Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
au khi ba bố con từ dưới biển lên, Kristen kêu lạnh, Alex bèn dẫn con bé vào phòng tắm để giúp nó thay quần áo khô. Katie ngồi lại với Josh trên tấm trải, thích thú ngắm nhìn ánh nắng lăn tăn trên mặt biển, trong khi đó Josh đắp cát thành từng ụ.
“À, cô có muốn giúp cháu thả diều không?” Josh đột nhiên hỏi.
“Cô không biết mình đã bao giờ thả diều chưa nữa...”
“Dễ thôi mà,” thằng bé khăng khăng, lục khắp lượt đống đồ chơi Alex mang theo và kéo ra một chiếc diều nhỏ. “Cháu sẽ chỉ cho cô. Đi nào.”
Thằng bé chạy ào xuống bãi biển, Katie nhảy vài bước rồi thoăn thoắt bước theo. Khi cô tới chỗ Josh, thằng bé đang bắt đầu thả dây và nó đưa cho cô cái diều. “Cô phải giữ cái diều phía trên đầu mình đấy nhé.”
Cô gật đầu, Josh bắt đầu từ từ lùi lại, tiếp tục thả dây một cách dễ dàng thuần thục.
“Cô sẵn sàng chưa?” thằng bé cuối cùng cũng dừng lại, nó kêu to. Bao giờ cháu bắt đầu chạy và la lên thì thả ngay ra nhé!”
“Cô sẵn sàng rồi!” cô hét lại.
Josh bắt đầu chạy, khi Katie cảm thấy sức căng trong cái diều và nghe tiếng thằng bé hét, cô thả diều ngay. Cô đã lo không biết liệu gió có đủ mạnh, nhưng chỉ vài giây sau cái diều đã lao thẳng lên trời. Josh ngừng chạy và quay đầu lại. Trong khi cô bước về phía nó, nó thả dây dài thêm.
Đến đứng bên thằng bé, cô đưa tay che mắt tránh ánh nắng và quan sát cái diều từ từ bay lên. Hình Người Dơi dễ nhận thấy với màu đen và vàng vẫn hiện rõ dù cách kh
“Cháu thả diều khá giỏi đấy,” thằng bé nói, nhìn chăm chú lên diều. “Sao cô chưa bao giờ thả diều được nhỉ?”
“Cô không biết nữa. Hồi nhỏ cô có chơi trò này đâu.”
“Lẽ ra cô nên chơi. Vui cực.”
Josh mải miết nhìn lên, khuôn mặt đầy vẻ chăm chú. Lần đầu tiên, Katie nhận ra Josh và Kristen trông giống nhau như đúc.
“Cháu thấy ở trường thế nào? Cháu đang học mẫu giáo nhỉ?”
“Ổn cả ạ. Cháu thích nhất giờ giải lao. Bọn cháu có thể chạy đua.”
Tất nhiên rồi, cô nghĩ. Từ khi họ tới bãi biển, thằng bé hầu như chưa hề ngừng vận động. “Cô giáo của cháu dễ mến không?”
“Cô ấy tốt lắm ạ. Cô ấy giống tính bố cháu. Cô ấy không bao giờ la mắng hay gì cả.”
“Bố cháu không bao giờ la mắng sao?
“Không ạ,” thằng bé nói với vẻ tin tưởng tuyệt đối.
“Thế khi nổi cơn tam bành lên thì bố cháu làm gì?”
“Bố cháu không nổi cơn tam bành đâu.”
Katie nhìn kỹ Josh, băn khoăn không biết thằng bé nghiêm túc không, rồi cô nhận ra nó hoàn toàn nghiêm túc.
“Cô có nhiều bạn không?” thằng bé hỏi.
“Không nhiều lắm. Sao?”
“Vì bố cháu bảo cô là bạn bố. Thế nên hôm nay bố đưa cô đi chơi biển.”
“Bố cháu nói thế lúc nào?”
“Lúc ba bố con đang lướt sóng.”
“Bố cháu còn nói gì nữa?”
“Bố hỏi bọn cháu có phiền vì cô đi cùng không.”
“Có phiền không?”
“Sao lại thế được chứ?” Thằng bé nhún vai. “Ai cũng cần bạn bè cả, mà ở biển lại rất vui.”
Không có gì phải bàn cãi. “Cháu nói đúng,” cô nói.
“Mẹ cháu thường đi cùng bọn cháu ra đây, cô biết đấy.”
“Thật thế à?”
“Vâng, nhưng mẹ mất rồi.”
“Cô biết. Cô rất tiếc. Hẳn là khó khăn lắm. Chắc cháu nhớ mẹ lắm đúng không.”
Thằng bé gật đầu và trong một thoáng, trông nó vừa như già hơn vừa như trẻ hơn tuổi thực. “Nhiều khi bố cháu buồn lắm. Bố không nghĩ cháu biết, nhưng cháu biết thừa.”
“Cô cũng sẽ rất buồn.”
Thằng bé yên lặng ngẫm nghĩ về câu trả lời của cô. “Cảm ơn cô đã giúp cháu thả diều,” nó nói.
“Hai cô cháu có vẻ vui nhỉ,” Alex nhận xét.
Sau khi giúp Kristen thay quần áo xong, Alex giúp con bé thả diều lên không trung rồi bước tới đứng bên Katie trên bờ cát chắc nịch sát mép nước. Katie thấy tóc mình bay nhẹ trong gió thoảng.
“Thằng bé ngoan quá. Mà nó nói nhiều hơn tôi tuởng.”
Khi Alex quan sát các con thả diều, cô cảm giác mắt anh không bỏ sót điều gì.
“Vậy đây là những việc anh làm vào cuối tuần khi rời cửa hàng hả. Anh dành thời gian bên bọn trẻ sao?”
“Luôn như thế,” anh nói. “Tôi nghĩ đây là điều quan trọng.”
“Có điều nghe như là bố mẹ anh lại thấy khác hẳn nhỉ?”
Anh ngập ngừng. “Đó là câu trả lời đơn giản, phải không? Tôi cảm thấy bị xem nhẹ sao đó và tự hứa với mình là sẽ sống khác đi ư? Nghe thì cũng hay đấy, nhưng tôi không biết liệu có hoàn toàn đúng thế không. Sự thật là tôi ở bên các con vì tôi thích vậy. Tôi yêu bọn trẻ. Tôi thích nhìn chúng lớn lên và tôi muốn là một phần của điều đó.”
Nghe anh trả lời, Katie thấy mình đang nhớ lại thời thơ ấu, cô cố gắng mà vẫn không tưởng tượng nổi là bố hay mẹ mình từng có những tình cảm như Alex.
“Sao sau khi học xong anh lại vào quân ngũ?”
“Lúc ấy, tôi nghĩ đó là việc làm đúng đắn. Tôi đã sẵn sàng cho một thử thách mới, tôi muốn thử cái gì đấy khác biệt hẳn đi, và việc nhập ngũ cho tôi cái cớ rời khỏi Washington. Ngoại trừ mấy lần đi đây đó thi bơi lội, tôi chưa từng được đi đâu ra khỏi bang.”
“Anh đã bao giờ thấy…?
Thấy cô lấp lửng, anh bèn nói nốt câu cho cô. “Chiến tranh? Không, tôi không tham gia kiểu quân đội ấy. Hồi ở đại học tôi học chuyên ngành tội phạm hình sự nên cuối cùng tôi vào CID.”
“Đó là cái gì?”
Khi anh trả lời, cô quay sang anh. “Giống như cảnh sát ấy hả?”
Anh gật đầu. “Tôi là thám tử,” anh nói.
Katie không nói gì. Thay vì thế, cô đột ngột quay mặt đi, mặt cô sa sầm lại như một cánh cổng đóng sập xuống.
“Tôi nói gì không phải à?” anh hỏi.
Cô lắc đầu không trả lời. Alex nhìn cô chăm chú, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra. Những nghi vấn trong anh về quá khứ của cô hiện lên gần như lập tức.
“Chuyện gì vậy, Katie?”
“Không có gì,” cô khăng khăng, nhưng ngay khi những lời ấy thốt ra, anh biết cô nói không thật. Nếu ở một nơi khác và vào một thời điểm khác, anh hẳn sẽ hỏi truy ngay một câu khác nữa, nhưng lúc này, anh để chuyện trôi qua.
“Chúng ta không cần nói về chuyện này đâu,” anh nói khẽ. “Hơn nữa, giờ tôi cũng không còn là thám tử. Tin tôi đi, khi kinh doanh một cửa hàng tạp hóa tôi hạnh phúc hơn nhiều.”
Cô gật đầu, nhưng anh cảm giác vẫn gợn gợn chút căng thẳng. Anh nghĩ chắc cô cần không gian riêng, dù anh không chắc tại sao. Anh trỏ ngón tay cái qua vai. “Tôi bảo này, tôi quên không cho thêm mấy bánh than vào giàn nướng rồi. Bọn trẻ mà không có bánh s’more thì tôi sẽ phải nghe càm ràm cả ngày mất thôi. Tôi sẽ trở lại ngay, nhé?”
“Được rồi,” cô đáp, vờ như hững hờ. Khi anh đã bước ra sau, cô liền hít sâu, chẳng hiểu sao cảm thấy như mình vừa được giải thoát. Anh ấy từng là sĩ cảnh sát, cô thầm nghĩ, và cố trấn an mình rằng điều đó cũng đâu có gì quan trọng. Dù vậy, phải mất gần một phút thở đều cô mới cảm thấy phần nào trấn tĩnh lại. Kristen và Josh vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng Kristen đang cúi xuống ngắm một cái vỏ sò khác mà không chú ý gì tới con diều bay bổng của mình.
Cô nghe thấy Alex đang tiến lại từ phía sau.
“Đã bảo cô là không lâu đâu mà,” anh nói to. “Tôi nghĩ mình ăn xong s’more là coi như được một ngày trọn vẹn rồi. Tôi rất thích ở ngoài này cho tới tận hoàng hôn, nhưng ngày mai Josh phải đi học.”
“Anh muốn về lúc nào cũng được, tôi không sao đâu,” cô nói, khoanh tay lại.
Để ý thấy đôi vai căng cứng và giọng nói khó nhọc của cô, anh cau mày. “Tôi không biết mình đã nói gì khiến cô phiền lòng, nhưng tôi xin lỗi, được chứ?” cuối cùng anh cất tiếng. “Chỉ cần biết là tôi luôn sẵn lòng lắng nghe nếu cô muốn nói về điều đó.”
Cô gật đầu nhưng không nói gì, và dù Alex chờ đợi hồi lâu, cô vẫn không lên tiếng. “Mọi chuyện giữa chúng ta đang theo chiều hướng này hả?” anh hỏi.
“Ý anh là gì?”
“Tôi cảm thấy như mình đột nhiên lại trở nên rất thận trọng để tránh làm cô phiền lòng, mà tôi chẳng hiểu tại sao nữa.”
“Tôi nên nói với anh mới phải, nhưng tôi không thể “ cô nói. Giọng cô nhỏ xíu như hòa tan cùng tiếng sóng rì rầm “Ít ra cô cũng có thể bảo cho tôi biết tôi đã nói gì, hoặc đã làm gì chứ?”
Cô quay sang anh. “Anh không nói hay làm gì sai cả. Nhưng ngay lúc này thì tôi không thể nói gì hơn thế, được chứ?”
Anh nhìn cô chăm chú. “Được,” anh nói. “Miễn là cô vẫn cảm thấy vui vẻ.”
Cần một chút nỗ lực, nhưng cuối cùng cô cũng nặn ra được nụ cười. “Hôm nay là ngày nhất của tôi kể từ rất lâu rồi. Đúng ra là ngày cuối tuần tuyệt vời nhất.”
“Cô vẫn còn giận chuyện cái xe đạp, phải không?” anh nói, nheo mắt với vẻ ngờ vực châm chọc. Gạt đi mọi cảm giác căng thẳng, cô liền bật cười.
“Đương nhiên rồi. Sẽ mất rất lâu tôi mới tha thứ được chuyện đó đấy,” cô nói, vờ bĩu môi.
Hướng ánh mắt ra chân trời, anh như dịu lòng lại.
“Tôi hỏi anh điều này được không?” Katie hỏi, lại tỏ vẻ nghiêm túc. “Nếu anh không muốn thì không phải trả lời đâu.”
“Cứ tự nhiên,” anh nói.
“Đã xảy ra chuyện gì với vợ anh vậy? Anh có nói là chị ấy bị co giật, nhưng anh chưa bao giờ kể với tôi nguyên nhân chị ấy ngã bệnh.”
Anh thở dài, như thể đã biết trước cô sẽ hỏi gì, nhưng vẫn phải nén lòng trả lời. “Cô ấy bị u não,” anh chậm rãi cất lời. “Hay nói chính xác hơn, cô ấy bị ba dạng u não khác
nhau. Hồi ấy tôi không hiểu về nó, nhưng về sau tôi biết chứng bệnh đó khá phổ biến. Cái u phát triển chậm thì đúng như ta nghĩ thôi; nó to cỡ bằng quả trứng và phẫu thuật có thể loại bỏ hầu như toàn bộ. Nhưng hai u còn lại thì không đơn giản thế. Chúng là kiểu u trải ra như chân nhện, và không có cách gì loại bỏ chúng mà không phải loại bỏ một phần não cô ấy. Các u này lại còn phát triển rất nhanh. Các bác sĩ đã làm hết sức mình, nhưng ngay cả khi họ rời khỏi phòng phẫu thuật và nói với tôi rằng nó đã bị loại bỏ nhiều hết mức có thể, tôi vẫn biết chính xác ý họ muốn nói.”
“Tôi không mường tượng nổi mình sẽ thế nào nếu phải nghe chuyện gì như thế.” Cô nhìn chằm chằm xuống bãi cát.
“Phải thừa nhận là tôi đã không tin được chuyện đó. Nó thật quá... bất ngờ. Ý tôi là, mới đó thôi, chúng tôi hãy còn là một gia đình bình thường, thế mà chưa chi tôi đã thấy cô ấy đang chết dần, mà tôi thì chẳng làm được gì chuyện đó.”
Bên kia, Kristen và Josh vẫn đang mải mê với những con diều, nhưng Katie biết Alex hầu như không thể để ý đến chúng được nữa.
“Sau khi phẫu thuật, mất mấy tuần thì cô ấy cũng đứng dậy được và tôi đã muốn tin rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng sau đó, tuần nối tuần, tôi bắt đầu để ý thấy những thay đổi nhỏ. Nửa người bên trái của cô ấy yếu dần và cô ấy ngủ mỗi ngày một nhiều hơn. Điều đó thật nghiệt ngã, nhưng phần tồi tệ nhất với tôi là cô ấy bắt đầu xa lánh bọn trẻ. Tuồng như cô ấy không muốn chúng nhớ về cô ấy trong tình trạng bệnh tật; cô ấy muốn chúng nhớ về cô ấy như ngày xưa.” Anh dừng lại rồi cuối cùng lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên kể chuyện này với cô. Cô ấy là một người mẹ tuyệt vời. Ý tôi là, nhìn bọn trẻ khôn lớn ra sao mà xem.”
“Tôi nghĩ bố bọn chúng cũng góp phần nào trong đó”
“Tôi vẫn cố. Nhưng phân nửa thời gian, tôi cảm thấy như không biết mình đang làm gì. Cứ như thể tôi đang vờ vịt vậy.”
“Tôi nghĩ ông bố bà mẹ nào cũng cảm thấy thế thôi mà.”
Anh quay về phía cô. “Bố mẹ cô có thế không?”
Cô ngập ngừng. “Tôi nghĩ bố mẹ tôi đã làm hết sức.” Không phải một lời đồng tình dứt khoát, nhưng là sự thật.
“Cô có gần gũi với họ không?”
“Họ mất trong một tai nạn xe hơi năm tôi mười chín tuổi.”
Anh nhìn cô đăm đăm. “Tôi rất tiếc.”
“Chuyện đó thật khó khăn,” cô nói.
“Cô có anh chị em không
“Không,” cô nói. Cô quay về phía biển. “Chỉ có mình tôi thôi.”
Mấy phút sau đó, Alex giúp bọn trẻ thu diều về rồi ba bố con quay lại chỗ cắm trại. Than chưa đỏ lắm nên Alex tranh thủ thời gian rửa mấy tấm ván nhựa và rũ cát khỏi khăn tắm rồi mới lôi những thứ anh cần ra để làm bánh s’more.
Kristen và Josh phụ tay gói ghém phần lớn đồ đạc của bọn chúng còn Katie cho chỗ thức ăn còn lại vào thùng lạnh trong khi Alex bắt đầu chất đồ lên thùng xe. Khi anh làm xong, chỉ còn lại tấm trải và bốn cái ghế. Bọn trẻ đã xếp ghế thành vòng tròn, trong khi đó Alex lôi mấy cái chĩa dài và một túi kẹo dẻo ra. Josh hào hứng xé mở túi kẹo, đổ một đống nhỏ lên tấm trải.
Theo sự hướng dẫn của bọn trẻ, Katie đẩy ba viên kẹo dẻo vào chĩa rồi cả bốn người tới đứng bên giàn nướng, quay quay cái chĩa, trong khi đó bánh xốp bọc đường đã chuyển sang màu nâu vàng. Katie giơ cái chĩa quá sát giàn nướng nên hai viên kẹo bị bén lửa, Alex phải nhanh chóng thổi đi.
Khi bọn trẻ đã sẵn sàng, Alex liền giúp chúng làm cho xong món bánh: sô cô la phủ lên bánh quy giòn, tiếp đến là kẹo dẻo và trên cùng lại phủ một miếng bánh quy. Cái bánh dính, ngọt và trong chừng mực Katie còn nhớ được thì là món tuyệt hảo nhất mà cô từng được nếm.
Ngồi giữa bọn trẻ, cô để ý thấy Alex đang đánh vật với chiếc bánh s’more nham nhở, làm dây ra lung tung, và khi anh đưa ngón tay lên chùi miệng thì trông lại càng lem nhem hơn. Bọn trẻ cười phá lên thích chí, Katie cũng không thể ngừng khúc khích, và đột nhiên cô thấy trào lên một khao khát lạ lùng. Bỏ qua một bên bi kịch mà họ đã trải qua, đây quả thực là hình ảnh của một gia đình hạnh phúc; cô nghĩ đây chính là điều mà một gia đình tràn đầy yêu thương vẫn làm khi họ ở bên nhau. Đối với những người ấy, đây chẳng là gì khác ngoài một ngày bình thường trong một dịp cuối tuần bình thường, nhưng với cô, có một sự giác ngộ nào đó từ ý nghĩ rằng những khoảnh khắc tuyệt vời như thế này thực sự tồn tại. Và rằng có thể, chỉ có thể thôi, biết đâu cô sẽ được trải qua những ngày giống như thế trong tương lai.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên