Số lần đọc/download: 491 / 27
Cập nhật: 2019-12-06 09:23:40 +0700
10 - Bỏ Đi Vì Thua Tài Thị Điểm
B
uổi chiều hôm ấy, Quỳnh ra sông tắm, để trêu ngươi Thị-Điểm, Quỳnh cuốn quần áo lại, rồi cứ để truồng tồng ngồng mà đi về. Đến nhà Quỳnh gọi Điểm ra mở cổng, Điểm ra thấy vậy, liền xít chó cắn Quỳnh, Quỳnh sợ quá, vội leo lên cây cậy để tránh, và năn nỉ Điểm nhốt chó lại. Điểm cười bảo: « Muốn nhốt chó lại thì phải đối được câu đối này trước đã ».
Quỳnh hỏi: « Câu gì? »
Điểm tức cảnh ra: « Thằng Quỳnh ngồi trên cây cậy, dái đỏ hồng hồng ».
Quỳnh đối không được vì không có cảnh gì để đối, nhất là cậy với hồng là hai thứ cây cùng có quả giống nhau và lúc xanh (sống) cùng có nhựa chát như nhau. Điểm thấy Quỳnh năn nỉ mãi, và thấy tội nghiệp cứ ở trên cây, nên tạo ra cảnh cho Quỳnh đối, bằng cách xắn váy lội xuống dưới ao để vớt mấy cây bèo. Quỳnh nhân đó, liền đối lại: « Cái Điểm lội xuống ao bèo, đồ ngứa ray ráy ».
Ráy với bèo cũng là hai loại cây ngứa cả, và Quỳnh đối lại cũng rất hay rất chỉnh nên Điểm mới đem chó nhốt lại và mở cổng cho Quỳnh tụt xuống để đi vào.
Từ đó, Quỳnh đối với Điểm càng suồng sã gấp bội. Thậm chí, bữa nọ Thị-Điểm đang tắm trong buồng tắm, Quỳnh cứ đứng ngoài đòi mở cửa cho vào để tắm chung luôn thể. Thị-Điểm bực mình quá, càng đuổi, Quỳnh càng đòi, nên bảo: « Nếu đối được câu này sẽ mở cửa cho vào, còn không thì cút đi ».
Nói rồi, Thị-Điểm ra: « Da trắng vỗ bì bạch ».
Da trắng là bì bạch, bì bạch là da trắng. Khó qua, Quỳnh đối không được, nghĩ đã xấu hổ lại tức vì sự làm cao của Thị Điểm nên sau đó, lên xin phép quan Bảng để trở về quê, rồi không trở lại học hành nữa. Trước khi đi, Quỳnh bảo với Thị-Điểm: « Mày đã khinh tao, thì tao sẽ cho mày lấy thằng đi cày để mày sáng mắt ra ».
Thị-Điểm không thèm trả lời, chỉ nguýt một cái rồi bước vào nhà trong. Quỳnh càng tức hơn nữa. Khi Quỳnh đi rồi, quan Bảng hỏi con gái, mới rõ những chuyện xảy ra, giữa Quỳnh và Thị-Điểm, bất giác ông phải thở dài nói: « Không ngờ, con người thế lại thế! »
Và cũng vì thế, cả cha lẫn con không thèm đếm xỉa hay nhắc gì Quỳnh nữa. Lẽ dĩ nhiên cuộc hôn nhân giữa Điểm và Quỳnh không thể nào thành vậy.