Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2023-03-26 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ON TRỜI - LỐI CŨ
1. CON TRỜI
Việc có như thế!
Con Trời dẫn bảy xe. Đội xe tưng bừng rầm rộ đi khỏi bãi. Đi được hai mươi dặm, mưa tuyết thưa dần và ngừng hẳn. Mặt trời lại ló ra.Trong lòng vui sướng tràn trề, nhìn gầm trời vốn sáng láng, thế giới vốn tràn ngợp ánh mặt trời. Trong đất chua phèn, vỏ muối kiềm cong vênh, đồng trũng nứt nẻ che kín mặt đất, như cháy cơm che nồi. Những chú chim sẻ bay vù trước mặt báo tin tốt lành, khi đội xe đến nó lại bay lên đỗ ở phía trước, kêu líc cha líc chích dẫn lối. Trên đồng hoang vắng thi thoảng mới có cây, lần trước hiến gang vẫn còn đứng chơ vơ, lần này trời đất to rộng hơn, cây cũng rậm lớn hơn.
Về đến khu doanh trại, đun nước nấu cơm, ăn xong lại hành quân lên Tổng bộ trên thị trấn. Chim sẻ vẫn bay dẫn đường kêu lích chích. Khi đến thị trấn chim sẻ bay đậu trên nóc nhà người ta. Trên phố đã bán giấy viết câu đối và pháo rạ đỏ. Những bước chân đón tết đang rầm rập đi đến trứơc mặt.
Con Trời vui mừng, còn khẽ hát. Xe đi đầu, ngài quay lại vẫy tay:
- Nhanh lên, đủ 100 tấn rồi, bữa cơm tối có thịt.
Quả nhiên có món thịt. Cân xong viết trọng lượng trong quyển sổ, lại gõ bàn tính, ghi sổ. Ngài hớn hở reo lên:
- Ôi, khu các bạn đủ một trăm tấn đầu tiên!
Cấp trên cầm sổ đi vào trong nhà, lại cầm sổ đi ra, cười bắt tay Con Trời:
- Xin chúc mừng, mừng lớn, quả nhiên cậu đủ 100 tấn đầu tiên.
Cấp trên vừa cười vừa xiết chặt tay Con Trời:
- Chúc mừng nhé, tối nay mời các cậu ăn thịt lợn, thịt bò, uống rượu - Gọi với vào nhà ăn – Thêm hai mâm cơm thịt, gạo tẻ, bánh bao bột mì trắng, thịt bò hầm, cho mật vào nước đun sôi.
Số anh em của khu chín mươi chín đều ngồi trong sân khêu những mụn rộp nước rộp máu ở chân, nghe tiếng gọi, nhìn vào nhà ăn, nét mặt người nào cũng phấn khởi. Thế giới vốn sáng láng, nói có ánh sáng là có ánh sáng liền. Đức Chúa Trời thấy ánh sáng rực rỡ, liền chia tách sáng và tối. Thấy người dễ mệt mỏi, thì mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ. Hoàng hôn liền buông xuống. Mặt trời lặn đỏ đỏ vàng vàng, ban đầu đổ lên cây táo đầu làng, bây giờ cây táo đã đốt luyện gang thép, cây cối đều cho vào lò. Thế giới trần trụi, trọc lốc. Chỉ có ánh sáng ngợp trời kín đất. Ráng chiều không bị che chắn như máu đỏ trên mặt đất. Cấp trên dắt tay Con Trời vào ngồi trong nhà cấp trên. Trong cột thống kê gang thép của khu chín mươi chín, Con Trờì lại dùng bút đỏ vẽ một ngôi sao năm cánh. Khung cột của khu chín mươi chín tràn ngợp màu đỏ, giống như một bãi lửa. Cấp trên bỏ bút phấn đỏ xuống, bắt tay Con Trời.
- Đã xác định cậu đại diện toàn khu lên tỉnh họp - Cậu đủ 100 tấn trước tiên. Các cậu đã phát hiện và phát minh thuật luyện gang cát đen.
Cấp trên bắt tay và lắc lắc tay Con Trời, giống như rung một cây táo cho quả chín rụng.
- Chỉ còn một việc là cần một thỏi gang thép tốt. Cậu đã luyện 101 tấn, một con số lớn kinh khủng, nhưng lên tỉnh dự họp, mang sản phẩm đi thi đấu, muốn được biểu dương, phải mang đi một khối thép thuần nhất tốt nhất không nặng dưới 50 cân.
Cấp trên vừa nói, vừa ra cửa, đến bên thớt trong nhà ăn, cầm một con dao rựa, lại gọi Con Trời ra sân, đến cạnh đống gang của họ vừa dỡ xuống có thỏi hình tròn, hình dẹt như cái bánh, cấp trên cầm một hòn đá sỏi, gõ vào dao rựa kêu keng keng, tiếng dòn tan, như tiếng vỡ vụn của thỏi băng sông Hoàng Hà. Cấp trên lại lấy hòn đá cuội gõ lên một cục gang, kêu bộp bộp trơ lì như lấy gỗ gõ đống đất.
- Thế này thì lên tỉnh tham dự thi đấu triển lãm sao được?
Cấp trên đạp chân lên cục gang, vung con dao rựa trong tay:
- Phải luyện ra một mẻ gang thép như con dao rựa này. Đi lên tỉnh, thể nào tỉnh cũng sẽ chọn cậu đi Bắc KinhCon Trời ngẩng lên nhìn mặt cấp trên.
- Cậu vẫn chưa đến Kinh thành phải không? Con Trời ngẩng lên nhìn mặt cấp trên.
- Thế đã lên tỉnh chưa?
Con Trời nhìn mặt cấp trên.
- Xin chịu.
Cấp trên phủi bụi trên tay, lại xoa đầu Con Trời, như nắm quả bầu, lại vỗ vỗ gáy cậu:
- Nội nhật dăm ba hôm cậu phải luyện ra được một thỏi thép gõ kêu coong coong như thép của con dao này. Cậu phải đem loại gang kêu dòn ấy lên tỉnh. Nếu không luyện được một lò như thế, thì cậu đừng mơ tưởng đi lên tỉnh.
Mặt trời đã lặn.
Hoàng hôn đã buông xuống.
Thế giới yên tĩnh đến lạ lùng. Ngoài Tổng bộ, lại có người chở gang cát tổ ong đến. Cấp trên gọi đến chỗ cân:
- Dẫn họ vào nhà bếp ăn cơm.
Cấp trên dẫn Con Trời vào bếp ăn tiểu táo. Vào nhà đóng cửa, cấp trên và Con Trời ngồi vào mâm. Bàn ăn trải vải trắng, đĩa bát đều đặt lên vải trắng. Không sợ bẩn vải bàn. Cơm gạo tẻ, bánh bao bột mì trắng, có rượu cuốc lủi, có cả củ cải trắng hầm xương sườn thịt lợn. Củ cải hầm với thịt bò thái con chì, trứng gà rán, lạc rang, bát to đĩa to, ăn thoải mái. Cấp trên ưu ái gắp thịt lợn, thịt bò bỏ vào bát Con Trời.
Việc có như thế, còn phải luyện một lò gang thép tốt.
2. LỐI CŨ
Buổi sáng ngày mồng tám tháng chạp, bên sông Hoàng Hà mưa tuyết vẫn bay rào rào, phủ khắp thế giới một màu trắng xoá. Trong ngày mưa tuyết này Con Trời dẫn đội xe từ Tổng bộ lặn lội băng trong tuyết ngập đến đùi gối trở về. Ai cũng tưởng lần này Ngài dẫn đội chở ít nhất là ba tấn gang cát đen rổ tổ ong, thế nào cũng đủ 100 tấn nộp lên trên. Đủ 100 tấn, Con Trời có thể lên tỉnh thành. Ngài lên tỉnh, sẽ có hai mươi, ba mươi, thậm chí bốn mươi phạm nhân được tự do về nhà ăn tết như cậu nhân viên thực nghiệm. Nhưng đâu có ngờ, hôm qua Con Trời đi hiến gang, ngài không đi một lèo từ thị trấn lên huyện, từ huyện lên địa khu rồi được cấp trên dẫn thẳng lên tỉnh.
Con Trời hộc tốc đi ngay trong đêm, hôm sau trời vừa tang tảng sáng, Ngài đã hối hả trở về.
Trên đồng hoang, gió lạnh thổi vun vút như rú còi. Tuyết đã ngập sâu quá đùi gối. Trên thế giới ngoài màu trắng mênh mông, không có thứ gì khác. Các phạm nhân khu chín mươi chín đều chui trong nhà lều đốt lửa sưởi ấm. Các lò luyện đều tắt lửa, ôm củi ngoài đó về các lều cỏ sưởi ấm, đều rút vào trong nhà hơ lửa tán phét, đoán Con Trời trước tết lên tỉnh thành, sau khi về sẽ có ba mươi hoặc năm mươi người có thể được tự do về nhà ăn tết. Trong ba mươi người có thể sẽ có ai? Nếu năm mươi người sẽ có thêm ai nữa? Nhưng trong đoán mò vui mừng ấy, có người chợt nhìn thấy có bóng một hàng người lặn lội trong tuyết trắng đang đi đến, còn có người kéo xe, nghe rõ tiếng bánh xe và tiếng bước chân lộp bộp, liền quay sang dẫy nhà lá đằng sau gọi to:
- Con Trời và anh em đã về. Con Trời và anh em đã về….
Tiếng đàn ông gọi mừng quýnh lạc cả giọng, bay theo gió tuyết dọc bờ đê xuống hạ lưu. Tiếp theo có người chạy khỏi nhà, người nọ theo người kia. Tất cả đàn ông đàn bà ra khỏi nhà lều, đứng trước cửa nhìn Con Trời và đội xe. Con Trời và đội xe như một hàng con rồng tuyết, đứng lại trước hàng trăm con người, đầu người nào thân người nào cũng trắng toát, lông mày và tóc đều đóng băng. Nhưng khi họ đứng trước mọi người thì trên mặt mọi người đều tươi cười hớn hở. Bởi vì Con Trời đồng ý thưởng cho mỗi người mười bông hoa hồng nhỏ. Có mười bông hoa hồng nhỏ tên họ sẽ đứng trước người khác, tự do về nhà có thể có họ, chứ không đến lần người khác. Mọi người không biết vì sao đội xe lại đi một ngày một đêm về nhà, nụ cười trên mặt vẫn còn tươi roi rói, như hoa đào tháng ba, không có chút nào như ngày đông tuyết lớn. Tất cả đều nhìn họ không hiểu, nhìn Con Trời đang đứng trước mọi người và bảy xe bò đặt một bên.
Con Trời phủi tuyết trên người, lại phủi những hạt băng hoa tuyết trên đầu, nhìn những khuôn mặt đang đứng trước mặt, nói to:
- Tin mừng, tin mừng, khu chín mươi chín chúng ta hoàn thành 100 tấn gang cát đen đầu tiên. Nhưng bọn kia bây giờ nhiều nhất mới được hơn bảy mươi tấn gang. Cấp trên đã nói rõ, do khu chín mươi chín chúng ta đại diện Tổng bộ, huyện và địa khu lên tỉnh dự đại hội, nói rõ trong số các ngươi sẽ có một loạt người sẽ được về nhà ăn tết xuân như nhân viên thực nghiệm.
Con Trời vừa nói vừa nhìn thấy giáo sư tôn giáo dun hai chiếc xe bò đến trước mặt, liền tiện chân nhảy thoắt lên xe, đứng trên xe giáo sư tôn giáo đẩy nói tiếp lời vừa nói:
- Hôm qua, cấp trên cũng thưởng ngay một lúc cho ta năm bằng khen và mười bông hồng lớn, khiến số bằng khen của ta lên đến 104 chiếc và 208 hoa hồng lớn. Để cảm ơn các ngươi đã luyện gang, đã tranh hoa hồng và bằng khen cho ta, dọc đường ta đã suy nghĩ, mặc dù cấp trên phê cho chúng ta bao nhiên người về nhà ăn tết, ta sẽ tăng gấp đôi số người này. Cấp trên phê cho chúng ta số người tự do là năm, ta sẽ đồng ý cho mười người về nhà tự do. Cấp trên phê cho chúng ta hai mươi người, ta sẽ đồng ý bốn mươi người. Nhưng cấp trên độ lượng phê thưởng cho chúng ta bốn mươi, ta sẽ cho các ngươi toàn bộ tự do về nhà, chỉ giữ lại một mình ta ở lại coi doanh trại và lò luỵện.
Giáo sư tôn giáo đứng giữ càng xe, để Con Trời đứng bằng, đứng êm trên xe như đứng trên sân khấu. Đứng trên xe, Con Trời cất to giọng nói một thôi một hồi. Xưa nay mọi người chưa thấy Con Trời nói to như thế, nói thao thao bất tuyệt như thế. Không những nói cho số người về nhà ăn tết tăng gấp đôi, lại còn tăng gấp hai số người sau khi về nhà không lên nữa. Ngài nói, trong thời gian trước và sau khi lên tỉnh, ngài cũng sẽ rộng lượng thưởng hoa hồng nhỏ cho mọi người như cấp trên đã rộng lượng cấp bằng khen và thưởng hoa hồng cho Ngài, khiến cho những ai đã quá 100 bông và sắp đủ 100 bông, trong thời gian này đều sẽ cố gắng giành đủ và vượt quá 125 bông hoa hồng, chờ sau khi Ngài từ tỉnh thành về, sẽ đổi những bông hoa nhỏ này thành sao năm cánh, để tất cả ai có năm ngôi sao năm cánh đều trở thành con người mới, kết bạn dắt díu nhau đi khỏi khu dục tân không bao giờ còn quay lại bên sông Hoàng Hà. Giọng Con Trời có vẻ khản như bị cảm cúm. Ngài vừa nói vừa vung hai tay lên lưng chừng. Động tác này khiến người ta nghĩ đến người quan trọng và lãnh tụ nào đó trên cao nhất, nhưng lại nghĩ không ra rút cuộc Ngài đã học ai, bắt chước ai. Xét cho cùng Ngài còn như trẻ con, là người vừa mới lên địa khu, chưa trải đời nhiểu, chưa biết nhiều việc đời bằng những tội nhân đang nghe ngài nói. Nhưng mọi người vẫn vui thích nghe, không dám quá thật hỏi lại Ngài, không thể không nuôi hy vọng nghe ngài, nhìn ngài.
- Trước khi các ngươi đi khỏi đây, các ngươi còn phải làm một việcCuối cùng Con Trời cất to giọng, giống như lời thét to khi kết thúc bài diễn văn:
- Việc gì vậy? Đó là các ngươi phải luyện ra một mẻ gang tốt thép thuần nặng ít nhất là 80 cân, gõ vào kêu coong coong leng keng như đoạn thanh đường ray, hay cái bánh xe treo trên cành cây làm kẻng họp đơn vị, hoặc kêu thanh giòn như con dao rựa, như cái lưỡi rìu chúng ta dùng, chứ không thể như thứ gang xốp gõ kêu bồm bộp, bục bục như gõ vào khúc gỗ mà chúng ta luyện bằng cát đen hiện nay.
Con Trời vừa nói vừa ho, hoàn toàn giống như một nhân vật đứng trên sân khấu lớn trước ngàn quân vạn mã - bộ hạ của Ngài. Giọng Ngài rắn chắc oang oang như lệnh vỡ:
- Luyện ra một mẻ gang tốt thép tốt, nếu là mấy tháng trước, thì không có chuyện gì hết, nhưng bây giờ, thì ngoài cát đen đầy thiên hạ, bố ai biết kiếm đâu ra sắt vụn. Hiện giờ kẻ nào có sắt vụn tốt kẻ đó sẽ luyện ra được gang thép tốt nhất, tốt nhất thế giới, kẻ đó sẽ có thể đem gang tốt thép thuần lên tỉnh, lên Kinh Thành. Nhưng ai có được sắt nguyên liệu tốt như thế?
Con Trời nhìn đám người bên dưới.
- Bên sông Hoàng Hà hoang vu không một bóng người này, tìm đâu ra loại sắt vụn như lưỡi rìu, lưỡi dao, thanh ray, bánh xe trâu?- Ngài liếc một lượt người trước mặt, lại nhìn trời bay đầy hoa tuyết - Ai tìm được sắt vụn tốt, ta sẽ thưởng hoa hồng cho người ấy, một cân sắt vụn một bông hoa, mười cân nguyên liệu tốt mười bông hoa. Ngươi tìm năm mươi cân sẽ có năm mươi bông hoa hồng, bằng mười bông hoa loại vừa, hai ngôi sao năm cánh, cộng với hoa hồng và sao có sẵn của ngươi. Ngươi có ngay lập tức, ngay bây giờ, ngay lúc này, sẽ có thể xách hành lý dời đây về nhà. Nhưng ai trong các ngươi có được nguyên liệu để luyện ra gang tốt thép thuần?
Con Trời chằm chằm nhìn mọi người:
- Các ngươi ai có hả?
- Có thì giao nộp luôn, quá thời hạn sẽ lỡ mất cơ hội!
Trời đã sáng hẳn, nhìn thấy có lớp óng ánh trên mặt tuyết ở đê lớn, nhìn thấy trong tuyết trắng trải dài lúc buổi sáng có màu lam trắng nhờ nhờ thần bí nhấp nháy trên mặt tuyết. Mọi người đều đứng trước mặt Con Trời im lặng, người nọ nhìn người kia, rồi lại dồn ánh mắt lên thân Con Trời. Con Trời cười, giống như một câu hỏi hắc búa thầy giáo không giải nổi, được một hai ba em học sinh sẽ giải ra.
- Chuyển gang tốt thép thuần ra đây.
Con Trời quay lại nói to;
- Ta đã chuẩn bị sẵn vật liệu gang tốt thép thuần, việc còn lại hiện giờ là châm lửa, dùng củi tốt nhất luyện ra mẻ thép tốt nhất.
Liền có người từ trên xe đằng sau chuyển đến năm con dao cầu lớn. dao cầu nào lưỡi cũng sáng loáng không hề một chấm rỉ, thân dao và lưng dao đều màu đen sẫm như gang cũ thép cũ. Dao cầu được bày một hàng ngay ngắn trước mặt mọi người. Trông thấy dao cầu, Con Trời nhảy khỏi xe, lấy một trong số con dao đó, rút cái đinh xỏ trên đầu bệ dao gỗ táo, dùng cái đinh to dài sáu tấc to bằng đầu ngón tay gõ lên mặt dao cầu kêu keng keng, tươi cười nói:
- Dưới gầm trời không có thép nào tốt hơn chất thép này.
Ngài lại lớn tiếng tuyên bố:
- Qui chế cũ, kẻ chăm thưởng, kẻ lười phạt, nhiều nhất hai mươi bốn tiếng đồng hồ, phải luyện năm con dao này thành hình cái bánh tròn giống như cái bánh gang luyện bằng cát đen, khiến cấp trên vừa nhìn vào là giống như gang luyện bằng cát đen.
Vừa nói Con Trời vừa nhẩy xuống xe, từ từ đi về hướng lều trại của mình.
- Ta mệt rồi, ta phải ngủ một giấc đã. Các ngươi khẩn trương mở lò châm lửa.
Con Trời đi về lều trại của mình ở gần đó.
Ai nấy sững sờ, người thì bắt đầu chuyển năm con dao cầu, người thì bắt đầu ra bãi tuyết chuyển củi đã bổ về cạnh một lò nhỏ. Vậy là bắt đầu luyện gang tốt thép thuần. Bởi không dùng đến những lò lớn, nên ai cũng đổ về lò luyện nhỏ nhất, tranh làm mọi việc. Biết rõ năm con dao cầu này, hàng trăm cân thép thuần phải được luyện ra với tốc độ nhanh nhất, không được dùng gỗ mềm lửa yếu, phải dùng gỗ táo, gỗ dẻ, gỗ du đốt lò. Thế là bắt đầu chạy đi khắp chốn tìm củi gỗ cứng. Người vác cả ghế gỗ du lều trại đến, kẻ thì bê thớt gỗ táo trong nhà bếp ra, cũng có người ôm hòm gỗ dẻ của mình nộp. Lại có kẻ phát hiện trụ lều bạt mình ngủ là gỗ dẻ tạp có thể đốt than, đã tháo trụ ra, thay bằng gỗ liễu xốp mềm, gỗ bào đồng.
Trong khi thu gom gỗ củi, chuẩn bị khai lò châm lửa, học giả cẩn trọng đi đến lều trại của Con Trời, ông dơ ngón tay gõ vào rèm bông của Con Trời. Nghe thấy trong nhà có tiếng động, ông vén rèm bước vào. Trong nhà lều của Con Trời vẫn dán đầy bằng khen và cài kín hoa hồng, đỏ nhức mắt, khiến ai bước vào phải lập tức nhắm mắt lại. Bên ngoài lạnh căm căm, trong nhà màu đỏ hắt ra một luồng ấm nóng. Học giả đứng trong màu hồng ở cửa nhắm mắt một lát, khi mở ra nhìn thấy Con Trời mặt quay xuống, nằm sấp trên giường của Ngài. Giáo sư tôn giáo và hai người khác chuyên kéo xe chở gang đang quỳ hai bên giường Con Trời mát-sa lưng và chân cho Ngài. Còn một người nữa, quỳ trước đầu Con Trời bóp và xoa hai vai cho Ngài. Giáo sư tôn giáo xoa bóp đùi và chân cho Con Trời xong, bắt đầu tháo tất đang định xoa lòng bàn chân cho Con Trời thì học giả vào. Trong nhà sáng lên lại tối ngay. Học giả đứng trong tình huống bất ngờ. Giáo sư tôn giáo và hai người kia liếc nhìn học giả im lặng, gật đầu, không nói gì, lại xoa bóp tiếp.
Con Trời ngoái đầu từ bên thân giáo sư tôn giáo, mát-sa vai cho Ngài, nhìn học giả, bằng ánh mắt hỏi ông có việc gì. Học giả ngồi xổm trước đầu Con Trời, nói rất khẽ:
- Có một việc tôi không biết có nên hỏi hay không?
Con Trời cố mở mắt, ra ý cho học giả cứ việc hỏi tự nhiên.
Học giả ngồi xích lên nửa bước, hình như là để Con Trời càng nhìn rõ ông, nhìn thấy lớp phồng nước vỡ lở loét và rộp khói chưa vỡ trên mặt ông.
- Đại diện địa khu lên tỉnh hiến gang chỉ có một mình khu chín mươi chín chúng ta phải không?
Học giả hỏi. Khi nhìn Con Trời có vẻ mù tịt muốn trả lời lại thôi, học giả lại nói sâu thêm:
- Cho dù cả địa khu chỉ có khu chúng ta, thì toàn tỉnh cũng chỉ có mười mấy địa khu, lên tỉnh cũng có mấy chục địa khu. Trong mấy chục địa khu này, chúng ta dùng dao cầu luyện ra gang tốt thép thuần, nhưng sao biết người ta không dùng đường ray, dao rựa, lưỡi rìu cũng luyện ra gang tốt thép thuần? Cánh đồng hoang Hoàng Hà của chúng ta không có nguyên vật liệu gang tốt thép thuần, nhưng người ta ở thành phố, thị trấn, nhà máy, đi đâu cũng không thể tìm được loại gang còn cứng hơn giòn hơn dao cầu của chúng ta hay sao? Ví dụ, có người đến đường sắt ăn cắp một đoạn ray làm cát đen luyện. Vậy thì gang của người ta không kém gang của chúng ta. Nếu họ không đốt bằng gỗ củi mà dùng than cốc của nhà máy của mỏ than để luyện, thì chúng ta làm sao có thể sánh nổi gang tốt thép thuần của người ta?
Học giả ngồi tại chỗ phân tích. Bởi vì trên mặt ông nốt rộp vỡ đóng thành băng, lúc này ấm đỏ trong nhà lại làm rộp đóng băng của ông tan ra,có nước mủ bên trong nốt rộp chảy ra, cũng đau đau chịu không nổi, nên ông vừa nói vừa hít khí lạnh vào mồm, lại còn thường xuyên lấy tay chùi nước từ nốt rộp chảy ra.
Con Trời hết sức ngạc nhiên trước lời phân tích của học giả. Ngài bỗng dưng ngồi bật dậy, chăm chắm nhìn học giả.
- Đã đại diện địa khu lên tỉnh - Học giả nói – thì phải tranh thứ nhất toàn tỉnh, tương lai sẽ làm đại diện của tỉnh lên Bắc Kinh.
Nỗi mờ mịt căng cứng trên mặt Con Trời có vẻ nhũn đi. Ngài với tay lấy giầy của mình xỏ chân, bảo giáo sư tôn giáo và hai người đang mát-sa cho Ngài đứng sang bên chờ. Ngài nhích sang mép giường, ngồi cách học giả gần hơn.
- Ngươi có cách nào?
Học giả kéo cái ghế con quì gối ngồi xuống. Cử chỉ và luận thuyết của ông khiến giáo sư tôn giáo và hai người kia đều tỏ ra ngạc nhiên và đố kị, nghi vấn mình và Con Trời cùng đi hiến gang, biết được sớm nhất Con Trời sẽ thay mặt địa khu lên tỉnh thành, nhưng đi theo Con Trời dọc đường lại không nghĩ ra những điều ấy. Tuyết vẫn mưa ở ngoài trời, nhưng ngồi trong nhà không nghe thấy tiếng mưa tuyết, song qua cửa sổ kính hữu cơ trên vải bạt, có thể nhìn thấy hoa tuyết rơi, trong nháy mắt đã bị màu đỏ ấm chảy thành nước, chảy ngoằn ngoà ngoằn ngoèo. Cả ba người nhìn mặt học giả, thỉnh thoảng cũng nhìn nước chảy ngoài cửa sổ, sự nuối tiếc trên mặt cũng rõ nét và gấp khúc như nước chảy.
- Tôi xin phân tích thêm – Học gỉa lại cười, bởi đau đớn trên mặt nên có vẻ cương cứng và quái dị.
- Tỉnh triệu tập họp là hội nghị trao đổi kinh nghiệm về thuật luyện gang cát đen, dù ai đi dự hội nghị này, anh cũng phải luyện gang tốt thép thuần luyện ra giống như bánh gang cục gang của gang cát đen. Nhưng thuật luyện gang cát đen này, là của khu chín mươi chín chúng ta phát minh, do Ngài Con Trời phát minh và sáng tạo, cho nên chúng ta lại không luyện nó thành hình chiếc bánh hoặc hình ổ chim.
Nói đến đây, học giả tạm dừng, nụ cười mất dần trên mặt, lại dịch cái ghế con dưới đít lên hai tấc, để mình ngồi gần Con Trời hơn:
- Chúng ta luyện gang tốt thép thuần này thành ngôi sao năm cánh - Học giả đột nhiên nói to như tuyên bố một tin bí mật.- Cho dù chất gang của họ là thép đường ray, cho dù khi họ luyện gang thép dùng than cốc nhiệt độ cao, nhưng chúng ta nấu gang tốt thép thuần thành một ngôi sao to năm cánh, lại quét sơn đỏ trên gang sao năm cánh, sau đó lấy giấy trắng gói vào, laị bọc thêm lụa hồng điều. Khi thi đấu bóc từng lớp từng lớp, trong ổ bánh gang tốt thép thuần hiện ra một thỏi gang sao năm cánh màu đỏ, gõ vào kêu boong boong – Tôi dám nói, khu chín mươi chín chúng ta đứng số một toàn tỉnh là cái chắc. Nhất định Ngài sẽ thay mặt toàn tỉnh lên Kinh Thành hiến thép nhận thưởng.
Trong nhà lều Con Trời bỗng yên lặng.
Học giả nói xong, im lặng, nhìn mặt Con Trời. Trên mặt non trẻ và trong sáng của Con Trời lúc đầu có vẻ mê hoặc vì không hiểu, ngay sau đó không còn mê hoặc, biến thành sáng phơn phớt hồng và hưng phấn không thể kìm nén. Con Trời thè lưỡi liếm môi trên môi dưới, không nhìn học giả nữa, song lại nhìn mặt giáo sư tôn giáo và hai giáo sư khác. Trong giây phút này yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng tuyết rơi trên kính hữu cơ và lều vải bạt, như tơ liễu rơi trên dốc núi. Giáo sư tôn giáo hiểu ý trong ánh mắt Con Trời. Con Trời bảo họ lui ra trước. Giáo sư tôn giáo đứng lên, không muốn nhìn ai, dẫn hai giáo sư đi ra.
Trong nhà lại sáng lên, một cơn gió lạnh thổi vào, sau đó nửa sáng nửa tối, hồng hồng ấm nóng. Khi ba giáo sư đi khỏi. Con Trời thu ánh mắt, nhìn nốt phồng rộp trên mặt học giả.
- Ngươi đã lập công lớn – Ngài hỏi - Ngươi muốn ta thưởng ngươi bao nhiêu hoa?
- Tuỳ ngài xem xét, Ngài cho bao nhiêu đều tốt đối với tôi và nữ nghệ sĩ,- Ta biết. – Con Trời cười - Ngươi định tặng những bông hoa này cho chị ấy, muốn để chị ấy đủ 125 bông hoa về nhà.
Học giả gật gật đầu.
- Ngươi đã nêu cho ta một ý hay, ta lại thưởng cho ngươi 25 bông hoa hồng, ngươi và nữ nghệ sĩ đã có hơn 100 bông.
Một lần nữa học giả có phần bất ngờ, mở to mắt, định quì sập xuống khấu đầu, hình như sợ khi mình khấu đầu bị người nhìn thấy, sẽ mất tính tôn nghiêm và thân phận của mình, cho nên trong giây lát sắp sửa quì, ông liếc mắt ra cửa, thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền vội vàng cúi xuống gật đầu, khẽ nói cám ơn, đi ra ngoài nhà lều.
Đi ra khỏi nhà lều, học giả nhìn thấy đằng sau nhà Con Trời có đào một cái hố sâu ba thước, nhờ cái hố này xây một cái lò, có đường lửa thông đến giường của Ngài. Học giả hiểu tại sao nhà ngủ của Con Trời lại ấm áp. Vậy ra giường ngủ của Con Trời là giường lò. Hiện đang có một giáo sư cho củi vào lò. Học giả hỏi:
- Đốt một ngày cho anh mấy bông hoa?
- Một ngày cho mấy bông?
Giáo sư cứ tưởng học giả chế diễu mình, liếc nhìn học giả:
- Đốt năm ngày mới cho một bông, chỉ có một lần một tuần cho hai bông.
Vừa nói giáo sư vừa đút củi vào lò, không quay đầu nói gì với học giả.
Học giả đứng trên khoảnh đất trống trước nhà, nhìn trời tuyết xa xa. Sau khi vươn vai một cái, không đi đến chỗ lò luyện bận mải, mà đi về lều bạt của mình. Khi học giả từ lều bạt mình đi ra, trên đầu ông đội chiếc mũ chóp nhọn viết nhi nhít tội danh, đeo trên ngực chiếc biển giấy viết kín tội ác. Ông chỉ mong lần này đội mũ cao, đeo biển giấy như cũ, quỳ bên cạnh lò luyện nhận tội một cách nghiêm chỉnh, quì cho đến khi nào nạp lò, đốt lửa, bắt đầu luyện, luyện xong, dập lò, thông gió, tôi nước, ra lò, quét sơn đỏ lên gang sao năm cánh, gói trong vải lụa điều và bê lên xe. Học giả đã tính sẵn ông nhận tội xong một lèo từ đầu chí cuối như thế, tối thiểu Con Trời cũng sẽ thường cho ông mười bông hoa hồng. Có thêm mười hoa hồng nhỏ, ông đã tranh cho nữ nghệ sĩ 80 bông hoa, cộng với 34 bông của nữ nghệ sĩ, họ sẽ có 114 bông. Nếu tâm tình Con Trời ở trong trạng thái tốt, không thưởng ông mười bông hoa, mà thưởng một lèo hai mươi bông, thì họ sẽ có 124 bông hoa, chỉ còn kém người được tự do về nhà một bông. Một bông hoa, biểu hiện bằng việc gì, để Con Trời có tâm tình thoải mái, có thêm bông hoa nữa là nữ nghệ sĩ có thể hoàn toàn tự do về nhà.
Trên bầu trời gió tuyết đã nổi to. Nghe thấy tiếng nước chảy bên đê lớn sông Hoàng Hà như biết bao nhiêu cây sáo cùng thổi một điệu nhạc trong gió, lại kèm thêm tiếng nước vỗ vào bờ và những tiết tấu đột nhiên vút lên. Trong giá lạnh căm căm, trái tim học giả trỗi dậy luồng ấm nóng chờ đợi, chân bước nhanh hẳn lên đi đến chiếc lò nhỏ cuối cùng phía nam. Bởi vì lò luyện nhỏ, bởi vì lần này tinh luyện thép thuần, nạp lò châm lửa, ngoài mấy giáo sư đã thành thợ lò, không cần những người khác. Nhưng học giả đội mũ đeo biển quì nhận tội không phải thừa. Học giả có vẻ tự đắc bước lên đón gió. Nhưng không đến cạnh lò lớn thứ tư tính từ phía nam, ngoặt một cái đã trông thấy cạnh lò nhỏ thứ năm lại đã có một đống người thừa, những mấy mươi đến gần trăm giáo sư toàn bộ đội mũ cao tự dán và đeo biển giấy làm bằng bìa các-tông. Những mũ cao ấy, người thì hồ dán giấy trắng, người thì hồ dán giấy báo, cũng có kẻ dùng giấy bao xi măng. Trên mỗi mũ cao và biển giấy đều viết tên các tội danh và việc ác bằng bút lông như của ông. Học giả có vẻ ngạc nhiên, nhìn một loạt người đang quì, quì trên bãi tuyết, lẫn trong tuyết, như những con dòi mờ mờ trăng trắng trong tuyết.
- Có lẽ mình không tranh nổi hoa hồng nhỏ Con Trời thưởng.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu ông. Ông hiểu ra ngay, nếu mình không quì cùng mọi người, không những không tranh nổi hoa hồng nhỏ, còn sợ Con Trời phát hiện mình chưa quì còn bị trừ mất mười bông, hai mươi bông hoa.
Học giả có trí tuệ, ông chọn một chỗ quì xuống ở nơi kín gió đông nam lò, ánh mắt xuyên qua rừng mũ chóp cao đang quì. Ông nhìn thấy mấy giáo sư thợ lò đang cùng Con Trời bàn bạc ở bãi tuyết cửa lò làm thế nào dùng bùn cát đào cái khuôn sao năm cánh trên lớp lò chất cát đen trước kia, để nhiệt độ cao sau khi nung chảy dao cầu, nước gang vừa vặn chảy vào khuôn sao năm cánh, sau khi đông nguội, thông gió và tôi lửa, gang sẽ thành hình sao năm cánh lớn. Họ đang dùng bút, dùng que vẽ trên giấy, trên đất tuyết, tính trọng lượng và thể tích của năm con dao cầu, không gian và độ sâu của khuôn sao để nước gang chảy vào khuôn vừa khít chiều dầy và đường kính tròn của ngôi sao họ cần. Hình như lúc này học giả cũng rất muốn tham dự vào con tính của họ, không chỉ là bày mưu luyện gang thành sao năm cánh, mà còn bày mưu trí mới và phương pháp để gang trở thành gang tốt thép thuần. Ông đã nghĩ ra nên khắc vào khuôn tên Con Trời và khu chín mươi chín cùng ngày tháng năm sản xuất. Như vậy mặt chính của ngôi sao năm cánh là màu đỏ, mặt sau sẽ là tên Con Trời tên khu chín mươi chín và ngày luyện thép làm kỉ niệm làm cho ngôi sao năm cánh gang tốt thép thuần, cho dù lên đến tỉnh, đến Kinh Thành, bất cứ người nào ở trên, ngay đến cấp trên cao nhất của nhà nước, hễ nhìn vào ngôi sao màu đỏ là biết Con Trời dẫn đầu khu chín mươi chín luyện ra ngày tháng năm nào khiến bất cứ cấp trên to nhỏ nào, vị lãnh đạo nhà nước nào nhìn thấy gang sao năm cánh sẽ nhớ thuật luyện gang cát đen và tên Cậu bé này.
Khi nghĩ đến nên khắc tên và thời gian vào khuôn đất, học giả cảm thấy mình hơn hẳn mọi người đang quì một cái đầu. Từ đám đông, ông đứng lên băng qua rừng mũ chóp cao đi đến với Con Trời và các giáo sư thợ lò ở cửa lò.
3. CON TRỜI
Thì có như thế.
Đã luyện ra gang sao năm cánh, đường kính lớn, một thước tám tấc rưỡi, dày ba tấc ba. Hai người hình như không nhấc nổi. Con Trời và giáo sư tôn giáo chở lên thị trấn. Đầu tiên Tổng bộ kiểm duyệt gang, sau đó chở thẳng ra nhà ga thành phố, chuyển đến đại hội hiến gang tặng sắt của tỉnh bình chọn so sánh. Sau đó có khả năng sẽ đại diện tỉnh hiến lên Kinh Thành, cấp trên cao nhất cao nhất, xin cấp trên cao nhất cao nhất đi tham quan, chúc mừng và đánh giá.
Con Trời tin khối gang sao năm cánh nhất định đại diện tỉnh lên Kinh Thành.
Thời tiết đẹp một cách quái dị. Khi luyện gang gió thổi tuyết bay, khi ra lò, trời lại nắng đẹp, mặt gang xanh sáng nhẵn bóng, quét sơn đỏ tươi nhức mắt, lại gói giấy đỏ, đỏ nhức mắt, lại gói bằng vải điều. Ngoài lụa đỏ càng nhức mắt, lại lấy chăn đỏ bọc lụa đỏ, giấy đỏ và gang đỏ. Chăn bông mềm, khiêng đi động lại, va chạm không đến, gang sao năm cánh gõ kêu thanh dòn.
Khi lên đường, tất cả ra đưa tiễn. Người đứng thành rừng dưới đê sông Hoàng Hà. Ai ai cũng vẫy tay, cũng chúc phúc, cũng nói lời tốt lành, đều tin khi bình xét, gang này chắc chắn nổi trội đoạt thứ nhất, mùa xuân năm tới sẽ đại diện tỉnh lên Bắc Kinh hiến lễ. Đều tin Con Trời trước tết, sau khi từ tỉnh thành về sẽ có hàng loạt con người mới tự do về nhà. Tất cả đều đưa tiễn, đều vẫy tay, đều chúc tốt lành, Mặt trời đã mọc, chiếu sáng trái đất. Trong màu trắng mênh mông, hàng triệu hàng tỉ ánh sáng và đốm sáng nhảy nhót. Con Trời và giáo sư tôn giáo lên đường, băng qua tuyết. Bánh xe lăn trên tuyết dầy, dọc đường kêu lọc cọc. Yên tĩnh vô cùng. Luyện gang thép đã chặt sạch sành sanh cây cối. Trái đất trắng xoá, giống một tờ giấy rộng khổng lồ. Chim sẻ không có chỗ đậu, cứ mải miết bay, kêu chiếp chiếp, khi mệt mỏi, liền sà xuống đám cỏ khao, bụi cây gai mọc chơ vơ trên đất tuyết. Một chuỗi chim sẻ đè cong cành gai và khóm cây khao. Hai người đi trên đường, giáo sư tôn giáo kéo xe, Con Trời bám theo sau. Bởi yên tĩnh, liền nói hết chuyện đông sang chuyện tây.
- Ngươi đã có bao nhiêu hoa?- Con Trời hỏi mỉa.
- Chín mươi hai bông- Giáo sư tôn giáo quay lại đáp, trán vã mồ hôi.
Con Trời nhìn mồ hôi “ô” một tiếng, hào hứng nói.
- Ta lại thưởng ngươi mười bông, đã vì ta vất vả chạy ngược chạy xuôi.
Giáo sư tôn giáo bỗng ngẩn người, dừng xe, nét mặt hớn hở:
- Ngài ngồi lên xe đi, tuyết ướt trời ẩm sẽ ngấm hỏng giầy của Ngài.
Con Trời lên tỉnh, đi đôi giầy vải mới tinh, đế dầy nhiều lớp, mặt giầy là vải dệt thủ công màu lam. Sau khi nhấc chân xem đế giầy, quả nhiên nước ngấm ướt một vòng trên mặt giầy. Con Trời liền ngồi lên xe, song song với sao năm cánh được gói buộc bằng chăn bông. Bông mềm và ấm. Người hưng phấn. chim sẻ bay theo xe. Trên không trung có ánh sáng và tiếng kêu rất nhỏ. Yên tĩnh quá. Đi được một đoạn, giáo sư tôn giáo nóng toàn thân, lấy tuyết lau mồ hôi, lấy tuyết uống giải khát, rồi lại hùng hục kéo xe gang chạy trên tuyết y như một con lừa vui vẻ.
Đi được một chặng, Con Trời nhìn bầu trời nói:
- Ôi tĩnh mịch quá, kể một câu chuyện đi!
Giáo sư tôn giáo hỏi:
- Kể gì thưa ngài?
Con Trời nghĩ một lát rồi nói:
- Cho phép ngươi kể tiếp quyển sách mà ngươi yêu thích nhất.
Giáo sư tôn giáo cũng nghĩ một lát, hỏi:
- Vẫn kể tiếp đoạn đã kể được không?
Con Trời đáp:
- Tuỳ ngươi!
Giáo sư tôn giáo kéo xe, ông nghĩ khi sống riêng với Con Trời trước đây, ông đã kể chuyện trong “Kinh Thánh”. Ông nghĩ đến chương “Sáng thế kí”, Đức Chúa Trời sáng tạo ra thế giới, tạo dựng nên con người, con người lại mắc tội ở vườn Ê-đen. Ông đã kể đến chuyện về chiếc tàu của Nô-ê, về tháp Ba-bên, về Môi-se và 10 điều răn, còn kể cả chuyện con nghé vàng, con rắn đồng thau và vị vua đầu tiên của Y-sơ-ra-en. Ông muốn kể cho Con Trời nghe truyện hay nhất trong Kinh Thánh: Chuyện Chúa Giê-su ra đời. Ông vừa kéo xe, vừa nhìn lối đi trong tuyết trắng, vừa kể:
- Giô sép là một người thợ mộc ở Na-xa-rét, có người vợ hứa hôn chưa cưới là Thánh mẫu Maria vẽ trên bức tranh Ngài đã thu của tôi. Lúc bấy giờ Ma-ri-a còn đồng trinh, nhưng khi nàng chuẩn bị kết hôn với Giô-sép, bỗng nhiên mang thai. Giô sép vô cùng đau khổ, cho rằng Ma-ri-a không chung thủy với mình. Nhưng khi Giô-sép quyết định ly hôn, Thiên sứ của Đức Chúa Trời hiện lên trong giấc mơ nói với anh:
- Này Giô-sép, con cháu Đa vít, đừng ngại cưới Ma-ri-a làm vợ.Vì thai nàng đang mang là bởi Đức Thánh Linh. Nàng sẽ sinh một trai, hãy đặt tên là Giê-su, vì Ngài sẽ cứu dân tộc mình thoát khỏi tội lỗi.
Giáo sư tôn giáo đã kể cho Con Trời nghe chuyện ra đời của Giê-su. Mặt mày hớn hở, hoa chân múa tay, giáo sư tôn giáo nói:
- Như thế đó, Ma-ri-a đã ở cữ, sinh ra Giê-su, con người đã có Chúa Cứu Thế, đã có Thần tượng để cầu nguyện là Giê-su và Thánh Mẫu Ma-ri-a. Sau khi kể truyện Giê-su ra đời, giáo sư tôn giáo lại gò lưng kéo xe đi gần mười dặm, thấp thoáng nhìn thấy doanh trại của khu chín mươi chín thấp thoáng trên đất tuyết, thấp thoáng dưới bầu trời ánh nắng loá mắt. Ông khát khô cả cổ, lại ăn tuyết cạnh đường. Trong giầy có cát, ông cởi giầy dốc cát, giầy bốc mùi mồ hôi nong nóng. Con Trời trông thấy hơi từ giầy ông bốc lên, nhìn sáng trắng trên trời, khẽ hỏi:
- Kể hết rồi à?
- Kể hết rồi.
Họ lại kéo xe đi lên phía trước, dọc đường tuyết đã mỏng, có chỗ mặt đường đã lộ ra cát. Để sớm đến thị trấn, xe nhẹ, đã quyết định đi lối tắt, gặp phải một cái dốc. Dốc xiên xiên, mặt đường chính hướng mặt trời, tuyết rơi vốn đã mỏng, lại chịu phơi nắng, tuyết đã tan hết. Trên đường cát có màu sáng vàng, chuyện đã xảy ra, Con Trời nhảy xuống đẩy xe lên dốc, vừa đẩy vừa hỏi:
- Ai làm cho Ma-ri-a có thai?
- Thánh Linh - Giáo sư tôn giáo đáp.
- Bố Giê-su là Thánh Linh ư?
- Giêsu không có bố. Nhưng Ngài là con trai của Đức Chúa Trời, Giêsu là Đức Chúa Trời.
- Ăn nói lung tung.
Con Trời không hài lòng liếc nhìn giáo sư tôn giáo – Hôm nay ngươi có mê tín, ta cũng không khấu trừ hoa của ngươi. Nhưng Giê-su không có bố, mẹ Ngài làm sao chửa được?
Con Trời truy hỏi cho ra nhẽ. Nhìn giáo sư tôn giáo đang kéo xe phía trước, Ngài nói:
- Ta không tin lời ngươi. Hôm nay ngươi nhất định phải nói cho rõ, chuyện Giê-su không có bố mà mẹ Ngài lại có mang. Không giải thích rõ là ngươi nói bậy bạ, nghĩ bậy nói bậy, ta không thể không trừ hoa hồng của ngươi.
Con Trời cố chấp, đẩy xe lên, giọng Ngài có phần nóng. Giáo sư tôn giáo quay lại nhìn, đang định giải thích, thì cái dốc đã đến trước mặt. Đầu tiên ông tự gò lưng cúi đầu cố sức kéo xe. Con Trời đẩy xe. Cái dốc như mái nhà, ước chừng bốn mươi độ, dài mấy chục mét. Trước đây phải nín thở kéo mạnh mới kéo lên nổi. Nhưng lần này, xe vừa đến dưới dốc,Con Trời và giáo sư tôn giáo chưa kịp dùng sức, chiếc xe đã chạy nhẹ tênh tênh hơn kéo trên đường bằng, chỉ hơi đẩy, xe đã lồng lên.
Lên dốc như xuống dốc.
Giáo sư tôn giáo ngoái cổ nhìn Con Trời.
Con Trời nhìn giáo sư tôn giáo.
Hai người không cố sức kéo đẩy xe. Chiếc xe vẫn từ từ đều đều leo lên dốc, cả Con Trời và giáo sư tôn giáo đều ngạc nhiên, đều cười, vịn càng xe đi theo Chiếc xe không kéo không đẩy cứ tự lăn lên đỉnh dốc. Sau khi lên đỉnh, lại nhìn ánh sáng trắng đất tuyết dưới dốc, biết đây là lối cũ của Hoàng Hà. Dốc hình thành bởi đê cát lối cũ, liền lại từ đỉnh dốc đẩy xe xuống, lại thử một lần nữa. Thật quái lạ, lên dốc không kéo không đẩy mạnh mà xe vẫn đi được. Lại phát hiện, xuống dốc lại phải cố sức đẩy, xe mới xuống. Lên dốc không hề mất sức lực, bánh xe vẫn quay. Thử đi thử lại, thử cho biết đây là một cái dốc quái lạ, lên dốc không dùng sức, xuống dốc phải dùng sức đẩy xe. Cho xe nghỉ trên đỉnh, Con Trời cầm một cái chai cạnh đường xuống dưới dốc, buông tay ra, cái chai từ dưới dốc tự động lăn lên đỉnh. Nếu lăn chai từ trên dốc xuống phải lăn khoẻ, mà chai vẫn dừng lại không lăn.
Kỳ quái.
Con Trời và giáo sư tôn giáo nhìn nhau cười, khiêng gang sao năm cánh xuống xe, dựng đứng chính giữa đỉnh dốc, xe, chai, và mũ lá vứt bên đường có hình tròn, đều không dùng sức để chúng từ dưới dốc lăn lên. Nhưng chuyển sao năm cánh sang bên đường, dời khỏi đỉnh dốc, xe, chai lên dốc không dùng sức, không thể lăn được. Con Trời dỡ chăn, dỡ lụa, dỡ giấy đỏ gói sao năm cánh, lại dựng sao năm cánh trên đỉnh dốc, quay mặt về hướng mặt trời. Mặt trời sáng láng, bầu trời xanh thăm thẳm. Trái đất yên tĩnh nghe tiếng sợi mây chuyền dịch lưng chừng trời. Ngôi sao năm cánh toả ánh hồng. Đường kính là một thước tám tấc rưỡi, chiều dầy hai tấc ba, mặt sau là màu đen xanh thép mới gang mới, có tên Con Trời và ngày giờ ra lò nấu luyện gang thép sao năm cánh. Sơn đỏ quét ở mặt trước, toả mùi thơm mực dầu thoang thoảng, cùng với ánh sáng hồng toả sáng phát tán dưới gầm trời. Sao năm cánh như một đám lửa dưới gầm trời đốt đỏ rực trên đỉnh dốc quái. Con Trời nhiều lần cho xe, chai, mũ lá đến thử dưới dốc đang hướng thẳng mặt trời, không dùng sức, chúng liền lăn lên đỉnh dốc với sao năm cánh.
Con Trời liền cười.
Giáo sư tôn giáo cũng đi thử. Nói ba tiếng. “Là dốc quái”.
- Thôi – Con Trời nói – Ngươi khỏi phải giải thích Giê-su không có bố, mà mẹ Ngài lại có mang. Tiếp theo lại gói giấy, lụa và chăn lên sao năm cánh, kéo xe đi lên phía trước, chân bước nhẹ tênh tênh.
Thì có chuyện như thế.
Tứ Thư Tứ Thư - Diêm Liên Khoa Tứ Thư