Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Orson Scott Card
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Hà Ngô
Upload bìa: Hà Ngô
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Veni Vidi Vici
HƯƠNG MƯỜI MỘT
VENI VIDI VICI
(TÔI ĐẾN, TÔI THẤY, TÔI CHINH PHỤC)
“Anh không thể nào nghiêm túc với cái lịch đấu này được.”
“Có, tôi có thể.”
“Nó chỉ mới nhận binh đoàn của mình ba tuần rưỡi thôi.”
“Tôi nói với anh rồi. Chúng ta đã bảo máy tính dự đoán thành quả đạt được. Và đây là những gì máy tính phỏng đoán Ender có thể làm.”
“Chúng ta muốn dạy nó, không phải hạ gục tinh thần nó.”
“Máy tính hiểu nó tốt hơn chúng ta.”
“Máy tính cũng không nổi tiếng có lòng nhân từ.”
“Nếu anh muốn tỏ ra nhân từ, anh nên đến tu viện thì hơn.”
“Ý anh là đây không phải tu viện?”
“Đây cũng là điều tốt nhất cho Ender. Chúng ta đang đưa nó đến đúng tiềm năng.”
“Tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ cho nó hai năm làm chỉ huy. Chúng ta vẫn thường xếp cho chúng đấu hai tuần một lần, bắt đầu sau ba tháng. Thế này thì hơi quá mức rồi.”
“Liệu chúng ta có hai năm để uống phí không?”
“Tôi hiểu. Tôi vừa mới tưởng tượng được hình ảnh của Ender một năm tới. Hoàn toàn vô dụng, kiệt sức, bởi nó đã bị đẩy đi xa hơn sức nó hay bất cứ người nào khác có thể đi.”
“Chúng ta đã bảo máy tính ưu tiên số một của chúng ta là để đối tượng vẫn còn sử dụng được sau chương trình huấn luyện.”
“Well, vậy là khi nào nó vẫn còn sử dụng được–”
“Xem nào, Đại tá Graff, chính anh là người đã bảo tôi chuẩn bị cái này, mặc kệ sự phản đối của tôi, nếu anh còn nhớ.”
“Tôi hiểu, anh nói đúng, tôi không nên biến lương tâm tôi thành gánh nặng cho anh. Nhưng mà sự háo hức tế thần những đứa trẻ để cứu loài người của tôi đang nhỏ dần lại đây. Người Polemarch đã gặp gỡ Hegemon rồi. Có vẻ như cơ quan tình báo của Nga có dính líu đến một vài công dân năng động trên mạng đã tìm ra cách nước Mỹ có thể dùng I.F. để tiêu diệt Công ước Warsaw ngay khi bọn người bọ bị tiêu diệt.”
“Có vẻ hấp tấp nhỉ.”
“Có vẻ mất trí thì đúng hơn. Tự do ngôn luận là một chuyện, nhưng để hủy hoại Liên minh bằng cái chủ nghĩa dân tộc đó – và chính vì những con người như thế này, những con người thiển cận, muốn tự sát này mà chúng ta đang đẩy Ender đến giới hạn chịu đựng của con người.”
“Tôi nghĩ anh đánh giá thấp Ender rồi.”
“Nhưng tôi sợ là tôi cũng đã đánh giá thấp sự ngu muội của phần còn lại của nhân loại. Chúng ta có hoàn toàn chắc chắn là nên thắng cuộc chiến này không?”
“Sir, những lời nói đó nghe như phản động đấy.”
“Đó là một trò cười đáng kinh tởm.”
“Không buồn cười đâu. Khi nói tới bọn người bọ, không có gì–”
“Không có gì là buồn cười cả, tôi biết.”
Ender Wiggin nằm trên giường và nhìn trân trân lên trần nhà. Kể từ khi trở thành chỉ huy, cậu chưa bao giờ ngủ được nhiều hơn năm tiếng mỗi đêm. Nhưng đèn tắt lúc 22:00 và không bật lên cho đến tận 06:00. Dù sao đi nữa, đôi khi cậu cũng làm việc trên cái bàn, căng mắt ra cho quen với ánh sáng yếu. Dù vậy, thường thì cậu nhìn đăm đăm lên cái trần vô hình và suy nghĩ.
Hoặc là sau tất cả thì các giáo viên đã đối xử tốt với cậu, hoặc là cậu là một chỉ huy giỏi hơn cậu vẫn tưởng. Nhóm lính cũ nhỏ bé tơi tả của cậu, hoàn toàn không có chút danh tiếng gì ở những binh đoàn trước, đang phát triển thành những lãnh đạo có năng lực. Nhiều đến mức thay vì bốn tiểu đội như lệ thường, cậu chia thành năm, mỗi tiểu đội có một tiểu đội trưởng và phó; mọi lính cũ đều có một địa vị. Cậu để cho binh đoàn của mình tập luyện theo từng tiểu đội tám người hoặc từng nửa-tiểu đội bốn người, để mỗi khi một lệnh được đưa ra, binh đoàn của cậu có thể chia ra thành tới mười nhóm nhỏ và thực hiện theo ngay lập tức. Chưa từng có binh đoàn nào tự chia tách mình ra như thế này bao giờ, nhưng Ender cũng không hề có ý định làm bất cứ thứ gì có tiền lệ. Hầu hết các binh đoàn đều tập luyện thành từng nhóm lớn, theo những chiến lược vạch sắn. Ender không có cái nào. Thay vào đó cậu luyện cho các tiểu đội trưởng của mình cách sử dụng những nhóm nhỏ của họ một cách có hiệu quả để đạt tới những mục tiêu cụ thể. Không được hỗ trợ, đơn độc, tùy theo óc sáng tạo của mình. Cậu tổ chức những cuộc đấu giả sau tuần đầu tiên, những trận đánh hoang dã trong phòng tập và làm tất cả mọi người kiệt sức. Nhưng cậu biết, với chỉ chưa tới một tháng tập luyện, rằng binh đoàn của cậu có tiềm năng trở thành nhóm chiến đấu tốt nhất để tham gia trò chơi.
Bao nhiêu trong chuyện này là kế hoạch của các giáo viên? Họ có biết họ đã cho cậu những đứa trẻ non nớt như xuất sắc không? Có phải họ đã cho cậu ba mươi đứa lính mới, rất nhiều trong số đó thiếu tuổi, vì họ biết những đứa trẻ đó học hỏi nhanh và suy nghĩ nhanh? Hay đây chỉ là điều mà bất cứ một nhóm bình thường nào cũng có thể đạt được dưới trướng một chỉ huy biết mình muốn binh đoàn mình làm gì, và biết cách dạy cho chúng cách làm điều đó?
Những câu hỏi làm cậu khó chịu, bởi cậu không biết chắc cậu đang phá hỏng hay là đáp ứng những điều họ mong đợi.
Tất cả những gì cậu chắc chắn là cậu đang háo hức chờ được chiến đấu. Đa phần các binh đoàn khác cần ba tháng để nhớ hết mấy tá đội hình công phu. Chúng tôi sẵn sàng rồi. Cho chúng tôi chiến đấu.
Cánh cửa mở ra trong bóng tối. Ender lắng nghe. Một tiếng chân bước. Cửa đóng lại.
Cậu lăn ra khỏi giường và trườn trong bóng tối hai mét về phía cửa. Có một mảnh giấy nhỏ nằm ở đó. Cậu không đọc được, đương nhiên, nhưng cậu biết nó là gì. Chiến đấu. Họ mới tử tế làm sao. Mình ước, và họ đáp ứng ngay.
Ender đã mặc xong bộ áo phi hành gia Binh đoàn Dragon vào khi đèn bật. Cậu chạy ngay xuống hành lang, và lúc 06:01 cậu đã đứng trước cửa doanh trại của binh đoàn mình.
“Chúng ta có trận đấu với Binh đoàn Rabbit lúc 07:00. Tôi muốn chúng ta khởi động trong không gian trọng lực và sẵn sàng để đi. Cởi quần áo ra và tới phòng thể dục. Mang bộ áo phi hành gia theo và chúng ta sẽ tới thẳng phòng chiến đấu từ đó.”
Nhưng còn bữa sáng?
“Tôi không muốn có ai nôn ọe trong phòng chiến đấu.”
Ít nhất thì chúng tôi có thể mặc quần áo trước không?
“Không hơn một deciliter đâu nhé.”
Chúng cười. Những đứa không ngủ trần truồng cởi quần áo ra; mọi người gói ghém bộ áo phi hành gia lại và theo Ender rảo bộ qua hành lang tới phòng thể dục. Cậu bắt chúng vượt chướng ngại vật hai lần, rồi chia lượt cho chúng đi bộ, chìu chân và ngồi xuống. “Đừng vắt kiệt sức mình, chỉ đánh thức mình dậy thôi.” Cậu không cần phải lo lắng về chuyện kiệt sức. Chúng đang phong độ, sáng láng và nhanh nhẹn, và trên hết là đều đang thích thú về trận chiến sắp tới. Một vài đứa trong số chúng tự ý vật nhau – phòng thể dục, thay vì nhạt nhẽo, bỗng trở nên vui vẻ nhở trận đấu sắp tới. Sự tự tin của chúng là sự tự tin tối cao của những kẻ chưa bao giờ tham gia thi đấu, và nghĩ rằng mình đã sẵn sàng. Ừ thì, tại sao chúng không nên nghĩ vậy? Chúng đã sẵn sàng. Và mình cũng thế.
Lúc 06:40 cậu bảo chúng mặc quần áo vào. Cậu nói chuyện với các tiểu đội trưởng và phó trong lúc chúng mặc quần áo.
“Binh đoàn Rabbit hầu hết là chuyên nghiệp, nhưng Carn Carby chỉ mới là chỉ huy của họ năm tháng trước, và tôi chưa bao giờ đấu với họ dưới trướng cậu ta. Cậu ta là một người lính khá giỏi, và Rabbit đã làm khá tốt trên bảng xếp hàng vài năm rồi. Nhưng tôi đang trông chờ những đội hình, vì thế tôi không lo lắng đâu.”
Lúc 06:50 cậu bảo tất cả chúng nằm xuống chiếu và thư giãn. Sau đó, lúc 06:56, cậu ra lệnh cho chúng dậy và chúng đi bộ dọc hành lang tới phòng chiến đấu, đôi khi Ender nhón chân lên chạm trần nhà. Lũ con trai tất thẩy đều nhảy lên để chạm những chỗ đó trên trần. Dải màu của chúng hướng sang trái; Binh đoàn Rabbit đã băng qua bên phải. Và lúc 06:58 chúng tới cửa của mình ở phòng chiến đấu.
Các tiểu đội xếp thành năm hàng dọc. Đội A và F đã sẵn sàng để tóm lấy tay cầm hai bên và vụt mình về hai cánh. Đội B và D xếp hàng để chụp lấy hai hàng tay cầm song song nhau trên trần và tung mình lên trong không gian vô trọng. Tiểu đội C đã sẵn sàng để đập vào ngưỡng cửa lối vào và tung mình xuống dưới.
Trên, dưới, trái, phải; Ender đứng trước, giữa các hàng để không cản đường và thay đổi quan niệm của chúng. “Hướng nào là cửa kẻ thù?”
Dưới, tất cả chúng đều nói, cười rộ lên. Và ngay giây phút đó trên trở thành bắc, dưới trở thành nam, và trái phải trở thành đông và tây.
Cánh cửa xám trước mặt chúng biến mất, và phòng chiến đấu hiện ra. Đó không phải là một cuộc chơi trong tối, nhưng cũng không phải sáng – đèn chỉ sáng một nửa, như sương mù. Xa hơn, trong ánh sáng tù mù, cậu có thể thấy cửa của kẻ thù, những bộ áo phi hành gia phát sáng của chúng đã bắt đầu tuôn ra. Ender biết trong một giây quý giá. Mọi người đều đã học được bài học sai lầm từ chuyện Bonzo sử dụng sai Ender Wiggin. Tất cả họ đều nhảy ra khỏi cửa ngay lập tức, thành ra không có cơ hội để làm gì khác hơn là gọi tên đội hình mà họ sẽ dùng. Các chỉ huy không có thời gian để suy nghĩ. Được thôi, Ender sẽ dùng khoảng thời gian đó, và tin tưởng khả năng lính của mình chiến đấu với đôi chân bị bắn để giữ mình nguyên vẹn khi qua cửa.
Ender ước lượng hình dạng của phòng chiến đấu. Những ô lưới mở quen thuộc trong những trận đấu trước, giống như chuồng khỉ trong công viên, với bảy hay tám ngôi sao rải rác trong ô lưới. Có đủ số sao, và do đó cũng có đủ số vị trí đáng để chúng bỏ công chiếm. “Rải quân ra những ngôi sao ở gần,” Ender nói. “C cố gắng trượt trên tường. Nếu thành công, A và F sẽ làm theo. Nếu thất bại, tôi sẽ quyết định từ đó. Tôi sẽ ở với D. Đi.”
Tất cả lính đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng quyền ra quyết định hoàn toàn thuộc về các tiểu đội trưởng. Thậm chí với những chỉ dẫn của Ender, chúng chỉ qua cửa muộn mất có mười giây. Binh đoàn Rabbit đã kịp múa vài điệu phức tạp dưới đầu phòng của họ. Trong tất cả các binh đoàn mà Ender từng tham gia chiến đấu, cậu hẳn đã phải lo lắng về chuyện đảm bảo cậu và tiểu đội của mình đang ở đúng vị trí trong đội hình. Thay vào đó, cậu và toàn bộ người của mình chỉ cần phải nghĩ cách để trườn qua đội hình, khống chế các ngôi sao và góc phòng, và rồi phá với đội hình của kẻ thù thành từng mảnh rời vô nghĩa hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Ngay cả chỉ với chưa đến bốn tuần bên nhau, cái cách chúng chiến đấu đã kịp trông thông minh, cách là duy nhất. Ender đã phải gần như ngạc nhiên khi thấy Binh đoàn Rabbit vẫn chưa thấy rằng họ đã cổ lỗ một cách vô hi vọng rồi.
Tiểu đội C trườn dọc bức tường, men theo đó với đầu gốc co lại hướng về phía kẻ thù. Tom Điên khùng, thủ lĩnh tiểu đội C, có vẻ đã ra lệnh cho lính của mình tự bắn chân mình rồi. Đó là một ý tưởng khá hay trong cái ánh sáng mù mờ này, bởi ánh sáng từ bộ áo phi hành gia của chúng tắt đi khi bị đông lạnh. Nó khiến chúng khó bị nhìn thấy hơn. Ender sẽ tuyên dương cậu ta về chuyện này.
Binh đoàn Rabbit đã có thể phản công tiểu đội C, nhưng cũng phải sau khi Tom Điên khùng và lính của mình đã tách họ ra, đông lạnh một tá lính Rabbit họ mới rút lui vào chỗ an toàn nơi những ngôi sao. Nhưng đó là ngôi sao đằng sau đội hình của Rabbit, cũng có nghĩa là giờ đây họ đã trở nên dễ xử lý hơn.
Han Tzu, thường gọi là Súp Nóng, là thủ lĩnh tiểu đội D. Cậu ta trường nhanh chóng theo cạnh của ngôi sao tới nơi Ender đang quỳ. “Vậy còn vụt xuống khỏi bức tường bắc và quỳ trên mặt họ?”
“Làm đi.” Ender nói. “Tôi sẽ đưa B về phía nam để ra phía sau họ.” Rồi cậu hét lên, “A và E di chuyển chậm theo tường!” Cậu trườn dọc theo ngôi sao, móc chân mình vào cạnh nó, rồi vụt mình lên trần, sau đó đạp tường xuống ngôi sao của tiểu đội E. Trong một giây cậu dẫn chúng xuống bức tường phía nam. Chúng bật tường lên đồng loạt một cách hoàn hảo và lên tới phía sau hai ngôi sao mà lính của Carn Caby đang trấn giữ. Nó giống như cắt bơ với một con dao nóng vậy. Binh đoàn Rabbit tiêu đời, chỉ còn vài công việc dọn dẹp phải làm. Ender tách các tiểu đội của mình ra thành các nửa-tiểu đội để càn quét các góc tìm những người lính đã trọng thương hay bị thương – một người của tiểu đội C, người chịu tránh nhiệm tấn công chính – và chỉ năm người bị trọng thương. Hầu hết đều bị thương, nhưng những người đó đều chỉ bị bắn vào chân, và rất nhiều trong số đó đã tự bắn mình. Nhìn chung mọi thứ tốt đẹp hơn Ender đã mong đợi.
Ender để các tiểu đội trưởng của mình được nhận phần danh dự ở cửa – bốn mũ sắt ở các góc, và Tom Điên khùng để đi qua cửa. Hầu hết các chỉ huy khác để cho bất cứ ai còn sống qua cửa; Ender đã có thể chọn một cách thực tế hơn. Một trận đấu tốt đẹp.
Đèn sáng hẳn, và Thiếu tá Anderson tự mình vào qua cửa giáo viên ở góc phía nam của phòng chiến đấu. Ông ta trông có vẻ rất trang nghiêm khi đưa cho Ender cái móc của giáo viên mà theo lễ nghi sẽ được trao cho người chiến thắng trong trò chơi. Ender dùng nó để rã đông bộ áo phi hành gia của binh đoàn mình, đương nhiên, và tập hợp chúng lại thành các tiểu đội trước khi rã đông kẻ thù. Một sự xuất hiện cứng rắn, đầy tính quân đội, đó là những gì cậu muốn khi Carby và Binh đoàn Rabbit điều khiển được cơ thể mình trở lại. Họ có thể nguyền rủa và nói dối về chúng ta, nhưng họ sẽ ghi nhớ rằng chúng ta đã tiêu diệt họ, và cho dù họ có nói gì, những người lính và chỉ huy khác sẽ thấy điều đó trong mắt họ; trong mắt quân Rabbit, họ sẽ thấy chúng ta trong đội hình chặt chẽ, đầy chiến thắng và hầu như không bị tổn hại gì trong trận chiến đầu tiên của chúng ta. Binh đoàn Dragon sẽ không còn là một cái tên vô danh tiểu tốt lâu nữa.
Carn Carby đến chỗ Ender ngay khi thoát khỏi tình trạng đông lạnh. Cậu ta là một đứa trẻ mười hai tuổi, chỉ được phong làm chỉ huy vào năm cuối cùng tại trường. Thế nên cậu ta không vênh váo, như những người được lúc mười một tuổi. Mình sẽ nhớ điều này, Ender nghĩ, khi mình bị đánh bại. Để giữ lòng tự trọng, và trao danh vọng cho kẻ xứng đáng với nó, để thất bại không phải là một sự sỉ nhục. Và mình mong rằng sẽ không phải thường xuyên làm thế.
Anderson giải tán Binh đoàn Dragon cuối cùng, sau khi Binh đoàn Rabbit đã đi rải rác qua cửa mà những đứa trẻ của Ender đã đi qua. Sau đó Ender dẫn binh đoàn của mình qua cửa của kẻ thù. Ánh đèn phía dưới cửa nhắc chúng nhớ lại phía nào là phía dưới khi chúng đã trở lại với trọng lực. Tất cả chúng đều hạ cánh nhẹ nhàng bằng chân, chạy nhảy. Chúng tật hợp lại trong hành lang. “Bây giờ là 07:15,” Ender nói, “có nghĩa là các cậu có mười lăm phút cho bữa sáng trước khi tôi gặp lại tất cả các cậu trong phòng chiến đấu cho buổi tập sáng.” Cậu có thể nghe thấy chúng kêu ca trong yên lặng, Thôi nào, chúng ta thắng rồi, cho chúng tôi ăn mừng đi chứ. Được thôi, Ender trả lời, các cậu có thể. “Và các cậu có sự cho phép của chỉ huy để ném thức ăn vào nhau trong bữa sáng.”
Chúng cười, chúng thích thú, va rồi cậu giải tán chúng và bảo chúng cuốc bộ về doanh trại. Cậu chụp lấy các tiểu đội trưởng trên đường về và bảo chúng cậu sẽ không mong đợi bất cứ ai đến tập cho tới 07:45, và rằng buổi tập sẽ kết thúc sớm để bọn trẻ có thể tắm rửa. Nửa tiếng cho bữa sáng, và không tắm rửa gì sau trận đấu – thế vẫn còn là keo kiệt, nhưng hãy còn là nhân đạo so với mười lăm phút. Và Ender thích để thông báo về mười lăm phút thêm đó đến từ các tiểu đội trưởng. Hãy để những đứa trẻ học được rằng lòng nhân đạo đến từ các tiểu đội trưởng, và sự nghiêm khắc đến từ chỉ huy – điều đó sẽ bó chúng lại tốt hơn thành một khối nhỏ, chặt chẽ.
Ender không ăn sáng. Cậu không đói. Thay vào đó cậu đến phòng tắm và tắm vòi sen, bỏ bộ áo phi hành gia vào máy tẩy để nó sẵn sàng khi cậu đã lau khô người. Cậu cọ rửa người hai lần và để cho nước chảy và chảy trên người. Nó sẽ được sửa chữa lại hết. Hôm nay hãy để mọi người uống chút mồ hôi nước mắt của mình. Họ đã trao cho cậu một binh đoàn chưa hề được huấn luyện, và cậu đã thắng, mà cũng không chỉ là nấp và chuồn. Cậu đã thắng với chỉ sáu người bị đông lạnh hay trọng thương. Để rồi xem những chỉ huy khác sẽ còn sử dụng các đội hình của họ bao lâu nữa khi mà họ đã thấy điều mà một chiến thuật mềm dẻo có thể làm.
Cậu đang trôi giữa phòng chiến đấu khi lính của cậu bắt đầu tới. Chẳng ai nói gì với cậu, đương nhiên rồi. Cậu sẽ nói, chúng biết, khi cậu sẵn sàng, chứ không sớm hơn.
Khi tất cả đã tới nơi, Ender móc mình lại gần chúng và nhìn chúng, từng người một. “Trận đầu tiên tốt đấy,” cậu nói, và thế là đủ để diễn ta niềm vui, và một số người đã bắt đầu hô Dragon, Dragon thì cậu nhanh chóng chặn lại. “Binh đoàn Dragon đã làm khá tốt khi đối diện với Rabbit. Nhưng kẻ thù không phải lúc nào cũng tệ như vậy. Nếu đó là một binh đoàn giỏi, tiểu đội C, các cậu tiếp cận quá chậm và họ đã có thể có các cậu từ bên sườn trước khi các cậu tới được vị trí tốt. Đáng lý các cậu phải tách ra và di chuyển theo hai hướng, để họ không thể đánh thúc sườn. A và E, mục tiêu của các cậu quá tồi. Bản tổng kết cho thấy các cậu trung bình chỉ đạt có một phát bắn trên hai đầu người. Điều đó có nghĩa là hầu hết những cú bắn trúng đều có được nhờ tấn công đối thủ ở cự ly gần. Điều đó không được dài đâu – một đối thủ hạng khá sẽ chặn đứng cuộc tấn công trừ phi họ có được sự bảo vệ tốt hơn từ các đồng đội ở xa. Tôi muốn tất cả các tiểu đội tập bắn cự ly xa với mục tiêu chuyển động và không chuyển động. Các nửa-tiểu đội thay phiên làm mục tiêu. Tôi sẽ rã đông áo phi hành gia sau mỗi ba phút. Giờ đi.”
“Liệu chúng tôi có thể có ngôi sao nào để tập không?” Súp Nóng hỏi. “Để giữ vững tay?”
“Tôi không muốn các cậu quen có thứ gì đó để giữ vững tay. Nếu tay các cậu không vững, đông lạnh cùi chỏ mình lại! Giờ đi!”
Các tiểu đội trưởng nhanh chóng làm việc, và Ender di chuyển quanh từng nhóm để đưa lời khuyên và giúp đỡ những người lính có rắc rối cá nhân. Những người lính giờ đã biết rằng Ender có thể tỏ ra cục cằn khi nói chuyện với cả nhóm, nhưng khi làm việc với một cá nhân cậu luôn luôn kiên nhẫn, giải thích khi cần thiết, khe khẽ góp ý, lắng nghe những câu hỏi và rắc rối và giải thích. Nhưng cậu không bao giờ cười khi chúng cố nói đùa với cậu, và chúng sớm thôi không cố nữa. Cậu là chỉ huy từng giây phút chúng ở cùng nhau. Cậu chẳng bao giờ phải nhắc chúng điều đó; cậu chỉ đơn giản là thế.
Chúng làm việc cả ngày với hương vị chiến thắng trong miệng, và vui mừng thêm một lần nữa khi được thả ra sớm nửa tiếng cho bữa trưa. Endet giữ các tiểu đội trưởng lại cho tới giờ ăn trưa thường lệ, để nói về những mưu mẹo chúng đã dùng và đánh giá trình độ từng người lính riêng lẻ của chúng. Rồi cậu trở về phòng mình và cẩn thận thay bộ đồng phục vào cho bữa trưa. Cậu sẽ bước vào phòng ăn của chỉ huy trễ khoảng mười phút. Chính xác thời gian cậu đã muốn. Vì đây là chiến thắng đầu tiên của cậu, cậu chưa bao giờ nhìn thấy bên trong phòng ăn của chỉ huy và không biết một chỉ huy mới được trông đợi sẽ làm gì, nhưng cậu viết rằng hôm nay cậu muốn vào muộn nhất, khi điểm số của các trận đấu buổi sáng đã được đăng. Binh đoàn Dragon giờ sẽ không còn vô danh tiểu tốt nữa.
Không có sự khuấy động đặc biệt nào khi cậu bước vào. Nhưng khi mà vài người bắt đầu chú ý cậu nhỏ đến thế nào, và nhìn thấy chữ Dragon trên ống tay áo bộ đồng phục, họ nhìn chằm chằm vào cậu một cách công khai, và đến khi cậu đã lấy thức ăn và ngồi xuống bàn, căn phòng im ắng. Ender bắt đầu ăn, chậm và thận trọng, giả vờ như không chú ý rằng mình đang là tâm điểm sự chú ý. Rồi khi những cuộc trò chuyện thường nhật và sự huyên náo bắt đầu trở lại, Ender mới có thể thư giãn đủ để nhìn quanh.
Cả một bức tường của căn phòng là bảng điểm. Binh lính phải nắm rõ thành tích của kẻ thù trong khoảng hai năm; song, ở đây, các thành tích được giữ cho từng chỉ huy. Một chỉ huy mới không thể thừa hưởng một thứ hạng tốt của người tiền nhiệm – hắn sẽ được xếp hạng theo thành tích đã đạt được.
Ender có thứ hạng cao nhất. Một thành tích thắng-thua hoàn hảo, đương nhiên, nhưng trong những mục khác cậu cũng dẫn đầu xa. Số quân trung bình trọng thương, số quân kẻ thù trung bình trọng thương, thời gian thi đấu trung bình trước khi thắng – trong mọi hạng mục cậu đều đứng hạng nhất.
Khi cậu đã gần như ăn xong, ai đó đến phía sau cậu và chạm vào vai cậu.
“Tôi ngồi được chứ?” Ender không cần phải quay lại mới biết đó là Dink Meeker.
“Chào Dink,” Ender nói. “Ngồi đi.”
“Đồ cái rắm mạ vàng,” Dink nói vui vẻ, “Chúng tôi đang cố quyết định xem điểm số của cậu trên kia là phép màu hay là sai sót đây.”
“Một thói quen,” Ender nói.
“Một chiến thắng không phải là thói quen,” Dink nói. “Đừng có vênh váo. Khi cậu mới vào họ xếp cho cậu đấu với những chỉ huy yếu.”
“Carn Carby không hoàn toàn ở cuối bảng xếp hạng.” Điều đó đúng, Carby chỉ đứng giữa.
“Cậu ta khá được,” Dink nói, “thực tế mà nói thì cậu ta mới bắt đầu. Cho thấy vài sự hứa hẹn. Cậu không hứa hẹn. Cậu cho thấy nguy cơ.”
“Nguy cơ cái gì? Họ cho anh ăn ít đi nếu tôi thắng à? Tôi cứ nghĩ anh bảo tôi rằng đây chỉ là một trò chơi ngu ngốc và không có nghĩa lý gì hết.”
Dink không thích bị phản lại bằng chính lời của mình, không phải trong những trường hợp thế này. “Cậu là người đã khiến tôi chơi với họ. Nhưng tôi không chơi đùa với cậu, Ender. Cậu sẽ không hạ được tôi.”
“Chắc chắn là không rồi,” Ender nói.
“Tôi đã dạy cậu,” Dink nói.
“Mọi thứ tôi biết,” Ender nói. “Tôi chỉ đang chơi với nó bằng tai thôi.”
“Xin chúc mừng,” Dink nói.
“Thật tốt khi biết tôi có một người bạn ở đây.” Nhưng Ender không chắc Dink có còn là bạn của cậu hay không. Dink cũng không. Sau một vài câu vô nghĩa, Dink trở về bàn mình.
Ender nhìn quanh sau khi đã ăn xong. Có vài cuộc trao đội nhỏ đang diễn ra. Ender nhận ra được Bonzo, người giờ là một trong những chỉ huy lớn tuổi nất. Rose the Nose đã tốt nghiệp. Petra đang ở trong một nhóm nhỏ ở góc xa, và cô không thèm nhìn cậu lấy một lần. Bởi hầu hết những người khác cứ liếc nhìn cậu hết lần này đến lần khác, Ender khá là chắc chắn cô đang cố tình tránh ánh mắt của cậu. Đó là vấn đề khi thắng ngay từ lần đầu, Ender nghĩ. Mày mất bạn.
Để cho họ vài tuần làm quen với nó đi. Cho tới khi mình có trận đấu kế, mọi thứ sẽ lắng dần ở đây.
Carn Carby cố ý đến chúc mừng Ender trước khi giờ ăn kết thúc. Đó là, một lần nữa, một cử chỉ lịch thiệp, và, không như Dink, Carby trông không có vẻ cảnh giác. “Hiện giờ tôi đang bị ruồng rẫy,” cậu ta nói một cách trung thực. “Họ không chịu tin tôi khi tôi nói cậu đã làm những thứ chưa có ai từng nhìn thấy. Thế nên tôi mong rằng cậu sẽ hạ mấy thằng chó trong binh đoàn tiếp theo cậu đấu. Một ân huệ cho tôi.”
“Một ân huệ cho anh,” Ender nói. “Và cám ơn đã nói chuyện với tôi.”
“Tôi nghĩ họ đã đối xử với cậu hơi tồi. Thường thì các chỉ huy mới được chào mừng lần đầu tham gia phòng ăn. Nhưng mà, thường thì các chỉ huy mới cũng phải có vài trận thua dắt lưng trước khi được vào đây. Tôi mới được vào đây một tháng trước. Nếu có ai đó xứng đáng được ăn mừng, đó là cậu. Nhưng đời mà. Cho chúng cạp đất đi.”
“Tôi sẽ cố.” Carn Carby rời đi, và Ender thầm điền tên cậu ta vào danh sách riêng của cậu về những người có cả phẩm chất làm người.
Đêm đó, Ender ngủ khá hơn cậu đã trong một thời gian dài. Ngủ ngon đến mức, thực tế, cậu không thức dậy cho đến khi đèn bật. Cậu cảm thấy thoải mái khi thức giấc, đi tắm, và không để ý đến mảnh giấy trên sàn cho tới khi quay lại và bắt đầu mặc đồng phục. Cậu chỉ nhìn thấy mảnh giấy vì nó bay lên khi cậu chụp lấy bộ đồng phục để mặc. Cậu cầm mảnh giấy lên và đọc.
PETRA ARKANIAN, BINH ĐOÀN PHOENIX, 07:00
Đó là binh đoàn cũ của cậu mà cậu vừa mới rời khỏi chưa tới bốn tuần trước, và cậu biết rõ đội hình của họ cả trước lẫn sau. Phần nào bị ảnh hưởng bởi Ender, họ là binh đoàn mềm dẻo nhất, đáp ứng khá nhanh với tình hình mới. Binh đoàn Phoenix có lẽ là tốt nhất để đối phó với cách tấn công thay đổi, độc nhất vô nhị của Ender. Các giáo viên đã quyết tâm khiến cho đời cậu thú vị.
07:00, tờ giấy nói vậy, và bây giờ đã là 06:30. Vài người lính của cậu có thể đã trên đường đi ăn sáng rồi. Ender quẳng bộ đồng phục qua một bên, túm lấy bộ áo phi hành gia, và chỉ trong phút chốc đã đứng trước của doanh trại của binh đoàn mình.
“Các cậu, tôi mong rắng các cậu đã học được gì đó vào hôm qua, bởi hôm nay chúng ta sẽ làm điều đó lần nữa.”
Mất một giây chúng mới nhận ra ý cậu là trận đấu, không phải buổi tập. Chắc phải là sai sót gì đó, chúng nói. Chưa từng có ai có trận đấu trong hai ngày liên tục.
Cậu đưa tờ giấy cho Fly Molo, thủ lĩnh tiểu đội A, người ngay lập tức la lên “Áo phi hành” và bắt đầu thay quần áo.
“Sao anh không nói chúng tôi sớm hơn?” Súp Nóng đòi hỏi. Cậu ta có cách để hỏi Ender những câu hỏi mà chẳng ai khác dám.
“Tôi nghĩ các cậu cần phải tắm,” Ender nói. “Hôm qua Binh đoàn Rabbit bào chữa rằng chúng ta chỉ thắng vì mùi hôi hạ gục họ.”
Những đứa nghe thấy cậu cười.
“Không nhìn thấy tờ giấy cho đến tận khi đi tắm về, đúng không?
Ender nhìn quanh tìm nguồn gốc câu nói. Đó là Bean, đã mặc xong bộ áo phi hành, nhìn một các láo xược. Đến lúc trả lại lời sỉ nhục rồi, đúng không, Bean?
“Đương nhiên,” Ender nói, khinh khỉnh. “Tôi không ở gần sàn nhà đến như cậu.”
Nhiều người cười hơn. Bean đỏ mặt lên vì giận dữ.
“Dễ hiểu là chúng ta không thể trông chờ vào những cách làm cũ. “Ender nói. “Vậy các cậu cần phải lập kế hoạch cho các trận đấu mọi lúc. Và thường xuyên. Tôi không thể giả vờ thích cái cách họ bóp nặn chúng ta như thế này, nhưng tôi có thích một chuyện – rằng tôi có một binh đoàn có thể đương đầu với điều đó.”
Sau đó, nếu cậu có bảo chúng theo cậu đi lên mặt trăng mà không có áo vũ trụ, chúng cũng sẽ làm.
Petra không phải Carn Carby; cô có những khuôn mẫu mềm dẻo hơn và phản ứng nhanh nhạy hơn với cách tấn công nhanh chóng, ứng biến, không thể dự đoán được của Ender. Như một hệ quả, Ender có ba đứa trẻ bị bắn và chín trọng thương cuối trận đấu. Petra cũng không lịch thiệp bắt tay chào hỏi với cậu ở cuối trận. Vẻ giận dữ trong mắt cô như thể đang nói, tôi là bạn cậu, và cậu bẽ mặt tôi thế này đây?
Ender giả vờ như không để ý thấy cơn thịnh nộ của cô. Cậu hiểu ra rằng sau vài trận đấu nữa, cô sẽ nhận ra cô đã đánh trúng cậu nhiều hơn cậu trông đợi bất cứ ai khác sẽ làm. Và cậu vẫn đang học hỏi từ cô. Trong buổi tập hôm nay cậu sẽ dạy các tiểu đội trường của mình cách phản công những trò lừa Petra đã dùng với chúng. Họ sẽ lại là bạn sớm thôi.
Cậu hi vọng vậy.
Đến cuối tuần đó Binh đoàn Dragon đã đánh bảy trận trong vòng bảy ngày. Điểm số là 7 thắng và 0 thua. Ender chưa hề có lần nào thiệt hại nhiều hơn trận đấu với Binh đoàn Phoenix, và trong hai trận đấu cậu đã đạt được không một người bị thương hay trọng thương nào. Chẳng còn ai tin rằng chính may mắn đã đặt cậu lên đầu bảng xếp hạng nữa. Cậu đã đánh bại những binh đoàn hạng nhất với những thành quả chưa-từng-nghe-nói-tới. Những chỉ huy khác không còn có thể lờ cậu đi được nữa. Vài người ngồi với cậu trong mọi bữa ăn, cẩn thận cố gắng học từ cậu cái cách cậu đánh bại những đối thủ gần nhất. Cậu nói thoải mái với họ, tự tin rằng rất ít trong số họ sẽ biết cách huấn luyện lính và các tiểu đội của mình để sao chép những gì cậu có thể làm. Và trong khi Ender nói chuyện với một vài chỉ huy, một nhóm lớn hơn nhiều quây quanh những đối thủ mà Ender đã đánh bại, cố gắng tìm ra cách để hạ Ender.
Có rất nhiều người ghét cậu. Ghét cậu vì cậu trẻ, vì cậu xuất sắc, vì đã khiến những chiến thắng của họ trở nên tầm thường và yếu ớt. Ender thấy điều đó lần đầu tiên trên mặt họ khi cậu đi qua họ trong hành lang; rồi cậu bắt đầu chú ý rằng một số đứa còn tập hợp nhóm lại và chuyển sang bàn khác nếu cậu ngồi gần họ trong phòng ăn chỉ huy; và bắt đầu có những khuỷu tay vô ý huých vào cậu trong phòng game, những bàn chân cứ mắc vào chân cậu khi cậu rảo bộ qua hành lang. Họ không thể đánh cậu trong phòng chiến đấu, và họ biết thế — thay vào đó họ có thể tấn công cậu ở những chỗ an toàn, những nơi cậu không phải là một người khổng lồ mà chỉ là một thằng nhóc. Ender khinh miệt họ, nhưng một cách bí mật, bí mật đến nỗi chính cậu cũng không biết, cậu sợ hãi họ. Nó thật sự rất giống những trò tra tấn nhỏ mà Peter vẫn hay dùng, và Ender bắt đầu cảm thấy quá sức ở nhà.
Dù vậy, những trò quấy rối này khá nhỏ nhặt, và Ender tự thuyết phục mình chấp nhận chúng như một kiểu tán dương. Những binh đoàn khác đã bắt đầu bắt chước Ender. Giờ thì hầu hết binh sĩ đều tấn công với đầu gối gập bên dưới; những đội hình bị phá vỡ, và ngày càng nhiều chỉ huy cho các tiểu đội trườn dọc theo tường. Chưa có ai thử tổ chức năm tiểu đội của Ender – điều đó cho cậu một lợi thế rằng khi họ phải tính toán đường đi nước bước cho bốn đội riêng rẽ, họ sẽ không trông chờ đội thứ năm.
Ender đã dạy cho họ mọi thứ về các mẹo trong không gian vô trọng. Nhưng Ender có thể đến đâu để học thứ mới?
Cậu bắt đầu sử dụng phòng video, chất đầy những đoạn băng tuyên truyền về Mazer Rackham và những chỉ huy giỏi khác trong đội quân loài người ở cuộc Xâm lăng Thứ nhất và Thứ hai. Ender ngừng những buổi tập bình thường sớm một tiếng, và cho phép các tiểu đội trưởng tự kiểm soát việc luyện tập khi cậu vắng mặt. Thường thì chúng chơi đấu giả, tiểu đội với tiểu đội. Ender ở lại đủ lâu để thấy mọi việc đang tiến triển tốt, và rồi bỏ đi xem những trận đấu cũ.
Hầu hết băng hình chỉ tổ phí thời gian. Nhạc hòang tráng, cận cảnh các vị chỉ huy và những chiến sĩ được huân chương chiến thắng, những phát bắn lộn xộn của lính thủy đánh bộ khi xâm nhập kho quân sự của bọn người bọ. Nhưng đây đó cậu cũng tìm được những đoạn có ích. Tàu chiến, như những điểm sáng, chuyển động trong bóng tối của vũ trụ, hoặc, tốt hơn nữa, ánh sáng từ trên tàu soi rõ cảnh tượng, cho thấy cả trận chiến. Rất khó, từ những băng hình, để thấy toàn bộ khung cảnh, và những cảnh tượng thường ngắn và không chính xác. Nhưng Ender đã bắt đầu thấy bọn người bọ sử dụng những đường bay tưởng chừng ngẫu nhiên để tạo nên sự lúng túng tốt thế nào, cái cách chúng dùng chim mồi và sự rút quân giả để dẫn dắt tàu chiến của I.F. vào cạm bẫy. Một số trận chiến đã bị cắt thành nhiều cảnh, rải rác trong những băng hình khác nhau; bằng cách xem chúng theo trình tự, Ender có thể xây dựng lại cả trận chiến. Cậu bắt đầu nhìn ra những điều mà các nhà bình luận chưa bao giờ nhắc tới. Họ toàn là cố gắng đề cao lòng tự đại trong những thành quả của con người và sự khinh ghét bọn người bọ, nhưng Ender bắt đầu tự hỏi làm sao nhân loại lại có thể thắng được. Tàu chiến của loài người thì chậm chạp; các hạm đội phản ứng với những tình huống mới chậm không chấp nhận được, trong khi hạm đội người bọ có vẻ hành động một cách hoàn toàn thống nhất, phản ứng với mệnh lệnh ngay lập tức. Đương nhiên, trong cuộc Xâm lăng Thứ nhất những tàu chiến của loài người là hoàn toàn không phù hợp với việc đánh nhanh, nhưng tàu của bọn người bọ cũng thế; tới tận cuộc Xâm lăng Thứ hai tàu chiến và vũ khí mới bắt đầu nhanh nhẹn và hủy diệt.
Vậy là từ bọn người bọ, chứ không phải con người, mà Ender học về chiến lược. Cậu cảm thấy xấu hổ và sợ hãi khi học từ chúng, bởi chúng là những kẻ thù ghê gớm nhất, xấu xí, hiếu sát và ghê tởm. Nhưng chúng cũng rất giỏi ở những gì đã làm. Đến một lúc nào đó. Chúng trông như thể chỉ tuân theo một chiến thuật cơ bản – tập trung một số lượng lớn nhất tàu chiến vào điểm nút của cuộc xung đột. Chúng không hề làm gì gây ngạc nhiên, bất cứ thứ gì cho thấy sự tỏa sáng hay ngu muội của một chỉ huy cấp dưới. Kỷ luật tỏ ra rất chặt chẽ.
Và cũng có một chuyện kỳ quặc. Có rất nhiều cuộc trò chuyện về Mazer Rackham nhưng lại rất ít băng hình quý giá những trận đấu thật của ông. Một số cảnh trong những trận chiến đầu tiên, hỏa lực nhỏ bé của Rackham trông thật thống thiết trước đội quân mênh mông của những hạm đội người bọ chính. Bọn người bọ đã đánh bại hạm đội chính của con người ra khỏi vành đai sao chổi, quét sạch những tàu không gian đầu tiên và cười nhạo cố gắng của con người trong những chiến lược cao hơn – đó là những gì phim ảnh thường cho thấy, để tăng thêm và thêm sự bi thảm và kinh hoàng trong chiến thắng của bọn người bọ. Rồi hạm đội đến tay đội quân nhỏ của Mazer Rrackham gần Saturn, sự chống đối vô vọng, và rồi –
Và rồi một phát bắn từ con tàu tuần tiễu nhỏ của Mazer Rackham, một tàu địch nổ tung. Đó là tất cả những gì từng được chiếu. Rất nhiều phim đã chiếu cảnh lính thủy đánh bộ mở đường vào tàu chiến của bọn người bọ. Rất nhiều xác người bọ nằm la liệt bên trong. Nhưng không có phim nào về cảnh bọn người bọ giết người trong những trận đấu cá nhân, trừ phi đó là cánh được ghép từ cuộc Xâm lăng Thứ nhất. Điều này làm Ender nản lòng rằng chiến thắng của Mazer Rackham rõ ràng là đã bị kiểm duyệt. Học trò ở Trường Chiến đấu có nhiều thứ để học từ Mazer Rackham, và mọi thứ về chiến thắng của ông ta đã bị giấu diếm. Cái ý thích giữ bí mật không giúp ích gì nhiều cho những đứa trẻ phải học để hoàn thành một lần nữa những gì Mazer Rackham đã làm.
Đương nhiên, cũng như trái đất xoay khi Ender Wiggin cứ xem đi xem lại các băng hình về chiến tranh, phòng video bắt đầu lôi kéo một đám đông. Gần như mọi chỉ huy, cũng xem những băng hình mà Ender đã xem, giả vờ như thể họ hiểu tại sao cậu lại xem và cậu rút ra được những gì từ đó. Ender chẳng bao giờ giải thích bất cứ điều gì. Thậm chí cả khi cậu chiếu lên bảy cảnh từ cùng một trận chiến, nhưng trong những băng hình khác nhau, chỉ có một đứa hỏi, ngập ngừng, “Vài cái trong đó là cùng một trận chiến phải không?”
Ender chỉ nhún vai, như thể chuyện đó không quan trọng.
Tới tận giờ tập cuối cùng của ngày thứ bảy, chỉ một vài giờ sau khi binh đoàn của Ender thắng trận thứ bảy của mình, Thiếu tá Anderson mới đích thân bước vào phòng video. Ông đưa một mảnh giấy cho một trong những chỉ huy đang ngồi ở đó, và rồi nói với Ender. “Đại tá Graff muốn gặp cậu ngay bây giờ.”
Ender đứng dậy và đi theo Anderson qua hành lang. Anderson đổi cái khóa để giữ bọn học trò ở ngoài văn phòng; cuối cùng họ đến nơi Graff đã mọc rễ từ cái ghế quay xuống sàn thép. Bụng ông ta giờ đây có thể chứa đủ hai kho vũ khí, ngay cả khi ông ta ngay lập tức đứng lên. Ender cố gắng nhớ lại. Graff trông không đến nỗi béo đặc biệt lần đầu Ender gặp, chỉ mới bốn năm trước. Thời gian và sự căng thẳng không hề đối xử tốt với vị hiệu trưởng Trường Chiến đấu.
“Đã bảy ngày từ trận chiến đầu tiên của cậu, Ender,” Graff nói.
Ender không trả lời.
“Và cậu đã thắng bảy trận, mỗi ngày một lần.”
Ender gật.
“Điểm số của cậu cũng cao bất bình thường luôn.”
Ender chớp mắt.
“Vì cái gì, chỉ huy, mà cậu đạt được thành quả xuất sắc đó?”
“Ông đã giao cho tôi một binh đoàn làm bất cứ thứ gì tôi nghĩ ra cho nó.”
“Và cậu đã nghĩ ra cái gì cho nó?”
“Chúng tôi định hướng xuống cửa của đối thủ và dùng chân để làm khiên. Chúng tôi tránh xa các đội hình và giữ tính năng động. Thật sự có ích là tôi có năm tiểu đội tám người thay vì bốn mười người. Ngoài ra, đối thủ của chúng tôi không có đủ thời gian để phản ứng một cách hiệu quả với những kỹ thuật mới của chúng tôi, thế nên chúng tôi cứ tiếp tục hạ họ với cùng những chiêu cũ. Điều đó sẽ không được lâu dài.”
“Vậy là cậu không trông đợi sẽ tiếp tục thắng.”
“Không phải với cùng những chiêu bài cũ.”
Graff gật đầu. “Ngôi xuống, Ender.”
Cả Ender và Anderson đều ngồi. Graff nhìn Anderson, và Anderson nói tiếp. “Bây giờ binh đoàn của cậu ra sao, phải đấu nhiều như thế?”
“Họ đều là lính chuyên nghiệp rồi.”
“Nhưng họ thế nào? Có mệt mỏi không?”
“Nếu có, họ cũng sẽ không thừa nhận.”
“Họ có còn lanh lợi không?”
“Các ông mới là người có những trò chơi máy tính chơi đùa với tâm trí người khác. Các ông nói tôi đi.”
“Chúng tôi biết những gì chúng tôi biết. Chúng tôi chỉ muốn biết những gì cậu biết.”
“Họ là những người lính tốt, Thiếu tá Anderson. Tôi biết rõ họ có một giới hạn, nhưng chúng tôi chưa chạm tới đó. Một số lính mới đang có rắc rối bởi họ chưa bao giờ thực sự thuần thục một số kỹ thuật cơ bản, nhưng họ đang luyện tập chăm chỉ và tiến bộ. Các ông muốn tôi nói gì, rằng họ cần nghỉ ngơi? Đương nhiên là họ cần được nghỉ ngơi. Họ cần chừng hai tuần nghỉ. Việc học hành của họ đang rớt xuống tận địa ngục, không ai trong số chúng tôi làm tốt ở lớp. Nhưng các ông biết điều đó, và rõ ràng là không quan tâm, vậy tại sao tôi phải quan tâm?”
Graff và Anderson liếc nhìn nhau. “Ender, tại sao cậu lại học những băng hình về chiến tranh người bọ?”
“Để học chiến thuật, đương nhiên rồi.”
“Những băng hình đó được làm cho mục đích tuyên truyền. Mọi chiến thuật của chúng tôi đều đã được cắt bỏ.”
“Tôi biết.”
Graff và Anderson lại liếc nhìn nhau. Graff gõ bàn. “Cậu không chơi trò chơi thần tiên nữa,” Ông nói.
Ender không trả lời.
“Nói tôi hay tại sao cậu không chơi.”
“Vì tôi đã thắng rồi.”
“Cậu không bao giờ thằng mọi thứ trong trò chơi đó. Luôn luôn có thêm.”
“Tôi đã thắng tất cả.”
“Ender, chúng tôi muốn giúp đỡ để cậu được hạnh phúc đến chừng mực có thể, nhưng nếu cậu –“
“Các ông muốn biến tôi thành chiến binh giỏi nhất có thể. Đi xuống dười kia và xem bảng xếp hạng đi. Xem bảng xếp hạng từ trước tới giờ ấy. Cho tới giờ các ông đang làm việc rất tốt với tôi. Xin chúc mừng. Giờ thì bao giờ các ông mới cho tôi đấu với một binh đoàn giỏi đây?”
Môi Graff chuyển thành một nụ cười, và hơi rung lên với tiếng cười thầm.
Anderson đưa cho Ender một mảnh giấy. “Bây giờ,” ông ta nói.
BONZO MADRID, BINH ĐOÀN SALAMANDER, 12:00
“Tức là mười phút kể từ bây giờ,” Ender nói. “Binh đoàn của tôi lúc đó đang tắm giữa chừng sau buổi tập.”
Graff cười. “Vậy thì nên nhanh nhanh lên, cậu bé.”
Cậu đến doanh trại của binh đoàn mình năm phút sau. Hầu hết đang mặc quần áo sau khi tắm; một số đã đến phòng game hoặc phòng video để đợi bữa trưa. Cậu bảo ba đứa trẻ đi gọi tất cả mọi người, và bảo tất cả mặc quần áo cho trận chiến nhanh hết mức có thể.
“Trận này nóng đấy và thời gian thì hết rồi,” Ender nói. “họ gửi thông báo cho Bonzo khoảng hai mươi phút trước, và đến lúc chúng ta tới cửa thì họ chắc hẳn đã ở bên trong được khoảng năm phút quý giá là ít nhất.”
Bọn trẻ bất bình, than vãn to tiếng bằng thứ tiếng lóng mà chúng thường tránh sử dụng trước chỉ huy. Họ đang làm chó gì chúng ta vậy? Họ mát hết rồi, he?
“Quên lý do đi, chúng ta sẽ lo lắng chuyện đó tối nay. Các cậu có mệt không?”
Fly Molo trả lời. “Chúng tôi đã dùng sạch sức lực của mình trong buổi tập rồi. Đó là chưa kể đánh Binh đoàn Ferret phọt cứt hồi sáng.”
“Trong một ngày không có ai đánh hai trận cả!” Tom Điên khùng nói.
Ender cũng trả lời với cùng một giọng. “Cũng không có ai từng đánh bại Binh đoàn Dragon cả. Đây sẽ là cơ hội tốt để thua hen?” Câu hỏi châm chọc của Ender cũng là câu trả lời cho những lới cằn nhằn của chúng. Thắng trước, hỏi sau.
Tất cả đã quay lại phòng, và hầu hết đều đã mặc đồ xong. “Đi!” Ender hét, và chúng chạy thành hàng đằng sau cậu. Rất nhiều còn đang thở hổn hển, một dấu hiệu xấu; chúng đã quá mệt cho trận đấu này. Cửa đã mở sẵn. Không hề có ngôi sao nào. Chỉ trống không, một khoảng trống trong căn phòng sáng đến lóa mắt. Không có chỗ nào để ẩn nấp, ngay cả là trong bóng tối.”
“Chúa tôi,” Tom Điên khùng nói, “họ cũng chưa xuất hiện.”
Ender tự đặt tay lên miệng, để bảo chúng giữ trật tự. Với cánh cửa mở ngỏ, đương nhiên là kẻ thù có thể nghe tất thảy những thứ chúng nói. Ender chỉ vòng quanh cánh cửa, để bảo chúng rằng Binh đoàn Salamander chắc chắn là đang giàn trận dọc theo bức tường xung quanh cửa, nơi họ không thể bị nhìn thấy nhưng lại có thể dễ dàng bắt vào bất cứ ai bước ra.
Ender ra hiệu cho chúng tránh xa cửa. Rồi cậu kéo lại gần vài đứa cao hơn, kể cả Tom Điên khùng, bắt chúng quỳ xuống, không phải kiểu chồm hổm để ngồi lên gót chân, và hoàn toàn thẳng đứng, tạo thành một chữ L. Cậu bắn chúng. Trong im lặng cả binh đoàn dõi theo cậu. Cậu chọn đứa nhỏ nhất, Bean, đưa cho nó súng của Tom, và bắt Bean quỷ lên trên đôi chân đã đông lạnh của Tom. Rồi cậu kéo hai tay Bean, mỗi tay cầm một khẩu súng, vào nách Tom.
Giờ thì bọn nhỏ đã hiểu. Tom là cái khiên, một tàu chiến được vũ trang, và Bean đang nấp ở trong. Cậu ta không hẳn là không thể bị thương, nhưng sẽ có thời gian.
Ender phân công thêm hai đứa nữa để ném Tom và Bean qua cửa và ra hiệu cho chúng chờ. Cậu diễu nhanh qua binh đoàn và phân công thành từng nhóm bốn người – một khiên chắn, một bắn tỉa, và hai người ném. Rồi, khi tất cả đã bị đông lạnh hoặc vũ trang hoặc sẵn sàng ném, cậu ra hiệu cho những đứa ném bế cái gánh nặng đó lên, quăng nó qua cửa, và rồi tự nhảy vào.
“Đi!” Ender hét.
Chúng đi. Mỗi lần một cặp khiên chắn qua cửa, xoay lưng lại để cái khiên sẽ ở giữa kẻ bắn tỉa và kẻ thù. Đối thủ mở hỏa lực ngay lập tức, nhưng hầu hết đều trúng đứa bị đông lạnh ở phía trước. Trong lúc ấy, với hai khẩu súng để dùng và các mục tiêu xếp hàng gọn gàng và nằm dài thành hàng theo bức tường, lính Dragon có một khoảng thời gian dễ dáng. Gần như là không thể trật được. Và vì những đứa ném cũng nhảy qua cửa, chúng cũng có nơi để bíu tay vào trên cùng một bức tường với kẻ thù, bắn ở một góc độ nguy hiểm khiến bọn Salamander không thể biết được nên bắn vào cặp có khiên chắn đang tàn sát họ ở phía trên hay đám người ném đang bắn họ từ cùng một tầm với họ. Đến khi Ender tự mình đi qua cửa, trận chiến đã ngã ngũ. Không mất lấy đầy một phút từ lúc lính Dragon đầu tiên qua cửa đến khi trận chiến kết thúc. Dragon mất hai mươi người bị thương hoặc trọng thương, và chỉ mười hai đứa là hoàn toàn không bị tổn hại. Đó là trận thắng tồi tệ nhất của chúng, nhưng chúng đã thắng.
Khi Thiếu tá Anderson bước qua cánh cửa và đưa cho Ender cái móc, Ender không thể kìm nén được cơn giận nữa. “Tôi cứ tưởng mấy người sẽ cho chúng tôi một đối thủ có thể thắng trong một trận đấu công bằng.”
“Chúc mừng chiến thắng, chỉ huy.”
“Bean!” Ender hét lên. “Nếu là cậu chỉ huy Binh đoàn Salamander, cậu đã làm gì?”
Bean, trọng thương nhưng không hoàn toàn bị đông lạnh, gọi ta từ chỗ cậu ta đang trôi giạt gần của của kẻ thù. “Cứ tiếp tục chuyển động trước cửa. Không bao giờ được đứng im khi mà kẻ thù biết chắc chắn mình đang ở đâu.”
“Trong khi mình đang chơi gian,” Ender nói với Anderson, “tại sao các người không huấn luyện binh đoàn kia cách chơi gian cho thông minh một tí!”
“Tôi khuyên cậu nên tập hợp binh đoàn của mình lại,” Anderson nói.
Ender ấn nút để rã đông cả hai binh đoàn cùng một lúc. “Binh đoàn Dragon giải tán!” cậu hét lên ngay lập tức. Không cần phải có những đội hình phức tạp để chấp nhận hành động đầu hạng của những binh đoàn khác. Đây đã không phải là một trận đấu công bằng, ngay cả khi chúng đã thắng – các giáo viên đã cố ý bắt chúng thua, và chỉ có sự vô lý của bonzo là đã giúp chúng. Chẳng có gì vinh dự ở đó cả.
Chỉ đến khi đích thân Ender rời khỏi phòng chiến đấu, cậu mới nhận ra rằng Bonzo không chịu thừa nhận Ender đã nổi khùng với giáo viên. Danh dự của người Tây Ban Nha. Bonzo chỉ biết rằng nó đã bị đánh bại ngay cả khi lợi thế đã nghiêng về phía nó; rằng Ender đã bảo đứa nhỏ nhất trong binh đoàn của cậu lớn tiếng tuyên bố những điều nó hẳn đã phải làm để thắng; và rằng Ender thậm chí đã không ở lại để nhận sự đầu hàng trong danh dự của Bonzo. Nếu Bonzo không phải đã ghét Ender rồi thì nó hẳn phải bắt đầu ngay bây giờ; và ghét cậu đến mức như nó, đến mức biến cơn thịnh nộ của nó thành sát khí. Bonzo là người cuối cùng từng đánh mình, Ender nghĩ. Chắc chắn nó chưa quên điều đó.
Và nó cũng đã không quên trận đánh máu lửa trong phòng chiến đấu khi những đứa lớn hơn cố gắng phá buổi tập của Ender. Nhiều đứa khác cũng không. Chúng đang đói máu; Bonzo thì đang khát nó ngay lúc này. Ender chơi đùa với ý nghĩ quay lại và tăng sự phòng vệ cá nhân; nhưng với những trận đấu giờ đây không chỉ còn là hằng ngày, mà là hai lần một ngày, Ender biết mình không thể phí thời gian. Mình sẽ phải tự nắm lấy cơ hội. Các giáo viên đã lôi mình vào chuyện này – họ có thể giữ mình an toàn.
Bean thả mình xuống giường trong sự kiệt sức hoàn toàn – một nửa số quân trong doanh trại đã ngủ, và vẫn còn mười lăm phút trước khi tắt đèn. Một cách mệt mỏi, cậu nhóc kéo cái bàn ra khỏi ngăn kéo và đăng nhập. Có một bài kiểm tra hình học ngày mai và Bean hoàn toàn chưa chuần bị gì hết. Nó luôn có thể suy ra các thứ nếu có đủ thời gian, bởi nó đã đọc Ơ-clít từ khi năm tuổi, nhưng bài kiểm tra có thời gian giới hạn nên sẽ không có thời gian để suy nghĩ. Nó phải biết. Mà nó lại không biết. Và chắc chắn nó sẽ làm bài kiểm tra một cách tệ hại. Nhưng chúng đã thắng hai lần trong ngày hôn nay, thế nên nó thấy khá tốt.
Tuy nhiên, ngay khi cậu nhóc đăng nhập, mọi suy nghĩ về môn hình học đều bị xua đi hết. Một tin nhắn đang chạy vòng quanh bàn:
ĐẾN GẶP TÔI NGAY – ENDER
Lúc đó đã là 21:50, chỉ còn mười phút trước khi đèn tắt. Ender gửi nó bao lâu rồi? Dù vậy, nó vẫn không nên lờ đi. Có thể sẽ có một trận đấu khác vào buổi sáng – suy nghĩ này khiến nó mệt lử — và bất cứ thứ gì Ender muốn nói với nó, lúc đó sẽ không có thời gian. Vậy nên Bean lăn khỏi giường và bước chẳng có mục đích gì qua hành lang tới phòng Ender. Nó gõ cửa.
“Vào đi,” Ender nói.
“Mới vừa thấy tin nhắn của anh.”
“Tốt thôi,” Ender đáp.
“Gần tắt đèn rồi.”
“Tôi sẽ giúp cậu tìm đường về trong bóng tối.”
“Tôi chỉ không biết liệu anh có biết mấy giờ rồi—“
“Tôi luôn biết mấy giờ rồi.”
Bean thầm thở dài. Chẳng sai bao giờ cả. Bất cứ lúc nào nó trò chuyện với Ender, y như rằng nó biến thành một cuộc cãi lộn. Bean ghét chuyện đó. Cậu nhóc nhận ra thiên tài của Ender và ngưỡng mộ cậu vì điều đó. Tại sao Ender không thể thấy điều gì tốt trong nó chứ?
“Có nhớ bốn tuần trước không, Bean? Khi cậu bảo tôi cho cậu là tiểu đội trưởng?”
“Eh.”
“Tôi đã phong năm tiểu đội trưởng và năm trợ lý từ đó đến giờ. Và không ai trong số đó là cậu.” Ender nhướn mày. “Tôi có đúng không?”
“Có, sir.”
“Vậy nói tôi nghe cậu đã làm thế nào trong tám trận đấu này.”
“Hôm nay là lần đầu tiên họ làm trọng thương được tôi, nhưng máy tính liệt kê cho tôi tới mười một phát bắn, trước khi tôi phải dừng. Tôi chưa bao giờ bắn được ít hơn năm phát trong một trận đấu. Tôi cũng luôn hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào được giao.”
“Tại sao họ biến cậu thành lính trẻ vậy, Bean?”
“Không trẻ hơn anh hồi đó.”
“Nhưng tại sao?”
“Tôi không biết.”
“Có cậu có biết, và tôi cũng thế.”
“Tôi đã cố đoán, nhưng chỉ là đoán thôi. Anh – rất giỏi. Họ biết vậy, họ đẩy anh về phía trước –“
“Cho tôi biết tại sao, Bean.”
“Bởi họ cần chúng ta, đó là lý do.” Bean ngồi xuống sàn và nhìn trân trân vào chân Ender. “Bởi họ cần ai đó để đánh bại bọn người bọ. Đó là điều duy nhất họ quan tâm.”
“Cậu hiểu được điều đó là rất quan trọng, Bean. Bởi hầu hết người trong cái trường này nghĩ rằng trò chơi chỉ quan trọng với chính nó – nhưng không phải thế. Nó chỉ quan trọng bời nó giúp họ tìm ra những đứa trẻ có thể trưởng thành thành những chỉ huy thực sự, trong một trận chiến thực sự. Nhưng còn trò chơi, xiết chặt nó. Đó là những gì họ đang làm. Xiết chặt trò chơi.”
“Buồn cười. Tôi cứ nghĩ họ chỉ làm thế với chúng ta.”
“Một trò chơi đến sớm hơn chín tuần so với mức nó nên đến. Một trò chơi mỗi ngày. Và giờ thì hai trò chơi trong cùng một ngày. Bean, tôi không biết các giáo viên đang làm gì, nhưng binh đoàn của tôi đang trở nên mệt mỏi, và tôi cũng đang mệt mỏi, và họ chẳng thèm quan tâm tới luật lệ trò chơi. Tôi đã lật lại toàn bộ những đồ thị cũ của máy tính. Chưa từng có ai đánh bại được quá nhiều kẻ thù và giữ được quá nhiều quân như vậy trong lịch sử trò chơi.”
“Anh là giỏi nhất, Ender.”
Ender lắc đầu. “Có thể. Nhưng không phải ngẫu nhiên mà tôi có những người lính tôi đã có. Lính mới, bị loại bỏ từ những binh đoàn khác, nhưng tập hợp lại với nhau và người lính tệ nhất của tôi có thể là một tiểu đội trưởng ở một binh đoàn khác. Họ đã dọn đường sẵn cho tôi, nhưng giờ đây họ đang sắp xếp tất cả để chống lại tôi. Bean, họ đang muốn hạ chúng ta.”
“Họ không thể hạ anh.”
“Cậu sẽ ngạc nhiên đấy.” Ender thở hắn ra bất thình lình, như thể có một cơn đau nhói lên, hay cậu đã bắt được một hơi thở bất chợt của gió; Bean nhìn cậu và nhận ra rằng điều bất khả đang xảy ra. Hơn cả trêu chọc, trên thực tế Ender Wiggin giờ đây đang tin tưởng cậu. Không nhiều. Nhưng có một chút. Ender là con người và Bean đã được phép thấy.
“Có thể anh sẽ ngạc nhiên đấy,” Bean nói.
“Có một giới hạn cho số lượng ý tưởng thông minh mà tôi có thể nghĩ ra mỗi ngày. Sẽ có ai đó nghĩ ra một điều gì đó và ném vào tôi mà tôi chưa hề nghĩ tới, và tôi sẽ không thể sẵn sàng.”
“Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Anh thua một trận.”
“Đúng. Đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tôi không được phép thua bất cứ trận nào. Bởi nếu tôi thua bất cứ —“
Cậu không giải thích nữa, và Bean cũng không hỏi.
“Tôi cần cậu thông minh, Bean. Tôi cần cậu để nghĩ đến những cách giải quyết cho những rắc rối mà chúng ta chưa gặp phải. Tôi muốn cậu thử những thứ mà không ai khác từng thử bởi họ hoàn toàn ngu ngốc.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Bởi tuy rằng có vài người lính giỏi hơn cậu trong Binh đoàn Dragon – không nhiều, nhưng một vài – không có ai có thể suy nghĩ tốt hơn và nhanh hơn cậu.” Bean không nói gì. Cả hai đều biết điều đó đúng.
Ender cho cậu nhóc xem bàn của mình. Trên đó có mười hai cái tên. Hai hoặc ba từ mỗi tiểu đội. “Chọn năm trong số này,” Ender nói. “Mỗi tiểu đội một người. Họ là một tổ đặc nhiệm, và cậu sẽ huấn luyện họ. Chỉ trong những buổi tập thêm thôi. Cho tôi biết cậu đang huấn luyện cho họ cái gì. Đừng mất quá nhiều thời gian cho bất cứ điều gì. Hầu hết thời gian cậu và tổ đặc nhiệm của cậu sẽ là một phần trong cả binh đoàn, một phần của các tiểu đội thông thường của các cậu. Nhưng khi tôi cần cậu. Khi có gì đó cần thực hiện mà chỉ có cậu làm được.”
“Đây toàn là lính mới cả,” Bean nói. “Không có cựu binh.”
“Sau tuần rồi, Bean, mọi người lính của chúng ta đều là cựu binh cả. Cậu không nhận ra rằng trong bảng xếp hạng cá nhân, tất cả bốn mươi người lính của chúng ta đều trong tốp năm mươi đầu sao? Rằng cậu sẽ phải dò xuống tới mười bảy hạng để tìm một người lính không phải là lính Dragon?”
“Điều gì xảy ra nếu tôi không nghĩ ra thứ gì?”
“Thì tôi đã sai về cậu.”
Bean cười toe toét. “Anh không sai đâu.”
Đèn tắt.
“Cậu tìm được đường về không, Bean?”
“Chắc là không.”
“Vậy ở lại đây. Nếu cậu lắng nghe thật kỹ càng cậu sẽ nghe thấy tiên tốt đến trong đêm và giao nhiệm vụ ngày mai cho cậu.”
“Họ sẽ không giao cho chúng ta một trận đấu nữa vào ngày mai, đúng không?”
Ender không trả lời. Bean nghe thấy cậu trèo lên giường.
Cậu nhóc nhỏm dậy trên sàn và làm giống vậy. Nó nghĩ ra đến nửa tá ý tưởng trước khi đi ngủ. Ender sẽ hài lòng đây – tất cả chúng đều thật ngu ngốc.
Trò Chơi Của Ender Trò Chơi Của Ender - Orson Scott Card Trò Chơi Của Ender