You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: 边爱边宠
Dịch giả: Táoo – Khang Vy
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-13 03:30:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ộ Dung Nguyệt không nghĩ tới sau lần ở phòng tự học với Cố Hành, lần sau gặp lại đã ở trên sân khấu hội trường.
Hội trường lớn trung học H diễn ra đêm văn nghệ kỉ niệm.
Cô còn cho rằng anh bởi vì cuộc thi mà sẽ không đến kịp.
Sau khi người chủ trì giới thiệu chương trình xong, ánh đèn hội trường dần tối lại.
Chỉ thấy một bản nhạc du dương từ sân khấu chính truyền ra. Toàn bộ âm thanh ồn áo nào động của hội trường biến mất không còn một mảnh.
Là Bản Sonata ánh trăng của Beethoven, Cố Hành ngồi đó lẳng lặng tấu lên khúc nhạc này.
Ngón tay thon dài nước chảy mây trôi lướt trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn lúc trầm lúc cao mang theo cảm xúc mãnh liệt mê hoặc lòng người.
Người yêu thầm Cố Hành trong trường quá nhiều, nghe được tiếng đàn như vậy cũng có thể tưởng tượng ra một người bình thường tính tình kiêu ngạo lạnh lùng như vậy cũng có lúc đàn ra được bản nhạc tình cảm đến thế.
Không có ai biết, Cố Hành ngồi máy bay tư nhân gấp rút trở về, chỉ muốn đàn khúc nhạc này cho một người nghe mà thôi.
Ngày đó, trong lúc vô tình nghe được Mộ Dung Nguyệt nói thích người đàn dương cầm, cũng thích nghe diễn tấu, cô nói thích, vậy nên anh muốn vì cô mà làm.
Khúc nhạc này từ nhỏ anh đã thích, nghe đồn bản nhạc này Beetheven cũng viết dành tặng cho người thương, anh cũng chỉ muốn đàn cho người mình yêu nghe.
Cả hội trường đông người, liếc mắt một cái anh đã có thể nhận ra cô đứng ở đâu.
Kết thúc khúc nhạc, vỗ tay sấm dậy.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Cố Hành trên sân khấu, anh lóa mắt như vậy, bắt mắt như vậy, có đôi khi, sự ưu tú của anh khiến cô cảm thấy hai người dường như không phải ở cùng một thế giới.
Cho nên, cô cũng phải tốt hơn mới có tư cách mà thích anh.
Trương Tử nghe xong lệ trào quanh mắt, đại ca… thật giỏi mà!
Nhưng mà, không phải đại ca đang ở thành phố R sao?
Trương Tử biết rằng nhà đại ca rất giàu, nhưng trước nay lại là người khiêm tốn. Trở về đột ngột như vậy, chẳng lẽ là vì người đại ca thích trong lời đồn sao??? Tuy rằng cậu ta không biết đại ca của mình thích ai, nhưng sau đêm nay, cậu ta có thể thấy rõ đại ca mình ngày càng mê muội người kia.
Ánh mắt Cố Hành chưa từng rời khỏi Mộ Dung Nguyệt, sau khi biểu diễn xong xuôi, anh đã từ chối lời mời liên hoan của thầy cô và bạn bè, chỉ muốn đi tìm cô.
Lại thấy cô vội vã chạy ra ngoài, rời khỏi hội trường.
Đôi mắt người nào đó ảm đạm, anh để Trương Tử ngăn lại một đám người muốn tặng hoa cho mình rồi chạy theo sau cô.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu nữ cực kì vui mừng lôi kéo tay một người.
Mà nam sinh kia còn dùng tay xoa nhẹ tóc cô.
Ngũ Trì mới từ Mỹ trở về, xuống máy bay đã lập tức chạy tới tìm em họ đã lâu gặp này, không muốn trở về nhà trước vì chính anh là người lựa chọn rời đi.
Vừa mới chuẩn bị lấy nước hoa ra tặng cho em họ lại cảm thấy có sát khí truyền đến.
Từ trước đến nay Ngũ Trì là người rất thông minh nhạy bén.
“Tiểu Nguyệt Nhi, em… có bạn trai?” Ánh mắt này sát khí quá nặng, Ngũ Trì cũng có chút run sợ, đây thực sự là một học sinh thôi sao?
“Hả?” Mộ Dung Nguyệt không hiểu, xoay người theo ánh mắt Ngũ Trì nhìn lại.
Trên người Cố Hành còn mặc tây trang để biểu diễn, thân ảnh cao lớn đĩnh đạc nhìn thẳng vào cô.
Đáy lòng Mộ Dung Nguyệt truyền ra một giọng nói ——- Cố Hành, tức giận rồi.
Mà Ngũ Trì cảm thấy hình như thời gian mình trở về không thích hợp cho lắm.
(*Tu La tràng: tranh giành tình cảm)
Mộ Dung Nguyệt còn chưa kịp suy nghĩ tại sao Cố Hành lại theo cô ra đã thấy anh xoay người rời đi.
“Tiểu Nguyệt Nhi, em xác định cứ đứng ngây ngốc ở đây sao?” Ngũ Trì cảm thấy mình hình như đã hiểu tất cả.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới phản ứng lại, “Anh họ, hẹn gặp lại.”
Nói xong lập tức đuổi theo Cố Hành, Cố Hành không hề quay trở lại hội trường mà đi về nhà.
Con đường bên ngoài tối đen, bóng đèn đã hỏng cũng không ai sửa.
Cố Hành đi rất nhanh, Mộ Dung Nguyệt đuổi theo phía sau anh, trời quá tối, nhiệt độ không khí cũng không ấm, sinh ra cảm giác đêm tối gió lớn.
Đi đi lại lại, Mộ Dung Nguyệt cũng không nhìn thấy thân ảnh Cố Hành ở phía trước nữa.
Nhìn con đường không quen thuộc, lại nghĩ tới mấy ngày trước các bạn học nói chuyện một vụ án giết người mới xảy ra, gió lạnh sống lưng, nước mắt cũng chảy ra.
“Hu hu…”
“Cố Hành, đồ đáng ghét.”
Mộ Dung Nguyệt đang muốn đưa tay lau nước mắt, một thân ảnh cao lớn từ bên cạnh bước ra, ôm chặt lấy cô.
Cố Hành rất cao, cô chỉ cao tới ngực anh.
Thật ra, lúc thấy cô đuổi theo mình, anh đã muốn quay lại ôm lấy cô rồi. Một con đường này, ngay từ đầu là Mộ Dung Nguyệt đi theo Cố Hành, nhưng rất nhanh đã biến thành anh đi ở một bên theo cô, sợ cô lạc đường.
Lúc cô sắp khóc, Cố Hành làm sao không lo lắng được, lại bắt đầu âm thầm trách cứ bản thân.
Mộ Dung Nguyệt khóc đến nức nở, nhưng rất nhanh cũng đã ngừng lại, cọ cọ lau nước mắt trên quần áo Cố Hành.
Đồ đáng ghét, Cố Hành chính là cái đồ đáng ghét.
Trong bóng tối, chỉ có một đôi nam nữ ôm lấy nhau, nam sinh ôm lấy nữ sinh mình thích, cho cô cảm giác ấm áp và an toàn.
Đối với đồ ngốc này, Cố Hành cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là yêu cô quá nhiều.
*
Mộ Dung Nguyệt được Cố Hành ôm về chung cư.Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng full tại bleunovembre2020.wordpress.com và wattpad chính chủ, tất cả các trang khác đều là ăn cắp.
Thiếu nữ của anh mềm mại thật sự, nhưng anh cũng chỉ muốn sủng cô, yêu thương cô, như vậy sẽ không có ai có thể cướp đi cô được nữa.
Cố Hành vào phòng, đặt Mộ Dung Nguyệt trên giường lớn của mình rồi xoay người ra ngoài.
Mộ Dung Nguyệt nhìn sắc màu chủ đạo của căn phòng đều là màu xám, đại não mới ý thức được bây giờ mình đang ngồi trên giường Cố Hành.
Vào lúc Mộ Dung Nguyệt còn tự hỏi bản thân nên đứng lên hay là ở yên tại chỗ, Cố Hành đã cầm theo khăn lông nóng đi vào.
Một người ở, cho nên khăn lông cũng chỉ có một.
Mộ Dung Nguyệt cảm nhận được anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau mặt cho mình.
Đôi mắt cô đỏ bừng, Cố Hành ngồi xổm trước mặt cô cẩn thận lau.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình rất mất mặt, vừa rồi cho dù sợ hãi thì cũng không nên khóc như thế.
Sau khi hạ quyết định, Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt lại, như chuồn chuồn đạp nước hôn nhẹ lên mặt người đối diện.
“Vừa nãy là anh họ em.” Anh hiểu lầm.
Trái tim Cố Hành vì sự chủ động của cô mà rung động.
Nửa ngày sau, Mộ Dung Nguyệt thấy Cố Hành không nói lời nào, khàn khàn tự nói, “Em về nhà.”
Mộ Dung Nguyệt đứng lên đi tới cửa.
“Trêu chọc xong rồi muốn chạy dễ dàng như vậy?”
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy người nọ ôm lấy eo cô từ sau, giam cô trong lồng ngực.
Bây giờ trên người Cố Hành chỉ mặc áo sơ mi, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh truyền tới người cô.
Chỉ mới ôm như vậy, Cố Hành đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa như anh đã từng mất đi cô, bây giờ lại có được.
Giây tiếp theo, Mộ Dung Nguyệt bị áp đảo trên cửa, anh khom người hôn lấy miệng nhỏ mình ngày nhớ đêm mong.
Trải qua vài lần thân mật, Mộ Dung Nguyệt ngoan ngoãn hé miệng cho Cố Hành tiện xâm nhập vào trong.
Cảm nhận được sự cho phép của cô, Cố Hành không khắc chế nữa, dùng đầu lưỡi đảo quanh từng tấc trong khoang miệng, vị ngọt trong miệng cô bị anh đoạt lấy toàn bộ, đầu lưỡi nhỏ cũng không còn chỗ trốn, chỉ có thể cùng anh triền miên.
Không biết hôn bao lâu, Cố Hành mới buông vật nhỏ trong ngực ra, Mộ Dung Nguyệt mở mắt, đôi mắt cô đã trở nên mơ màng, trong lúc sững sờ, cúc áo sơ mi đã bị cởi bỏ, váy đồng phục cũng rơi xuống mặt đất.
Ngay cả nút thắt nội y cũng đã bị Cố Hành dễ dàng cởi bỏ.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt ngập nước, cô có thể cảm nhận được độ nóng của bàn tay đang đặt trên eo mình.
“Cố…” Không đợi thiếu nữ nói hết.
Cố Hành lần nữa hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn quýt, vốn muốn đợi cô lớn thêm chút nữa, nhưng chung quy lại cũng không chờ nổi nữa, ý muốn chiếm hữu cô đã hoàn toàn xâm chiếm ý chí của anh, chuyện liên quan tới cô, anh không có cách nào để bình tĩnh suy nghĩ nữa.
Áo ngực của Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành kéo xuống, nơi đầy đặn kia lại xuất hiện trước mắt Cố Hành, một lần chà đạp nơi này đã khiến anh nhớ mãi không quên.
“Nơi này của Tiểu Nguyệt Nhi hình như lớn hơn rồi.” Cố Hành cúi đầu nhẹ nhàng nói với ngực cô.
Mộ Dung Nguyệt vốn dĩ đã mẫn cảm muốn chết, lúc này lại giống như bị điện giật ra sức vặn vẹo cơ thể.
“A~” Mộ Dung Nguyệt nhịn không được rên rỉ thành tiếng, anh Cố Hành nói bậy, cô không lớn hơn.
Cô mới chỉ động một chút trong lòng, lại khiến dục vọng của Cố Hành ngập trời.
Anh bắt đầu khẽ hôn lên cổ cô, không chút do dự cắn lên tiểu anh đào đã đứng thẳng.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy một màn này, Cố Hành chôn mặt trên ngực cắn một ngụm lại một ngụm, rất nhanh, trên ngực cô đã toàn là vệt nước.
“A a… Cố Hành… Ưm…”
Ngực cô rất đẹp, Cố Hành vừa liếm cắn vừa hôn, vừa cảm thụ nơi non mềm co dãn này như sắp tan ra trong miệng mình.
Theo sự liếm láp của anh, bộ ngực chưa bao giờ bị người ta đối đãi như thế càng tản ra hương vị thơm ngon.
Bảo bối của anh đúng là báu vật trời ban.Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng full tại bleunovembre2020.wordpress.com và wattpad chính chủ, tất cả các trang khác đều là ăn cắp.
Mà lúc này, cự bổng dán chặt lấy thân thể thiếu nữ đã kiêu ngạo ngẩng cao.
Cố Hành đùa bỡn đầu vú sưng đỏ, bánh bao mềm mại cũng bị anh nắn bóp đủ loại hình dáng.
“Bảo bối, giúp anh cởi cúc áo, được không?” Giọng nói khàn khàn tràn ngập vị tình dục truyền vào tai Mộ Dung Nguyệt khiến cô run rẩy, tay cũng nghe lời cởi cúc áo sơ mi của anh.
Cô biết, cô không nên như vậy, không nên ăn trái cấm vào ngay lúc này.
Nhưng đối phương là Cố Hành, tựa như bất cứ do dự hay lý trí nào cũng đều biến mất.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng cởi cúc từng cái lại từng cái.
Trong lòng Mộ Dung Nguyệt khẩn trương, đến cúc thứ ba mãi không cởi nổi, từ trước đến nay cô chưa từng phát hiện cúc áo đồng phục lại khó cởi đến như vậy.
“Không cần hoảng.” Cố Hành cầm lấy đôi tay run rẩy của cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô, Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, dưới sự dẫn dắt của anh chậm rãi cởi bỏ cúc áo.
Nụ hôn này xong, vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là lồng ngực rắn chắc, dáng người Cố Hành rất đẹp, bạn cùng tuổi bây giờ ít ai đã có được dáng người sáu múi có bụng như vậy.
Mộ Dung Nguyệt nhìn đến mặt đỏ tai hồng, ngại ngùng vô cùng, tay cũng không biết nên đặt đâu.
“Bảo bối, hài lòng không?” Cố Hành cố ý cắn tai cô hỏi.
Anh thăm dò đưa tay xuống dưới, nơi u cốc kia sớm đã ướt đẫm một mảnh.
Mộ Dung Nguyệt lần nữa bị Cố Hành đặt lên giường.
“Cố Hành…” Bây giờ cô rất khẩn trương không biết nên làm gì.
“Hửm?” Cố Hành nhìn phản ứng đáng yêu của cô, nhịn không được muốn trêu chọc.
Tay anh du tẩu bên hông cô, ngón tay nhẹ nhàng niết lấy bụng nhỏ.
“A… ha…” Cảm nhận được động tác của Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt tự nhiên đặt cánh tay lên vai anh.
Vuốt ve nhẹ nhàng như vậy khiến cô ngứa ngáy khó chịu, không chỉ là phản ứng sinh lý mà còn là phản ứng tâm lý, rất rất khó nhịn.
Cố Hành vùi mặt vào cổ thiếu nữ, hàm răng không nhịn được khẽ cắn lên da thịt non mềm, xoang mũi tràn ngập mùi thơm tự nhiên phát ra từ cô.
Ngón tay của anh cũng không dừng lại, từng bước chậm rãi tới gần tiểu huyệt của thiếu nữ.
Ngón tay thâm nhập vào bên trong, mới chỉ là một ngón tay cũng đã cảm nhận được nơi ấm áp căng chặt kia.
Lòng bàn tay khẽ cong lên ấn vào cánh hoa, xẹt qua nơi ướt nóng đi vào sâu hơn, chọc đến thiếu nữ phải nắm chặt lấy cơ bắp phần lưng của Cố Hành.
Thật thoải mái.
“Ưm… ưm…” Mộ Dung Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại, thoải mái phát ra tiếng kêu mềm mại.
Một ngón, hai ngón, ba ngón, khi chạm tới tấm màng mỏng kia lại chậm rãi rút về.
Mộ Dung Nguyệt thoải mái đến mức lông mi cũng run rẩy, cô không có ý thức ôm lấy Cố Hành, hai chân trắng nõn cũng chủ động tách ra, càng muốn nhiều hơn.
Cố Hành nhịn lại dục vọng của mình, sợ cô quá nhỏ, tiểu huyệt kia cũng vậy, anh muốn cô thả lỏng thật tốt, sợ cô quá đau.
Mãi cho đến khi hoa hạch còn sưng hơn đầu ngực, phun ra từng đợt mật dịch vào lòng bàn tay Cố Hành.
Cự vật nóng cháy kia cuối cùng cũng thay thế ngón tay thâm nhập vào bên trong cơ thể thiếu nữ.
“A ~ a a…” Cự vật thô dài còn nóng hơn ba ngón tay tiến vào tiểu huyệt xử nữ của cô, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy bụng nhỏ trướng đau, quy đầu phá tan tấm màng mỏng đâm thẳng tới hoa tâm, khoái cảm ập tới khiến hai mắt cô mơ màng.
Côn thịt lớn kia càng tò mò với động nhỏ mất hồn, quả thức so với cảm giác khi cắm ngón tay vào còn thắt chặt hơn!
Rõ ràng là bài xích dị vật xâm lấn nhưng lại bắt đầu co rút hút lấy cự vật không buông, bắt đầu trào ra càng nhiều mật dịch.
“Bảo bối, anh bắt đầu nhé.” Cảm nhận được tiểu huyệt đã bắt đầu thích ứng, cuối cùng Cố Hành cũng có thể bắt đầu phóng thích dục hỏa đã nhịn bấy lâu nay.
Anh tách hai chân cô ra thành hình chữ M, tiểu huyệt đang cắn nuốt côn thịt lớn bị bại lộ, lúc này Mộ Dung Nguyệt mở to mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng cự vật tím đen tiến vào trong cơ thể mình, huyệt khẩu bị căng ra hoàn toàn thừa nhận kích cỡ đáng sợ, mỗi một chút, Cố Hành lại cảm nhận được sự nhiệt tình và mê người của bảo bối nhà mình.
Bởi vì tư thế nhấc chân mà mật dịch chảy ra ngoài, dính lên tinh hoàn của anh.
Hai người đều đã ướt đẫm.Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng full tại bleunovembre2020.wordpress.com và wattpad chính chủ, tất cả các trang khác đều là ăn cắp.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy vật to lớn kia ra vào trong cơ thể mình khi mạnh khi nhẹ, khi nông khi sâu, từng chút một mang tới cho cô khoái cảm chưa từng có, giống như cảnh tượng trong mộng cũng vậy, anh Cố Hành chơi tiểu huyệt của cô, rõ ràng là lần đầu tiên nhưng lại phù hợp vô cùng.
“Cố Hành ca ca…” Cô bị Cố Hành đè dưới thân không ngừng ra vào, mơ mơ màng màng gọi cái tên mình đã gọi nhiều lần trong mơ.
“Bảo bối ngoan.” Nghe thấy cô mềm mại gọi mình, côn thịt Cố Hành như lớn thêm một vòng, gân xanh nổi lên khiến đường đi chật hẹp kia lại không nhịn được co rút.
Biết đây là lần đầu tiên, Cố Hành cố gắng ức chế lại dục vọng của mình.
Ngực đã bị chà đạp cho đỏ bừng, thậm chí còn lưu lại dấu vết gặm cắn của Cố Hành giống như đánh giấu đồ vật của mình, tính chiếm hữu của Cố Hành đã biến mất khi Mộ Dung Nguyệt giải thích người nọ chỉ là anh họ mình, nhưng mỗi lần tưởng tượng đến cảnh cô cười vui vẻ với một người đàn ông khác, anh lại không khống chế được sức lực của mình, càng tăng tốc hơn.
“A… ưm… nhanh quá… sâu quá…” Mộ Dung Nguyệt cảm giác phần thịt non của mình như sắp bị chơi hỏng rồi.
Nhưng Cố Hành chỉ nghĩ tới việc triệt để chiếm lấy cô, dục vọng điên cuồng, ghen tuông tràn lan.
Anh cũng chưa từng đoán được mình lại mất khống chế như thế.
“Phụt phụt ——” Côn thịt đâm vào bên trong phát ra tiếng nước lớn.
Eo nhỏ của Mộ Dung Nguyệt bị anh lăn lộn như sắp gãy, trên dưới phập phồng vặn vẹo, hai chân từ tách ra bây giờ đã quấn lấy eo anh xin tha.
“Mệt quá… anh Cố Hành….” Kịch liệt vận động trên giường khiến cô đã mất hết sức lực.
Mộ Dung Nguyệt cũng không có sức suy nghĩ vì sao tinh lực Cố Hành lúc nào cũng dùng không hết, có khả năng đây chính là điểm khác biệt giữa học bá với người thường.
Sau khi Cố Hành ra vào nhiều lần, cảm nhận được tiểu huyệt thiếu nữ co rút, cuối cùng cũng đột phá tử cung bắn tinh dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất.
Sau lần đầu tiên xuất tinh, cự long lại lập tức thức tỉnh trong cơ thể thiếu nữ, cả một đêm, trong phòng ngủ chỉ có tiếng thở dốc và thất thanh xin tha.
Vào lần cuối cùng kia, sắc trời bên ngoài lành lạnh, Cố Hành nhìn thiếu nữ đang hôn mê dưới thân mình, vận động quá độ, anh cúi xuống ngậm lấy miệng nhỏ đỏ mọng mê người của cô, bộ ngực bị đè ép biến dạng.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ tới làm việc thân mật như này khiến bản thân muốn ngừng mà không được, nước sữa hòa hợp, da thịt kết hợp kích thích từng dây thân kinh của anh.
Chỉ có đối với một mình cô, tựa như đã rất lâu trước kia, anh đã nhận định cô là người duy nhất, đời đời kiếp kiếp khiến anh trầm luân.
“Bảo bối, anh yêu em.” Rất nhiều, rất lâu rồi.Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng full tại bleunovembre2020.wordpress.com và wattpad chính chủ, tất cả các trang khác đều là ăn cắp.
————
Lại một đêm đầu nữa ~ ( che mặt )
Vừa Yêu Vừa Sủng Vừa Yêu Vừa Sủng - Nãi Hoàng Lưu Tâm Vừa Yêu Vừa Sủng