It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ric Carradine đứng trên boong chiếc Angelique trong khi công nhân cảng đang đưa thuyền ra vịnh và làn gió nhẹ mùa xuân thổi phồng cánh buồm lên. Đã mấy ngày nay ông không gặp Juliette. Cách xử sự kỳ quặc của nàng trong lần gặp cuối cùng cứ giày vò ông, khiến ông không sao tập trung vào công việc trước mắt được. Không hay biết gì về những tiếng la hét và cảnh lăng xăng nhộn nhạo quanh mình, Eric cứ nhìn mãi về phía quảng trường trông ra biển, mong sao thoáng thấy nàng ở đó.
Ông cảm thấy Roger đang ở cạnh mình. “Đã ba hôm nay nàng cứ lăng xăng đây đó như bóng ma” ông lấm bẩm. “Nàng bị làm sao đó, không như bình thường”
“Đúng là không bình thường,” Roger tán thành. “Nhưng sáng nay cô ấy có hỏi về ông. Cô ấy muốn biết ông có còn táo nữa không. Chắc cô ấy đang không ổn.”
Eric buồn bã lắc đầu. “Kể cả táo bằng vàng cũng không dụ được nàng đâu. Có Chúa biết, tôi đã cố rồi. Đêm ấy ắt là đã có chuyện xảy ra. Có gì đó xảy ra với Tardieu.”
Roger nhìn ông làm như kể cả ông nữa cũng đang không ổn. “Tôi có ý nghĩ của riêng mình về Juliette.” Eric không đáp. “Ông biết tôi nghĩ gì không? Tôi thì tôi thấy rõ ràng là...”
“Cái gì với anh cũng rõ, chỉ có điều nó chẳng rõ với bất cứ ai khác cả” Eric nóng nảy gạt đi. “Juliette giống như ả ngựa non chưa thuần. Nàng không biết phải làm gì với chính mình, nàng chẳng biết mình gây tác động ra sao đến đàn ông. Nhưng nàng có danh dự của mình mà cái danh dự ấy thì không thể bán, dù cho bất cứ ai.”
Hiệu sách Morin nằm trên một trong những con hẻm nhỏ bò ngoằn ngoèo như say rượu lên ngọn đồi ngoài con phố cảng chính của St. Tropez. Juliette ngồi vắt vẻo trên một cái ghế đầu cao phía sau quầy trong hiệu sách, miệng nhai nhổm nhoàm một thanh kẹo nougat, đọc tiểu thuyết trinh thám. Như thể từ đằng xa, nàng nghe tiếng chuông cửa kêu leng keng. Một thiếu phụ trẻ mảnh mai, ăn mặc cầu kỳ diêm dúa bước vào, ngần ngừ nơi ngưỡng cửa.
Juliette chào cô ta bằng một cái gật đầu rồi lại đọc sách tiếp.
“Làm ơn cho một số Cottage Journal” thiếu phụ nói.
Juliette cầm thanh kẹo nougat trỏ kệ sách cho cô ta. “Đằng sau bà ấy, kệ thứ ba từ trên xuống.” Đang say sưa với cuốn tiểu thuyết, song nàng vẫn biết rằng cô kia có đặt ít tiền lên quầy, vẫn cảm nhận được tiếng lật giấy sột soạt. Nàng nhặt tờ giấy bạc rồi rút tiền thối trong ngăn kéo quầy thu ngân, chìa ra chờ cô kia cầm lấy.
“Cô thối cho tôi thừa mười franc,” thiếu phụ nói.
Juliette chìa tay ra đón chỗ tiền thừa, thậm chí không nhìn lên thiếu phụ. Đột nhiên, Juliette nhận ra rằng thiếu phụ đang nhìn nàng với vẻ khinh miệt được kiềm chế.
“Đồ lười biếng, vô dụng, hư hỏng,” thiếu phụ rủa nàng. “Tôi đang mong, thực tình mong là có thể kiếm ra được cái cớ nào đó cho cô, cái lý nào đó cho cô, nhưng giờ tôi thấy bà Morin hoàn toàn đúng.”
“Cớ? Lý? Cho cái gì? Liên quan gì đến bà chớ hả? Mà thật ra bà là ai?”
“Chắc chắn đó là chuyện của tôi. Tôi đã dò hỏi về cô, là vì Giám mục nhờ tôi, và tôi đã phát hiện ra là người ta có thấy cô đi cùng với ông Carradine, cô đã đến thuyền của lão ta, cô đã lấy mình ra làm trò cười, cô lang chạ với những kẻ tư cách chả ra gì và cô nhảy nhót tới gần sáng.” Thiếu phụ dừng để thở.
“Nếu bà đã giảng xong rồi thì làm ơn cho tôi lại mười franc,” Juliette tỉnh bơ nói.
“Tôi chưa xong. Đừng ngắt lời tôi. Cô là nỗi ô nhục đối với Viện, cái nơi đã từng là mái ấm của cô khi ba mẹ cô qua đời, đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cho cô một gia đình tốt, khả kính ở St. Tropez này. Thật ô nhục, thật vô ơn.” Mặt thiếu phụ đỏ bừng lên vì tức giận, nhưng giọng cô vẫn nhỏ nhẹ. “Cô có phủ nhận được không?”
“Bà Morin đòi tôi phải ngồi trong phòng hay ngồi trong hiệu sách suốt cả ngày” Juliette nói, gần như trào nước mắt. “Tôi chỉ muốn vui một tí thôi. Tôi không làm gì sai hết cả. Chỉ là bà ấy có những ý nghĩ bẩn thỉu nên bà ấy luôn luôn mong điều tệ hại nhất từ tôi.”
Thiếu phụ thở dài. Chuyện này đâu có gì mới: mỗi khi Viện gửi gắm một trẻ mồ côi vào một nhà nào đó, y như rằng nhà ấy chỉ muốn coi trẻ ấy như đầy tớ không công. Hơn nữa, cô bé này quá xinh đến nỗi làm hại chính mình. “Nghe đây,” cô nói, khẽ khàng hơn, kiểu như vỗ về. “Cháu chẳng thể làm gì được với bà Morin cả, nhưng cháu có thể làm gì đó để bà ta thôi đừng nghi ngờ rằng cháu...” cô đỏ mặt và ngừng lời. “Này, sao cháu không đến bác sĩ đi, bác sĩ nào cũng được, để người ta viết giấy chứng nhận cho”
Bối rối, Juliette hỏi, “Chứng nhận? Chứng nhận gì chớ? Để làm gì?”
“Để tự bào chữa cho mình, chứng minh rằng cháu chưa hề làm gì vô luân cả.”
Tiếng cười của Juliette nghe hơi giống như động kinh. “Vô luân? Một tờ giấy của bác sĩ có thể làm chứng là người ta có vô luân hay không sao?”
“Nghe này, cháu,” thiếu phụ quở nàng. “Nếu cháu cự tuyệt không chịu xin giấy chứng nhận thì có nghĩa rõ ràng là cháu thừa nhận mình có tội. Chừng đó bà Morin sẽ có cớ biện minh để đưa cháu về lại Viện.”
“Nếu vậy thì Viện sẽ phải lo về chuyện vô luân hay không của tôi.”
Phẫn nộ, thiếu phụ mím chặt môi thành một đường thẳng như kẻ chỉ. Chuông kêu lanh lảnh khi cô ta mở cửa để rời khỏi hiệu sách.
“Này cô!” Juliette gọi với theo. “Cô quên tờ báo nè.” Nàng vòng ra khỏi quầy, bước ra bậc cửa thì thấy tấm lưng cứng đờ của thiếu phụ xa dần trên con hẻm. “Cô trả tiền mua tờ báo rồi mà” nàng lại gọi. Người đàn bà biến mất nơi khúc quanh.
Mặt trời đã nung các bậc thềm thành ra nóng rẫy đối với cặp chân trần của Juliette, nàng vội vàng nhảy lùi lại vào trong hiệu sách cũ kỹ mốc meo, ở đó một cò bé chừng sáu tuổi đang ngồi chông chênh trên một chồng báo, một tay cầm núm vú giả, tay kia ráng với cao hết cỡ.
“Cô lấy gì được cho cháu nào, Cooky?” Juliette hỏi đứa bé.
“Cháu muốn cuốn ‘Provencal’ mới kia, nhưng mà cao quá.”
Juliette quàng tay ôm hai bên hông cô bé, bồng cô bé lên đến kệ mà cô bé muốn. Cô bé chọn một số tạp chí, đoạn cho cái núm vú giả vào miệng để đưa cho Juliette một tờ mười lăm franc dính nhớp nháp đẫm mồ hôi.
Vẫn đang bế cô bé, Juliette bảo nó: “Giữ tiền đi, Mèo con, đem mà mua kẹo. Tờ ấy là của cô cho đấy.”
“Cám ơn cô nhiều” cô bé lễ phép nói, rồi cựa quậy tỏ ý muốn Juliette đặt xuống. Juliette ôm chặt cô bé vào lòng.
“Nhưng mà cháu phải ôm chặt cô và hôn cô mới được kia.” Juliette áp chặt thân hình bé nhỏ vào lòng, vùi mặt vào mái tóc loăn xoăn của cô bé. Cô bé kiên nhẫn đợi, không chống cự; đoạn dẩu đôi môi toàn mùi kẹo ra hôn Juliette rất chú tâm, đầu tiên vào mũi, sau đó vào hai bên má nàng làm má nàng ướt cả.
Đứa bé ném tọt cái núm vú giả vào lại trong mồm rồi vẫy tay chào Juliette nơi cửa hiệu. “Chào bé cưng “ Juliette nói. Nàng thấy mệt mỏi, ngã lòng. Tại sao nàng phải đấu tranh để được người ta quyến luyến cho? Cái gì khiến nàng cứ phải làm bộ nàng chả cần gì? Dịu dàng âu yếm, nàng chỉ cần có thế. Nhưng dường như chẳng ai cần nàng bởi nàng dịu dàng âu yếm cả, Eric không, Antoine không... Quỷ tha ma bắt tất cả đi! Nàng lại nhặt cuốn tiểu thuyết trinh thám lên, nhưng sự dữ dội và đam mê trong đó dường như yếu ớt nhợt nhạt so với những cảm xúc lạ lùng không tên sôi sục trong nàng nhưng nàng lại không thể với nắm được chúng, nàng nhận thấy được các cảm xúc ấy nhưng không thể lý giải chúng, cũng không thể hiểu.
Chiếc Angelique lướt êm qua mặt nước vịnh nhờ ngọn gió nhẹ. Perri đang lắp máy ảnh lên cái giá ba chân. Roger đang kề cà tựa vào lan can, cổ quấn một cái khăn quàng.
Eric mời Vigier-Lefranc một điếu xì gà rồi châm lửa cho ông ta. “Xem đó, Carradine,” Vigier-Lefranc buột ra nói giữa hai lần bập thuốc. “Ta ở đây gần một tuần rồi. Cái trò gì đây vậy chớ; làm thằng ngố chạy loong toong chắc? Mặt bằng đẹp ơi là đẹp đó nhá, ông bảo tôi thế. Đầu tư nhỏ. Lãi trăm phần trăm. Mẹ kiếp!” Cái bụng to đùng lông lá của ông phồng lên xẹp xuống nhấn mạnh thêm cho lời ông nói.
“Hiện giờ tôi chưa sờ tay vào mảnh đất đó được. Chưa được. Nhưng tôi rất muốn cho ông xem.”
Vigier-Lefranc ngồi lên một tấm khăn tắm trải gần cô vợ bấy giờ đang sưởi nắng trên một chiếc ghế vải bạt. “Xin có mặt, bất cứ khi nào ngài đã sẵn sàng” Vigier-Lefranc nói giọng mỉa mai.
“Xong xuôi rồi; ông Carradine “ Perri gọi.
Eric đến chỗ chiếc máy ảnh. “Ta có thể chụp trong khoảng năm trăm mét cách bờ.”
“Tốt lắm. Để cho Angelique giữ nguyên vị trí.”
Eric đến đứng cạnh Roger nơi lan can, lại bắt chuyện. “Chẳng phải anh từng học luật à?”
“Lâu rồi.”
“Cứ cho là Juliette bị đưa về lại viện mồ côi,” ông phát âm từ ‘viện mồ côi’ cứ như đang nghe có cát ở trong miệng. “Liệu có cách nào để ngăn chuyện đó không, có cách nào tôi ngăn được chuyện đó không?”
Roger mỉm cười với Eric ra vẻ hiểu biết. “Tôi e là ông không mua chuộc được giám mục đâu.”
“Chà, gợi ý có ích lắm đó. Làm ơn nghiêm túc đi, được không? Ý tôi là liệu tôi có thể làm gì một cách đường đường chính chính, đúng luật hay không ấy.”
“Đúng luật thì có thể nhận làm con nuôi... hoặc hôn nhân.”
Eric búng đầu mẩu xì gà xuống biển, nhìn nó trôi đi trên mặt nước trong.
“Cách nào thì người ta cũng sẽ điều tra tới nơi tới chốn. Thủ tục tòa án, vấn đề đạo đức...”
“Tôi hiểu.”
“Trước mặt thiên hạ, ông dựng lên một người đứng ở đằng trước còn ông thì đứng đằng sau” Roger đề xuất.
“Phải” Eric chậm rãi nói. “Sao lại không? Tôi không chịu nổi cái cảnh nàng bị giam cầm trong Viện. Nàng quá yêu cuộc sống, nàng quá nhiều sức sống, quá đẹp, quá trẻ. Tốt nhất là nàng được ở St. Tropez.”
“Ông sẽ trông nom cô ấy ở đâu?” Roger nói giễu.
Chiếc Angelique bỏ neo cách bờ trăm mét, đối diện xưởng thuyền của nhà Tardieu. “Xong xuôi rồi; ông Carradine” Perri nói. “Chụp xong hết rồi.” Ông ta vỗ vỗ chiếc máy ảnh.
Eric săm soi xưởng thuyền, nheo mắt trước ánh nắng nhảy nhót trên sóng. Suốt hàng nhiều cây số quanh đây chẳng có chỗ nào như nơi này. Ông phải giành lấy dải đất này bằng được. Với nó, và với bến tàu nay đã là của ông, ông sẽ có thể mở rộng hoạt động kinh doanh. Ông nói với Roger, “Tôi sẽ đề nghị giá mới với họ. Khi nào cái thằng bị thịt kia về lại?”
“Lễ Phục sinh. Tức Chủ nhật này.”
Eric ra hiệu bảo thuyền trưởng cho Angelique đi ra biển. Ông sẽ có thể giải quyết gọn cả hai vấn đề chỉ bằng một cuộc giao kèo.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...