I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Thu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:23:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 ... Đến Ông Tướng Trẻ Tuổi…
ả Doãn chỉ ngọn cờ vàng lấp ló một rặng cây, bảo bọn thằng Ân:
_ Kia là đại bản doanh của Hoài văn Hầu! Ta sắp đến nơi rồi!
Càng đi gần đến chỗ đóng quân của Hầu, thằng Ân càng thấy trong lòng hồi hộp. Nó đã hình dung đến một ông tướng mặc giáp trụ lộng lẫy, mũ có đâu mâu và có hai cái lông trĩ dài cong vắt ra phía sau, với năm bẩy lá cờ con hình đuôi nheo đeo trên lưng, như nó đã từng trông thấy những phường chèo diễn ở đình làng nó vào những ngày đình đám trong tháng tết nhiều hội hè.
Bỗng Cả Doãn đứng dừng lại. Bọn thằng Ân cũng dừng theo.
Trên một bãi cỏ rộng, một đoàn trai tráng đương tập trận. Một người thanh niên nét mặt tuấn tú, mặc quần áo võ sinh ngắn màu lục, chân đi đất, đứng trên một mô đất cao phất cờ làm hiệu.
Đoàn quân với những cây tre vót nhọn tiến lên khoa gậy đâm vào không khí như đâm vào địch thủ. Mỗi nhát đâm họ lại hét to lên cùng một loạt vang động cả một khu rừng, khí thế coi bộ rất mạnh mẽ. Lúc tiến, lúc lùi, lúc cùng đâm gậy ra, lúc cùng thu gậy về, rất có hàng lối. Đứng xa trông rất ngoạn mục.
Bọn thằng Ân trầm trồ khen ngợi.
Người trẻ tuổi mặc võ sinh màu lục, chợt trông thấy bọn thằng Ân. Gã tươi cười giơ tay vẫy Cả Doãn nửa như chào, nửa như muốn hỏi. Cả Doãn cũng cười giơ tay vẫy lại, rồi chỉ về phía bản doanh của Hầu.
Người thiếu niên áo lục, gật đầu cười, lại quay ra phất cờ cho đoàn quân tập.
Thằng Ân đương đoán thầm: Đấy hắn là một thủ hạ đắc lực của Hầu, mới được Hầu giao cho cái trọng trách luyện quân như vậy, thì Cả Doãn đã kéo áo thằng Ân giục đi.
Bọn thằng Ân tiếc rẻ, còn muốn đứng lại xem một lúc nữa, nhưng chúng lại cũng nóng lòng gặp Hoài Văn Hầu nên cùng cất bước đi nhanh theo Cả Doãn lúc ấy dẫn đầu đi thoăn thoắt.
Họ dừng chân trước một căn nhà lá rộng năm gian, cất trên một quả đồi nhỏ, bốn phía đìu hiu quạnh quẽ. Cả Doãn nói nhỏ với Ân:
_ Đây là hổ tướng của Hầu!
Thằng Ân hơi ngạc nhiên, vì nó đã chắc mẩn đại bản doanh của Hầu phải có quân đóng trùng trùng lớp lớpvà gươm giao tuốt trần sáng quắc.
Trước doanh có một cột cờ bằng một cây tre mật cao vút.
Trên ngọn cột lá cờ vàng tươi tắn, thêu sáu chữ đại tự đỏ thẫm như máu “ Phá cường địch, báo hoàng ân” bay phần phật trước gió in bật trên nền trời xanh nhạt.
Trông thấy Cả Doãn, một người trẻ tuổi ăn bận như nông phu từ trong một căn nhà xép chạy ra chào.
Cả Doãn và gã nói chuyện nhỏ với nhau một hồi. Lát sau gã quay vào mang theo ấm nước nóng, rót ra từng chén một.
Bọn thằng Ân đưa mắt nhìn quanh nhà.
Căn nhà trang hoàng thật giản dị, gần như không có gì. Không có cả cái ghế bành bọc da hổ đặt trên bục cao phủ gấm để ông Tướng ngồi, như thằng Ân đã tưởng tượng từ nhà.
Trên tường chỉ thấy treo la liệt những binh khí và binh khí. Góc tường đặt hàng đống lớn cung tên mới làm. Mùi tre tươi còn xông lên ngai ngái.
Giữa lúc bọn thằng Ân đương tẩn mẩn nghĩ ngợi và phỏng đoán hình dung ông Tướng sắp gặp, thì người nông phu chạy vào bảo;
_ Hầu đã về! Hầu đã về!
Cả Doãn cũng lẩm bẩm:
_ Hầu đã về!
Sáu anh em thằng Ân tự nhiên đứng bật người dậy.
Một luống gió ào thốc vào sân, để rớt lại một con ngựa sắc đen như than, đương đập bốn vó thình thịch xuống nền đất, mũi thở phì phì ra từng luồng khói đục. Từ trên mình ngựa nhảy xuống một người trẻ tuổi nhỏ nhắn bận quần áo võ sinh màu lục.
Bọn thằng Ân trố mắt ngạc nhiên. Vì Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản với người trẻ tuổi luyện quân lúc nãy cũng chỉ là một.
Ném giày cương lên lưng ngựa, Toản tươi cười hỏi lớn:
_ Anh Cả Doãn mang những người hiền đến cho ta đó chăng?
Nói rồi Toản bước nhanh lên thềm. Cả Doãn cũng cười đáp rất tự nhiên:
_ Tôi tiến cử với Hầu một Phùng Hoan 1 và mấy vị tiểu nghĩa sĩ đây.
Toản reo lên một tiếng vui mừng, rồi đưa cặp mắt vừa sắc như diều hâu, vừa đẹp như mắt pgượng, nhìn qua bọn thằng Ân khắp lượt. Toản ăn mặc giản dị, không có chút gì tỏ ra là một vương hầu của nhà Trần. Những luồng điện từ trong ánh mắt Toản đưa nhanh như chớp lướt qua sáu bộ mặt anh em thằng Ân, khiến chúng nó thấy lạnh người. Lạnh người nhưng rồi lại thấy ấm áp ngay sau đó khi ánh mắt Toản trở nên dìu dịu.
Bọn thằng Ân bị thôi miên bởi cái nhìn vừa nẩy lửa, vứa ấm áp ấy đờ đẫn cả ra, quên cả chào.
Chừng biết ý, Toản vội tươi cười, nắm chặt vai từng người một, cười rất hiền hậu:
_ Ôi! Thật quý hóa! Thật quý hóa!
Giọng Toản tuy trang trọng nhưng vẫn có vẻ vui đùa thân mật:
_ Chư nghĩa sĩ từ đâu lại? Chắc mệt lắm nhỉ? À! Để cùng dùng bữa với tôi, từ sáng đến giờ mình cũng đói ngầu đây!
Thằng Ân chưa kịp đáp, Cả Doãn đã lên tiến lại giới thiệu với Toản: Ân là em Cả Đức.
Toản reo lên, vội hỏi:
_ Thế Cả Đức đâu? Ôi! Ta mong sao là mong!
Thằng Ân rơm rớm nước mắt kể lại chuyện Cả Đức. Toản chăm chú nghe, lồng ngực phập phồng không dấu được vẻ hồi hộp. Chốc chốc Toản lại thở dài rất nhẹ và nước mắt đã long lanh trong khóe mắt
Sau khi Ân kể đến đoạn vĩnh biệt với anh trong trại giặc và những lời trối trăn của Cả Đức, cùng lời vĩnh biệt của Cả Đức với Hầu, Toản biến sắc mặt và muốn ngăn khỏi xúc động trước người lạ, Toản đã quay mặt đi nơi khác. Trầm ngâm nhìn ra phía các làng mạc xa xa, Toản thở dài lẩm bẩm:
_ Thế là ta mất một cánh tay. Đất nước mất một dũng sĩ. Dân tộc mất một người con hiền!
Vẻ mặt Toản bỗng trở nên dữ dội. Môi Toản mím lại, mắt Toản vụt sáng lên:
_ Nhưng được rồi! Cả Đức cũng như nghìn vạn đồng bào chúng ta sẽ được trả thù đích đáng…
Cả Doãn tiếp lời Ân kể lại những đoạn đường của Ân từ lúc thoát chết ở nhà, giả làm tên chăn ngựa vào trại định cứu anh, chứng kiến lúc Cả Đức bị tra tấn, giả làm mèo lẻn vào trại giặc gặp cả Đức, đầu độc đàn ngựa quý Mông Cổ trước khi thoát ra về, giấu đồ nghề vào những gánh nồi đất để qua các trạm canh của giặc như thế nào nhất nhất đều kể lại tỉ mỉ cho Toản nghe.
Toản quên bẵng câu chuyện buồn vừa kể trên, cứ mỗi đoạn Ân thoát được nguy hiểm, Toản lại khoái chí cười lên ha hả, rất sảng khoái.
Cả Doãn kể xong, Toản ôm chặt lấy vào Ân cười:
_ Trời giúp ta đây! À! Thế ra ta có được một Phùng Hoan thực! Hồi nãy anh Cả Doãn nói đến Phùng Hoan ta thực không hiểu. Bây giờ mới biết không phải là ngoa!
Giữa lúc ấy, người nông phu trẻ tuổi bưng mân cơm vào.
Toản kéo anh em thằng Ân và Cả Doãn cùng ngồi ăn. Xem ý Toản rất vui vẻ, vừa ăn vừa bàn chuyện lập xưởng rèn ngay trong khu chiến.
Trước dáng điệu tự nhiên, vừa thân mật vừa giản dị của Toản bọn anh em thằng Ân đã hết rụt rè bỡ ngỡ.
Thằng Ân đã hăng hái cho Toản nhiều sáng kiến về tổ chức nghề nghiệp môn là nghề rèn của nó. Theo cung cách Ân xếp đặt thì chỉ trong mười hôm quân của Toản đã có đủ khí giới dùng ra trận được.
Toản vừa nhai vừa nghe, mỗi khi thấy lời bàn của Ân hữu ý và thiết thực, Toản lại vỗ đùi đen đét và cườì lên ha hả.
Quay sang phía Ân,Toản cười:
_ Tối nay chúng ta sẽ nằm gác chân lên nhau bàn luận suốt sáng như cổ nhân! Việc thành hay bại một phần lớn cũng nhờ ở công việc ấy đấy, hiền hữu ạ!
Thằng Ân cảm động cúi đầu.Nó vừa thoáng thấy hình ảnh của Già Bản, của Cả Đức hiện lên trên mặt nó, khuyến khích nó với vẻ mặt rất hài lòng …
--------------------------------
1 Phùng Hoan: một thực khách xuất sắc trong số 3.000 tân khách của Mạnh thường Quân đã giúp Mạnh thường Quân đắc lực trong thời Chiến Quốc (Trung Hoa).
Thằng Bé Thợ Rèn Thằng Bé Thợ Rèn - Mặc Thu Thằng Bé Thợ Rèn