Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hách khứa đang đến!” gà mái Celia cục tác
“Hãy nướng bánh ngọt, bánh tạc và bánh trứng sữa!"
Daphne Lộn Xộn
Molly đã đặt đồng hồ báo thức mà Kevin để lại lúc năm giờ rưỡi, và đúng bảy giờ mùi bánh nướng xốp việt quất đã lấp đầy ở tầng dưới của B & B. Trong phòng ăn, tủ chén chứa một chồng đĩa Trung Quốc màu vàng nhạt với hình lá bạch quả ở trung tâm. Những chiếc khăn ăn màu xanh lá đậm, ly nước có chân được làm bằng thủy tinh đúc khuôn. Một chảo bánh bao nhân nho nướng trong lò trong khi trên phiến đá cẩm thạch bàn bếp đã sắp xếp một mẻ bánh trên đĩa gốm màu nâu đầy những lát bánh mì dày ngâm trong bột trứng thơm mùi vani và quế.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng Molly đói cồn cào, nhưng cô đã không có thời gian để ăn. Chuẩn bị bữa sáng cho một ngôi nhà đầy kín khách thuê là một khó khăn hơn rất nhiều so với việc làm những chiếc bánh mặt cười cho lũ trẻ nhà Calebow. Khi cô chuyển cuốn sổ công thức của cô Judith tránh ra khỏi đống bột bánh mì Pháp, cô đã cố gắng oán giận Kevin, người vẫn đang ngủ trên lầu, nhưng cô không thể. Bằng cách thừa nhận đứa bé đêm qua, anh đã cho cô một món quà. Cô không còn cảm thấy như thể chịu đựng nỗi đau sẩy thai ấy một mình nữa, và gối của cô đã không còn thấm đẫm nước mắt khi cô thức dậy. Sự trầm cảm của cô sẽ không biến mất ngay lập tức, nhưng cô đã sẵn sàng để có được hạnh phúc một lần nữa.
Kevin trông thật lộn xộn khi cô phục vụ John Pearson cái bánh mì nướng Pháp thứ hai. Đôi mắt của anh trông lờ mờ, và anh mang cái nhìn nhăn nhó khó chịu. "Con chó của cô đã cố gắng dồn tôi vào góc ở hành lang."
"Nó không thích anh."
"Tôi đã được cảnh báo." Cô nhận ra một thứ gì đó đã không còn, mất một khoảng thời gian để cô nhận thấy điều đó. Thái độ thù địch của anh. Sự tức giận của Kevin lên cô cuối cùng dường như đã phai mờ.
"Xin lỗi tôi ngủ quên," anh nói. "Tôi đã nói với cô đêm qua là đá tôi ra khỏi giường nếu cô không thấy tôi khi cô xuống đây."
Không trong một triệu năm. Không có gì làm cho cô vào phòng ngủ của Kevin Tucker, đặc biệt là bây giờ khi mà anh đã không còn nhìn cô như thể cô là kẻ thù của anh. Cô nghiêng đầu về phía chai rượu trống rỗng trong thùng rác. "Đó phải là một bữa tiệc khá vui vẻ vào đêm hôm qua."
"Họ muốn nói chuyện về kế hoạch tương lai, và chủ đề này đã dẫn đến những chủ đề khác. Tôi chỉ biết chắc một điều về thế hệ của họ, họ chắc chắn biết làm thế nào để uống." Anh nói
"Điều đó đã không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của ông Pearson."
Anh nhìn chằm chằm vào bánh mì nướng kiểu Pháp đã chuyển sang vàng nâu trên vỉ nướng. "Tôi đã nghĩ cô không biết làm thế nào để nấu ăn."
"Tôi đã gọi điện cho Martha Stewart[71] đấy. Nếu mọi người muốn thịt xông khói hoặc xúc xích, anh sẽ phải làm."
“Không sẵn sàng đụng đến Babe hay sao?”
"Và tôi tự hào về điều đó. Anh cũng phải phục vụ bàn nữa." Cô đẩy bình cà phê cho anh, sau đó trở miếng bánh mì nướng Pháp.
Anh nhìn chằm chằm vào bình cà phê. "Mười năm trong NFL, và đây là tất cả những tôi có thể làm."
Mặc dù với phàn nàn của mình, Kevin đã rất ngạc nhiên với giờ tiếp theo trôi qua nhanh như thế nào. Anh rót cà phê, phục vụ thức ăn, giải trí với khách hàng, và lấy một số bánh kếp của Molly cho chính mình. Cô là một đầu bếp tuyệt vời, anh đã nảy ra ý kiến về cô và anh quyết định muốn để cho cô tiếp tục công việc này.
Nhìn vào cặp mắt ánh lên sự vui vẻ, cuộc đối đầu đêm qua dường như đã gỡ bỏ một số trầm cảm của cô, và cô đã có một chút rạng rỡ, điều mà anh nhớ lúc ở Door Country. Anh, mặt khác, đã nhìn chằm chằm vào trần phòng ngủ cho đến khi bình minh. Không bao giờ một lần nữa anh sẽ có thể suy nghĩ về đứa bé như một cái gì đó trừu tượng. Đêm qua anh đã biết tên đứa bé. Sarah.
Anh chớp mắt và mang bình cà phê rót thêm cho tất cả mọi người.
Charlotte Long vào nhòm xem Molly đã làm như thế nào và ăn hết hai cái bánh nướng xốp. Những chiếc bánh bao nhân nho có vết cháy xém ở các góc, nhưng bánh mì nướng Pháp thì ngon, và Molly không nghe thấy bất kỳ phàn nàn nào. Cô vừa bưng bữa ăn sáng của mình lên đúng lúc Amy xuất hiện.
"Xin lỗi em đến muộn," cô lẩm bẩm. "Em đã làm việc đến gần mười một giờ vào đêm qua."
Molly phát hiện một vết bầm đỏ còn mới trên cổ của Amy, ngay phía trên xương đòn của cô gái. Cô thấy xấu hổ khi cảm thấy một sự đau nhói vì ghen tuông. "Em đã làm tốt công việc. Ngôi nhà đã có vẻ trông tốt hơn. Tại sao em không bắt đầu từ những chiếc đĩa kia?" Amy đi lang thang đến chậu rửa và bắt đầu chạy máy rửa chén. Cái kẹp tóc với con sao biển màu hồng nhỏ xíu được cài lên để giữ tóc không rủ xuống trên khuôn mặt Amy. Khuôn mặt cô có đường nét, đôi mắt chải mascare, nhưng hoặc là cô đã không dùng son môi hoặc Troy đã ăn nó.
"Chồng của chị thực sự dễ thương. Em không xem bóng bầu dục, nhưng em vẫn biết anh ấy là ai. Troy nói rằng Kevin như là tiền vệ hay thứ ba trong NFL."
"Cầu thủ hay nhất đấy. Anh ấy chỉ cần kiểm soát tài năng của mình tốt hơn."
Amy vươn vai, kéo chiếc áo màu tía lên trên rốn của mình và buộc quần short của cô kéo xuống thấp hơn trên xương hông. "Em nghe nói chị cũng vừa mới kết hôn. Nó tuyệt vời chứ?”
"Giấc mơ trở thành sự thật", Molly nói suông. Rõ ràng, Amy đã không đọc tờ People.
"Chúng em đã kết hôn được ba tháng rưỡi."
Cũng giống như Kevin và Molly. Ngoại trừ Kevin và Molly không có bất kỳ khó khăn nào để giữ bàn tay của họ tránh xa nhau.
Amy tiếp tục chạy máy rửa chén. "Mọi người nói rằng chúng em còn quá trẻ, em mười chín và Troy hai mươi, nhưng chúng em không thể chờ đợi lâu hơn. Em và Troy đều theo đạo Cơ-đốc, chúng em không tin vào quan hệ tình dục trước hôn nhân."
"Cho nên, bây giờ em đang cố gắng bù đắp cho khoảng thời gian đã mất à?"
"Điều đó thật tuyệt." Amy cười toe toét, và Molly mỉm cười trở lại.
"Điều đó có thể tốt hơn nếu em không cố gắng bù đắp cho bất kỳ khoảng thời gian bị mất nào trong giờ làm việc."
Amy rửa một cái bát trộn. "Em biết. Chỉ là việc đó rất khó."
"Kẻ nô lệ đó có thể sẽ đến tìm kiếm em hôm nay, vậy tại sao em không thực hiện dọn dẹp các phòng ngủ ngay sau khi em hoàn thành ở đây?"
"Vâng..." Cô thở dài. "Nếu chị nhìn thấy Troy bên ngoài, chị sẽ nói với anh ấy Em yêu anh ấy và tất cả mọi thứ chứ?"
"Chị không nghĩ như vậy."
"Vâng, em đoán điều đó thật trẻ con. Chị gái em nói rằng em nên tỏ ra xa cách một chút hoặc anh ấy sẽ cho đó là điều đương nhiên."
Molly nhớ sự tôn thờ trên khuôn mặt trẻ trung của Troy. "Chị không nghĩ rằng em phải lo lắng về điều đó."
Kevin đã biến mất trong khoảng thời gian Molly làm xong công việc trong bếp, có thể là do xu hướng khó chịu bởi cơn đau đầu từ rượu tối hôm qua của anh. Cô làm ít trà đá, sau đó gọi điện cho Phoebe nói với chị ấy, nơi cô đang ở. Sự lo lắng của chị gái cô đã không làm cô ngạc nhiên, nhưng cô không thể giải thích Kevin đã hăm dọa cô như thế nào để cô đi với anh ta mà không để lộ quá nhiều về tình trạng thể chất và tình cảm của mình. Thay vào đó, cô chỉ nói rằng Kevin cần một số giúp đỡ và cô muốn được ra khỏi thành phố. Phoebe bắt đầu cục tác giống như gà mái Celia, và Molly đã cúp đện thoại nhanh nhất có thể.
Cô cảm thấy mệt mỏi vừa lúc cô hoàn thành bánh cam nướng theo công thức của cô Judith cho buổi trà chiều, nhưng cô không thể cưỡng lại việc dọn dẹp gọn gàng phòng khách một chút. Khi cô đổ đầy một bát thủy tinh với hỗn hợp cánh hoa khô thơm, Roo bắt đầu sủa. Cô đi ra ngoài để xem xét và thấy một người phụ nữ đi ra từ một chiếc Lexus bụi bặm đỏ tía. Molly tự hỏi nếu Kevin đã kiểm tra máy tính để xem có khách hàng mới đến thì họ cần phải tổ chức tốt hơn.
Molly ra đón người phụ nữ mặc chiếc áo dài trắng đục đến thắt ngang lưng, quần capri màu đồng, và đôi sandal rất hợp. Tất cả mọi thứ về cô ấy là phong cách và đắt tiền. Cô quay lại, và Molly ngay lập tức nhận ra cô: Lilly Sherman.
Molly đã gặp rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong những năm qua, vì vậy cô hiếm khi sợ hãi bởi những người nổi tiếng, nhưng Lilly Sherman đã làm cho cô cảm thấy rất muốn được nổi tiếng. Tất cả mọi thứ về cô ấy đều phát ra ánh hào quang. Đây là một phụ nữ quen với bị tắc nghẽn giao thông, và Molly một nửa nghi ngờ rằng sẽ có một số tay săn ảnh nhảy ra khỏi những cây thông kia.
Kính mát thời trang trên đầu cô ấy đã giữ mái tóc nâu vàng đã có thương hiệu ra khỏi khuôn mặt của cô. Mái tóc cô ngắn hơn so với những ngày trước kia khi cô là Ginger Hill, nhưng nó nhìn vẫn đầy gợi cảm. Da cô nhợt nhạt và mịn màng như sứ và cô có dáng người đầy gợi cảm. Molly nghĩ tất cả các cô gái cô biết đều bị rối loạn ăn uống vì mong muốn có một thân hình gầy nhom. Trong thời gian trước đây phụ nữ đã ước nguyện được như dáng người của Lilly, và họ cũng không thể làm gì tốt hơn như thế.
Khi Lilly tiến vào con đường đi đến khu nhà, Molly thấy rằng đôi mắt của cô ấy là một màu đầy mạnh mẽ với những sắc thái khác nhau của màu xanh lá, thậm chí còn sống động hơn trên truyền hình. Nhiều vết chân chim mờ nhạt ở góc mắt, nhưng cô trông chỉ tầm bốn mươi. Viên kim cương lớn trên tay trái của cô lấp lánh khi cô cúi xuống để chào đón Roo. Mất một lúc để Molly chấp nhận sự thật rằng dạ dày của con chó xù của cô được vuốt ve bởi Lilly Sherman.
"Nơi này thật là tồi tàn để ở." Giọng nói của Lilly cùng có một chất khàn mà Molly nhớ từ những ngày cô trong vai Ginger Hill, nhưng bây giờ nó có phần gợi cảm hơn.
"Nó hơi cô lập một chút."
Lilly tiến thẳng và đến gần hơn chào Molly với cử chỉ lịch sự trung lập của những người nổi tiếng để giữ khoảng cách với mọi người. Sau đó với sự chú ý sắc sảo, và đôi mắt lạnh lùng, cô nói "Tôi là Lilly Sherman. Cô có thể để ai đó ra mang vali của tôi vào trong được không?"
Uh-oh. Cô ta đã nhận ra Molly từ các bài báo của People. Người phụ nữ này không phải là bạn của cô.
Molly bước sang một bên để Lilly bước lên hiên. "Chúng tôi đang sắp xếp tổ chức lại vào lúc này. Chị có đặt phòng trước không?"
"Tôi đã nói chuyện với bà Long hai ngày trước, và bà ấy nói ở đây còn phòng."
"Vâng, tất nhiên chúng tôi còn. Tôi không chắc chắn chính xác là phòng nào và tôi là một fan hâm mộ lớn của chị.”
"Cảm ơn." Cô ta trả lời một cách lạnh lùng đến nỗi Molly ước cô đã không nói điều đó. Lilly nhìn Roo cố gắng để gây ấn tượng với cô ta bằng nụ cười nhếch mép như Bruce Willis của mình. "Con mèo của tôi trong xe. Bà Long cho biết không vấn đề gì khi mang con mèo đi cùng, nhưng con chó của cô có vẻ có chút gê tởm với điều đó."
“Roo có thể không thích có một con mèo xung quanh, nhưng nó sẽ không làm hại con mèo. Hãy giới thiệu chúng nếu chị thích trong khi tôi đi kiểm tra phòng của chị."
Lilly Sherman có thể là ngôi sao đã phai mờ, nhưng cô vẫn là một ngôi sao, và Molly trông đợi sự chống đối của cô ta vì phải chờ đợi, nhưng cô ta đã không nói gì cả.
Khi Molly đi vào bên trong, cô tự hỏi sẽ như thế nào nếu Kevin biết về việc này. Có phải họ là người yêu của nhau? Lilly dường như quá thông minh, không tính đến việc cô ta nói tiếng Anh rất tốt. Tuy nhiên...
Molly vội vã lên lầu và tìm thấy Amy cúi xuống một trong các bồn tắm, quần sooc đen bó sát của cô kéo xuống hình thành một chữ V đẹp tuyệt.
"Một khách vừa mới đến, và tôi không biết xếp cho chị ta ở đâu. Đã có ai rời khỏi đây chưa?”
Amy đứng lên và nhìn thẳng vào Molly. "Không, nhưng còn căn gác mái. Không có ai nghỉ ở đó trong mùa này hết."
"Gác mái?"
"Nó khá là tốt."
Molly không thể tưởng tượng được việc xếp Lilly Sherman ở một căn gác mái.
Amy ngồi xuống trở lại. "Uh, Molly, nếu chị muốn nói chuyện, chị biết đấy, với em, chị có thể..."
"Nói chuyện?"
"Ý em là, khi em dọn phòng của Kevin, em thấy rằng chị đã không ngủ ở đó đêm qua."
Molly thấy thật khó chịu vì được thương hại bởi một người có những vết bầm đỏ nơi cổ. "Chúng tôi đang ly thân, Amy. Không có gì để em phải lo lắng về điều đó hết."
"Em thực sự xin lỗi, ý em là, nếu nó là về việc quan hệ tình dục hay là bất cứ điều gì khác, em có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào, chị biết đấy, cho chị một số lời khuyên."
Molly đã trở thành một đối tượng đáng thương cho tiến sĩ Ruth[72] mười chín tuổi.
"Không cần thiết." Cô vội vã chạy lên lầu gác mái và thấy một căn phòng rộng rãi đáng ngạc nhiên, mặc dù có trần nghiêng và nhiều cửa sổ. Các đồ nội thất cổ ấm cúng và chiếc giường đôi bốn chân dường có một tấm nệm thoải mái. Một cửa sổ lớn đã được thêm vào ở cuối căn phòng để cung cấp thêm ánh sáng. Molly đẩy nó mở ra cho không khí trong lành vào, sau đó kiểm tra một phòng tắm nhỏ kiểu cũ ở  đối diện phía cuối căn phòng. Hầu như không tiện nghi, nhưng ít nhất nó cũng là một căn phòng riêng, và nếu Lilly Sherman không thích nó, cô ta có thể rời đi.
Chỉ cần những suy nghĩ đó thôi cũng làm cô phấn chấn tinh thần. Cô nói Amy dọn dẹp sẵn sàng cho căn phòng, sau đó vội vã xuống cầu thang. Vẫn không thấy bóng dáng của Kevin. Cô quay lại hiên trước.
Lilly đứng gần lan can vuốt ve con mèo lớn màu vàng trong vòng tay của cô ta, trong khi Roo hờn dỗi ở bên dưới cái xích đu bằng gỗ. Nó nhảy lên khi Molly mở cửa trước, nhìn cô với cái nhìn bị tổn thương, và chạy vụt vào bên trong. Cô sắp xếp lại khuôn mặt với một nét vui vẻ. "Tôi hy vọng con mèo của chị sẽ nhẹ nhàng với chú ta."
"Chúng nó không thích nhau." Lilly cọ xát ngón tay cái của mình lên cằm của con mèo. "Đây là Marmalade, thường được gọi là Marmie."
Con mèo lông dài đó có kích thước giống một con gấu trúc, với đôi mắt vàng, bàn chân to lớn, và một cái đầu lớn. "Này, Marmie. Hãy tư tế với Roo được chứ?" Con mèo rên lên meo meo.
"Tôi e là chỉ còn một căn phòng trống ở tầng áp mái, nó rất tốt, nhưng vẫn là một căn gác mái, và phòng tắm thì tùy vào sự mong muốn của chị. Chị có thể muốn xem xét ở lại hoặc có thể chọn một trong những căn nhà gỗ nhỏ. Tất cả đều còn trống."
"Tôi thích ngôi nhà, với tôi như thế là ổn."
Kể từ khi Lilly đóng trong bộ phim Bốn Mùa được viết về chính cô ấy, Molly không thể tưởng tượng bất cứ điều gì về nó là đúng. Tuy nhiên, cách cư xử chỉ là cách cư xử. "Tôi là Molly Somerville.”
"Vâng, tôi nhận ra cô," cô nói lạnh lùng. "Cô là vợ của Kevin."
"Chúng tôi đang ly thân. Tôi chỉ giúp anh ấy trong một vài ngày."
"Tôi hiểu." Biểu hiện của cô cho biết cô chỉ hiểu một phần nào đó.
"Tôi sẽ đem cho chị một ít trà đá trong khi chờ đợi."
Molly chạy đi pha trà và quay trở lại mái hiên khi cô phát hiện Kevin đi ngang qua bãi cỏ tiến về phía ngôi nhà. Kể từ bữa sáng, anh đã thay một chiếc quần jean bạc màu, một đôi giày thể thao mòn vẹt, và một cái áo phông cũ màu đen với tay áo bó lại vòng theo cơ bắp của anh. Chiếc búa nhô ra từ túi của anh chỉ ra rằng hoặc là anh muốn thoát khỏi dư vị cơn đau đầu vì rượu của mình hoặc đang cố bỏ qua cơn đau. Nhớ lại những cú ném anh đã thực hiện trong những năm qua, cô nghi ngờ việc nó sẽ là những cú ném cuối cùng. Bởi vì anh không thích nơi này gì nhiều, cô tự hỏi tại sao anh lại đi làm công việc sữa chữa. Cô đoán chắc là do buồn tẻ, hoặc có lẽ là con trai của một người thuyết giáo này nhận thức phải có trách nhiệm làm phức tạp hóa cuộc sống của mình.
"Hey, Daphne! Cô có muốn đi vào thành phố với tôi để mua một số đồ dự trữ không?"
Cô mỉm cười khi nghe anh gọi cô là Daphne một lần nữa. "Chúng ta có một vị khách mới."
"Thật tuyệt vời", anh nói không có vẻ nhiệt tình mấy. "Đó là những gì chúng ta cần."
Cái xích đu đập vào bức tường, và cô quay lại thấy Lilly đang đứng dậy. Một nữ ngôi sao biến mất và thế vào đó là một phụ nữ có khuôn mặt tái mét và bị kích động. Molly vội vàng đặt ly trà lạnh xuống.  “Chị có sao không?”
Trong một chuyển động hầu như không cảm nhận được, cô ta lắc đầu.
Kevin dậm chân bước lên bậc tăng cấp hiên nhà, và anh nhìn lên. "Tôi nghĩ chúng ta có thể…" Anh đông cứng lại.
Họ đã có một mối quan hệ tình cảm. Bây giờ, Molly khá chắc chắn về điều đó. Mặc dù có sự chênh lệch về tuổi tác, nhưng Lilly vẫn là một phụ nữ xinh đẹp; tóc, đôi mắt màu xanh lá cây, và cơ thể đầy gợi cảm. Cô ta đến để tìm Kevin vì muốn anh trở lại. Và Molly thì chưa sẵn sàng để cho anh đi. Ý tưởng đó gây shock cho cô. Có phải sự phải lòng cũ của cô với anh đã quay trở lại không?
Anh đứng lại nơi anh cảm thấy được thoải mái. "Cô đang làm gì ở đây?"
Lilly đã không nao núng trước lời lẽ khiếm nhã của anh. Cô dường như mong đợi nó. "Xin chào, Kevin." Cánh tay của cô run lên ở bên cạnh sườn cô, như thể cô muốn chạm vào anh, nhưng không thể. Đôi mắt cô uống hình ảnh khuôn mặt của anh.
"Tôi đến đây vào kỳ nghỉ." Giọng nói phát ra từ cuống họng cô có vẻ như khó thở và rất không chắc chắn.
"Quên đi."
Molly nhìn thấy như là Lilly đang siết chặt tay kéo chính mình lại. "Tôi đã đặt phòng. Tôi sẽ ở lại."
Kevin quay gót chân và bước ra khỏi nhà.
Lilly nhấn ngón tay lên miệng, làm nhòe son môi mầu nâu sẫm mềm mại của cô. Đôi mắt cô rưng rưng nước, làm khuấy động sự thương sót trong Molly, nhưng Lilly sẽ không chịu đựng nó, và cô quay lại với tiếng rít lên giận giữ. "Tôi sẽ ở lại!"
Molly hướng cái nhìn không chắc chắn về phía bãi cỏ, nhưng Kevin đã biến mất. "Được thôi”. Cô cần phải biết nếu như họ đang yêu nhau, nhưng cô lại không thể nghĩ ra một cái gì giống như thế. "Chị và Kevin dường như có một quá khứ."
Lilly ngồi chìm xuống chiếc xích đu, và con mèo nhảy vào lòng cô. "Tôi là dì của nó."
Sự khuây khỏa của Molly đến gần như ngay lập tức bởi một cảm giác kỳ lạ muốn bảo vệ cho Kevin. "Mối quan hệ giữa Kevin và chị dường như đã để lại một điều gì đó nuối tiếc."
"Nó ghét tôi." Lilly đột nhiên nhìn quá mỏng manh để có thể trở thành một ngôi sao. "Nó ghét tôi, và tôi thì yêu nó nhiều hơn bất cứ ai trên trái đất." Cô dường như nhấc cốc trà đá một cách không suy nghĩ. “Mẹ của nó, Maida, là chị gái tôi". Cường độ trong giọng nói của cô làm Molly cảm thương. "Kevin nói với tôi cha mẹ của anh ấy là người đã lớn tuổi."
"Đúng thế, Maida kết hôn với John Tucker cùng năm tôi được sinh ra."
"Một khoảng cách tuổi khá lớn nhỉ."
"Chị ấy giống như một người mẹ thứ hai của tôi. Chúng tôi sống trong cùng một thị trấn khi tôi lớn lên, thực tế là ở ngay bên cạnh"
Molly có cảm giác rằng Lilly đã nói với cô điều này không phải bởi vì cô ấy muốn Molly biết mà chỉ đơn giản là để tránh tan ra thành từng mảnh. Sự tò mò đã khiến cô tận dụng lợi thế đó. "Tôi nhớ đã đọc báo rằng chị rất trẻ khi chị đến Hollywood."
“Maida chuyển đi khi John được giao một nhà thờ ở Grand Rapids. Mẹ tôi và tôi đã không được đi cùng, và mọi thứ đã nhanh chóng đi xuống dốc, vì vậy tôi bỏ chạy và dừng lại ở Hollywood."
Rồi Lilly rơi vào im lặng.
Nhưng Molly muốn biết nhiều hơn. "Chị đã làm một việc rất tốt cho bản thân."
"Phải mất một khoảng thời gian. Tôi đã rất ngây thơ, hoang dã và đã làm nhiều việc sai lầm." Cô dựa lưng vào xích đu. "Một số việc trong đó không thể thay đổi được."
"Chị gái tôi cũng đã nuôi lớn tôi, nhưng chị ấy đã không bước vào cuộc đời tôi cho đến khi tôi được mười lăm tuổi."
"Có lẽ đó là điều tốt hơn dành cho tôi. Tôi cũng không biết nữa. Tôi đoán một số người trong chúng ta được sinh ra chỉ để đem đến đau khổ."
Molly muốn biết lý do tại sao Kevin có thái độ thù địch như vậy, nhưng Lilly đã quay đầu đi, rồi sau đó Amy thình lình xuất hiện ở hiên nhà. Cô gái đó hoặc là quá trẻ hoặc chỉ để ý đến mình mà không nhận thấy vị khách nổi tiếng của họ. "Phòng đã sẵn sàng."
"Tôi sẽ dẫn chị lên trên lầu. Amy, em ra ngoài mang hành lý của cô Sherman ở xe vào được không?"
Khi Molly dẫn Lilly vào gác mái, cô hy vọng chị phản đối một nơi khiêm tốn như vậy, nhưng Lilly đã không nói gì. Molly chỉ ra hướng bãi biển từ cửa sổ. "Có một lối đi bộ rất đẹp dọc theo hồ, nhưng có lẽ chị đã biết tất cả những điều đó. Chị đã từng ở đây trước kia chưa?”
"Lilly vứt ví của mình lên giường. "Tôi đã không được mời."
Cảm giác rân rân thương cảm của Molly lại tăng thêm. Rồi cô để chị ta một mình ngay sau khi Amy xuất hiện với hành lý.
Thay vì quay trở lại căn nhà với một giấc ngủ ngắn, Molly lang thang vào phòng âm nhạc. Cô chạm vào cây bút máy cũ tại bàn làm việc, những lọ mực, sau đó là đồ văn phòng bằng ngà voi và sừng với dòng chữ KHU NHÀ NGHỈ VÀ BỮA SÁNG HỒ GIÓ khắc ở phía trên. Cuối cùng, cô ngăn sự bồn chồn lại và ngồi xuống để suy nghĩ.
Vào thời điểm chiếc đồng hồ kỷ niệm ngày cưới bằng vàng nhỏ rung chuông, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình để tìm thấy Kevin.
Cô bắt đầu tìm kiếm tại bãi biển, nơi cô tìm thấy Troy đang sửa chữa một số con thuyền đã bị rời ra khỏi bến tàu. Khi cô hỏi cậu ta về Kevin, cậu ta lắc đầu và biểu hiện sự đáng thương giống như Roo đã sử dụng khi Molly ra khỏi nhà mà không có nó đi cùng. "Anh ấy không ở xung quanh đây, chị có nhìn thấy Amy không?"
"Cô ấy đang dọn dẹp các phòng ngủ."
"Chúng tôi, uh…, cố gắng để hoàn thành tất cả mọi thứ để chúng tôi có thể về nhà sớm."
Nơi các người sẽ trút sạch quần áo của nhau và nhảy vào giường. "Tôi tin chắc mọi việc sẽ tốt đẹp."
Troy nhìn có vẻ rất hài lòng như thể cô đã gãi dưới cằm cậu ta.
Molly đi về bãi cỏ, sau đó theo âm thanh của một chiếc búa giận dữ phía sau một ngôi nhà có tên là ‘Thiên đường’. Kevin đang cúi xuống trên mái nhà trút sự thất vọng của mình lên cái mái nhà mới lợp.
Cô nhét ngón tay cái của mình trong túi sau của quần short của cô và cố gắng tìm cách để nói chuyện về việc này. "Anh vẫn giữ kế hoạch đi vào thành phố chứ?"
"Có thể để sau." Anh dừng búa lại. "Bà ta đã đi chưa?"
"Chưa."
Búa của anh nện mạnh lên mái lợp. "Bà ta không thể ở lại đây."
"Cô ấy đã đặt phòng. Tôi thực sự không thể đá cô ta ra ngoài."
“Chết tiệt, Molly” nện búa! “Tôi muốn cô...” nện búa “... tống khứ bà ta!” nện búa!
Cô không thích việc bị nện búa, nhưng cô vẫn có cảm giác ấm áp còn sót lại từ đêm qua để đối xử với anh nhẹ nhàng. "Anh xuống dưới này một vài phút được chứ?" nện búa! "Tại sao?"
“Vì nó làm đau cổ tôi khi ngước nhìn vào anh, và tôi muốn nói chuyện."
"Vậy thì đừng nhìn lên!" nện búa! nện búa! "Hoặc đừng nói chuyện!"
Cô ngồi trên một chồng miếng lợp mái, để anh biết cô không bỏ đi đâu hết. Anh đã cố gắng để lờ cô đi, nhưng cuối cùng anh cũng đã thốt ra một câu chửi tục và bỏ cái búa sang một bên.
Cô nhìn anh đi xuống các bậc thang. Đôi chân săn chắc, đầy cơ bắp. Cặp mông tuyệt vời. Cái gì làm đàn ông và cặp mông của họ trông thật hấp dẫn? Anh trừng mắt nhìn cô khi anh đến tiếp đất, nhưng nó là cái nhìn nhiều sự phiền toái nhiều hơn thù địch. "Sao?"
"Anh có thể kể cho tôi về Lilly không?" Anh thu hẹp đôi mắt màu xanh lá cây lại. "Tôi không thích bà ta."
"Tôi thấy được điều đó." Sự nghi ngờ đang ăn mòn trong cô vẫn chưa rời đi. "Cô ấy quên để gửi quà Giáng sinh cho anh khi anh lớn lên à?"
"Tôi không muốn bà ta ở đây, tất cả chỉ thế thôi."
"Cô ấy trông không giống như định bỏ đi nơi khác đâu.”
Anh chống hai tay lên hông, khuỷu tay nhô ra trong sự tức giận. "Đó là vấn đề của bà ta."
"Vì anh không muốn cô ấy ở đây, có vẻ như đó cũng là vấn đề của anh"
Anh quay trở lại thang. "Cô có thể đi xử lý việc phục vụ trà đáng nguyền rủa một mình đi được không?"
Một lần nữa cô cảm thấy nổi da gà. Có điều gì đó rất sai. "Kevin, chờ đã!"
Anh quay lại nhìn với một biểu hiện thiếu kiên nhẫn. Cô tự nhủ đây là không phải là việc của cô, nhưng cô không thể bỏ mặc được. "Lilly nói rằng cô ấy là dì của anh"
"Đúng vậy, thì sao?"
"Khi cô ấy nhìn anh, tôi có một cảm giác rất lạ."
“Muốn nói gì thì nói nhanh lên, Molly. Tôi có nhiều việc phải làm."
"Có rất nhiều tình cảm chứa trong đôi mắt của cô ấy."
"Tôi nghiêm túc nghi ngờ về điều đó."
"Cô ấy yêu anh."
"Bà ta thậm chí không biết tôi."
"Tôi đã có cảm giác kỳ lạ tại sao anh lại rất đau khổ." Cô cắn môi và ước gì cô đã không bắt đầu việc này, nhưng một số bản năng mạnh mẽ không để cho cô lùi lại. "Tôi không nghĩ rằng Lilly là dì của anh, Kevin. Tôi nghĩ cô ấy là mẹ của anh."
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)