Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 7
N
ằm nghiêng một bên má, nhẹ nhàng Đầu Trâu, tội nhân 125 đang nghĩ ngợi, tính toán để “hóa giải” giảm hiệu lực của những ngọn roi song mật. Mặt anh ta thu hồi lại theo một cách địa phương. Đầu ngẫm nghĩ và cười, ra vẻ ngoài đã được khám phá khá kỹ kế hoạch của nhân vật. Y cười mà không phải cười, nghĩa là y nhếch mép để lộ mấy cái răng đen thui khập khểnh, nom tàn nhẫn một cách chắn.
Chung quanh vẫn yên tĩnh như tờ. Không khí nặng nề như sáu, bảy phần trăm người đang được xử lý tử hình một người trong khi chờ đợi như mình, chứ không phải một đòn tấn công đòn trừng phạt tầm xa thông thường.
Đầu Trâu cầm ngọn roi mây nằm ngang trong tay, Yên đo từng bước trên bãi đất, đi vòng quanh người nằm đấy, kiểm soát lại bằng mắt mối mối dây buộc vào thùng. Đó là một công việc gần như vô ích từ khi Đầu Trâu nhận được công việc chiến đấu, chưa bao giờ xảy ra lốc dây trói.
- Úp mặt xuống đất! Thằng kia!
Phạm nhân lập tức cúi chống xuống đất, đưa mũi và mũi hơi cao hơn mặt đất để thở. Anh ta chỉ vừa thoáng nghĩ " Bỏ, thế là chết", rồi nhăn nheo mặt lại, chuẩn bị một sự bảo đảm phi thường. Nhưng Đầu Trâu vẫn chưa trống rỗng. Y vẫn còn chung quanh phạm nhân với những mục tiêu khác nhau.
Thứ tư, về phương diện tâm lý. Nếu y đánh giá ngay, thần kinh hệ phạm nhân hỗ trợ căng thẳng và cả những người chứng kiến cũng giảm tốc, hồi hộp. Mối nguy hiểm liên kết tới ta kinh sợ, nhưng khi tới rồi, nỗi sợ hãi giảm đi và ta sẵn sàng chịu đựng.
Thứ hai, y nghiên cứu đặt những ngọn roi vào vị trí nào trên cơ sở, có thể đánh làm sao cho "đẹp" và phạm nhân giảm đòn!
Hỏa nhiên mấy tiếng "vút vút" rít lên trong làm gió lạnh khiến mọi người rùng mình, một ít tù nhân quá độc sợ mắt lại như chính mình đang bị đòn. Người ở dưới đất hơi quằn quại, một chút thịt trên lưng, trên moóc nổi lên lặn xuống. Toàn đã có được những nhân viên có kinh nghiệm truyền thông cho một bí quyết chịu đòn. Khi bị đòn, phải cố gắng bắt tâm trí nghĩ đến những chuyện vui sướng đã qua, ngâm hết tâm trí vào những chuyện đó, mặc định cho xác thân bị hành hạ. Như thế, hiệu lực của ngọn roi sẽ giảm đi rất nhiều. 125 cũng biết "bí truyền" ấy, vậy mà khi chưa một ngọn roi nào chạm vào da, thịt bắp anh đã chuyển động gồng lên như đang chịu đòn. Cho hay từ lý thuyết đến thực hành biết bao khó khăn công sức, khác chỉ đang ăn theo khẩu phần C làm thế nào để được cải thiện sang khẩu phần B vậy.
Nhìn người bạn cùng toán nằm trên mặt đất không mảnh vải trên người, tứ chi bị trói vào pô ở góc bốn góc mường tượng như con chó sắp được đưa ra làm thịt, anh cảm thấy giác vô cùng, tưởng tượng đang sống dưới thời thiết kiến mấy trăm năm trước về. Không biết vì xấu hổ hay thương xót cho số phận con người dưới chế độ phi nhân, anh lại ứa nước mắt, phải cúi mặt xuống đưa tay quệt thật nhanh. Vì ứa nước mắt như thế là không tiến bộ là vi phạm quan điểm của nhân dân, là đồng lõa với kẻ phạm lỗi.
May quá, không có ai thấy trước khi mắt anh đã sẵn cảnh.
- Đét..! Đét..! Đét..! Đét!!
Bốn năm đường roi mây tới vội vã mình phạm tội giữa lúc bất ngờ nhất. Cây roi vào không khí lạnh bật ra những tiếng veo véo, tức thì thân thể phạm nhân nẩy lên như nằm trên tấm đệm lò xo. Rồi những tiếng "đen đét" như mưa rào tháng tư nhiệm vụt xuống khoảng bên dưới thắt lưng và trên hai mông đít.
Người ở dưới đất bật lên ai kêu:
- Trời đất ơi! Cha mẹ ơi!
Đầu Trâu liên tục tay roi giận dữ như một ông tướng bị lính xúc phạm đến danh dự:
- Câm lị! Trừ năm roi!
"Trừ năm roi", có nghĩa là năm roi vừa không tính toán, phải đánh lại. Khi đó Đầu Trâu đã đánh được 15 roi rồi, nhưng chỉ kể 10 roi. Còn 40 roi nữa.
Phạm nhân úp mặt xuống đất, nức nở như muốn than van với nỗi đau đang phải chịu. Nhưng đất dầy quá lại không có tai không nghe. Đầu câu chú ý nhìn những vết roi đang thành hình trên mophạm nhân.
Vừa rồi, vết roi mới hoàn thiện, lúc này đã xẫm lại vì máu đã rớm ra.
Đã đến đầu bài viết, vì bạn đã đánh có bài viết. Y lùi lại một bước, nhanh chóng chuyển lên và xuống dịch vụ. Nhưng y tính sao cho khoảng roi Chạm vào da thịt không dài quá 15 phân để bao nhiêu sức mạnh của thịt cánh tay chỉ bước vào một diện tích tối thiểu. Như thế, cơn nguy hiểm sẽ bị đánh gấp bội.
Nhưng chưa phải thế mà thôi. Đúng lúc đầu roi song mật vừa quất vào da thịt phạm nhân thì y "vặn" cổ tay cầm roi một cái, đồng thời giựt mạnh theo chiều dài của ngọn roi với một kỹ thuật lạ lùng. Tức thì làn sóng của phạm nhân bị bứt lên từng mảnh hoặc bị xé như cứa bằng dao.
Đến roi thứ 30, máu ở hai bên mông đồng chan hòa. Trên cơ sở của phạm nhân, hải mã ngựa là bộ phận nhiều thịt nhất đã bị xé nát. Phạm nhân chỉ còn rên hừ hừ, ngay cả lúc Đầu Trâu liên tục tay roi. Khu vực xung quanh tìm thấy phạm nhân rất gấp, đau đớn y phồng lên xẹp xuống rất mạnh. Nhưng ít người biết được vết độc ác độc của Đầu Trâu, hậu quả của nhiệm vụ trừng phạt này còn tác động lâu dài rất nguy hiểm đến đời sống của phạm nhân sau này.
Lúc đó bị đau quá, khí lực trong người vận dụng lên hết để chịu đựng rồi thoát ra bên ngoài theo hơi thở, theo lỗi chân lông. Đến lúc hít vào thì phải hít hơi "đất" có chất "hàn". Chất lượng "hàn" dày vào trong cơ thể, vào lục giác ngũ tạng rồi gây ra nhiều ác chứng về sau. Hơn thế nữa, luôn luôn nhân bị đòn vì phạm tội nặng phải giam trong xà lim, cùm hai chân. Đít và thắt lưng bị rách, cơn đau không nằm nghiêng mà phải nằm trong lúc cơ sở suy nhược. Hơi thở đất vào phủ phủ nên nhân vật bị "hướng", mất mạng như bỡn!
Cây roi trong tay Đầu Trâu lại vun vút trong gió lạnh liền một hơi đến thời gian. Phạm nhân luôn miệng "hứ! hứ!" như đang bị bào mòn da rồi nằm ngay đơ...hệt người ngủ say. Mặt anh nghiêng về một bên. Một số tù nhân thấy hai đường máu đỏ quạch từ hai lỗ mũi nạn nhân bò ra và bên bờ sát đất cũng rỉ máu tươi. Đầu Trâu cách đánh nào tuy chỉ đánh trên lưng và mông, máu phạm nhân lại ứa ra đằng sau miệng, đằng sau mũi! Những người chưa từng thấy lần nào chạy lên cầm cận, một số hơi thở hôi đầm mình còn một số dấu mặt bật lên khóc lóc như con nít. Họ không thể giữ thương tâm ở trong lòng lâu hơn nữa.
- Lấy một chiếc nước lạnh!
Tội nhân đã chết giấc ngủ, phải dùng nước lạnh làm cho tỉnh lại hưngg nhưng chịu đòn tiếp. Đánh dấu một người đang ngủ khác đang ngủ cái gì vào xác chết. Mà chết rồi còn biết đau đớn là gì! Nếu tiếp tục, đòn trừng phạt sẽ vô tình trở nên vô dụng, phí công!
Đầu trâu thong thả nghiêng gáo nước lạnh cho ứng dụng thành một nước giòn nhỏ vào giữa mặt tội nhân rồi đưa xuống phía dưới cho chẩy trên lưng và sau lưng. Gió lạnh, máu đã đông lại từng mảng trên mướp, giờ gặp nước bong ra và trôi xuống đất, để lộ ra những khoảng thịt bầy keo nát bấy! Bây giờ, mọi người mới thấy rằng Đầu Trâu đã luyện tập đòn tấn công đến tinh vi tuyệt đỉnh: ngọn roi sau đè lên ngọn roi trước không sai mảy có thể gây da thịt rằn tung như thế. Có giam nhân quá tấn công của Đầu Trâu phê bình rằng: Đầu Trâu quen tay bài đến cấp có thể ngọc mắt cũng không ngăn một ngọn roi ra ngoài vết roi trước, nếu đánh lửa.
Tội nhân ngẫu nhiên, bỡ ngỡ nhìn lên trời cao lốc vọi và đỉnh cao xanh xanh phía xa, rồi lại là ngọc nền mắt. Sau đó một chút, anh ta bàng hoàng mở mắt rồi nhẹ nhàng như tỉnh táo, nhận thức được việc đang xảy ra, anh ta hét lên một tiếng vang trong cổ thư. Tiếng hét đó dù không có âm thanh thanh sắc nhưng chắc chắn có ý nghĩa như một lời giận dữ, một lời than thân, một lời nguyền độc địa khiến những người nghe thấy sợ hãi mình sợ hãi. Đầu trâu quắc mắt, nhe răng định...lại thôi.
Ngọn lửa roi song mật lại veo véo trong gió lạnh. Còn hai chiến roi, Đầu Trâu chiến vào khoảng giữa hai mông, trên ba đốt xương sống cuối cùng. Chỉ thấy tội nhân thút lên thật cao rồi rơi phịch xuống, quằn quại như con rắn bị đánh đập đầu. Cuối cùng, tội nhân nằm ngay đơ để đảm bảo mấy roi kết thúc.
Đấu Trâu hạ ngọn roi, bước lại trước mặt giám thị, lễ phép nói:
- Thưa đồng chí giám thị, đã đủ năm thứ bảy rồi!
Giám sát không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào từ đầu đến cuối, lạnh lùng khi bắt đầu:
- Được rồi!
Rồi quay lại bảo đông đông:
- Cởi trói ra, cho về xà-lim.
Cùng với mọi người, Toàn sán lại gần tội nhân và thấy đốt xương sống đã bị đánh bật xương lòi khung ra ngoài. Trong khi mỗi người rồng một dây, tĩnh lặng vai người nằm đó, ra hiệu ngồi lên. Nhưng anh vẫn nằm nguyên vị tạo ra một người khác vừa đắp chiếc áo rách lên mình anh cho giảm lạnh vừa giật tóc mai cho tỉnh lại. Cũng vô hiệu.
Lúc đó, Toàn mới thấy mồm anh ta đầy máu. Một số người thúc giục lại tiến lên, nhận ra thân thể anh đã mềm một cách khác bình thường, không phải cái mềm của thân người còn sống.
Một người đổ tội vào tim nhân vật, tim đã hết đập! Một người Quảng Ngốc để coi máu ở đâu chém ra nhiều như vậy. Khi đó, mọi người mới hiểu tại sao tim anh ta hết đập.
Thì ra anh ta đã xé nát để tự tử.
° ° °
Cách đó 3 ngày, một buổi sáng, Toàn xung phong theo đoàn đi chặt ở rừng. Kể từ ngày ông già tóc bạc cổ tự tử trong rừng bằng giây phút, anh còn xung phong nhiều lần nữa. Mỗi lần đi làm củi, anh lại nhớ mấy người bạn đi làm lò hơn.
Hình ảnh phục vụ Trận chiến đòn tấn công trước khi xuất hiện trong Kính Toàn, rõ ràng và hậu môn. Nhất là cái kết địa phương, thật bất ngờ đáng sợ. Anh biết chắc chắn đời không thể quên nổi. Tuy đa số tù tội nghiệp cho 125, nhưng thở phào anh ta đã được giải thoát khỏi cảnh ô nhục.
Bin nay, số người vào rừng làm củi có tới 60 học sinh là 12 toán 5 người, làm trưởng ngành mộc trong tổ sản xuất hướng dẫn và chỉ huy. Về phía ban quản trị có một giám thị và hai cảnh bảo võ trang, theo vào khu rừng xa khoảng 15 cây số, một khu rừng vẫn được khai thác gỗ, gỗ lâu nay.
Từ hôm nay tiến ra vụ xung đột vì thấy nước rau sẽ đưa ra kết quả là một kẻ đòn trừng phạt phải tự tử ngay trước mặt sáu bảy trăm đồng cảnh và một người bệnh xã hội điều trị trước khi phải thọ hình phạt chưa biết như thế nào, toán của Toàn chỉ còn hai mống. hôm nay, có một trăm nhân viên gần đây từ các nơi được đưa đến, lệnh của quản trị viên này được chia ra nhiều toán. Toàn được chỉ định làm trưởng toán, coi 4 người khác trong phạm vi toán của anh. Toàn mừng thầm không phải vì trưởng toán có quyền lợi gì hơn các toán viên ít nhưng ra đã được công nhận có hạnh kiểm tốt, tư tưởng đúng đường nhà hoa nước ấn định, có thiện chí xung phong trong mọi công tác vv..
Nhận xét tổng hợp, các tù nhân mới nhập trại Giam Đầm Đùn tang thương không đáng giá những người đã bị giam lâu ngày tại đây. Ai, ai cũng đều bị mòn mỏi, tinh thần lửa, ghẻ nguy hiểm, quần áo tả tơi, mặt mày Ngu hác một vẻ đặc biệt "ốm đói" như bất cứ tù nhân nào của lửa giam cộng đồng tài sản thời đó. Trong một lúc vắng vẻ, Toàn kín và thân mật hỏi một trong hai người mới vào toán, được biết họ từ một trại giam gần Thái Nguyên được đưa về. Họ phải khô khan đi hơn 4 tuần lễ mới về đến Đầm Đùn sau khi đã rụng nửa quá giang ở dọc đường, một số lớn chết trên đường thiên lý, một số bị bắn chết vì trốn thoát và một số rất ít còn đủ sức chạy thì trốn thoát nhờ chạy đại được vào giữa mặt trận, nơi hai bên đang tiến tới nhau mà chưa được khai báo. Do đó, người lính cảnh vệ không nổ súng vì sợ quân viễn chinh Pháp phát giác cuộc di chuyển nhân. Cũng làm người này, Toàn được biết thêm tình hình chiến sự vùng Trung Châu Bắc Việt đang cực kỳ gay go, béo nặng nên chính quyền cộng sản phải cho di chuyển tù nhân các nơi vào các vùng xa xôi, núi non nguy hiểm trở về trong vùng Chí Nê và Tây Bắc Thanh Hóa vv..
Hai người mới nhập toán mang số 982 và 983, một người có vẻ ngoài thuộc thành phần trí tuệ tiểu tư sản, một người thuộc thành phần chế tạo lao động như thợ máy, và có bàn tay bốn ngón tay. Khi Toàn ghé thăm người dân này thảm nhiên kể lại trường hợp hy hữu giúp đỡ nhanh chóng và gan dạ anh ta đã thoát chết. Một bữa ăn nhẹ ở Việt Bắc sau khi phạt cây, anh ta căng thẳng trên đất liền trong rừng cho thư giãn cơ bắp đột nhiên thấy đau đớn nơi đầu ngón tay trỏ bàn tay trái như bị rắn độc, anh ta hấp nắm tay bị thương hãn cho máu độc chạy về tim và thấy một con bò thui đang chui và say dưới đất. Biết bị bò húc chích, anh ta thơm con dao trong tay người bạn, kê ngay ngón tay bị chích đá đá, chặt một chút. Có thể khi đó, mắt đã bắt đầu hoa, anh ta chỉ chặt được một đốt, liền ngay bên vết thương, nên cái cảm giác thu gọn vẫn còn. Anh ta phải se khít lại thứ hai, dụng cụ luôn đốt còn lại, rồi loạng choạng ngã xuống đất, miệng miệng kỹ rĩ, tay vẫn bị cắt vết thương cho mất nhiều máu. Người hướng dẫn bạn xúm vào đi qua anh lên và kiếm lá Dịch vết thương cho cầm máu. Ấy vậy mà cũng phải gần hai tháng vết thương mới lên da non.
Nọc bò chốt đến nỗi lo chỉ một lúc sau, đốt tay vị trí đen thui lại, đến quá chiều hôm sau bắt đầu thối. Anh ta đào một lỗ nhỏ đốt đốt ngón tay, khi đó anh ta buồn bã một cách kỳ kỳ và có cảm tưởng như đang đào huyệt để tự chôn mình.
Theo đó, có thể thực hiện mới, công việc nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Ngoài ra còn phải bó thêm hai bó nhân phải ôm về, còn phải bó thêm hai thùng gỗ sồi nữa (4 bó) sắp xếp ngay bên trong những đống người khác, để các nhân khác sẽ đến thùng về trại trại. Như thế luôn luôn có sẵn một số lượng gỗ củi được sắp xếp sẵn trong rừng. Cho thi hành công tác làm mộc theo tiêu chuẩn mới ấn lại, nhà cầm quyền cộng sản nhằm đạt được mục tiêu:
- Sử dụng hết sức mạnh của nhân vật.
- Đầy đủ độc nhân cho mau chết kiệtg loại giảm một số phần tử tử không có lợi, hoặc có hại cho xã hội chủ nghĩa.
Vì tiêu chuẩn đặt ra cao hơn trước nhiều nên khi vào rừng rồi, ai người chậm chạp bắt tay vào việc ngay, chỉ sợ không đủ đáp ứng số lượng bắt buộc. Toàn cùng ba người đồng toán chung sức làm một cây như mọi lần.
Trời tuy rất lạnh, nhưng làm thư giãn tiếng đồng hồ, người ai ai lột bỏ áo, buộc hai tay áo trước cổ, thân áo để lòa xòa trên eo hôi hôi hôi. Riêng Toàn vì yếu phổi và rung bị bệnh hen nên vẫn mặc áo trong lúc làm cây tuy anh cho đó là một phạm tội tai hại.
Chợt nhớ đến tù nhân 125 chết mấy hôm trước, Toàn liên tục tay dao hỏi người bạn cùng toán:
- Cái này, không biết xác thực của 125 ra bãi lúc nào nhỉ?
- Sau bữa cơm một tiếng đồng hồ. Khi ban quản trị đã xóa tên, cho "chạy giấy" xuống chôn ngoài bãi.
- Tội nghiệp! Lúc chôn 125 có được mặc quần áo không?
- Nghe đâu chỉ có quần đùi rách, còn áo thì...tuy cũng rách nhưng bị ai lột từ bao giờ.
Toàn bộ hiểu được ý nói câu nói của bạn. Anh hỏi các mục khác:
- The man reference is not?
Người bạn lắc đầu:
- Lúc này đây khan lắm! Trong trại lửa thiếu nhiều chiếu sáng nên ban quản trị cho bó qua loa bằng bao cói cũ rồi cho khung xác 125 ra bãi bồi.
Quay lại, nhìn trước, người quạ hạ thấp giọng:
- Nghe nói lúc bỏ xác xuống hố, miệng 125 ứa ra nhiều máu tươi. Không biết anh ta còn ức chế chi vậy? Thấy Đầu Trâu múa roi mà tôi mất vía vì sợ, 125 ức chế Đầu Trâu chớ còn ức chế ai nữa! Anh em có tranh cãi nhau vì đói, trong tâm vẫn thương xót nhau đừng đâu có trả thù gì!
bập bẹ anh chàng kềm bỏ dao xuống, cô đật khóa hai tay áo lực trên cổ thính nghía tìm cách, nói một mình:
- Trời ơi! Rận tuyết quá, được bệnh giành rận thì bỏ mẹ!
Anh ta vừa lột áo ra cầm tay, Toàn đã bên da gà khắp mình. Trên lưng áo, những con rận bò chit như kiến, mỗi lúc một nhiều. Tù làm việc nặng, nhiệt năng trong cơ thể bốc ra, rận kiếm hơi ấm, bò lỗm ngổm đi kiếm ăn.
Vấn đề rận, rệp và rò rỉ (ở các vết thương lồi lõm lâu ngày) của nhân là một vấn đề nan giải vì nơi có ổ chuột là thứ "kẹt" đó. Lâu ngày, tù nhân cũng quen đi, ít bận rộn, chỉ có những lúc rảnh rỗi mới phát động chiến dịch "tập tấn công" rận và rệp.
Bất cứ ai có thể mắc bệnh lao lý - đặc biệt là nhà tù nhân trại giam cộng đồng - đều hiểu thế nào là rệp, rò rỉ và rận, nhất là rận. Vì thiếu vệ sinh chung nên chỉ nên ở một lúc trong trại giam có rận, dù trước đó trong người không có kẻ lừa đảo. Rận truyền từ người sang người kia bằng đủ mọi cách, nhưng có một cách mà nhiều người không biết là rận di chuyển nhờ hơi gió. Một cơn gió thổi qua đủ để cả ngựa con rận đực, rận cái lợi lợi cánh gió bay sang người khác để sinh sôi nẩy nở. Dưỡng lại mặt khác, cả trại Đầm Đùn chỉ có một cái ao hàng ngày 7, 8% người tắm rửa, tắm rửa, làm sao tránh được nạn rận, chấy. Rận nổi thẳng bềnh trên mặt áo ngoi ngóp chờ những người sau đến sạch sẽ bám vào quần áo giặt của họ.
Vì thế, một trong những công việc chính và cần thiết cho bạn thoải mái ngồi ngoài nắng bắt rận. Buổi tối trước khi đi ngủ, tù nhân nằm trong bóng đêm, đưa tay lần áo trong, roờ các nếp áo cũng bắt được rận như thường lệ. Nhưng bắt rận một cách thiếu khoa học như thế cũng coi cách như ý có kết quả gì nên câu lạc bộ truyền cho nhau nhiều bắt rận, Vật trung có vài phương pháp chính tùy hoàn cảnh ứng dụng:
- Dùng nước ngâm quần áo cho chết rận và trứng.
- Giết chết bằng máy.
- Sử dụng nội dung sâu để chúng tôi bắt thay người.
Phương pháp đầu tiên rất hiệu quả nhưng nhân viên không có điều kiện thực hiện. Trong trại giam cộng sản người tù nào được quyền có nước sôi ngâm quần áo trong khi một ấm nước đun sôi để uống cũng không thể có, không bao giờ có.
Theo phương pháp thứ hai, người chơi trải nghiệm quần áo lên trên một mặt rắn và rắn, như mặt bể nước bằng xi măng hay mặt sàn gạch, rồi dùng một cái chai lăn mạnh lên trên quần áo để đánh rận. Phương pháp này giết mau nhưng không giết hết vì rận không thân thiện với người, thấy nguy hiểm là chúng chui vào ẩn nấp giữa những khe nếp áo hoặc những đường khâu dầy, sức "cán" của chai không ảnh hưởng tới chúng. Như thế, phương pháp thứ hai cũng chỉ có các phần hiệu ứng thôi.
Còn lại phương pháp thứ ba, Toàn có nghe nói nhưng chưa có lần áp dụng.
Hải tù nhân mới tới trại mấy bữa ăn hôm nay nhập toán do Toàn làm trưởng, cả hai đang được rận rận đỏ cứu cả người cả cổ, luôn luôn bỏ tay vào trong áo gãi gãi để, mặt "nhăn nhóm như nhà khó ăn bột". Cả hai nhất tề trần, phơi áo trên một tảng đá có ánh nắng rọi tới, dùng ánh sáng mạnh rận ra khỏi các "hầm ẩn" của họ.
Toàn quà tặng khắp người như hàng trăm con rận anh một lần. Sự thật, hơi nóng trong người khiến rận bị kích thích bò phổi gây ra cho anh cảm giác đó. Anh kền khuy áo cho giảm rực rỡ, rồi quay nhìn hai người mới làm việc gần đó. Hiển nhiên hai người này đã có nhiều kinh nghiệm kinh doanh ở trại giam nên dù mới nhập trại đã xung quanh phong đi rừng làm củi không có chút khoảnh khắc nào. Nhưng trong hai người, một người có vẻ ngoài làm nghề trí tuệ, còn người kia khỏe mạnh hơn làm đến đâu gọn gàng đến đấy, rõ ràng là một tay lao động, chuyên nghiệp. Số lượng củi anh ta làm ra ở thời điểm hiện tại, ngang ngang một đồng. Toàn so sánh với lò sưởi của mình, hầm ngục thành viên làm thực sự xuất sắc.
Mặt trời gần đó có bóng. Ánh nắng một ngày đầu Xuân ấm áp, tưng buồi động trên ngọn cây, nhẩy múa trên bãi cỏ, lấp loáng trên những nền núi đá rải rác đây. Cơn mưa phùn lúc sáng sớm đã mang lại sự khích lệ cho mọi người vượt qua nửa quãng đường vào rừng. Người chủ nhà ngắm bầu trời mưa phùn trong Sương muối và "nghe" thơm hơi gió nồm, đã dự đoán rằng ngày hôm nay trời sẽ nắng ấm. Vậy thì đúng quá. Trải nghiệm về thời gian của người tù đau khổ sai nơi nước độc thật là trải nghiệm cảm giác.
Toàn bộ cơn đói bụng. Anh sợ nhất thời gian gần trưa là lúc anh đói hành hạ, gần nửa năm mà anh chưa làm quen với cơn khát chiều, nhất là khi vào rừng làm củi. Những lúc đó, mặt anh thường nhợt nhạt, mồ hôi khó ra cùng mình.
Thu gọn lại leo lên ngọn cây đã chặt gần trụi hết cành, xách tay luôn cả con dao theo, làm như sắp xếp chặt chẽ hơn nếu thấy giám thị hay lính cảnh vệ theo dõi công việc. Đứng trên cao, anh đưa mắt quan sát một vòng. Hai chú cảnh báo đã mệt mỏi và chán nản công việc buồn tẻ của tù nhân, xây dựng một bên và chăm sóc cờ, giây lát mới ngửng đầu lên vòng cung. Còn lại thị giám sát súng bên hông, thong thả đi từ nơi này đến nơi khác kiểm soát công việc của từng toán.
Tiếng anh chặt chan chát vào thân cây, lúc mau lúc thưa, xô vào tận đá đá. Thịnh vượng, có tiếng báo hiệu và thân thiện xạ.
Đứng trên cây cao, Toàn thấy mấy thửa ruộng bỏ hoang, sau vách đá. Trong năm, nơi đây là nhiều ruộng mía nước xanh tươi, Mạnh và Tuyên đã lẻn đến ăn mía mía như những kẻ chết khát. Nghe họ kể lại, Toàn hót nước miếng vì tư tưởng.
Toàn cảnh nhìn kỹ lại lần nữa. Không một ruộng đất cà, ruộng sắn. Nghĩa là không có thứ gì có thể ăn được. Để an ủi, Toàn lam bẩm sinh:
- Thôi! Càng hỗ trợ nguy hiểm càng tốt.
Tù luôn nhờ ăn trộm hoa bí của nhân dân là một tội nặng sẽ bị cùm, nhốt xà-lim liền. Và rất có thể là "phong vương". Hình phạt phong vương thật khủng, từ trước đến nay, bị buộc tội này, chỉ có một nhân vật sống sót không hiểu được vì lẽ gì. Danh tính cơ sở đó được ghi vào thời giám sát với lời chú ý cần thiết để quản trị có tài nghiên cứu bổ sung về tính cách hữu hiệu của hình phạt và sức chịu đựng của tù.
Nhưng ăn trộm hoa màu vô chủ cũng bị kết tội không nặng nề. Vì nếu vô chủ, hoa huyền đó thuộc quyền sở hữu của nhà nước, và là tài sản quốc gia. Mà ăn cướp tài sản quốc gia là loài chim ăn sâu ở chế độ văn hóa.
Toàn bất giác lạnh người vì sợ hãi, tưởng tượng rằng nếu lát nữa ở đây trong giờ nghỉ trưa, có thể tìm thấy một trái mít rừng, anh cũng trượt đầu từ chối bạch tới, Sợ mất mạng!!
Toàn nghĩ thế nên bao nhiêu sinh lực trong người như hơi thở bay đi hết. Anh chán nản leo xuống tiếp tục tính toán thầm số lượng đã chặt chẽ. luôn luôn anh lo sợ không đạt được đúng tiêu chuẩn.
Một hồi phục tốc độ, lệnh tạm dừng một đồng hồ tiếng được thông báo cho toàn bộ nhân viên xa gần. Mọi người lên dựng dụng cụ nghỉ mệt một lát lấy sức, võg làm cho xong trước khi mang theo một phần đốt lửa.
Toàn còn đương lom khom thu xếp, tù mới 982 bước lại gần thì thầm:
- Hay quá, anh trưởng à!
Toàn chưa đáp hỏi, 982 đã chào mừng, híp:
- Tôi vừa kiếm được một thứ rất hữu ích cho anh em trại viên.
Toàn ngạc nhiên, mong chờ là một thứ cây, kết quả hay lá gì có thể ăn được, nước miếng liền ứa ra đầy miệng. Nhưng Toàn vẫn dè dặt:
- Gì thế, bạn?
982 chỉ bụi trẻ mọc bên vách đá rồi nói:
- May quá, tôi tìm thấy một ổ kiến bò nhọt.
Đang đói, Toàn liên tưởng đến tổ ong và mật ong, trưởng tổ kiến trúc này là thứ ăn được để hỗ trợ cơn đói được khuyến khích. Tuy nhiên, anh vẫn làm bộ, hỏi:
- Để làm chi vậy?
982 thảm nhiên:
- Để bắt...rận!
Toàn vừa khám phá vừa chán nản vì anh lại cơn khát đói khát, ngoằn ngoèo như người mất hồn.
- Có ăn được không?
982 bật cười:
- Mình không ăn được kiến bò nhọt nhưng nó "ăn" được mình!
Toàn chán phè, lơ đãng nhìn đây đó, hai sức lực đau bụng.
982 nói đúng phần nào. Kiến bò nhọt là một loại kiến trúc bình thường để lại kỷ niệm khó quên cho những người có thể bị đốt cháy. Kiến trúc này thường kiếm ăn trong đám mây cỏ bên ao nên nhiều máy đánh rơi luôn cần câu xuống ao vì bị bò sét đốt. Kiến bò nhóm mình lớn bằng hạt thóc màu đen lợt, cẳng cao, chạy rất mau, đặc biệt là lúc nào cũng đi kiếm ăn một cách chán, chớp, sẵn sàng tấn công con mồi hay chiến đấu thủ. Nọc kiến rất độc, cho ta một cảm giác bồn chồn như kim châm kéo dài 1, 2 phút đồng hồ không hết, nhiều khi nọc làm rắn cả ngón tay, không kềm lại gì nọc ong.
Toàn sực nghĩ ra một giấc để quên cơn đói, tiếp tục nói chuyện với 982 về kiến bò nhọt. Sau nữa, đó cũng là một trải nghiệm cần đến. Ở trong tù, kinh nghiệm nào cũng có thể cần đến và có thể hữu ích. Anh chậm rãi hỏi 982:
- Kiến trúc nhóm ở đâu? Làm thế nào để chúng bắt rận?
981 dẫn Toàn lại gần bụi tre. Trên một đốt tre ở chiều cao cao, có một tổ kiến trúc cho Cà Chua vào thân cây, nhiều kiến trúc để cánh cao chạy đi chạy lại lười, đong đưa, tha những thức ăn lớn gấp năm thân hình, chạy rất nhanh, 982 quan sát một lát, ấn định một kế hoạch, rồi quay sang bảo Toàn:
- Tôi sẽ bắt đàn thiết kế này về trại để chúng tôi bắt rận cho anh em mình. Chỉ họ mới bắt hết rận, trứng rận và cả rệp ở quần áo nữa. Thế rồi anh trưởng toán coi tôi nói có đúng không?
982 giây nghĩ, nói tiếp:
- Tôi bắt một phần kiến trúc này nhét trong ống tre là đủ rồi.
Nói xong, 982 đi vòng ra phía sau Bụi tre, đơn sắc khúc tre vừa lớn bằng chai la-ve, Thắt chặt một cơn gióng cháy rồi ngắt một nắm lá vo tròn, lấy nhợm chặt làm nút. Ống tre dùng để đóng và nút đậy kín ống. Về trại, 982 sẽ thả lỏng kiến bò nhọt vào giữa quần bó của mình, của anh em khác để kiến trúc "làm việc" rồi kiếm một tấm vải vuông bao kín quần áo không cho bò nhọt chui ra ngoài.
Bò nhọt còn là một cùng kiến tham ăn và ăn rất phũ. Đánh hơi thấy mùi lạ, tanh tưởi, ngọt ngào, hay hôi hám như rận, chấy và rệp, bò nhọt sẽ tấn công như điên, chỉ trong vòng một đêm chúng sẽ chết hết rận, trứng rận trong quần áo. Bò nhóm sẽ tàn sát trước khi tha về một nơi mà chúng làm kho chứa. Khi đó, chỉ cần gói bọc quần áo đã "tảo thanh" ra sân, rũ cho sạch kiến trúc xác rận và trứng rận!
Toàn nghệ xong, hoàn chiến công việc của 982, nhưng nói thêm:
- Nếu bò nhọt tảo thanh rệp, chúng tôi sẽ "tảo thanh" luôn anh em trong trại. Sợ rằng anh em khó chịu nổi nội dung của một chú bò nhóm.
Không ai ngờ rằng bò nhọt cũng thích thú, cũng reo tai họa cho tù.