Số lần đọc/download: 4601 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:35 +0700
Chương 11
Q
uán caphé thật sang, nhưng lại nằm tren một đại lộ thật vắng vẻ. Quả là Phước Hải có ý đồ gì đây? Vũ Bằng lẩm bẩm, nhưng vẩn cho chiếc mô tô phân khối lớn của mình đỗ sát vào. Phước Hải đã có mặt nơi chiếc bàn cuối góc, anh háy mắt ra hiệu khi thấy Vũ Bằng. Vừa ngồi xuống Bàng hỏi ngay:
- sao lại cất công như thế?
- Mày nói vậy là sao? - hải tỏ ra không hiểu.
- đừng có vờ vĩnh. Tính mấy xưa nay tao rõ quá rồi. Mày cần tao điều gì?
- Trả Kiều Diễm lại cho tao.
Vũ Bằng bật cười thành tiếng:
- Phải mày không Hải? Một thằng ngang dọc đã từng khuấy đục nước như mày mà lại rung động… đậy vì một con nhỏ táo tợn đó à? Nhưng nói cho cùng, có phải do tao đâu, mà do em cứ đeo bám. Mày thừa biết tao chỉ muốn chiếm được sự kiêu kỳ, sắt đá của Ý Kỳ mà thôi. Hạng gái buông thả, dể dãi như Diễm thì hàng khối, tao đã ngán đến tận cổ đây này.
- Tao không cần biết điều đó. Tất cả chỉ do mày mà diễm trở mặt với tao. Tao không muốn mất cô ấy. tao đã từng giúp mày làm bao nhiêu chuyện rồi, chẳng lẻ giờ chỉ một điều cỏn con mà mày trở mặt với tao?
Lớn tiếng Vũ Bằng chất vấn:
- Mày muốn nói gì?
- Tùy Mày - Hải thách thức - sẽ đến lúc tao vạch trần mọi chuyện.
- Phước Hải! mày định hăm doa. Vũ Bằng này sao? Nên biết người biết ta chứ.
- Chẳng phải hăm dọa, nhưng mày có nghĩ rồi có ngày Ý Kỳ nhìn mày bằng đôi mắt thâm thù như cô ấy đã từng dành cho Phong không? Hãy đùng để ngày ấy xảy ra nhé.
Hải nói xong, đúng lên búng tay cái tróc, rồi bỏ đi. Vũ Bằng nhìn theo tức tối.
Bước chân lang thang như một kẻ mộng du, Kiều Diễm cứ đi mãi. Thành phố về khuya càng thưa người. Những ngọn đèn đêm như nhạt nhòa ố vàng, càng tạo thêm cảm giác bấn loạn, sợ hãi, cũng như nỗi buồn đến hắt hiu trong lòng Kiều Diễm.
Nàng cũng không biết mình đã lọt vào nhà một cách êm ái như thế nào, cũng như không biết nàng đã chạy đi bằng cách nào. Chỉ biết rằng bên tai nàng, câu chuyện cứ rõ mồn một…
- Cậu à, con xin cậu đùng làm thế.
- Con không được nhúng mũi vào chuyện người lớn. Cậu không muốn nghe con lặp lại câu đó nữa.Tóm lại nãy giờ con đã làm cậu bực rồi đó Hạnh.
Bên ngoài Diễm đang đua tay trấn tĩnh, gương mặt cô nóng ran, đúng ra cô hơi xâu hổ vì ý nghĩ ngờ oan của mình. Suýt tí nữa cô đã hiểu lầm khi nghe có tiếng xầm cì bên trong, may là sự tò mò đã chứng minh. Nhưng chuyện gì khiến Hồng Hạnh phải làm ba bực mình? Diễm định khua gót gìay để lên tiếng cho sự có mặt của mình, thì bên trong phòng lại tiếp tục và diễm phải giật mình khi nghe nhắc đến tên mình. Tình thế bắt buộc Kiều diễm trở thành kẻ nghe lén vậy.
- Cậu làm vậy chẳng khác nào bán đúng Diễm.
- Đúng.
- Kìa, cậu Vĩnh! Con không hiểu, dù sao Kiều Diễm cũng là con của cậu mà.
Hình như Hồng hạnh mất bình tĩnh, Diễm nghe giọng nói run run của Hạnh.
- Chuyện đó không quan trọng. Mà này, sao khi không con lại bênh vực cho diễm chứ? Trong khi nó đã cố tình giựt Phước Hải ra khỏi tay con?
- Đúng là trước nay, con rất giận Diễm. Lắm lúc con cũng muốn nhìn nó thảm hại. nhưng thú thật với c- au, con đã có người yêu, và con kịp nhận ra rằng từ trước đến nay, giữa con và Hải không phải là tình yêu. Thật ra, PH cũng tốt và anh ta lại thật lòng yêu Diễm. Chỉ tiếc là Diễm nó bay bướm, mà Vũ Bằng lại tiếp tay ba để đẩy Diễm vào con đường không lối thoát.
- Hạnh vì sao con biết những chuyện đó?
- Cậu ơi, con thật sự xin cậu. Trịnh xuyên là một lão già dâm đãng, đầy dục vọng. cậy thừa biết bộ mặt của ông ta, cớ gì cậu lại đem con gái mình làm vật thí thân chứ?
- Vi Kiều diễm không phải là con gái của cậu.
- Hả? Chẳng phải là cả năm nay, cậu thừa nhận Diễm là đứa con gái bị thất lạc. Con không hiểu… cậu gạt con hả cậu Vĩnh?
- Cậu không gạt con. Sự thật là…
Ngược dòng thời gian của 20 năm về trước, ông Vĩnh đã đưa Hồng Hạnh và cả kiều Diễm trở về một thời trai trẻ của ông….
Đón người yêu ở một góc vắng trong công viên, Trần Tài hỏi nhanh:
- Tuyết à, tại sao cả tuần nay em cố tình lánh mặt anh?
- Không có.
- Em hãy nói thật đi, anh đã nghe qua ký túc xá chỗ em ở, họ đồn ầm lên rồi đấy.
- Lại chuyện gì nữa?
- Ngọc Tuyết! Em là người yêu của anh mà. Chúng mình yêu và đến với nhau rồi, vậy mà em vẫn hẹn hò và gặp gỡ Phúc Vĩnh?
Phút yên lặng nặng nềtrôi qua, giọng Ngọc Tuyết rành rẽ:
- Anh Tài, chuyện của anh và em coi như hết kể từ nay. Em cũng chưa định nói với anh. Quẳ thật em rất sợ anh đau lòng. Nhưng chuyện đã đến nước này, em cũng không thể dấu giếm. Em sẽ lấy Phúc Vĩnh. Chúng mình yêu nhau bao lâu rồi, anh đã mang đến cho em được gì ngoài những câu hứa hẹn, chờ đợi. Chờ đợi đến bao giờ anh mới có tiền để lo cái đám cưới, cũng như lo cho em một cuộc sống tốt đẹp. Em mệt mỏi và chán nản quá rồi. Tuổi xuân em không thể trôi qua với một sự chờ đọi như vậy được.
Trần Tài trố mắt kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt. Thoáng chốc anh nhận ra cái nét mộc mạc, chân chất của người con gái miền thôn dã đã không còn thể hiện trên gương mặt cô ta nữa rồi..
- Em đã có thai với Phúc Vĩnh. Gịot máu yêu đượng đang tượng hình trong em. Em không thể dối anh và kéo dài tình trạng này.
- Em nói dối.
- Để làm gì kia chứ? Vĩnh đang lo thu xếp mọi chuyện. Anh không tin thì cứ gặp anh ấy. Dù sao giữa các anh cũng từng quen biết.
Tài ôm đầu đau khổ, mắt anh chợt vụt sáng lên:
- Không, cái thai đó là con anh. Anh nghĩ như thế vì… chúng ta đã… Thuyết à. Em vẫn nhớ những lần em đến chổ anh…
Tuyết nhoẻn cười một cách trơ tráo:
- Và cả chỗ Vĩnh nữa. Anh Tài! Hãy tha lỗi cho em, bởi vì em biết tình yêu với anh sẽ chẳng mang lại một điều gì sáng sủa cho cả anh và em, nên em đành chọn lựa.Hơn nữa là phụ nữ, em biết rõ điều này hơn anh, nên em có thể khẳng định gịot máu này là của Vĩnh chứ không phải là anh.
- Em tham sang phụ khó nhanh chóng vậy sao Tuyết? Em đã biết gì về Vĩnh mà trao thân cho hắn chứ? Em có biết là Vĩnh sẽ là con rễ ngài tỷ phú Chấn Minh không?
- Chuyện đó anh khỏi phải lo. Em biết nhiều hơn anh mà. Phong lưu, lịch lãm như anh Vĩnh mà kết hôn với Chung Vô Diệm tái thế như bà Thẩm Lan sao? Tóm lại từ nay anh đừng tìm em nữa. Vả lại, Vĩnh rất khó chịu về chuyện này.
Tuyết nói xong thì bỏ đi, bỏ lại Trần Tài với vết thương lòng đang rỉ máu.
- Vĩnh ơi! Anh tính sao đây? Em đã đi khám rồi, bác sĩ bảo em có thai thật. Em sợ quá.
- Ừ.. ừ.. em đùng làm anh cuống lên chứ Tuyết. Mà nè, sao em lại có chứ trong khi Thẩm Lan cũng thế mà đâu có gì đâu?
- Hả, anh nói gì? Tuyết hỏi dồn dập khi nghe những lời lắp bắp của Vĩnh.
Nâng mặt người yêu, Vĩnh ngọt ngào:
- Cho anh xin lỗi đi người đẹp. Em có biết là em đã hốp cả hồn cà xác anh ngay lần đầu tiên gặp mặt không? Đến nỗi anh phải đối đầu, phải thù nghịch với Trần Tài. Nhưng em cũng biết rồi đó, gia đình anh vừa cổ lổ, vuiùa khe khắc. Nếu biết em mang bầu, ông bà cụ không dễ gì nhận đâu, và sẽ cắt hết viện trợ. Lúc đó anh sẽ sống ra sao đây?
Ngọc Tuyết bối rối, thật lòng nàng cũng không biết nên tính cách nào cho được.
- Em đừng có vẻ lo âu buồn phiền nữa. Mọi việc để anh thu xếp, nhưng có điều em không được ghen tuông vô lý. Em có đồng ý không?
Tuyết do dự nhìn người yêu chờ đợi:
- Nghĩa là sao?
- Tạm thời chúng ta bớt liên lạc với nhau, nhất là đùng để Thẳm lan biết mối quan hệ giữa anh và em. Bằng m(o cách anh và Thẳm lan sẽ công khai quan hệ để ông Chấn Minh tin yêu anh. Gia tài đó rồi sẽ thuộc về chúng ta.
- Không em không chịu. Nghĩa là anh sẽ cưới cô ta?
- Em khờ quá. Chỉ là vở kịch, là tấm bình phong thôi. Chỉ tưởng tượng đến gương mặt của cô ta là anh nuốt chẳng nổi rồi. Em xinh đẹp thế này làm sao anh bỏ được.
- Tính sao thì tính, nhưng em nói rồi, nếu anh mà có ý nghĩ ythật sự với cô ta thì anh không yên với em đâu.
- Ai cũng thích, cũng khóai tiên cả, chẳng ai dại gì mà đi thích ma đâu em. Ngay cả bọn trẻ con còn thế huống hồ gì là anh.
Những lời phỉnh nịnh ngọt ngào êm tai của Vĩnh đã thuyết phục được Tuyết và rồi một kế hoạch được lập ra…
Câu chuyện càng về sau càng tình tiết càng li kỳ, Kiều diễm vẫn nghe rõ từng lời Hồng Hạnh mà nhhận ra rằng: cô ta cũng thật sự xúc động và hồi hộp theo câu chuyện.
- Thế sao cậu bảo Kiều Diễm không phải là con?
- Mọi việc lại xảy ra một cách suông sẻ và tốt đẹp hơn cả dự liệu. Cậu chưa kịp tổ chức hôn lễ với Thẳm lan thì cô ta đã phát hiện ra mình bị bịnh ung thư máu ở giai đoạn cuối. Cậu càng thể hiện tình yêu sâu ssác của mình với Thẩm Lan để được sự tin tưởng yêu mến của mọi người. Cậu vươn lên giàu có như ngày nay cũng từ đó.
- Phần Tuyết sau khi sinh xong càng đẹp mặn mà hơn nữa. Cậu cũng lo cho tuyết đầy đủ, nhưng lúc đó gia đình chưa biết gì cả. Sau đó vì muốn nmọi chuyện được suông sẻ, Tuyết phải hạ mình năn nỉ Tr- àn Tài và người bạn gái mới của anh ta chăm sóc đúa con gái hơn một tuổi, để họ về ra mắt gia đình và tổ chức đám cưới. Trần Tài là người vị tha. Hơn nữa, có lẽ tình yêu sâu đậm với Tuyết mà ông đã bỏ qua, không phiền oán giận hờn gì cả. Dù nỗi đau trong ông rất lớn, nhưng ông tâm nguyện chỉ cần Tuyết vui và hạnh phúc. Cho nên cả ba vản như những người bạn tốt. Trần Tài trở thành ba nuôi của bé Kiều Diễm từ đó.
- Tưởng đâu bí mật sẽ nằm mãi nằm yên, không ngờ lúc diễm được ba tuổi, cậu mới phtá hiện ra mình mắc chứng bịnh vô sinh. Lắm lúc cậu rất oán hận khi nhìn đúa bé. Nhất là khi thấy sự quấn quýt của nó bên Tài mỗi khi ông ta tới. Nhưng vì gia tộc, vì dnòg họcậu không thể nói ra cái sự thật đau lòng đó.Dòng họ tuyệt tự sao?
- Và rồi chuyện gì đến phải đến. Trong một lần làm ăn phi pháp, cậu suýt bị hại, phải trốn chuio trốn nhủi, nên Tuyết phải một lần nữa gởi đứa bé cho Tài, và sự thất lạc cũng từ đó.
Quả là một câu chuyện đau lòng. Kiều diễm như khôn gmuốn tin vào những điều tai nghe mắt thấy đó. Cô kinh sợ cái sự thật, và cô càng oán hận sự ra đời của mình trên thế gian này.
- Thưa cô chủ, cô gái ấy đã tỉnh và đòi gặp cô.
Nghe tiếng chị giúp việc gọi bên ngoài, Ý Kỳ rời khung cửa sổ cô đáp nhanh:
- Vâng, chị nói cô ấy cứ nằm nghĩ, tôi xuống liền thôi.
- Dạ.
Hàng mi dài khẽ chớp, Ý Kỳ như cố để đoán ra chuyện gì đã đến với Kiều Diễm mà trông cô ta thảm hại đến thế. Lúc đầu chính Ý Kỳ cũng phải ngờ ngợ không dám khẳng định là cô ta không nữa.
- Chị thấy trong người thế nào rồi?
Ý Kỳ hỏi ngay khi bước vào phòng. Mắt Ý Kỳ hơi tối lại khi thấy cô gái nọ đang dán mắt vào bức ảnh trên tường. Cô gái quay lại cất giọng:
- Chị, tôi thành thật cảm ơn chị vì nhựng chuyện vừa rồi. Xin lỗi, chị có phải là Ý Kỳ không?
- Đúng, còn chị là Kiều diễm?
- Vâng, nhưng chị cứ gọi là Diễm thôi, có lẽ Diễm ít tuổi hơn chị.
- Cũng được.
Đảo mắt một vòng, diễm buột miệng:
- Chị là nghệ sĩ dương cầm à?
- Không. Tôi không thích chơi đàn.
- Hả? chứ bức ảnh biểu diễn này? Kiều Diễm kinh ngạc.
- Đó là Tâm kỳ - chị song sinh với tôi.
- Thế à? Hai người giống nhau như đúc. Trong ảnh mà tôi còn lầm, huống hồ gì gặp bên ngoài, chắc khó mà phân biệt.
Lời nói vô tình của Kiều Diễm chợt như khuấy động lòng Ý Kỳ. Một cái gì nhoi nhói trong tim khiến Ý Kỳ cảm thấy khó thở. Quả là hai chị em cô có một sự giống nhau rất khó mà phân biệt được. Chẳng trách chuyện ngộ nhận ngày xưa. Xem ra thì lỗi đau phải do anh phải không? Ý Kỳ lại lắc đầu để xua đi những ý nghĩ vu vơ đang làm dao động mặt nước phẳng lặng bình yên mà bao năm dài, cô đã cố gắng gượng để làm điều đó.
- Diễm thấy trong người ra sao rồi? Để tôi nói chị bếp pha cho Diễm ly sữa nhé.
- KHỏi chị Kỳ ạ. Một lần nữa cảm ơn chị rất nhiều. Nếu không gặp chị, chẳng biết Diễm thế nào rồi.
Kiều Diễm nói thật nhỏ và thái độ hết sức u buồn. Ý Kỳ rất lấy làm lạ. Cô có biết và gặp diễm mõt, hai lần khi ấy cô đi cùng Vũ Bằng. Dù chỉ thoáng qua nhưng Ý Kỳ vẩn nhận xét được đó là một cô gái ngổ ngáo, model, thậm chí là tuýp người quậy kia mà. Sao giờ đây nhìn Diễm chán chường thảm nảo làm sao. Ý Kỳ lại lóe lên ý nghĩ; có lẽ cô ta gặp rắc rốiu trong vấn đề tinh cảm đó thôi. Mà những việc tình cảm riêng tư thì rất cần phải tế nhị, có lẽ ý kỳ cũng chẳng nên làm cô ta thêm đau lòng.
Trong khi đó, Kiều Diễm cũng chìm trong bao suy nghĩ. Tuy không biết nhiều về ý Kỳ, nhưng có lúc Diễm lại coi Ý kỳ là một địch thủ mà cô phải loại bỏ. May mà Kiều Diễm chưa ra tay, để bây giờ người cứu mạng Diễm lại là chị.
Ý Kỳ kể lại rằng khi thấy hành vi của hai kẻ chạy Suzuki rất khả nghi, còn cô gái thì lang thang thất thuể bước chân như không có chủ định. Đến chứng thấy họ như có vẻ đã ssản sàng eđẻ ra tay, dù chị chẳng biết hai gã đàn ông đó sẽ định làm gì… Theo linh tính và theo bản tính tụ nhiên, Ý Kỳ bắt anh Châu bóp kèn xe in ỏi, rồi thắng sát lại bên cô gái. Chiếc Suzuki cũng vọt mất khi đó. Còn cô gái thì bất ngờ hay lý do gì đó mà cũng té xỉu xuống đường. Nhận ra Kiều Diễm, nên Ý Kỳ đã cùng Châu đua về nhà mình săn sóc.
Giọt nước mắt lăn dài trên má đã nhạt nhòa son phấn. Kiều Diễm mím chặt đôi môi, rồi bỗng ôm choàng Ý Kỳ nức nở:
- Ý Kỳ, chị là người con gái tốt. Chị có tấm lòng nhân hậu. Còn Diễm, Diễm là một con người nhưng tệ hơn cả con thú.
- Kiều Diễm! Hãy bình tĩnh lại, chớ có xúc động. Có phải đã xảy ra chuyện gì với Diễm không? Tôi có thể giúp gì cho diễm. Mà thôi, Diễm cứ nằm ngĩ cho thanh thản. Khi cần về, thì tôi sẽ đua Diễm về. Diễm có muốn nhắn anh Vũ Bằng không?
Đôi mắt Diễm mở to:
- Đừng nhắc đến tên anh ta nữa. Chị Kỳ à, Diễm có một thắc mắc… sao chị biết diễm và anh ta… mà chị lại không ghét Diễm.
- KHờ quá, cớ gi tôi phải ghét diễm. Vũ Bằng chẳng là gì của tôi cả. Đúng ra là bạn lâu năm vậy thôi.
- Thế còn anh Châu và chị?
- KHông. Châu và Hồng hạnh, hai người đó đang có những dự kiến tốt đẹp cho tương lai đó.
- Chị đừng nói việc này cho Hồng Hạnh biết nha. Nhưng biết đâu anh Châu lại nói. Diễm buồn quá, chẳng muốn về nhà.
Thấu hiểu nỗi lòng của cô gái, Ý Kỳ tỏ ra an ủi. Hơn ai hết, Ý Kỳ hiểu rằng khi con người rơi vào nổi đau khổ, họ sẽ tuyệt vọng, họ sẽ cuồng; Làm con gái lúc nào trong tình yêu sao cũng khổ thế. Ý Kỳ cứ cho rằng Diễm đau khổ vì tình yêu. Và theo cách nói đó, có lẽ Vũ Bằng đang bỏ rơi cô ta để đi theo một bóng hồng nào khác cũng nên. Nghĩ đến bằng, thì lại nghĩ đến Gia Phong. Ôi, những câu chuyện tình sao cứ tréo ngoe. Nhớ đến thì lại buồn cười thật. Thật không ngờ sau tiệc sinh nhật chị Loan, thì Châu và Hồng hạnh lại được sợi chỉ hồng xe lối đến bến bờ yêu đương. Vậy mà giữa Ý Kỳ và Gia Phong lại cũng không rút dần khoảng cách. Hình ảnh cô gái My My hôm nào vẫn là bức tường thành, là cái gai dâm vào tim nàng nhức nhối, nàng không bao giờ quên được. Bây giờ bên cạnh nàng, Diễm lại như chú chim vừa bị bắn trọng thưong, cần được chia sẽ. Có lẽ chính trong diễm cũng nghĩ như vậy, nên cô không ngần ngại mà trút nỗi niềm tâm sự của một đứa con ăn năn muộn màng.