A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Cassandra Clare
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: T Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4031 / 74
Cập nhật: 2017-05-02 19:26:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
11 - Giống Nòi Của Chúng Ta
on quỷ nhảy xổ vào Clary, và cô ngừng hét ngay tức thì rồi lộn ra sau, băng qua bệ thờ- một cú nhào lộn hoàn hảo, và trong một giây kỳ quặc, cô ước Jace có mặt ở đây mà chứng kiến. Cô rơi xuống đất trong tư thế co người, như một vật thể rơi uỵch xuống bệ và làm nó rung bần bật.
Một tiếng tru vang vọng trong nhà thờ. Clary loạng choạng quỳ dậy và nhìn qua rìa bệ thờ. Con quỷ không lớn như cô tưởng lúc đầu, nhưng nó cũng chẳng bé - chỉ bằng cỡ cái tủ lạnh ấy mà, với ba cái đầu đang ngật ngừ trên cổ. Ba cái đầu đều bị mù, đều có những cái miệng tô hố mở to nhểu nước xanh lét xuống. Cái đầu bên trái của nó hình như đã va phải bệ thờ trong lúc cố tóm lấy cô, vì hiện giờ nó đang lắc đầu cho tỉnh táo.
Clary vội vã liếc quanh, nhưng những kẻ mặc đồ xám vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Không kẻ nào nhúc nhích. Họ dường như đang quan sát chuyện xảy ra với vẻ hứng thú đặc biệt. Cô quay phắt lại và nhìn ra sau, nhưng có vẻ không còn lối nào để thoát khỏi nhà thờ ngoại trừ cánh cửa cô vừa bước vào, và con quỷ đang chặn mất nó rồi. Nhận thấy mình đang phí phạm từng giây quý báu, cô loạng choạng đứng dậy và nắm lấy thanh athame. Cô giật nó khỏi bệ thờ và rút ra ngay khi con quỷ tiếp tục lao tới. Cô lăn sang bên khi một cái đầu khật khừ trên cái cổ to tướng thò lên bệ thờ và rồi nó thè cái lưỡi đen sì dày khự để tìm kiếm cô. Thét vang một tiếng, cô đâm một nhát athame vào cổ con quỷ rồi giật dao ra, chuệnh choạng lùi lại tránh đường.
Con quái vật gào rú, cái đầu ngật ra sau, dòng máu đen tóe ra từ vết thương. Nhưng đó không phải cú đâm chí mạng. Kể cả trong lúc Clary đang quan sát, vết thương dần lành, làn da màu xanh đen của con quỷ dính lại nhau như một miếng vải được vá. Trái tim cô chùng xuống. Tất nhiên rồi. Toàn bộ lý do mà Thợ Săn Bóng Tối sử dụng các loại vũ khí có khắc chữ rune trên đó là vì những biểu tượng này ngăn chặn quá trình tái tạo của quỷ.
Cô vươn tay trái sờ tìm thanh stele ở thắt lưng và rút nó vừa kịp lúc con quái vật lao tới tóm cô lân nữa. Cô nhảy sang bên và lao uỵch xuống cầu thang, lăn người tới khi dựa vào hàng ghế nguyện đầu tiên. Con quái vật quay lại, ì ạch một chút khi di chuyển và tới tóm cô lần nữa. Nhận ra mình vẫn còn cầm cả thanh stele lẫn con dao găm - thật ra con dao đã cắt vào da thịt cô lúc cô lăn xuống và máu nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo khoác - cô chuyển dao sang tay trái, tay phải cầm thanh stele và bằng những cử động uyển chuyển trong tuyệt vọng, cô khắc chữ rune enkeli vào chuôi athame.
Những biểu tượng khác trên chuôi dao bắt đầu tan chảy khi chữ rune mang sức mạnh thiên thần bắt đầu phát huy sức mạnh. Clary ngước nhìn; con quỷ đã sắp tới chỗ cô, ba cái đầu đang vươn ra, những cái miệng há ngoác. Cố đứng vững trên đôi chân, cô giơ cao con dao rồi đâm xuống bằng tất cả sức lực. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhát dao trúng vào giữa sọ của cái đầu ở giữa, cắm ngập tới tận chuôi. Cái đầu ngửa ra sau khi con quái vật hét - trái tim Clary nảy lên - và rồi cái đầu cứ thế gục xuống, đập mạnh xuống đất với tiếng thịch nghe ghê tai. Con quái vật vẫn tiếp tục tiến tới, kéo theo cái đầu giờ đã chết trên cái cổ èo uột sau khi tiến tới chỗ Clary.
Tiếng bước chân của rất nhiều người vang lên trên đầu cô. Clary ngước nhìn. Những kẻ mặc áo gió đã đi mất và hiện tại toàn bộ tầng trên vắng tanh. Cảnh tượng đó không làm cô yên tâm hơn. Với trái tim đang nhảy tango trong lồng ngực, Clary quay người và lao ra cửa trước, nhưng con quái vật đã nhanh chân hơn. Với một tiếng hét lấy sức, nó lao qua đầu cô và chặn cửa trước. Đoạn, nó rít lên và tiến tới, hai cái đầu còn sống ngọ nguậy rồi ngẩng lên, vươn dài hết cỡ để tấn công -
Cái gì đó lóe lên trong không khí, một ngọn lửa màu vàng bàng bạc vụt qua. Hai cái đầu của con quỷ xoắn ra sau, tiếng rít vang lên thành tiếng thét, nhưng đã quá muộn - cái vật màu bạc kia đã cuốn chặt lấy chúng, và cùng với trận mưa máu đen, hai cái đầu bị giật phăng khỏi cổ. Clary lăn sang bên khi máu bắn tung tóe lên người cô. Sau đó cô cúi đầu khi cái thân thể không đầu lảo đảo rồi đổ về phía cô -
Và biến mất. Lúc gục xuống, con quỷ hóa vào hư không, bị hút trở lại không gian quê nhà của nó. Clary cảnh giác ngẩng đầu. Cửa trước của nhà thờ mở rộng, và đứng tại lối vào là Isabelle, đi bốt và mặc váy đen, ngọn roi điện nắm trong tay. Cô nàng đang chậm rãi cuốn nó lại quanh cổ tay, vừa làm vừa ngó quanh nhà thờ một lượt, đôi lông mày đen nhíu lại tỏ ý vừa lo lắng vừa hiếu kì. Và khi nhìn tới Clary, cô nàng cười toe toét.
“Cô bạn của tôi ơi,” cô nàng nói. “Giờ cậu lại tự lao vào rắc rối gì thế này?”
Cái chạm của những kẻ hầu ma cà rồng vào da Simon nghe lành lạnh và nhẹ nhàng, như cái chạm của đôi cánh bằng băng vậy. Cậu hơi rùng mình khi họ tháo dải bịt mắt, làn da khô quắt của họ ram ráp trên da cậu, trước khi họ cúi đầu lùi xuống.
Cậu nhìn quanh, chớp mắt. Lúc trước, cậu còn đang đứng trong ánh nắng vàng ruộm của góc đường Bảy mươi tám và Đại lộ số Hai - địa điểm đó cách Học Viện một khoảng an toàn để khi cậu liên lạc, Camille sẽ không nghi ngờ gì. Giờ cậu đứng trong căn phòng khá rộng tù mù sáng, sàn được lát đá cẩm thạch trơn bóng và những cột đá cẩm thạch duyên dáng chống giữ mái trần cao cao. Dọc theo bức tường bên trái là một dãy những căn phòng nhỏ có một bức tường bằng kính, mỗi phòng đều có gắn một tấm biển bằng đồng ghi THU NGN. Một tấm biển đồng khác trên tường cho biết nơi này là NGN HÀNG QUỐC GIA DOUGLAS. Nền nhà và các quầy từng là nơi người ta đứng viết séc hoặc rút phiếu đổi tiền bị phủ một lớp bụi dày, còn những ngọn đèn bọc đồng trên trần nhà đã bị gỉ xanh lét.
Giữa phòng đặt một chiếc ghế tựa cao, và Camille đang ngồi ở đó. Mái tóc màu bạch kim buông dài thả xuống vai như những sợi kim tuyến. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không hề được trang điểm nhưng đôi môi vẫn rất đỏ. Ở trong cái ngân hàng tù mù sáng này, sắc đỏ đó gần như là màu duy nhất Simon thấy.
“Tôi thường không thích gặp mặt vào ban ngày đâu, Ma cà rồng Ưa sáng ạ,” cô ta nói. “Nhưng vì cậu, tôi đành dành ra một ngoại lệ vậy.”
“Cảm ơn.” Cậu nhận thấy ở đây không có ghế cho cậu, vì thế cậu tiếp tục đứng đực ra đó. Cậu nghĩ nếu trái tim cậu còn đập hẳn nó đang phi nước đại trong ngực cậu rồi. Khi cậu đồng ý làm điều này cho Conclave, cậu đã quên mất Camille khiến cậu e dè đến độ nào. Dù biết cảm xúc đó thật lãng nhách - cô ta thì làm gì được cậu nào - nhưng cậu vẫn sợ.
“Tôi nghĩ cuộc gặp này chứng tỏ cậu đã cân nhắc xong lời đề nghị của tôi”, Camille nói. “Và cậu chấp nhận.”
“Sao cô nghĩ tôi chấp nhận cơ chứ?” Simon nói, rất mong cô ta không bỗng dưng nhận thấy mục đích câu giờ của câu hỏi này.
Cô ta hơi mất kiên nhẫn. “Cậu hẳn sẽ không tự thân tới đây chỉ để từ chối tôi. Cậu sợ tôi giận mà.”
“Tôi nên sợ cô nổi giận sao?”
Camile ngồi dựa lưng vào ghế và mỉm cười. Cái ghế trông hiện đại và sang trọng đến lạc lõng trong cái không gian của ngân hàng bị bỏ hoang này. Chắc nó được mang tới từ một nơi nào đó, có lẽ bởi những kẻ hầu của Camille hiện đang đứng hai bên hệt như hai bức tượng câm lặng. “Rất nhiều người sợ,” cô ta nói, “Nhưng cậu chẳng có lý gì phải sợ cả. Tôi vẫn hài lòng với cậu dù đợi mãi tới phút cuối, cậu mới chịu liên lạc với tôi. Tôi thấy cậu đã quyết định đúng.”
Điện thoại của Simon chọn đúng lúc này mà rung liên tục. Cậu nhảy dựng lên, cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang lăn trên lưng. Cậu nhanh chóng rút nó ra khỏi túi. “Xin lỗi,” cậu nói và mở điện thoại. “Điện thoại.”
Camille có vẻ hoảng sợ. “Đừng trả lời.”
Simon đang đưa điện thoại lên tai. Trong lúc đó, cậu cố bấm nút chụp ảnh vài lần. “Chỉ một giây thôi mà.”
“Simon.”
Cậu nhấn nút gửi và rồi nhanh chóng gập điện thoại lại. “Xin lỗi. Tôi không nghĩ là cô khó chịu với điện thoại tới vậy.”
Ngực Camille phập phồng giận dữ, dù cô ta chẳng hề thở. “Tôi cần những người hầu cận biết tôn trọng tôi hơn,” cô ta rít lên. “Cậu không bao giờ được làm thế, hoặc không -”
“Hoặc không thì sao nào?” Simon nói. “Cô, cũng như những người khác, không thể làm tôi bị thương. Và cô nói tôi không phải làm người hầu kẻ hạ cho cô. Cô nói tôi là bạn chung chiến hào với cô.” Cậu ngừng lại, để tiết chế đủ lượng kiêu ngạo trong giọng mình. “Có lẽ tôi nên cân nhắc lại chuyện có nên chấp nhận lời đề nghị của cô hay không.”
Đôi mắt Camille tối sầm lại. “Ôi, vì Chúa. Đừng ngốc nghếch thế chứ.”
“Sao cô có thể nói từ đó?” Simon hỏi.
Camille nhướn đôi lông mày đẹp. “Từ nào? Cậu bực vì tôi bảo cậu ngốc sao?”
“Không. À đó nhưng không phải từ tôi muốn nói. Cô vừa bảo ‘Ôi, vì –’”
“Vì tôi không tin vào ông ta, ngốc tử ạ,” Camille nói. “Và cậu vẫn tin.” Cô ta nghiêng đầu, nhìn cậu theo cách một chú chim quan sát con sâu bò trên vệ đường và cân nhắc xem có nên ăn nó hay không. “Tôi nghĩ giờ là lúc tiến hành huyết thệ rồi nhỉ?”
“Huyết... huyết thệ sao?” Simon tự hỏi liệu cậu có nghe đúng không.
“Tôi quên mất kiến thức của cậu về phong tục của giống nòi chúng ta rất hạn hẹp” Camile lắc lắc mái tóc bạch kim. “Tôi sẽ yêu cầu cậu dùng máu ký vào một lời tuyên thệ rằng cậu sẽ luôn trung thành với tôi. Nó sẽ ngăn cậu không bất tuân lời tôi trong tương lai. Coi đó như một dạng... hôn khế đi.” Cô ta mỉm cười, và cậu thoáng thấy những chiếc răng nanh lóe sáng. “Tới đây.” Cô ta búng ngón tay, và những kẻ hầu cận vội vàng tới, cái đầu xám xịt của họ cúi rạp xuống. Kẻ đầu tiên đưa ả ta cái gì đó trông giống một cây bút thủy tinh cổ, dạng có một đầu xoắn ốc để giữ mực. “Cậu sẽ phải nhỏ máu và viết bằng máu mình,” Camille nói. “Thường tôi sẽ tự làm, nhưng Ấn Ký của cậu sẽ gây khó khăn cho tôi. Vì thế, chúng ta phải thay đổi đôi chút.”
Simon lưỡng lự. Điều này tệ đây. Rất tệ. Qua những kiến thức của cậu về thế giới siêu nhiên, cậu biết với cư dân Thế Giới Ngầm, lời thề có ý nghĩa như thế nào. Bạn không thể cứ thích thì thề, không thích thì nuốt lời được. Chúng thật sự ràng buộc người đã thề, giống như một cái cùm vô hình vậy. Nếu cậu ký, cậu sẽ thật sự phải trung thành với Camille. Có thể là mãi mãi.
“Làm thôi,” Camille nói, trong giọng có chút mất kiên nhẫn. “Không cần lãng phí thời gian nữa đâu.”
Nuốt khan, Simon bước một bước lên phía trước trong tâm trạng bị ép buộc rồi thêm bước nữa. Một kẻ hầu bước tới trước, chắn đường cậu. Hắn giơ dao ra cho Simon, một thứ sắc bén với lưỡi mảnh như đầu kim. Simon cầm lấy và giơ trên cổ tay. Rồi cậu hạ dao xuống. “Cô biết không,” cậu nói. “Tôi không thích bị đau. Hay dao –”
“Làm đi,” Camille gầm lên.
“Phải có cách khác chứ”.
Camille đứng dậy và Simon thấy những chiếc răng nanh đã dài hết cỡ khỏi lợi. Cô ta thật sự nổi giận. “Nếu cậu không thôi cái trò làm phí phạm thời gian của tôi –”
Một tiếng nổ nho nhỏ vang lên nghe giống như có thứ gì đó khổng lồ rơi xuống từ tầng giữa. Một vật óng ánh xuất hiện ở bức tường đối diện. Camille quay lại, môi hé mở trong cơn xúc động khi thấy đó là gì. Simon biết cô ta nhận ra nó, cậu cũng vậy. Thứ duy nhất có thể xuất hiện ở đó.
Một Cổng Dịch Chuyển. Và qua đó, ít nhất một tá Thợ Săn Bóng Tối đang ào tới.
“Được rồi,” Isabelle nói trong khi dứt khoát đặt bộ đồ sơ cứu sang bên. Họ đang ở trong một căn phòng trống của Học Viện, được dùng làm nơi ở cho những thành viên Clave tới thăm. Mỗi phòng chỉ có một cái giường, một tủ quần áo và một tủ gấp cùng một phòng tắm nho nhỏ. Và tất nhiên, mỗi phòng đều có một hộp sơ cứu trong đó chứa băng gạc, cao, và cả một thanh stele dự phòng. “Iratze đã có tác dụng rồi, nhưng phải một lúc nữa các vết bầm mới tan hết được. Và những cái này” - cô nàng lướt tay qua những vết bỏng trên cẳng tay Clary, hậu quả do bị máu quỷ bắn vào – “có lẽ phải ngày mai mới biến mất hoàn toàn. Nếu cậu nghỉ ngơi, chúng sẽ lành nhanh hơn đấy.”
“Ổn mà. Mình cảm ơn nhé, Isabelle.” Clary nhìn xuống bàn tay; tay phải cô bị băng kín mít, còn áo thì rách tả tơi và be bét máu dù những chữ rune của Izzy đã chữa lành những vết cắt bên dưới. Cô đoán mình tự vẽ iratze được nhưng có người chăm sóc vẫn tốt chứ, và Izzy, dù không phải người giàu tình cảm nhất mà Clary biết nhưng vẫn có thể giúp và chăm sóc cô khi cô nàng cảm thấy muốn. “Và cảm ơn đã tới và cứu mình khỏi... cái con gì ấy nhỉ-”
“Quỷ Hydra. Mình đã bảo cậu rồi. Chúng có nhiều đầu nhưng lại khá ngu. Và cậu ứng phó không hề tệ trước khi mình xuất hiện. Mình thích điều cậu làm với thanh athame. Suy nghĩ tốt dưới áp lực. Một phần lớn trong cuộc đời Thợ Săn Bóng Tối là học cách đục lỗ các vật.” Isabelle ngồi phịch xuống cạnh Clary và thở dài. “Có lẽ mình nên đi xem có thể tìm được điều gì về Nhà Thờ Talto trước khi Conclave trở lại. Có lẽ nhờ đó chúng ta có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thứ trong bệnh viện, những đứa nhỏ-” Cô nàng rùng mình. “Mình không thích”
Clary đã giải thích hết những gì cô có thể kể về lí do cô xuất hiện ở Nhà Thờ Talto cho Isabelle, kể cả về đứa nhỏ mang dòng máu quỷ ở bệnh viện, dù cô mới là người nghi ngờ chuyện đó và loại mẹ ra khỏi câu chuyện. Isabelle trông muốn nôn khi Clary tả đứa bé trông hệt một đứa trẻ bình thường trừ đôi mắt đen mở trừng trừng và những móng vuốt nhỏ xíu thay cho bàn tay. “Mình nghĩ chúng đang cố tạo ra những đứa bé khác, giống - giống anh mình. Mình nghĩ họ đang thí nghiệm trên những người phụ nữ bình thường đáng thương,” Clary nói. “Nhưng cô ta không thể chịu nổi thấy đứa con mình dứt ruột đẻ ra và cô ta đã mất trí. Nhưng - ai lại tạo ra cái thứ như thế chứ? Một kẻ tùy tùng khác của Valentine sao? Một kẻ chưa bị bắt và đang cố gắng hoàn thành nốt công việc dang dở của Valentine sao?”
“Có lẽ. Hoặc có thể đó là tác phẩm của một kẻ tôn thờ quỷ dữ. Những kẻ như thế không ít đâu. Dù mình không tài nào nghĩ ra lí do vì sao có kẻ muốn tạo ra nhiều sinh vật giống Sebastian.” Giọng cô nàng sặc mùi thù hận khi nhắc tới cái tên kia.
“Thật ra hắn tên là Jonathan -”
“Jonathan là tên của Jace,” Isabelle nói chắc nịch. “Mình sẽ không gọi con quái vật đó bằng cái tên của chính anh trai mình. Với mình, hắn luôn là Sebastian.”
Clary phải thừa nhận Isabelle nói có điểm đúng. Cô đã từng rất khổ tâm khi phải nghĩ hắn cũng là Jonathan. Cô nghĩ điều này không công bằng với Sebastian thật, nhưng bọn họ không thật sự biết anh ta. Áp cái tên của một con người xa lạ cho đứa con trai độc ác của Valentine sẽ dễ dàng hơn là gọi hắn bằng cái tên khiến cô cảm thấy thân thuộc với gia đình cô, với cuộc đời cô.
Isabelle nói nhỏ nhưng Clary biết đầu óc cô nàng đang làm việc, đang tính tới rất nhiều khả năng. “À, mình mừng vì cậu lúc đó cậu đã nhắn tin cho mình. Qua tin nhắn, mình biết có chuyện kỳ quặc đang diễn ra và nói thật, lúc đó mình đang chán. Mọi người đang đi làm cái chuyện thần thần bí bí gì đó với Conclave, còn mình thì không muốn đi vì vụ đó có Simon tham dự, mà giờ mình ghét cậu ta lắm.”
“Simon đi cùng Conclave sao?” Clary kinh ngạc. Cô đã nhận thấy Học Viện trông còn trống trải hơn bình thường. Jace, tất nhiên, không ở đây nhưng cô cũng chẳng mong anh có mặt - dù cô không biết vì sao. “Mình đã nói chuyện với cậu ấy vào sáng nay và cậu ấy chẳng nói gì về chuyện đó hết,” Clary bổ sung.
Isabelle nhún vai. “Có gì liên quan tới chính trị của ma cà rồng thì phải. Mình chỉ biết có thế.”
“Cậu nghĩ Simon sẽ ổn chứ?”
Isabelle có vẻ chán. “Cậu ta không cần cậu bảo vệ nữa đâu Clary. Cậu ta có Ấn Ký Cain rồi. Cậu ta có thể bị quật tung, bị bắn, bị dìm chết hay bị đâm, và sau cùng cậu ta vẫn ổn.” Cô nàng quan sát Clary rất kỹ. “Mình nhận thấy cậu không hỏi mình lý do mình ghét Simon,” cô nàng nói. “Mình đoán cậu biết về vụ bắt cá hai tay phỏng?”
“Mình biết,” Clary thừa nhận. “Mình xin lỗi.”
Isabelle phẩy tay bỏ qua lời thú tội của cô. “Cậu là bạn thân nhất của Simon. Nếu cậu không biết mới là lạ.”
“Đáng ra mình nên nói với cậu,” Clary nói. “Chỉ là - mình chưa bao giờ cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Simon là nghiêm túc, cậu hiểu chứ?”
Isabelle nhăn mặt. “Không hề. Có điều - mình nghĩ ít nhất Simon sẽ là người nghiêm túc trong mối quan hệ này. Vì mình ngoài tầm với của cậu ta và vì nhiều nguyên nhân khác. Mình đoán mình mong nhiều thứ từ cậu ta hơn từ những gã khác.”
“Có lẽ,” Clary nhẹ nhàng nói. “Simon không nên hẹn hò với người nghĩ rằng cậu ấy đang chơi trò đũa mốc chòi mâm son,” Isabelle nhìn cô, và mặt Clary bỗng đỏ lựng. “Xin lỗi. Mình không nên chõ mũi vào mối quan hệ của hai cậu.”
Isabelle đang xoắn lọn tóc đen, một thói quen của cô nàng mỗi khi căng thẳng. “Không, không phải. Ý mình là, mình có thể hỏi cậu vì sao cậu nhắn tin bảo mình, chứ không phải Jace, tới nhà thờ gặp cậu nhưng mình đã không hỏi. Mình không ngốc. Mình biết giữa hai người có chuyện, nụ hôn nồng cháy trong con hẻm không giúp vấn đề tốt lên.” Cô nàng tò mò nhìn Clary. “Cả hai đã ngủ với nhau chưa?”
Clary thấy máu chạy rần rần lên mặt. “Cái gì - ý mình là, không, không hề, nhưng mình không hiểu chuyện đó thì có liên quan gì.”
“Ừ thì không,” Isabelle nói, vuốt lọn tóc xoắn cho thẳng. “Chỉ là mình tò mò không đâu ấy mà. Vì sao cậu không chủ động?”
“Isabelle –” Clary co chân, tay ôm vòng lấy đầu gối và thở dài. “Không có gì. Chúng mình chỉ để mọi việc diễn ra theo tự nhiên thôi. Mình chưa bao giờ - cậu hiểu đó.”
“Jace có,” Isabelle nói. “Ý mình là mình đoán anh ấy có. Mình không biết chắc. Nhưng nếu cậu đã từng muốn gì…” Cô để câu nói kết thúc lửng lơ ở đó.
“Muốn cái gì cơ?”
“Một sự bảo vệ. Cậu biết mà. Để cậu có thể cẩn trọng,” Isabelle nói. Cô nàng nói nghe nhẹ như lông hồng như thể đang nói về một cái nút áo khâu thêm. “Cậu nghĩ Thiên Thần đã nhìn thấy trước mọi sự nên mới cho chúng ta khả năng kiểm soát chữ rune, nhưng không phải đâu.”
“Tất nhiên là mình cẩn trọng rồi,” Clary lập cập nói, cảm thấy má đỏ lựng. “Đủ rồi. Nói chuyện này nghe ngường ngượng thế nào ý.”
“Đây là chuyện con gái nói với nhau mà,” Isabelle nói. “Cậu ngượng vì cậu chỉ suốt ngày quanh quẩn với Simon. Và cậu không thể nói với Simon về Jace được. Đó mới là ngượng.”
“Và Jace thật sự không nói gì với cậu? Về chuyện gì làm anh ấy lấn cấn trong lòng?” Clary nói lí nhí. “Cậu thề đấy?”
“Anh ấy không phải nói,” Isabelle đáp. “Cái cách các cậu cư xử và với việc Jace vẩn vơ đi lại với vẻ mặt như có ai vừa chết, mình không thể nào không nhận ra vấn đề được. Cậu đáng ra nên đến nói chuyện với mình sớm hơn.”
“Nhưng ít ra anh ấy ổn chứ?” Clary nhẹ nhàng hỏi.
Isabelle đứng dậy khỏi giường và nhìn cô. “Không,” cô nàng nói. “Trông anh ấy cực kỳ không ổn. Còn cậu thì sao?”
Clary lắc đầu.
“Mình cũng không nghĩ vậy,” Isabelle nói.
Simon cực kỳ ngạc nhiên khi Camille, vào thời điểm thấy các Thợ Săn Bóng Tối, không hề định chống trả. Cô ta hét và chạy ra cửa, chỉ đứng lại khi nhận ra bên ngoài đang là ban ngày, và việc tẩu thoát khỏi nhà băng sẽ khiến cuộc đời cô ta kết thúc chóng vánh hơn. Cô ta há hốc miệng và lùi dần tới khi dựa vào tường, nhe răng nanh, cổ họng phát ra những tiếng rít nho nhỏ.
Simon lùi lại khi các Thợ Săn Bóng Tối của Conclave bao bọc lấy cậu, tất cả đều mặc đồ đen như một bầy quạ; cậu thấy Jace, gương mặt trắng xanh và cứng đơ như đá cẩm thạch, dùng thanh kiếm bản to chém một trong những người hầu cận của ả ma cà rồng lúc anh đi ngang qua, nhẹ nhàng như một người đi đường phẩy một con ruồi. Maryse đi đầu, mái tóc đen của bà tung bay khiến Simon nhớ tới Isabelle. Bà hạ gục kẻ thứ hai với một nhát chém dao thiên thần gọn lẹ, và tiến tới chỗ Camille, con dao sáng loáng giương ra. Jace đi cạnh bà và một Thợ Săn Bóng Tối khác - một người dong dỏng có những chữ rune đen tuyền vặn xoắn trên cánh tay như sợi dây leo - ở bên kia.
Những Thợ Săn Bóng Tối khác đã tản ra khắp nhà băng, kiểm tra khu vực này bằng những thứ vật dụng kì lạ - máy cảm biến – kiểm tra từng ngóc ngách để dò xem có hoạt động của quỷ không. Họ lờ đi thi thể những người hầu của Camille đang nằm giữa những vũng máu dần khô. Họ cũng chẳng để ý gì tới Simon. Có lẽ đối với họ, cậu với những cái cột khác trong ngân hàng chẳng có gì khác biệt.
“Camille Belcourt,” Maryse nói, giọng vang trong những bức tường đá cẩm thạch. “Cô đã vi phạm Luật và là đối tượng chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cô chọn đầu hàng và đi cùng chúng tôi hay muốn chống lại nào?”
Camille đang khóc, không hề che giấu dòng huyết lệ. Chúng thành từng dòng đỏ trên gương mặt cô ả. “Walker-và Archer của tôi -”
Maryse có vẻ bối rối. Cô quay sang người đàn ông bên trái. “Cô ta đang nói gì thế, Kadir?”
“Hai kẻ hầu cận của cô ta,” chú ấy trả lời. “Tôi nghĩ cô ta đang khóc thương họ.”
Maryse phẩy tay gạt đi. “Luật đâu cho phép ma cà rồng biến con người thành người kí sinh cơ chứ.”
“Họ đã trở thành người hầu cận của tôi trước khi cư dân Thế Giới Ngầm trở thành đối tượng bị quản lí bởi những điều luật chết tiệt của các cô, đồ quỷ cái. Họ đã ở cùng tôi những hai trăm năm rồi. Với tôi, họ chẳng khác gì con cái.”
Maryse nắm chặt chuôi dao hơn. “Cô thì biết gì về con cái chứ?” bà thì thầm. “Giống nòi của cô làm gì biết gì khác ngoài hủy hoại đâu.”
Gương mặt giàn giụa nước mắt của Camille lóe lên ngạo nghễ. “Tôi biết chứ,” cô ta nói. “Dù bà có nói thêm bất cứ điều gì, dù bà có thốt là một lời nói dối nào thì trong tim bà, bà vẫn không ưa gì ma cà rồng chúng tôi. Không phải sao?”
Gương mặt Maryse cau lại. “Đưa ả đi,” bà nói. “Đưa ả tới Thánh Địa.”
Jace tới bên Camille và giữ lấy cô ta. Chú Kadir nắm lấy tay kia. Cùng nhau, họ giam cô ta giữa.
“Camille Belcourt, cô bị buộc tội giết người,” Maryse đều đều nói, “và giết các Thợ Săn Bóng Tối. Cô sẽ được đưa tới Thánh Địa, và chịu thẩm vấn tại đó. Mức án dành cho tội sát hại Thợ Săn Bóng Tối là tử hình, nhưng nếu cô chịu hợp tác, cô sẽ được tha mạng. Cô hiểu chứ?”
Camille lắc đầu kiêu hãnh. “Tôi chỉ trả lời một người duy nhất,” cô ả nói. “Nếu bà không mang anh ta tới gặp tôi, tôi sẽ không hé răng nửa lời. Bà có thể giết tôi nhưng đừng hòng cậy miệng tôi.”
“Tốt thôi,” Maryse nói. “Cô muốn ai?”
Camille nhe răng. “Magnus Bane.”
“Magnus Bane?” Maryse có vẻ không tin nổi vào tai mình. “Đại pháp sư Brooklyn? Vì sao cô muốn nói chuyện với người này?”
“Tôi sẽ trả lời anh ta,” Camille nhắc lại. “Hoặc là không ai cả.”
Và thế là hết. Cô ta không nói gì nữa. Simon nhìn những Thợ Săn Bóng Tối áp giải Camille đi. Cậu không có cảm giác hả hê chiến thắng như đã tưởng. Cậu thấy trống rỗng và dạ dày nôn nao tới kì lạ. Cậu nhìn những thi thể của những người hầu vừa bị tàn sát; cậu không thích họ nhiều nhặn gì cho cam, nhưng đâu phải chính họ cầu xin được trở thành họ của ngày nay. Theo một cách nào đó, có lẽ Camille cũng vậy. Nhưng với Nephilim, cô ta là quái vật. Và có lẽ không chỉ vì cô ta giết Thợ Săn Bóng Tối; có thể họ không thể cho cô ta là sinh vật gì khác ngoài là một ma cà rồng.
Camille đã bị đẩy qua Cổng Dịch Chuyển; Jace đứng ở bên kia, cáu kỉnh ra dấu cho Simon đi theo. “Cậu đi hay không đây?”
Dù bà cố nói thêm bất cứ điều gì, dù bà có thốt là một lời nói dối nào thì trong tim bà, bà vẫn không ưa gì ma cà rồng chúng tôi.
“Đi chứ,” Simon nói và lần chần tiến bước.
Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã - Cassandra Clare Vũ Khí Bóng Đêm 4 - Thiên Thần Sa Ngã