ác ngang như tử tế và cô tự hỏi phải chăng ông chỉ làm thế để rửa sạch tội lỗi, rửa sạch máu ở bàn tay của ông.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh