Số lần đọc/download: 2042 / 10
Cập nhật: 2015-07-15 09:42:24 +0700
Chương 11
T
rong khi Tuấn, Đàm lén bò lên Cấm Thành thì ở một bìa rừng ngoại địa Thung lũng Rắn, Dung và Bạch Liên đang nóng lòng chờ đợi xem có biến cố gì xảy ra. Phong đã dẫn hai chị em đến một nơi an toàn, Nhưng cũng từ đó hai chị em không còn biết tin tức gì nữa.
Hai người được ở trong một lều vải, cạnh lều của Phong và các bạn của anh. Nếu Phong không tiết lộ nhiệm vụ của anh, Dung và Bạch Liên đã bỡ ngỡ tưởng đâu anh ta và các bạn đang sống một cuộc đời du mục. Nhưng cảm tưởng đó tan biến ngay khi hai người thấy một người Thượng cầm súng đứng gác trên một mô đất, cách lều không xa. Trong lều của Phong, một thanh niên Việt đang cắm cúi bên chiếc máy truyền tin nhỏ, và bên cạnh anh, một thanh niên Thượng thứ hai đang say ngủ vì vừa được đổi phiên gác.
Ngoài ba người đó, không còn ai nữa. Chiều qua sau khi đưa Dung và Bạch Liên tới đây, Phong đã lại đi ngay với sáu người khác đến sáng hôm nay vẫn chưa thấy về.
Hai chị em không biết làm gì hơn là ngồi băn khoăn với những câu hỏi: Không biết tình hình ở nhà ra sao? Tuấn, Đàm đã về chưa? Và ông Quách Tiến với ông Diệp nữa?
Người thanh niên Việt chợt rời chiếc máy truyền tin bước ra khỏi lều. Tên anh là Cảnh. Anh mỉm cười tiến lại chỗ Dung và Bạch Liên, nói:
- May quá, tôi vừa bắt được liên lạc với một đồn binh ở đây xong. Đại úy tiểu khu trưởng đang hành quân không có mặt ở căn cứ, nhưng người phụ tá của ông ta hứa sẽ trình lại với ông về tình hình nghiêm trọng ở đây, và hứa sẽ phái quân tiếp viện đến. Đồn binh này ở cách đây 50 cây số không biết có can thiệp kịp thời không.
Bạch Liên hỏi:
- Các anh đóng trại ở đây lâu chưa?
- Mới mấy ngày. Chúng tôi di chuyển luôn.
- Chắc vui lắm anh nhỉ?
- Cũng có phần nào thích thú chứ không vui lắm, vì còn phải lo công vụ, và phải đương đầu với rất nhiều nguy hiểm bất trắc…
Dung bật hỏi:
- Các anh làm gì?
Cảnh cười nhếch mép:
- Bí mật quân sự! Nhưng hiện thời hai cô đang dự vào một biến cố nhỏ có thể sắp bùng nổ mà chưa ai lường được hậu quả ra sao, nên tôi có thể nói cho hai cô biết là hiện chúng tôi đang theo dõi ngăn chận một vụ buôn bán thuốc phiện lậu…
Bạch Liên ngạc nhiên:
- Thuốc phiện?!
- Phải. Hẳn các cô cũng biết ở vùng này, dọc biên giới Hạ Lào Trung Việt có rất nhiều thuốc phiện. Thoạt đầu chúng tôi chỉ để ý đến vụ này nhưng rồi lại thấy Hắc Xà có dính líu vào…
- Hắc Xà buôn bán thuốc phiện lậu?
- Hắn dùng thuốc phiện để làm món hàng đổi chác mua bán khí giới lương thực cung cấp cho lực lượng của hắn. Bởi vậy, từ vụ thuốc phiện đến vụ nổi loạn của Hắc Xà có liên quan với nhau và bắt buộc chúng tôi phải dính mũi vào.
Dung thở dài:
- Thật là rắc rối. Cũng may có các anh biết trước mà đề phòng. Nhưng chẳng hiểu sự việc đang diễn biến ra sao mà chưa thấy động dạng gì hết!
Cảnh cười nhìn Dung:
- Cô sốt ruột lắm phải không? Chiến tranh là như vậy đó cô. Hễ có chiến cuộc là có sự khắc khoải, lo âu…
Cảnh chợt im vì có tiếng gọi và tiếng người đứng canh trả lời. Anh nói:
- Phong đã trở về. Chắc có nhiều biến chuyển!
Phong phóng ngựa vào trại, theo sau có hơn mười người nữa, trong số có cả sáu người đi từ sẩm tối hôm trước. Họ phần đông là người Thượng, trung thành với chính nghĩa nên sẵn sàng đứng về phía chính phủ chống lại Hắc Xà.
Phong lo cho người ngựa ăn uống nghỉ mệt, rồi mới đến ngồi xuống cỏ, cạnh Dung và Bạch Liên. Anh chỉ gật đầu hỏi:
- Bình yên chứ hai cô?
Đoạn quay sang Cảnh, anh nói:
- Đêm qua có đụng độ. Tụi này phục kích một đoàn tiếp vận khí giới của Hắc Xà.
Anh rút một vật tròn bằng kim khí giơ ra:
- Coi này. Lựu đạn! Mình chiếm được bốn thùng!
Cảnh đắc ý:
- Hay quá! Anh có được tin tức gì không?
- Nhiều lắm. Tôi đã gặp ông Quận. Ông cho biết vài ngày nay có xảy ra những vụ quấy rối lẻ tẻ, quan trọng hơn hết là vụ âm mưu phá hoại bộ máy truyền tin của đoàn dân vệ khiến phương tiện liên lạc của quận với các nơi bị gián đoạn. Trên sở mỏ cũng có những vụ quấy rối tương tự.
Nhưng cuộc chiến chưa bùng nổ ngay đâu. Tôi có cảm tưởng đây chỉ mới là giai đoạn mở đường chờ Hắc Xà tập trung đầy đủ quân số của hắn. Hình như hắn có một số thủ hạ khá quan trọng đang ẩn nấp sau dãy núi bên kia thung lũng. Tuy chưa biết đích xác, nhưng tôi ngờ hắn sẽ tấn công vào quận đêm nay. Hắn sẽ cố chiếm trọn thung lũng rồi sáng hôm sau mới cướp phá sở mỏ. Bọn mình không thể làm gì được ngoại trừ…
Bạch Liên hỏi:
- Quân của Hắc Xà có đông không anh?
- Khó ước lượng nổi, vì chưa biết đích xác những nơi nào theo hắn. Hiện thời trong thung lũng có độ vài trăm người.
- Bên ta có bao nhiêu người?
Phong mỉm cười:
- Vài chục cảnh vệ của sở mỏ, khoảng ba chục dân vệ trên quận, và mấy người của mình đây. Dăm bảy chục người phải chống chọi với vài ba trăm người, có khi hơn nữa. Phiền hơn hết là nếu Hắc Xà chiếm trọn được Thung lũng Rắn, ảnh hưởng và thanh thế của hắn sẽ lan rộng khắp vùng. Nếu không bóp vỡ ngay cuộc nổi loạn khi còn trứng nước với một nhóm vài trăm người, Chính phủ sẽ phải đương đầu với một cuộc nội chiến qui mô hơn.
Để Phong dứt lời, Cảnh mới nói:
- Từ nãy, tôi chưa kịp báo cáo để anh rõ là tôi đã liên lạc được với tiểu khu. Nếu có quân tiếp viện, tình thế sẽ lật ngược trở lại. Mình nên cho người đón đường và hướng dẫn để quân tiếp viện khỏi lọt vào ổ phục kích.
Phong nói:
- Dĩ nhiên, nhưng trong khi chờ đợi, mình cũng phải thi hành kế hoạch của mình.
Cảnh hỏi:
- Kế hoạch thế nào?
- Phản công theo lối du kích. Tối nay mình sẽ xuống thung lũng. Mình lợi thế hơn Hắc Xà ở chỗ quân mình thiện chiến và kỷ luật, còn quân của hắn chỉ là một đám người ô hợp. Với số lựu đạn vừa chiếm được, chúng ta sẽ cố gắng gây rối loạn trong hàng ngũ loạn quân để hỗ trợ cho ông Quận có thể kéo dài cuộc cố thủ, chờ tiếp viện.
Cảnh gật đầu tỏ ý tán thành.
Phong cho người đi thám thính. Mấy thùng lựu đạn được mở ra phân phát cho mọi người. Cảnh vào ngồi bên máy truyền tin, ngóng đợi tin tức của tiểu khu, nhưng vẫn chưa nhận được gì. Như vậy, kế hoạch của Phong phải được thi hành.
Một thám sát chạy về cho biết 40 người vừa rời thung lũng tiến về phía bọn Phong hạ trại. Họ còn cách 6 cây số thì tới.
Phong lẩm bẩm:
- Chắc bọn chúng dò biết mình ở đây, phải nhổ trại ngay trước khi chúng đến.
Dung và Bạch Liên được dịp trổ tài tháo vát. Các lều vải cấp thời được hạ xuống và cuốn lại. Bìa rừng được xoá hết mọi dấu vết.
Vừa thu dọn xong, thì thám sát thứ hai về báo tin quân địch chỉ còn cách ba cây số nữa và chắc chắn đang tiến về phía họ.
Phong tập hợp các bạn lại:
- Chúng ta nên phân tán ra làm ba bọn. Tôi, anh Cảnh và chú Gơme mỗi người dẫn đầu một nhóm chia ra ba ngả xuống thung lũng. Ai có ý kiến gì về địa điểm tập trung không?
Bạch Liên đề nghị trại ông Quách Tiến, vì trại nằm giữa trung tâm, lại dễ tìm.
Phong chấp thuận. Cảnh và Gơme cùng đồng ý, vì địa điểm này ai cũng biết.
Phân chia người và công tác xong, Phong quay bảo Dung và Bạch Liên:
- Hai cô theo tôi. Và nhớ kỹ điều này: là hễ có chuyện gì hãy rán nằm yên một chỗ!
° ° °
Gơme dẫn nhóm của anh đi đầu tiên. Nhóm Phong có Dung và Bạch Liên tháp tùng đi sau năm phút. Nhóm Cảnh đi sau với nhiệm vụ cản hậu trong trường hợp bị rượt đuổi.
Hoàng hôn bắt đầu ngả bóng, nền trời đổi từ màu tím sang màu xanh thẫm, rồi ánh sao lấp lánh hiện lên.
Nhóm Phong do anh dẫn đầu tiến vào một lối mòn khúc khuỷu. Họ vừa đi vừa nghe ngóng. Đêm tối đầy rẫy những tiếng động bí mật. Vó ngựa địch quân nghe mơ hồ đâu đó, thoạt gần thoạt xa tưởng như có ở trước mặt lẫn sau lưng. Mỗi bụi rậm, mỗi mô đá đều khả nghi có địch quân ẩn nấp.
Nhưng rồi họ cũng đến được ven thung lũng và tiến vào cánh rừng phía sau trại Quách Tiến.
Phong nói nhỏ:
- Chúng ta vừa theo một lối tắt gần nhất. Hai nhóm kia chắc còn lâu mới tới. Phải báo cho họ biết mình đang ở đây.
Anh sai hai người đi hai ngả tìm đón, và căn dặn phải hết sức cẩn thận kẻo đêm tối bạn thù dễ lẫn lộn.
Trong khi đó Bạch Liên cố lắng nghe động tĩnh ở trại. Nàng chợt nói:
- Hình như tôi nghe có tiếng cười nói từ trong trại vẳng ra. Không biết tình hình ở nhà ra sao? Có lẽ bác Quách Tiến và bác Diệp đã về hoặc…
Dung tiếp:
- Có thể Tuấn, Đàm cũng đã về rồi.
Phong nói:
- Chờ anh em quy tụ đông đủ tôi sẽ cho người vào dọ thám, Biết đâu bọn Hắc Xà đang ở trong ấy.
Bạch Liên đề nghị:
- Hay anh để tôi thử lẻn vào trong vườn xem. Tôi thuộc hết mọi đường lối trong trại.
Phong lưỡng lự, nhưng rồi cũng quyết định:
- Đồng ý. Cô rán trở về đây cho biết tin tức trong vòng 15 phút.
Bạch Liên băng mình vào đêm tối. Nàng nóng lòng vì Tuấn nên trở thành liều lĩnh. Tới bức tường rào bao quanh trại, vừa chui qua một lỗ hổng vào trong nàng chợt nghe có tiếng Dung gọi khẽ phía sau!
Dung bò sát lại:
- Tôi lén trốn Phong nhân lúc anh ấy quay lưng đi. Tôi nóng muốn biết Đàm, Tuấn đã về chưa, nhưng chỉ nhác thấy có một tên thủ hạ của Hắc Xà vừa đi qua lối kia… Nếu Đàm đang ẩn nấp trong trại tôi có thể báo tin cho nó biết bằng mật hiệu để nó đến với tụi mình.
Bạch Liên gật đầu:
- Phải đấy.
Hai người lẩn vào con đường đã gặp Phong sáng hôm trước. Sao lấp lánh đầy trời, nên dễ nhận được lối đi. Tới bụi cây xế đầu nhà, cả hai ngồi lại, thấy ánh đèn ở cửa sổ từng dưới và nghe rõ cả tiếng cười nói.
Dung nắm chặt tay Bạch Liên.
- Tôi báo hiệu nhé.
Mặc dầu đã được bảo trước Bạch Liên vẫn giật thót người khi Dung rúc lên một tràng tiếng cú kêu. Hình như không ai để ý đến tiếng cú gọi đó và không có tiếng hú đáp lại.
Dung thắc mắc:
- Dù Đàm ở trong nhà hắn cũng phải nghe được, sao không thấy trả lời nhỉ?
- Có thể hắn không dám trả lời. Mình thử lại gần chút nữa coi… Bạch Liên chợt im. Ở khung cửa sổ vừa hiện ra một bóng người, nhưng không phải ông Quách Tiến, ông Diệp hay chú B’Him. Bóng đó nghiêng mình nhìn ra đêm tối một lúc rồi quay trở vào.
Như thế là đủ. Có những người lạ đang ở trong trại. Bạch Liên kéo Dung lùi lại góc vườn, vừa định chui ra báo tin cho Phong biết, thì bỗng Dung níu lại.
- Im!
Có tiếng động nhẹ, rồi tiếng chân bước rón rén đến gần. Và một giọng thì thào:
- Em đây!
Dung buột miệng kêu sửng sốt:
- Đàm!
Đàm càu nhàu:
- Khẽ chứ! Làm gì mà la ầm lên thế?