Số lần đọc/download: 2587 / 52
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Chương 11
G
eorgie gọi một cách nhẹ nhàng... thật êm ái... và bằng tông giọng thân thiện dễ chịu nhất của cô. “Ừm... Rory à? Làm ơn đừng bắn.”
Rory quay ngoắt về phía tường, mái tóc vàng của cô ta phấp phới. “Ai đó?”
“Georgie. York đây. Và người đàn ông cô vừa thấy chạy ngang qua sân nhà cô là Bram. Chồng... ừm... của tôi. Cô chắc cũng không nên bắn anh ấy.”
“Georgie?”
Các ngón chân cô sắp cứng đơ trong đôi Crocs rồi và cô bắt đầu tuột xuống. “Một tay thợ ảnh đã trèo lên cây nhà cô để chụp ảnh chúng tôi. Bram đã đuổi theo hắn.” Cô cố bám chặt lấy mép tường, nhưng cánh tay cô đang trở nên rã rời. “Tôi sắp... phải buông tay. Tôi phải xuống thôi.”
“Tôi nghĩ có một cái cổng ở cuối tường đấy.”
Georgie trèo xuống đất, nhưng trước đó cô đã cào xước thêm cẳng chân còn lại của mình.
“Nó ở đâu đó quanh đây,” Rory nói to từ phía bên kia khi Georgie dò đường dọc tường đá. “Xưởng phim sở hữu ngôi nhà này, tôi sống ở đây chưa lâu, nên tôi chưa thực sự biết rõ nó.”
Georgie tìm ra cái cổng gỗ bị khuất một phần sau bụi cây. “Tôi thấy rồi, nhưng nó bị kẹt.”
“Tôi sẽ đẩy từ bên này.”
Cái cổng ì ạch nhưng cuối cùng cũng mở ra đủ để Georgie lách qua. Rory đứng ở bên kia với khẩu súng nép vào nếp gấp bộ váy ngủ. Bất kể mái tóc vàng dài rối bù, cô trông vẫn lạnh lùng và bình tĩnh, như thể đương đầu với những kẻ xâm nhập ban đêm cũng là một công việc thường ngày vậy. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Georgie nhìn quanh tìm Bram, nhưng chẳng thấy anh đâu. “Tôi rất xin lỗi về việc này. Bram và tôi đang ở trên ban công nhà chúng tôi thì một ánh đèn lóe lên. Một tay thợ ảnh đang núp trên cái cây lớn nhà cô. Bram đã đuổi theo hắn. Chuyện diễn ra quá nhanh.”
“Một tay thợ ảnh đã lẻn vào đất nhà tôi để quan sát nhà cô sao?”
“Có vẻ thế.”
“Cô có muốn tôi gọi cảnh sát không?”
Nếu Georgie là một công dân bình thường, đó chính xác là việc cô sẽ làm, nhưng sự thật lại không phải thế, và cảnh sát không phải một lựa chọn. Rory có cùng một kết luận. “Câu hỏi ngớ ngẩn thật.”
“Tôi cần... tôi nên bảo đảm rằng Bram chưa giết ai hết.” Cô bắt đầu đi theo hướng mà anh đã biến mất. Ngay khi đến bể bơi, cô phát hiện ra anh đang trở về bên mé nhà. Ngoài việc đi hơi khập khiễng và nét mặt như vừa giết người, anh có vẻ không bị thương. “Tên khốn đó đã thoát khỏi tay tôi.”
“Anh có thể tự giết mình bằng việc nhảy từ mái nhà xuống như thế đấy.”
“Tôi cóc quan tâm. Con gián đó đã đi quá giới hạn rồi.” Đúng lúc ấy anh phát hiện thấy Rory đang đi về phía anh, khẩu súng lủng lẳng bên người cô ta như một cái túi Prada. Georgie không thể không ghen tị với cô. Một phụ nữ tỉnh táo như Rory Keene sẽ không bao giờ thức dậy trong một phòng khách sạn Las Vegas mà thấy mình đã kết hôn với kẻ thù lâu năm nhất. Nhưng nói cho cùng một phụ nữ như Rory Keene luôn kiểm soát cuộc đời của cô ta, không phải chiều ngược lại.
Bram cứng đờ người. Rory lờ anh đi. “Ngay sáng mai tôi sẽ gọi công ty an ninh của tôi, Georgie ạ. Rõ ràng là ánh sáng chưa đủ để làm những vị khách không mời nhụt chí.”
Bram chằm chằm nhìn khẩu súng. “Thứ đó có được nạp đạn không?”
“Tất nhiên.”
Georgie ngậm lại lời châm biếm về hiểm họa của việc dùng vũ khí khi đầu óc còn đang lơ mơ ngái ngủ. Dù chỉ là nói đùa thì có vẻ cũng không khôn ngoan lắm khi lôi một phụ nữ mạnh mẽ như thế ra làm chuyện cười, nhất là người đã bị họ đánh thức vào lúc ba giờ sáng.
“Nó trông như một khẩu Glock,” Bram nói.
“Ba mươi mốt li.”
Sự hứng thú của anh với khẩu súng làm Georgie lạnh người nên cô vội xen ngang. “Anh không được có súng đâu. Anh quá nóng máu để sở hữu vũ khí.”
Bram day day dưới cằm cô theo một cách khiến cô ngứa tay muốn tát anh. Anh trao cho cô một nụ hôn nhanh, lạnh lùng hoàn toàn khác biệt so với nụ hôn thân mật mà họ vừa trao nhau mấy phút trước. “Anh không thể quen được với cách em lo lắng cho anh, em yêu ạ,” anh nói. “Làm sao em qua đây được?”
“Có một cái cổng.”
Bram gật đầu. “Anh suýt quên mất. Rõ ràng hai gia đình trước kia ở đây vốn là bạn tốt.”
Georgie băn khoăn vì sao Rory lại ở trong ngôi nhà do xưởng phim thuê mà không ở trong ngôi nhà của chính cô. “Bram đã quên không nói cho tôi biết cô sống ở nhà bên.” Cô trượt tay ra sau lưng anh, một cử chỉ thật thắm thiết, trừ cái nhéo mạnh mà cô trao cho anh để trả đũa cách anh vừa day cằm cô.
Anh nhăn mặt. “Anh nhắc rồi đấy chứ, em yêu. Anh nghĩ là có quá nhiều việc xảy ra đến mức chuyện đó đã lẩn ra khỏi đầu em. Vả lại, đây cũng không hẳn là cách gặp gỡ chào hỏi hàng xóm đâu.”
Đúng là thế. Các điền sản đắt tiền được chia cách bởi những bức tường cao và cổng khóa chặt không giúp tạo ra không khí tiệc tùng đông vui. Trong khu Brentwood nơi cô và Lance từng sống, họ chưa từng gặp ngôi sao nhạc pop những năm chín mươi sống ở ngôi nhà kế bên.
Ánh mắt của Georgie lướt tới khẩu Glock của Rory. “Tốt hơn là chúng tôi nên để cô quay về giường.”
Rory kéo lại quai váy ngủ lên vai. “Tôi ngờ rằng chẳng ai trong chúng ta ngủ được nhiều sau chuyện này.”
“Đúng đấy,” Bram nói. “Sao cô không qua nhà chúng tôi nhỉ? Tôi sẽ đặt một bình cà phê và nướng lại vài chiếc bánh quế của quản gia nhà tôi. Cô sẽ là khách mời chính thức đầu tiên của bọn tôi đấy.”
Georgie trừng mắt nhìn anh. Bây giờ là nửa đêm. Anh mất trí rồi sao?
“Lúc khác đi. Tôi cần đọc vài thứ.” Rory trao cho anh ánh mắt lạnh lẽo nhất, rồi khiến Georgie kinh ngạc khi ôm cô thật nhanh. “Tôi sẽ gọi cho cô ngay khi nói chuyện với công ty an ninh.” Rory quay sang Bram. “Đối xử tốt với cô ấy đấy. Và Georgie, nếu cô cần giúp gì, cứ cho tôi biết.”
Vẻ hóm hỉnh tử tế giả mạo của Bram biến mất. “Nếu cô ấy cần giúp thì tôi sẽ lo liệu.”
“Tôi chắc chắn là anh sẽ làm thế,” Rory đáp lại theo một điệu bộ cho thấy rằng cô không hề tin vào điều đó. Cô bỏ đi, nếp gấp váy ngủ của cô che khuất khẩu súng.
Bram chờ đến khi họ quay về bên kia tường rồi lên tiếng. “Nếu bọn báo lá cải đăng một bức ảnh nào trong số đó, chúng ta sẽ hỏi tội chúng.”
“Chắc chúng sẽ không làm thế đâu,” cô nói. “Không phải ở đây. Nhưng có một thị trường lớn là châu Âu, từ đó ảnh sẽ phát tán trên mạng. Chúng ta sẽ không thể làm được gì trong chuyện đó hết.”
“Chúng ta sẽ kiện.”
“Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc rất lâu trước khi vụ kiện ra tòa.”
“Thế cô có gợi ý gì nào? Chúng ta cứ quên béng toàn bộ chuyện này đi à? Chuyện này không khiến cô khó chịu sao?”
Sự thật là cô bực điên người. “Tôi ghét nó,” cô nói.
Họ im lặng bước qua sân. Đáng lẽ cô không nên buồn bã thế. Ảnh hai người họ sẽ tạo thêm vào tính chân thực cho cuộc hôn nhân giả tạo của cô. Nhưng cô vẫn có cảm giác bị xâm phạm gần bằng cái ngày cánh thợ săn ảnh bắt được cô đang nhìn vào ảnh siêu âm thai nhi. “Tôi về giường đây,” cô nói, khi họ tới ngôi nhà. “Một mình.”
“Chỉ thiệt cho cô thôi.”
Cô đang đi lên bậc thang thì một mẩu ghép thú vị tạo thành hình ảnh con người Bram Shepard ghép vào đúng vị trí. “Rory có liên quan gì đến dự án bộ phim tái hợp của anh phải không? Đó là lý do anh nịnh hót cô ấy ở quán Ivy hai tuần trước. Và cái lời mời đáng xấu hổ với chuyện nướng lại bánh quế...”
“Em yêu à, tôi nịnh hót bất kỳ ai có khả năng trao cho tôi một vai diễn tử tế.”
“Đáng khinh làm sao. Nhưng tôi phải thú nhận là thật mát lòng khi được nhìn anh uốn gối.”
“Tiến lên bằng mọi giá mà,” anh nói nhẹ bẫng.
Không ngủ nổi, Bram ra bể bơi. Cuộc sống đã trở nên quá phức tạp, anh nghĩ thầm khi cởi đồ và lao xuống nước. Anh đã hy vọng cái đám cưới ngớ ngẩn này sẽ khiến mọi thứ êm thấm hơn với anh, nhưng anh đã không tính đến chuyện Rory che chở cho Georgie tới vậy.
Anh ngửa lưng ra và để mình trôi đi. Mỗi lần anh cố tìm lối thoát khỏi cái đường hầm mà anh đã ngã vào, thì lại thêm hố sâu đe dọa chôn vùi anh. Georgie nghĩ tất cả chuyện này là vì tiền. Cô không biết rằng anh còn cần được kính trọng hơn. Mà anh cũng không muốn cô biết. Anh có ý định để cho Georgie tiếp tục xem anh là tên khốn như vốn dĩ. Cuộc đời anh là của chính anh, và anh sẽ không để cô bước vào một phần quan trọng nào trong ấy.
Anh không phải lúc nào cũng là kẻ đơn độc. Lớn lên mà không có một gia đình đúng nghĩa đã khiến anh nhanh chóng tạo ra một gia đình giả tạo từ những tên bạn mà cuối cùng lại đâm sau lưng anh. Anh cứ nghĩ chúng là bạn anh, nhưng chúng chỉ là những kẻ lợi dụng - tiêu tiền của anh, khai thác các mối quan hệ của anh, và cuối cùng thì bẫy anh vào cái cuộn băng sex đáng chết đó. Bài học đắt giá. Tìm kiếm vị trí số một là con đường độc hành.
Georgie không phải một kẻ lợi dụng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn cô đào bới tâm trí anh, đoán ra được anh cần tạo dựng một cuộc sống mới cho chính anh đến thế nào. Cô đã biết anh quá lâu, cô đã thấy quá nhiều, và trò chuyện cùng cô dễ dàng đến mức nguy hiểm. Nhưng anh không thể chịu nổi ý nghĩ cô sẽ chứng kiến cảnh anh thất bại, một khả năng ngày càng lớn dần lên.
Georgie rất hữu dụng trong chuyện đánh bóng danh tiếng của anh và chuyện làm tình. Dù anh muốn mau mau chóng chóng xóa bỏ cái chuyện thời xa xưa ấy đi, nhưng hành vi xấu xí của anh đêm đó trên tàu buộc anh phải trao cho cô khoảng thời gian mà cô cần... rồi sau đó mới quyến rũ cô.
Bốn ngày trôi qua. Đúng lúc Georgie bắt đầu hy vọng rằng các bức ảnh ban công sẽ không bao giờ xuất hiện, chúng lên trang một tờ báo lá cải của Anh. Sau đó, chúng có mặt khắp nơi. Nhưng thay vì tiết lộ cuộc hẹn hò của hai người yêu nhau, những bức ảnh tối mờ mà tay thợ ảnh đã chụp dường như cho thấy Georgie và Bram đang có một trận tranh cãi nảy lửa. Trong bức hình đầu tiên, trông Georgie thật hiếu chiến với hai tay chống nạnh. Bức kế tiếp Georgie đang vùi mặt vào lòng bàn tay, ăn năn với kế hoạch đi tới Haiti quá ích kỷ của mình, nhưng ngay cả người quan sát hờ hững nhất cũng sẽ tin rằng cô đang khóc vì họ cãi cọ. Một bức khác cho thấy Bram đang ôm vai cô. Đó vốn là một cử chỉ an ủi, nhưng hình ảnh tối mờ khiến dáng điệu của anh trông đầy vẻ hăm họa. Bức cuối cùng, bức mờ nhất, chụp nụ hôn riêng tư của họ. Thật không may thay, chẳng thể nói được anh đang hôn cô hay lắc cô nữa.
Mọi chuyện tồi tệ cứ ập đến.
“Tôi không tin lũ khốn đó sẽ thoát được cái chuyện láo toét này.” Bram đấm mạnh vào một con ruồi dám táo tợn đỗ trên bàn cạnh cốc cà phê của anh. Anh đã từng tỏ vẻ hờ hững nhún vai coi thường những tin đồn tiêu cực, nhưng giờ anh khát máu - của tay thợ ảnh và tất cả những ai đã in những bức ảnh đó, từ tờ báo gốc cho tới những trang mạng tán nhảm. “Nếu tôi mà tóm được thằng nào…”
“Đừng bận tâm tôi tôi nếu anh tính dùng bạo lực nhé,” cô nói. “Lần này tôi ở phe anh.”
Họ đang ngồi bên ngoài quán cà phê Urth ở Melrose nhấm nháp cà phê hữu cơ. Bảy ngày đã trôi qua kể từ hôm các bức ảnh xuất hiện. Đám thợ ảnh và những người dòm ngó dàn hàng khắp vỉa hè, khách khứa trong quán cà phê cũng công khai nhìn chằm chằm cặp đôi mới cưới nổi tiếng nhất thành phố.
Tất cả mọi thứ cô từng hy vọng đạt được với cuộc hôn nhân này đều đang phản thùng. Tất cả bạn bè cô đều đã gọi điện, trừ Meg hiện vẫn đang mất tăm mất tích. Cô đã phải cản April và Sasha bay về L.A. Còn với bố cô... Ông đã phóng qua nhà và dọa giết Bram. Cô vẫn không chắc ông chịu tin phần trách nhiệm của cô trong những gì đã thực sự xảy ra, và ông chỉ càng phản đối dữ dội cuộc hôn nhân của họ. Nắm quyền kiểm soát cuộc đời mình với cô thật quá khó khăn. Sự tự tin của cô lung lay hơn bao giờ hết.
“Cô sẽ cười với tôi chứ, vì Chúa?” Quai hàm siết chặt khiến nụ cười của chính anh trở nên đáng ngờ, nhưng cô đóng vai người lính tận tâm và cúi người tới trước để hôn khóe miệng mím chặt của anh.
Không có thêm nụ hôn riêng tư nào nữa kể từ cái đêm trên ban công cách đây mười một ngày, mặc dù cô đã nghĩ về nụ hôn ấy nhiều hơn cô muốn. Cô có thể ghét bản tính con người Bram, nhưng rõ ràng cơ thể anh là một vấn đề khác, bởi vì niềm vui duy nhất mà cô cố gợi lên được suốt cả tuần này chính là nhìn anh đi loanh quanh mà không mặc áo, hay kể cả là có mặc áo, như bây giờ.
“Và đây là một cuộc hẹn, chết tiệt. Cuộc hẹn thứ năm của chúng ta tuần này.”
“Vớ vẩn,” cô nói, vẫn cười. “Đây là công việc, kiểm soát thiệt hại như tất cả những buổi khác. Tôi đã bảo anh là chừng nào cả hai chúng ta đều vui vẻ mới được tính là hẹn hò, và phòng trường hợp anh không nhận thấy, lúc này chúng ta thật khốn khổ.”
Anh nghiến răng. “Có lẽ cô có thể cố gắng hơn chút nữa.”
Cô nhúng chiếc bánh quy thứ hai của mình vào cốc cà phê và nhấm nháp từ tốn. Ít ra thì cô cũng tăng được vài cân, nhưng đó chỉ là chút đền bù nhỏ nhoi cho việc bị mắc kẹt trong một tình huống khó chịu với đám báo chí bám rịt lấy họ... và với một người đàn ông đầy nam tính.
Anh đặt cốc xuống. “Người đời luôn nghĩ ảnh không biết nói dối.”
“Thế mà có đấy.”
Hàng loạt bài báo với các nhan đề:
Hôn Nhân Kết Thúc! Đoạn Kết Kế Tiếp
Trái Tim Georgie Lại Tan Vỡ
Kết Cuộc Của Georgie! Đi Cai Nghiện!
Thậm chí cả băng sex cũ của Bram cũng xuất hiện trở lại.
Họ đang cố cải thiện tình thế bằng cách tới tất cả các điểm nóng hằng ngày của đám thợ săn ảnh. Họ mua bánh ngọt ở hiệu City Bakery ở Brentwood, ăn trưa ở Chateau, thăm quán Ivy một lần nữa, rồi cả Nobu, Polo Lounge, và Mr. Chow. Họ dành hai đêm dạo qua các câu lạc bộ, khiến cho Georgie cảm thấy mình già nua và càng tuyệt vọng hơn. Hôm nay, họ sẽ đi mua sắm trong cửa hiệu Armani ở Robertson, Fred Segal ở Melrose, rồi ghé qua một cửa hàng thời thượng nơi họ sẽ mua một bộ áo phông đôi đáng ghét mà họ sẽ không mặc ở đâu hết ngoài chốn công cộng.
Họ chỉ có thể mạo hiểm ra ngoài một mình vài lần. Bram lẻn đi tới vài cuộc họp bí hiểm. Cô tham dự vài buổi học nhảy, đi leo núi buổi sáng, và gửi một tấm séc nặc danh đáng giá cho chương trình cứu trợ thức ăn cho dân nghèo Haiti. Tuy nhiên thường thì họ vẫn phải dính lấy nhau. Theo gợi ý của anh, cô dùng đến chiêu ưa thích của những ngôi sao thèm khát sự chú ý là thay đổi quần áo vài lần một ngày, vì một bộ quần áo mới đồng nghĩa với việc các báo lá cải sẽ mua một bức ảnh mới. Sau khi dành cả năm vừa qua cố tránh khỏi con mắt công chúng, cô không thể bỏ lỡ sự trớ trêu này.
Khách trong quán cà phê nãy giờ đều hài lòng với việc ngồi yên để ngắm họ, nhưng lúc này một anh chàng có chòm râu dê lởm chởm và đeo một chiếc đồng hồ Rolex giả đang bước đến bàn họ. “Tôi có thể xin chữ ký anh chị không?”
Cô không ngại ký cho những người hâm mộ thật sự, nhưng có gì đó mách bảo cô rằng chữ ký này sẽ bị đem bán trên eBay ngay cuối ngày hôm nay.
“Chỉ chữ ký của chị là được rồi,” cậu ta nói, xác nhận nghi ngờ của cô khi cô nhận lấy bút và một mẩu giấy trắng tinh mà cậu ta đưa cho cô.
“Hãy để tôi ghi tên cậu,” cô nói.
“Chị không phải làm thế đâu.”
“Phải ghi chứ.”
Ghi tên người nhận vào chữ ký sẽ làm chữ ký giảm giá trị, và cái miệng thảm hại của cậu ta sưng sỉa lên khi nhận thấy đã bị cô lật tẩy. Cậu ta lầm bầm cái tên Harry. Cô ký, “Gửi tới Harry, với tất cả tình yêu của tôi”. Ở dòng kế tiếp, cô cố tình viết sai họ của cô, thêm một chữ e vào chữ York, để chữ ký trông giả mạo. Bram, trong lúc ấy, nguệch ngoạc “Miley Cyrus” lên tờ giấy kia.
Tên nhóc vo tròn cả hai chữ ký và hằm hằm bỏ đi. “Cảm ơn chẳng vì gì cả.”
Bram ngồi lún xuống ghế và lầm bầm, “Cuộc sống thế này là kiểu quái gì đây?”
“Ngay lúc này thì nó là cuộc sống của chúng ta, và chúng ta cần phải làm cho nó tươi đẹp nhất có thể.”
“Ban ơn cho tôi bằng cách hát nhạc phim Annie cho tôi nghe đi.”
“Anh là một người rất tiêu cực.” Cô chứng thực quan điểm của mình bằng cách ngân nga đoạn điệp khúc của bài “Tomorrow”.
“Đủ rồi.” Anh bật dậy. “Ra khỏi đây thôi.”
Họ bắt đầu đi dọc vỉa hè, tay họ lồng vào nhau, mái tóc màu vàng đồng của anh rực lên trong nắng, mái tóc của cô thì đang rất cần được cắt tỉa, và đám thợ săn ảnh bám sát phía sau. Chuyến đi kéo dài một lúc. “Cô có phải dừng lại nói chuyện với mọi đứa bé mà cô gặp không?” Bram gầm ghè.
“Chiến dịch ảnh hữu hiệu đấy chứ.” Cô không tiết lộ mình thích được nói chuyện với trẻ con biết bao nhiêu. “Và anh là ai mà dám phàn nàn chứ? Bao nhiêu lần tôi phải đứng chờ trong lúc anh tán tỉnh phụ nữ khác rồi?”
“Bà vừa gặp ít nhất phải sáu mươi rồi.”
Bà ta có một nốt ruồi lớn trên mặt và trang điểm xấu òm, nhưng Bram đã tán thưởng đôi khuyên tai và thậm chí còn nhìn bà ta đắm đuối. Cô đã nhận thấy anh làm thế rất nhiều lần, bỏ qua các nữ hoàng sắc đẹp và trò chuyện với những người chị em giản dị hơn của họ. Trong vài giây, anh làm họ cảm thấy họ thật xinh đẹp.
Cô ghét những khi anh làm chuyện tử tế.
Nhưng bản tính xấu xa thường trực của anh lại khiến cô nhẹ nhõm, thế nên khi cô thấy một cửa hàng hoa xinh xắn, cô kéo anh vào trong. Không gian bên trong ngát hương, hoa được sắp xếp rất đẹp mắt, và người bán hàng đã để họ lại với nhau. Georgie từ từ xem xét các bó hoa và cuối cùng chọn một bó pha trộn giữa diên vĩ, hoa hồng và hoa ly. “Anh trả.”
“Tôi vẫn luôn là một người hào phóng mà.”
“Anh sẽ gửi hóa đơn cho tôi, phải không?”
“Đáng buồn, nhưng là sự thật.”
Trước khi họ tới được quầy thu ngân, di động của anh reo lên. Anh liếc nhìn màn hình rồi gập điện thoại vào mà không trả lời. Cô nhận thấy anh rất hay nói chuyện điện thoại, nhưng hiếm khi nói ở chỗ cô nghe lỏm được. Cô giơ tay ra trước khi anh kịp nhét di động vào túi. “Đưa nó cho tôi mượn, được chứ? Tôi cần gọi một cuộc mà lại bỏ quên di động ở nhà rồi.”
Anh đưa nó cho cô, nhưng thay vì ấn số, cô gõ nhẹ lên màn hình tới mục những cuộc gọi gần đây nhất. “Caitlin Carter. Giờ thì tôi biết tên họ người tình của anh rồi.”
Anh giật điện thoại lại. “Đừng có tọc mạch nữa. Và cô ta không phải người tình của tôi.”
“Vậy sao anh không nói chuyện với cô ta trước mặt tôi?”
“Bởi vì tôi không muốn.” Anh cầm bó hoa đi đến quầy tính tiền. Khi anh dừng lại gần một khay trồng đầy những bông hoa lòe xòe màu tùng lam, cô choáng ngợp trước sự đối lập giữa vẻ nam tính tự tin của anh với những bông hoa yểu điệu ấy. Một lần nữa, cô lại cảm thấy cái cảm giác khuấy động nhục dục rất phân tâm đó. Sáng nay cô thậm chí còn tìm cớ tập thể dục với anh chỉ để được ngắm màn trình diễn của anh.
Chuyện đó nghe thật thảm hại, nhưng dễ hiểu. Cô thậm chí còn hơi tự hào về bản thân. Bất chấp những hỗn loạn hiện thời do các bức ảnh khuấy lên, cô vẫn đang trải nghiệm dục vọng ở mức độ bản năng nhất, không hề có dù chỉ một phần tình cảm. Về cơ bản, cô đã biến thành đàn ông.
Bram đưa hoa cho cô mang ra khỏi cửa hàng. Lúc nãy họ đã khá may mắn khi tìm được một chỗ đậu xe hiếm hoi gần đó, nhưng họ vẫn phải vượt qua đám đông thợ săn ảnh ồn ào đang bám lấy vỉa hè trước mặt.
“Bram! Georgie! Đằng này!”
“Hai người đã giảng hòa rồi à?”
“Hoa làm lành hả Bram?”
“Georgie! Đây mà!”
Bram kéo cô sát vào anh. “Lùi lại, các anh. Cho chúng tôi ít chỗ trống chứ.”
“Georgie, tôi nghe nói cô đã gặp luật sư.”
Bram hất mạnh tay thợ săn ảnh đến quá gần. “Tôi đã bảo tránh ra!”
Bất ngờ Mel Duffy hiện ra giữa đám đông và giơ máy ảnh của hắn hướng về phía họ. “Này, Georgie. Có bình luận nào về vụ sẩy thai của Jade Gentry không?”
Ống kính của anh ta chớp liên tục.
Georgie cảm thấy buồn nôn. Lòng ghen tị của cô bằng cách nào đó đã đầu độc cái bào thai nhỏ bé đó. Duffy đã bảo họ rằng vụ sẩy thai xảy ra ở Thái Lan gần hai tuần trước, chỉ vài ngày sau đám cưới ở Vegas của cô, khi Lance và Jade sắp sửa hợp tác với một phái đoàn Liên Hợp Quốc. Chuyên gia công chúng của họ vừa thông báo tin đó, nói rằng hai người họ vô cùng suy sụp nhưng các bác sĩ đã trấn an họ rằng không có lý gì mà họ lại không thể có những đứa con khác. Tất cả tin nhắn thoại mà Lance đã để lại cho cô...
Bram không nói gì cho tới khi họ gần về đến nhà. Khi đó anh tắt đài đi và nhìn sang cô. “Bảo tôi rằng cô không để chuyện này làm buồn lòng đi.”
Loại phụ nữ nào lại phẫn nộ với một đứa bé chưa sinh vô tội chứ? Cảm giác tội lỗi khiến cô thấy muốn nôn. “Tôi sao? Tất nhiên là không. Chuyện đáng buồn, chỉ thế thôi. Tất nhiên là tôi thấy tiếc cho họ.”
Vẻ thấu hiểu của anh khiến cô ngoảnh mặt đi. Cô cần một gã trai bao, chứ không phải một bác sĩ tâm lý. Cô chỉnh lại kính râm của mình. “Chẳng ai lại muốn một chuyện như thế xảy ra. Có lẽ tôi ước mình đã không phẫn nộ đến thế khi nghe tin cô ta có mang. Cũng tự nhiên thôi.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô cả.”
“Tôi biết thế.”
“Não cô biết thế, nhưng những phần còn lại trong cô thì cứ rối tung beng lên trước bất cứ chuyện liên quan đến tên Thảm Hại.”
Sự tự chủ của cô tan biến. “Anh ta vừa mất con! Một đứa con tôi đã không muốn nhìn thấy được sinh ra.”
“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay cô đã quyết định mình phải chịu tránh nhiệm vì một lý do nào đó. Cứng rắn lên, Georgie.”
“Anh nghĩ tôi không cứng rắn sao? Tôi đang sống sót được trong cuộc hôn nhân này, không phải sao?”
“Đây không phải một cuộc hôn nhân. Đây là một trận cờ.”
Anh nói đúng, và cô phát ốm vì toàn bộ chuyện này. Họ lái nốt quãng đường còn lại về nhà trong im lặng, nhưng sau khi đỗ xe vào ga ra, anh không đi ra ngay lập tức. Thay vì vậy, anh ngồi đó, kéo kính râm của anh ra nghịch gọng kính. “Caitlin là con gái Sarah Carter.”
“Tiểu thuyết gia à?” Cô thả tay nắm cửa ra. “Bà ấy đã chết cách đây ba năm.”
“Tôi có nhớ.” Xét theo quá khứ của Bram, cô chắc chắn Caitlin là một cô nàng rỗng tuếch, nhưng có lẽ không phải thế đâu khi mà cô ta có mẹ là một tác giả cỡ Sarah Carter. Carter đã viết một số tác phẩm kinh dị, chẳng có quyển nào thành công. Vài năm sau khi bà mất, một nhà in nhỏ đã phát hành Ngôi nhà cây, một tác phẩm chưa được xuất bản trước đây. Cuốn tiểu thuyết dần dần đã khiến công chúng mê mẩn và trở thành con cưng của các câu lạc bộ sách. Giống như tất cả những người khác, Georgie rất thích nó.
“Caitlin và tôi đang hẹn hò vào thời điểm quyển sách mới phát hành,” Bram nói. “Trước khi nó lọt vào danh sách bán chạy nhất. Cô ta có nói rằng thứ cuối cùng mẹ cô ta viết trước khi mất là một kịch bản phim cho Ngôi nhà cây, và cô ta đã để tôi đọc nó.”
“Sarah Carter tự mình chuyển quyển sách thành kịch bản phim sao?”
“Một kịch bản vô cùng tuyệt. Tôi đã mua quyền chuyển thể nó hai tiếng sau khi tôi đọc xong.”
Georgie gần như nghẹt thở. “Anh giữ quyền chuyển thể Ngôi nhà cây sao? Anh ư?”
“Tôi đã say và không nghĩ đến những gì tôi sắp vướng vào.” Anh bước ra khỏi xe, trông anh vẫn lộng lẫy và vô giá trị như thường lệ.
Cô đi nhanh qua ga ra theo anh. “Chờ đã. Anh đang bảo tôi anh mua quyền chuyển thể nó trước khi quyển sách trở thành sách bán chạy sao?”
Anh đi vào trong nhà. “Tôi đã say và may mắn.”
“Hẳn rồi. Mà may mắn đến thế nào?”
“Rất may. Caitlin có thể bán quyền chuyển thể kịch bản đó với giá gấp hai mươi lần số tôi đã trả cho cô ta, một điều mà cô ta không ngừng nhắc nhở tôi.”
Georgie ấn lòng bàn tay vào ngực. “Cho tôi một phút nào. Tôi không biết thứ gì khiến tôi khó hình dung hơn. Anh làm một nhà sản xuất hay chuyện anh đã thực sự đọc hết cả một kịch bản từ đầu tới cuối.”
Anh đi vào bếp. “Tôi đã trưởng thành hơn thời Skip và Scooter của chúng ta.”
“Đấy là ý kiến của anh.”
“Tôi đã hầu như không phải tra một từ khó nhằn nào.” Cô không mong anh nói gì thêm nên rất ngạc nhiên khi anh tiếp tục. “Không may là, tôi đang gặp ít rắc rối tìm đầu tư cho nó.”
Cô ngừng lại. “Anh đang thực sự cố thực hiện dự án đó à?”
“Chẳng còn gì hay ho hơn mà làm.”
Điều đó giải thích hết những cuộc gọi bí ẩn, nhưng không giải thích tại sao Bram phải xem chuyện này là một bí mật lớn đến thế. Anh ném chìa khóa xe lên quầy bếp. “Tin xấu là quyền chuyển thể của tôi hết hạn trong chưa đầy ba tuần nữa, và nếu đến lúc đó tôi không thể có ngân sách, Caitlin sẽ có lại quyền bán kịch bản.”
“Và giàu hơn một cách đáng kể.”
“Cô ta cóc thèm quan tâm đến thứ gì ngoài tiền. Cô ta ghét mẹ mình. Cô ta sẽ bán Ngôi nhà cây cho cả xưởng phim hoạt hình miễn là họ đưa ra lời đề nghị tốt nhất.”
Georgie chưa bao giờ mua quyền chuyển thể một quyển sách hay kịch bản, nhưng cô biết quy trình hoạt động. Người giữ quyền chuyển thể - trong trường hợp này là Bram - chỉ có một khoảng thời gian nhất định để kiếm nguồn tài trợ vững chắc cho dự án của mình trước khi quyền chuyển thể của anh ta hết hạn và quyền ấy quay lại với người chủ sở hữu ban đầu. Vì tất cả những gì anh còn lại khi việc đó xảy ra sẽ chỉ là một cái hố lớn trong tài khoản ngân hàng, thái độ nịnh bợ của anh với Rory Keene cuối cùng cũng trở nên dễ hiểu.
“Anh sắp kiếm được ai đó nhận Ngôi nhà cây chưa?” cô hỏi, dù cô đã có câu trả lời sơ bộ rồi.
Anh lấy một chai nước từ tủ lạnh. “Sắp rồi. Hank Peters rất thích kịch bản và ông ta cũng có hứng thú làm đạo diễn, nên việc đó thu hút rất nhiều sự chú ý. Nếu tuyển chọn đúng diễn viên, chúng ta có thể làm phim với ít vốn, thêm một điểm cộng nữa.”
Peters là một đạo diễn tuyệt vời, nhưng Georgie không hình dung nổi cảnh ông ta sẵn sàng làm việc với Bram Shepard lông bông. “Hank có hứng thú hay đã cam kết rồi?”
“Có hứng thú cam kết. Và tôi sẽ được chọn nam chính đóng vai Danny Grimes. Đó là một phần của thỏa thuận.”
Grimes là một nhân vật đa chiều hiếm có, và cô không ngạc nhiên khi có nhiều nam diễn viên sẽ thấy hứng thú. “Anh có ai thế?”
Anh vặn nắp chai. “Cô nghĩ ai nào?”
Cô chằm chằm nhìn anh, rồi rên lên. “Ôi, không... Không phải chứ.”
“Một vài bài học diễn xuất là được... tôi sẽ có thể xử lý vai diễn đó.”
“Anh không thể đóng một vai như thế. Grimes là một nhân vật phức tạp. Anh ta đầy mâu thuẫn, giằng xé... Anh sẽ bị nhạo báng khắp nơi mất. Chẳng trách gì anh không kiếm được vốn.”
“Cảm ơn phiếu tin tưởng của cô nhé.” Anh hớp một ngụm nước.
“Anh đã thực sự nghĩ thông chưa đấy? Những nhà sản xuất thành công cần một danh tiếng nào đó khác chứ không phải cái tiếng lông bông. Và cái cách anh khăng khăng đòi đóng vai chính... Không thông minh đâu.”
“Tôi có thể làm được việc ấy.”
Sự dữ dội của anh khiến cô dao động. Bram mà cô biết chỉ quan tâm đến khoái lạc. Cô cân nhắc đến khả năng cô không hiểu anh rõ như cô nghĩ, và đó không phải chỉ vì sự hứng thú của anh với Ngôi nhà cây... Cô chưa hề thấy một dấu hiệu nghiện ma túy nào, và anh thường dành nhiều giờ liền mỗi ngày trong văn phòng. Anh thậm chí đã thoát khỏi lũ bạn cũ tai tiếng, một điều thật kỳ quặc đối với một người luôn ghét phải ở một mình. Rượu và vẻ kiêu căng vô lối dường như là hai thói xấu còn sót lại của anh.
“Tôi đi bơi đây.” Anh đi khuất về hướng bể bơi.
Cô về phòng để thay sang quần soóc và áo ba lỗ. Nếu kịch bản kia hay như anh nói thì hẳn là tất cả mọi người trong thành phố này đều đang đợi quyền chuyển thể của anh hết hạn để bản thân họ có thể vồ lấy dự án này. Vai chính sẽ đến với anh chàng Nổi Bật Của Tháng thay vì nam diễn viên có kinh nghiệm tốt nhất để xử lý vai ấy, mà trong trường hợp nào đi nữa thì cũng sẽ không phải Bram. Anh đã xử lý Skip Scofield một cách xuất sắc, nhưng anh không có kỹ năng hay chiều sâu để giải quyết một vai nào phức tạp hơn về mặt cảm xúc, chứng cứ là những vai diễn nhẹ ký mà anh đảm nhận từ bấy đến giờ.
Khi cô xỏ chân vào đôi xăng đan dễ chịu nhất của mình, đầu cô chợt ngẩng phắt lên. “Đồ đểu!”
Cô phóng xuống gác và băng qua hiên tới bể bơi, nơi anh đang rẽ nước. “Đồ khốn nhà anh! Chẳng có bộ phim tái hợp Skip và Scooter nào hết! Đó chỉ là một kịch bản ảo anh dựng lên để che giấu những việc anh thực sự đang làm mà thôi.”
“Tôi đã bảo cô là chẳng có bộ phim tái hợp nào mà.” Anh lặn xuống.
“Nhưng anh đã làm tôi nghĩ là có,” cô nói ngay lúc anh nổi trở lên. “Cái cuộc hôn nhân giả mạo ngu ngốc này... Tiền của tôi chỉ là một phần thưởng thêm thôi phải không? Ngôi nhà cây là lý do thực sự khiến anh đồng ý hợp tác. Anh không thể gánh nổi việc là người đàn ông thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn làm tan vỡ trái tim của Georgie York đáng mến. Không đâu khi mà anh cần những người có quyền lực tin rằng anh đã trở thành một công dân gương mẫu để họ nghiêm túc xem xét anh.”
“Cô có gì không thích điều đó à?”
“Tôi không thích bị lừa phỉnh,” cô nói.
“Cô đang đối mặt với tôi đấy. Cô đã trông chờ gì chứ?”
Cô hầm hầm đi trên thành bể bơi khi anh bơi về hướng thác nước. “Nếu mọi người tin rằng sự đứng đắn của tôi có ảnh hưởng đến anh thì anh đã phải tiến một bước dài trong việc tăng cơ hội đưa bộ phim của anh vào sản xuất rồi chứ, sao giờ anh vẫn chưa làm được?”
“Cô không nên gọi cam kết thiêng liêng của cuộc sống hôn nhân cao quý là ‘ngu ngốc’.”
“Cam kết thiêng liêng nào? Lý do duy nhất mà mãi anh mới chịu nói cho tôi biết sự thật là vì anh muốn ngủ với tôi.”
“Tôi là đàn ông, thế thì đã sao nào.”
“Đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Suốt cả quãng đời còn lại của anh.” Cô hầm hầm bỏ đi.
“Với tôi thì ổn thôi,” anh nói với theo cô. “Trừ phi cô định nói những từ hư hỏng, không thì tôi không thích một phụ nữ nói quá nhiều trên giường đâu.”
Chiếc điện thoại anh để cạnh thành bể bơi reo lên. Anh bơi tới thành bể cầm lấy nó. Cô dừng lại để nghe lỏm.
“Scott... Chuyện diễn ra thế nào? Ừ, thật là điên...” Anh chuyển điện thoại sang tai bên kia và trèo lên thang bể bơi. “Tôi không muốn nói quá nhiều trên điện thoại, nhưng tôi có vài thứ mà tôi biết anh sẽ có hứng thú. Chiều mai gặp nhau ở Mandarin để uống một chầu rồi chúng ta sẽ nói chuyện về nó nhé.” Anh cau mày. “Sáng thứ Sáu à? Được rồi, tôi sẽ chuyển vài buổi hẹn vậy. Này, tôi phải chào anh thôi. Tôi muộn họp mất rồi.”
Anh đóng điện thoại lại rồi với lấy một cái khăn tắm. Cô gõ ngón chân. “Muộn họp à?”
“Đây là L.A. Hãy luôn là người dập điện thoại trước.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó. Và anh sẽ không nhận được một xu nào nữa từ tôi đâu.”
Thay vì quay vào nhà, cô lao đến văn phòng anh. Ý nghĩ Bram sẵn sàng làm một công việc gì đó làm cô bối rối. Nhưng ít nhất chuyện anh tiết lộ kịch bản Ngôi nhà cây cũng cho cô điều gì đó để suy nghĩ hơn là cái vai thiếu thực tế mà cô đã đóng trong chuyện Lance mất con.
Cô xé toạc hộp kịch bản những tưởng đang đựng kịch bản Skip và Scooter tái hợp và dốc ra một xấp tạp chí khiêu dâm gọn gàng với một tờ giấy nhớ màu xanh da trời bên trên.
ĐỒ THẬT TỐT HƠN NHIỀU.
Khi Bram đi lên phòng tập, anh tự hỏi chút yếu đuối ngu ngốc nào đã khiến anh kể cho Georgie về Ngôi nhà cây. Nhưng trông cô thật đáng thương khi nghe tin về đứa con của Lance và Jade - cái cảm giác phải có trách nhiệm quá đáng lại bật ra - và chẳng hiểu sao anh đã để sự thật trôi ra để rồi ngay lập tức thấy hối hận. Thất bại đang lơ lửng trên đầu anh như một đám mây hình nấm. Với tỷ lệ thất bại chồng chất quá cao chống lại anh, càng ít người biết Ngôi nhà cây có ý nghĩa đến thế nào với anh càng tốt. Điều đó đặc biệt áp dụng cho Georgie, người đang sốt ruột chờ thấy anh thất bại.
Anh không thèm thay chiếc quần đùi ướt đẫm ra mà đi thẳng tới phòng tập. Một xà tập ba lê đã xuất hiện cách đây vài ngày. Thêm một sự xâm lăng vào không gian riêng tư của anh. Anh sẽ làm gì với đời mình nếu Ngôi nhà cây tuột khỏi tay anh đây? Quay lại với các vai khách mời đóng những tay ăn chơi nhạt nhẽo sao? Ý nghĩ ấy làm dạ dày anh nhộn nhạo.
Anh đặt một CD của Usher vào cỗ máy hình elip rồi nhìn nó đầy chán ghét. Anh muốn ra ngoài, tự do chạy hàng dặm liền trên đồi như anh thường làm, nhưng vì chuyện bất hạnh ở Vegas mà giờ anh kẹt cứng.
Ít nhất anh cũng có phòng tập cho riêng mình. Nhìn Georgie tập hết bài duỗi cơ của cô đã trở thành cực hình. Cô buộc tóc lên trước khi luyện tập, nên ngay cả gáy cô cũng trở thành một vùng gợi dục. Rồi lại còn đôi chân dài quyến rũ ấy duỗi ra nữa chứ. Điều đó nói lên một điều là việc làm tình với Annie mồ côi bé bỏng đã vươn lên hàng đầu trong danh sách ham muốn của đời anh.
Nhưng anh không dễ dàng gạt bỏ cô như cô gạt bỏ chính mình. Cô có một sự quyến rũ tình dục vô thức đánh bại tất cả những bộ ngực to bự và vẻ làm bộ làm tịch. Sẽ chẳng có ai chộp được Georgie để lộ cơ thể ngon lành của cô ở chỗ công cộng hết.
Còn ở chốn riêng tư... Một điều anh đang ngày càng quyết tâm thay đổi. Cô có thể ghét bụng dạ anh, nhưng cô rõ ràng là có thích những thứ gắn liền với nó. Georgie vẫn chưa biết điều này, nhưng những ngày cô héo hon vì tên Thảm Hại sắp đến hồi kết rồi.
Ai nói anh chỉ quan tâm đến bản thân nào? Giải phóng Georgie York đã trở thành bổn phận công dân của anh.