Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Đạo Quân Tử Có Câu.
rương Dương quay đầu đi, nguyên lai là Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh sóng vai từ đường cái đối diện đi tới, chủ động tìm hắn chào hỏi chính là Hồng Linh, từ sau khi trải qua đêm đó sự kiện bảo vệ khoa, Hồng Linh đối với Trương Dương ấn tượng cũng đã nghiêng ngả, nếu là trước đây, thì sẽ không chủ động chào hỏi tên vệ giáo thực tập sinh này.
Tả Hiểu Tình tuy rằng đã sớm thấy được Trương Dương, trong lòng đầu tiên là một trận vui mừng, mà khi hắn ý thức được chính bởi vì sự xuất hiện của Trương Dương mà vui mừng thì, lập tức tự ép mình mình nhớ Trương Dương ngày đó ghê tởm, bởi vì hắn cùng Cao Vĩ tranh chấp, bản thân vài ngày này bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ chế giễu, tự nhiên ngay cả câu xin lỗi cũng không có liền nghênh ngang mà đi, tính ra cũng đã ba ngày không có hắn.
Thấy có người tới, Từ Lập Hoa cuống quít quay mặt đi, lặng lẽ xóa đi nước mắt trên mặt, hướng Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh cười cười.
Tả Hiểu Tình tạo nên vẻ một người thuỳ mị, má núm đồng tiền: "Ôi, bác gái!" Nàng đã đoán được thân phận của Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa gật đầu, trong lòng lại bị người con gái thuỳ mị, xinh đẹp này hấp dẫn, thế nhưng bà lập tức lại nghĩ tới bản thân ăn mặc có chút mộc mạc, lại đứng trước mặt con trai, có chút hoảng loạn nói: "Bác còn có việc... đi trước..."
"Mẹ!" Trương Dương nắm lấy tay bà, sau đó thoải mái hướng Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh giới thiệu: "Đây là mẹ mình!"
Tiếng giới thiệu của Trương Dương khiến Từ Lập Hoa trong lòng đau xót, tang thương, trong đôi mắt bịt kín một tầng lệ quang nhàn nhạt.
Bà còn nhớ rõ quá khứ tìm đến con trai, nó chẳng bao giờ hướng người khác giới thiệu mình, trái lại giục bản thân nhanh nhanh rời đi, bà biết chẳng qua là xuất phát từ lòng tự tôn. Tuy rằng bà không trách cứ con trai, thế nhưng vẫn tránh không được len lén rơi lệ, nghĩ không ra Trương Dương ngày hôm nay thản nhiên thân thiết như vậy đem mình giới thiệu với bạn bè, điều này làm cho Từ Lập Hoa cảm thấy vui mừng khôn xiết, người làm mẹ thì làm sao không cần được tôn trọng với sự cảm thông?
Tả Hiểu Tình nhìn Trương Dương có chút trách mắng: "Trương Dương, bên ngoài lạnh như thế, vì sao cậu không mời bác về ký túc xá ngồi?"
Sâu trong nội tâm Hồng Linh lại coi thường Từ Lập Hoa quần áo mộc mạc, thế nhưng Tả Hiểu Tình lại biểu thị như vậy, nếu như tỏ ra bất cứ điều gì bất kính thì chỉ rước lấy sự phản cảm của người khác, cô tỏ ra không thân thiết bằng Tả Hiểu Tình, mà nhẹ nhàng tự nhiên. Cô tiến lên kéo lấy cánh tay Từ Lập Hoa: "Bác gái, đi thôi bác, chúng ta trở về ký túc xá!"
Từ Lập Hoa chân tay có vẻ luống cuống, bà nhìn một bên con trai mỉm cười, trong lòng bắt đầu sinh ra một tình cảm ấm áp xa cách từ lâu. Thế nhưng bà vẫn lắc đầu: "Bác thực sự còn có việc, bác còn muốn cùng nó làm cơm." Bàn tay Trương Dương buông ra: "Thịt bò cùng lạp xưởng cho cậu nếm thử, tất cả đều là chính mẹ mình làm đấy."
Trương Dương biết mẹ nói vậy thực chất chỉ là mượn cớ. Hắn sợ Triệu Thiết Sinh làm trò Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh. Trương Dương không thể vạch trần. Nhẹ nhàng gật đầu: "Mẹ, con bảo anh Lưu đưa mẹ trở về."
"Không được. Mẹ đi xe đến đây!" Từ Lập Hoa hướng Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh cáo biệt. Hoang mang rối loạn nhìn về ngõ phố phía xa đi đến. Trương Dương cũng không có theo kịp. Từ trong sâu thẳm đôi mắt toát ra ưu tư nhàn nhạt.
Sự ưu tư cũng không thoát khỏi con mắt Tả Hiểu Tình. Cô cảm thấy có chút hiếu kỳ. Trương Dương tuổi còn trẻ mà trong lòng cất giấu nhiều điều bí mật mà không muốn người khác biết?
Lưu Hải Đào đã sớm chờ, có chút không nhịn được. Thấy Từ Lập Hoa rời đi, hắn bước nhanh tới bên người Trương Dương: "Trương Dương, chúng ta có thể đi chưa?"
Tả Hiểu Tình vốn định cùng Trương Dương nói vài câu. Thế nhưng nghe được Lưu Hải Đào nói như vậy, cô chỉ có thể nhìn Trương Dương gật đầu cùng Hồng Linh đi về ký túc xá. Đi được hai bước, Trương Dương ở sau hô lên: "Tả Hiểu Tình, cô vẫn chưa ăn cơm? Cùng đi ăn cơm thôi!"
Tả Hiểu Tình dừng lại đi bộ. Đang muốn cự tuyệt chợt thấy Hồng Linh dáng tươi cười thần bí mà nhìn hắn. Lập tức đoán được cô nàng này đang nghĩ đến một nơi nào đó.
Mặt cười hơi có chút đỏ lên. Còn chưa kịp trả lời thì Hồng Linh đã giành trước đáp lại: "Không. Đang chuẩn bị trở lại phía dưới."
Từ trước mặt cửa hiệu Hồng Linh đã nhìn ra. Người lái xe này nhất định rất có địa vị. Nàng khôn khéo mà não qua cùng lòng hiếu kỳ đồng thời. Lần này nói không chừng có thể trông thấy nhân vật lẫy lừng sau lưng Trương Dương.
Hồng Linh nói như vậy, Tả Hiểu Tình tự nhiên cũng không cách nào cự tuyệt.
Lưu Hải Đào thoáng chần chờ một chút, tự mình lập tức giật lại cửa xe, Lý Trường Vũ mời Trương Dương đi ăn, mình có thể quyền lợi thuyết ba đạo tứ.
Ô tô hướng Vi Viên chạy tới, hộp đĩa ở giữa nhẹ nhàng cất lên thanh âm kỳ ảo trong trẻo: "Đem đến cho người ta một cái không gian, có một người đi qua..."
Trương Dương ngồi ở trên phó giá chậm rãi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ bóng đêm đồng thời lắng nghe những thanh âm của sự yên lặng, hắn nhớ tới quá khứ, nhớ tới chính mình, nhớ tới bản thân hắn trước kia...
Tuy rằng Hồng Linh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nàng biết được là tới xuân dương huyện ủy bậc nhất thư ký Lý Trường Vũ làm khách, vẫn đang kinh ngạc, tuy rằng đến từ cấp thị giang thành, thư ký huyện ủy trong mắt Hồng Linh vẫn đang đại diện cho quyền lực cùng địa vị, cho nên hắn ăn nói nhất thời trở nên hạn chế rất nhiều. Ngược lại Tả Hiểu Tình vẫn bình tĩnh như trước đây, bình thản tự nhiên.
Tô lão thái thích nhất náo nhiệt, thấy Trương Dương cùng hai người bạn học bày tỏ, càng nhiệt tình hiếu khách, ngồi xuống bắt chuyện ba bọn họ, Lý Trường Vũ cũng từ lầu hai thư phòng xuống tới, Lý thư ký cũng không có mời bởi vì Trương Dương tự ý mời hai người bạn học cùng đến, bên trái là Tả Hiểu Tình và Hồng Linh trong mắt vị Lý thư ký này mười phần hòa ái dễ gần.
Lý Trường Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Tả Hiểu Tình cũng đã nhận ra nàng chính là cô gái đêm đó ở bờ sông xuân thủy cùng Trương Dương đi ra. Bất quá Tả Hiểu Tình lúc đó vẫn ở bên ngoài xe cùng Cát Xuân Lệ, cũng không biết Lý thư ký ra vẻ đạo mạo đã ở hiện trường.
Lý Trường Vũ lo lắng so với người thường càng nhiều hơn, hắn thậm chí cho rằng Trương Dương đêm nay là cố ý đưa Tả Hiểu Tình đến, điều tra qua thân phận Tả Hiểu Tình, Lý Trường Vũ thậm chí cho rằng, Trương Dương sở dĩ có can đảm cùng mình cò kè mặc cả khả năng là bởi vì duyên cớ Tả Hiểu Tình, bởi vì Tả Hiểu Tình hiểu sâu bối cảnh, Lý Trường Vũ từ đáy lòng đối với cô gái này còn có chút kiêng kỵ, sở dĩ ăn thì tận lực biểu hiện ra hình dạng một người trưởng giả dày rộng, am hiểu về chính trị, hắn sẽ không chủ động liên quan đến, đương nhiên cũng không cần phải liên quan đến.
Tuy rằng Trương Dương đã biểu hiện ra lợi ích mạnh mẽ quyền lợi muốn cùng tiến tới, thế nhưng tại Lý Trường Vũ xem ra chỉ là một người tuổi trẻ vốn có sự nhiệt tình trong tinh quái, rất nhanh hắn sẽ tại hiện thực chạm phải sẽ đầu rơi máu chảy.
Sau bữa tối, thừa lúc bác Tô cùng hai người con gái nói chuyện phiếm, Lý Trường Vũ cùng Trương Dương đi ra ngoài nói chuyện. Hắn rút ra một điếu thuốc châm hút, rồi đưa bao thuốc mời Trương Dương.
Trương Dương đối với cái trò hút thuốc rất có hứng thú, thế nhưng học theo Lý Trường Vũ châm một điếu lên hút thì ho khan kịch liệt, nước mắt dàn dụa. Ta trước đây cũng là một tay chơi có hạng, thế nào giờ lại trở thành một tên lạc hậu cái gì cũng không biết thế này.
Lý Trường Vũ nhàn nhạt cười: “Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, thanh niên không nên dùng nhiều a!” Ngữ khí hết sức bình thản nhưng tựa hồ như bao hàm một tầng ý tứ khác.
Mãi lúc sau Trương Dương mới thờ phảo nhẹ nhõm: “Sặc chết mất!” Hắn thực sự không nghĩ ra hút thuốc có chỗ nào tốt, nhưng nếu làm ra vẻ, tay kẹp điếu thuốc, nhả khói vi vu, trông rất huyền ảo khó lường a. Chả trách mấy bác lãnh đạo, bác nào cũng thích chơi món này.
Lý Trường Vũ nhả một hơi khói dài nói: “Xã Hắc Sơn còn khuyết một cái ghế cán bộ chủ nhiệm sinh kế(kế hoạch hoá gia đình), không biết ngươi có hứng thú không?”
Trương Dương vài ngày hôm nay có đọc gấp qua những tài liệu về quan trường hiện đại, nên nhiều khái niệm còn hết sức mơ hồ: “Cán bộ chủ nhiệm sinh kế là cái cấp bậc gì?”
“Chính thức mà nói thì là biên chế nhân viên cấp phòng, bất quá ngươi đến vệ giáo cũng chưa tốt nghiệp, hiện tại ta chỉ có thể an bài giúp ngươi tạm quyền chủ nhiệm, sau này dần dần sẽ tìm biện pháp đưa vào biên chế chính thức.” Qua lần nói chuyện lần trước, Lý Trường Vũ đối với Trương Dương cũng biết, chẳng lan man rườm rà mà đi thẳng vào vấn đề.
Trương Dương suy nghĩ một chút, hắn đối với cán bộ xã cũng biết lờ mờ xã trưởng với trưởng trấn các thứ, bí thư Đảng uỷ xã Hắc Sơn bất quá cũng chỉ là cấp phòng, đằng này nhân viên so với bí thư là còn kém một đoạn. Hay là vì mình không có trình độ nên Lý Trường Vũ này qua loa cho xong chuyện? Trương Dương có chút buồn bực, nguyên bản là hắn trông cậy vào Lý Trương Vũ cho hắn cái chức chủ nhiệm hay gì gì, đương muốn phát tiết.
Lý Trường Vũ là loai lão làng, nhìn qua biểu hiện của Trương Dương là biết tiểu tử này nhất định bất mãn, liền nói tiếp: “Quan trường có quy củ của quan trường, trừ phi ngươi có chỗ dựa vô cùng chắc, bằng không thì quan lộ sẽ vô cùng gian nan.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trương Dương, ta đã nói sẽ tận lực trợ giúp ngươi thì tất nhiên ta sẽ làm được, thế nhưng hiện tại ta chỉ cũng chỉ có thể làm được những việc trong khả năng. Thân là quan phụ mẫu một phương, ta phải công bình công chính, không thể để sơ hở cho người khác đâm sau lưng được. Nếu ngay bây giờ đem ngươi đặt vào một địa vị cao, sẽ chỉ làm ngươi trở thành mục tiêu chú ý của nhiều kẻ, không hề tốt cho sự nghiệp của ngươi. Ngày trước, khởi đầu của ta còn không bằng được ngươi, chịu bao khổ cực đắng cay mới được như hôm nay. Muốn nói cho ngươi biết, đối với một kẻ trẻ tuổi mới bước chân vào quan trường thì tích luỹ kinh nghiệm cùng thành tích là phi thường trọng yếu. Ngơi muốn bước đi trên con đường này, thì đầu tiên ngươi phải hiểu quy tắc của nó, ngươi muốn nhanh chóng trở thành nhân thượng chi nhân, thì nhất định phải có được thành tích lớn. Nếu cả hai điểm cơ bản này mà ngươi cũng không thể hiểu rõ được, thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi.” Lý Trường Vũ dít một hơi dài, ánh mắt xa xăm nhìn trời đêm, lời này của hắn là thực sự chân thành chỉ dạy cho Trương Dương bằng kinh nghiệm được đúc kết nhiều năm của chính bản mình.
Trương Dương từ lời của Lý Trường Vũ cũng nghe ra có chút kích tướng, nhưng suy cho kĩ thì nhưng lời không phải có lý. Tuy rằng mới đến thời đại này, nhưng hắn cũng minh bạch cái gì là cơ sở rèn luyện, bất luận một người cán bộ nếu không đi qua tôi luyện chẳng khác nào không giác ngộ tư tưởng Đảnh, trừ phi hắn cả đời muốn yên vị, nếu không sẽ rất khó có thể thăng tiến.
“Cán bộ chủ nhiệm sinh kế?” Trương Dương âm thầm nhẩm lại cái chức danh này, là nhân viên cấp phòng. Chả nhẽ lại đem cái chức này ghi lên bảng hiệu? So ra thì chắc có lẽ vẫn lớn hơn trưởng thôn một chút? Trương Dương yên lặng tính toán khoảng cách giữa chức danh của hắn với bí thư Đảng uỷ, xã trưởng là cấp phòng, trực thuộc huyện, chính là trực thuộc quyền huyện uỷ bí thư. Giả như Lý Trường Vũ thực sự toàn ý tương trợ thì cũng chẳng mất chốc là có thể leo lên rồi.
Lý Trường Vũ lặng lẽ quan đến những biến hoá rất nhỏ tren mặt Trương Dương. Giả như Trương Dương cự tuyệt đề nghị của hắn thì thật sự là hắn cũng hết cách. Lý Trương Vũ nhỏ giọng nói: “Thời gian ngươi tốt nghiệp vệ giáo cũng không còn xa nữa. Về phía Vệ giáo Giang Thành ta sẽ giải quyết cho ngươi. Tốt nghiệp xong xuôi, tương lại cũng thuận lợi hơn.” Lý Trường Vũ chớp thời cơ bày ra trước mặt Trương Dương một cái bánh ngọt. Hắn sở dĩ dám đánh liều đặt cược như vậy là vì hiệu trưởng Giang Thành Vệ giáo kiêm Đảng uỷ bí thư Hoàng Thành Mẫn là bạn cũ của hắn. Cho dù Trương Dương không có tham gia thi tốt nghiệp hắn vẫn có thể giúp Trương Dương tốt nghiệp được.
Trương Dương đối với cái tốt nghiệp này cũng không quá quan tâm. Bất quá hắn đối với đợt thực tập cũng đã sớm mất hứng thú. Lý Trường Vũ coi như cũng đã giúp hắn giải quyết một nan đề.
“Cái vấn đề thực tập kia thì xem xét…”
“Chuyện nhỏ!” Lý Trường Vũ mỉm cười nói. Đúng là tiều hài tử, đến tốt nghiệp ta còn xử lý được nữa là cái chuyện thực tập kia.
“Ta lúc nào có thể tới nhận chức?” Xem ra Trương Dương đối với khởi đầu chốn quan trường thập phần mong đợi.
“Ngày mai ngươi phải tới phòng nhân sự huyện báo danh. Trưởng phòng nhân sự Huyện Dương Ngọc Cầm ta đã an bài.”
Trương đại thần y mặc dù ở giới y học là cao thủ tịch mịch, nhưng đối với quan trường lại là người mới hoàn toàn, những gì hắn có được chỉ là chút kinh nghiệm trong quan trường thời cổ đại. Nguyên nhân chính là như vậy nên hắn đối với tương lai lại càng mong chờ, nhiệt huyết sôi sục, Trương Nhất Châm ta không làm làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho nên nghiệp.
Xong xuôi, Trương Dương tói đó thực hiện lời hứa của chính mình, vì Tô lão thái trừ tận gốc bệnh đau nửa đầu, rồi lại đả thông kinh mạch cho Lý Trường Vũ. Một châm hạ xuống, Lý bí thư cũng có cảm thấy “bản thân” có chút hồi phục. Lời Trương Dương nói trước khi bắt tay vào làm cũng làm cho Lý bí thư tràn ngập hy vọng- chỉ cần kiên trì trị liệu, không những có thể khang kiện mà còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Lý bí thư bỗng phát hiện ra tiểu tử này thực sự bản lãnh, chỉ cần tìm cách phát triển theo đà này, ắt hẳn có tương lai.
Lý tưởng đúng là có thể thay đổi một con người trong một khoảnh khắc, Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh đều cảm thấy được biến hoá phát sinh trên người Trương Dương. Hắn từ lúc ra khỏi Vi Viên thì có vẻ vô cùng vui sướng, đắc chí. Con người gặp việc vui vẻ thì tinh thần luôn thoải mái, Trương Dương tuy rằng biết người trong quan trường thì hỉ nộ phải vô thanh vô sắc, nhưng hiện giờ ta còn chưa vào a, hà tất phải trì hoãn cái sự sung sướng.
Trước khi chia tay ở kí túc xá, Trương Dương mở miệng nói: “Ngày mai ta bắt đầu thôi không tới bệnh viện thực tập nữa!”
Tả Hiểu Tình cùng Hồng Linh đều bất ngờ, biết Trương Dương cùng huyện uỷ bí thư có quan hệ, các nàng đương nhiên không nghĩ rằng hắn sẽ bị trục xuất khỏi bệnh viện, hai nàng vội hỏi: “Nhưng ngươi còn chưa có lấy kết quả thực tập?”
Trương Dương nhếch môi đắc ý: “Chuyện nhỏ!”
“Vậy ngươi dự định làm gì?” Hồng Linh đối với việc gì cũng luôn truy hỏi rõ ràng.
“Hắc hắc, tạm thời bí mật!”
Tả Hiểu Tình ngáp một cái: “Lắm chuyện!”
Bi thương giữ một mình, vui vẻ thì cần người chia sẻ. Trương đại thần y thấy Tả Hiểu Tình chẳng quan tâm, trong lòng có ít nhiều phiền muộn, nguyên bản thiếu chút nữa nói mấy câu ngang tàng nhưng lại nuốt trở về. Thật mất hứng đúng như làm tình đến cao trào lại người khác phá đám. Trương Dương có chút khó chịu nhếch miệng: “Tái kiến…”
Xoay người bước đi hai bước thì nhớ ra rằng ngoại trừ Tả Hiểu Tình thì đúng là mình chẳng còn bằng hữu nào. Chuyện vui vẻ như thế hắn tìm ai chia sẻ? Lại dừng bước quay lại: “Tả Hiểu Tình!”
Tả Hiểu Tình vẫn đang đứng ở đó, đôi mắt đen láy lộ chút vẻ tinh quái ngày thường ít thấy: “Chuyện gì?”
“Cho ta số điện thoại của ngươi!” Trương Dương dõng dạc nói.
Tả Hiểu Tình quen thói cắn môi dưới, tiểu tử này thật sự là đáng ghét a! Thường ngày đi với hắn cũng không thèm nhớ tới hỏi số điện thoại của mình, hôm nay đang đi cùng Hồng Linh thế nào tự nhiên lại hỏi. Phải biết rằng số điện thoại của nàng cũng chẳng mấy người biết, nhất là nam sinh, chả lẽ hắn cố ý làm vậy? Không nên để Hồng Linh biết mình đối với hắn không giống như với những kẻ khác. Xuất phát từ tiểu thư vốn rụt rè định cự tuyệt hắn, nhưng lại nhớ tới những lời lúc nãy, hình như hắn sắp nghỉ, nếu cự tuyệt chẳng phải là không thể gặp hắn nữa sao?
Tả Hiểu Tình nhỏ giọng đọc số điện thoại, sau đó xoay người rời đi, căn bản không để ý tới vẻ kinh ngạc của Hồng Linh.
Từ lúc Tả Hiểu Tình đưa số điện thoại cho Trương Dương, trong lòng có chút mong chờ hắn liên lạc. Thế nhưng hắn lại mất tích luôn vài ngày từ tối đó, mãi cho đến tận chủ nhật mới nhận được tin nhắn: “6h30 tối nay, tại Vị Cư quán. Nhớ phải đến!”
Nhắn tin kiểu này căn bản là không để người ta thương lượng. Tả Hiểu Tình trong lòng có chú bực mình, ngươi là cái gì của ta mà nói cái ta phải đi ngay sao? Hận không thể cầm điện thoại mà đáp vào mặt hắn.”
“Tiểu Tình! Chuyện gì thế?” Người hỏi là anh họ của nàng - Điền Bân. Sự tình ở nhà ga lần trước của nàng vẫn bị truyền đến tai Điền Khánh Long, tuy rằng chưa tạo thành hậu quả gì, nhưng Điền Khánh Long hết sức tức giận, trực tiếp gọi điện cho cục trưởng cục công an huyện Thiệu Vệ Giang. Thiệu Vệ Giang sau khi nhận được điện của Điền Khánh Long mới biết truyện, cũng biết Điền Khánh Long hết sức yêu thương cô cháu gái, nên hết sức xin lỗi, cùng cam kết sẽ xử lý những kẻ liên quan. Từ đó về sau, mỗi lần từ Giang Thành về Xuân Dương, Điền Khánh Long đều bảo Điền Bân đưa nàng về.
Điền Bân tuy rằng cũng mới có hai mươi năm tuổi, nhưng cũng đã là sở trưởng sở công an Thiết Sát Sơn. Hắn với cha hắn tính cách cũng thập phần tương tự, đối nhân xử thế đều cực kì cường thế. Ngay cả cục trưởng phân cục ở đó cũng phải nể hắn vài phần, có tin đồn trong năm nay hắn sẽ thăng nhiệm làm cục phó khu vực. Hắn lần này không chỉ hộ tống Tả Hiểu Tình về, mà còn một nhiệm vụ trọng yếu khác đó là gặp cục trưởng công an huyện Thiệu Vệ Giang. Điền Bân trong miêng tuy rằng chẳng nói gì, nhưng trong lòng nghĩ ông già đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ là chuyện vớ vẩn với mấy tên ăn hại cỏn con, có cái gì mà phải nóng thế chứ? Điền Bân tuy ở ngoài hô phong hoán vũ, nhưng trước mặt Điền Khánh Long thì lại hết sức ngoan ngoãn. Cho tới bây giờ, Điền Khánh Long phàm là xem hắn làm gì không vừa ý đều vẫn cho ăn chưởng hết, không đánh không nên người, giám đốc công an thành phố Giang Thành nghĩ thế.
Nghe thấy anh họ hỏi, khuôn mặt tả Hiểu TÌnh nháy mắt có chút ửng đỏ. Nhà họ Điền đều là công an, điều tra chính là nghề của họ, thấy sắc mặt Tả Hiểu Tình có chút thoáng xấu hổ, Điền bân cảm nhân được ngay sự vi diệu trong đó, bâng quơ hỏi: “Nói chuyện với ngươi yêu hả?”
“Anh! Nói bậy bạ cái gì thế?”
Điền Bân cười, nhà họ Tả nam nhân không có thiếu, nhưng lại chỉ có một cô gái như Tả Hiểu Tình. Nhà họ Điền cũng vậy, cho nên Tả Hiểu Tình chẳng những là hòn ngọc quý của Tả lão gia, mà còn là công chúa bảo bối của lão Điền. Trong mắt hắn, phụ thân yêu quý che chở cho nàng có khi còn hơn cả đối với hắn. Điền Bân chỉ hơn Tả Hiều Tình ba tuổi, nhưng kinh nghiệm xã hội so với cô em họ còn đang học này hơn rất nhiều. Hắn biết Tả Hiểu TÌnh tương lai đã được dì sắp xếp tươm tất cả rồi, biểu muội này của hắn nhất định giá nhập một nhà đại phú đại quý, trở thành danh môn phu nhân. Điền Bân đối với Tả hiểu Tình cũng biết tính nàng vốn ôn hoà, hướng nội, trước giờ vẫn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, chuyện tình cảm cá nhân hẳn cũng sẽ không thoát ly khỏi quỹ đạo của cha mẹ. Điền Bân qua kính chiếu hậu khi nãy rõ ràng thấy được là Tả Hiểu Tình có chút khẽ cáu, giờ lại có vẻ xấu hổ, là một tay lão làng trong tình trường, hắn có thể khẳng định cô em họ mình chắc là có mối tình đầu rồi. Phía trước đã là trạm thu phí huyện Xuân Dương, Điền Bân lạnh lùng nhìn tên nhân viên thu phí, tiểu tử này nhất thời cảm nhận được sát khí từ Điền Bân, nhanh chóng mở barie trên đường cho xe qua.
Tả Hiểu Tình không nhịn được cười: “Anh à, ngươi có thể đừng làm ra cái khuôn mặt hung thần ác sát đó được không?”
“Bệnh nghề nghiệp, thành quen rồi!” Điền Bân cười nói, rồi bỗng nhiện chuyển chủ đề: “Hứa Gia Dũng hè năm nay sẽ về đó!”
Vẻ tươi cười trên mặt Tả Hiểu Tình lặng dần. Hứa Gia Dũng mà Điền Bân nhắc tới là bạn học trung học của hắn, cũng là được cha mẹ nàng chấm là con rể tương lai, trọng yếu là thân phận phận của hắn, con trai của bí thư thành uỷ Hứa Thường Đức. Hứa Gia Dũng trước mắt đang học tập ngành kinh tế tại Anh, tại Giang Thành cũng là một công tử có tiếng. Với học vấn cùng thân thế Hứa Gia Dũng, từ lâu đã trở thành người trong mộng của vô số thiếu nữa, thế nhưng Hứa Gia Dũng từ khi tình cờ gặp Tả Hiểu Tình thì đã đem lòng yêu nàng. Lại nói bọn họ sở dĩ quen nhau là do Điền Bân giới thiệu. Trưởng bối hai nhà đều tỏ thái độ đồng ý, chỉ tiếc Tả Hiểu Tình thuỷ chung vẫn giữ thái độ bình thường, chưa bao giờ có thái độ đặc biết gì với Hứa Gia Dũng.
Điền Bân từ đáy lòng thì thực sự là rất muốn đẩy nhanh cuộc hôn nhân này, giả như có thể thành công, thì mấy đại gia tộc bọn họ quan hệ sẽ lại càng chặt chẽ.
Tả Hiểu Tình tuy rằng chưa bao giờ thể hiện thái độ gì, thế nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, thậm chí cũng biết hè năm kia gặp Hứa Gia Dũng cũng không phải ngẫu nhiên mà là do Điền Bân cùng mấy vị trưởng bối sắp xếp. Tả Hiểu Tình cũng không thể phủ nhận rằng Hứa Gia Dũng tại bất cứ phương diện nào cũng đều ưu tú, cũng đều là xuất chúng trong đám thanh niên, thế nhưng khi đối mặt với hắn lại luôn thấy có một khoảng cách khó hiểu.
Điện thoại rung một tiếng cắt đứt hồi trầm tư của Tả Hiểu Tình, nàng cúi đầu nhìn điện thoại: “Bắt đầu đếm ngược! 30p…” Nhất thời trước mắt Tả Hiểu Tình hiện ra dáng vẻ bất cần của Trương Dương thì nở nụ cười, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp, chút cảm giác không thoải mái vừa nãy đã bay biến tự lúc nào.
Điền Bân tay trái cầm lái, tay phải đưa tới: “Cho anh mượn điện thoại chút!”
Tả Hiểu Tình lắc đầu: “Không! Anh cũng có điện thoại cơ mà!”
Điền Bân làm vậy là dụng ý muốn thử nàng, giả như Tả Hiểu Tình không muốn cho hắn biết thì khẳng định là sẽ từ chối. Thử một chút, trong lòng Điền Bân cũng đã có chút suy tính.
Chưa đầy một phút sau, điện thoai rung lên một hồi, Tả Hiểu Tình nhìn số điện thoại thì càng trở lên vui vẻ, sắc mặt hồng nhuận, chút vẻ ngượng ngùng vui sướng càng làm nàng thêm xinh đẹp, vẻ kiều diễm làm cho người khác phải kinh ngạc, say mê. Có thể vì sợ Điền Bân trông thấy biểu tình của mình, nên nàng hướng mặt ra phía ngoài xe, tay phải tắt chuông điện thoại, ổn định lại tâm tình nói: “Anh! Tới đường Thanh Niên, cầu Minh Châu đi, ta có hẹn bạn ở đó.”
Lời nói dối như vậy khó có thể qua được mắt Điền Bân, nhưng hắn vẫn gật đầu, dựa theo lời Tả Hiểu Tình mà hướng xe chạy tới.
Tả Hiểu Tình không dám trực tiếp đi tới Vị Cư quán, xuống xe tại đường Minh Châu, giả vờ đi bộ một chút, thấy Điền Bân không theo nữa, sau đó mới yên tâm đi sang bờ bên kia sông Xuân Thuỷ, hướng ra đường Duyên Khánh mà đi.
Điền Bân lẫn trong đám người xa xa nhìn theo bóng dáng Tả Hiểu Tình mà buồn cười. Nha đầu này lại muốn qua mặt một sĩ quan cảnh sát tốt nghiệp đại học đường hoàng như mình đúng là không tự lượng sức. Nhưng biểu hiện bất thường của Tả hiều Tình hôm nay làm hắn có chút sầu lo. Trong lòng hắn vốn luôn nghĩ biểu muội này chính là một lợi thế chính trị quan trọng, cho nên không thể để xảy ra chuyện gì sai sót.
Trương Dương móc chiếc điện thoại mới ra nhìn thời gian, đã là 6h40 rồi mà Tả Hiểu Tình vẫn chưa có xuất hiện. Ngày mai rời khỏi viện Xuân Dương rồi, ngẫm lại bằng hữu bên cạnh, hắn cảm thấy chỉ cần cáo biệt Tả Hiểu Tình, không chỉ bởi hắn đối với nàng có nhiều hảo cảm mà cũng bởi hắn ý thức được Tả Hiểu TÌnh đối với hắn cũng không lạnh lùng như với người khác.
Trương Dương đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi thì thấy bóng dáng xinh đẹp của Tả Hiểu Tình xuất hiện, nàng mặc một chiếc áo khoác đen, chỗ lưng áo là một chiếc thắt lưng bản rộng hơi ôm lấy, càng làm cho eo nhỏ thêm tinh tế, đi một đôi boots đen làm cho đôi chân trông càng thêm thon dài. Khuôn mặt xinh đẹp lấp nó sau cái cổ áo lông tựa như đoá hoa bách hợp trong gió lạnh, làm cho người khác không khỏi sinh ra cảm giác yêu thương.
Trước khi Trương Dương thấy Tả Hiểu Tình đi tới, thì Tả Hiểu Tình đã thấy hắn đứng ở trước cửa Vị Cư quán. Tiểu tử này vẫn là mặc âu phục lần trước, áo sơmi đen bên trong, lần này có thêm một chiếc cavat trắng, phối hợp lại cùng nhau trông có chút vẻ hơi lạ. Tóc cũng dựng đứng, hẳn là chuốt không ít mousse, tuy rằng trông khá là năng động khoẻ khoắn, nhưng không khỏi làm người ta liên tưởng đến con nhím.
Tả Hiểu Tình thật không nhịn được cười, trên thực tế đúng là thời gian đi cùng Trương Dương là thời gian rất vui vẻ.
“Tả Hiểu Tình!” Trương Dương cố sức vẫy vẫy tay cứ như sợ người khác không trông thấy hắn.
Người xunh quanh đầu tiên là nhìn Trương Dương, sau đó hướng tới nhìn phía Tả Hiểu Tình làm cho khuôn mặt của nàng đỏ lên. Tên gia hoả này trước giờ đúng là toàn như thế, chả lẽ hắn không be bé cái miệng được sao? Điều chỉnh vẻ mặt một chút, rồi sau đó nàng bước về phía Trương Dương.
Trương Dương rút điện thoại ra nhìn rồi nói: “Đại tiểu thư, ngươi châm hai mươi phút a!” Cái động tác này giống đúng như là đang khoe của, đầu những năm 90 này người có điện thoại không nhiều, hơn nữa chả có việc gì mà cũng móc ra, hình như là sợ người khác không biết hắn có điện thoại.
Tả Hiểu Tình không nói gì, cũng không nhìn Trương Dương mà bước luôn vào quán.
Trương Dương thấy vậy ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cười trừ mà bước theo nàng đi vào, hắn đã đặt trước một bàn cạnh cửa sổ. Hắn tiếp nhận chiếc áo khoác ngoài của nàng rồi kéo ghế lui lại mời nàng ngồi. Tả Hiểu Tình vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn lịch sự như vậy a!
Trương Dương cười mời nàng ngồi xuống. Tả hiểu Tình bên trong mặc một chiếc áo nhung hồng, càng có vẻ thanh xuân động lòng người. Chiếc áo bó càng tôn thêm đường cong mỹ miều trên ngực. Ngực thiếu nữ thường thiếu chút đẫy đà, nhưng vẻ đàn hồi tràn đầy sức sống lại hấp dẫn ánh mặt người ta hơn.
Tả Hiểu Tình lập tức phát hiện ánh mắt Trương Dương đang dừng ở nơi nào, khuôn mặt càng nóng lên, người theo bản năng lùi về sau một chút tựa lưng vào ghế: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Ánh mắt hắn còn lưu luyến chưa muốn rời đi nhưng thấy Tả Hiểu TÌnh nhìn chằm chằm nên hắn đành quay đi, cười nói: “Mọi người quen biết được một thời gian, lần này là nói lời cáo biệt!”
“Cáo biệt? Ngươi đi đâu?”
Trương Dương tiếp nhận menu từ tay người phục vụ, lịch sư đưa tới trước mặt Tả hiểu TÌnh: “Muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay ta mời!”
Tả Hiểu Tình nói: “Lễ hạ vu nhân, tất có sở cầu. Trước tiên nói xem vì sao ngươi mời ta ăn?” Nàng trong quá khứ chính là muốn nhờ hắn làm lá chắn nên mời hắn dùng cơm. Hôm nay hắn lại mời cơm nàng, không biết là có mục đích gì. Tả Hiểu tình trong lòng thầm đề phòng.
Trương Dương thở dài: “Đúng là không có chút nhân tính nào a! Một chuyện nhỏ hết sức đơn giản qua miệng ngươi nói lại trở lên tầm thường như vậỵ. Ngươi mới chỉ là một tiểu nha đầu 20 tuổi a, đừng có việc gì cũng đem người ta ra đề phòng suy xét. Ta với có cần tính toán như con buôn thế không. Chẳng lẽ cứ phải có việc nhờ vả mới mời ăn được sao!”
Tả Hiểu Tình bị hắn thuyết giáo cho tức đến chút nữa thổ huyết, đúng từ lúc chào đời đến giờ mới có kẻ nói nàng như vậy. Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt lộ hung quang gắt gao nhìn Trương Dương: “Ngươi mới là đồ con buôn!”
Trương Dương thở dài, vẻ mặt trở lên sâu xa: “Ta rất cô độc, một người nếu vui vẻ mà không thể chia sẻ với ai, thật sự là bi ai.”
Tả Hiểu Tình cố nín cười, cảm giác được Trương Dương mời mình ăn là muốn chia sẻ niềm vui của hắn, nhưng nghĩ lại thì hắn với ta quan hệ gì? Thế nào lại gọi mình tới chia sẻ?
Nàng đang muốn phản bác thì Trương Dương đưa cho nàng một ly nước chanh, sau đó rót ình một chén rượu rồi nói: “Ngàn vạn lần không cần phải suy nghĩ nhiều. Ta đối với ngươi không có ý gì, chỉ là tất cả trước giờ, ta coi là bằng hữu chỉ có ngươi!”
Tả Hiểu Tình nhìn Trương Dương, tiểu tử này thế nào lại coi trọng mình thế chứ? Nhưng nàng cũng không vội nâng cốc, vẫn duy trì bộ dáng cười nhàn nhạt hỏi: “ Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Trương Dương một hơi uống hết chén rượu, đắc ý nói: “Ta đi làm quan!”
Tả Hiểu Tình ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Cán sự trường hay lớp cũng vẫn là học sinh thôi …”
Trương Dương lắc đầu, chậm rãi rót đầy chén rượu, biểu tình trịnh trọng: “Ngày mai ta bắt đầu là cán bộ chủ nhiệm sinh kế xã Hắc Giả Sơn!”
Tả Hiểu Tình đang uống được một ngụm nước chanh thì ‘phốc!’ phun ra, bắn cả tới mặt của Trương Dương, ho khan kịch liệt, thằng nhãi này đúng là thực sự không còn gì để mà nói, một câu mà suýt làm cho người ta sặc chết.
Trương Dương chậm rãi cầm giấy ăn lau chút nước trên mặt mình. Đầu lưỡi nhấp nhấp bên môi, tưởng tượng tới chiếc miệng xinh đẹp của Tả Hiểu Tình, trong lòng bất giác nóng lên, tiếc là chỉ là gián tiếp, nếu có thể trực tiếp thưởng thức thì thực sự là tuyệt vời a.
Tả Hiểu Tình đương nhiên không biết mấy ý đồ dâm đãng xấu xa trong đầu hắn, thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn thì có chút áy náy, cắn cắn môi đào: “Xin lỗi!” Dù sao thì hành động vừa rồi cũng không hợp với hình tượng thục nữ thường ngày của nàng cho lắm.
Trương Dương rộng lượng lắc đầu: “Không sao, dù sao trong miệng cũng không có gì bẩn!”
Những lời này tràn ngập ý khiêu khích, quá đáng là Trương Dương lại còn cố tình liếm liếm mấy giọt nước ở sát môi, Tả Hiểu Tình xấu hổ chín cả mặt, tên này đúng là cực kì vô liêm sỉ.
Tả Hiểu Tình ổn định lại dáng vẻ, bộ dạng như một học tỷ hỏi: “Vậy nghiêm túc đi, đừng có nói giỡn, ngươi mời ta đi ăn vì cái gì?”
Trương Dương nghiêm túc nói: “Thực sự! Ngươi nghĩ ta nói phét sao?” Hắn rút giấy uỷ nhiệm từ trong áo đưa ra.
Tả Hiểu Tình thấy giấy uỷ nhiệm được chính huyện uỷ bí thư đóng dấu kia mới tin tưởng lời Trương Dương. Sự tình phát sinh hết sức đột ngột khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà tất cả lại hết sức rõ ràng, một người còn chưa tốt nghiệp vệ giáo cư nhiên lại nhận mệnh làm cán bộ chủ nhiệm sinh kế một xã. Tả hiểu Tình rất nhanh nhớ tới Lỹ Trường Vũ, không thể tưởng tượng đúng là Lý bí thư này chẳng có gì không dám làm, chả trách biểu hiện của Trương Dưogn tại bệnh viện lại qua loa như thế, người ta có chỗ dựa có khác. Tuy rằng thấu hiểu mọi chuyện, nhưng trong lòng Tả Hiểu Tình lại vẫn cảm thấy truyện này có chút ngoài ý muốn.
Trương Dương đắc ý cất giấy uỷ nhiệm đi. “Sáng mai ta sẽ tới xã Hắc Giả Sơn nhậm chức. Sau này cơ hội gặp lại sợ rằng không còn nhiều.”
Tả Hiểu Tình nhìn hắn một cái, biểu tình của tiểu tử này lúc này thật hết sức khoa trương, đâu có thấy một chút lưu luyến tạm biệt nào. Nàng lạnh nhạt nói: “Chúc mừng được thăng chức!”
Trương Dương tủm tỉm cười: “Một cái chức cán bộ chủ nhiệm sinh kế xã nhỏ nhoi, có đáng gì đâu!”- Chính thị là hắn đang cố khoe khoang.
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Tả Hiểu Tình nhịn không được nói một câu: “Quyền chủ nhiệm!”
Trương Dương vẫn mỉm cười: “Quyền chủ nhiệm cũng vẫn là chủ nhiệm! Ta dự định cố gắng mau chóng vào Đảng, trước hết sẽ làm một cái chức danh phó phòng ban nào đó, sau đó ba năm cố gắng leo tới chủ tịch huyện gì đó…”
Tả Hiể Tình nghe lời hắn nói thực sự là khóc không ra nước mặt. Trời ạ! Tên tiểu tử này rút cuộc là ai? Hắn cho rằng làm quan cũng giống đi học, lên chức cũng đều đều như lên lớp chắc? Tạm thời không nói đến cái chức chủ nhiệm sinh kế xã này, nhưng cho dù là trung ương có chỗ dựa, thì vẫn phải có năng lực. Nhưng Tả Hiểu Tình rất nhanh ý thức được không thể tin được cái tên này, từng câu từng chữ rõ ràng là bốc phét. Tả Hiểu Tình nhẹ nhàng nâng chén trà: “Từ nay về sau gặp ngươi phải gọi là Trương chủ nhiệm rồi?”
“Không dám, không dám, cứ gọi Trương Dương đi, hai ta là ai chứ!”
Tả Hiểu Tình mày liễu dựng đứng, người khác nghe thấy không biết lại tưởng mình và hắn có quan hệ, xem ra cần phải nói rõ ràng một chú: “Chúng ta chỉ là…”
“Bạn bè bình thường. Ha ha. Bất quá ta coi ngươi là hảo bằng hữu, với người khác có chút khó nói, với ngươi thì cứ thoải mái. Hiểu Tình à, sau này có gì cần giúp đỡ cứ gọi ta!” Trương Dương bất tri giác toát ra một chút khí thế bình thản của kẻ làm quan, đây chính là hắn bỏ ra không ít công phu nghiền ngẫm luyện tập.
Tả Hiểu Tình trong lòng có chút bực mình, cái tên này chưa bắt đầu làm quan đã đắc chí, có đúng là người làm một cái chức chủ nhiệm sinh kế không? Ta thấy giống như làm đại quan hơn, đúng là chưa bao giờ gặp loại người như hắn. Ngẫm lại cái tên Trương Dương đúng là thật hợp với tính cách của hắn. Tả Hiểu Tình thẳng thắn nói: “Trương Dương, nếu ngươi coi ta là hảo bằng hữu, thì ta cũng có vài lời muốn nói.”
Trương Dương liên tục gật đầu: “Làm lãnh đạo tối quan trọng là phải lắng nghe ý kiến quần chúng, ngươi cứ nói đi!”
Tả Hiểu Tình đúng là không hiểu nổi, tiểu tử này là cố ý giả bộ hay là sướng quá hoá hâm? Trước mặt mình mà hắn cũng làm ra cái vẻ lãnh đạo thật. Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm nói: “Ta tuy không phải là lãnh đạo, nhưng đối với ngươi ta cảm thấy căn bản là khả năng leo lên lãnh đạo rất thấp.”
“Ta rất là chú ý! Đấy ngươi xem, chuyện ta tới đảm nhận chủ nhiệm sinh kế xã ta chưa từng nói cho ai, ta thực sự rất chú ý.” Trương Dương vẻ mặt chăm chú, nhưng lời nó lại tồn tại chút tâm tư đùa cợt, nhìn mỹ nữ giận tái cả mặt là một loại hưởng thụ hiếm có được, hắn lặng im nhìn Tả Hiểu Tình mà sinh lòng lang dạ sói.
Tả Hiểu Tình giơ bàn tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc, trơn tru nhẵn mịn lên, móng tay được cắt mài tỉ mỉ như những cánh hoa hồng. Vừa đếm ngón tay vừa nói: “Nhân viên, phó phòng, trưởng phòng, phó ban, trưởng ban…” Nới tới đây tả Hiểu Tình cũng không cần nói thêm phía sau nữa, dù là phó phòng với hắn mà nói cũng là nói nhảm, nàng chẳng nể nang gì mà nói thẳng với hắn: “Cho dù là nhân viên trong biên chế, tất cả mọi sự đều thuận lợi mà nói thì ba năm thăng một cấp. Ba mươi tuổi lên được trưởng phòng cũng đã chẳng dễ dàng gì, chứ đừng nói là giấc mộng ba năm lên làm chủ tịch huyện. Ngươi tỉnh lại đi!”
Trương Dương chính là cái dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Sự tại nhân vi! Mọi sự tại người a! Chỉ cần ta có thành tích, mọi sự đều có thể!”
Tả Hiểu Tình thiếu chút nữa té xỉu, mặt dày gặp không ít, nhưng mà đến mức này thì trước giờ chỉ có mình Trương Dương hắn.
“Ngươi biết cán bộ sinh kế làm gì chưa?”
Trương Dương uống một hớp rượu: “Không phải là kế hoạch hoá gia đình sao? Ai dám phá kế hoạch ta liền xử lí a!” Thanh âm của hắn hơi lớn một chút khiến cho nhiều ánh mắt chú ý nhìn lại, có kinh ngạc, có bực mình, cũng có hoảng sợ. Có đôi vợ chồng mang theo ba đứa nhỏ thấy Trương Dương nói như vậy, cuống quýt tính tiền chạy mất.
Tả Hiểu TÌnh xấu hỏ đỏ cả mặt mắng: “Ngươi có cái tật to mồm không sửa được à? Hét lên thế để làm gì? Sợ người khác không biết mình là cán bộ sinh kế à?”
“Cán bộ chủ nhiệm sinh kế xã Hắc Giả Sơn!” Trương Dương tủm tỉm cười chỉnh lại cho đúng, sau đó hạ giọng nói một câu khiến cho Tả Hiểu Tình nổi giận: “Cái khác ta không dám cam đoan, nhưng chắc chắn là từ sau, muốn sinh hài tử tất phải tìm ta!”
Tả Hiểu Tình hung hăng đạp lên chân hắn, trừng phạt hắn là đúng tội. Tiểu ny tử hạ trọng cước, trên mặt lại tươi cười mê người: “Đau không?”
Trương Dương sắc mặt không đổi: “Không đau, dẫm trên người ta, đau trong lòng ngươi…”
Tả Hiểu TÌnh nghe thấy lời này của hắn lại càng hung hắn dẫm mạnh nữa. Trương Dương nghiêng người tới trước, một đôi chân dài cư nhiên vươn tới kẹp đôi chân nhỏ của Tả Hiểu Tình vào trong, Trương Dương đột nhiên làm vậy khiến cho Tả Hiểu Tình tim đập mặt đỏ, nàng muốn dãy ra lại bị hắn kẹp chặt lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, nàng cảm thấy ánh mắt hắn trở lên nóng rực thì vội vàng né tránh, tay cầm chiếc đũa gõ nhẹ vào đầu hắn: “Lui ra, nếu không muốn làm ta cáu thực sự a!”
Trương Dương lúc này mới thôi, hài lòng nâng chén rượu lên: “Chén này chúc cho ta đi
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư