A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
húng ta đang đi đâu?” J.T liếc nhìn Brandy. Họ đã dừng lại nghỉ một chút và giờ cô đang cưỡi ngựa cạnh gã, trên con ngựa lấy cắp. Chiếc váy da nai của cô giờ bị đẩy lên giữa đùi, phô bày chút ít da thịt và đôi chân đi giầy da đanh cao đến đầu gối.
“Cô vẫn đang mặc đống đồ lót màu đen lạ mắt đó à?” Câu hỏi trầm chậm rãi khiến má cô đỏ ửng, cho gã biết tất cả câu trả lời gã cần. “Anh vẫn chưa nói cho tôi chúng ta đang đi đâu,” Brandy lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm về phía trước, từ chối nhìn vào mắt gã.
“Cô cũng chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cô cảm thấy ánh mắt gã quét khắp người cô, nóng bỏng và thân mật. “Đương nhiên là tôi đang mặc nó!” cô nói nhanh. “Đó là tất cả những gì tôi có. Và đừng có nhìn tôi như thế!”
J.T quay đi, để cho trí tưởng tượng đi hoang khi gã hình dung ra hình ảnh cô ngả người trên chiếc giường lớn không mặc gì ngoại trừ hai mẩu ren đen và gã mỉm cười toe toét. “Tôi đang cố tìm những người của mẹ tôi,” cuối cùng gã cũng trả lời cô.
Brandy quay sang nhìm chằm chằm vào gã. “Những người Sioux sao?” “Ừ.”
“Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.” “Sao lại không?”
“Sao lại có? Những người Crow và người Lakota là kẻ thù không đội trời chung từ lâu lắm rồi. Bên cạnh đó thì tôi muốn về nhà nữa.” “Chúng ta sẽ không tranh luận về chuyện đó nữa.”
“Anh nói anh chưa bao giờ dành thời gian với bất kỳ ai họ hàng mẹ anh mà,” Brandy chỉ ra. “Anh nói anh không muốn tốn thời gian với họ, họ không biết anh và anh không biết họ.” “Cô nhớ được tất cả những gì tôi nói sao?” gã cáu kỉnh hỏi.
“Phần lớn. Vậy nên, tại sao anh lại đột ngột muốn tìm lại tổ tiên của mình nhỉ?” “Cái gì của tôi cơ?”
“Tổ tiên của anh.” J.T nhún vai. “Cứ cho đó là một trò chơi đi.”
Nhưng không phải thế. Dành thời gian ở cùng những người Crow đã khuấy lên nỗi tò mò của J.T về những người Lakota. Nếu gã có bao giờ muốn tìm lại những người họ hàng bên ngoại, thì chính là bây giờ, trước khi quá muộn. Dành ra vài tuần quý giá với những người Crow khiến việc tìm lại ông bà ngoại của gã đột nhiên trở nên thật quan trọng. “Tôi không muốn đến chỗ những người Lakota,” Brandy nói. “Tôi muốn về nhà.”
“Không phải bây giờ.” “Họ sẽ không muốn tôi ở đó.”
“Những người của cô đã chấp nhận tôi đấy thôi.” “Ừ, nhưng anh chưa bao giờ nói với họ anh là người Lakota.”
J.T nhún vai. Thật vô nghĩa khi tranh luận với anh ta, cô cáu kỉnh nghĩ. Thật chẳng nghĩa lý gì khi chỉ ra rằng những người Lakota cũng đâu muốn anh ta ở đó. Sau tất cả thì, mặc cho tổ tiên anh ta có là ai, thì anh ta vẫn cứ là một người xa lạ. Cô đã luôn được biết những người Sioux là bộ lạc khát máu, gây chiến với tất cả những người họ gặp. Chuyện gì xảy ra nếu như họ không cho J.T một cơ hội nào để giải thích anh ta thật sự là ai? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ giết cả hai người họ?
“Anh biết nói tiếng Lakota không?” cô hỏi. “Một ít,” J.T trả lời, sau đó cau mày. Gã đã không sử dụng ngôn ngữ của mẹ mình gần hai mươi năm nay rồi.
“Làm ơn đưa tôi về Cedar Ridge đi.” “Cô điên à? Chẳng có gì đợi tôi ở đó ngoài một sợi dây thừng cả.”
“Anh có thể thả tôi ở ngoại ô thị trấn mà.” “Không.”
“Nhưng...” Họ đi suốt cả ngày hôm đó, đi qua những vùng nông thôn đẹp nhất mà Brandy từng thấy. Không mấy ngạc nhiên khi những người Da đỏ đã chiến đấu hết mình đến vậy để giữ lại vùng đất cả mình, cô mơ màng nghĩ. Bầu trời trong xanh, tươi sáng, những hàng cây cao xanh, và những dòng suối trong mát sạch sẽ. Cô nghĩ lại về thời đại của mình, sự ô nhiễm đã giết chết nhiều cây cối và làm nhiễm độc đại dương. Nhớ lại chuyến đó với Los Angeles cách đây một năm, cô nhăn mặt khi nhớ lại những hình vẽ graffiti trên tường và trên những cầu vượt cao tốc. Nếu những người Da đỏ biết được sự tàn phá của người da trắng đối với quê hương của họ, họ hẳn sẽ giết chết những người di cư và thiêu rụi Mayflower[16].
J.T dựng trại lúc hoàng hôn. Gã chọn chỗ bên dưới một tầng cây rậm rạp, ở đó gã có thể có cái nhìn toàn cảnh xuống dưới. “Đi kiếm ít gỗ đi.” Gã cộc lốc nói. “Tôi sẽ kiểm tra con ngựa.”
Lần này cô không tranh cãi gì. Ngâm nga khe khẽ, cô đào một hố nông, sau đó dồn ít gỗ và cành cây vào. Cô đã dựng được một đống lửa nhỏ và đun được ít cà phê khi J.T cuối cùng cũng xem xét xong lũ ngựa. Bữa tối họ ăn thịt nai khô và bánh quy lấy được trong túi yên của Cougar Johanson. Khi nhai miếng thịt khô, Brandy luyến tiếc nghĩ về bữa ăn nhanh chóng, dễ dàng gọi đến tận nhà – spaghetti với thịt viên và bánh mỳ kiểu Ý, thịt gà với ít rau ăn kèm cùng cơm trắng. Ngay cả bữa ăn tối hâm lại trong lò vi sóng cũng còn khá khẩm hơn thế này.
Nhấm nháp cốc cà phê đen nóng, cô tự hỏi lần nữa những con vật của cô sẽ ra sao, Gary sẽ nghĩ gì khi cô mất tích những ngày qua, và cha mẹ cô sẽ nghĩ gì khi cô không gọi điện. Cô tự hỏi Nancy Leigh sẽ đánh vần ra sao, và liệu Bobby có trả lại phong kẹo cậu bé đã đánh cắp ở quán cà phê hay không. Nhưng trên hết, cô tự hỏi làm cách nào để cô có thể trở về nhà được đây.
J.T ngồi bên đống lửa quan sát Brandy, cánh tay trái của gã đặt trên đầu gối đang gập lại. Không cần phải là một nhà ngoại cảm để có thể biết được những suy nghĩ của cô. Cô đang nghĩ đến việc về nhà, hẳn là đang căm ghét gã vì đã từ chối giúp cô trở về. Giá mà gã có thể. Tuy nhiên, nghĩ về việc cô ghét gã gây nên một cơn đau nhói nơi tim gã. Gã không cố để phân tích nó; gã không muốn kiểm tra những cảm xúc của mình quá chi tiết vì gã sợ gã sẽ phải thừa nhận rằng gã bắt đầu quan tâm đến người phụ nữ có mái tóc màu gỗ mun đang ngồi một cách đoan trang bên đống lửa. Chưa một người phụ nữ nào từng cuốn hút gã đến thế. Ánh lửa in bóng trên mái tóc cô và soi sáng đôi gò má cô. Ánh mắt gã di chuyển đến ngực cô, và gã tự hỏi cô sẽ trông ra sao khi không mặc gì ngoài những món đồ bằng ren đen bên ánh lửa. Ngước nhìn lên, gã nhận ra cô đang quan sát gã bên dưới hàng mi.
“Có chuyện gì?” gã hỏi cộc lốc. “Không.” Giọng cô mềm mượt và ấm áp, giống như loại rượu cô được đặt tên.
“Muộn rồi,” gã cộc cằn nói. “Cô tốt nhất là nên ngủ đi.” “Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tại sao thế?’
“Tại sao à?” Gã nhìn cô trống rỗng. Thật vậy, tại sao nhỉ? Đã hàng tháng rồi kể từ khi gã thân mật với một phụ nữ. Gã cau mày nhớ lại. Gã đã dành ra ba tuần trong tù chờ ngày phán quyết. Trong suốt thời gian đó, gã đã chẳng trông thấy ai ngoài ngài cảnh sát trưởng và Nora Vincent, người phụ nữ sở hữu khách sạn. Gã không biết gã phải làm gì để báo đáp lại tình bạn của Nora. Trước khi bị bắt, gã đã ở khách sạn của bà vài lần, chỉ có thế, nhưng bà đã mang thức ăn cho gã 2 lần mỗi ngày. Bà cũng đến chỗ treo cổ, gương mặt thân thiện duy nhất trong đám đông.
Trước đó, gã đã trốn chạy, né tránh bị bắt khỏi thị trấn nơi gã đã ăn cắp vài trăm đô la. Gã không có thời gian để nghĩ đến chuyện tìm đàn bà, không có thời gian để nghĩ bất cứ chuyện gì ngoài việc phải chạy xa nhất có thể. Nhưng gã không thể ngăn được ý nghĩ rằng, dù gã có làm tình với người phụ nữ đẹp nhất trên đời thì cũng không thể giảm bớt khao khát của mình với Brandy Talavera, một giáo viên đứng đắn. “Đừng có nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Xin lỗi,” gã lẩm bẩm, “nhưng chẳng có gì khác để nhìn cả.” “Tôi không quan tâm. Không ai từng nói với anh nhìn chằm chằm là bất lịch sự lắm sao?”
“Không, như tôi nhớ.” Cô nghiên cứu gã qua ánh lửa sáng, ngưỡng mộ vẻ đẹp đích thực của gã. Và đột nhiên cô muốn biết nhiều hơn về người đàn ông bí ẩn này, người đã đột ngột thay đổi cuộc đời cô.
“Nói cho tôi biết về anh đi, J.T.” “Tôi nghĩ là tôi nói rồi chứ.”
“Không hẳn. Tuổi thơ của anh thế nào? Anh có đến trường không?” “Trường á?” J.T khụt khịt mũi. “Những quý bà đáng kính ở San Antonio đã suýt ngất khi họ nghe mẹ tôi gợi ý về việc cho tôi theo học cùng những đứa con yêu dấu của họ. Họ phản đối nhanh đến mức khiến đầu óc tôi quay cuồng.”
“Nhưng như thế thật không công bằng!” Brandy la lên, tinh thần của một giáo viên trỗi dậy khi nghĩ đến một đứa trẻ bị từ chối được giáo dục. “Phải rồi, công bằng hay không thì mọi việc cũng là như vậy. Không quan trọng chúng tôi có đi đâu, mọi chuyện luôn diễn ra như thế.”
“Thế anh học đọc và viết ở đâu? Ý tôi là, anh có thể đọc và viết, phải không?” “À thì cũng đủ dùng.” Gã nhặt một cành cây và ném nó vào lửa, nhìn chằm chằm vào ánh lửa nhỏ phụt lên từ đống than.
“Có phải mẹ anh đã dạy anh không?” “Không. Bà ấy không biết chữ.” Gã ngước nhìn lên, ánh mắt gã nhìn thẳng vào mắt cô. “Nhưng bà ấy thân thiết với một người đàn ông từng là giáo viên đến từ phía đông trước khi ông ta bị buộc thôi việc. Một tình bạn thân thiết, nếu cô hiểu ý tôi.”
Brandy gật đầu. Cô hiểu chính xác những gì gã đang nói. Mẹ của J.T đã phải bán mình để con trai có thể học đọc và viết. “Bà ấy hẳn phải yêu thương anh rất nhiều.”
“Ừ.” Gã hắng giọng. “Vậy, thế còn cô thì sao? Cô thế nào khi còn là một đứa trẻ?” Brandy nhìn chằm chằm vào cốc cà phê của mình. Làm sao cô có thể nói về thời thơ ấu của mình khi mà tuổi thơ của J.T thật khốn khổ thế?
“Thôi nào, Brandy, nói xem nào.” “Tôi có một tuổi thơ tuyệt vời,” cô thừa nhận. “Tôi là con một, cha mẹ tôi bao bọc tôi cẩn thận, và tôi thích thế.”
Khi cô còn bé, cô đã rất mừng là mình không có anh chị em, rằng cô không phải chia sẻ thời gian hay tình yêu của cha mẹ với bất kỳ ai khác. Nhưng khi cô lớn hơn và ít ích kỷ hơn, cô vẫn thường ước có một người anh trai để bảo vệ mình khỏi những kẻ bắt nạt ở trường, ước có chị em gái để chia sẻ tâm sự. “Tôi đoán là cô có tất cả đồ chơi và quần áo một đứa trẻ muốn có,” J.T nhận xét, giọng gã cay đắng khi nhớ lại cái lần mẹ gã ngã xuống cầu thang trong một cuộc xô xát.
Không thể làm việc, bà đã phải gửi gã đến nhà thờ địa phương, nơi họ ở cho đến khi bà hồi phục. Hôm đó là Giáng Sinh, và hai người phụ nữ giàu có trong làng đã đến nhà thờ, mang theo những món quà cho trẻ mồ côi và những người dân nghèo. Gã sẽ không bao giờ quên cái cách mà họ nhìn gã, đôi mắt họ tràn đầy sự thương hại cho ‘cậu bé Da đỏ nghèo’ trong chiếc quần rách và chiếc áo quá chật, hay theo cách họ nhìn mẹ gã, như thể bà là rác rưởi. Họ đã cho gã một con quay sáng bóng và một chiếc áo len xanh thật mềm. Gã gã đập vỡ con quay và ném chiếc áo vào lửa khi không ai trông thấy. “Cha mẹ tôi rất hào phóng, nhưng dù sao thì, tôi là con một của họ mà,” Brandy trả lời, nhớ lại rất nhiều những món quà cô đã chờ đợi trong ngày sinh nhật và Lễ Giáng Sinh.
“Sao cha mẹ cô không sinh thêm?” “Mẹ tôi từng bị sảy thai. Bác sĩ nói sẽ rất nguy hiểm nếu bà có thêm con. Bà muốn thử, nhưng cha tôi không đồng ý.”
“Ông ấy hẳn phải rất yêu bà.” “Ông ấy vẫn yêu.”
“Họ kết hôn bao lâu rồi?” “Ba mươi lăm năm.” Thật là một cuộc trò chuyện kỳ lạ với một kẻ ngoài vòng pháp luật khét tiếng. Brandy trầm ngâm.
“Tôi nghĩ hẳn là họ đang lo lắng cho cô. Tự hỏi cô đang ở đâu.” “Phải.” Cô cảm thấy một niềm hy vọng đột ngột. Có lẽ giờ đây gã đã biết cô gắn bó với gia đình đến thế nào, cha mẹ cô sẽ lo lắng ra sao, gã sẽ đồng ý đưa cô về nhà.
J.T nhìn cô qua ánh lửa. “Chẳng thay đổi được gì đâu, Brandy. Tôi sẽ không về Cedar Ridge đâu. Không phải vì cô. Chẳng vì ai cả.” Cô không nhận ra cô đang nín thở cho đến khi cô có thể thở ra một hơi dài đầy thất vọng.
“Tôi xin lỗi, Brandy.” “Nếu anh xin lỗi, vậy thì đưa tôi về nhà đi.”
“Chết tiêt, đúng là đàn bà, ngay cả khi tôi là một tên ngốc đến mức đưa cô về được Cedar Ridge, cũng chẳng có gì đảm bảo được cô sẽ trở về thời đại của mình thế nào cả.” “Nhưng đó là một cơ hội.”
“Một cơ hội bé tí.” “Nhưng đó là cơ hội duy nhất tôi có.”
J.T lắc đầu. “Quên đi.” “Tôi ghét anh.” Những lời thì thầm cô nói ra như tẩm nọc độc.
“Hầu hết mọi người cũng thế,” gã trả lời thẳng thừng. Và khi gã quay lưng lại cô, gã cuộn người trong tấm chăn và nhắm mắt lại. Brandy nhìn chằm chằm và gã, đột ngột cảm thấy xấu hổ. Chuyện gì xảy ra nếu gã đưa cô về Cedar Ridge và bị bắt? Bị treo cổ? Làm cách nào cô có thể sống được với lương tâm của mình? Và, làm cách nào khác để cô có thể tìm được đường về nhà?
Và rồi một suy nghĩ chợt nảy ra trong cô, một suy nghĩ khiến cô đông cứng đến tận xương tủy. Chuyện gì xảy ra nếu bất kể cô có làm gì, cô cũng không thể trở về nhà?
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)