Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Robyn Donald
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Dịch giả: Hoàng Yến
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
astano cười toét miệng trong lúc Lexie gật đầu và đưa hai tay lên ôm chặt lấy tai. Anh ta ném cho nàng chiếc tai nghe, vừa đeo lên thì nàng nhận ra chúng không được kết nối với hệ thống liên lạc.
Nàng cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng cảm nhận được có điều bất thường. Rafiq không ưa vị bá tước này; anh sẽ không phái anh ta đến đón nàng.
Nàng đưa mắt nhìn viên phi công đang lái trực thăng. Anh ta mặc bộ đồ bay chuyên dụng có biểu tượng của loài ngựa quý hiếm trên đó. Chỉ con ngựa này là có cánh. Lexie kiềm chế rồi thở khẽ.
Nàng đang quá xúc động. Nói cho cùng, có gì phải sợ đâu nào? Đây là trực thăng của Không lực Moraze, và viên phi công rõ ràng là một quân nhân. Hơn nữa, Felipe chẳng gây nguy hại gì cho nàng cả.
Vậy thì tại sao nàng bất an khi thấy anh ta xuất hiện?
Hai tay nắm chặt trong lòng, nàng nhìn xuống quang cảnh vùng quê, những cánh đồng mía xanh mướt nhường chỗ cho những vách đá lởm chởm. Felipe được mời đi tham quan đàn ngựa nổi tiếng chăng?
Thực vậy, khi họ đến cao nguyên, nàng ngả người về phía trước và phấn chấn khi nhìn thấy một đàn ngựa bên dưới. Dường như chúng không hề cảnh giác; sau khi ngước nhìn rất nhanh lên bầu trời chúng lại tiếp tục cúi xuống gặm cỏ, như thể chúng thường xuyên nhìn thấy chiếc trực thăng bay trên đầu mình vậy. Vì lí do nào đó, nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng khi chiếc trực thăng hướng về phía một dãy các tòa nhà, nàng nhíu mày lúc nó nghiêng mình và hạ cánh xuống mặt đất.
Trông như là một đống đổ nát vậy. Một dạng khu công nghiệp, không lớn lắm – có lẽ là một nhà máy chế biến đường nằm trên trục chạy xuyên qua vùng nông thôn vắng vẻ. Quả thực, khi nhìn xuống, nàng thấy chỗ đó từng có một ngôi nhà, nhưng giờ nó đã bị cháy trụi.
Nàng giật mình tìm kiếm dấu hiệu của người sống quanh đây, nhưng chẳng thấy gì trong đám bụi rậm quanh tòa nhà lát bằng đá. Càng lúc, nàng càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Chuyện gì đang diễn ra?
Chiếc trực thăng hạ cách hơi xóc và cuốn bụi mù mịt. Tiếng động cơ giảm dần, Gastano ra hiệu cho nàng bước xuống.
Lexie đã quyết định. Nàng lắc đầu.
Felipe ngoác miệng cười. Hắn mò tay vào chiếc túi dưới chân lấy ra một khẩu súng ngắn nhỏ màu đen, rồi chĩa thẳng vào người nàng.
Mặt nàng tái mét. Thay vì nói thành lời, âm thanh duy nhất mà nàng có thể tạo ra là tiếng ú ớ hoài nghi, rồi một thứ gì đó giáng mạnh xuống đầu nàng, và trong cơn đau khủng khiếp, nàng ngất xỉu.
Lexie đứng trên sàn nhà bằng đá, miễn cưỡng nhìn thẳng vào thực tế rằng đây không phải là một cơn ác mộng; hai tay và hai chân bị trói chặt, nàng bị dựng đứng vào bức tường của một tòa nhà trông như là nhà máy đường bị bỏ hoàng ở đâu đó tại Moaze. Cố quên đi cú đánh đầu và cảm giác buồn nôn, nàng nhớ lại mọi chuyện để tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra.
Tại sao Felipe lại bắt cóc nàng ra khỏi lâu đài?
Nàng đưa mắt liếc nhanh và nhận ra hình như nàng đang ở một mình, nhưng bản năng không cho phép nàng gắng sức giải thoát cho đôi tay. Thay vào đó, nàng căng tai lắng nghe – một âm thanh nào đó, bất cứ âm thanh nào.
Nhưng âm thanh duy nhất là tiếng tĩnh lặng của miền thôn quê – tiếng chim gọi nhau từ xa vọng lại, và tiếng gió lùa qua những ô cửa sổ trống tuềnh toàng, cùng mùi hương ngào ngạt của hoa và cỏ tươi.
Vài giây sau, nàng cứng đờ người lại. Tiếng thì thầm yếu ớt vọng lại khiến thần kinh vốn đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn. Lexie bất động, cố hết sức kéo bức tường đá vững chắc. Sự cô quạnh và tình trạng xuống cấp của tòa nhà cũng không thể biến nó thành một đống đổ nát hoàn toàn.
Thứ âm thanh yếu ớt, bí ẩn lại vang lên, và một lần nữa nàng cố gắng xác định vị trí nó phát ra. Liệu đó có phải là tiếng động của thiên nhiên, một kiểu cảnh báo rất nguyên thủy trước bản năng sinh tồn không?
Hay nàng đang tự hù dọa mình?
Từ từ, cẩn trong, gần như không dám thở, nàng nhìn ra xung quanh. Không thấy bất cứ thứ gì di chuyển, nhưng nàng biết không chỉ có mình nàng trong tòa nhà tăm tối này. Có rất nhiều chỗ để trốn – đằng sau đống máy móc hỏng hóc dường như là nơi lí tưởng nhất.
Tiếng bước chân từ bên ngoài khiến nàng quay đầu lại. Rafiq, nàng đau đớn nghĩ, rồi tự hỏi làm thế nào mà nàng biết đó là anh. Nếu linh tính của nàng mách bảo đúng, thì anh đang bước vào một cái bẫy. Có chắc anh không đi một mình không? Nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim trong lúc nàng cố nghĩ xem phải làm gì.
Hét lên để cảnh báo ư? Nhưng liệu đó có phải là điều Felipe mong muốn không? Vì hắn đâu có bịt miệng nàng.
Tiếng bước chân dừng lại. Trong đầu nàng lần lượt hiện lên hết giả định này đến giả định khác. Có thể Felipe nghĩ hắn đã đánh nàng đủ mạnh để nàng bất tỉnh lâu hơn.
Theo nàng biết, Refiq sẽ xông vào cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa, ý nghĩ đó khiến nàng ngộp thở. Nhưng chắc chắn – ôi, lạy chúa – có chắc anh không đến đây một mình và không mang theo vũ khí không?
Mặc dù đầu đau như búa bổ, nàng vẫn cố lắng nghe cho rõ hơn.
Và nàng đã nghe thấy – tiếng bước chân rất khẽ từ bên ngoài tòa nhà không có cánh cửa.
Lexie cắn chặt môi. Rafiq hẳn phải biết nàng đang ở đây; nếu không anh sẽ không đến. Nàng không được hét lên.
Nhưng, ôi, thật khó quá…
Nàng bất chợt nhìn thấy thứ gì đó từ từ dịch chuyển. Nín thở, nàng quan sát xung quanh và nhận ra cái bóng đen của Gastano từ phía sau cỗ máy hỏng bước lên để nhìn lối cửa vào được rõ hơn.
Con tim run rẩy của nàng chợt khựng lại khi nàng nhìn thấy hắn vẫn đang cầm khẩu súng lục trên tay. Vậy nghĩa là hắn muốn giết Rafiq.
Quên hết tất cả, nàng há miệng, nhưng tiếng hét của nàng đã bị giọng nói của Gastano chặn lại, giọng nói táo tợn và tự phụ.
"Vậy là anh đã đến, de Courteveille. Tôi biết anh sẽ đến – tên hiệp sĩ đến chết vẫn ngu ngốc".
Trong tích tắc, cái bóng của Rafiq trên ngưỡng cửa cử động mạnh, sau đó hòa lẫn với bóng tối bên trong tòa nhà.
Lexie nhắm mắt lại, cảm giác buồn nôn choán lấy cơ thể nàng. Rõ ràng anh không hề mang theo vũ khí.
Rồi anh cất tiếng nói, giọng anh lạnh lùng, bình thản. "Giờ cô Sinclair đã hoàn thành vai trò làm con mồi, tôi đề nghị anh thả cô ấy ra. Cô ấy không còn cần thiết với anh nữa".
Nở nụ cười hết cỡ, Gastano bước đến bên cạnh Lexie như kẻ chiến thắng. "Tôi không có ý định thả một trong hai người chừng nào anh chưa đồng ý với các điều kiện của tôi. Lại gần chút nữa đi – anh đứng xa quá".
Hắn đang làm chủ tình thế, Lexie nhận ra trong nỗi kinh hoàng.
Và hắn hoàn toàn tự tin rằng hắn nắm giữ con át chủ bài.
Nàng nín thở quan sát Rafiq lặng lẽ tiến về phía họ. Trời quá tối nên nàng không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng qua dáng đi của anh, nàng có thể biết anh đã sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra. Nàng mở miệng định nói cho anh biết rằng Gastono có vũ khí, nhưng lại bị hắn lên tiếng chặn lại.
Hắn đột ngột nói, "Gần thế được rồi".
Rafiq tiến thêm một bước nữa, và Gastano vung khẩu súng lên theo vòng tròn cho đến khi nó chĩa thẳng vào Lexie. Sau đó hắn lại chĩa súng vào Rafiq, và nói qua kẽ răng, "Anh hãy làm theo lời tôi bảo, nếu không sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả. Lùi lại một bước".
Rafiq không dịch chuyển, và Gastano dùng chân đá vào người nàng, "Nếu anh không nghe theo lời tôi, Alexa sẽ chết", hắn nói thản nhiên, "Ồ, không phải lúc này, và không nhanh như thế đâu – cô ấy sẽ chết khi nào tôi muốn. Giống như em gái anh".
Hani? Trong đầu Lexie thoáng hiện lên ảnh của một cô gái tràn đầy sức sống, tươi tắn, gương mặt rạng rỡ và vui vẻ. Em gái của Rafiq? Còn Gastano? Cổ họng nàng nghẹn đắng.
Gastano không rời mắt khỏi đối thủ, và nàng nhận thấy hắn đang dần mất tự tin. "Anh rất thông minh khi hiểu ra tôi đã lên kế hoạch cho Alexa. Nhưng anh đã đánh giá tôi quá thấp".
Gastano phá lên cười chế giễu rồi liếc nhìn Lexie trong giây lát.
"Có lẽ anh nên thận trọng hơn với cảm giác của cô ấy trước khi làm tình". Hắn nhấn mạnh từ cuối cùng một cách hả hê để cố tình sỉ nhục anh. "Phụ nữ thường thất vọng khi họ bị lợi dụng một cách trắng trợn. Nhưng tôi tin chắc cô ấy đã nghi ngờ anh có một lí do không thể nói ra lúc làm tình. Alexa biết cô ấy không xinh đẹp – chứ không giống cô em gái đáng yêu nhưng quá ngây thơ của anh". Và trong lúc Lexie đang kinh hoàng trước thông tin bất ngờ này thì hắn nhếch mép nói nốt câu, "Hơn nữa, anh cũng chẳng hơn gì tôi. Anh đã quyến rũ người con gái tôi sắp lấy làm vợ để trả thù. Anh nhầm rồi – tôi vẫn sẽ lấy cô ấy, cho dù anh hay cô ấy có ngăn cản đi chăng nữa".
Nỗi sợ hãi bao trùm Lexie dần nhường chỗ cho một thực tế khiến nàng lạnh cứng người lại. Nàng nghe thấy rất rõ tiếng tim đập thình thịch, rồi vỡ tan thành trăm nghìn mảnh trong lồng ngực, đâm vào da thịt khiến nàng đau nhói.
Trung tâm của cuộc chiến giữa hai người đàn ông này là những gì Gastano gây ra đối với em gái Rafiq.
Bản thân Lexie chỉ là người qua đường, một con tốt bị hai người đàn ông sử dụng trong cuộc chiến không hề đến nàng. Cuộc tình với Rafiq đêm hôm trước chắn chắn là một động thái đã được tính toán kĩ lưỡng vì anh tưởng nàng là người tình của Gastano.
Nhưng anh đã đến để cứu nàng.
Rafiq đứng sừng sững như đá, hai tay nắm chặt, mắt không rời khỏi gã đàn ông. "Thằng khốn", anh gằn từng tiếng, giọng nói trầm và giận dữ, hay tay nắm chặt đến mức Lexie nhìn thấy rõ gân trắng nổi lên trên các khớp đốt ngón tay trong bóng tối. "Mày sẽ phải xuống địa ngục vì những gì đã gây ra cho Hani".
Gastano thản nhiên nhún vai. "Cô ta đã có rất nhiều lựa chọn", hắn lạnh lùng nói. "Chẳng ai ép cô ta phải lên giường với tôi. Chẳng ai ép cô ta nghiện ma túy hay bán mình để có tiền mua thuốc cả". Lexie cố nén cảm giác bị phản bội. Rafiq đã lên kế hoạch. Và tại Moraze này, anh có lợi thế vì là người bản địa.
Tên bá tước cũng hiểu rõ điều này, vì thế hắn đang ép Rafiq, nhằm đẩy anh vào thế yếu. Nhưng khi liếc nhìn gương mặt của Rafiq, buồn bã và vô cùng tức giận, nàng thấy sốc.
Dường như Gastano sắp thành công.
Mặc dù có thể Gastano giả vờ khinh bỉ Rafiq, nhưng hắn quan sát anh rất kỹ, ngón tay đặt vào cò súng.
Chừng nào hắn chưa bị nao núng, chừng đó Rafiq còn gặp nguy hiểm.
Tim nàng đập nhanh hơn. "Tôi sẽ không lấy anh, ngay cả khi anh là người đàn ông cuối cùng trên cõi đời này. Anh chỉ là một kẻ hèn hạ", nàng khinh bỉ nói.
Gastano vung khẩu súng lên. Vào một lúc nào đó khác, có thể nàng đã phá lên cười trước cái mặt thộn ra vì sốc của hắn, nhưng ngay lúc nòng súng chĩa về phía Rafiq, nàng bất ngờ vung chân đá trúng xương bánh chè của tên bá tước.
Hắn lảo đảo, ngón tay xiết chặt vào cò súng. Theo phản xạ, nàng cúi người xuống, nàng cảm thấy luồng gió từ viên đạn thổi sượt qua má. Mắt nàng nhắm chặt lại, tim đập thình thịch đến mức nàng không còn nghe thấy gì khác.
Một âm thanh nghẹt thở vang lên buộc nàng phải mở mắt ra đúng lúc nàng nhìn thấy Rafiq quật ngã Gastano bằng một cú đòn. Bá tước ngã xuống thành một đống thù lù; Rafiq quỳ một gối xuống để kiểm tra tình trạng của hắn, rồi anh đứng lên, lao vội về phía nàng. Nàng hổn hển trong lúc anh ôm lấy nàng và ấn nàng ngồi xuống phía sau một chiếc máy ép.
"Em có sao không?", anh hỏi, đưa tay vỗ về nàng, khác hẳn với cú đẩy thô bạo lúc trước, nàng im lặng, chằm chằm nhìn anh.
Một loạt đạn vang lên khắp tòa nhà.
"Im nào", Rafiq nói vào tai nàng và dùng thân mình che chở cho nàng trong lúc nàng cố gắng đứng dậy.
Một giọng nói bằng thứ tiếng địa phương vang lên. Rafiq trả lời, anh vẫn ôm lấy nàng trong lúc một người chạy vòng qua phía bên kia bể chứa.
Anh ta trả lời câu hỏi nhanh gọn của Rafiq bằng một từ súc tích.
Rafiq thả lỏng người, anh đỡ nàng dậy trong lúc thốt ra một mệnh lệnh. Người mới đến rút một con dao từ trong người ra và đưa cho Rafiq, anh cắt sợi dây thừng nhỏ buộc chặt cổ tay và mắt cá chân nàng.
Nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho nàng, anh nói, "Giờ em an toàn rồi".
"Em không sao", nàng khẽ nói, vẫn đang sốc trước tình thế thay đổi bất ngờ. Nàng hít một hơi thật sâu trong lúc máu lưu thông trở lại nơi bàn tay và bàn chân.
"Hắn đã lừa anh, để anh nghĩ rằng hắn đã thật sự bất tỉnh". Không để ý đến cơn run rẩy của nàng, anh bắt đầu xoa bóp nơi mắt cá chân, các ngón tay thật mềm mại, uyển chuyển. "Lẽ ra anh phải cẩn trọng hơn. Hắn cầm một con dao và đang định lao về phía chúng ta thì người của anh nổ súng. Một cái chết quá chóng vánh đối với một kẻ khốn nạn như hắn, nhưng dù sao thì cũng là kết cục tất yếu. Nếu không, hắn sẽ phải ra tòa".
Bằng trực giác, Lexie đoán được lí do vì sao anh không muốn như thế - nhiều người sẽ biết chuyện em gái anh bị mất danh dự. Anh cần phải bảo vệ danh tiếng cho cô ấy.
Nàng mở miệng định nói thì anh hỏi, "Hắn có làm em đau không?"
"Trừ việc anh ta đánh vào đầu em, còn thì em không sao", nàng nói bằng giọng khàn khàn.
Anh chửi thề cay độc, rồi hỏi, "Em có bị bất tỉnh không?"
"Có".
"Giờ em có đau đầu không?" Anh rướn người về phía trước, kéo mí mắt nàng lên, rồi nhìn chằm chằm vào con ngươi. "Không sao, đồng tử có vẻ không bị giãn nở, nhưng có thể em bị chấn động. Em cứ ngồi yên đấy".
Nàng nhíu mày nói, "Lúc trước em bị đau đầu, nhưng giờ thì em thấy khá hơn rồi". "Adrenaline", anh nói, rồi đứng lên.
Nàng tuyệt vọng hỏi, "Anh nói đi, ai… làm thế nào mà người đã bắn anh ta vào được đây?"
"Có ba tay bắn tỉa tới đây. Kế hoạch là anh làm hắn tập trung trong lúc họ trườn vào khu vực này, nhưng em đã ra tay. Họ ập vào ngay khi em đưa chân đá hắn – chúng ta đã rất may mắn vì hạ gục được hắn mà không làm ai bị thương".
"Em biết", nàng điếng người, nhăn nhó vì tay và chân lại đau nhói. "Làm thế nào mà anh tới đây nhanh thế?"
Mặt anh nghiêm lại. "Hắn gửi thông điệp đi từ trực thăng. Anh đến trên một chiếc trực thăng khác".
Một người bước vào và nói gì đó. Rafaq lắc đầu rồi nhanh chóng đưa ra một mệnh lệnh, sau đó anh đứng lên.
"Bọn anh sẽ sớm đưa em rời khỏi đây", anh hứa rồi lặng lẽ bước đi.
Nàng mệt mỏi dựa lưng vào tường, hít thật sâu một luồng không khí có mùi ẩm mốc, hòa lẫn trong đó là mùi ngọt lịm của những vụ thu hoạch mía đã qua, mùi cồn thoảng trong cổ họng.
Nàng nhận ra mình đang run rẩy; những cơn rùng mình đang ngấm vào tận xương tủy. Nàng đau đớn nghĩ, cố làm chủ bản thân. Đến lúc Rafiq quay trở lại, nàng sẽ lấy lại được bình tĩnh để kiểm soát tất cả, ngoại trừ hàm răng đang va vào nhau lập cập.
"Đừng cố nói gì hết", anh ra lệnh trong lúc đỡ nàng dậy và đưa nàng tới thẳng chỗ chiếc trực thăng đang chờ sẵn.
Tới bệnh viện, nàng tắm rửa sạch sẽ, rồi khám tổng thể, nàng không bị chấn động, người ta đã tiêm cho nàng một mũi để tránh bị nhiễm trùng nơi vùng da bị trầy xước ở cổ tay và mắt cá chân.
Sáng hôm sau, thức dậy trên giường bệnh, nàng nghi ngờ một loại thuốc an thần nào đó đã iúp nàng có một đêm ngon giấc, không mộng mị khiến nàng vô cùng sảng khoái.
Gần trưa, nàng được đưa trở về lâu đài trên một chiếc limousine có Cari và một vệ sĩ hộ tống.
Hai ngày sau đó, nàng không hề gặp Rafiq. Anh để lại cho nàng một lời nhắn nói rằng vì cái chết của Gastano, nên anh rất bận rộn, và rằng anh không muốn nàng làm gì khác ngoài việc tĩnh dưỡng để nhanh chóng bình phục.
Nỗi đau gặm nhấm tâm hồn, nhưng nàng tự bảo mình rằng nàng cần có thời gian để lại sức – để nàng có thể rời Moraze và Rafiq, để không tự biến mình thành một ả ngốc.
Một buổi sáng, nàng thức dậy thật thư thái, nàng nói với Cari khi chị ta mang khay đựng bữa sáng đến, "Hôm nay tôi sẽ ngồi dậy".
"Vâng, sáng nay bác sĩ sẽ đến để chắc chắn rằng cô đã bình phục". Cari cẩn trọng đặt chiếc khay lên đầu gối Lexie.
Lexie há miệng, sau đó ngậm quay lại. Nàng biết tốt hơn không nên làm trái lời Rafiq. Dù sao đi nữa cũng nên để bác sĩ khẳng định một cách rõ ràng. "Và sau đó, tôi sẽ đứng lên đi lại được như thường".
Thay vì ra ngoài, người hầu gái đứng đó, hai tay nắm chặt ở phía sau. Chị ta khẽ nói, "Nếu tôi biết suy nghĩ một chút, thì tôi đã nhận ra chiếc trực thăng không phải do Tiểu Vương cử đến. Ông ấy không bao giờ cho trực thăng đậu trên sân thượng". Chị ta cắn môi, lo lắng nhìn nét mặt Lexie. "Tôi cứ tưởng như thế là lãng mạn. Tôi thực sự xin lỗi".
"Không sao", Lexie vội đáp. "Chị có biết gì đâu. Đừng lo, Cari. Ngoài cục u này trên đầu, tôi có bị thương đâu, và giờ còn rất khỏe nữa". Nhưng khi còn lại một mình, nàng đặt chiếc khay sang một bên. Nàng cảm thấy bản chất xấu xa của Gastano chỉ như một chiếc lông chim bẩn thỉu vụt qua trước mắt, nhưng chính sự phản bội của Rafiq mới khiến nàng choáng váng.
Nàng hít một hơi thật sâu vì vừa phải chấp nhận thực tế đó, nàng nghiến răng tiếp tục sống. Nếu phải đối mặt với thực tế và vẫn có thể ngẩng cao đầu, nàng sẽ đối mặt.
Mặc dù nàng luôn biết rằng anh không yêu mình, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không tránh khỏi, nàng thấy tổn thương khi biết rằng mọi hành động của anh chỉ là để trả thù. Nàng đúng là một con ngốc, nàng sẽ trân trọng những kỉ niệm ấy trong suốt, nhưng còn Rafiq? Sau khi nàng rời khỏi Moraze, có thể anh sẽ chẳng bao giờ nhớ về nàng nữa.
Hoặc anh chỉ nhớ về nàng với tư cách là một tác nhân tình cờ đã giúp anh trả thù cho cái chết của em gái.
Nàng ăn bữa sáng một cách gượng ép và chịu đựng cuộc kiểm tra sức khỏe, vì đó là cách để khẳng định nàng đã hoàn toàn bình phục. Nàng phải cố hết sức để nở nụ cười và cảm ơn vị bác sĩ. Khi nào trở về New Zealand, nàng có thể tự do bộc lộ tâm trạng thật của mình, nàng buồn bã nghĩ, nhưng cho tới lúc đó nàng vẫn phải kiểm soát được bản thân.
Cuối buổi chiều, Rafiq tới thăm nàng. Sau khi trả lời những câu hỏi thăm sức khỏe của anh, nàng nói một cách kiên quyết, "Giờ em đã sẵn sàng để về nhà. Anh có thể giúp em đặt chỗ ở một hãng lữ hành chất lượng không?"
Anh ngập ngừng, rồi nói, "Có vài điều anh cần giải thích với em". Rất nhanh, trước khi anh kịp nói thêm, nàng bảo, "Không sao đâu. Em hiểu vì sao anh đã làm những việc như vậy. Em gái anh…"
Khuôn mặt kiêu ngạo vẫn không hề động đậy, giọng anh bình thản cắt lời nàng. "Em gái anh chết vì Gastano. Anh nghi ngờ hắn nhắm vào con bé cũng giống như lí do hắn nhắm vào em – vì con bé có thể giúp hắn đặt chân vào thế giới mà hắn khao khát có hơn bất kỳ thứ gì. Ngoài ra, hắn thích làm nhơ bẩn những cô gái thơ ngây".
Cảm thấy nhục nhã, nàng nhìn anh chằm chằm. Anh nói gần như không sai.
Rafiq lạnh lùng hỏi, "Em có biết hắn là tay buôn ma túy không?"
"Không". Nàng sởn gai ốc.
Anh nhìn gương mặt nàng dò xét. "Hắn đã bao giờ rủ em dùng thuốc chưa?"
"Một lần", nàng khẽ nói, kinh sợ đến mức phát ốm. Cuộc đối thoại trong khu nhà đổ nát cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, và nàng phải công nhận Felipe có liên quan gì đó đến việc buôn bán ma túy, nhưng ý nghĩ ấy khiến nàng khiếp đảm. "Em không nghĩ anh ta nghiện, nhưng em đoán anh ta biết cách mua được thứ thuốc ấy. Ngay cả ở New Zealand, người ta cũng rất dễ dàng có được ma túy nếu thực sự muốn. Nhưng em chưa từng nghĩ anh ta buôn chúng".
Rafiq nhăn trán lại. "Em ngồi đi", anh ra lệnh, và khi nàng bướng bỉnh đứng yên, anh bế thốc nàng lên, rồi bên một chiếc ghế.
Trong vòng tay rắn chắc của anh, sức hấp dẫn đầy ma lực lại xâm chiếm cơ thể nàng, nhấn chìm tất cả, chỉ còn lại ham muốn xác thịt và những kí ức về niềm đam mê cháy bỏng. Rafiq đặt nàng vào chiếc ghế, cẩn trọng nhưng không nhẹ nhàng, như thể anh không muốn buông nàng ra.
Niềm hi vọng của nàng chết trong đau khổ. Lẽ ra nàng đã có thể ôm lấy ngực và khóc than trong nỗi tuyệt vọng, nhưng niềm kiêu hãnh đã buộc nàng phải ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định và đôi môi chuyển động. "Anh có tin em không?"
"Tất nhiên là có", anh đáp, thoáng chút ngạc nhiên. "Hạng người như Gastano có khả năng đọc hiểu thấu tâm can người khác – chắc chắn hắn biết rõ rằng em không phải là ứng cử viên sáng giá cho việc nghiện ngập".
"Anh ta là con nghiện ư?"
"Không. Như em đã được nghe trong nhà máy đường cũ" – Anh dừng lại trước khi nói hết câu bằng giọng đều đều, lạnh tanh. "Hắn đã biến em gái anh thành một con nghiện".
"Em rất tiếc". Chỉ nói từng ấy thôi chưa đủ, nhưng đó là những gì Lexie có thể nghĩ ra.
Vẫn bằng cái giọng lạnh lùng và bình thản, anh nói tiếp, "Khi nhận ra gã đàn ông mà con bé tưởng mình yêu say đắm đã quyến rũ và phản bội nó một cách trắng trợn, con bé không thể nào sống trong nỗi đau và sự nhục nhã ấy nên đã quyết định tự tử".
Lexie lại nói, "Em rất tiếc".
"Khi ấy con bé mới mười tám tuổi, học đại học năm thứ nhất".
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ