If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Phía Sau Tủ
ược Jason dẫn đường, cả ba trở lại căn phòng bằng đá, đồng thời mang theo cả cuốn từ điển, chiếc hộp chứa đầy những viên bi đất, cuộn giấy da cùng bản dịch và cây bút duy nhất trong nhà còn viết được.
"Em đã nhìn thấy một khoảng không, hai người hiểu chứ?" Jason giải thích. "Như thể đằng sau vách đá này có một khoảng không."
"Em định nói rằng vách đá bị... khoét sâu?" Jason gật đầu.
"Đó là lý do giải thích làm sao cậu lại tìm được cái hộp đó." Rick nói. "Cậu đã thò tay vào một cái hốc và... bên trong... cậu đã lấy được nó."
Julia đọc to lại bức thông điệp:
"Trong bóng tối của hang... thắp sáng chiến hạm... Đúng rồi! Đúng rồi!" Cô bé thốt lên. Bức thông điệp nói đến một chiến hạm. Và một chiến hạm chỉ có thể ở gần biển mà thôi. Người đã viết bức thông điệp này...
"Người chủ cũ," Jason xen vào. "Nghĩa là thế nào?"
"Bức thông điệp này là do người chủ cũ của Biệt thự Argo viết. Còn ai khác vào đây nữa? Nó được viết bằng ngôn ngữ của chúng ta, chỉ có điều... Ulysses Moore đã dùng bảng chữ cái trên Chiếc đĩa Festo để làm cho nó thêm phần bí ẩn mà thôi."
"Để làm cho nó khó hiểu ấy, rồi...! Nhưng... tại sao?"
"Nếu, mình chỉ nói là... nếu thôi nhé," Julia lên tiếng, "trong vách đá có một cái hang... vậy thì chẳng lẽ lại không có một kho báu? Và nếu, mình vẫn nói là nếu đấy nhé... có kho báu, thì ông chủ cũ Ulysses Moore có thể đã tổ chức một cuộc... truy tìm kho báu, nhưng chỉ cho một số ít người được lựa chọn thôi. Giống như bọn cướp biển hay làm chẳng hạn, đúng không? Chúng tìm những nơi ít người biết đến để giấu những thứ chúng tìm được và rồi chúng biến mất, để lại dấu vết duy nhất là một tấm bản đồ khó hiểu để khiêu khích những kẻ truy tìm kho báu."
"Bọn cướp biển không phải tìm thấy, mà là ăn trộm được," Rick chỉnh lại. Julia thở dài.
"Nhưng dù sao thì ở đây cũng đang nói đến chiến hạm, phải không? Mà để có chiến hạm thì hoặc cậu phải là một ngư dân giàu có, hoặc cậu phải là một tên cướp biển sở hữu cả một kho báu."
Rick nhăn mặt: suy luận của Julia không thuyết phục tẹo nào, nhưng cậu quyết định không tranh luận.
Julia tiếp tục:
"Vì vậy, Jason mới nói người chủ cũ đã viết bức thông điệp đó. Còn mình, mình nghĩ là ông ấy không phải vô cớ mà làm thế. Tóm lại: chúng ta có một người chủ cũ và một kho báu. Chúng ta cũng đã đồng ý rằng có một cái hang trong vách đá. Chỉ còn một điều chúng ta chưa rõ, đó là đất-đèn."
Nói rồi, cô đưa mắt liếc nhìn những viên đất sét trong chiếc hộp. "Và... tìm cách để chúng ta có thể vào cái hang này." Julia kết luận.
"Ồ, điều này thì dễ." Jason mỉm cười reo lên. "Nếu ông chủ cũ Ulysses là người viết bức thông điệp này và để nó trong hang, thì có nghĩa là ông ấy cũng có thể vào đó một cách dễ dàng, vào trong hang ấy."
"Chính xác!"
"Vậy có nghĩa là ông ta đi xuống hang từ nhà mình, nói cách khác là... từ Biệt thự Argo." "Chính xác!"
"Em nghĩ có lẽ em biết đi xuống đó bằng cách nào đấy." "Vậy em còn chờ gì nữa mà chưa nói ra?"
Jason chỉ cho chúng chiếc tủ kê sát bức tường đá trong căn phòng.
"Có một cánh cửa, phía sau đó. Nếu hai người giúp em một tay để kéo nó ra, thì có thể nhìn thấy."
Cánh cửa trông rất đáng sợ.
Nó không lớn hơn so với những cánh cửa khác trong nhà, nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra nó lâu đời hơn. Lâu đời hơn nhiều những gì cả ba đứa tưởng tượng.
Mặt gỗ đã bị mục, phủ đầy những vết trầy xước, như thể cánh cửa đã phải chịu rất nhiều cú va đập và còn bị cháy sém nhiều mảng.
Bọn trẻ vẫn ngồi bệt xuống sàn, nhìn cánh cửa hồi lâu. Chúng đã dùng hết sức bình sinh mới di chuyển được cái tủ ra, vừa đủ để lộ cả cánh cửa.
Dường như cái tủ được đặt ở đó với ý định chính xác là để che đi cánh cửa. Và ý định đó, bây giờ đã bị phát hiện, mang lại cho cánh cửa đó một sức mê hoặc đặc biệt.
"Em nói là cái này ư?" Julia hỏi.
Jason cầm lại tấm bản đồ ngôi nhà mà cả bọn vẽ lúc chiều. Cậu đánh một dấu "X" vào vị trí của cánh cửa này và trả lời:
"Chắc chắn là cái này. Nó là một trong những cánh cửa bí mật mà ông chủ cũ Ulysses vẫn đi qua đi lại.
"Jason!" Chị cậu thốt lên. "Ulysses Moore CHẾT RỒI."
"Ai nói với chị thế? Ngôi nhà này rộng đến mức chúng ta không thể nào nhận ra được sự có mặt của ông ấy đâu! Và thêm nữa... em đã nhìn thấy ông ấy!"
Rick và Julia nhìn nhau.
"Em đã nhìn thấy ông ấy là ý gì?"
"Lúc em đi xuống lấy cây bút chì, vừa xong, em đã nhìn thấy, chỉ một thoáng thôi, một cái bóng... rồi nó BIẾN MẤT! Nó đã vọt đi đâu đó, thậm chí trước cả khi em có thời gian lấy hơi..."
Jason nhìn Rick trước, sau đó quay sang chị gái, cậu đọc thấy đống dấu hỏi to tướng trên nét mặt của hai đứa.
"Hai người không tin em, đúng không?"
"Em cũng nhìn thấy cái hang, theo cách đó?" Julia hỏi, đột nhiên nghi ngờ. "Cái đó thì liên quan gì?"
Julia đứng dậy.
"Chị thật ngây thơ," cô bé nói. "Chị thậm chí đã tin em: hang động, vách đá bị khoét rỗng, lối đi phía sau cánh cửa này... Chị đã quên em là kiểu người gì. Lại là một trò tưởng tượng của em thôi, đúng không? Thực ra em chẳng nhìn thấy cái hang nào cả! Là em tưởng tượng ra mà thôi!"
"Không phải như thế! Em đã nhìn thấy thật mà!"
"Jason: hãy thề đi. Thề với chị là hôm nay, trên vách đá, em đã nhìn thấy một cái hang." Jason cảm thấy cáu điên lên. Cậu vẫn nhớ như in thứ mình đã thoáng thấy qua khe hở. Cậu đã nhìn thấy một khoảng trống.
Không.
Cậu có cảm giác về một loại kiểu như khoảng trống. Cũng không phải vậy.
Cậu linh cảm thấy rằng có thể tồn tại một khoảng không trong đó.
Cậu không thực sự nhìn thấy cái hang. Ít nhất, không phải là một cái hang tiêu chuẩn với nhũ đá, măng đá và tất cả những thứ thường thấy trong một cái hang. Cũng như việc cậu không thực sự nhìn thấy cái bóng ở tầng dưới. Nhưng...
"Jason...?!"
Cậu nhìn quanh, buồn bã.
"Em... Không, em không thể thề với chị được. Nhưng mà... Rick... cậu hãy nói với chị ấy rằng..."
Rick gật đầu.
"Thực ra Jason nhìn thấy gì không quá quan trọng thế đâu. Vì suy cho cùng thì cái hộp thực sự tồn tại, và chúng ta đã có nó. Và bức thông điệp cũng tồn tại, dù ý nghĩa của bức thông điệp ấy có là gì. Và, trời ạ, còn cả cánh cửa này nữa!"
"Vậy thì chúng ta hãy mở nó ra!" Julia thốt lên, bỗng hứng thú trở lại.
Bởi vì cánh cửa bị thiếu mất tay nắm, nên Julia thò một ngón tay vào chỗ giống như cái ổ khóa, ngoắc vào và thử kéo ra. Nhưng cánh cửa không hề xê dịch lấy một li.
"Nó bị khoá rồi!" Cô bé than vãn. "Và có lẽ nó chẳng dẫn đi đâu hết đâu."
Rick sờ tay lên mặt gỗ đã bị biến dạng, như để vuốt ve nó. Sau đó cậu quỳ xuống trước cái ổ khóa mà Julia đã thò tay vào.
"Nó bị khoá rồi, đúng vậy, nhưng nếu nó chẳng dẫn đi đâu, thì tại sao nó lại phải có không chỉ một, mà tận bốn cái ổ khóa khác nhau?"
Julia nhìn kỹ hơn.
Một, hai, ba, và... bốn.
Bên trái cánh cửa thực sự có bốn ổ khóa được xếp theo hình chữ thập.
Bọn trẻ bàn tán với nhau, say mê theo những phỏng đoán ngày càng phức tạp. Chúng đã có trong tay rất nhiều đầu mối, nhưng vẫn còn quá rời rạc. Chúng có thể sẽ lại đi hỏi ông Nestor hoặc khám xét ngôi nhà từng tí từng tí một, từng ngăn kéo một, để tìm cho ra những chiếc chìa có thể mở được các ổ khóa kia ra.
Hoặc là...
Chúng chợt cảm thấy một luồng gió xộc tới, tiếp đó là một tiếng gõ cộc lốc phát ra từ tầng trên.
"Là ông ta đấy!" Jason thốt lên, nhảy bật dậy.
Bọn trẻ leo nhanh lên căn phòng trên đầu cầu thang.
Nhưng không phải là ông ta như Jason tưởng tượng: cánh cửa sổ trên tháp canh lại một lần nữa mở ra và bắt đầu đập vào khung cửa.
Rick cố gắng đóng thật chắc cánh cửa sổ nổi loạn lại:
"Cái chốt đã bị lỏng rồi," cậu lên tiếng, phân tích nó với ánh mắt xét đoán. "Mình nghĩ là để sửa nó, các cậu nên gọi ai đó có khả năng."
"Không phải ngẫu nhiên mà nó được mở đâu." Jason vừa lẩm bẩm vừa đưa mắt dò xét khắp căn phòng.
Qua cửa sổ, cậu nhìn xuống khu vườn quanh Biệt thự Argo vẫn còn ẩm ướt vì trận mưa, cậu không thấy ai hết.
Bất chợt, mấy cái mô hình thuyền buồm được đặt trên chiếc rương thu hút sự chú ý của cậu. "Cái đó vốn được để như thế à?" Cậu hỏi.
"Như thế là thế nào?" Julia hỏi.
Một chiếc thuyền buồm trong chiến hạm nhỏ xíu bằng gỗ được đặt trên một cuốn sách có bìa tối màu làm giá đỡ.
Mô hình chiếc thuyền dài và thon, với phần thân được làm từ hàng chục sợi cói nhỏ xíu được gắn tỉ mỉ với nhau bằng những sợi dây nhỏ.
Rick và Julia lắc đầu ngập ngừng: không ai trong cả bọn nhớ gì về sự có mặt của cuốn sách trong chuyến viếng thăm lần trước. Nhưng, thực ra mà nói, cũng chẳng đứa nào nhớ là nó không có.
Một cách thận trọng, Jason nhấc chiếc thuyền nhỏ lên và đưa cho Rick.
Tấm biển bằng đồng thau trên mạn thuyền ghi Nefertiti's Eye - Con mắt của Nefertiti. "Chắc là mô hình tàu thủy Ai Cập," Rick lẩm bẩm trong khi xoay nó trong tay.
"Tất cả đều được làm bằng sợi cói..."
"Cói chỉ dùng để làm giấy viết thôi chứ!" Julia ngắt lời. Rick nhún vai.
"Theo những gì mình được biết, thì người Ai Cập làm được tất cả mọi thứ bằng thân cây cói."
Jason mở cuốn sách màu đen được dùng để làm giá đỡ. Nó không phải một cuốn sách, mà là một quyển nhật ký hành trình. Ai đó đã ghi và chú thích bằng một kiểu chữ nhỏ và khó đọc; nhiều mảnh giấy được cắt ra từ báo, tranh vẽ và nhiều bức ảnh cũng được dán trong các trang giấy.
"Ai Cập..." Cậu nói, giọng thất vọng. "Đây là một loại nhật ký hành trình ở Ai Cập."
Cậu đọc lướt các trang: các chữ tượng hình, bản sao chiếc mặt nạ vàng của Tutankhamon - vị vua Ai Cập nhỏ tuổi, bức tượng điêu khắc phần đầu của Thái hậu - bà Nefertiti, bản đồ Thung lũng của các vị Vua - nơi tìm thấy kho báu của Nhà vua.
"Theo mình, nó chủ yếu nói về vua Tutankhamon. Có rất nhiều đánh dấu, ghi chép, những dấu khoanh tròn màu đỏ..."
Cậu mở trang giữa của cuốn nhật ký.
"Dường như ông chủ cũ Ulysses lưu giữ một bộ sưu tập những thứ về Ai Cập trong cuốn nhật ký này."
"Đây là cuốn sách hướng dẫn cách làm việc trên con thuyền này." Rick săm soi trong khi vẫn cầm chiếc tàu Con mắt của Nefertiti trong tay.
"Rõ là thế rồi. Người làm ra các mô hình này chắc hẳn phải là một người rất tỉ mỉ..." Rick gật đầu.
"Đây có thể là một chiến hạm," Julia thì thầm. "Chiến hạm trong bức thông điệp: chiến hạm... dẫn bạn đi tới nơi bạn muốn. Có thể là một cách hay nếu nói rằng... với những mô hình này, ông ấy tưởng tượng là mình có thể đi du lịch ở nhiều nơi và... như thế..."
"Có thể!... Vậy đất-đèn là gì?"
"Có lẽ... có lẽ cần để một viên đất này lên từng cái thuyền và..."
Một tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi cuốn nhật ký, bay xuống đất. Jason cúi người nhặt nó lên. "Mọi người xem này!" Cậu thốt lên, mừng rỡ.
"Gì thế?"
"Có vẻ... có vẻ là một thông báo của bưu điện: Bưu điện Kilmore Cove." Jason lật lại và đọc:
"Điều này chắc đủ để thuyết phục em rằng ông chủ cũ Ulysses đã chết." Julia thì thầm với em trai. "Ông ta thậm chí còn không đi lấy bưu kiện của mình."
Nhưng tính bướng bỉnh của Jason vẫn không chịu đầu hàng kể cả khi chứng cớ đã ở ngay trước mặt:
"Nhưng ai mà biết ông ta không cố tình để nó lại cho chúng ta? Cửa sổ tự mở, cuốn nhật ký, giấy thông báo trong nhật ký... Chẳng lẽ chỉ đơn giản là sự trùng hợp sao?"
"Đúng là chúng ta chẳng biết gì nhiều," Julia ghi nhận. "Cuốn nhật ký có thể vốn đã ở dưới cái mô hình đó rồi."
"Theo em, chúng ta nên đi lấy gói bưu kiện đó!" Jason khăng khăng.
"Vậy thì, không chỉ là một hồn ma vô hình, ông ta còn là một hồn ma hơi không được mưu mẹo cho lắm nữa." Julia bắt bẻ. "Hôm nay là thứ Bảy và bưu điện thì đóng cửa buổi chiều!"
Rick nhăn mặt.
"Đúng thế," cậu nói. "Nhưng ai sống ở Kilmore Cove này đều biết rằng... nói chung... trong trường hợp khẩn cấp, người ta có thể đến nhờ cô Calypso ở hiệu sách. Cô ấy là người mở cửa bưu điện."
"Cậu biết cô ấy không?" Jason hỏi.
"Tất nhiên. Trong làng, hầu hết mọi người đều biết nhau.
"Vậy thì cậu nghĩ cô ấy sẽ mở cửa bưu điện vì đôi mắt tuyệt đẹp của cậu chứ? "Chúng ta có thể hỏi cô ấy việc đó.
Julia chống hai tay lên hông.
"Này các cậu, đừng có mất trí. Ngay trước khi cái cửa sổ này bị mở ra, chúng ta đang làm một việc hoàn toàn khác: tìm cho ra cửa hang bí mật, chúng ta đang có một cánh cửa bị đóng cần bốn chiếc chìa khóa và còn một câu bí ẩn vẫn chưa luận được. Mình không nghĩ đây là một ý kiến hay...
Nhưng Jason và Rick đã xuống đến giữa cầu thang.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian