Nguyên tác: Khuynh Thành Chi Luyến
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-02-25 18:13:11 +0700
Chương 10
N
àng đỏng đảnh bước qua phòng bên cạnh. Hết phòng này đến phòng khác, tất cả đều trơ trụi Nàng có cảm tưởng mình có thể bay lên tận trần nhà. Đi trong những căn phòng rộng và trống lốc này giống như đi trên trần nhà; phẳng phiêu, không một hạt bụi. Nàng phải lấp đầy sự trống rỗng bằng ánh sáng. Nhưng đèn quá mờ. Ngày mai nàng phải nhớ thay bóng đèn mới, sáng hơn.
Nàng bước lên lầu. Sự trống rỗng vậy mà thuận lợi; nàng cần sự bình an, tĩnh lặng. Nàng đã thấm mệt. Chìu chuộng Liễu Nguyên đòi hỏi nhiều công sức. Vốn là người khó tánh, phần khác vì sự thân cận, chàng đặc biệt khó khăn với nàng - chàng luôn luôn không hài lòng về một thứ gì đó. Chàng đi vắng cũng là một điều tốt, nàng có thể nghĩ ngơi. Giờ đây, nàng không muốn gặp ai - những người đáng ghét cũng như nhưng người đáng yêu. Từ khi còn rất trẻ, nàng đã sống trong một thế giới chật chội. Xô đẩy, nhồi nhét, dẫm đạp, ôm ấp, trì kéo, người già, người trẻ, mọi người ở khắp mọi nơi.. Hơn hai chục người chung đụng trong một căn nhà; ta ngồi trong phòng cắt móng tay - từ cửa sổ đã có ai đó quan sát ta. Nếu nàng chính thức là vợ của Phạm Liễu Nguyên, nàng sẽ có nhiều bổn phận, không thể không tiếp đãi khách khứa. Nay nàng chỉ là tình nhân của chàng, trong hậu trường. Nàng có thể lẫn tránh mọi người. Mọi người nên lẫn tránh nàng.
Bình an và tỉnh lặng là một điều tốt. Nhưng, ngoài loài người, nàng không có một ý thích nào khác. Những gì nàng đã học hỏi đều do thiên hướng phục vụ: nàng biết cách làm một cô con dâu nghiêm trang, đức hạnh, một người mẹ thương yêu, chăm chút. Giờ đây, nàng là một người lính bơ vơ, không chiến tuyến. Làm sao có thể "nội trợ " khi không có chi để quán xuyến? Nuôi dạy con cái ư? Liễu Nguyên không thích có con. Tiết kiệm cho tương lai ư? Nàng không cần phải lo âu chi về tiền bạc. Vậy phải làm gì cho hết thì giờ? Chơi mạt chược với Từ Thái Thái, xem nhạc kịch opera? Bắt đầu lã lơi với kép hát, hút thuốc phiện, theo chân các cô hầu thiếp? Nàng đứng thẳng người, sửa hai vai ngay ngắn, bàn tay nắm chặt vào nhau đặt sau lưng. Không thể để chuyện ấy xảy ra! Ta không phải là hạng người đó, ta có thể tự kiềm chế bản thân. Nhưng...làm sao để tránh khỏi sự điên loạn? Sáu căn phòng, ba phòng tầng trên, ba phòng tầng dưới, đều bật đèn sáng choang. Sàn nhà vừa được đánh bóng, tinh tươm như tuyết. Không có dầu vết một ai. Tiếng vọng hư vô dội từ phòng này sang phòng khác. Lưu Tô nằm xóng xoài trên giường. Nàng muốn tắt đèn, nhưng rã rời không cử động được. Cuối cùng, nàng nghe tiếng A Lập lên lầu, guốc khua lộc cộc đi tới đi lui để tắt điện - rồi thì, tâm trí của nàng dần dà lắng đọng, êm dịu.
Hôm đó là ngày 7 tháng Mười Hai, năm 1941. Cuộc oanh kích bắt đầu ngày 8 tháng Mười Hai. Giữa các trận dội bom, màng sương bạc của mùa đông từ từ tan rã; trên đỉnh núi cũng như dưới thung lũng, mọi người đều nhìn ra biển và nói, " Chiến tranh đã bắt đầu." Không ai tin được, nhưng chiến tranh đã thật sự xảy ra. Lưu Tô sống một mình trên đường Babington, không biết chuyện gì. Cho đến lúc A Lật hỏi thăm tin tức từ láng giềng, đánh thức nàng dậy trong cơn hoảng loạn, chiến sự đang bắt đầu diễn ra ác liệt. Có một căn cứ nghiên cứu khoa học gần đường Babington, được trang bị súng phòng không, và những viên đạn lạc bay vù vù, phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo trước khi rơi xuống đất thành một tiếng "bùm". Tiếng huýt sáo xẻ đôi không gian, tơi tả thần kinh. Bầu trời xanh nhạt cũng bị xẻ ra thành mảnh vụn phất phơ trong cơn gió mùa đông, lôi cuốn theo vô số những thần hồn tan nát.
Nhà cửa trống lốc, tâm hồn rỗng không, và không có thức ăn trong nhà, nên bao tử nàng cũng trống rỗng. Rỗng không làm cho cảm giác bén nhọn, và nàng kinh hoàng. Nàng cố điện thoại cho gia đình họ Từ ở Happy Valley nhưng không thể liên lạc - người nào có sở hữu điện thoại cũng đang gọi nhau để tìm kiếm nơi trú ẩn. Cuối cùng vào buổi chiều, Lưu Tô cũng gọi được, nhưng không ai trả lời; Từ Tiên Sinh và Từ Thái Thái hẳn đã đến một nơi an toàn. Lưu Tô không biết phải làm gì, cuộc oanh tạc càng dữ dội hơn. Rồi phi cơ bắt đầu oanh tạc ổ súng phòng không ở gần nhà nàng. Họ bay quần trên trời, rầm rì như tiếng ruồi, như tiếng mũi khoan của nha sĩ xoáy buốt linh hồn. A Lập ngồi trên bậc cửa phòng khách, bồng đứa con đang khóc ré. Cô ta như điên dại, mình lắc lư, vỗ về và hát ru đứa con như trong cơn mơ. Một lần nữa, tiếng huýt sáo lãnh lót - tiếng "bùm" phá vỡ một góc mái nhà, gạch ngói ngỗn ngang đổ xuống. A Lật hét lên, nhảy vọt ra cửa, vẫn đang ôm đứa nhỏ trong tay. Lưu Tô chạy theo, và bắt được cô ta tại cửa chánh. "Em chạy đi đâu?" nàng hỏi, nắm chặt cô nàng.
"Chúng ta không thể ở đây! Em phải ẩm cháu đi núp ở ống cống!"
"Em điên rồi!" Lưu Tô nói. "Ra đó cho chết sao?"
"Để em đi! Nó là..con một của em... không thể để nó chết...mẹ con em sẽ núp trong ống cống...."
Lưu Tô cố hết sức lực để giữ chặt cô, nhưng A Lật đẩy nàng ra. Lưu Tô ngã xuống. A Lật chạy vụt ra cửa. Ngay khi cô vừa đến đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa xảy ra, thế giới tối đen, như nắp của một cái rương vĩ đại bị đóng sập lại, nhốt vào bên trong niềm sợ hải và cuống nộ khôn tả, vô biên.
Lưu Tô nghĩ rằng dời mình đến đây là hết, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng vẫn còn sống. Nàng chớp mắt: ánh sáng và mảnh kính vụn phủ khắp sàn nhà. Cố gắng đứng dậy, nàng đi tìm A Lập. A Lập vẫn còn đang bấu chặt đứa con, đầu rũ xuống, trán dựa vào bức vách của cổng nhà. Cô nàng bị ngất xỉu. Lưu Tô kéo cô vào trong, và họ nghe tiếng la khóc bên ngoài. Những người đó cho biết một trái bom vừa rơi trúng nhà bên cạnh, đào một hố to tướng đàng sau vườn. Nhưng ngay cả với trái bom đó, với nắp rương đóng lại, họ vẫn không bình an. Tiếng đì đùng của mưa bom vẫn tiếp tục, như ai đó đang đóng đinh lên nấp rương, từ sáng đến tối, và tiếp tục, từ tối đến sáng.
Lưu Tô nghĩ đến Liễu Nguyên, không biết tàu của chàng, nếu chưa bị đánh chìm, đã rời bến hay chưa. Nhưng chàng thật mơ hồ xa cách, như một người ở thế giới khác. Hiện tại và quá khứ của nàng bị đứt đoạn, như một bài hát trên radio nữa chừng bị cắt ngang bởi sự nhiễu sóng. Có thể bài hát sẽ tiếp nối sau khi những âm thanh lụp bụp đó ngừng lại. Nhưng nếu phần cuối của bản nhạc bị nổ tung, không còn lại gì, sẽ là sự chấm hết.