Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 9 - Kẻ Phá Hoại
T
rong một ngôi biệt thự bê-tông sơn màu tím cách chỗ bọn trẻ sáu cây số, ở căn phòng được điều chỉnh nhiệt độ hoàn hảo bởi một thiết bị điều hòa không khí giá 100.000 bảng Anh, chuông điện thoại reo lên. Dù cho nhạc chuông là bản Những nữ chiến binh trên lưng ngựa (3) của Richard Wagner, một bản nhạc vang dội và hùng tráng, nhưng chẳng ai nghe thấy. Trong không gian đang ngập tràn tiếng nhạc sàn ầm ĩ làm nền cho một bài tập đạp xe cuồng nhiệt.
Ở chính giữa căn phòng là một chiếc xe đạp công nghệ cao, với những bộ phận giống như đám máy móc của phòng tập thể hình. Tay lái tháo rời dùng để luyện tập cánh tay và bả vai, trong khi đó bàn đạp hối hả quay theo nhịp bản nhạc khiến cho người phụ nữ đang sử dụng nó phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, đúng như câu tục ngữ ta hay nghe, mới duy trì được nhịp.
3. Trích trong tác phẩm Die Walküre (Nữ chiến binh) của nhà soạn nhạc người Đức Richard Wagner (1813-1883)
Ấy thế mà xem ra cô ả lại sung sướng vì được vận động quần quật như vậy. Cô ả nhìn chằm chằm về phía trước với ánh mắt quyết đoán và tự tin. Cô ả cao ráo, khỏe khoắn và có vóc dáng như một vận động viên chuyên nghiệp.
Và không có vẻ gì là sẽ trả lời điện thoại.
Đến hồi chuông thứ mười lăm, cánh cửa sơn mài màu trắng hé mở và, ngay lập tức thiết bị điều hòa giảm xuống, nhạc tắt và chiếc xe đạp giảm tốc độ đến khi dừng hẳn.
“MAAAANFREEEED!” Cô ta hét lên bực dọc.
Cô ả đổ gục trên tay lái làm-săn-chắc-cơ và rống lên:
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là đừng có làm phiền trong lúc ta đang ở trong phòng tập hả?”
“Có điện thoại,” Manfred trả lời, với giọng nói đơn điệu qua khe cửa. “Người ta nói có việc gấp. Là người của công ty phá dỡ nhà.”
“À, ra là họ!”
Oblivia Newton bất ngờ ngẩng đầu lên. Một chữ “V” bằng mồ hôi in đậm trên lưng bộ đồ tập thể dục.
“Chuyển máy cho ta ngay.”
“Tôi làm rồi. Nhưng cô đâu có trả lời.”
“Vậy thì chuyển lại đi.”
Cánh cửa màu trắng đóng lại. Oblivia Newton bước xuống khỏi chiếc xe đạp và cầm một chiếc khăn bông màu tím đậm lên, trên đó cô ả cho thêu hai chữ cái đầu tiên của tên mình, to bự và rối rắm: O.N.
“Tôi Newton đây,” cô ả đáp cộc lốc ngay khi những nốt đầu tiên của bản Những nữ chiến binh trên lưng ngựa vang lên.
Mới nghe trong chốc lát ả đã trả lời:
“Tôi không quan tâm giá bao nhiêu. Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Ngay hôm nay. Ngay bây giờ. Với tất cả nhân viên mà các anh có. Tôi muốn những người xuất sắc nhất, khỏe mạnh nhất, giỏi nhất. Và một xe ủi có bánh xích và quả cầu kim loại. Tôi không muốn còn sót lại dù chỉ là một bức tường. À, không. Phải để lại một bức tường...”
Ở đầu dây bên kia, vị giám đốc của công ty phá dỡ nhà vẫn cố nói điều gì đó thì lại bị những tiếng la hét của Oblivia tấn công tới tấp:
“Tôi đã giải thích với các anh cả trăm lần làm sao để đến được ngôi nhà đó rồi. Các anh hãy đi con đường đất nhỏ phía ngoài làng. Và đừng có làm tôi bực mình với chuyện xin giấy phép này nọ! Ngôi nhà ấy là của tôi và tôi sẽ làm gì mình muốn! Hẹn gặp lại ở đó sau nửa giờ nữa.”
Oblivia dập máy thô bạo.
Ả lau mồ hôi trên trán rồi ném cái khăn xuống đất. Rồi ả tung một cú đá để mở cánh cửa sơn mài màu trắng của phòng tập và đi tìm Manfred.
Ả tìm thấy gã đang đứng trước bức tường kính nhìn ra ngoài, hai tay đút túi.
“Khởi hành thôi,” ả ra lệnh cho gã. “Khoảng năm phút nữa. Ta đi tắm và thay đồ đã.”
Manfred ngoảnh mặt lại về phía ả. Mũi của gã bị một miếng băng cứu thương hoàn toàn che kín. Đôi mắt gã trũng sâu và thâm tím, dấu hiệu điển hình của việc vừa trải qua một đêm tệ hại. Vết sẹo cũ kéo dài từ cổ xuống tận bên trong áo sơ-mi rõ ràng làm cho diện mạo của gã thêm phần táo tợn.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Oblivia Newton khựng lại, bất ngờ vì câu hỏi xấc xược kia.
“Từ khi nào ngươi cho mình quyền hỏi lại vậy?”
Manfred cười khùng khục trong miệng, cố bắt chước nụ cười gã từng thấy của Jack Nicholson trong một bộ phim Gangster.
“Từ khi tôi liều mạng vì cô.”
Oblivia quay phắt lại, tiến lại gần hắn, vung bộ móng tay màu tím sắc lẹm như lưỡi dao cạo.
“Ngươi biết rõ ta bực thế nào khi về đến nhà mà không thấy ngươi... vì ngươi còn bận lảng vảng ở Biệt thự Argo... và đi thăm hỏi mấy đứa nhóc kia... khiến cho chiếc xe ô tô nửa triệu bảng của ta tan tành hết cả...”
Manfred gồng mình giữ nguyên nụ cười kiểu Jack Nicholson, trong khi bộ móng của Oblivia chạy dọc vết sẹo và kề sát tĩnh mạch cổ của gã.
“Nhưng mà Manfred này...” Oblivia chợt rụt bộ móng vuốt lại khiến gã loạng choạng ngả về phía sau, ả đổi giọng nói tiếp, “ngươi đã giao cho ta một đồ vật tuyệt vời, thứ mà ngươi đã ăn cắp được... và ngươi nói đã liều mạng sống để lấy bằng được nó về đây... Nên ta quyết định sẽ tha thứ cho ngươi.”
Trong tay Oblivia lóe lên tia sáng từ hai chiếc chìa khóa cũ lồng vào một sợi dây chuyền mà ả đeo trên cổ.
“Manfred tốt bụng của ta... Cho đến hôm qua ta chỉ có chiếc con mèo...” Ả cười và cho hắn xem chuôi của từng chiếc chìa khóa. “Và bây giờ ngoài chiếc con mèo ta đã có thêm chiếc sư tử... GRRRRR!”
Manfred nuốt nước miếng và không biết mình sợ một Oblivia Newton giận giữ hay rạng rỡ vui sướng hơn.
“GRRR...” Gã đáp lại lí nhí, vẻ không tự tin lắm.
Rồi gã lấy lại vẻ mặt du côn rẻ tiền thường ngày của mình.
“Giỏi lắm, Manfred!” Oblivia ngợi khen. “Ngươi đi chuẩn bị xe máy đi. Một lúc nữa chúng ta sẽ khởi hành.”
Gã đàn ông thừ người nhìn cô chủ cho đến khi ả biến mất sau một trong cơ man những cánh cửa của ngôi nhà lạnh lẽo đó. Rồi gã quay đi, thọc mạnh tay vào túi quần. Trong lòng gã chất chứa một cơn giận mà không biết rõ phải trút lên ai. Gã ghét công việc của mình, ghét Biệt thự Argo, lão già làm vườn đó và cả con nhỏ dễ bị kích động suýt đã giết chết gã. Rồi đột nhiên gã nhận ra gã bắt đầu ghét chính bà chủ của mình, kẻ đã lợi dụng gã như một con rối, đối xử với gã bằng đúng cái cách khinh rẻ mà ả dành cho những người ở công ty phá dỡ nhà. Nhưng gã vẫn còn cảm nhận được trên da vết hằn của bộ móng tay màu tím...
Dù thế nào gã vẫn không thể đoán được họ sẽ phải đi đâu.