Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Chương 9
L
ý Tuyết Liên đầu đội chữ “Oan”, ngồi biểu tình trước cổng Ủy ban thành phố ba ngày Chủ tịch thành phố Thái Phú Bang mới biết tin. Cô ngồi chình ình ở đó tận ba ngày mà ông ta không phát hiện ra. Ông ta đi Bắc Kinh công tác, đến khi trở về mới phát hiện ra chuyện ấy. Xung quanh ngợp người vây nhìn. Nhân viên của ủy ban đến làm, phải đẩy xe lách qua đám người này. Phú Bang thấy vậy nổi trận lôi đình. Ông ta nổi giận không phải vì Tuyết Liên ngồi biểu tình ở đó, mà giận cấp phó của ông, phó Thường vụ thành phố Tập Thành Tín. Ông đi Bắc Kinh công tác, Thành Tín có đi đâu, nhưng lại để chuyện này kéo dài ba ngày nay, không tự xử lý, mà ngồi đợi Phú Bang về giải quyết. Cơ mà người trong ủy ban thành phố ai mà chẳng biết giữa hai người vốn có mâu thuẫn. Nhắc đến mâu thuẫn, Phú Bang lại đầy nỗi khổ tâm, bởi mâu thuẫn đó không phải do ông tạo ra, mà do lịch sử hình thành nên.
Mười năm trước, cả hai đều là Bí thư huyện ủy, khi ấy quan hệ hai người còn thân thiết lắm, thường xuyên sang thăm huyện nhau rồi uống rượu. Sau này, họ cùng được đề bạt lên phó Chủ tịch thành phố, kể ra xếp họ theo thứ tự số nét chữ Hán, Thành Tín còn đứng trước Phú Bang. Sau đó họ thay nhau thăng tiến, một người làm Trưởng ban Tuyên huấn thành phố, một người làm Trưởng ban tổ chức; tiếp đến, Phú Bang vượt mặt Thành Tín, lên làm phó Bí thư thành ủy, Thành Tín làm phó Chủ tịch thường vụ; cuối cùng, Phú Bang trở thành Chủ tịch thành phố, Thành Tín giậm chân tại chỗ, trở thành cấp phó của Phú Bang. Hai người ở vạch cậu trên tôi dưới rất sát sao hoặc giả, cậu lên rồi, tôi không thể lên được. Từ chỗ không có chuyện không phục nhau, lại cũng thành ra không phục nhau; không gây thù oán, cũng thành gây thù oán; không phải đối đầu, cũng thành ra đối đầu. Tất nhiên, họ không dại gì đấu đá lộ liễu. Trong cuộc họp, hai người vẫn khá khách sáo; nhưng sau lưng, Thành Tín thường xuyên nghĩ cách chơi xấu Phú Bang. Một người ngồi biểu tình ở trước cửa ủy ban thành phố ba ngày, ông ta vẫn không chịu ra xử lý, đợi Phú Bang quay về giải quyết chỉ là một trong vô vàn những miếng đòn của Tập Thành Tín.
Phú Bang giận Thành Tín không phải do lão ta chơi trò bẩn, mà là trách lão ta ngu dốt, có lớn mà chẳng có khôn. Việc thăng cấp của hai người, đâu phải do Phú Bang tự quyết định, mà từ tỉnh quyết xuống ấy chứ. Giả như lão ta muốn làm Chủ tịch thành phố, cách thông minh nhất là ủng hộ công việc của Phú Bang, giúp ông ta sớm thăng cấp, như thế chẳng phải lão ta sẽ điềm nhiên mà ngồi vào ghế Chủ tịch sao? Giờ cứ đấu đá, choảng nhau chan chát, việc của thành phố cứ rối tinh rối mù, Phú Bang chôn chân làm Chủ tịch thành phố, còn lão ta cũng mãi chỉ là phó Chủ tịch thường vụ. Thế nào gọi là hủ bại? Hủ bại không chỉ là phạm pháp, tham ô nhận hối lộ, chơi gái... Cái hủ bại lớn nhất là đứng ở vị trí đó mà không làm tròn trách nhiệm của vị trí đó. Hủ bại hơn cả chính là giống loại người như Thành Tín, thân ở vị trí đó mà mưu đồ tạo phản. Rõ ràng Thành Tín đang tạo phản, mà Phú Bang vẫn không làm gì được lão ta. Điều càng khiến Phú Bang bực hơn là Thành Tín lại giở trò không đúng lúc. Hiện nay, thành phố đang xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện”. Mà cả nước chỉ có mấy chục thành phố được cái danh hiệu ấy. Sau khi trở thành một “Đô thị văn minh thân thiện”, diện mạo của thành phố sẽ được cải thiện đáng kể, việc muốn kêu gọi đầu tư vào cơ sở vật chất hạ tầng hay văn hóa giáo dục sẽ thuyết phục hơn hay việc đàm phán ngoại thương, chiêu thương cũng có nhiều lợi thế.
Vì sự nghiệp “xây dựng” ấy mà Phú Bang bỏ ra một năm tâm huyết, tu sửa và quy hoạch lại công viên, đường phố, cống ngầm, trường học, chợ đầu mối và mấy khu tập thể của thành phố. Những nhà cao tầng sát mặt đường đều được sơn sửa lại mới tinh. Chuẩn bị cả năm nhưng chỉ đợi một ngày. Ba ngày nữa, tổ lãnh đạo phụ trách xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện” của trung ương và tỉnh lỵ sẽ tới kiểm tra. Vì ngày này, một tháng trước đây, Phú Bang ra chiến dịch bắt cán bộ nhân dân toàn thành phố ra đường đập ruồi. Với các cán bộ cơ quan, hàng ngày, mỗi người phải nộp mười con ruồi và thành quả này liên quan tới kỳ sát hạch cuối năm. Nửa tháng sau, những cán bộ lơi là việc bắt ruồi và không hoàn thành chỉ tiêu mười con một ngày đều oán.
Thế nhưng mặc tiếng oán thán khắp nơi, đúng là cả thành phố không còn vo ve một con ruồi nào nữa. Phú Bang biết đâu đâu cũng bất bình, nhưng càng uốn nắn càng quá đà. Đập ruồi xong, ông ta lại bắt học sinh tiểu học ca hát, cụ già nhảy múa. Lần này tới Bắc Kinh, chính là báo cáo thành quả xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện” của thành phố. Bây giờ quay về để chuẩn bị tiếp đón tổ lãnh đạo đến kiểm tra. Nào ngờ vừa về tới thành phố, đã có người ngồi biểu tình trước cửa Ủy ban, lại còn ngồi đó những ba ngày rồi mà chẳng ma nào ra xử lý. Nói câu khó nghe, ruồi trong thành phố đã bị tiêu diệt cả, thế mà trước cửa Ủy ban lại có một con nhặng to tướng bậu tới. Đây chẳng phải cố ý bôi gio trát trấu vào hoạt động xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện” sao? Vừa vào phòng làm việc, Phú Bang liền gọi ngay thư ký trưởng đến, hầm hầm chỉ ra cổng Ủy ban ngoài cửa sổ, hỏi: “Thế này là thế nào?”
Thư ký trưởng người gầy như que củi, mặt tái sạm vì hút thuốc, lí nha lí nhí đáp: “Là người đến thưa kiện ạ!”
Phú Bang: “Ai chẳng biết là người tới thưa kiện. Nghe nói ngồi đấy ba ngày rồi. Sao không ai xử lý?”
Thư ký trưởng: “Dạ xử rồi, nhưng không nghe.”
Phú Bang: “Mấy hôm nay Tập Thành Tín không đi làm sao? Ông ta không nhìn thấy à?
Thư ký trưởng không dám gây chia rẽ giữa hai vị lãnh đạo, vội nói: “Phó Chủ tịch có quan tâm, còn đích thân hỏi chuyện cô ta, nhưng cô ta vẫn không chịu. Người ta là đàn bà con gái, dân chúng lại xúm xít vây quanh. Em không dám điều động cảnh sát, làm thế càng gây ảnh hưởng không tốt.”
Phú Bang bình tĩnh hơn một chút, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bất bình: “Chuyện to tát đến đâu cơ chứ, bị sa thải, giết người hay phóng hỏa?”
Thư ký trưởng: “Không giết người, cũng chẳng phóng hỏa, không có gì to tát đâu ạ! Người phụ nữ này đã ly hôn, giờ lại hối hận. Em nghĩ chắc là muốn xin ít tiền bồi thường. Chính vì chuyện vặt vãnh như thế nên mới không biết phải xử ra sao. Giả như phóng hỏa giết người thì đã dễ.”
Phú Bang: “Ở huyện nào? Huyện đó không quản lý à?”
Thư ký trưởng: “Huyện cũng quản rồi, nhưng không quản nổi. Người phụ nữ này giờ đâu có kiện một người, kiện nhiều lắm.”
Phú Bang: “Kiện những ai?”
Thư ký trưởng: “Vì huyện không quản được, cô ta cho rằng họ bỏ mặc, nên muốn kiện chủ tịch huyện, Chánh án, Ủy viên chuyên trách, cả Thẩm phán của tòa án, lại thêm chồng cô ta. Còn ai nữa nhỉ? Nhất thời em cũng không nhớ rõ.”
Phú Bang cười tủm: “Cô này cũng gan to gớm nhỉ, chuyện như cái móng tay, mà gây sự đến tận đây.”
Thư ký trưởng vội gật đầu nói: “Vâng, đúng là cứng đầu.”
Rồi lại hỏi: “Chủ tịch, anh xem hướng giải quyết thế nào ạ?”
Phú Bang lại nổi giận: “Cậu thấy chưa, các cậu nói từng tầng từng cấp xử lý hết rồi. Cuối cùng vẫn đổ hết lên đầu tôi? Lại phải để cho ‘tôi xem’ sao? Ba ngày nữa, tổ lãnh đạo hoạt động xây dựng ‘Đô thị văn minh thân thiện’ tới thành phố kiểm tra, còn làm sao được nữa? Mau đuổi cô ta đi, có chuyện gì, một tuần sau nữa rồi nói.”
Lúc Phú Bang nói câu này là buổi sáng. Buổi sáng, Tuyết Liên vẫn đang ngồi lù lù trước cửa Ủy ban thành phố, đầu vẫn đội chữ “Oan”; đến chiều vẫn gan lỳ ngồi đó, chẳng ai quản; đến tối, người vây xem tản đi, còn lại một mình cô. Tuyết Liên móc từ trong túi ra một cái màn thầu, đang định đút vào miệng, bỗng có mấy tên cảnh sát mặc thường phục ở đâu xông tới, chẳng nói chẳng rằng, khiêng cô đi. Phú Bang chỉ nói đem Tuyết Liên đi, chứ không nói đem đi đâu; nói xong câu đó thì bận đi làm việc khác. Nhưng chỉ thị của ông ta khi truyền xuống các tầng các cấp, từ Ủy ban đến Sở Công an thành phố, xuống đến công an quận, rồi lại đến đồn công an đường Đông Đại đại lộ trung tâm thành phố sớm đã bị biến dạng, thành: Chủ tịch thành phố nổi giận, ra lệnh bắt giam người phụ nữ này lại. Mấy tên cảnh sát đó chẳng nói câu nào, lẳng lặng khiêng Tuyết Liên đi, vin vào tội “Gây mất trật tự an ninh xã hội”, nhốt cô vào trại tạm giam.