Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 10 - Sự Chia Cắt
C
ùng một lúc, Nestor cảm thấy vừa mệt vừa lo lắng. Ông lên cầu thang và dừng lại trước cánh cửa phủ kín bụi và những vết trầy xước của ngọn tháp. Một chiếc bóng phản chiếu trong gương.
“Bọn trẻ đi rồi, đúng là vậy...” người làm vườn lẩm bẩm, khép hờ cánh cửa. “Chúng chỉ là những đứa trẻ, nhưng... chúng rất giỏi và có thể xoay sở để tìm ra Peter. Nói cho cùng, chúng đã mở được cánh cửa ở cửa hàng ông ấy, nơi chẳng một ai trong số chúng ta có thể vào... Trước khi ả ta phá sập bức tường phía sau, tất nhiên rồi. Trong mọi trường hợp, chẳng có ai khác cả. Tất cả mọi người đều đã chết, biến mất hoặc bỏ đi.”
Ông Nestor húng hắng ho.
“Có thể là mình nhầm... Có thể việc đi tìm Peter chẳng có nghĩa lý gì,” ông lắc đầu và ho khù khụ. “Bí mật mà ông ta không muốn tiết lộ cho Oblivia có thể là gì? Vẫn chuyện cũ về chiếc chìa khóa đầu tiên ư? Đó chỉ là truyền thuyết không hơn. Tuy nhiên, điều bí mật gì lại quan trọng đến mức khiến ông ta bỏ trốn mà không cầm theo chiếc chìa khóa sư tử nhỉ?”
Người làm vườn già nghĩ về ngày chiếc chìa khóa sử tử được giao đến Bưu điện trong một chiếc hộp nhỏ.
Ông gãi cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Tuy nhiên, có một điều lẽ ra mình có thể nói với chúng... Ngôi Nhà Cũ của...”
Đúng lúc ấy ở tầng dưới có một âm thanh vang lên, giống tiếng sập cửa.
“Chuyện gì vậy, Dieguita?” Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía cuối cầu thang.
Ông Nestor cứng đờ. Một luồng gió bao quanh mắt cá chân ông. Cửa sổ phòng tháp thình lình mở toang.
“Diego? Chúng ta đang mơ sao?” Giọng một người phụ nữ vang lên.
Ông Nestor bị cơn sợ hãi bủa vây, cố tìm vật gì đó để tự vệ. Ông chộp lấy một cây gậy ba-toong thò ra từ một cái bình nằm trong góc và bắt đầu tập tễnh bước xuống cầu thang.
Ông bước xuống. Rồi bước xuống nữa.
(...)
“Trước tiên, bọn mình cần suy nghĩ đã.” Rick ra lệnh cho hai đứa kia. “Hét lên chẳng giúp ích được việc gì.”
“AI ĐANG HÉT CHỨ!” Jason gào to, bước những bước dài quanh sân.
“Cậu bảo phải làm sao đây, Rick?” Julia hỏi khi tháo những chiếc chuông khỏi cổ chú chó.
“Ba người chúng ta tới Venice. Trong khi có hai người họ quay lại Kilmore Cove thôi. Phải không?
“Đúng vậy.”
“Điều này nghĩa là Cánh cửa Thời gian ở đầu bên kia vẫn chờ một người du hành quay về...”
“Giống như khi mình quay về từ Ai Cập trước. Phía bên kia, cánh cửa vẫn đóng chừng nào các cậu chưa về.” Julia gật gù.
“MỘT NGƯỜI DU HÀNH!” Jason hét lớn. “CHỈ MỘT MÀ THÔI! Tiếc là bọn mình lại có ba người. Làm thế nào mà bọn mình lại ngu xuẩn thế chứ?”
Diogo gầm gừ với Jason, nó bị tiếng hét của cậu làm cho hoảng sợ.
Rick và Julia nhìn nhau.
“Vậy bọn mình phải làm gì đây?” Cô lí nhí.
“Chỉ còn một cách. Một trong số chúng ta phải quay về cùng bốn chiếc chìa khóa.“ Cậu bé tóc đỏ nói. “Tóm hai người kia và... đưa họ trở lại chỗ này. Để tất cả bọn mình có thể cùng quay về Kilmore Cove.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi!” Jason thốt lên. “Chúng ta hãy quay về Biệt thự Argo, thuyết phục họ trượt vào một đường hầm, lên tàu Metis và đi xuyên qua cơn bão thời gian để trở lại thế kỷ này rồi tiếp tục ăn xin ở Venice! Quá dễ!”
“Bọn mình phải giúp ông Nestor.” Rick nói.
“Rick nói có lý, chúng ta phải chia nhau ra.” Julia lôi từ trong túi ra bốn chiếc chìa khóa và hỏi. “Ai sẽ trở lại?”
“Em đi,” Jason đề nghị. “Việc này xảy ra do lỗi của em, nên đúng thôi khi em phải đưa mọi thứ trở lại vị trí của nó.”
Julia ngập ngừng trước khi giao bốn chiếc chìa khóa cho cậu em trai.
“Thế nhỡ em không làm được thì sao?”
Rick vươn tay để nhận lấy chúng.
“Mình sẽ đi. Mình là người duy nhất hiểu rõ Kilmore Cove và mình cũng là người... khoẻ nhất. Nếu phải... chiến đấu...”
“Không, mình sẽ đi.” Julia lắc đầu. “Bọn mình không được quên lý do đến đây: đó là đi tìm ông Peter Dedalus. Và các cậu giỏi giải mã các thông điệp bí mật hơn mình. Đấy là chưa tính đến việc mình đã từng một lần bảo vệ Biệt thự Argo cùng ông Nestor...”
“Bọn mình hãy rút thăm đi.” Jason đề nghị.
“Như thế nào?”
“Hãy đặt những chiếc chìa khóa vào giữa... như thế...”
Julia đặt những chiếc chìa khóa xuống đất và Jason nhanh tay chộp lấy chúng. Sau đó cậu tự tin bước về phía Cánh cửa Thời gian.
“Tốt rồi. Số phận đã quyết định rằng lần này đến lượt em.”
“Jason!”
“Đừng lo lắng. Mình sẽ trở lại đón mọi người. Hẹn gặp lại vào lúc hoàng hôn, tại đúng chỗ này.”
“Jason, quay lại đây ngay!”
“Đồng hồ của cậu vẫn chạy, Rick. Hẹn đến lúc hoàng hôn.”
“Jason, dừng lại!” Rick hét lên.
Nhưng Jason không hề dừng lại. Cậu đẩy Cánh cửa Thời gian và biến mất vào phía trong.
Rick đứng ngây ra ở giữa sân.
“Một cách giải quyết hiệu quả đó, xin chúc mừng! Hẹn gặp lại vào lúc hoàng hôn... Bây giờ thì thế nào?”
Rick và Julia đơn độc trong một thành phố xa lạ, vào đầu buổi chiều của một ngày ở thế kỷ 18. Mất một lúc lâu, hai đứa trẻ chìm trong bầu không khí im lặng đầy bối rối. Rồi chính Julia là người phá vỡ sự im lặng.
“Bọn mình hãy đến cầu Rialto để tìm ông Dedalus, rồi quay về đây sớm nhất có thể. Hy vọng trong khi đó em trai mình có thể làm được gì đó ở đầu bên kia...”
“Đồng ý.” Rick trả lời.
Sự vắng mặt của Jason và việc ở một mình với Julia khiến mọi chuyện bỗng trở nên khó khăn hơn với cậu.
Cậu và Julia. Cậu biết cô bé mới được hai ngày. Một cô gái. Và cô ấy lại dễ thương khủng khiếp.
“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Cô bé hỏi.
“Tớ... không biết, tớ rất tiếc...” Rick lắp ba lắp bắp xin lỗi vô cớ, rồi nói thêm. “Đi thôi nào. Bọn mình đang để mất nhiều thời gian đó.”
Julia không thích giọng điệu hối thúc của cậu bạn chút nào. Cô bé thấy Rick đột nhiên trở nên ưu tư, bồn chồn... khác hẳn với cậu bạn vốn hay che chở người khác mà cô vẫn biết.
“Mình rất tiếc phải trở thành gánh nặng của cậu, nhưng việc ở lại một mình với cậu ở Venice không phải là lựa chọn của mình!”
“Mình không thấy phiền đâu,” cậu bé nhanh miệng nói. “Thật đấy. Chỉ là...” Ánh nắng khiến mái tóc đỏ của cậu sáng rực. “Chỉ là mình chưa quen với việc này. Ý mình là với phái nữ.”
“Cậu bối rối vì mình là con gái à?” Julia phì cười.
“Mình không bối rối vì cậu là con gái.” Cậu vặn lại, nuốt nước miếng một cách khó khăn. “Mình bối rối vì chính cậu.”
Julia chẳng có mấy kinh nghiệm về những kẻ tán tỉnh, nhưng cô nghĩ rằng câu nói đó chính là lời khen có khả năng khiến một cô gái rung động.
Và đúng là Julia rung động thật.
Cô bé theo Rick ra khỏi Ngôi nhà Caboto, tới chỗ cây cầu rồi sang bờ kênh bên kia, hướng về phía quảng trường San Marco, cùng với chú chó Diogo lon ton quanh chân, rốt cuộc đã được giải thoát khỏi những chiếc chuông.
“Trong tất cả những cuộc hẹn, mình có thể chắc chắn rằng đây là cuộc hẹn độc đáo nhất.”
Mặt Rick đỏ rần như một trái ớt chuông, trong khi chân cậu vẫn vội vàng rảo bước.