There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
háng Chín đã già cỗi. Đợt nóng ngắn ngủi lạnh đi rất nhanh và sáng sớm mai mặt hồ đã phủ một lớp sương mỏng. Tiếng ếch nhái đã im. Những đàn chim đổi mùa kéo nhau hàng đàn trên trời bay về phương Nam. Hoàng hôn rực đỏ những tia sáng tắt dần rất nhanh.
Trong mấy tuần cuối cùng, trước khi cả gia đình chuyển về thành phố. Lorna thường xuyên lên phòng Jens. Ân ái xong họ ôm chặt nhau, thì thầm trò chuyện trong bóng tối.
Một đêm, Jens nói:
- Anh đã quyết định, đóng xong con thuyền Lorna D anh sẽ về thành phố làm việc dưới nhà bếp của gia đình em cho đến mùa xuân.
- Không. Em không muốn anh làm việc dưới nhà bếp nữa.
- Nhưng mùa đông anh còn làm việc gì khác được?
- Em không biết để ta suy nghĩ thêm.
Tất nhiên họ nghĩ cũng không tìm ra được công việc nào khác cho Jens.
Hội viên Câu lạc bộ thuyền buồm Whitae Bear đã cất thuyền của họ vào kho, chuyển sang săn bắn. Món vịt trời và ngỗng trời đã bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trên bàn ăn của gia đình Barnett tại biệt thự Rose Point.
Tuần lể thứ hai của tháng Chín, bà Levinia bắt đầu lên danh sách những gì để lại đây và những gì sẽ chở ra thành phố. Sang tuần lể thứ ba của tháng Chín tuyết đầu mùa bắt đầu rơi và làm chết các cây hoa hồng. Ông Gideon cùng các Hội viên quyết định tổ chức một cuộc đi săn kéo dài năm ngày đến vùng sông Brule River tại Wisconsin. Bữa tối hôm đó, bà Levinia thông báo khóa các ống dẫn nước và mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng để trưa hôm sau dọn về thành phố.
Đêm hôm đó Lorna mò lên phòng Jens. Cuộc ân ái của họ đêm nay đầy sầu não. Họ chiều chuộng nhau và ôm nhau chặt hơn mọi đêm. Khi cặp tình nhân đã nằm xuống và ôm nhau. Lorna hỏi:
- Bao giờ anh đóng xong con thuyền?
- Phải hai tháng nữa.Thế là lâu hơn so với thời hạn cha em đặt cho anh, nhưng anh sẽ nói với cha em rằng không thể hoàn thành trước hai tháng được.
- Hai tháng? Làm sao em chờ được đến tận lúc đó.
- Em hãy tâm niệm rằng anh yêu em. Em hãy tự nhủ rằng sẽ đến lúc chúng ta thành vợ chồng chính thức.
Jens hôn miệng nàng như để đóng con dấu lên điều chàng hứa hẹn, rồi chàng đưa hai tay lên ôm mặt nàng, ngửa mặt nàng lên để chàng nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu của nàng.
- Vậy là sau khi hoàn thành con thuyền anh sẽ về thành phố?
- Đúng thế.
Họ tranh luận và cuối cùng thống nhất đấy là cách tốt nhất để đợi cho đến mùa hè sang năm.
- Và anh sẽ sống ở khách sạn Leip cho đến lúc đó?
Mùa đông các khách sạn đều đóng cửa, chỉ riêng khách sạn Leip hoạt động, hạ giá phòng và kinh doanh theo kiểu nhà trọ.
- Đúng thế. Cha em trả tiền thuê phòng và tiền ăn. Em có thể gửi thư đến đó cho anh.
- Em sẽ viết, em hứa. Anh cũng có thể viết thư cho em, nhưng đề địa chỉ Phoebe, nó sẽ chuyển cho em. Khi đề tên nó trên phong bì, anh ghi thêm tên giữa V. Là nó biết thư đó gửi cho em. Bây giờ nói đến chuyện chia ly buồn lắm, anh nói về con thuyền Lorna D đi. Anh kể em nghe anh sẽ làm những phần việc gì trong thời gian tới, kể từ hôm nay đến mùa đông, khi anh ra thành phố và ta lại được gặp nhau.
Jens kể các phần việc tiếp theo, cuối cùng là phần sơn con thuyền. Tất nhiên anh sẽ sơn màu xanh lá cây. Sau đó sẽ đến phần gọt cho thân thuyền nhẳn nhụi và làm phần trang bị bên trong.
Lorna nghe và đột nhiên nàng ôm chặt Jens, cố ghìm tiếng khóc:
- Anh còn phải làm nhiều việc thế ư?, - Nàng thì thầm - Vậy thì còn lúc nào anh rảnh rang để nghĩ đến em như em sẽ luôn nhớ đến anh.
- Tất nhiên là anh sẽ rất nhớ em, - Jens vuốt ve tấm lưng trần của người yêu. - Anh sẽ nhớ hình dáng em lúc em bước vào với bông hoa phi yến trên tay và gói nho đen ngâm đường. Anh sẽ nhớ những câu hỏi không dứt của em. Anh sẽ nhớ mãi mùi thơm trên tóc em, làn da mịn màng trên người em, nhớ cách em vuốt ve, chiều chuộng anh khiến anh thấy anh là người quan trọng trong vũ trụ này.
- Ôi, Jens! Thì anh đúng là người quan trọng.
- Anh chỉ thấy quan trọng từ ngày yêu em. Trước đó anh thấy anh chẳng có giá trị gì.
- Anh nhớ chứ, anh đã nói với em rằng anh sẽ đóng được con thuyền chạy nhanh nhất từ trước đến nay và sẽ làm thay đổi bộ mặt của môn đua thuyền buồm trên các sông hồ? Chính niềm tự tin của anh đã khiến em cảm phục và yêu anh. Ôi, em sẽ nhớ anh biết chừng nào!
Họ lại ôm chặt nhau và đếm từng phút của thời gian đang trôi rất nhanh của cái đêm sầu thảm này. Cuộc chia tay mới đau đớn làm sao!
- Mấy giờ rồi, - Lorna hỏi.
Jens chồm dậy xoay mặt đồng hồ ra phía cửa sổ nơi có ánh trăng chiếu vào.
- Ba giờ hai mươi, - Lần đầu chàng đáp.
Lần thứ hai:
- Gần bốn giờ.
Và cuối cùng:
- Bốn rưỡi.
Jens quay vào giường ngồi cạnh Lorna cầm tay nàng:
- Em phải về phòng thôi. Người làm dưới nhà bếp thường dậy rất sớm và em rất có nguy cơ chạm trán họ đấy.
Lorna vùng đứng lên, quàng tay ôm chặt Jens, thì thầm:
- Thôi em đi.
Họ hôn nhau lần cuối.
- Lorna, áo mặc đêm của em đâu? Em phải mặc ngay vào đi.
Lorna lần trong bóng tối, thấy áo nhưng đứng sững lại, tay cầm áo, đầu ủ rủ, Jens phải đỡ lấy áo lần tìm cổ áo rồi lồng qua đầu nàng. Trước khi cài chiếc khuy cuối cùng trên cổ, Jens hôn lên đó.
- Em phải luôn nhớ rằng anh yêu em. Bây giờ em không được khóc, bởi sáng ra mọi người thấy mắt em đỏ sẽ hỏi em đủ thứ. Em trả lời sao?
Lorna ôm cổ Jens:
- Em trả lời em yêu Jens Harken và không muốn về thành phố mà không có chàng cùng đi.
Cổ họng Jens nghẹn lại. Chàng gở tay nàng ra khỏi cổ mình.
- Em nói làm anh muốn khóc đấy. Thôi, em về đi.
Hai người dìu nhau ra cửa. Đến cửa Jens kéo nàng lại ôm lần nữa. Chàng hứa:
- Con thuyền Lorna D sẽ là con thuyền chạy nhanh nhất, tốt nhất, đẹp nhất. Nhờ nó mà anh sẽ đoạt được em, rồi em sẽ thấy. Mỗi khi buồn nhớ anh, em hãy nghĩ như thế. Hãy nhớ là anh yêu em và nhất định sẽ cưới em.
- Em cũng yêu anh!
Nàng không ghìm nổi nữa và nước mắt trào ra.
Hai miệng lại áp chặt vào nhau lần cuối cùng trong một cái hôn đau xót. Cuối cùng Jens gở nàng, đẩy nàng ra cửa:
- Em đi đi.
Nhìn theo bóng nàng xa dần trong tiếng nghẹn ngào cố ghìm lại. Jens thấy tim mình tan nát.
o O o
Chín tiếng đồng hồ sau lúc họ chia tay bà Levinia quát lên:
- Con làm sao thế? Có chuyện gì buồn à? Hay con ốm?
- Không có gì đâu thưa mẹ.
- Thế thì đội mũ vào và đi ra! Khốn khổ trông con cứ như đứa mất hồn ấy.
Đối với Lorna, về tòa nhà ở thành phố Saint Paul bằng vào nhà tù. Đấy là nhà nàng nhưng không thân thiết với nàng bằng biệt thự mùa hè ở hồ Whita bear. Nằm ở đại lộ Summit, trung tâm của thành phố và là một trong những tòa nhà sang trọng nhất ở đây, tòa nhà của ông Gideon nói lên thành quả rực rỡ của ông trong kinh doanh. Tòa biệt thự Barnett đồ sộ, xây theo kiểu lâu đài, ốp toàn đá hoa cương khai thác tại Saint Cloud bang Minnesota, ông Gideon có khá nhiều mỏ. Ông dùng thợ xây Đức được ông cấp tiền vé máy bay sang Mỹ trong thời gian xây dựng. Các cửa đều bằng gỗ quý. Cửa chính vào nhà được bọc đồng và chạm trổ tỉ mỉ những hoa văn phức tạp và mỹ thuật.
Tuy nhiên nhà biệt thự vẫn có dáng dấp của nhà tư bản hơn của nhà quý tộc, trong nặng nề và gần như một thứ huênh hoang khoe của. Ngay từ nhỏ Lorna đã rất sợ những hình dã thú bằng đồng trên các hành lang. Nàng không sao ưa được những đồ đạc nặng nề, những cánh cửa dầy mà mỗi lúc đóng ra đóng vào nàng phải dùng toàn bộ sức lực.
- Lorna! Sao từ hôm về đây trông con rầu rỉ thế. Sao vậy, - Bà Levinia một tuần sau ngạc nhiên hỏi con gái lớn.
- Thưa mẹ, không sao đâu ạ. Con chỉ nhớ những khu vườn của nhà ta đầy hoa quả ở vùng hồ White Bear. Con nhớ phong cảnh thiên nhiên ở đó. Về đây con thấy tối tăm ngột ngạt quá.
- Mà sao đến bữa mẹ thấy con không chịu ăn gì mấy. Mới được một tuần lể mà con gầy rộc đi!
- Con vẫn khỏe mẹ ạ.
- Dù sao mẹ vẫn đưa con đến cho bác sĩ Richardson khám mới được
- Con không khám bác sĩ Richardson đâu. Con chỉ hơi mỏi mệt đôi chút, vài hôm quen dần ở đây con sẽ khỏe thôi. Mẹ đừng lo.
- Thôi được, nếu con không đau ốm gì thì con nên bắt đầu hoạt động, giao du. Bà Dorothea Duval mời hai mẹ con mình đến ăn bữa tối ở biệt thự của bà ấy thứ ba này và mẹ đã nhận lời. Bà Duval và mẹ nghĩ nên bàn về tổ chức đám cưới cho hai con là vừa. Từ đây đến tháng Sáu cũng chẳng còn lâu la gì.
Biết có phản đối cũng chỉ thêm rắc rối, Lorna điềm tĩnh đáp một câu làm bà Levinia ngạc nhiên.
- Tùy mẹ.
Nhưng ngay sau đấy Lorna lên gác tìm bác Agnes. Nàng thấy bà ngồi trong phòng âm nhạc đang loay hoay làm một thứ trang trí. Rèm cửa sổ được kéo lên để ánh sáng ban ngày lọt vào tối đa.
- Bác Agnes, cháu muốn nói chuyện với bác, được không ạ?
Bà Agnes đặt cặp kính lão xuống nhìn lên:
- Tất nhiên là được, cháu Lorna yêu quý.
Lorna khép cửa, bắc ghế lại gần bà bác, ngồi xuống:
- Bác Agnes ạ, - Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt xanh của bà già độc thân - Cháu muốn thố lộ với bác một điều bí mật quan trọng nhất trong cuộc sống của cháu.
- Bác sẽ rất vinh dự được cháu tin cậy như vậy.
Lorna nắm hai bàn tay nhăn nheo của bà già.
- Chắc bác nhớ, cháu đã kể với bác là cháu yêu một người. Người ấy không phải là Taylor Duval mà là người cả cha và mẹ cháu chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt, bởi anh ấy là đầy tớ trong nhà ta. Đó là Jens Harken, trước đây làm chân phụ việc vặt cho bác Schmitt và bây giờ đang đóng con thuyền kiểu mới cho cha cháu. Cháu yêu Jens thật sự và tha thiết, giống như bác ngày trước yêu ông đại úy Dearsley vậy. Và cháu muốn lấy anh ấy.
Bà Agnes nhìn cô cháu gái bằng cặp mắt hiền từ. Bà đưa hai bàn tay trìu mến ôm khuôn mặt xinh xắn trẻ trung của cháu gái, hôn lên vầng trán thơ ngây, yêu kiều nói:
- Vậy là cháu đã gặp người hợp ý. Cháu là một trong những người may mắn hiếm hoi đã có được một tình yêu đẹp. Bác mừng cho cháu Lorna...
- Vâng, cảm ơn bác... - Lorna mĩm cười sung sướng. Bao nổi băn khoăn day dứt của nàng đột nhiên tan biến.
Agnes nói tiếp:
- Theo bác hiểu, cháu muốn đấu tranh để bảo vệ tình yêu. Thế là đúng. Cháu phải làm như thế. Và cuộc đấu tranh sẽ vô cùng vất vả bởi bác biết tính cha mẹ cháu. Gideon và Levinia sẽ sử dụng quyền làm cha mẹ của họ để ép cháu lấy người mà cha mẹ cháu lựa chọn.
- Bác nói đúng. Cha mẹ cháu đã quyết định bắt cháu phải lấy anh Taylor, mặc dù cháu bảo cháu không yêu anh ấy.
- Vậy là cháu đã nói với cha mẹ cháu rồi?
- Cháu mới chỉ nói cháu không yêu Taylor và không muốn lấy anh ấy. Nhưng cha mẹ cháu không buồn nghe.
- Dể hiểu thôi. Cha mẹ cháu không may mắn được hưởng một tình yêu thật sự như hai bác cháu mình. Chính vì vậy cả cha lẫn mẹ cháu đều không hiểu được một tình yêu lớn là thế nào. Cha mẹ cháu không hiểu được bác và bây giờ cũng không hiểu được cháu.
- Vậy bác bảo cháu phải làm gì bây giờ?
- Harken có khả năng bảo đảm cuộc sống cho cháu không?
- Hiện giờ thì chưa. Nhưng một vài năm nữa thì được. Chỉ sang năm là anh ấy đã có thể kiếm tiền đủ để nuôi một gia đình nhỏ.
- Cháu đã cắt đứt hẳn quan hệ với Taylor chưa?
- Chưa ạ. Cháu mới chỉ tránh gặp anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ hiểu ý cháu.
- Chà... Cháu làm như vậy thì chưa được trung thực lắm đâu.
- Thưa bác, cháu biết, - Lorna nói rất khẽ.
- Không những không trung thực mà cũng không đem lại kết quả nữa. Cháu nên nói thẳng với Taylor. Tốt nhất là cháu bảo Taylor rằng cháu yêu một người khác. Tất nhiên cậu ta sẽ đau khổ, nhưng ai chẳng có đau khổ trong tình yêu? Chính đau khổ giúp cho con người hạnh phúc thêm lên gấp bội, khi đạt được tình yêu mà cả hai bên đều ao ước ở nhau.
Lorna chờ đợi bà nói tiếp. Bà Agnes nói:
- Cháu hãy đi dần từng bước. Bước đầu tiên phải thực hiện ngay, là dứt khoát với Taylor một cách đàng hoàng và rõ ràng. Để cậu ấy không đeo đuổi cháu nữa... Từ thưở xa xưa, các bà mẹ vẫn bắt con phải làm theo ý họ. Còn đối với con trai thì họ muốn thế cũng không được. Nếu cả cháu lẫn Taylor đều không muốn cuộc hôn nhân đó thì hai bà mẹ đành phải chịu. Cho nên cháu hãy nói thẳng với Taylor, càng sớm càng tốt.
Bây giờ thì lại là Lorna ôm mặt bà già độc thân, hôn lên má bà:
- Ôi, bác Agnes, bác đã khuyên cháu một lời hết sức quý giá. Bây giờ cháu đã hiểu tại sao ông đại úy Dearsley yêu bác đến như vậy, bác Agnes.
o O o
Hôm sau Lorna mặc quần áo lạnh, lên xe buýt đi vào khu buôn bán của thành phố Saint Paul, tìm đến văn phòng công ty xay bột Duval nằm giữa một rừng cần cẩu trên một bãi đất rộng trên bờ sông Mississippi. Khu đất bụi mù và mặt đất phủ một lớp bột trắng rất mỏng
Taylor mặc áo da thuộc ngồi làm việc sau bàn giấy trong một gian phòng xung quanh toàn kính. Khi được báo Lorna Barnett tìm đến? Taylor vội đứng lên, chạy ra và thấy nàng đứng ngoài hành lang, bên kia tấm kính. Anh vội vã chạy ra ngoài.
Taylor chìa cả hai tay vồn vã:
- Lorna, thật là một bất ngờ thú vị.
- Chào anh Taylor.
- Khi nghe Tad báo em đến, anh tưởng nghe lầm. Anh tưởng cậu ta trêu anh.
- Anh đang tập sự làm công việc kinh doanh của cha anh phải không?
- Đúng thế, - Taylor trỏ ra ngoài, - Em thấy bụi ở đây khủng khiếp chưa?
- Nhưng không khí tấp nập cũng thú chứ. Đây là phòng giấy của anh đấy à? - Nàng trỏ vào sau tấm kính.
- Lắm bụi quá nên phải che kính như thế mới có thể ngồi yên ổn làm việc được.
- Em vào trong đó gặp anh một lát được không Taylor?
Câu nói của nàng làm nụ cười trên môi Taylor biến mất.
- Tất nhiên là được. Mời em vào, - Giọng nói của anh đột nhiên lạnh lùng.
Taylor lịch sự đỡ khuỷu tay Lorna dẫn nàng vào phòng giấy. Anh khép cửa lại, đưa nàng đến bên chiếc ghế nậm, nói:
- Mời em ngồi, Lorna - Taylor đã lấy lại được giọng bình thản.
Lorna ngồi xuống, giữ lưng thẳng, cách khá xa lưng dựa. Taylor cũng ngồi vào ghế bên cạnh, loại ghế quay tròn bằng sắt. Họ im lặng trong gian phòng im ắng.
Trong không khí nặng nề ấy, Lorna nói:
- Em đến đây gặp anh để nói một chuyện rất quan trọng. Anh Taylor em rất tiếc là phải nói chuyện đó ở đây, giữa lúc anh đang bận rộn công việc. Nhưng em không còn cách nào khác.
Taylor không nói gì, chỉ chắp hai tay đặt lên mặt chiếc bàn nhỏ chờ đợi. Hôm nay anh mặc một bộ đồ rất hợp với thân hình to lớn, vẻ mặt nghị lực và dáng thể thao của anh. Lorna thầm nghĩ, tại sao mình không yêu được một người đẹp trai như thế này, đúng là lạ. Taylor rõ ràng là người đàn ông hoàn mỹ.
Nàng hỏi:
- Gần đây mẹ anh có nói chuyện với anh về chuyện anh và em không?
- Có, mới tối hôm qua thôi.
- Taylor! Em phải nói rằng em rất quý anh, khâm phục anh nữa và những lần gặp anh, đi chơi với anh em rất vui. Mùa hè vừa qua anh tặng em chiếc đồng hồ và bảo đó chưa phải là quà thề bồi chúng ta sẽ lấy nhau, mặc dù anh tin rằng chúng ta sẽ lấy nhau...
Lorna bối rối và cảm thấy lời lẻ của mình thốt ra không hoàn toàn đúng như mình dự định ở nhà. Nàng cúi xuống nhìn vào đôi găng tay, nói tiếp:
- Ôi, em khó nói quá...
Nhưng Lorna kiên quyết ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Taylor, nói:
- Anh là người đàn ông đẹp trai, chân thật, chăm chỉ công việc và em tin anh sẽ là người chồng tuyệt vời, nhưng khốn nổi... Em rất tiếc, Taylor, rất tiếc là em... Em không yêu anh. Em rất quý anh nhưng em không yêu anh được theo nghĩa một phụ nữ yêu người đàn ông sẽ là chồng mình, yêu để có thể cưới nhau...
Ria mép bên trái của Taylor hơi nhúc nhích, bởi anh đưa hàm răng dưới cắn chặt môi trên. Anh ngồi bất động, bàn tay đập nhẹ lên mặt bàn. Thái độ điềm tĩnh của Taylor làm Lorna lúng túng. Nàng vội vã nói để lấp đi nỗi bối rối.
- Mẹ anh và mẹ em đã hẹn mai sẽ gặp nhau tại nhà anh trong bữa ăn và bàn về chuyện tổ chức đám cưới cho anh và em. Anh Taylor, em đề nghị anh thuyết phục bác gái và mẹ em rằng chẳng nên bàn về một đám cưới sẽ không có.
Bây giờ Taylor mới nhúc nhích. Anh ngả người ra lưng ghế, thở một hơi rất dài rồi anh đưa bàn tay lên nắm phần dưới của khuôn mặt, che miệng và đỡ cằm. Anh chăm chú nhìn Lorna một lúc lâu, cuối cùng buông tay ra nói:
- Anh cũng đã hơi đoán thấy tình hình này từ trước rồi...
Taylor đưa mắt đi chỗ khác, như thể tìm một vật nào đó, rồi nhìn chăm chăm vào một điểm, nói tiếp:
- Vụ mùa hè vừa rồi, em có vẻ tránh mặt anh. Rất nhiều lần anh nhận thấy như thế, nhưng chưa biết tại sao. Rồi anh thấy em không cài chiếc đồng hồ anh tặng lên ngực nữa. Anh đã giật mình, cảm thấy em thay đổi. Nhưng anh vẫn hy vọng đến một ngày nào đó, em nghĩ lại và quan hệ giữa chúng ta trở lại như trước, như những buổi tối chúng ta đi chơi với nhau. Nhưng đã xẩy ra chuyện gì vậy, khiến em thay đổi, Lorna?
Taylor nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ căm giận đến mức nàng phải quay mặt đi.
Taylor nhích ghế về phía trước, chắp hai bàn tay đặt lên bàn, nói tiếp, giọng gay gắt:
- Hay anh đã làm gì để em giận? Anh có làm gì không?
- Không. Không phải thế.
- Hay anh quá vội vã, trót xúc phạm đến em?
Lorna cúi gầm mặt xuống, nói rất khẽ.
- Không.
- Vậy tại sao? Anh muốn biết và anh xứng đáng được biết. Cái gì đã làm em thay đổi tình cảm với anh, Lorna?
Mắt Lorna rơm rớm lệ. Nhưng nàng mặc kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Taylor:
- Em yêu một người khác.
Taylor lộ vẻ sửng sốt. Trong cặp mắt anh hiện lên vẻ không tin. Anh ngỡ ngàng không nói được lời nào. Taylor nhìn thẳng vào mắt nàng. Không khí căng thẳng nặng nề. Lorna lúc này mới nghe thấy tiếng máy xay bột chạy bên ngoài.
Nàng nói:
- Em phải nói thật với anh, Taylor, bởi em biết em có lỗi với anh. Em đã làm anh phiền lòng, đúng thế. Nhưng em phải nói rằng chuyện kia xẩy ra bất ngờ đối với em. Em hoàn toàn không muốn làm anh buồn, nhưng em không thể làm khác được. Anh hiểu cho em.
Cuối cùng Taylor lấy lại được bình tĩnh. anh trở lại sôi nổi. Vẩy mạnh hai tay, anh nói:
- Ai được nhỉ? Em đã gặp ai và yêu cậu ta được nhỉ?
- Em chưa thể nói anh biết, Taylor. Em không có quyền vì chuyện đó còn liên quan đến người kia.
- Hay thằng nhóc Mitchell Armfield?
- Ồ, không. Không phải cậu Mitchell đâu.
- Vậy thì ai?
- Em xin anh Taylor, hãy cho phép em chưa nói ra.
Taylor đứng dậy, nhưng lại ngồi xuống ngay:
- Cha mẹ em cũng chưa biết, đúng vậy không?
Thấy Lorna không trả lời, Taylor tiếp tục cau mày suy nghĩ.
- Như vậy em yêu một người mà cha mẹ em không tán thành, đúng vậy không?
- Taylor! Em đã thành thật với anh và em đề nghị anh không nói với ai câu chuyện giữa anh và em hôm nay.
Taylor đứng lên, lần này anh đi đến bên cửa kính, nhìn ra ngoài, nơi đám người làm công đi lại tấp nập. Những người kia đang lao động vất vả để đem tiền bạc cho anh, tiền bạc mà lẽ ra cô gái kia sẽ cùng sử dụng với anh. Với số tiền đó, cô ta có thể hưởng một cuộc sống xa hoa!
"Mình đã đối xử tốt với cô ta đến thế! Mình đã tặng cô ta chiếc đồng hồ gần như quà cầu hôn. Vậy mà cô ta bắt cá hai tay! Trong khi nhận quà của mình cô ta vẫn yêu một thằng khác! Sao mình lại dễ dãi đến thế nhỉ?" Taylor nghĩ thầm.
"Chính miệng cô ta lúc nãy bảo mình là thằng đàn ông chân thật đẹp trai, chăm chỉ. Vậy mà cô ta đi yêu thằng khác. Mặc xác cô ta. Nếu như mọi thứ mà mình có cô ta vẫn còn cho là chưa đủ thì mình chẳng cần cô ta nữa."
- Thôi được, Lorna - Taylor quay phắt lại - Cô đi đường cô, không sao. Tôi sẽ nói với mẹ tôi, bảo kế hoạch của tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không theo đuổi làm phiền cô nữa.
Lorna đứng dậy:
- Anh tha lỗi cho em, Taylor!
- Không sao! Không sao! Tôi sẽ không cô đơn lâu đâu.
Lorna đỏ mặt. Taylor nói đúng, nàng biết. Loại như Taylor thiếu gì phụ nữ ao ước. Anh là mặt hàng quý trên thị trường hôn nhân.
Nghe tin đó bà Levinia choáng váng. Bà ngồi phịch xuống ghế mắt nhắm lại. Bà phun nước hoa Iris vào khăn tay rồi đưa lên mũi. Hai mắt bà đỏ hoe.
Bà rất căm và gọi Lorna đó là "đồ ngu"!
Jenny viết thư cho Taylor, xin lỗi về chuyện bên phía gia đình cô đã gây ra chuyện tan vở\ỡ làm anh phiền lòng và cô tự nguyện sẵn sàng gặp anh để chia sẻ nổi phiền muộn đó trên tinh thần bạn bè thân thiết.
Phoebe thì mặt mày hớn hở hỏi toạc ngay:
- Vậy thì Taylor bây giờ chưa có ai chứ gì? Mình nhẩy vào được chứ?
Bà Henrietta rít lên:
- Đúng là con bé ngu xuẩn. Đến một ngày nào đó nó sẽ phải hối tiếc cho mà xem!
Bà Agnes thì giơ cả hai tay đón cô cháu vào lòng:
- Hai bác cháu mình là những kẻ lãng mạn. Chúng ta phải đoàn kết lại!
Lorna viết thư cho Jens:
Anh thân yêu!
Vắng anh em rất buồn, mặc dù em có vài tin đáng vui. Em đã dành được thế chủ động. Đã dứt khoát với Taylor.
Jens viết thư đáp lại:
Lorna yêu quý!
Nhà kho này không có em giống như cây violon không có dây. Không còn âm nhạc gì nữa được...
Lorna viết:
Jens yêu của em!
Chưa bao giờ vài tuần lễ vừa qua lại dài đến thế. Không biết có phải vì xa anh mà em đờ đẫn không, nhưng em làm mẹ phải lo lắng vì em chẳng thiết ăn uống gì, mẹ em muốn em đi khám bác sĩ, nhưng em nghĩ có ốm đau gì đâu mà đi khám. Người chữa được cho em phải là anh...
Jens viết:
Lorna yêu quý nhất của anh!
Đọc thư em anh rất lo. Nếu em thấy không khỏe, hãy nghe lời mẹ em đi khám bác sĩ. Nếu em làm sao, anh sẽ vô cùng đau khổ.
o O o
Trạng thái đờ đẫn của Lorna vẫn kéo dài. Nàng ăn không thấy ngon miệng, nhất là những món xào. Một buổi sáng Lorna nôn ọe và nàng hoảng hốt.
Nàng vội chạy thẳng đến tìm bác Agnes.
Bà Agnes vừa thấy khuôn mặt nhợt nhạt của đứa cháu chạy ra đón.
- Ôi, cháu làm sao vậy Lorna? Trông mặt cháu không còn hạt máu. Cháu ngồi xuống đây.
Lorna ngồi xuống run rẩy.
- Bác Agnes! - Nàng nói nắm chặt hai bàn tay bà già độc thân, ngước mắt nhìn bà. - Bác đừng nói với mẹ cháu, bởi cháu chưa muốn làm mẹ cháu hoảng sợ. Nhưng cháu đoán cháu bị bệnh Addison đúng như mẹ cháu đã nghĩ.
- Cháu thấy hiện tượng như thế nào mà bảo mắc bệnh Addison?
- Cháu giở cuốn sức khỏe và tuổi thọ, thấy trong đó miêu tả bệnh Addison đúng như hiện tượng của cháu: không muốn ăn, buồn bã và nôn mửa. Sáng nay cháu vừa nôn! Ôi, bác Agnes. Cháu không muốn chết chút nào!
- Im ngay, cháu Lorna! Cháu chết sao được, Bây giờ hãy bình tĩnh kể cho bác nghe cháu thấy hiện tượng thế nào?
Lorna kể và nắm chặt hai bàn tay bà bác. Lúc nàng kể xong, bà Agnes ngồi xuống bên cạnh. Bà hỏi:
- Lorna, cháu yêu bác chứ?
Lorna chớp mắt ngơ ngác nhìn bà bác, chưa hiểu tại sao bà hỏi câu như vậy.
- Tất nhiên rồi thưa bác.
- Cháu có tin bác không?
- Có chứ ạ. Cháu hoàn toàn tin cậy bác.
- Vậy thì bác hỏi một câu cháu phải trả lời thật.
- Vâng, thưa bác.
Bà Agnes nắm chặt tay Lorna:
- Cháu đã làm với cậu đóng thuyền kia thứ mà cô dâu chú rể làm trong đêm tân hôn chưa?
Má Lorna nóng bừng. Nàng cúi gầm mặt xuống lí nhí đáp:
- Làm rồi thưa bác.
- Một lần?
- Không chỉ một lần.
- Cháu đã mất kinh lần nào chưa?
- Đã một lần, thưa bác.
Bác Agnes thì thào:
- Lạy Chúa tôi!
Nhưng bà trấn tỉnh lại ngay:
- Bác nghĩ không phải là bệnh Addison mà là thứ còn rắc rối hơn.
Lorna sợ hãi không dám hỏi.
- Nếu bác không lầm thì vậy là cháu có thai.
Lorna nói không được lời nào. Nàng rụt hai tay ra khỏi bàn tay bà Agnes. Một tay nàng ôm ngực. Nàng quay mặt ra cửa sổ và miệng há ra thành chữ "O". Nàng chợt nghĩ hai ý: Bây giờ thì cha mẹ phải cho mình lấy anh ấy và Jens sẽ mừng lắm đây.
Bà Agnes đứng dậy đi đi lại lại, véo vào môi.
- Bác phải nghĩ xem thế nào.
Lorna thì thầm:
- Vậy là cháu sắp có đứa con của Jens.
Agnes nói:
- Việc đầu tiên ta phải làm là xem có đúng cháu có thai không. Nhưng bác nghĩ nếu không phải thì chẳng nên để mẹ cháu biết chuyện cháu và Jens. Vậy ta nên làm thế này. Bác sẽ kiếm một bác sĩ, có thể là ở thành phố Minneapolis. Tại đó không ai biết chúng ta và bác sẽ đưa cháu đến đó. Bác sẽ bảo với mẹ cháu là hai bác cháu mình đi chơi ra phố mua hàng. Nhưng hai bác cháu ta sẽ đáp tầu hỏa đến đó. Đúng rồi ta đáp tầu hỏa.
Bà Agnes suy nghĩ thêm rồi nói tiếp:
- Lorna, nếu vậy bác cũng cần thu xếp ít hôm, nhưng bác sẽ cố gắng để càng đi sớm bao nhiêu càng tốt. Trong khi chờ đợi cháu hãy ăn nhiều hoa quả và uống thật nhiều sữa vào, nếu cháu có thể làm được.
- Vâng, cháu sẽ làm theo lời bác.
- Bác phải dặn cháu không được để lộ ra nỗi lo lắng như nhiều cô gái gặp trường hợp như cháu đã để lộ.
- Cháu có lo lắng gì đâu ạ? Cháu còn mừng là đằng khác. Vậy là cha mẹ cháu sẽ phải cho cháu lấy Jens. Ôi, thưa bác Agnes! Đã bao nhiêu đêm cháu cầu nguyện. Chúa phù hộ cho cháu có thai để cho mẹ cháu không thể ngăn cháu lấy Jens.
Mặt bà Agnes cau lại và Lorna có cảm giác bà đang suy nghĩ rất nhiều thứ trong một lúc.
- Bác không tin mẹ cháu suy nghĩ như cháu nói.
o O o
Lorna rất ngạc nhiên thấy vào hôm hai bác cháu đi gặp bác sĩ, bà Agnes đã làm một loạt chuyện dối trá trắng trợn. Đầu tiên là bà rút ở ngón tay ra chiếc nhẩn đính hôn đưa nàng đeo. Chiếc nhẩn này chưa bao giờ rời khỏi ngón tay bà kể từ hôm ông đại úy trao cho bà năm 1845. Lúc đến phòng khám của ông bác sĩ tại Minneapolis, bà lại khai tên là Agnes Henry và khai tên Lorna là Laura Arnett.
Khi ông bác sĩ khám xong kết luận Lorna có thai sẽ sinh con vào khoảng tháng Năm hay tháng Sáu bà Agnes bảo ông ta rằng bà rất mừng, bởi "Laura Arnett" là người do bà bảo trợ và đứa con nàng bà coi như đứa cháu ngoại đầu tiên. Bà còn kể ông bác sĩ nghe rằng, nếu chồng "Laura Arnett" có mặt ở đây lúc này chắc anh ta phải mừng lắm, bởi cưới nhau đã hai năm rồi mà đợi mãi chẳng thấy vợ có thai. Bà trả thù lao bằng tiền mặt cho ông bác sĩ, mĩm cười rất tươi cảm ơn ông rồi nói sẽ quay lại đây sau hai tháng, đúng như ông bác sĩ đã khuyên.
Lúc vào ăn trưa ở nhà hàng Chamberlain, Lorna nhận xét:
- Bác làm cháu ngạc nhiên đấy.
- Chuyện gì? - Bà Agnes nhấp cà phê, một ngón tay cong lên và bàn tay run rẩy.
- Bác làm thế để làm gì?
- Bởi cha cháu là nhà kinh doanh lớn, có tiếng tăm, nếu chuyện này lộ ra, dư luận sẽ ầm ỉ. Sau đây về nhà, cháu sẽ phải thú thật với cha mẹ cháu...
Lorna thấy tràn ngập niềm vui.
- Cảm ơn bác.
- Cháu sẽ có quyền gặp gỡ cậu ta và sau đấy cháu và cậu ta sẽ phải trình bầy trước cha mẹ của cháu. Nếu như cậu ta yêu cháu đúng như lời cháu nói và cháu kiên quyết lấy cậu ta thì nổi đau của cha mẹ cháu có thể chỉ kéo dài hai mươi nhăm năm chứ không phải năm mươi năm. Ít ra thì nếu giữa bác với ông đại úy Dearsley xẩy ra chuyện như cháu lúc này thì bác còn mừng là đằng khác.
Mắt Lorna sáng lên:
- Ôi, bác Agnes cháu rất vui. Bác thấy đấy, vậy là cháu có thai, đứa con của Jens. Cháu rất sợ cuộc đối chất với cha mẹ cháu, vì cháu biết sẽ rất khủng khiếp. Nhưng sau đấy, cháu tin cha mẹ cháu sẽ giúp chúng cháu.
Đêm hôm đó, khi bà Agnes cầu nguyện, bà chỉ sám hối một chút về sự dối trá lúc ban ngày, còn dành số thời gian sau đó để cầu Chúa phù hộ cho em trai và em dâu bà đặt hạnh phúc của con gái họ lên trên những dư luận khắt khe đạo đức giả của tầng lớp giầu có xung quanh họ.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim