Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ảo Huy có cảm giác chưa bao giờ mình khẩn trương như thế này. Trước đây khi áo mũ chễm chệ trên sân khấu để nhận bằng công nhận kiến trúc sư, anh cũng không thấy hồi hộp, xao xuyến như thế này. Chỉ là một buổi tọa đàm, thế mà anh đã bỏ ra mấy ngày để trang bị cho mình. Tính toán lại, anh lại mỉm cười và trêu mình. Hình như anh chỉ chưa chọn cho mình một nhà thiết kế riêng để may cho mình một bộ đồ đẹp nhất mà thôi. Nhưng suy cho cùng thì anh cũng hài lòng với sự chuẩn bị của mình.
Thức giấc từ rất sớm, Bảo Huy chạy vài vòng, đó là cách tốt nhất để rèn luyện thân thể của anh, sau đó dùng điểm tâm và uống vài ngụm cà phê nóng. Anh thấy tinh thần thật sảng khoái, nhưng nỗi xao xuyến càng lúc càng trỗi dậy.
Trang phục của anh là bộ vest màu ghi sang trọng, bên trong là áo sơ mi trắng cùng chiếc cà- vạt sọc ca rô, trông thật hài hòa cùng với đôi giày hiệu vừa mới "tậu" ngày hôm qua. Vuốt lên tóc một ít keo và một ít nước hoa, thế là Bảo Huy hoàn toàn hài lòng và tự tin.
Nhìn vào gương một lần nữa. Anh mỉm cười rồi cầm tấm thẻ lên. Không biết Bảo Huy đang nghĩ gì nhưng đôi mắt anh sáng rực.
Cẩn trọng cất thẻ vào túi, anh dắt xe, nhưng bất ngờ gặp Song Hạ cũng vừa tới. Song Hạ vô cùng ngạc nhiên vì trang phục sang trọng của Bảo Huy. Nàng cười thật tươi đôi mắt ánh lên niềm hy vọng:
- Bảo Huy! Hôm nay trông anh đẹp lắm.
Nhìn bộ đồ đơn sơ đang mặc trên người, cô tiếp:
- Thật xấu hổ, sao anh không báo trước để Hạ chải chuốt thêm một chút. Bây giờ đi với anh, chắc người ta ngỡ là ông chủ và "ô- sin".
- Sao Hạ lại nói thế?
- Chứ không phải ao? Anh thì thế đó, còn người ta thì...
Bảo Huy vỗ mạnh trán. Trời ơi! Đến bây giờ anh mới nhớ là hôm nay có hẹn với Song Hạ đi chơi. Thế mà...
Bảo Huy cảm thấy dạo này dường như anh bỏ quên rất nhiều thứ. Thấy Song Hạ đứng thừ ra, Bảo Huy thấp giọng:
- Xin lỗi Song Hạ nhé. Tôi quên mất.
Song Hạ vẫn cười vô tư vì chưa hiểu chuyện gì.
- Ồ, không sao! Mặc cho người khác muốn nghĩ thế nào cũng được, Hạ không màng đâu. Nhưng lần sau, nhất định Hạ sẽ làm cho mình đẹp hơn anh cho mà xem. Lúc đó, anh nhớ đừng ganh tị nhé.
Bảo Huy mím môi:
- Không phải đâu, ý tôi muốn nói là hôm nay tôi không thể đi chơi với Hạ được. Xin lỗi nhé!
Song Hạ bàng hoàng, nỗi thất vọng hiện rõ trên đôi mắt to tròn. Giọng nàng nhẹ tênh:
- Thật vậy sao?
- Vâng.
- Nhưng bây giờ...
- Tôi đang có hẹn.
Đôi mắt Song Hạ tối sầm, giọng nàng hơi nghẹn lại:
- Hạ hiểu rồi. Anh có hẹn với bạn gái phải không?
Giọng Bảo Huy hơi gắt gỏng:
- Đã bảo là tôi có hẹn thật mà. Vì bận quá nên tôi đã quên thông báo cho Hạ. Tôi hẹn Hạ hôm khác nhé. Tôi sẽ điện thoại cho Hạ sau.
Hạ gật đầu:
- Chúc anh vui vẻ!
Như chỉ chờ có thế, Bảo Huy rồ máy, lập tức chiếc xe mất hút trên đường bỏ lại những sợi khói nhạt nhòa nhưng cay xé.
Bất giác Song Hạ thấy đôi mắt mình ướt đẫm, một tia hy vọng nhỏ vừa nhen nhúm ở một góc tim bây giờ đang lăn lộn, gào thét và đau đớn. Nỗi thất vọng tràn trề vây lấy tuổi thanh xuân của cô gái. Cô chầm chậm quay về và lòng tê tái nghĩ: Thì ra bấy lâu nay mình đang mơ, một giấc mơ buồn.
Còn hơn những gì đã nghe được từ lời đồn đãi, Bảo Huy cảm giác như choáng ngợp trước thực tế. Anh đến buổi tọa đàm cũng vừa kịp lúc khách đã tới. Trình tấm thiệp và theo chân người hướng dần, anh được bố trí ngồi gần những thanh niên trẻ. Anh nghĩ đấy chắc là những kiến trúc sư trẻ như anh. Còn dãy phía bên kia thì... Vâng, đó là những "ngôi sao" sáng trong ngành kiến trúc, mà đối với những kỹ sư trẻ như anh, chỉ có thể hân hạnh biết họ qua báo chí và tivi mà thôi. Tự nhiên Bảo Huy cảm giác đây là bước đột phá vĩ đại nhất cuộc đời anh.
Những nhà trí thức có khác, hình như ai cũng đến đúng giờ và đều uy nghi trang trọng. Họ bắt tay nhau chào hỏi làm anh thấy choáng ngợp, rồi lại mường tượng đến cảnh bao giờ mình mới được như họ.
Nhưng Bảo Huy đã không có cơ hội để nghĩ ngợi mông lung, vì phía trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bắt đầu:
- Kính chào quý vị! Rất hân hạnh về sự họp mặt đông đủ của quý vị. Và một lần nữa, xin hoan nghênh sự hiện diện của quý vị.
Tiếng vỗ tay òa vỡ cả khán phòng.
Rồi tiếng người dẫn chương trình lại tiếp:
- Kính thưa quý vị! Buổi tọa đàm về địa ốc 5 năm tổ chức một lần. Sự hợp tác chân thành của quý vị đã làm cho những buổi tọa đàm của chúng ta thành công mỹ mãn. Nhưng thưa quý vị, bên cạnh đó, chúng ta cũng không quên người đứng đàng sau, người đã tạo điều kiện cho chúng ta có cơ hội gặp nhau. Đó là nhà tổ chức, một thương nhân, vua của ngành địa ốc, ông Lâm Hải Phi.
một lần nữa tiếng vỗ tay làm át tất mọi thứ.
- Và một lần nữa, xin trân trọng kính mời ông Lâm Hải Phi và ái nữ bước ra sân khấu.
Giây phút lặng im đến nỗi người ta nghe được cả nhịp tim mình. Hàng trăm đôi mắt chờ đợi hướng về phía sân khấu. Và kìa... một người đàn ông ngoài 50 uy nghi bước ra và bên cạnh ông là...
- Trời ơi! Hải Du...
Cố gắng lắm, Bảo Huy mới không hét lên. Rồi anh cảm giác mọi thứ xung quanh như thật thật ảo ảo. Trên kia, Hải Du đang tươi cười chào mọi người. Hôm nay nàng mặc một chiếc đầm màu trắng, mái tóc suôn mượt xõa dài trông thật thánh thiện. Bảo Huy có cảm giác nàng là một cô tiên vừa bước ra từ trái thị mà ngày xưa anh đọc từ những trang cổ tích. Trên kia, giọng ông Hải Phi vang vang:
- Xin giới thiệu cùng quý vị, con gái yêu quý nhất của tôi, Lâm Hải Du.
- Lâm Hải Du!
Bảo Huy lẩm nhẩm đọc tên nàng như một kẻ mộng du.
Thấy thế, người thanh niên ngồi bên cạnh khẽ hỏi:
- Anh cũng biết cô ấy à?
Bảo Huy như bừng tỉnh:
- Vâng... vâng, tôi cũng biết cô ấy.
Người thanh niên nhiều chuyện tiếp:
- Nghe đâu tài sản của ông ấy có mặt trên khắp thế giới, ông ấy giàu lắm. Nhưng thứ mà ông ấy quý nhất là ái nữ xinh đẹp của mình. Cô Lâm Hải Du đó.
Bảo Huy nghe 2 tai mình lùng bùng. Người thanh niên bên cạnh lại tiếp:
- Con nhà giàu, vừa xinh đẹp lại dễ thương. Chàng trai nào may mắn lọt vào đôi mắt của cô ấy thì xem như từ đây một bước lên thiên đàng rồi. Tương lai thì khỏi phải nói. sau này có khi được ba vợ truyền ngôi nữa đó.
Lời người thanh niên rì rầm bên cạnh giống như một thứ vũ khí nào đó vừa rót vào tai mình. Và phía trên kia, mọi người nói gì đó, buổi tọa đàm ra sao, hình như anh đã không còn tiếp thu được nữa. Bởi vì đầu óc anh luôn quay cuồng với bí mật vừa phát hiện ra nhân thân của Hải Du. Những mối ngờ vực suy đoán cuối cùng rồi cũng phơi bày. Sự xuất hiện của Hải Du ngày từ thiện theo sau là nhiều doanh nhân nổi tiếng. Vâng, chỉ có những người có địa vị cao mới có thể làm những việc đó.
Lâm Hải Phi - vua của ngành địa ốc. Những kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới đều đã qua tay ông. Và đã hơn một lần, anh đã nghe nói về danh tiếng của ông và những tài sản kếch xù mà ông đang sở hữu. Anh cũng đã từng nghe nói đến hoàn cảnh gia đình của ông. Gia đình ông chỉ có ông và cô con gái mà ông xem như ngà, như ngọc. Người con gái mà ông quý hơn mọi thứ trên đời. Trời ơi! Bấy lâu nay biết Hải Du, từng nói chuyện vui vẻ, nhưng ai ngờ... Bảo Huy như đang quay cuồng với phát hiện này.
Trọng Khôi... Thế Trọng Khôi đã từng biết Hải Du là ai chưa? Bảo Huy lắc đầu. Chắc chắn là chưa, vì trông Trọng Khôi rất vô tư. Vả lại làm bạn thân khá lâu, chưa bao giờ Trọng Khôi giấu bạn điều gì. Có lẽ mãi cho đến bây giờ, Trọng Khôi vẫn nghĩ cô người yêu của mình vẫn là một thư ký ở một công ty nhỏ. Thảo nào Hải Du căn dặn Trọng Khôi nhất định phải đến và thật chỉnh tề. Có lẽ để ra mắt nhạc phụ tương lai, và để cho Trọng Khôi một điều bất ngờ. Vì theo lời Trọng Khôi thì xưa nay Hải Du luôn mang đến cho người khác những điều bất ngờ và lần nào cũng thú vị. Chính Bảo Huy cũng đã từng chứng kiến những điều thú vị đó.
Anh mỉm cười nghĩ. Chà! Trọng Khôi mà nghe kể lại, chắc anh chàng chết khiếp mất. Nhưng ngay sau đó thì gương mặt anh bỗng tối sầm. một ý nghĩ nào đó vừa thoáng qua nhưng chưa kịp thành hình.
Bảo Huy chợt bừng tỉnh và tiếng vỗ tay rào rào và cái hích vai của người bên cạnh:
- Chúng ta ra bàn tiệc thôi anh bạn.
Bảo Huy như người vừa từ cung trăng rơi xuống hỏi:
- Kết thúc rồi sao?
Người thanh niên nhìn sững anh kinh ngạc, nhưng lại cười xòa:
- Còn luyến tiếc à? Thôi đủ rồi, mau ra bàn tiệc đi. Nghe nói buổi tiệc đứng này cũng do ông chủ bỏ tiền ra tổ chức đó. Toàn sơn hào hải vị và rượu ngoại không đó.
Theo chân những người khách tiến về phía đại sảnh. Vâng, toàn sơn hào hải vị và rượu, những cốc rượu sóng sánh màu thượng lưu và thơm nức cả mũi.
một người phục vụ lịch thiệp đặt vào tay Bảo Huy một ly rượu và nghiêng mình nói gì đó nhưng anh cũng không màng nghe. Đang lâng lâng với ngụm rượu thì có ai đó khẽ vỗ vào vai:
- Anh Bảo Huy!
Mừng rỡ, anh quay lại:
- Hải Du!
Lộ chút thất vọng, Hải Du hỏi:
- Trọng Khôi... anh ấy...
- À, Trọng Khôi...
- Hải Du! Thì ra con đang ở đây à?
Người vừa lên tiếng đó chính là ông Hải Phi. Nói chuyện với con gái nhưng ông kín đáo quan sát Bảo Huy vẻ cũng hài lòng. Thấy thế, Bảo Huy cũng cúi đầu chào.
Hải Du lên tiếng:
- Ba! Ba tìm con à?
- Cũng không có chuyện gì. À! Đây là bạn con mà chị Trúc Chi đã từng nói với ba phải không?
Biết ba mình đã lầm cứ ngỡ Bảo Huy là Trọng Khôi, nhưng lúc này không thích hợp để giải thích nên cô chỉ mỉm cười và cúi đầu.
Rất thân tình, ông đưa tay về phía Bảo Huy và cười:
- Rất hân hạnh quen biết cháu! Mong tình cảm của 2 đứa luôn tốt đẹp.
Chỉ một cái bắt tay và một câu nói hết sức bình thường thế mà cũng làm cho tinh thần Bảo Huy quay cuồng. Trước mắt anh bây giờ chỉ còn là những ánh hào quang rực cháy.
Bảo Huy cúi đầu lễ phép:
- Dạ, cháu hiểu rồi ạ.
Có lẽ Hải Du rất nôn nóng vì lý do Trọng Khôi vắng mặt nên nũng nịu nói với cha:
- Ba! Không phải ba còn rất nhiều người khách phải tiếp không? Sao ba không mau đi đi.
Hiểu ý con gái ông xoa đầu nàng và cười:
- Ờ... ờ ba biết rồi. Chúc con vui vẻ!
Ông cúi xuống hôn trán cô rồi đưa tay về phía Bảo Huy:
- Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại!
Ông Hải Phi vừa quay lưng thì nàng đã lôi tuột Bảo Huy về phía lan can.
Chưa kịp để cho nàng nói gì thì Bảo Huy đã nghiêng đầu thán phục:
- Không ngờ em chính là ái nữ của vua địa ốc.
- Thôi, chuyện này để nói sau đi. Nói cho em biết, Trọng Khôi đâu?
- À, vì lên lạc với em không được nên Trọng Khôi mới nhờ anh đến đây. Trọng Khôi gởi lời xin lỗi đến em.
Hải Du hốt hoảng:
- Anh ấy bị sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
- Em đừng lo, Trọng Khôi không sao cả. Vì công ty vừa giới thiệu một công trình mới do chính tay Trọng Khôi thiết kế, cho nên vì lợi ích của toàn công ty, nên anh ấy không thể vắng mặt.
Hải Du thở phào nhẹ nhõm:
- Thì ra là thế. Em đã từng nghe anh ấy nói nhiều về công trình này. Hình như anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức cho công trình ấy.
- Thế... em không giận vì Trọng Khôi không đến đây chứ?
- Không. Em rất thông cảm với công việc của anh ấy. Hy vọng lần này, anh ấy sẽ thành công.
Bảo Huy thở phào:
- Thế em cũng không trách việc anh vô phép đến đây chứ?
Nàng cười thật tươi:
- Sao anh lại nói thế. Anh hay Trọng Khôi cũng thế thôi mà. Em vui lắm.
Câu nói vô tình của Hải Du đã làm cho Bảo Huy thật vui và hy vọng. Anh cũng cười:
- Hải Du! Anh thật ngưỡng mộ em, thế mà lâu nay em giấu kỹ thế. Làm bọn anh cứ ngỡ...
- Em xin lỗi. Không phải em cố giấu hay đùa cợt gì với mọi người, đơn giản em chỉ muốn mình như mọi người khác mà thôi. Để mọi người bình đẳng ấy mà.
- Chà! Trọng Khôi biết được, chắc cậu ta hốt hoảng cho mà xem. - Bảo Huy thăm dò.
Im lặng trong giây lát Hải Du nói:
- Thật ra hôm nay em muốn Trọng Khôi đến để tạo cho anh ấy điều bất ngờ, và sẵn dịp giới thiệu anh ấy với ba em luôn. Nhưng...
- Mọi kế hoạch đã lở dở...
- Không sao. Bọn em còn nhiều dịp khác mà. Mà Bảo Huy này! Chuyện hôm nay, em muốn anh giữ bí mật cho em nhé.
- Nghĩa là sao?
- Xem như ngoài việc tới dự buổi tọa đàm ra, anh chưa biết gì về em và ba em.
- Thế là anh phải nói dối à?
- Giúp em đi mà! Vì em muốn tự mình mang đến điều bất ngờ cho Trọng Khôi.
- Nhưng nếu Trọng Khôi hỏi thì anh sẽ nói gì bây giờ?
- Thì nói đã chuyển lời xin lỗi đến em rồi và nội dung buổi tọa đàm thế nào ấy.
- Nhưng...
Bảo Huy định nói rằng anh có nghe gì được từ buổi tọa đàm đâu, nhưng may mắn anh đã kịp kềm lại. Anh gật gù:
- Thế cũng được. Ở anh thì không có vấn đề gì. Nhưng buổi tiệc hôm nay long trọng như thế, làm sao giấu được người khác.
- Điều này thì anh hoàn toàn yên tâm. Vì ba em vốn không thích khoa trương ồn ào, nên buổi họp mặt hôm nay chỉ tổ chức kín, không có nhà đài cũng không có phóng viên báo chí, cho nên không ai ngoài những người đến dự biết cả.
- Thật vậy sao?
- Anh xem đi. Toàn là quan khách cả.
Bỗng Hải Du hốt hoảng kêu lên:
- Thôi chết rồi! Mãi lo nói chuyện với anh mà buổi tiệc sắp tàn rồi. Thôi, chúng ta vào đi Bảo Huy.
Bảo Huy bước theo người đẹp lòng tràn ngập niềm vui.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn