Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 11
D
ến tuần lễ đầu tháng Sáu, vào ngày bế giảng năm học, Fernanda bận công việc lút đầu. Ashley và Sam đều tham gia chương trình văn nghệ ở trường. Bà phải giúp hai con thực hiện các tiết mục văn nghệ, rồi sau đó đem sách về nhà. Will phải tham gia trận đấu quyết định của môn bóng dã cầu, rồi tối đó lại chơi bóng lacrosse, nhưng trận này bà không đến dự được, vì phải đến dự buổi trình diễn vũ ba lê của Ashley. Bà cảm thấy mình như con chuột trong phòng thí nghiệm, chạy suốt ngày, để đưa đón đứa này đến đứa khác. Và cũng như mọi khi, không có ai giúp bà. Nếu Allan còn sống thì ông cũng không giúp gì bà, nhưng trước tháng Một, bà có thuê chị vú để giúp bà những việc cơ bản trong nhà. Bây giờ bà không có ai hết. Bà không có gia đình, không tiếp xúc với bạn bè thân thiết, vì nhiều lý do và bây giờ bà nhận ra mình đã phụ thuộc vào Allan rất nhiều, ông mất rồi, bà chỉ còn lại các con. Hoàn cảnh của họ rất khó khăn đến nỗi bà không muốn tiếp xúc lại với bạn cũ. Bà đang sống trên một ốc đảo với các con mình. Bà cảm thấy hoàn toàn bị cô lập.
Đến khi ấy, Peter đã nói chuyện với bà hai lần, một lần ở siêu thị vào hôm đầu tiên và một lần khác trong tiệm sách. Khi ấy bà nhìn lên và thấy gã, bà cười vì nghĩ gã trông có vẻ quen quen. Bà để rơi cuốn sách trên tay, gã liền cúi lượm lên đưa cho bà, miệng mỉm cười với bà. Sau đó, gã đứng từ xa để quan sát bà. Một lần gã đến sân vận động Presidio, ngồi vào chỗ ngồi lộ thiên để xem Will chơi bóng, nhưng gã ngồi phía sau bà, nên bà không thấy gã. Gã không rời mắt khỏi bà.
Gã nhận thấy bà thôi khóc bên cửa sổ phòng ngủ. Thỉnh thoảng gã thấy bà đứng đấy, nhìn ra ngoài đường vắng vẻ như trông chờ ai. Ban đêm khi gã thấy bà đứng đấy, gã cảm thấy như nhìn thấu tận đáy lòng bà, như thể gã biết bà đang nghĩ đến cái gì. Có lẽ bà đang nghĩ đến Allan. Peter nghĩ rằng ông ta may mắn mới có người vợ như bà và gã tự hỏi không biết ông ta có biết được điều này không, thỉnh thoảng nhiều người không biết được rằng họ thật sự là người hạnh phúc. Nhưng Peter biết và gã đánh giá cao mỗi một cử chỉ của bà, mỗi lần bà đón con và mỗi lần bà om ghì chúng. Bà ta đúng là mẫu người mẹ mà gã muốn có, thay vì có người mẹ như thế, gã lại có người mẹ nghiện rượu, cuối cùng để cho gã không có ai thương yêu và bị bỏ rơi. Thậm chí người cha kế mà bà để lại cho gã, cuối cùng cũng đẩy gã vào cảnh khó khăn. Còn con của Fernanda, không có đứa nào bị bỏ rơi hay mất tình thương yêu.
Peter ghen với chúng. Mỗi khi nhìn bà vào ban đêm như thế, gã chỉ nghĩ đến một điều là muốn quàng tay ôm bà vào lòng biết bao, muốn an ủi bà, nhưng gã không thể làm thế. Gã chỉ được phép giới hạn vào việc quan sát bà thôi, cấm không được gây thêm cho bà buồn phiền đau khổ, gã được lệnh làm thế do một người hăm dọa sẽ giết con gã. Hoàn cảnh thật quá mỉa mai. Để cứu vãn con mình, gã phải đẩy con bà vào vòng nguy hiểm, phải hành hạ người đàn bà gã mến phục, người gây cho gã nhiều cảm xúc mạnh, khiến gã phải bối rối, tất cả những việc này đã làm cho gã buồn vui lẫn lộn, mỗi lần thấy bà, gã lại cảm thấy khao khát.
Đêm đó gã theo bà đến dự buổi trình diễn của Ashley, gã dừng lại phía sau bà nơi người bán hoa, bà đã đặt mua bó hoa hồng cọng dài. Bà cũng mua một bó để tặng người giáo viên dạy múa và ôm cả hai bó đi ra xe. Ashley đã đến trường dạy múa rồi. Còn Sam đang dự xem trận đấu của Will, cậu bé đi với mẹ của một người bạn cậu, bạn cậu bằng tuổi cậu, bà mẹ của bạn bằng lòng đem cậu theo. Chiều hôm đó cậu bé tuyên bố rằng vũ ba lê để dành cho hạng người chân yếu tay mềm thôi. Khi Peter nhìn họ ra đi, gã nghĩ rằng nếu Waters và đồng bọn có kế hoạch bắt cóc vào đêm đó, chúng có thể tóm được hai cậu con trai, nếu không bắt được Ashley.
Khi ấy, Waters đã mua được súng máy rồi, qua trung gian một người bạn của Jim Free. Người mà chúng mua súng chở súng từ L. A đến, đựng trong những cái bao chứa dụng cụ chơi gôn. Súng chở đến nguyên vẹn, không bị xáo trộn, rõ ràng không có ai kiểm soát các bao này. Khi Peter đến nhận súng, gã run cả người. Sau khi nhận súng xong, gã để súng sau thùng xe hơi. Gã không dám để súng trong khách sạn. Trên nguyên tắc, người ta có quyền lục soát phòng ở của gã mà không cần báo trước, nếu nhân viên quản chế gã có quyết định lục soát. Nhưng ông ta không làm thế. Ông không lo gì về Peter, nhất là bây giờ gã đã có công ăn việc làm. Nhưng gã cũng phải đề phòng cho chắc. Công việc của bọn gã đang tiến hành tốt đẹp.
Đêm đó Peter đợi Fernanda và Ashley ngoài trường vũ ba lê, gã thấy Ashley đi ra với vẻ mặt tươi cười, tay ôm bó hoa hồng. Fernanda có vẻ rất tự hào về cô và sau buổi trình diễn, hai mẹ con đến đón Will và Sam rồi cả nhà đến ăn mừng tại quán Mel ở đường Lombard. Khi họ đã ngồi vào bàn, Peter lẻn vào ngồi ở bộ bàn bên cạnh đấy, gọi một tách cà phê. Gã ngồi sát bên họ đến nỗi gã có thể chạm vào người họ. Khi Fernanda đi ngang qua, gã ngửi thấy mùi nước hoa trên người bà. Đêm đó bà mặc áo sơ-mi kaki, áo len casơmia trắng có cổ hình chữ V và lần đầu tiên gã thấy bà đi giày cao gót. Bà xõa tóc, tô son, trông có vẻ hạnh phúc, xinh đẹp. Ashley cũng trang điểm, cô vẫn mặc áo quần bó để trình diễn, còn Will mặc đồng phục của đội bóng lacrosse. Sam kể cho mẹ và chị nghe về trận đấu. Đội của Will thắng và trước đó trong ngày, đội bóng dã cầu của Will cũng thắng trong trận quyết định. Tối đó họ có nhiều chiến thắng, nên ăn mừng là đúng, còn Peter thì cảm thấy buồn và cô đơn trước cảnh hạnh phúc của họ. Gã biết chuyện gì sắp xảy đến. Tim gã đau nhói cho Fernanda.
Gã cảm thấy mình như bóng ma đang quan sát họ. Bóng ma biết tương lai, biết những cảnh đau lòng sẽ xảy đến mà không thể làm gì được để ngăn cản. Để cứu con mình, gã phải im hơi lặng tiếng, phải tán tận lương tâm mình.
Họ đứng trinh sát ngoài nhà bà đến hết tháng Sáu. Bạn bè đến rồi đi. Fernanda đi mua sắm lặt vặt với Sam, đi mua hàng với Ashley để chuẩn bị cho cô đi Tahoe. Thậm chí một hôm bà đi mua hàng một mình, đi cho vui thôi, nhưng bà chỉ mua về đôi xăng-đan cho mình. Bà đã nói với Jack Waterman vào tháng Một rằng bà sẽ không mua gì hay định mua gì hết. Ông ta mời mấy mẹ con đi nghỉ chơi một ngày ở Napa với ông vào cuối tuần dịp lễ Chiến sĩ trận vong, nhưng họ không đi được, vì Will bận thi đấu lacrosse và bà muốn lái xe đưa cậu ta đi. Bà không thích để cậu lái xe đến Marin vào những ngày cuối tuần dịp nghỉ lễ. Jack hẹn lại họ vào cuối tuần dịp lễ mùng bốn tháng Bảy, khi ấy Will đã đi dự trại, còn Ashley đi Tahoe. Fernanda đã hứa bà và Sam sẽ đến, Jack sẽ đưa hai mẹ con đến dự buổi pích ních mừng lễ bốn tháng Bảy do một người bạn tổ chức. Bà và Sam rất mong đợi ngày ấy. Và bà không ngờ Jack còn mong đợi nhiều hơn bà. Đối với bà, tình bạn của họ trong sáng, lúc nào cũng chỉ là tình bạn. Nhưng đối với Jack, bây giờ tình bạn của họ đã khác trước. Theo suy nghĩ của Jack thì bây giờ bà độc thân. Ashley khi nghe mẹ nói đến buổi pích ních, cô trêu bà. Cô nói Jack đã chết mê mệt Fernanda.
- Đừng nói tầm bậy, Ashley. Ông ấy là bạn cũ. Con làm mẹ ghê quá. - Ashley đã cương quyết nói rằng Jack đã mê bà tít thò lò.
- Có phải ông ấy mê mẹ không, mẹ? - Sam đang ăn bánh kếp, bèn ngước mắt nhìn bà và hỏi.
- Không, ông ấy không thế đâu. Ông ấy là bạn của bố mà.
- Đúng ông ấy là bạn của bố, nhưng bây giờ bố mất rồi.
- Vậy hả? Bạn thì có khác gì đâu? - Ashley hỏi, vừa lấy bánh kếp của Sam cắn một miếng, cậu bé bèn dùng khăn ăn đánh cô.
- Mẹ, mẹ có lấy ông ta không? - Sam nhìn bà, vẻ buồn bã. Cậu bé muốn bà ở với cậu thôi. Hầu hết thời gian cậu đều ngủ trong giường bà. Cậu nhớ bố, nhưng lớn lên gần gũi mẹ, cậu không muốn mẹ ngủ với ai hết.
- Dĩ nhiên không - Fernanda đáp, đỏ mặt vì thẹn - Mẹ sẽ không lấy ai hết. Mẹ vẫn yêu bố.
- Tốt. - Sam nói, vẻ hài lòng, cậu cho vào miệng một muỗng đầy bánh kếp, làm nước xi-rô giọt xuống áo thun.
Vào tuần cuối cùng của tháng Sáu, Fernanda không rời khỏi nhà. Bà bận chọn đồ cho vào túi xách, bà tìm áo quần chơi bóng lacrosse của Will để bỏ vào xách và chọn các thứ mà Ashley sẽ đem đi Tahoe. Công việc rất lâu. Cứ mỗi lần bà bỏ đồ vào xách, thì có đứa lại lấy ra khỏi xách để mặc. Đến cuối tuần, mọi thứ đều dơ, bà phải đem giặt và bắt đầu lại. Ashley mặc áo quần của cô rồi, còn mượn áo quần của mẹ nữa. Rồi Sam bỗng nhiên tuyên bố cậu không muốn đi dự trại ban ngày nữa.
- Kìa, Sam, con sẽ thích đi cho mà xem. - Bà động viên cậu bé. Khi ấy bà đang giặt cả một đống áo quần và ngay khi nói với cậu xong, Ashley đi nhanh qua phòng giặt áo quần, chân mang giầy cao gót của mẹ và mặc cái áo len của bà.
- Cởi hết các thứ ấy ra. - Bà nạt lớn cô gái, Sam bỏ ra ngoài vào lúc Will đi vào hỏi mẹ có bỏ những cái đế giầy có đinh cao su vào xách không, vì cậu cần chúng để đi tập chơi bóng.
- Nếu hai con đụng đến va-li áo quần mà mẹ đã cho vật dụng vào lại rồi, mẹ sẽ giết các con đấy. - Ashley nhìn bà như nhìn người mất trí, còn Will đi lên lầu để tìm đôi giày của mình.
Mẹ họ cau có suốt cả buổi sáng. Thực ra bà buồn khi thấy hai đứa con đi khỏi nhà. Bây giờ bà sống dựa vào con, hơn bao giờ hết, bà cần chúng bầu bạn để giải khuây. Thế mà bây giờ bà sắp ở nhà với chỉ một mình Sam mà thôi. Bà nghĩ cậu bé cũng cảm thấy như thế, cho nên cậu không muốn đi trại ngày nữa. Bà nhắc cho cậu nhớ rằng buổi đi pích ních mừng ngày bốn tháng Bảy sẽ tổ chức ở Napa. Bà nghĩ chuyến đi này sẽ làm cho cậu vui, thế mà cậu vẫn có vẻ không mấy thiện cảm. Cậu bé sẽ nhớ chị và anh. Will sẽ vắng nhà ba tuần, còn Ashley hai. Đối với Sam và Fernanda, thời gian này có vẻ dài bất tận.
- Anh và chị con sẽ về trong nháy mắt thôi. -Fernanda nói để trấn an câu bé, nhưng đồng thời cũng là để trấn an mình. Trong khi đó, ở bên ngoài, Peter cũng buồn cho những ngày sắp đến của mình. Còn sáu ngày nữa là họ sẽ hành động và nhiệm vụ quan sát bà của gã sẽ chấm dứt. Có thể một ngày nào đấy, họ sẽ gặp nhau ở đâu đó và nếu may mắn, bà sẽ không biết vai trò mà gã đóng trong cái màn khủng khiếp sắp giáng xuống đời bà. Gã tưởng tượng đến cảnh gã sẽ gặp lại bà, hay theo bà, nhờ thế gã có thể thấy bà. Thế là gã đã theo bà hơn một tháng và bà không hề hay biết gì hết, các con bà cũng không. Gã thận trọng và khôn ngoan, như Carlton Waters vào những ngày cuối tuần. Waters không mến phục bà như Peter. Hắn cho rằng cuộc đời bà rất tầm thường đáng chán, hắn tự hỏi tại sao bà chịu đựng nổi. Bà không đi đâu hết và bất kỳ đi đâu, bà cũng đem con theo, chính vì điều này mà Peter thích bà.
Một hôm thứ Bảy, Waters nói với Peter rằng:
- Bà ta sẽ cảm ơn chúng mình đã bắt mấy đứa con của bà ta đi cho rảnh tay trong một hay hai tuần. Lạy Chúa, bà ta không đi đâu mà không có chúng.
- Đáng ra anh phải khâm phục bà ta mới phải. -Peter đáp nhanh. Gã khâm phục, nhưng Waters thì không.
- Thảo nào mà chồng bà ta chết cũng phải. Thằng con hoang khốn khổ chắc chắn vì buồn chán. - Carl càu nhàu. Hắn có nhiệm vụ theo dõi bà là việc buồn chán nhất, không như Peter, gã thích công việc này.
- Có lẽ khi chồng chưa chết, bà ta đi chơi nhiều hơn. - Peter nói, Waters nhún vai, bàn giao xe hơi lại cho Peter rồi đi đến xe buýt để về Modesto. Hắn sung sướng vì nhiệm vụ quan sát sắp xong, họ đã làm tròn nhiệm vụ. Hắn mong đến ngày nhận hết tiền, Addison đã tỏ ra giữ đúng lời hứa. Hắn, Stark và Free mỗi đứa đã nhận một trăm ngàn đô-la. Số tiền được cất trong va-li, khóa kỹ, gửi tại tủ giữ hành lý ở bến xe buýt Modesto, chúng đã gửi để được giữ an toàn ở đấy. Khi rời khỏi đây để đi Tahoe, chúng sẽ lấy để mang theo, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng và thời gian đang đến dần.
Tất cả mọi công việc đều tiến hành đúng theo kế hoạch, và Peter cam đoan với Addison công việc sẽ tiếp tục tiến triển tốt. Gã bảo đảm sẽ không có gì trục trặc. Vấn đề khó khăn đầu tiên xảy ra không phải từ phía bọn họ, mà từ phía Addison. Ông ta đang ngồi nơi bàn làm việc, đọc cho người thư ký đánh máy thì hai người đàn ông đi vào, chìa huy hiệu cho ông thấy, rồi báo cho biết họ có lệnh bắt ông. Người thư ký chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa khóc và không ai chặn cô ta lại, còn Phillip nhìn họ chăm chăm, không nháy mắt.
- Tôi chưa bao giờ nghe chuyện kỳ cục như thế này. - Ông ta bình tĩnh nói, vẻ mặt cau có. Ông nghĩ rằng việc các nhân viên an ninh này đến gặp ông có liên quan đến các phòng bào chế chất thay thế heroin của ông. Nếu quả đúng vậy, thì đây là lần đầu tiên việc kinh doanh bí mất của ông bị đưa ra ánh sáng. Hai người đàn ông đưa huy hiệu cho ông thấy, mặc áo sơ-mi bằng vải len và quần jeans xanh. Một người gốc Tây Ban Nha, còn người kia Mỹ gốc Phi. Ông ta không biết họ muốn gì. Ông tin rằng việc kinh doanh ma túy của ông tiến hành tốt đẹp. Không có gì để người ta có thể lần tìm ra bàn tay của ông trong việc này, còn người điều hành việc này thì rất tài giỏi.
- Có lệnh bắt ông, ông Addison. - Người đàn ông gốc Tây Ban Nha lặp lại. Phillip Addison bật cười.
- Chắc ông đùa rồi. Bắt tôi vì tội gì? - Trông ông ta có vẻ hơi lo.
- Ông bị khám phá ra đã chuyển tiền bất hợp pháp. Ông chuyển rất nhiều tiền mặt qua biên giới. Hình như ông rửa tiền thì phải. - Người nhân viên an ninh đáp, lòng cảm thấy hơi áy náy. Sáng hôm ấy, hai nhân viên an ninh này đang bận làm công việc điều tra một vụ khác, nên họ không có thì giờ để trao đổi nhau trước khi được lệnh đến văn phòng của Addison. Nhìn thái độ thản nhiên của ông ta khi đón tiếp họ, họ cảm thấy hơi kỳ cục, như thể họ làm ra vẻ ta đây là người có uy quyền để dọa dẫm hay ít ra gây ấn tượng lên ông ta. Addison ngồi nhìn họ, mỉm cười, như thể họ là những đứa trẻ ngổ ngáo.
- Tôi nghĩ luật sư của tôi có thể giải quyết được việc này, các ông khỏi cần bắt tôi. Hai ông dùng cà phê nhé?
- Không, cám ơn ông. - Người nhân viên an ninh da đen lễ phép nói. Hai người đều còn trẻ. Người nhân viên mật vu phụ trách việc điều tra đã báo cho ho biết đừng xem thường Addison. Phải đề cao cảnh giác lão ta mới được, lời dặn khiến cho hai nhân viên an ninh trẻ lo sợ Addison có vũ khí trong người rất nguy hiểm. Nhưng rõ ràng ông ta không có vũ khí.
Người nhân viên an ninh gốc Tây Ban Nha đọc lệnh bắt Phillip. Ông ta nhận ra họ không phải là cảnh sát, mà là FBI, điều này khiến ông hơi bối rối hơn, nhưng không để lộ ra mệt. Thực vậy, lệnh bắt đã có lâu rồi, nhưng thượng cấp của họ muốn kéo dài một thời gian để điều tra thêm. Họ đã canh chừng quan sát ông ta một thời gian lâu. Họ biết ông ta có chuyện sai trái, nhưng không biết chắc là chuyện gì, nên họ phải sử dụng tài liệu hiện đang có.
- Tôi nghĩ chắc quý ông đã nhầm lẫn rồi, thưa ngài cảnh sát… ờ… tôi xin nói lại thưa ngài nhân viên mật vụ. - Ngay cả danh xưng ông ta dùng cũng đã nói lên sự bối rối, đó là danh xưng giữa cảnh sát và giới trộm cướp.
- Có thể như thế, nhưng chúng tôi phải bắt ông về văn phòng an ninh. Đã có lệnh bắt ông, thưa ông Addison. Ông muốn chúng tôi phải còng tay ông hay là để ông đi tự nhiên với chúng tôi? - Phillip không muốn bị còng tay dẫn ra khỏi văn phòng, nên ông ta đứng dậy, vẻ tức giận, hằn học. Hai nhân viên an ninh tuy còn trẻ, nhưng rõ ràng sẽ làm như lời họ nói.
- Các ông có biết hậu quả của việc các ông làm không? Các ông có biết tôi sẽ kiện các ông vì tội bắt người sai trái và phỉ báng danh tiếng người khác không? - Bỗng Phillip nổi giận. Theo ông ta thì họ không có lý do gì để bắt mình hay họ không biết gì về ông hết.
- Chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ, thưa ngài -Người nhân viên an ninh da đen, mật vụ Price, lễ phép nói - Bây giờ ngài đi theo chúng tôi chứ?
- Đợi tôi gọi cho luật sư của tôi đã. - Ông ta bấm số điện thoại của luật sư, trong khi hai nhân viên an ninh đứng đợi ở phía bên kia bàn của ông. Phillip nói cho luật sư của mình biết việc xảy ra. Ông luật sư hứa sẽ gặp Phillip tại văn phòng của FBI trong vòng nửa giờ nữa, ông ta khuyên ông đi theo hai nhân viên an ninh. Việc dẫn Phillip đi từ San Mateo đến thành phố phải mất ít ra là nửa giờ. Trát bắt Phillip được phòng Công tố Hoa Kỳ gửi đến, kèm theo giấy báo về việc ông ta trốn thuế một số tiền rất lớn. Phillip không muốn bị bắt như thế này. Khi họ dẫn ông ta khỏi văn phòng, ông tức giận nói - Ba hôm nữa tôi sẽ đi châu Âu. - Cô thư ký của ông ta đã biến mất, nhưng nhìn vào mặt của những người quanh đấy, ông biết cô thư ký đã nói cho họ biết hết việc này. Ông rất tức giận.
Khi Phillip vào văn phòng của FBI, được mật vụ Rick Holmquist, nhân viên phụ trách điều tra vụ này đón tiếp, ông ta lại càng tức giận hơn nữa. Ông bị điều tra về việc trốn thuế, gian lận thuế và chuyển tiền bất hợp pháp qua biên giới, vấn đề này không phải là chuyện nhỏ, công việc họ chuẩn bị để đưa vấn đề này ra ánh sáng cũng không. Khi luật sư đến, ông ta khuyên Phillip nên hợp tác với nhân viên an ninh. Ông đã bị phòng Công tố Hoa Kỳ chính thức khởi tố. Cơ quan điều tra Liên bang FBI được giao nhiệm vụ điều tra vụ này. Ông được mời vào trong phòng khóa kín với luật sư của mình và với mật vụ Holmquist, ông này có vẻ không vui mà cũng không phật ý trước thái độ kênh kiệu của Phillip. Lời tuyên bố vô tội và sự giận dữ của Phillip cũng không gây cho ông này chút ấn tượng nào. Thực ra, nhân viên mật vụ Holmquist không ưa thái độ của Phillip Addison cũng như không hài lòng chút nào về thái độ trịch thượng của ông ta đối với các nhân viên của ông.
Mật vụ Holmquist cho phép luật sư và khách hàng trao đổi với nhau sau đó ông hỏi cung Phillip suốt ba giờ liền và không hài lòng trước bất kỳ câu trả lời nào của Phillip. Holmquist đã ký giấy cho phép lục soát văn phòng Phillip, trong lúc ông hỏi cung ông ta thì nhân viên mật của ông thi hành lệnh lục soát. Thẩm phán liên bang đã ký trát lục soát do phòng Công tố Hoa Kỳ yêu cầu. Họ nghi ngờ về tính chất hợp pháp trong công việc kinh doanh của Addison, họ nghi ông ta đã làm viêc rửa tiền, có lẽ lên đến bạc triệu. Như mọi khi, tin này do mật báo viên có lương thông báo, nhưng lần này mức độ chính xác rất cao. Ngay khi ấy, Addison được tin văn phòng ông ta bị nửa tá nhân viên FBI khám xét, ông ta tức giận gần vỡ mạch máu.
Ông ta hét vào mặt luật sư của mình:
- Chuyện này quá khủng khiếp! Anh không làm được gì về chuyện này à? - Ông luật sư lắc đầu, trả lời rằng nếu người ta thi hành lệnh khám xét, thì ông không thể làm gì để ngăn chặn họ được.
- Tôi sẽ đi châu Âu vào thứ Sáu. - Ông ta nói với họ, như thể muốn họ ngưng cuộc điều tra trong khi ông ta đi nghỉ ở xa.
- Việc ấy còn phải xét đã, ông Addison. - Holmquist lễ phép đáp. Ông đã từng làm việc với những người như ông ta, ông biết họ hết sức khó chịu. Thực vậy, ông thích đùa với họ bất cứ khi nào có thể đùa được, ông định hành hạ Phillip sau khi họ đã ghi y vào danh sách tội phạm. Ông biết dù họ đưa ra số tiền thế chân bao nhiều đi nữa, thì với mạng lưới kinh doanh lớn lao như của Phillip, y sẽ được tại ngoại hầu tra ngay trong vài phút. Nhưng đợi cho đến khi có lệnh cho phép y tại ngoại hầu tra, ông có đủ cơ hội để hỏi Phillip theo ý muốn của mình.
Holmquist dành thời gian còn lại của buổi chiều để thẩm vấn y. Sau đó, Phillip đã chính thức bị ghi vào sổ nghi can, y được thông báo cho biết thời gian đã quá trễ, thẩm phán liên bang không thể ký giấy cho đóng tiền thế chân để tại ngoại hầu tra. Y phải chịu lạnh ngủ lại trong nhà lao một đêm và hôm sau phải ra dự phiên tòa để đóng tiền thế chân vào lúc chín giờ sáng. Phillip Addison quá tức giận, nhưng luật sư của y không thể làm gì được để giúp y. Addison vẫn không biết rõ cái gì là nguyên do khiến cho họ mở cuộc điều tra này. Y nghĩ hình như do những lần rút tiền hay gửi tiền bất thường và tiền bạc biến mất qua biên giới bang, đáng chú ý là vào ngân hàng ở Nevada, nơi y có tài khoản với một tên khác. Chính phủ muốn biết, y đã làm gì với số tiền này và tiền đến từ đâu. Bây giờ y biết chuyện điều tra này không dính dáng gì đến các nhà thí nghiệm sáng chế chất thay hêroin. Tất cả tiền bạc mà y dùng để điều hành công việc này đến từ tài khoản y có ở Mexico City dưới một tên khác và tiền thu được gửi vào nhiều tài khoản của một số ngân hàng Thụy Sĩ được đánh số. Tình trạng hiện nay của y rõ ràng là vấn đề trốn thuế. Mật vụ Holmquist nói rằng hơn mười một triệu đô-la đến rồi đi khỏi tài khoản ở Nevada trong nhiều tháng vừa qua, hầu hết là được rút đi và theo người ta cho biết, y không đóng thuế trên bất cứ số tiền nào rút đi, cũng không đóng thuế lợi tức. Đêm đó khi người ta dẫn y đến phòng giam, Phillip vẫn làm ra vẻ mình không nao núng, nhưng y đã nhìn cả Holmquist lẫn vị luật sư của y với ánh mắt giận dữ.
Sau đó, Holmquist gặp các nhân viên mật vụ đến lục soát văn phòng của y. Họ không tìm được nhiều bằng chứng để buộc tội y. Họ lục tìm trong máy tính và hồ sơ, hy vọng sẽ tìm ra bằng chứng để buộc tội. Họ đã đem về văn phòng của cơ quan mật vụ nhiều thùng tài liệu. Họ còn mở khóa hộc bàn của Phillip, tìm thấy trong hộc có một khẩu súng nhỏ đầy đạn, một số hồ sơ cá nhân và bốn trăm ngàn đô-la tiền mặt, Holmquist thấy số tiền rất đáng nghi, với một thương gia trung bình, thì việc giữ trong hộc bàn số tiền mặt như thế này là quá nhiều. Các nhân viên đã nói y không có giấy phép giữ súng. Họ tìm thấy trong bàn làm việc của Phillip hai thùng đựng tài liệu, một nhân viên mật vụ đưa đến cho Holmquist.
- Các anh muốn tôi làm gì với các thứ này? - Rick hỏi, nhìn họ. Người nhân viên đưa hồ sơ cho ông nói rằng anh ta nghĩ là ông muốn xem các tài liệu này. Rick định bảo họ dẹp các thùng tài liệu ấy đi, nhưng nghĩ lại ông thấy nên xem qua cho biết và bê hết vào văn phòng.
Khẩu súng được cho vào trong cái bao dựng chứng cứ bằng nhựa và có nhiều phong bì bằng nhựa đựng những mảnh giấy nhỏ. Ông đọc cho biết nội dung trong các mảnh giấy ghi nhiều tên người và số điện thoại, ông nhận thấy có hai mảnh giấy ghi tên Peter Morgan, nhưng số điện thoại trên hai mảnh giấy lại khác nhau. Khi ông đang lục soát thùng thứ hai nửa chừng thì bỗng ông tìm thấy hồ sơ về Allan Barnes, hồ sơ kéo dài thời gián ba năm trong sự nghiệp vẻ vang của ông ta và hồ sơ dày bằng cả cuốn niên giám điện thoại của San Francisco. Holmquist nghĩ rằng Phillip giữ hồ sơ này cũng kỳ lạ thật, ông bèn bỏ sang một bên. Ông muốn hỏi Addison cho biết. Còn có nhiều bức ảnh của Barnes lấy từ trong các tờ tạp chí cũ và nhiều bài báo cắt trong nhật báo, thậm chí có cả tấm ảnh chụp Barnes với vợ con. Addison có vẻ như bị ám ảnh về ông ta, hay là ghen tị với ông ta, phần còn lại trong các thùng, Rick thấy không có gì quan trọng với ông, nhưng có thể có giá trị với phòng Công tố Hoa Kỳ. Họ cũng dùng chìa khóa vạn năng để mở cả các hộc bàn làm việc của Phillip. Các nhân viên mật vụ lục soát văn phòng của Addison bảo đảm với Rick rằng khi họ rời khỏi đó thì bàn làm việc của y trống rỗng. Họ đã đem theo về tất cả các thứ trong bàn để làm bằng chứng, kể cả điện thoại di động, khi ra đi y đã quên đem theo.
- Nếu hắn có sổ ghi điện thoại, các anh nhớ làm dấu các số ấy đi.
- Chúng tôi đã làm rồi. - Một nhân viên nói và cười với ông.
- Có gì lạ không?
- Số điện thoại giống như số ở trong bàn làm việc của hắn. Trong lúc chúng tôi đang lục soát thì có anh chàng nào đó tên Morgan gọi đến. Khi nghe nói tôi là FBI, hắn liền cúp máy. - Người nhân viên cười và Holmquist cũng cười.
- Tôi cam đoan hắn sẽ cúp thôi. - Nhưng cái tên làm cho ông suy nghĩ. Tên và số điện thoại của gã có ghi trên hai mảnh giấy ở nơi bàn của Phillip và nếu gã đã gọi đến tìm Phillip, thì rõ ràng y là người đã gọi đến để nói chuyện đều đặn. Có lẽ không có gì quan trọng, nhưng thỉnh thoảng ông có cảm giác kỳ lạ, cảm giác ấy là một thứ bản năng kỳ cục như loại côn trùng gặm nhấm ngọ nguậy trong người ông. Giác quan thứ sáu báo cho ông phải coi chừng cái tên này. Cái tên in vào tâm trí ông, khiến ông không quên được.
Tối đó, quá bảy giờ Rick Holmquist mới rời khỏi văn phòng. Phillip Addison ngủ trong nhà lao. Luật sư của y thôi không quấy rầy họ, yêu cầu họ thông cảm, để cho y về nhà. Cuối cùng ông luật sư đành phải ra về. Vào giờ ấy, hầu hết các nhân viên an ninh đã ra về. Bạn gái Rick đã đi khỏi thành phố, nên trên đuờng về, Rick quyết định gọi lại cho Ted Lee. Họ là bạn thân từ ngày mới vào học trường cảnh sát, rồi cùng làm việc với nhau trong mười lăm năm. Rick thường muốn gia nhập cơ quan FBI, tuổi giới hạn tối đa để nhập vào cơ quan này là ba mươi lăm. Ông vào cơ quan này ở tuổi ba mươi ba. Đến bây giờ, ông làm việc cho cơ quan FBI được mười bốn năm. Ông còn làm việc thêm sáu năm nữa mới về hưu vào năm năm mươi ba tuổi. Như thế là ông làm cho FBI được hai mươi năm, Ted thích nhắc cho Rick nhớ rằng ông chỉ còn một năm nữa là có thể về hưu sau ba mươi năm phục vụ, những hai người không ai chú ý đến về hưu sớm. Cả hai đều thích công việc họ đang làm, Ted còn thích hơn Rick nữa. Những công việc Rick làm cho FBI đều buồn chán, chỉ làm việc giấy tờ, nên ông ngán ngẫm. Nhiều lúc, như đêm nay, ông thích làm việc cho Sở Cảnh sát San Francisco với Ted. Ông ghét những tên như Addison. Họ làm mất thì giờ của ông, họ nói láo không có sách chẳng thuyết phục được ai và thái độ của họ làm ông ghê tởm.
Ted trả lời điện thoại di động ngay hồi chuông thứ nhất và khi nghe giọng Rick, ông cười. Họ ăn tối hay ăn trưa với nhau đều đặn mỗi tuần một lần và đã ăn như thế suốt mười bốn năm. Đây là phương pháp tuyệt nhất để đôi bạn gặp nhau.
- Anh sao đấy? Buồn chán à? - Holmquist trêu bạn - Anh sẽ chóng vui thôi. Chắc buổi tối ở thành phố có việc làm đấy.
- Đêm nay yên lặng quá - Ted thừa nhận. Thỉnh thoảng không khí tĩnh lặng cũng tuyệt. Đêm nay người đồng sự Jeff Stone bị bệnh phải nghỉ ở nhà - Còn anh thì sao? - Ted đang gác chân lên bàn. Ông đang làm công việc giấy tờ về vụ trộm đã xảy ra hôm qua. Nhưng đúng như lời Rick nói, ông chán ngán công việc.
- Công việc của tôi hôm nay khiến tôi tự hỏi tại sao tôi bỏ lực lượng cảnh sát mà đi. Hôm nay tôi giải quyết giấy tờ hơn cả máy in. Chúng tôi vừa bắt một tên chó đẻ về tội trốn thuế và rửa tiền. Hắn là đồ khốn nạn vênh váo không thể tả nổi.
- Tôi có biết hắn không? Chúng tôi cũng có một số đồ ấy.
- Không giống tên này đâu. Gặp đồ trộm cướp hay giết người thì khỏe rồi. Có lẽ anh đã nghe đến tên này. Phillip Addison, hắn cầm đầu một nhóm công ty và có nhiều vai vế trong xã hội. Hắn có chừng hai trăm doanh nghiệp mà có lẽ đó là cái bình phong giúp hắn trốn thuế.
- Hắn là loại cá lớn - Ted đáp. Mỗi khi có người như hắn bị bắt là ông kinh ngạc bàng hoàng, nhưng thỉnh thoảng họ cũng bắt được chúng - Anh sẽ làm gì với hắn? Tôi đoán anh sẽ thả hắn ra vì hắn đã nộp tiền thế chân - Ted trêu Rick. Những nghi can như thế thường có cả đoàn luật sư rất giỏi. Rất ít người bị Rick bắt như thế mà dám liều bỏ trốn, ngoại trừ những tên mang vũ khí hay ma túy qua biên giới bang. Nhưng những kẻ trục lợi và trốn thuế thường đóng tiền thế chân để tại ngoại hầu tra.
- Đêm nay hắn ngủ lạnh trong lao. Giờ này thì hắn chịu rồi, không có ông tòa nào ở đây để ký giấy đóng tiền thế chân cho hắn. - Rick Holmquist cười ha hả, còn Ted cũng cười toe toét. Một người như Addison mà ngủ đêm trong lao, thật mỉa mai, hai người không cười sao được.
- Peg hiện đang ở New York thăm bà chị. Anh muốn đi kiếm cái gì ăn không? Tôi quá mệt không nấu nối. - Rick đề nghị, Ted nhìn đồng hồ. Còn sớm và ngoài những tờ báo cáo về vụ trộm ra, ông không có gì để làm hết. Máy nhắn tin, máy rađiô, di động của ông mở sẵn rồi. Nếu người ta cần ông, họ có thể tìm ra. Ông sẽ về, không có lý do gì mà không thể đi ăn với Rick.
- Trong mười phút nữa, tôi sẽ gặp anh tại nhà hàng Harry. - Ted đề nghị một nhà hàng quen thuộc. Đây là nơi họ thường đến ăn thịt bò băm viên từ nhiều năm nay. Người ta sẽ dành cho cả hai người cái bàn yên tĩnh ở phía sau nơi họ thường ngồi, để đôi bạn có thể nói chuyện yên ổn. Vào giờ ấy, nhà hàng chỉ còn vài khách đi ăn trễ mà thôi. Hầu hết công việc họ làm vào ban đêm đều được diễn ra ở quầy rượu.
Khi Ted đến, Rick đã có mặt ở đấy rồi, ông đang ngồi uống bia nơi quầy rượu. Ông ta đã hết việc nên có thể uống được còn Ted thì không được. Khi đang làm việc, Ted cần phải sáng suốt.
- Trông anh khỏe quá. - Ted nói khi thấy bạn. Thực vậy, trông Rick khỏe mạnh, chỉ có vẻ mệt mỏi thôi. Ông ta làm việc suốt cả ngày dài, còn Ted thì chỉ mới bắt đầu.
- Cám ơn, anh cũng vậy. - Rick khen lại. Hai người ngồi vào bộ bàn trong góc, gọi hai miếng bò bít tết. Khi ấy đã gần tám giờ. Ted phải làm việc cho đến nửa đêm. Họ ăn thịt bít tết và nói chuyện cho đến chín giờ ba mươi. Rồi Rick nhớ điều muốn nói với bạn.
- Này, xin anh giúp tôi một việc. Có lẽ việc này không có gì khó. Thỉnh thoảng tôi có linh cảm rất kỳ lạ. Linh cảm thường vớ vẩn, nhưng có khi lại đúng. Hôm nay có hai miếng giấy trên bàn của thằng cha ấy, trên giấy có cái tên một người. Tôi không hiểu tại sao cái tên ấy làm tôi chú ý, tôi có cảm giác tên này đáng nghi ngờ. - Sự kiện một cái tên xuất hiên hai lần khiến Rick nghĩ rằng có dấu hiệu đáng ngờ.
- Đừng “lấp lửng” với tôi như thế. - Ted nói, tròn xoe đôi mắt. Rick rất tin vào trực giác của mình và thỉnh thoảng ông tin là đúng. Nhưng Ted thường không tin hoàn toàn vào trực giác. Tuy vậy ông không phản bác - Tên như thế nào? Khi về tôi sẽ kiểm tra trên máy cho anh. Nếu anh muốn, cứ gọi cho tôi. - Hồ sơ trên máy sẽ cho họ biết cái tên đó có phải là kẻ có lệnh truy nã, hay có tiền án ở bang không.
- Được rồi, có lẽ tôi ngồi chơi khi anh kiểm tra. Tôi ghét phải về nhà khi Peg vắng mặt. Tôi đã quen sống với cô ấy rồi. - Ông ta có vẻ lo âu khi nói đến điều đó. Từ ngày ly dị vợ, ông cố sống một mình trong nhiều năm và thích sống như thế. Nhưng như ông đã nói với Ted nhiều trong thời gian mới đây thì tình hình lại khác. Thậm chí họ còn bóng gió nói đến chuyện hôn nhân.
- Tôi nói với anh rồi, thế nào cuối cùng anh cũng cưới cô ta. Anh phải cưới thôi. Cô ta là người tốt. Anh có thể làm nhiều chuyện tồi tệ. - Và đã thường làm như thế. Ông ta thích những phụ nữ phóng túng, nhưng cô gái này thì không phải loại người như thế.
- Cô ta cũng nói thế đấy. - Ông cười toe toét. Rick trả tiền ăn vì bây giờ là phiên ông trả, rồi hai người đi bộ về văn phòng của Ted. Rick viết cái tên với hai số điện thoại khác nhau và đưa cho Ted. Ông đã kiểm tra tên này xem hắn có bị liên bang truy tố hay không, nhưng không có. Tuy nhiên, có trường hợp liên bang không truy tố, mà bang truy tố.
Khi họ trở lại phòng làm việc của Ted, ông nạp tên vào máy tính, rồi trong khi chờ đợi, ông rót cho mỗi người một tách cà phê và Rick nói về Peg bằng những lời lẽ tán dương. Rõ ràng ông yêu cô ta say đắm rồi, Ted hài lòng vì gần đây ông nghe bạn nói đến cô gái với vẻ rất nghiêm túc. Vì Ted có vợ, nên ông muốn ai cũng có vợ như mình, Rick không chịu lấy vợ đã lâu rồi.
Họ đang uống cà phê thì máy tính cho ra tờ giấy trả lời điều họ muốn biết. Ted nhìn vào tờ giấy, rồi vừa cau mày vừa đưa cho Rick.
- Thằng cha trốn thuế của anh có bạn bè tuyệt đấy nhé. Morgan vừa ra khỏi nhà tù Pelican Bay cách đây sáu tuần. Hắn đang còn bị quản chế tại San Francisco.
- Hắn ở tù vì tội gì? - Rick lấy tờ giấy in nơi Ted rồi đọc rất kỹ. Tất cả tội danh của Morgan đều được in lên giấy, cùng với tên của nhân viên quản chế và địa chỉ nhà tạm trú ở Mission. - Anh nghĩ cái ông có vai vế trong xã hội, áo quần tươm tất này làm gì với thằng cha như thế? - Rick hỏi to, như vừa hỏi Ted vừa hỏi chính mình. Đây là một điều lạ có thể giúp họ giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
- Khó nói. Ta không thể biết tại sao họ có mối quan hệ với nhau. Có lẽ hắn đã quen thằng cha này trước khi gã đi ở tù và hắn gọi cho gã khi gã ra tù. Có thể hai thằng là bạn với nhau. - Ted nói. Ông rót cho họ tách cà phê thứ hai.
- Có lẽ thế. - Rick bỗng nghĩ đến nhiều chuyện kỳ lạ. Ông không biết tại sao và nhìn Ted - Trong bàn làm việc của hắn có nhiều thứ rất kỳ lạ. Đáng chú ý là khẩu súng nhỏ đầy đạn, bốn trăm ngàn tiền mặt, rõ ràng là tiền để chi tiêu và một bộ hồ sơ về một người tên Allan Barnes, hồ sơ dày gần một tấc. Hắn lại còn có tấm ảnh chụp vợ con của Barnes. - Lần này Ted nhìn bạn với vẻ kỳ lạ. Tên người mà Rick vừa nói đến khiến Ted ngạc nhiên.
- Kỳ thật. Tôi đã gặp gia đình đó cách đây một tháng. Mấy đứa con họ rất dễ thương.
- Tôi biết họ rồi. Tôi đã nhìn thấy chúng trong ảnh. Bà ấy trông cũng rất dễ thương. Tại sao anh gặp bà ta được? - Rick biết quá rõ họ là ai. Allan Barnes được đăng lên trang đầu của báo chí luôn, xem như một nhà doanh nghiệp giỏi, thành công nhanh chóng, ông ta không như Addison, bon chen lên các nấc thang xã hội để quảng cáo mình. Allan Barnes hoàn toàn là người khác với hắn và không có lời đồn về chuyện làm ăn phi pháp của ông ta. Ông là người ngay thẳng từ đầu đến cuối, Rick không đọc ở đâu nói đến chuyện sai trái của ông và Ted cũng không. Ông ta không có vấn đề trốn thuế. Rick ngạc nhiên khi nghe Ted nói ông đã gặp bà vợ của Barnes. Đấy là nhóm người đàng hoàng trong xã hội, làm sao khi thi hành nhiệm vụ Ted lại gặp được họ.
- Có vụ bom xe nổ trên đường phố. - Ted đáp.
- Họ sống ở đâu? Khu đất an ninh à? - Rick trêu.
- Đừng nói tầm bậy. Họ sống ở khu Pacific Heights. Có kẻ làm nổ xe của chánh án McIntyre bốn ngày sau khi Carlton Waters ra khỏi tù. - Rồi Ted nhìn Rick với ánh mắt kỳ lạ. Có cái gì đấy cũng hiện ra trong óc ông - Anh đưa cho tôi xem lại tờ giấy in nào. - Rick đưa cho ông ta, Ted đọc lại. Peter Morgan cũng ở trong tù Pelican Bay và ra tù cùng một lần với Carlton Waters - Anh làm cho tôi cảm thấy hoang mang. Waters ở trong nhà tù Pelican Bay. Tôi tự hỏi không biết hai thằng này có biết nhau không. Trên mảnh giấy trong bàn của thằng cha anh bắt, có tên của Waters không? - Hỏi vậy hơi thừa và Rick lắc đầu. Ted thấy ngày Peter Morgan ra tù, bèn nạp vào máy tính câu hỏi gì đấy. Khi có kết quả, ông nhìn bạn: Waters và Morgan cùng ra tù một ngày - Có lẽ việc này chẳng có gì đáng nói, nhưng sự trùng hợp có vẻ đáng chú ý. Tuy nhiên Ted nghĩ có lẽ chẳng có gì quan trọng.
- Tôi thấy việc này có lẽ chẳng nhằm nhò gì. - Rick đáp, vẻ trầm tư. Ted nghĩ có lẽ bạn nói đúng. Làm nghề cảnh sát đừng để cho sự trùng hợp ngẫu nhiên dẫn mình đi xa. Thỉnh thoảng họ đi xa để tìm hiểu, nhưng cuối cùng chẳng đến đâu. - Vụ bom xe xảy ra như thế nào?
- Không có gì. Chúng tôi chưa tìm ra được gì. Tôi đã đi gặp Waters ở Modesto, chỉ cầu may vậy thôi, để cho hắn biết chúng tôi lưu tâm đến hắn. Tôi không tin hắn có liên quan đến vụ này. Hắn không ngốc để làm thế.
- Biết đâu được. Có nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Anh có tìm trong máy tính để xem thử có tên nào nữa hâm mộ ông chánh án vừa ra khỏi tù không? - Nhưng hỏi vậy thôi chứ Rick biết bạn đã làm việc ấy rồi. Chưa có người nào cùng làm việc với ông mà cần mẫn kiên trì như Ted Lee. Ông thường mong sao thuyết phục được Ted đến làm việc với mình tại cơ quan FBI. Ở đấy có nhiều người làm việc khiến cho Rick nổi điên và ông vẫn nhớ thời gian cùng làm việc với Ted. Họ trao đổi nhau nhiều thông tin, nói cho nhau nghe nhiều vụ án của mình. Chính nhờ thế mà nhiều lần họ đã giúp nhau tìm ra thủ phạm vụ án. Họ đã lấy ý kiến của nhau để bổ sung vào những việc họ điều tra, như đêm nay chẳng hạn và những lần trao đổi ý kiến như thế này thường có kết quả rất tốt. - Anh vẫn chưa nói cho tôi biết bà Barnes này có dính dáng gì đến chuyện bom xe. Tôi nghĩ bà ta không phải là nghi can. - Rick cười với bạn và Ted lắc đầu, vui vẻ. Họ thích trêu nhau.
- Bà ta ở cùng khu phố với chánh án McIntyre. Một đứa con của bà ấy đã nhìn ra cửa sổ hôm bom nổ, ngày hôm sau tôi đưa cho cậu bé xem tấm ảnh chụp Waters để cậu ta xem mặt. Nhưng cậu bé không nhận ra hắn. Chúng tôi bế tắc. Không có nguồn thông tin nào khác.
- Tôi nghĩ bà ta không phải là nguồn tin. - Rick trêu, ánh mắt đầy ý nghĩa, ông thích nhìn bạn với ánh mắt trêu chọc như thế. Và Ted cũng thường đáp lại ông bằng ánh mắt trêu chọc, nhất là khi nói đến Peg. Cô ta là người tình nghiêm túc đầu tiên của Rick trong nhiều năm nay, có lẽ là người tình mãi mãi. Ted không biết gì về việc yêu đương như thế này. Ông trung thành với Shirley từ khi hai người còn nhỏ và Rick thường nói với bạn rằng việc này khiến ông đau đầu. Nhưng Rick khâm phục bạn về chuyện này, mặc dù ông đã nghe Ted nói từ lâu rằng cuộc hôn nhân của họ không hoàn toàn viên mãn và cho dù Ted không nói, Rick cũng biết thế. Ít ra bây giờ họ vẫn còn sống với nhau theo cách riêng của họ. Người ta không thể trông mong tình yêu nồng thắm sau hai mươi tám năm và tình yêu của họ không nồng thắm thật.
- Tôi không nói gì về bà ta hết. - Ted đáp lời bạn -Tôi nói các đứa con dễ thương.
- Vậy tôi nghĩ chưa tìm ra nghi can trong vụ bom xe này. - Rick nói và Ted lắc đầu.
- Chưa tìm ra. Nhưng gặp Waters cũng hay. Hắn là thằng dao búa. Hắn có vẻ giữ mình trong sạch, ít ra là hiện giờ. Hắn không vui khi thấy tôi đến gặp hắn.
- Hết sức dao búa. - Rick nói một cách thẳng thừng. Ông không ưa những tên tội phạm như Carlton Waters. Ông biết hắn, ông không chịu nổi những điều ông đọc trên báo viết về hắn.
- Đấy là những suy nghĩ rất kỹ của tôi về vấn đề này. - Khi Ted nói lời này, Rick lại nhìn ông ta. Có cái gì hiện ra trong óc ông. Ông không hình dung ra được mối quan hệ giữa Peter Morgan và Phillip Addison, vấn đề này làm cho ông bối rối. Sự kiện Carlton Waters ra tù cùng ngày với Morgan có lẽ không có gì liên quan nhau. Nhưng ông nghĩ rằng cứ xem thử trong việc này có gì đáng để ý không cũng chẳng hại gì. Vì Peter Morgan đang bị quản chế, nên hắn đang ở dưới quyền hạn xét xử của Ted.
- Anh giúp tôi một việc được không? Tôi không thể biện minh được việc tôi gửi nhân viên đến điều tra Morgan. Ngày mai anh có thể gửi người đến nhà tạm trú của Morgan được không? Hắn đang bị quản chế, nên anh không cần có lệnh khám xét để lục soát đồ đạc của hắn. Anh cũng không cần nói cho nhân viên quản chế của hắn biết. Anh có thể đến lục soát bất cứ khi nào anh muốn. Tôi chỉ cần biết giữa hắn và Addison có quan hệ gì không, hay là có ai dính dáng vào đây không. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi bị thằng này thu hút, như con ong bị mật hoa lôi kéo.
- Ôi lạy Chúa, đừng nói với tôi là cơ quan FBI đã biến anh thành dân đồng tính. - Ted cười với bạn, nhưng ông bằng lòng. Ông rất phục bản năng của Rick, nhờ bản năng này mà trước đây hai người giải quyết được một số vấn đề khó khăn và lần này họ cũng mong được thế - Ngày mai ngủ dậy tôi sẽ đi. - Nếu có gì lạ tôi sẽ gọi báo cho anh biết. - Sáng mai Ted không có việc gì làm hết và may ra thì Morgan cũng đi rồi, nếu thế thì ông sẽ lục soát phòng hắn một cách dễ dàng hơn. Ông sẽ xem phòng hắn, lục soát đồ dạc hắn xem thử có gì không.
- Cám ơn nhiều. - Rick hồ hởi đáp, lấy tờ giấy in về lý lịch của Morgan, xếp lại bỏ vào túi. Rồi nó sẽ có ích vào lúc nào đấy, nhất là nếu ngày mai Ted tìm ra được cái gì đáng kể tại nhà tạm trú.
Nhưng ngày mai khi Ted đến đấy, ông mới biết Morgan đã dọn đến ở tại địa chỉ mới. Người nhân viên làm việc ở đấy cho ông biết rằng Morgan đã dọn đi rồi. Người phụ trách quản chế Peter không cập nhật hóa địa chỉ của hắn vào máy tính, việc này thật nhếch nhác, nhưng họ cũng bận nhiều việc. Ted nhìn vào địa chỉ mới của Morgan, ông thấy là một khách sạn ở Tenderloin. Ông liền đến đó để thực hiện công việc mà ông đã hứa với Rick vào tối hôm qua. Người nhân viên tiếp tân khách sạn cho biết Morgan đã đi khỏi. Ted chìa cho anh ta thấy ngôi sao, rồi hỏi mượn chìa khóa phòng hắn. Người nhân viên hỏi phải chăng Morgan lộn xộn, Ted đáp rằng hắn đang bị quản chế, ông chỉ kiểm tra phòng hắn thôi, không có gì phải lo ngại. Trước đây cũng có nhiều người đang bị quản chế ở tại đây. Người nhân viên nhún vai, đành đưa chìa khóa cho Ted. Ông đi lên lầu.
Căn phòng ông bước vào trống trải và sạch sẽ. Áo quần trong tủ trông còn mới. Báo chất đống gọn gàng trên bàn. Không có gì trong phòng đáng chú ý hết. Morgan không có ma túy, không có vũ khí, không có hàng lậu. Ngay cả thuốc lá gã cũng không hút. Gã có cuốn sổ ghi địa chỉ dày để trên bàn, được buộc gọn bằng sợi dây thun. Ted mở sổ ra xem, ông thấy có tên Addison và số điện thoại mang tên A. Khi ông tìm trong hộc bàn, Ted thấy có hai mảnh giấy, bỗng ông sửng sốt nhìn vào hai mảnh giấy ấy. Trên một mảnh ghi số điện thoại của Carlton Waters ở Modesto và chữ viết trên mảnh kia làm cho máu ông như ngưng chảy. Trên mảnh giấy đó viết địa chỉ của Fernanda, không có số điện thoại và không có tên. Chỉ có địa chỉ, nhưng ông biết ngay không cần có tên. Ông gấp sổ, buộc sợi dây thun vào chỗ cũ, đóng hộc bàn và sau khi nhìn quanh phòng một lượt, ông bước ra khỏi phòng. Ngay khi lên xe hơi, ông gọi cho Rick liền.
- Có chuyện đáng nghi. Tôi không biết chắc chuyện gì. Thực vậy, tôi thấy ở đây có dấu hiệu đáng cho ta nghi ngại. - Ted lo lắng, ông thấy có lý do để nghi. Tại sao một tên như Morgan lại có địa chỉ của Fernanda? Gã có mối liên quan gì với Waters, hay chúng đã gặp nhau trong tù? Nhưng nếu như vậy thì tại sao gã có số điện thoại của Waters ở Modesto? Và Addison làm gì với số điện thoại của Morgan? Tại sao Morgan có số điện thoại của hắn? Tại sao Addison có hồ sơ dày gần một tấc về Allan Barnes và có ảnh của Fernanda với ba đứa con? Bỗng nhiên câu hỏi hiện ra trong óc ông mà ông không trả lời được. Rồi hai tên tội phạm nữa, một tên phạm tội giết người, cả hai cùng ra tù một ngày. Ở đời có rất nhiều việc ngẫu nhiên, Rick thấy giọng Ted có cái gì lạ lùng mà ông chưa từng nghe trong những năm qua. Ted hoảng hốt và ông không biết tại sao như vậy.
- Tôi vừa trong phòng Morgan đi ra - Ông nói - Hắn không ở tại nhà tạm trú nữa. Hắn đang ở tại khách sạn Tenderloin, tủ hắn toàn là áo quần mới. Tôi sẽ gọi nhân viên quản chế để hỏi xem hắn có việc làm rồi phải không.
- Tại sao anh tin hắn biết Addison? - Rick hỏi. Ông vừa dự phiên tòa để cho phép Addison đóng tiền thế chân về. Addison được trả tự do, miễn tố, vì chịu đóng tiền thế chân. Hắn bị buộc phải đóng hai trăm năm mươi ngàn đô-la, số tiền này đối với hắn chẳng nghĩa lý gì. Chánh án để cho hắn đi châu Âu cùng với gia đình trong vòng hai ngày nữa. Công việc điều tra của liên bang vẫn tiến hành, nhưng luật sư của hắn nói rằng công việc tiếp tục trong lúc hắn vắng mặt, là vấn đề FBI chứ không phải của hắn và chánh án đồng ý. Họ tin chắc Addison sẽ về lại San Francisco trong vòng bốn tuần nữa. Hắn có cả một đế quốc để điều khiển. Rick nhìn Addison lái xe đi với luật sư của y, ông nóng lòng muốn biết Ted đã tìm được gì trong phòng của Morgan.
- Có lẽ họ là bạn cũ với nhau. Mực viết tên và số điện thoại của Addison trông đã cũ rồi - Ted đáp - Nhưng tại sao lại có số điện thoại của Carlton Waters ở Modesto và địa chỉ của Fernanda trên mảnh giấy nhưng không có số điện thoại và tên, mà chỉ có địa chỉ thôi.
- Tại sao thế? - Rick nhắc lại câu hỏi ấy đã hiện ra trong óc Ted.
- Tôi nghĩ như vậy đấy. Tôi không thích chuyện này, tôi không biết tại sao. Tôi có linh cảm chắc có chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không biết chuyện gì. - Bỗng ông đề nghị với bạn - Tôi đến chỗ anh xem tập hồ sơ về Barnes mà Addison đã giữ được không? - Có thể ông sẽ phát hiện ra gì đấy - Và nhờ anh giúp tôi một việc khác nữa. - Ted nói, vừa quay chìa khóa mở máy. Ông sẽ đi thẳng đến văn phòng của Rick để xem hồ sơ và bất cứ cái gì Ríck có. Bây giờ ông quan tâm đến việc này. Ông không biết Fernanda có dính líu gì đến việc này không, nhưng có cái gì đấy báo cho ông biết rằng bà là trung tâm của việc gì đấy đang diễn ra. Rõ ràng bà là mục tiêu cho bọn bất lương nhắm đến. Nhưng Ted không biết đây là chuyện gì, hay kẻ nào chủ trương việc này. Ông phân vân thắc mắc, nhưng có thể câu trả lời nằm trong hồ sơ này.
- Giúp việc gì? - Rick nhắc ông. Ted có vẻ lơ đãng và quả ông lơ đãng thật. Ông đang suy nghĩ để tìm ra câu giải đáp, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy ông tìm ra. Ông chỉ thấy một số hiện tượng đáng ngờ ẩn hiện trước mắt. Morgan, Waters, Addison, Fernanda, vụ bom xe. Rõ ràng không có mối liên hệ gì giữa họ. Chưa có.
- Nhờ anh kiểm tra vấn đề tài chính của Addison giúp tôi. Kiểm tra thật kỹ, xem thử có gì đáng nghi không. - Ted vừa yêu cầu vừa cho xe chạy. Ông biết Rick sẽ làm việc này ngay, nhưng Ted muốn bạn kiểm tra thật nhanh trong thời gian ngắn nhất.
- Chúng tôi đã kiểm tra rồi, nhưng còn hời hợt, vì thế mà hôm qua chúng tôi mới biết y. Y có những việc kinh doanh không rõ ràng ở Nevada, có một số tiền thuế y không nộp, tiền qua lại trên biên giới bang rất nhiều. - Ở Nevada có thuế của bang, vì vậy đấy là nơi trú ẩn cho nhiều kẻ như Addison, với tiền bất hợp pháp trong tay. - Bây giờ hắn vướng phải vấn đề tiền bạc nhiều nhất. Có lẽ hắn phải nộp tiền phạt rất lớn, nhưng tôi nghĩ hắn sẽ không chịu thi hành việc này. Hắn có nhiều luật sư rất giỏi. - Rick nói, giọng có vẻ chán nản - Chúng tôi vẫn đang kiểm tra. - Nhưng cả hai người đều biết việc này cần nhiều thời gian.
- Tôi muốn nói phải đào sâu vấn đề, phải cuốn thảm lên, phải tháo hết sàn xe hơi để kiểm soát mới được.
- Rốt ráo thế à? - Rick kinh ngạc. Ông không biết Ted muốn tìm gì và chính Ted cũng không biết làm như vậy để tìm ra cái gì. Nhưng giác quan thứ sáu báo cho ông biết có cái gì đấy đáng nghi.
- Không, không hẳn như tôi nói, nhưng tôi muốn nói là phải kiểm tra thật kỹ. Tôi muốn biết loại tiền mà thằng cha này đang có và xem thử hắn có gặp rắc rối ở đâu không. Phải tìm hiểu hắn thật rõ. Đừng để lâu quá hai tháng là được. Nhờ anh tìm cái gì anh có thể tìm được. Tôi muốn bất cứ cái gì anh tìm ra, nhanh chừng nào hay chừng ấy. - Ông biết công việc điều tra của họ có thể lâu ngày, nhất là nếu vấn đề điều tra thuộc về tiền bạc, chứ không thuộc phạm vi có nguy cho tính mạng của con người. Nhưng trong trường hợp này có thể họ điều tra nhanh. Có thể có chuyện gì đấy cấp bách đang xảy ra - Anh hãy dẹp hết chuyện không cần thiết. Tôi sẽ đến đấy trong vòng mười phút nữa. - Ted vừa nói vừa phóng nhanh xe xuống phố.
- Tôi cần có thời gian lâu hơn thế. - Rick đáp, giọng ân hận.
- Bao lâu? - Ted nôn nóng hỏi và không biết tại sao.
- Hai giờ. Một hay hai giờ. Tôi sẽ cố hết sức cho anh biết điều anh cần. - Ông phải ra lệnh cho nhân viên tìm tài liệu trong máy tính và hỏi tổ giải đáp ở Washington, D.C và tiếp xúc với một mật báo viên của họ nằm trong mạng lưới của giới tài chính bất chính. Nhưng việc này phải cần thời gian.
- Lạy Chúa, người của anh chậm quá. Anh hãy làm bất cứ cái gì có thể làm được. Tôi đi đến chỗ anh được nửa đường rồi đấy. Tôi sẽ có mặt ở chỗ anh lúc 5 giờ.
- Tôi bắt đầu làm ngay đây. Anh có thể đọc hồ sơ về Allan Barnes của Addison trong khi tôi kiểm tra những điều anh cần. Hẹn gặp anh trong lát nữa. - Ông nói rồi cúp máy.
Khi Ted bước vào văn phòng của Rick, bạn ông đã để hồ sơ của Baranes trên bàn và ba nhân viên làm việc thường xuyên của ông đang cắm cúi trên máy tính, gọi những cơ quan khác và một số mật báo viên chọn lọc để hỏi xem ho có thể tìm ra được gì không. Dù sao họ cũng đã có kế hoạch điều tra kỹ về Addison. Ông chỉ đốc thúc họ làm nhanh thôi, công việc này cần nhiều người làm. Ba giờ sau, khi Ted và Rick đang vừa ăn xăng uých vừa nói chuyện, thì kết quả điều tra hoàn tất tốt đẹp. Cả ba nhân viên cùng vào văn phòng của Rick đưa cho ông chồng giấy tờ.
- Tình hình thế nào? - Rick hỏi, đưa mắt nhìn họ. Khi ấy Ted cũng đã đọc xong hồ sơ về Barnes. Không có gì quan trọng, chỉ có những bài báo được cắt ra từ báo chí viết về thành quả vẻ vang của Allan Barnes và tấm hình độc nhất chụp Fernanda và các con.
- Addison nợ ba chục triệu. Công việc làm ăn lớn đang bị thua lỗ. - Một nhân viên trả lời. Họ nhờ người mật báo viên giỏi nhất cho biết tin này.
- Cứt! - Rick nói, mắt nhìn Ted - Chỉ nợ nần thôi.
- Công ty cổ phần mẹ của y gặp chuyện rắc rối - Một nhân viên giải thích - Y đã tìm cách để giữ yên chuyện này cho đến bây giờ, nhưng chuyện không giữ kín được lâu. Y có hành động tráo trở để thủ lợi trong đoàn xiếc Ringling Brothers. Chúng tôi nghĩ y đầu tư nhiều tiền vào một số công ty thân quen ở Nam Mỹ. Việc đầu tư của y thua lỗ. Y mượn tiền của nhiều công ty khác mà y có cổ phần đang trang trải những việc thua lỗ này, nên bây giờ mắc nợ rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ có một số thẻ tín dụng giả do y tung ra. Nói tóm lại, y đang gặp chuyện rắc rối, người mật báo viên của tôi nói rằng y sẽ không nộp tiền thế chân được. Y cần một số tiền rất lớn để thanh toán việc này. Nhưng sẽ không có ai cho y mượn hết. Một mật báo viên khác của tôi cho biết y rửa tiền từ nhiều năm rồi. Chính các tổ chức của y ở Nevada có nhiệm vụ thực hiện công việc này và chúng tôi không biết chúng làm như thế nào. Nhưng nếu ông muốn biết y có gặp chuyện rắc rối hay không thì xin thưa, y đang gặp chuyện rắc rối, rất rắc rối. Y mắc nợ rất nhiều. Nếu ông muốn biết lý do tại sao y mắc nợ, y đầu tư với ai, thì phải cần thời gian chúng tôi mới tìm ra và cần đến nhiều người. Đây là công việc khó khăn, gian khổ. Chúng tôi cần phải kiểm tra rất nhiều mới làm được việc này. Nhưng công việc của y xem ra bất hợp pháp.
- Tôi nghĩ hiện giờ chúng ta chỉ biết chừng ấy thôi. - Rick bình tĩnh nói, rồi cảm ơn cả ba nhân viên đã làm việc rất nhanh chóng, nhất là do liên lạc rất nhanh với các mật báo viên. Khi họ ra khỏi phòng rồi, ông quay qua Ted - Anh nghĩ sao? - Ông thấy Ted đang cau mày suy nghĩ.
- Tôi nghĩ chúng ta có một tên hiện đang mắc nợ ít ra là ba mươi triệu, có thể nhiều hơn. Chúng ta đang có một phụ nữ được chồng để lại gần nửa tỷ đô-la, đó là theo báo chí cho biết và không biết anh có tin báo chí viết hay không, còn tôi thì không. Nhưng dù bà ta có nửa tỷ, thì bà cũng chỉ là con vịt nhốt trong chuồng với ba đứa con. Anh có hai thằng tù mới ra tù cách đây sáu tuần và hình như được đi khắp nơi một cách tự do. Cả hai thằng đều gắn bó với Addison bằng cách này hay cách khác. Và anh có một vụ bom cài xe nổ trên đường phố gần nhà con vịt bị nhốt của chúng tôi. Nếu anh hỏi tôi thì tôi xin trả lời bà ta là nạn nhân đang đợi hậu quả xảy đến và các đứa bé cũng thế. Anh biết tôi nghĩ sao không? Tôi nghĩ Addison đang theo dõi bà ấy, tôi nghĩ vì thế mà hắn có tập hồ sơ này. Anh không thể dùng hồ sơ này để đưa hắn ra tòa và buộc tội hắn, nhưng có cái gì đấy đang diễn ra. Và nếu tôi để cho trí tưởng tượng của tôi tự do hoạt động, tôi sẽ nghĩ rằng Addison đã dùng Morgan để làm ống dẫn đến Waters. Có lẽ bây giờ chúng đang cùng trong ống dẫn ấy, mà cũng có thể không. Tôi nghĩ nếu Waters đã cài bom trong xe chánh án McIntyre, thì hắn quan sát bà Fernanda khi hắn đặt bom và bây giờ tôi nghĩ hắn là tên cài bom. Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên quá lớn khi hai người cùng ở trong một khu phố. Có lẽ hắn đã ở đấy, hắn nghĩ lần này hắn sẽ làm một công hai việc. Tại sao không làm được? Rủi thay cậu bé con nhà Barnes không nhận ra hắn, nhưng anh không thể có được hết trong một lúc. Tôi nghĩ theo những gì chúng ta thấy ở đây, thì chúng đang âm mưu để hãm hại Fernanda Barnes. Tôi biết nói ra thì tôi có vẻ là kẻ điên khùng, vì tôi không viện dẫn được bằng chứng, nhưng tôi nghĩ như thế đấy và tôi tin là tôi nghĩ đúng.
Suốt nhiều năm qua, cả hai người đều tin vào nhận xét của mình và họ ít khi sai lầm. Không những thế mà họ còn tin vào nhận xét của nhau, hiện giờ Rick tin vào nhận xét của bạn, ông thấy những điều Ted nói đều có lý. Trong thế giới tội phạm, người ta phải nhìn vào sự việc xảy ra và suy nghĩ để tìm nguyên nhân gây nên sự kiện. Nhưng giữa việc hiểu được sự kiện và chứng minh sự kiện, luôn luôn có một vực sâu cần phải kiên trì vượt qua, cần phải có nhiều thời gian. Và thỉnh thoảng thời gian cần có để chứng minh lý thuyết, có thể phải trả giá bằng nhiều sinh mạng. Nếu Ted nghĩ đúng, chuyện này có thể như thế. Họ chỉ dựa vào trực giác để suy nghĩ vấn đề chứ không có bằng chứng gì hết và họ cũng không làm gì để giúp bà ấy cho đến khi có kẻ nào tấn công bà hay các con bà. Bây giờ họ chỉ có lý thuyết và trực giác.
- Chúng âm mưu gì? - Rick hỏi. Ông tin những chuyện Ted vừa nói. Họ là những cảnh sát đã lâu năm nên ít khi lầm lẫn - Để tống tiền bà ta à?
Ted lắc đầu.
- Với một kẻ như Waters lảng vảng quanh đây thì không phải thế. Hắn không phải là loại tội phạm làm việc bằng trí óc. Tôi nghĩ bà ấy là nạn nhân đang đợi ngày bị bắt cóc và các con bà cũng thế. Addison cần ba mươi triệu đô-la, hắn cần có nhanh. Bà ấy có năm trăm triệu, hay quãng ấy. Tôi không thích ghép hai sự kiện này với nhau, hay không thích Waters đi lảng vảng, nếu hắn làm như vậy. Và cho dù hắn không làm thế, việc này cũng không thay đổi sự kiện Addison có hồ sơ về bà dày như cuốn niên giám điện thoại của Manhattan và tấm ảnh chụp bà với các con.
Rick cũng không thích chuyện này, nhưng ông lại nhớ đến chuyện khác. Hắn sẽ đi châu Âu trong vòng hai ngày nữa. Nếu hắn bị vỡ nợ thì hắn đi làm quái gì?
- Có lẽ vợ hắn không biết và việc hắn rời khỏi nước không thay đổi gì hết. Hắn không đích thân làm việc này, theo tôi nghĩ thì người khác sẽ làm. Và nếu hắn đi khỏi nước trong khi xảy ra việc này, hắn sẽ có cớ để chứng minh ngoại phạm rất xác đáng. Tôi cam đoan là hắn nghĩ như thế. Nếu tôi nghĩ đúng; thì vấn đề là ai sẽ làm việc này và khi nào sẽ làm. - Họ không biết chắc “việc này” có đúng thế không. Nhưng họ đều đồng ý rằng dù đúng hay không, thì cũng có việc gì đấy đang xảy ra.
- Anh có ý định sẽ lôi cổ Morgan đến để hỏi hắn không? - Rick hỏi - Hay hỏi Waters? - Ted lắc đầu.
- Tôi không muốn cho chúng biết mình nghi chúng. Tôi muốn đợi để xem chúng làm gì. Nhưng tôi muốn báo cho bà ta biết. Tôi phải làm thế.
- Anh có tin họ sẽ để cho anh cử nhân viên bảo vệ bà ấy không?
- Họ sẽ cho. Tôi muốn tối nay gặp ông chỉ huy trưởng. Nhưng tôi muốn nói chuyện với bà ta trước. Có thể bà ấy đã thấy cái gì đấy, hay biết cái gì mà chúng ta không biết, cái gì mà bà không biết là mình biết nữa. - Trước đây họ đã gặp trường hợp này rồi. Người ta chỉ bấm nút một lát thôi là toàn bộ hình ảnh sẽ hiện ra. Nhưng Ted sợ rằng ông chỉ huy trưởng sẽ cho là ông điên. Trước đây ông ta thường ủng hộ những linh cảm của Ted và họ đã thành cống mỹ mãn. Chuyện giống như Ted đã có tiền trong ngân hàng, bây giờ chỉ việc lấy ra mà tiêu thôi. Ông hoàn toàn tin chắc mình đúng và Rick cũng vậy. Ông muốn cử nhân viên FBI đến giúp bạn, nhưng không có đủ bằng cớ để làm việc này. Đây là sự nghi ngờ của Sở Cảnh sát San Francisco thôi, mặc dù Addison có hồ sơ, Rick nghĩ rằng phòng Công tố Hoa Kỳ sẽ không cho phép ông cử nhân viên đến bảo vệ gia đình Barnes, nhưng ông sẽ gọi công tố viên để báo tin cho ông ta biết. Không có đủ bằng chứng buộc tội Addison để ký trát bắt y về tội âm mưu bắt cóc. Nhưng Rick nghĩ rằng chúng đang âm mưu làm việc đó. Khi Ted đứng dậy, trông ông có vẻ lo sợ. Ông không thích những vụ như thế này, sẽ có người bị thương tích, chết chóc. Trừ phi họ phải làm cái gì để ngăn chặn việc này xảy ra, nhưng ông chưa biết phải làm gì. Ông muốn bàn thảo việc này với chỉ huy trưởng cảnh sát, sau khi đã nói chuyện với bà ấy. Khi ông chuẩn bị ra về, ông nhìn Rick.
- Anh muốn đi với tôi để xem tình hình ra sao không? Để xem anh nghĩ sao sau khi chúng ta đã nói chuyện với bà ấy. Tôi cần bộ óc của anh trong việc này. - Rick gật đầu rồi theo Ted ra ngoài. Ông đã sống hai ngày căng thẳng trong văn phòng, khởi đầu với tin về Addison, rồi mảnh giấy với cái tên trên đó và hồ sơ về Allan Barnes chẳng nghĩa lý gì hết. Không có gì rõ ràng hết, nhưng có một cái gì đấy đang bắt đầu xảy ra. Rick và Ted đã bàn thảo về việc này một hồi lâu, ý kiến chung có, riêng cũng có. Họ biết cách giải quyết về các vấn đề tội phạm. Chỉ nghỉ đến phương pháp họ làm thôi, cũng đã gần đau đầu rồi. Bao giờ họ cũng chạy sau sự kiện một bước, Ted hy vọng họ đi đúng đường.
Sau khi hai người vào xe, Ted lấy điện thoại di động để gọi cho Fernanda, Rick báo cho văn phòng biết ông đi có việc khoang hai giờ, việc này có vẻ hợp lý, ông nhớ cảnh làm việc với Ted, họ làm chung với nhau rất vui, nhưng ông không dám nói thế với Ted. Hiện Ted đang lo âu nên không được vui. Fernanda có ở nhà, khi trả lời điện thoại, bà có vẻ ngạc nhiên. Bà nói bà đang gói đồ dạc cho con trai bà sắp đi dự trại.
- Có phải ông nói chuyện về vụ bom xe không? - Bà hỏi, vẻ lơ đãng. Ông nghe có tiếng âm nhạc gần đấy, ông biết con bà có đứa đang ở nhà. Ted hy vọng tất cả đang ở nhà. Ông không muốn làm chúng hoảng sợ, nhưng bà phải biết. Ông muốn nói cho bà biết điều ông nghĩ. Dù điều này có làm cho bà lo sợ đi nữa, thì ông cũng phải căn dặn bà vài việc.
- Không hẳn về chuyện bom xe - Ted đáp, muốn tránh né chuyện này. - Về chuyện khác, không liên quan trực tiếp đến chuyện bom xe. - Bà nói bà sẽ có mặt ở nhà khi ông đến, rồi họ tắt máy.
Ted đậu xe trên đường vào nhà bà Fernanda và khi bước lên thềm đến cửa trước, ông nhìn quanh, tự hỏi không biết có Waters hay Morgan đang ở đâu đó gần nhà bà để quan sát theo dõi bà không. Mặc dù có khả nàng chúng đang quan sát bà, ông vẫn quyết định đi vào cửa trước, để cho chúng thấy. Peter Morgan không thể nào nhận biết được ông và dù cho gã hay Waters có nhận ra ông đi nữa, Ted vẫn thích chúng biết hiện có cảnh sát lui tới nhà bà trong hoàn cảnh như thế này, vì ông nghĩ đây là biện pháp ngăn cản chúng hành động. Cơ quan FBI thường thích tránh mặt, thái độ này khiến cho Ted nghĩ rằng làm thế chỉ đặt nạn nhân vào vị trí được xem như miếng mồi ngon mà thôi.
Peter Morgan thấy họ đi vào. Thoạt tiên, gã nghĩ trông họ như cảnh sát, rồi gã thấy mình nghĩ thế là điên. Không có lý do gì khiến cho cảnh sát đến nhà bà Fernanda cả. Gã cảm thấy mình trở thành kẻ hoang tưởng, vì gã nghĩ ngày ra tay đến gần rồi. Gã có biết Addison đã bị bắt hôm qua, vì bị cáo buộc trốn thuế, lời cáo buộc có vẻ buồn cười. Addison nói y không lo. Y vẫn đi châu Âu theo kế hoạch và chương trình của họ không thay đổi. Mọi việc điều tiến hành theo lịch trình đã vạch và những kẻ vào nhà bà là ai gã không biết, nhưng hình như bà biết họ. Bà cười sung sướng với người đàn ông châu Á, người đã bấm chuông cửa. Peter phân vân không biết phải chăng họ là môi giới chứng khoán hay luật sư, hay người quản lý tiền bạc của bà Fernanda. Thỉnh thoảng những người quản lý tiền bạc trông cũng giống như cảnh sát. Gã không bận tâm gọi Addison để báo cho y biết. Không có lý do gì để báo cho y biết, vả lại y dặn gã đừng gọi y một thời gian, trừ phi có vấn đề gì khó khăn, mặc dù y đã cho biết điện thoại di động của y không bị theo dõi, nhưng điện thoại của Peter có thể bị theo dõi. Phillip đã dặn gã mua một cái, loại không thể theo dõi được, gã chưa có thì giờ đi mua, nhưng gã định tuần sau sẽ mua. Trong khi Peter đang ở bên ngoài nhà bà Fernanda suy nghĩ về chuyện này, thì Ted đang ngồi với bà trong phòng khách. Bà không biết tại sao ông đến gặp bà. Suốt năm phút tiếp theo đó, Ted vẫn chưa nói gì, những điều ông sắp nói với bà sẽ thay đổi đời bà mãi mãi.