Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Helen Trinh
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2880 / 60
Cập nhật: 2014-12-04 16:37:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 -
uce có một biệt tài của giống mèo, hắn không những di chuyển lanh lẹ, mà còn có thể nhìn xuyên bóng tối như mèo. Dù không mang theo đèn nhưng hắn có thể bước đầy tự tin khắp ngõ ngách giữa những căn nhà gỗ dựng tạm hoang vắng, đến mỏm cuối bãi tắm của y tá, một dải đá ngầm nhỏ nhô lên mà y tá Langtry đã dùng từ không đúng lắm gọi nó là "mũi biển" khi nói chuyện với Michael.
Dạo này quân cảnh canh gác lỏng lẻo, Luce quá rành, chiến tranh đã trôi qua, Cứ 15 trở nên tĩnh lặng như một nhà mồ, và những âm thanh của bầu không khí sôi động ồn ào giờ không còn nữa. Nhạy cảm với tình thế nên những ăng ten của quân cảnh giờ đứng yên ở số không.
Đêm nay Luce đang hăm hở đến một điểm hẹn quan trọng, anh thấy mình khoẻ khoắn, bay bổng và cả nhói lòng. Ôi chao, thế chứ, cô nàng Woop-Woop, cô con gái rượu của lão chủ nhà băng! Thuyết phục cô nàng gặp gỡ kiểu này đâu phải dễ, mãi khi nhận ra rằng thà lén lút còn hơn gặp gỡ trước những con mắt tò mò của mọi người có mặt ngoài hành lang phòng ăn tập thể của y tá. Cô là nhân viên y tá, còn anh lại là bệnh nhân điều trị, giao tiếp tình cảm bạn bè trong sáng giữa những người bạn cùng mái trường xưa là hợp lý quá đi chứ, chỉ cần một biểu hiện quan hệ thân mật hơn sẽ rước vào thân một lời khiển trách nặng nề kèm theo một hình phạt kỷ luật thích đáng của viện trưởng, người đàn bà thép với kỷ luật quân đội rất khắt khe. Nhưng anh đã thuyết phục được cô gặp anh trên bãi biển này đêm nay, và anh không nghi ngờ những việc sẽ xảy ra kể từ lúc này, rào cản lớn nhất đã vượt qua rồi.
Đêm nay trời không trăng để soi tỏ hai người, ở nơi yên bình tranh tối tranh sáng này bầu trời vẫn toả thứ ánh sáng kỳ bí, những đám tinh vân mờ ảo, các chòm sao kết tụ thành dải ngân hà bất động, một ánh sáng lạnh lẽo bao trùm vạn vật, sắc bàng bạc nhờ nhờ. Tuy thế anh không khó khăn tìm ra bóng dáng cô chìm trong màn đêm dày đặc, thế rồi anh lặng lẽ lướt nhanh như tia chớp đến bên cô. Cô hết hồn, khẽ rùng mình và nói hổn hển:
- Em không nghe thấy tiếng anh!
- Anh không cho phép mình để em bị cảm lạnh trong một đêm như đêm nay đâu – anh lên tiếng, chà mu bàn tay có vẻ vô tư đầy quan tâm thân thiện.
- Em sợ. Em không quen đêm hôm lẻn ra tận ngoài này…không như những lần lẻn ra khỏi ký túc xá y tá ngày nào ở Sydney.
- Yên tâm đi, không sao đâu! Bọn mình chỉ ra một chốn yên ả để ngồi tha hồ tâm sự, và hút một điếu với nhau thôi mà. – một tay đỡ dưới khuỷu tay cô, anh giúp cô ngồi xuống bãi cát, và bản thân anh cũng ngồi xuống cách cô một chút để cô an tâm – Anh ghét bị coi là kẻ sở khanh, nhưng em có…ấy không? – anh hỏi, hàm răng loá sáng trong màn đêm lờ mờ - Anh có thể quấn cho em một điếu, nhưng có lẽ em không ưa vị lạ.
Cô lóng ngóng lần tay vào một túi áo choàng lôi ra một bao Craven A, anh dùng ngón tay rút đúng một điều và không chạm vào bao thuốc. rồi anh tỏ một cử chỉ thân mật bằng cách đích thân mồi lửa và trao điếu thuốc cho cô. Với mình, anh lấy thuốc sợi của mình ra đủng đỉnh cuốn một điếu.
- Liệu có ai nhìn thấy lửa thuốc của mình không nhỉ? – cô lo lắng hỏi.
- Trời, có mà mắt thánh mới trông thấy được, anh còn mong họ thấy cơ đấy – anh thản nhiên nói – Các y tá ở đây rất nghiêm túc cho nên quân cảnh không phải thường xuyên đảo qua kiểm tra nơi này – Anh quay đầu sang nhìn nét mặt nghiêng của cô – Thế phố cũ dạo này ra sao?
- Hoàn toàn hoang vu.
- Mẹ anh ra sao? Chị anh nữa? – thật khó nói ra điều này, nhưng anh miễn cưỡng thốt lời hỏi thăm.
- Lần cuối anh nhận được tin của họ từ bao giờ?
- Cách đây hai năm.
- Hả? Họ không thư từ gì ư?
- Ôi, thời gian! Chỉ tại anh không có lúc nào rảnh để đọc những lá thư của họ.
- Thế bây giờ anh còn giả bộ hỏi han quan tâm đến họ làm gì?
Đến anh cũng ngạc nhiên với cảm xúc dâng trào này.
- Bọn mình phải nói chuyện khác đi, được không? – anh dịu dàng hỏi, và vươn tay sang nắm lấy tay cô – Em lo lắng à?
- Anh vẫn giống hệt hồi đi học!
- Không, không giống một tí nào cả. Kể từ ngày ấy có quá nhiều điều làm con người ta thay đổi.
- Chuyện ấy hẳn khủng khiếp lắm? – cô hỏi, thông cảm với anh.
- Em định nói đến chiến tranh? Có lẽ thế - anh chạnh lòng nghĩ về đơn vị mình, công việc an toàn yên bình với vị chỉ huy nhu nhược, sếp của anh, tuy nhiên thực tế đấy mọi việc đã xoay vần rồi. Luce thở dài – Con người ta cũng phải thực thi nghĩa vụ của mình mà, em biết đấy.
- Ồ vâng, em hiểu!
- Được thấy một khuôn mặt thân quen ở đây thật tuyệt – anh bày tỏ sau một giây im lặng.
- Em cũng thế. Em đã quá sung sướng khi Ban nhân sự tha cho em để gia nhập quân đội, nhưng thế chưa phải là tất cả những điều em mong đợi. Tất nhiên mọi chuyện hẳn sẽ khác nếu chiến tranh còn tiếp diễn. Mà Cứ 15 mọc ra khác nào địa ngục trần gian anh nhỉ?
- Một câu lột tả quá đúng – Anh bật cười khẽ.
Cô chợt buột miệng hỏi trước khi kịp ngăn lại, hay chỉnh lại câu hỏi cho tế nhị một chút:
- Anh làm gì ở đây hả Luce?
Câu trả lời của anh rất sẵn sàng như thể đầu óc được lập trình cho cô nàng Woop-Woop bé nhỏ.
- Kiệt sức vì chiến đấu, một lý do mộc mạc, tinh khiết và giản dị - anh nói, hắt một tiếng thở não nề - Gần như tất cả chúng tôi dính đòn.
- Ôi Luce!
Chuyện nói chuyện này cũng đáng chép lại thành chuyện đấy, anh nghĩ về mình, nhưng cuộc đời là vậy. Nhưng Daggett thì có điểm nào giống Shakespeare chứ.
- Em thấy ấm hơn chưa? – anh hỏi.
- Quá mức! Ở đây nóng bức nhỉ?
- Thế ta bơi chút đi!
- Bây giờ hả? Em không mang theo đồ tắm.
Dừng lại đếm đến bốn, anh nói:
- Trời tôi đen như mực, đến anh cũng không nhìn thấy em. Mà nếu có thì anh cũng không nhìn đâu.
Tất nhiên cô và anh thừa hiểu lý do anh tán tỉnh và hẹn gặp cô ở đây. Còn cô cũng tán thành những dự định anh sắp thực hiện, nhưng mỗi cử chỉ phải được tiến hành một cách trình tự, sự đối đáp cũng được đưa ra theo trình tự. Mặt khác, lương tâm sẽ bị cắn rứt, không hiện ra hình ảnh phụ huynh. Cô đang thở hổn hển vì khát khao anh, và cô muốn có anh, nhưng anh không được phép nghĩ cô là loại gái rẻ tiền, phóng túng.
- Chà, thôi được. Nhưng anh phải xuống trước cơ và hứa với em phải đứng yên ở chỗ đó cho đến khi em lên bờ và mặc xong quần áo – cô tần ngần nói.
- Tuân lệnh! – anh thốt lên, rồi xoải chân và cởi sạch đồ với tốc độ nhanh như tên bắn đúng kiểu lính được đào tạo thao tác những động tác kỹ thuật chính xác mau lẹ.
Cô không muốn lạc mất anh dưới làn nước, cho nên cô cố cởi đồ nhanh hết sức để theo anh, nhưng những thứ lỉnh kỉnh nào là giầy, tất đều mới với cô, chúng làm cô ì ạch, chậm chạp.
- Luce, anh ở đâu? – cô thì thào gọi, lội xuống cho đến khi nước ngập đầu gối, chỉ sợ anh vồ lấy mình như trò ú oà thời trẻ.
Buông một tiếng thở dài nuối tiếc, cô rẽ nước lội ra xa hơn và dìm mình xuống cho nó ngấp nghé phủ kín bờ vai.
- Thích chưa? – anh hỏi – Lại đây, cùng anh bơi ra xa kia nhé.
Cô bám sau ánh lân tinh lập loè của cái bóng bé tẹo là anh đang bơi khoẻ khoắn, và lần đầu trong đời cô có cảm giác tự do khoái lạc khi làn nước dịu dàng mơn man khắp cơ thể trần trụi. Cô phấn khích cao độ, cô quay sang và bắt đầu bơi vào, không đưa mắt xem anh đang bơi ra xa, hay đang bơi cùng cô.
Nó như một giấc mơ kỳ diệu, đầy ma lực, còn tâm tư cô thì bay bổng tận trời cao, cơ thể cô thực sự đang ngập trong yêu đương. Không còn là trinh nữ bẽn lẽn, cô biết chuyện gì xảy ra tiếp đây, và cô biết chính anh, sẽ biến lần này thành lần tuyệt vời nhất từ trước đến nay.
Cô có cảm giác tội lỗi, cô càng tự tin anh sẽ đuổi kịp, khi khóe mắt cô liếc thấy anh kề bên, cô dừng lại, đạp nước, rồi thấy chân mình lơ lửng và trồi lên, cô chờ đợi nụ hôn của anh. Nhưng thay vào đó anh nâng cô trên cánh tay và rẽ nước vào bờ, tới tận nơi họ cởi đồ khi nãy, rồi anh trải quần áo mình ra và đặt cô nằm xuống đó. Cô vần ôm anh trong tay, anh nằm đè lên cô va vùi mặt vào cổ cô. Cô cong lưng khi cảm thấy răng anh chạm vào cổ và cô rên lên sung sướng, nhưng cái âm thanh hoan lạc ấy mau chóng biến thành tiếng rên đau xé, vì chúng không còn là những miếng cắn dịu dàng, mơn man đáng yêu nữa. Hắn đang cắn xé cô, đúng là cắn xé, lặng lẽ, hoang dã, hắn đang man dại nghiến lấy cô, ban đầu cô cũng gắng chịu vì những tưởng việc này sẽ không kéo dài, chắc hắn khát khao cô quá mà. Nhưng cơn đau quằn quại cứ tiếp diễn mãi, đến độ không sao chịu nổi, cô bắt đầu kháng cự ẩy hắn ra, nhưng phỏng ích gì với trọng lượng vạm vỡ đè trịch. Tỏ ra bao dung, hắn tha cho cái cổ của cô, và bắt đầu cắn ngực cô nhẹ hơn, nhưng chẳng mấy chốc hàm răng lại bắt đầu hoang dại, đến nước này thì cô không sao nén được tiếng khóc nấc hoảng hốt, đột nhiên cô tin chắc hắn có ý định giết chết cô đúng chỗ đang nằm.
- Ôi, Luce! Đừng mà! Xin anh! Em cầu xin anh! Anh đừng làm đau em! – Từng lời yếu ớt, nghẹn ngào vỡ vụn ra, dường như cũng thức tỉnh hắn ta, vì hắn ngừng cắn, bắt đầu hôn ngực cô rất nhẹ nhàng khác hẳn với hành động hành hạ man dại vài giây trước đó, nhưng những nụ hôn ấy hời hợt chiếu lệ và ngắn ngủi quá.
Việc này rồi sẽ đâu vào đấy. tình yêu thưở nào của cô cùng khát khao cháy bỏng đang quay lại, cô thở dài và phiền não. Hắn chống tay trườn lên trên cô, buộc hai đầu gôi cô tách sang hai bên, và lách hai chân mình nằm gọn trong vòng chân cô. Cô đang cảm thấy một thứ gì đó chạm vào mình, cô với xuống để hướng dẫn nó, cô run rẩy, và rồi vòng tay xiết chặt bả vai hắn mà ghì xuống người mình, đón đợi, và cảm nhận được sức nặng, da thịt đàn ông, bàn tay hắn đỡ lưng cô. Nhưng hắn chưa chịu xuống thấp hơn, vẫn đang cách cô đúng một sải tay, hắn chống người trên hai cánh tay, rõ ràng chỉ đụng chạm vào người cô ở những nơi hắn cho là cần, như thể nguồn năng lượng đặc biệt của hắn sẽ bay biến nếu chạm vào nơi nào khác trên cơ thể cô. Đợt xâm nhập đầu tiên khiến cô quặn đau, may thay cô còn trẻ, còn ham muốn, cô trùng xuống và lo lắng tột độ về việc này, cô nằm duỗi chân trên mặt đất chỉ để làm giảm bớt độ sâu hắn ấn vào cô, và bắt đầu dướn lên cho đến khi bắt được nhịp, cứ thế liên tục, hắn dướn lên, ấn xuống để thọc vào cô sâu hơn.
Và cũng đến lúc tuyệt diệu, cho dù cô mong sao hắn ôm ấp cô thay vì tư thế chống mình bên trên thế kia. Dáng điệu khiêu khích của hắn cũng đỡ chà sát mà cô cho là cần thiết, cho nên được mười phút thì cô đạt tới khoái cảm cực điểm, chưa lần nào trong đời cô khao khát và cuồng loạn hơn lúc này, cô đang tận hưởng những cơn co thắt toàn thân trong những cơn run rẩy ngây ngất.
Sung sướng vì điều khiển được hắn làm mình khoái lạc lâu đến thế, cô mong cơn khoái lạc cực điểm của hắn diễn ra ngay sau đó, nhưng hắn không vậy. hắn dữ dằn, đều đều, cứ thế hết lần này đến lần khác, liên tục, liên tục và liên tục. Kiệt sức, cô thấy ngộp thở, người mềm nhũn, lãnh đạm, cam chịu cho đến khi không thể chịu đựng hơn được nữa.
- Trời ơi! Luce! Đủ rồi! Thế đủ rồi!
Hắn rút ra ngay tắp lự, vẫn cương cứng, vẫn chưa đạt được cực điểm khoái lạc. Thế mà hoàn toàn đã làm cô thoả mãn. Trước nay cô chưa bao giờ cảm thấy mất hứng, thấy vô vị với bất kỳ một cơn bão tình ngọt ngào nào. Một tiếng thì thầm bên tai cũng không có, thật không sao hiểu nổi. Thế là tuyệt ư? Thực tế không có gì tuyệt vời cả.
Nhưng việc gì cô phải cam chịu cái cảnh nằm dưới để người ta muốn làm gì thì làm, nếu hắn ta chưa thoả mãn thì đó là vấn đề của hắn, chứ đâu phải của cô. Cô vẫn nằm đó một lúc, hy vọng hắn sẽ hôn cô, sẽ ôm cô mà vuốt ve, nhưng hắn không làm thế, kể từ lúc bế cô lên cho đến khi cuộc tình kết thúc không có lấy một nụ hôn, như thể nếu chạm lên môi cô cảm xúc hài lòng của hắn ta sẽ bị thiêu rụi. Hài lòng? Con người ta có thể hài lòng mà không có nó ư? Chắc con người gã là thế! Gã lạnh lùng như một tảng đá.
Cô co chân sang một bê, chống khuỷu tay xoay người mò tìm thuốc hút. Lát sau cô cũng lần ra chúng, Luce chìa tay xin một điếu, cô đưa thuốc, nghiêng người mồi lửa cho hắn. Đốm lửa le lói làm lộ khuôn mặt cùng những biểu cảm trên khuôn mặt kia, duy đôi mắt bị che giấu sau hàng mi rợp đen sậm. Gã hít một hơi dài và lửa bén thuốc, gã thổi phụt que diêm đang cháy.
Ôi dào, có thế con chó cái ngu ngốc này mới sướng được, hắn nằm ngửa, hai tay chắp sau gáy suy nghĩ, điếu thuốc ngậm hờ trên môi. Hành hạ cho đến khi chúng phải rên lền vì sung sướng, rồi chúng không có quyền than phiền hay chỉ trích mình. Kéo dài chuyện ấy bao lâu với hắn không thành vấn đề. Hắn có thể làm thế suốt đêm một khi thích. Hắn coi thường hành động đó, coi thường chúng, coi thường chính hắn nữa. Hành động ấy chỉ là một công cụ, công cụ của cái công cụ nằm giữa hai chân hắn, từ thuở xưa hắn đã có lời nguyền sẽ biến cả hai thành công cụ. Luôn luôn hoạt động. Hắn là chủ nhân, bọn chúng là nô lệ, và người duy nhất hắn không thể đạt được mong muốn ấy là Langtry, cô ta không là nô lệ cũng không là chủ nhân. Lạy Chúa, hắn không được nhìn thấy cô nàng Langtry hạ mình, cầu xin, van nài như bất cứ người nào trong số họ, bọn nô lệ và chủ nhân.
Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín rưỡi. đến lúc phải đi rồi nếu không cô nàng Langtry có cơ hội báo cáo với lão đại tá Râu Xanh về sự chậm trễ này. Hắn bật dậy, vỗ đét vào mông bóng người nằm ngửa bên cạnh.
- Đi nào, em yêu. Anh phải lên đường bây giờ. Muộn rồi.
Hắn giúp cô mặc đồ với vẻ quan tâm tới từng chi tiết giống như hầu gái của các công nương, quỳ gối xọc bốt vào chân cô, kéo khóa bốt lên. Hắn phủi cát cho cô, giật giật áo khoác lông xám cho ngay ngắn, luồn móc dây đai, rồi chỉnh lại mũ cho cô cho thật vừa ý mình. Quần áo hắn ẩm ướt, nhưng hắn khoác vào mà chẳng bận tâm.
Và hắn tiễn cô đến tận dãy tường bao khu tập thể y tá, hờ hững đỡ khuỷu tay cô, dẫn cô xuyên trong bóng đêm làm cô tức điên lên được.
- Em sẽ gặp lại anh chứ? – cô dạm hỏi, lúc hắn dừng bước.
- Chắc chắn rồi, tình yêu của anh – hắn tủm tỉm.
- Bao giờ?
- Vài ba ngày tới. Bọn mình không thể gặp gỡ thường xuyên, lộ tẩy mất. Anh hứa danh dự sẽ gặp em ở bên ngoài nhà ăn tập thể lúc nhúc của em, và rồi chúng mình sẽ hẹn hò với nhau sau. Được chưa nào?
Cô kiễng chân ngượng ngập hôn lên má hắn và đi nốt đoạn đường còn lại về khu ở của mình.
Hắn lại biến thành giống mèo, lướt đi trong ánh sáng ảm đạm, men theo những đốm sáng, dọc theo những dãy nhà.
Và hắn nghĩ đến cái kế hoạch mà mình suy tính suốt quãng thời gian mây mưa cùng cô ả, đại uý Wilson, người anh hùng và một thằng đồng tính. Bị chỉ huy thấy vướng cẳng nên ấn vào khu X để khỏi dính dáng đến toà án binh, hắn đang muốn cá cược. Cha chả! Những nhân vật được X tiếp nhận chắc ngày một kỳ quái hơn.
Hắn không sao thoát khỏi cái ý nghĩ rằng Langtry cho tay mới đến là người hoàn toàn bình thường. Tay đó làm cô tươi tỉnh và đầy sức sống hơn! Tất nhiên đời nào cô tin vào những lời lẽ ngớ ngẩn trong hồ sơ bệnh án của tay đó, người phụ nữ nào cũng vậy thôi, bộ dạng mạnh mẽ, nam tính nổi bật như trung sĩ Wilson là câu trả lời xác đáng cho một con chiên quá lứa lỡ thì. Câu hỏi, phải chăng trung sĩ Wilson là đáp án cho ẩn số của những lời Langtry cầu nguyện? Lâu nay Luce vần cho đó là đặc lợi của Neil, nhưng giờ đã khác, hắn không chắc nữa. Tốt hơn là nên cầu nguyện có lợi cho chính mình, rằng Langtry sẽ mến mộ tay trung sĩ hơn một gã Đại uý, thích một Wilson hơn là một Parkinson. Nếu được thế, thì kế hoạch hắn đang thực hiện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đó là làm sao cho Langtry phải quỳ gối bên hắn.
Gã bắt đầu cảm giác cương nhức đến nỗi suýt xoa suốt đường đi, và phải dừng chân ở một lán trại bỏ không để đi tiểu. Nhưng như mọi bận, của nợ tinh nghịch này không chịu, thường rất mất thời gian gã mới tiểu được. Gã vần vò nó chán chê hòng mong tia nước phụt ra, nắm cái phần thưởng của nợ này giữa những ngón tay mà xóc trong cơn ấm ức tuyệt vọng. Không ích gì. Lại nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa rồi, chắc gì phải chịu đựng cơn nhức nhối này vài phút nữa.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Colleen Mc Cullough Ám Ảnh