Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 10
H
ọ đang gửi đồ của tôi về”, Helen gác máy và quay sang nói với Simon.
Làm thế nào anh trông thấy sợi dây trên cổ cô mà không liên tưởng đến quê nhà mình chứ? Rõ ràng, đó là một thiết kế Celtic đơn giản viền quanh viên đá. Có lẽ vì anh từng thấy nhiều rồi, nên anh không chú ý tới món trang sức của Helen. Nhưng anh lẽ ra nên chú ý tới nó sớm hơn.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông chủ của em tới mà không tìm thấy em?”
“Tôi thực lòng không quan tâm. Rõ ràng là tôi không thể tin tưởng anh ta.”
“Em phải làm hắn tin rằng mình không bị phát hiện khi đột nhập vào đây. Đây là cách duy nhất giúp chúng ta có thể xác định điều hắn đang tìm kiếm.”
“Anh đang đề nghị rằng chúng ta chờ anh ta thực hiện chuyện này lần nữa hả?”
“Có lẽ không đến mức đó.” Nét mặt khốn quẫn của Helen buộc Simon phải che giấu suy nghĩ của mình. Có điều gì đó về Philip Lyons khiến anh cảm thấy u tối. Nếu có Amber bên cạnh, cô ấy đã có thể xác định rõ hơn động cơ của người đàn ông này.
“Anh ta sẽ tức giận khi đến Scotland mà không gặp tôi.”
Simon xoa râu cằm. “Khi kẻ thù giận dữ, chúng sẽ khinh suất.”
“Ồ, chắc vui!”, Helen thốt lên chẳng lấy làm hào hứng. “Phải tốn ít nhất hai ngày hắn mới trở về.”
“Nghe không có vẻ gì chúng ta có nhiều thời gian.” “Chúng ta thừa thời gian đột nhập nhà hắn như hắn đã làm, tìm hiểu thêm về hắn.”
Quai hàm Helen rớt xuống, mắt trợn tròn. “Đột nhập vào nhà?”
“Chúng ta không trộm bất cứ thứ gì, thưa tiểu thư. Mình chỉ đi và nhìn xung quanh thôi.”
Helen luồn tay qua mái tóc. “Đó vẫn là bất hợp pháp.” “Em có thể ở lại. Tôi sẽ đi một mình.” Dẫu sao công việc sẽ dễ dàng hơn khi đơn độc thực hiện.
“Và nguy cơ là tôi sẽ tự vượt thời gian? Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Anh cũng không muốn như thế. “Hắn có sống cùng ai không?”
“Chuyện đó tôi không biết.” “Một quản gia chăng?” Helen nhún vai.
“Vậy chúng ta sẽ đi khi trời tối.”
“Ôi trời.” Helen xoa xát lòng bàn tay trên đùi qua lớp vải jean.”
Anh có thể nói thần kinh Helen đang bó căng lại cho đến khi nhiệm vụ của họ hoàn tất. Tốt nhất nên giúp đầu óc cô thoát khỏi chuyến mạo hiểm sắp tới. Anh nắm tay cô và đứng dậy. “Đi thôi.”
Ánh mắt cô chuyển từ bàn tay đến gương mặt anh. “Đi đâu?”
Simon ve vẩy ngón tay mình, vỗ về cô. “Tôi từng sống ở thế kỷ này trong một khoảng thời gian dài. Tôi nghĩ mình muốn đi dạo công viên và nếm chút đồ ăn Trung Quốc.”
“Đồ ăn Trung Quốc? Anh nghĩ tới chuyện ăn uống vào thời điểm này sao?”
Anh bật cười. “Cơ thể đòi hỏi nhiên liệu thì đâu cần biết thời điểm. Đi nào.”
Thật mủi lòng, Helen để mặc bàn tay nhỏ nhắn của mình trong tay anh và cho phép anh dẫn cô đi.
***
Mùi thơm tỏa ra từ chiếc túi thức ăn nhanh bám khắp xe của Helen. Simon không còn nhớ những món ăn mình thích, vì vậy anh để Helen lựa chọn. Sau đó họ đến sở thú. Helen không hiểu anh mong muốn gì từ chuyến tham quan này, mãi cho đến khi cô biết được quyền năng pháp thuật của anh.
Đối với Simon, đó không hẳn là một chuyến đi chơi. Quyền năng cho phép anh hiểu được động lực và khao khát của những con thú, để giao tiếp với chúng, chúng sẽ theo anh khi anh rời khỏi thế kỷ này. Ở Scotland, các loài động vật bản xứ, thỉnh thoảng là cáo hay chim hoang dã là những bạn động vật duy nhất của anh. Trong sở thú, tiềm năng là vô tận.
Khi còn là đứa trẻ, anh nhớ mình từng đứng bên cạnh một con khỉ đột trưng bày và tự hỏi những con thú khổng lồ có chán chường như vẻ ngoài của nó không. Hay là nó không ngừng tìm kiếm một lối thoát, một con đường tự giải phóng khỏi những chấn song?
Helen trả tiền vé và dẫn đường. “Cuộc sống của tôi hoàn toàn đảo lộn, còn anh thì muốn đi dạo sở thú.”
“Còn nơi nào tốt hơn giúp em thư giãn đầu óc?”
Cô đảo mắt. “Đồ ăn Trung Quốc sắp nguội ngắt rồi.
Chúng ta nên ăn trước khi thư giãn đầu óc.”
Họ mở giấy gói. Những miếng gà cay làm mắt anh cay xè nhưng hương vị bùng nổ trên đầu lưỡi. “Ngon tuyệt.”
“Khá ngon”, cô vừa nói vừa gắp một đũa mì xào bỏ vào miệng.
“Em không biết mình may mắn thế nào đâu.” Anh lắc đầu. “Gia vị ở nơi tôi sống rất hiếm và đắt tiền.”
“Anh sống ở đây mà.”
“Em biết tôi nhắc đến nơi nào.” “Vậy, anh ăn những gì?”
“Thịt nướng, rau luộc… hầm. Bất cứ gì chúng tôi trồng được hoặc săn được. Mặc dù đã có sự thúc đẩy thương mại từ châu Âu trong nhiều năm trước đó.”
Helen vẫy đũa với anh. “Anh ăn thực phẩm hữu cơ. Đó không phải thứ tệ.”
“Hữu cơ?”
“Đó là phong trào trong thiên niên kỷ mới. Thứ này ngon.” Cô đưa cái hộp lên và gắp một miếng nữa. “Nhưng rất tệ cho cơ thể anh. Bột ngọt, chất béo bão hòa, đường.”
Simon nhìn chằm chằm vào hộp của mình, nhún vai và gắp một miếng. “Tôi không có nguy cơ chết vì bê tha đâu. Tôi sẽ không ở đây trong một thời gian dài.”
“Sự tự tin tìm thấy đường về nhà của anh làm tôi ngạc nhiên.”
Cách vài bước chân, một đứa bé nằm trong xe đẩy vẫy tay với anh. Simon nháy mắt và vẫy vẫy ngón tay của mình về phía cậu bé.
“Chúng ta đã tìm thấy chìa khóa. Phần còn lại thật dễ.” Trong thực tế, Simon có lý khi chắc chắn mình sẽ về nhà rất nhanh. Tuy nhiên, để Helen lại không phải điều anh sẵn sàng làm. Khoảnh khắc ngắn ngủi lúc anh ôm cô vào vòng tay, đặt dấu ấn lên môi cô, điều gì đó bên trong anh khuấy động mà anh chưa từng cảm giác được trước đó. Những cảm xúc trong cô quấn vào nhau chặt chẽ, và Simon muốn là người tháo gỡ nó.
Anh cũng cân nhắc sự dối trá của Philip Lyons. Tại sao người đàn ông đó đột nhập nhà Helen? Tại sao hắn đi nửa vòng trái đất chỉ để làm cô “bất ngờ”? Simon có quá nhiều câu hỏi nếu phải rời thế kỷ này ngay bây giờ.
Anh say sưa ngắm Helen làm vẻ mặt ngớ ngẩn với đứa bé trong xe đẩy. Biểu hiện hoạt kê của cô làm đứa trẻ bật cười và tiếng cười của chính anh cũng suýt bộc phát. Thay vì vậy, anh chỉ mỉm cười. Anh có quá nhiều lí do để ở lại. Ít nhất là ngay lúc này.
“Nếu phần còn lại dễ dàng, anh đã về nhà rồi”, Helen nói.
Simon không cãi lại nhận xét của cô. Anh ăn hết chỗ cơm chiên của mình.
“Thế tại sao lại là sở thú?”, Helen hỏi trong khi họ rảo bước quanh co trong khu tham quan.
Cô đã sẵn sàng đến mức độ nào? Simon nhích gần cô và hạ thấp giọng. “Mỗi Druid có ít nhất một quyền năng đặc biệt.”
“Đặc biệt hơn cả búng lửa trên đầu ngón tay hả?” “Phải, hơn rất nhiều.”
Họ dừng trước chuồng báo tuyết. Một con mèo khổng lồ lười nhác đến nỗi không thèm nhấc cái đầu nhìn xem ai đang đi qua. Nó đang đánh giấc trưa, làm lơ tất cả mọi người.
“Loại quyền năng gì?”
“Món quà từ thiên nhiên. Hữu cơ, theo kiểu nói của em.” “Thế nó là gì? Anh có thể làm cái cây lớn lên chăng?”
Cô cười nhạo anh, rõ ràng không tin điều anh đang nói.
“Đó là quyền năng của dì Tara.” “Vâng, phải!”
Anh nhún vai. “Dì ấy luôn phàn nàn vì nó không đủ bùng nổ.”
“Nổ?”
Nếu Helen không thể tưởng tượng chuyện Tara dùng tay làm ấm đất, thì càng không hình dung được mẹ anh lơ lửng trên mặt đất, hoặc cha anh làm cho mặt đất rung chuyển.
“Ông nội tôi… ông nội kế, có khả năng hô mưa gọi sét chỉ bằng ý nghĩ.”
Ngay khi Helen định mở miệng phản bác, Simon đã tiếp. “Bà nội dự đoán tương lai. Đôi khi, tương lai rất xa trước khi nó xảy ra, lần khác thì là những khoảnh khắc ngắn hơn.”
Nụ cười của Helen bắt đầu rơi rụng, cô bước chân chậm lại.
“Chú tôi, Cian, chữa lành những vết thương bằng đôi tay. Cô Amber thấu cảm những cảm xúc của người khác. Tôi lo lắng cho cô Amber. Cô ấy luôn mang tất cả nỗi buồn lẫn niềm vui của mọi người.”
Helen tắt nụ cười. Có lẽ những từ ngữ bật ra từ miệng anh hoặc thanh điệu của chúng khiến cô ngập ngừng, nhưng cô đã không cười. Cô tỏ vẻ chú ý đến điều anh nói.
“Tôi từng bảo quyền năng của chúng tôi mạnh hơn tất cả. Chúng tôi tin rằng bởi vì chúng tôi được triệu tập để ngăn chặn cái ác hủy diệt… mọi thứ.”
Ý nghĩ của anh trôi dạt về thời thơ ấu, nhớ đến mụ phù thủy đã bắt cóc anh. Người phụ nữ đã dạy anh rằng ông kẹ có thật, sống trong thời kì cổ xưa sở hữu quyền phép ngoài sức tưởng tượng.
Anh gạt suy nghĩ về Grainna sang một bên. Mụ ta đã chết. Lúc này không cần nghĩ đến mụ.
Sau đó, một lần nữa, mụ ta lại là lí do anh đến thế kỷ XVI và cũng là nguyên nhân giúp mẹ anh cưới Finlay. Simon sẽ tưởng thưởng công trạng mụ ấy nếu ý nghĩ đó không khiến anh phát bệnh.
“Chúa ơi, anh nghiêm túc chứ?” Helen dừng bước, anh cũng đứng lại.
“Ừ.”
“Vậy, quyền năng đặc biệt của anh là gì?”
Simon hé môi, nhưng trước khi kịp thốt ra lời nào, một tiếng thét chói tai của phụ nữ xé toạc không khí, làm mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể Simon đều dựng lên cảnh báo.
Anh xoay vòng, tìm thấy một người phụ nữ nhoài qua lan can chuồng khỉ đột cách đó vài mét. “Con tôi!”, cô ta hét lên.
Simon không hề do dự, anh chạy tới chỗ người phụ nữ đang cố gắng trèo qua rào. Khi anh đến bên cạnh cô ta, liền trông thấy đứa bé xấp xỉ ba tuổi đang ngồi trong bụi cây, sâu trong con mương của chuồng thú.
Đẩy người mẹ qua một bên, Simon nhảy qua rào chắn và tiếp đất từ độ cao sáu mét. Âm thanh đám đông đổ dồn vào khi tâm trí anh mở rộng với những con thú xung quanh.
Con khỉ đực, đầu đàn, chen lên trước để xem ai là kẻ xâm nhập. Một con khỉ cái, ít ưu thế hơn, nhưng trông hấp dẫn, lao xuống con mương và đi về phía đứa trẻ đang khóc.
Con khỉ cái nghe tiếng khóc và nghiêng đầu. Bản năng tràn ngập cơ thể Simon. Anh không xác định đó là của mình hay là của khỉ đột, nhưng anh biết, chúng giống nhau.
Giúp.
Con khỉ di chuyển gần hơn về phía đứa trẻ và phát ra tiếng rên rỉ xung quanh Simon. Anh nghĩ anh đã nghe thấy tên mình, nhưng không đáp lại.
Giúp đứa bé.
Suy nghĩ sàng lọc trong đầu anh như một câu thần chú. Phía trên anh, con khỉ đực nặng gần một tấn đứng thẳng và nhìn anh, để chắc rằng anh nhìn thấy nó và biết nó là chủ nhân của khu vực này. Simon giữ đầu thấp và di chuyển đến gần đứa bé.
“Mẹ ơi!”, nó kêu. Cánh tay đứa bé vò đầu, nước mắt giàn giụa trên bầu má phúng phính.
“Được rồi, chàng trai. Cháu sẽ không sao.” “Mẹ.”
Con khỉ cái bò về phía đứa bé. Simon di chuyển ra trước.
“Giúp nó”, anh nghe âm thanh trong đầu mình.
Con khỉ cái nhìn Simon khi anh tiến gần hơn và gầm gừ cảnh báo.
Đứa bé nấc lên và bắt đầu bình tĩnh. Simon giữ khoảng cách với đứa bé cũng như con khỉ đột. Đôi mắt màu chocolate của con thú hoang dã hút chặt lấy anh. Bàn tay lông lá của con khỉ vươn ra vuốt ve má đứa bé.
Người mẹ bên ngoài hét lên.
Với tất cả sức mạnh mình có, Simon yêu cầu con khỉ cái không được cử động.
Con khỉ cái đảo mắt rồi hướng sang Simon. Sau đó nó rụt tay lại và ngồi xuống.
Ngay khi nhận ra tình hình đã được kiểm soát, Simon ôm chặt đứa bé.
Trong tâm trí, Simon cảm nhận con khỉ khổng lồ đang di chuyển về phía trước. Nó tò mò về những gì đang diễn ra.
“Alex!”
Simon bước tránh xa con khỉ cái. Rào chắn giữ lũ khỉ đột trong chuồng sẽ làm Simon khó trốn thoát.
Tiếng cửa va chạm làm anh giật mình. Lũ khỉ chuyển ánh mắt về chỗ bức tường đằng xa. Ý nghĩ về bữa ăn hàng ngày choáng khắp tâm trí Simon.
Đi đi, anh đề nghị với chúng. Chỉ trong vài giây, lũ khỉ đột chạy về phía người trông thú, chờ đợi bữa ăn thịnh soạn.
Giữ chặt đứa bé bên mình, Simon trèo khỏi chuồng khỉ. Trong khi lũ khỉ phân tâm, Simon di chuyển dọc theo hàng rào bên ngoài và hướng ra cửa. Vài người thủ chuồng vẫy tay với anh và mở cửa cho anh bước vào khu an toàn.
Đứa bé bám vào anh, tiếng khóc của nó bị nghẹn lại thành tiếng thút thít.
Khi người mẹ chạy bổ về góc này, Simon trao nó cho cô ta.
***
“Alex. Ôi, con tôi.”
“Cô có một chàng trai trẻ dũng cảm”, Simon nói với người mẹ. “Cháu thậm chí còn không tránh né khi con khỉ đột muốn giúp, phải không nào?”, anh hỏi đứa bé.
“Cảm ơn.” Người mẹ bổ vào ôm choàng lấy anh. “Cảm ơn.”
“Tốt nhất hãy luôn trông chừng nó cẩn thận”, Simon cảnh báo.
Người mẹ vuốt má con mình và khuỵu xuống xem xét thân thể nó.
Simon cảm giác một bàn tay chạm vào cánh tay mình, anh quay lại và trông thấy Helen đang nhìn mình chăm chú. “Để tôi đoán.”
Anh nheo mắt.
“Anh có khả năng gì đó liên quan đến động vật phải không?”
Helen vẫn còn run khi họ rời khỏi sở thú một giờ sau đó. Cuộc chạm trán với khỉ đột chỉ kéo dài ít phút, nhưng thời gian như bị giãn ra một cách chậm chạp. Tiếng thét của người mẹ trẻ lặp đi lặp lại trong đầu Helen, kéo theo hình ảnh Simon nhảy qua lan can để tới chỗ đứa bé. Khi con khỉ đột khổng lồ chạy tới và dừng lại ngay cạnh đứa trẻ, Helen gần như nôn hết bữa ăn trưa.
Loại người quái quỷ nào lại sẵn sàng nhảy vào chuồng động vật hoang dã chứ? Được rồi, cứ cho là con khỉ không làm gì anh ấy, thì ai có thể tỉnh táo mà đối đầu với một con khỉ đột chứ?
Khi xung quanh cô bùng nổ cơn hoảng loạn, rõ ràng mọi người ai cũng cùng cách nghĩ.
Simon tiếp cận đứa bé và con khỉ đột bằng sự toan tính dễ dàng. Anh hoàn toàn giao tiếp được bằng mắt với khỉ đột khi ôm đứa bé vào vòng tay mình. Đứng bên cạnh Helen, mẹ đứa bé liên tục cắn môi để không khóc thét lên.
Và trong tất cả khoảng thời gian đó, Simon không phản ứng với bất cứ điều gì xảy ra phía trên mình. Một phép lạ nho nhỏ, kể từ đó hàng tá phụ nữ nháy mắt với anh khi anh giao lại đứa bé và quay lưng bước đi. Mọi người chụp ảnh. Những góc camera hướng về phía anh. Màn hành động của anh trong lồng khỉ đột đã lan truyền đến tận buổi chiều tối.
Tay Helen run rẩy khi cắm chìa khóa vào khởi động xe.
“Em không sao chứ, tiểu thư?”, Simon hỏi han.
Cô tắt hẳn động cơ và xoay người sang phía anh. “Không, không hề ổn. Thật là những ngày điên rồ và màn thu hút chú ý của anh đứng đầu trong tất cả các vấn đề ngoại cỡ.”
“Ngoại cỡ?”
“Phải, và dừng cái kiểu cười nhếch mép như là anh không hiểu tôi đang nói gì. Chuyện quái quỷ gì đây, Simon? Theo hiểu biết của tôi là bất cứ ai rơi vào chuồng sắt, lũ khỉ đột sẽ xem đó như bữa trưa của chúng.”
“Con khỉ cái muốn giúp đứa bé. Con khỉ đực muốn bảo vệ khỉ cái. Chúng không quá khác biệt so với chúng ta đâu.”
Helen vung tay vào không khí. “Và làm thế quái nào anh biết được điều đó?”, cô lên giọng, huyết áp cũng tăng theo.
“Động vật là khả năng đặc biệt của tôi.”
“Phải, tôi đoán được, Einstein à. Nhưng làm cách nào? Anh đã làm gì, nói chuyện với chúng hay đại loại thế?”
Khi Simon không phủ nhận suy đoán điên rồ đó thì Helen cụp mắt lại. “Không đời nào.”
“Tôi không trò chuyện với chúng, không phải theo cách em nghĩ, nhưng tôi hiểu những gì diễn ra trong đầu chúng. Khỉ đột rất quen thuộc với loài người. Chúng ngạc nhiên bởi sự hiện diện của đứa bé trong không gian của mình, nhưng chúng không thấy đứa bé là mối đe dọa.
Không giống tôi. Tôi có thể là một mối nguy. Vì vậy, tôi sử dụng khả năng liên kết của mình để giãi bày rằng tôi đến không phải để làm hại chúng, chúng đáp lại tôi.”
Helen mím chặt môi dưới của mình. “Thật điên rồ.” “Tôi biết. Hãy tưởng tượng xem tôi đã cảm thấy như thế nào vào lần đầu tiên nhận ra mình có thể trèo vào bên trong tâm trí của một con vật. Với vài nỗ lực tôi có thể kiểm soát được hành động của chúng.”
Những đốt tay của Helen trở nên trắng bệch khi siết chặt tay lái. “Anh đang nói rằng anh có thể khiến một con vật tấn công hoặc rút lui?”
Khi anh không nói bất cứ gì, cô liếc mắt sang và tìm thấy đáp án của mình sâu thẳm trong ánh mắt đó.
“Ôi, lạy Chúa.”
“Còn hơn thế nữa”, anh nói.
Cô đẩy lòng bàn tay hướng vào anh. “Ngừng. Tôi chưa sẵn sàng muốn biết thêm. Được rồi. Tôi chưa sẵn sàng.”
Đầu cô quay cuồng trong cơn đau. Phải mất hàng tháng trời để sắp xếp mọi thứ mà Simon cho cô biết, có lẽ phải tốn hàng năm. Toàn bộ thế giới của cô rối tung, những gì cô có thể làm là gói ghém nó lại. Điều này nhắc cô nhớ ra ngày đầu tiên trong trại trẻ mồ côi. Mỗi ngày là một vở kịch mới, một trở ngại mới để vượt qua. Không có sự thông suốt trong cuộc sống, không ai khác ngoài Helen phải kiểm soát nó.
Trước đây cô ghét nó. Bây giờ càng ghét.
Lấy lại khả năng kiểm soát, Helen khởi động xe và lùi khỏi bãi đậu. Họ có một vài tiếng đồng hồ tiêu khiển trước khi đột nhập vào nhà Philip, và Helen có thể gom góp chút can đảm.
Cô lái đến chỗ đậu gần nhất, nhảy khỏi xe, không để ý xem Simon có theo mình hay không.