Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Kim Tại Trung
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2359 / 28
Cập nhật: 2017-10-08 13:28:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 11 - Nhờ Dịch Cân Nội Công Tăng Tiến
ơn một năm lưu lại Chính Nghĩa Sảnh, Viên Kỳ Hải càng lúc càng thêm khắng khít với Tiêu minh chủ.
Điều này rất dễ hiểu vì bấy lâu nay ngoài việc bọn ác nhân Bắc Cương không một lần xuất hiện thì Tiêu minh chủ vẫn không hề dò hỏi về Thạch Phong Thành Chi Thược. Tiêu minh chủ cứ xử sự như việc Viên Kỳ Hải không phải là người đang lưu giữ một vật chi báu là Thạch Phong Thành Chi Thược vậy.
Không những thế, Viên Kỳ Hải vẫn được Tiêu minh chủ quan tâm và truyền thụ cho nhiều loại võ công.
Duy có một điều khiến cho Viên Kỳ Hải luôn băn khoăn, đó là Tiêu minh chủ không hề đả động đến việc truyền thụ nội công tâm pháp cho nó.
Kiếm, đao, quyền, chưởng, khinh công… tất cả đều được tự thân Tiêu minh chủ khẩu truyền. Còn nội công thì không hề nhắc đến.
Chính vì điều này, Viên Kỳ Hải cũng không bao giờ mở miệng đề cập đến Thạch Phong Thành Chi Thược và Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ cho Tiêu minh chủ biết.
Cũng may cho Viên Kỳ Hải là chưa bao giờ nó cùng với ai khác giao đấu nên nó chưa hề để lộ ra việc nó cũng đã có nội lực.
Sau khi khẩu truyền khẩu quyết và diễn qua vài lượt cho Viên Kỳ Hải xem, Tiêu minh chủ liền bỏ
đi.
Sau đó khoảng vài ngày, khi Viên Kỳ Hải gặp lại Tiêu minh chủ thì nó chỉ có mỗi một việc là diễn lại từng chiêu thức cho Tiêu minh chủ xem mà thôi.
Cả hai không hề có chuyện cùng nhau trao đổi chiêu thức.
Cũng vậy, Viên Kỳ Hải dù có muốn cùng với Cao Phi hoặc Cao Thạch chiết chiêu, thì một là cả hai tìm cách chối từ còn hai là cả hai do bận việc phải đi vắng.
Do vậy, Viên Kỳ Hải chưa thể nào hiểu được công phu của nó nông sâu như thế nào và bảnh lĩnh thật sự của nó ra sao.
Tuy nhiên, vì Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ đối với Viên Kỳ Hải đã là một phần cuộc sống của nó, nên mỗi lần thở nạp là kể như Viên Kỳ Hải đang tu luyện nội công. Và luồng nhiệt khí trước kia tự
dưng xuất hiện trong nội thể, lúc Tiêu minh chủ và Thanh Long bảo chủ dùng bản thân nó làm chiến trường để tỷ đấu nội lực, thì bây giờ theo cảm nhận riêng của Viên Kỳ Hải, luồng nhiệt khí đó không những không hề tiêu tan mà còn sinh sôi nảy nở nhiều hơn và mạnh hơn bội phần.
Qua hơn một năm lưu lại Chính Nghĩa Sảnh, và qua những lời đàm thoại của vô số nhân vật giang hồ thường ghé qua nơi này, Viên Kỳ Hải hiểu rằng luồng nhiệt khí đó chính là nội lực, là chân nguyên nội thể rất cần thiết cho những nhân vật giang hồ.
Do đó, tuy Viên Kỳ Hải vẫn chưa hiểu tại sao trong nội thể của nó bỗng có được luồng nhiệt khí này nhưng nó biết rằng chính Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ là một tâm pháp nội công. Và chính nhờ Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ nên chân nguyên nội thể của nó càng lúc càng tăng trưởng.
Nhưng mức độ tăng trưởng thật sự là bao nhiêu, có bằng với các nhân vật giang hồ mà nó đã nhìn thấy hay không thì Viên Kỳ Hải chưa có dịp hiểu được. Cho đén một đêm nọ …
Bên ngoài căn tịnh phòng của Viên Kỳ Hải chợt vang lên những tiếng chân rộn rã.
Quá quen thuộc với việc tuần phòng hằng đêm của đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh ở Chính Nghĩa Sảnh, Viên Kỳ Hải thoạt đầu vẫn không hề chú tâm đến những tiếng bước chân này.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một giọng nó lào thào của đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh chợt lọt vào thính lực của Viên Kỳ Hải, khiến nó không thể không quan tâm:
- Là Minh chủ như Tiêu lão nhân gia có nhiều việc dù ngoài y´ muốn nhưng không thể nào thối thác được, khiến bọn ta cũng phải khổ lây.
- Ngươi lảm nhảm cái gì đó, Thập Lục?
Nghe đến đây, Viên Kỳ Hải liền mường tượng ra nhân vật trong đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh có số hiệu là Thập Lục, người vừa lên tiếng lảm nhảm. Đó là một tục gia đệ tử của võ phái Côn Luân và có một tên gọi khá mỹ miều như một mỹ nhân là Kha Thu Bình.
Kha Thu Bình vì ngưỡng mộ tài đức của Tiêu minh chủ nên tự nguyện gia nhập vào đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh. Đội này gồm hai mươi bốn người được gọi bằng danh xưng khác, là Nhị thập tứ tinh tú.
Như những tinh tú vây quanh và hộ vệ cho mặt nhựt, đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh này dĩ nhiên có nhiệm vụ hộ tống và dưới sự sai xử của Tiêu minh chủ. Và trọng trách thật sự của đội này chính là cùng với Tiêu minh chủ giải quyết những hiềm khích, những xung đột dẫn đến chuyện ân oán của những nhân vật thuộc giới giang hồ, hay được gọi theo cách khác thì nhiệm vụ này chính là công việc gìn giữ công đạo võ lâm cho quần hùng ở khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Chính vì thế Kha Thu Bình mới lảm nhảm nói: “….khiến bọn ta phải khổ lây!”
Thập Lục Kha Thu Bình lại nói:
- Thập Tam huynh nghĩ có phải không? Tuy phận sự của chúng ta là cùng Tiêu minh chủ giữ gìn công đạo nhưng đâu phải là lo lắng và quan tâm đến cả những kẻ không phục tùng Minh chủ như lão Tư Không Bách, Bảo chủ Thanh Long bảo.
Có tiếng thở ra nhè nhẹ của Thập Tam:
- Hà! Nói gì thì nói nhưng một khi Tiêu lão nhân gia đã là Minh chủ và một khi bọn chúng ta là Giáp Sĩ Hội Sảnh thì mọi chuyện lớn nhỏ trong giang hồ, hễ nơi nào cần chúng ta đâu thể nhắm mắt làm ngơ và không đi đến chứ? Thôi, ngươi không phải nói nhiều. Sáng ngày mai chúng ta phải có mặt ở Thanh Long bảo rồi. Ngươi nên giữ sức vào đôi chân thì hơn.
Ở Thanh Long bảo đã xảy ra chuyện gì? Sao đội Giáp Sĩ Hộ Sảnh phải khẩn trương đi đến Thanh Long bảo?
Nghi hoặc, Viên Kỳ Hải rón rén bước xuống giường và áp bên tai vào cửa hy vọng sẽ nghe Kha Thu Bình lảm nhảm thêm và không chừng Kha Thu Bình sẽ hở ra điều gì đó có liên quan đến chuyến đi này của đội Giáp Sĩ.
Công sức Viên Kỳ Hải bỏ ra không hề uổng phí. Ở bên ngoài, giữa những tiếng bước chân di động, giọng nói của Thập Lục Kha Thu Bình vẫn cứ vang lên:
- Thì đệ vì lo lắng cho Tiêu lão nhân gia nên mới lạm bàn vậy thôi. Người như Tư Không Bách bấy lâu luôn bất phục Tiêu minh chủ, e rằng dù Tiêu lão nhân gia có tận tình thi ân bố đức cho lão, lão bất phục vẫn hoàn toàn bất phục. Không chừng lúc chúng ta đi đến Thanh Long bảo, không những lão Tư Không Bách sẽ không hoan hỉ mà còn cho người xua đuổi bọn ta thôi.
Có tiếng gắt khẽ của Thập Tam:
- Đến Thanh Long bảo và giúp lão Tư Không Bách là việc của chúng ta, nhận hay không nhận là việc của lão. Việc chưa xảy đến thì ngươi không cần gì phải tiên đoán cho thêm phiền não. Được rồi đó! Đi thôi!
Nghe đến đây, Viên Kỳ Hải chợt nghĩ thầm:
- Ở Thanh Long bảo đúng là có sự biến rồi, không lẽ là bọn Bắc Cương môn hạ bấy lâu nay im tiếng giờ lại xuất hiện? Ôi chao! Biết đến bao giờ ta mới được cùng đội Giáp Sĩ đi khắp nơi để chủ trì công đạo đây?
Phiền muộn trong lòng vì phải bị giam chân một chỗ, Viên Kỳ Hải thấy khó dỗ giấc ngủ bèn bước ra ngoài cho thanh thản tâm thần.
Lần bước đến Hoa viên, sự phiền muộn càng lúc càng dâng cao. Viên Kỳ Hải vì muốn trút bớt sự buồn phiền liền động thân thao dượt lại những võ công đã học được.
Vù! Vù!
Do xung quanh tịnh không có lấy một bóng người, Viên Kỳ Hải khi ra chiêu liền thản nhiên vận dụng nội lực vào chiêu thức.
Tiếng quyền kình và tiếng của chưởng phong cứ rít vèo vèo trong không khí làm cho Viên Kỳ Hải càng nghe càng thêm phấn khích.
Viên Kỳ Hải vũ lộng chiêu thức càng lúc càng mạnh bạo hơn.
Nhân lúc hưng phấn, Viên Kỳ Hải bỗng ước ao:
- Ngay bây giờ, phải chi có địch nhân xuất hiện thì hay biết mấy!
Ước ao chỉ là ước ao, Viên Kỳ Hải vẫn biết rằng tại Chính Nghĩa Sảnh này chuyện có địch nhân xuất hiện rất hiếm khi xảy ra.
Vì thế, Viên Kỳ Hải hoàn toàn bất ngờ khi có một luồng lực đạo khá mạnh chợt xuất hiện và va vào ngọn chưởng do Viên Kỳ Hải vừa quật ra. Ào … Ào …
Ầm! Ầm!
Tiếng chạm chưởng vừa vang lên, toàn thân Viên Kỳ Hải bị chấn động đến phải thối lui từng bước dài.
Trấn định lại, Viên Kỳ Hải chợt quát lên khi nhận rõ ở ngay phía trước là một nhân vật che kín chân diện đang xạ hai tia mục quang chói ngời nhìn vào nó:
- Phương giá là ai? Sao lại ngang nhiên xuất hiện ở Chính Nghĩa Sảnh của Minh chủ?
Mông Diện Nhân cất giọng khàn khàn đáp lại:
- Nơi nào ta muốn đến là đến, dù có là Chính Nghĩa Sảnh hay Long Đàm Hổ Huyệt gì cũng vậy.
Bừng bừng sắc giận, Viên Kỳ Hải lại quát:
- Lời lẽ của phương giá thật ngông cuồng. Phương giá tưởng Chính Nghĩa Sảnh này không có người trị tội phương giá sao?
Bật cười và là cười cũng bằng giọng khàn khàn, Mông Diện Nhân cao ngạo hỏi:
- Người đó là ngươi ư? Với vỏ vẻ có ba chiêu thức xoàng sĩnh do lão họ Tiêu truyền thụ cho ngươi, ngươi có tư cách gì để trị tội ta?
Viên Kỳ Hải vừa giận vừa kinh hãi:
- Sao phương giá biết võ học của Viên mỗ là do Tiêu minh chủ truyền thụ? Phương giá thật sự là ai?
- Ha … ha … ha! Ta là ai ngươi không cần biết! Trừ phi ngươi có đủ năng lực buộc ta phải cung xưng thì khác.
Động nộ, Viên Kỳ Hải rít lên:
- Được! Viên mỗ xin đắc tội vậy! Đỡ!
Vù!
Không chút hãi sợ, Viên Kỳ Hải nói xong liền vũ lộng quyền pháp tấn công ồ ạt vào Mông Diện Nhân.
Khẽ lách người tránh chiêu, Mông Diện Nhân chép miệng:
- Chà …! Đây là Lạc Anh Quyền thật rồi. Đáng tiếc thật! Chiêu thức thì biến ảo nhưng mức độ trầm trọng lại không đủ. Ngươi đánh mạnh tay nữa xem nào?
Nghe đối phương không những nói ra vanh vách tên gọi của Lạc Anh Quyền mà còn lên mặt như muốn điểm hóa thêm, Viên Kỳ Hải khẽ nạt lên:
- Lạc Anh Quyền vốn không xa lạ với bất kỳ ai, phương giá tự đắc hơi sớm đó. Tiếp chiêu này!
Ào … Ào …
Mông Diện Nhân vẫn không thèm đưa tay hoàn thủ. Vừa dịch người tránh chiêu, Mông Diện Nhân vừa mỉa mai:
- Với Phi Hoa Chưởng tầm thường như vậy, dù ngươi muốn trị tội ta cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi! Ngươi không còn công phu nào khác sao?
Viên Kỳ Hải vụt gầm lên:
- Đến chạm chiêu phương giá còn không dám, là phương giá muốn đấu khẩu hay đấu võ đây? Tiếp chưởng!
Ào … Ào …
Lời thách thức của Viên Kỳ Hải liền có kết quả, Mông Diện Nhân bỗng rùn người trụ tấn và hất mạnh tả chưởng ra:
- Ai bảo ta không dám chứ? Xem này!
Ào … Ào …
Ầm! Ầm!
Đang khi Viên Kỳ Hải bị chấn kình bức lùi, Mông Diện Nhân cười ầm lên:
- Ha … Ha … Ha…! Mùi vị thế nào tiểu tử?
Hít mạnh một hơi thanh khí, Viên Kỳ Hải bình tâm lại hỏi:
- Phương giá quả có đôi chút hỏa hầu. Liệu phương giá có dám tiếp thêm một chưởng nữa của Viên mỗ không?
Ung dung đứng nhìn Viên Kỳ Hải, Mông Diện Nhân ngạo mạn đáp lại:
- Đừng nói là một chưởng, dù có là trăm chưởng hay ngàn chưởng ta vẫn xem như thường. Động thủ đi!
Đề tụ sẵn chân khí với toàn bộ chân lực, Viên Kỳ Hải vừa nhắm vào Mông Diện Nhân vừa hét: - Đỡ!
Vù!
Đây là lần đầu tiên trong đời Viên Kỳ Hải thật sự ra tay với toàn bộ chân lực mà nội thể có sẵn.
Và Viên Kỳ Hải không khỏi hân hoan khi vừa thấy chưởng lực xuất hiện ngoài sức tưởng tượng. Đồng thời Viên Kỳ Hải chợt có một tia hy vọng lúc nhìn thấy Mông Diện Nhân này xuất lực với một sự trầm trọng khác hẳn chiêu mới rồi.
Hai luồng lực đạo ngược chiều đang lao ào ào vào nhau.
Vù! Vù!
Ào … Ào …
Ầm! Ầm!
Cũng như hai lần trước đó, Viên Kỳ Hải lần này cũng phải bị chấn lùi. Tuy nhiên, giữa ba lần bị bức lùi thì lần này có phần khác. Tuy cũng là lùi như hai lần trước đó, nhưng chân khí nội thể của Viên Kỳ Hải trong lần này hầu như là không hề suy suyển mà vẫn còn nguyên vẹn.
Không cần phải ổn định cước bộ, Viên Kỳ Hải nhân đà bị bức lùi liền dịch bộ theo bộ pháp Vô Danh để nhanh chóng tiến về phía Mông Diện Nhân.
Song chưởng cùng một lúc được Viên Kỳ Hải thi triển.
- Hãy tiếp thêm hai chưởng nữa xem nào!
Vù!
Ào … Ào …
Trước bộ pháp quá biến ảo của Viên Kỳ Hải, Mông Diện Nhân không còn cách nào khác, buộc phải xuất lực đón đỡ vào song chưởng của Viên Kỳ Hải.
Ầm!
Ầm!
Vẫn giữ nguyên bộ pháp, Viên Kỳ Hải tiếp tục quấn lấy đối phương và cấp tấp ra chiêu.
Vù! Vù!
Ào … Ào …
Ầm! Ầm!
Gần hai mươi lần chạm chưởng và liên tiếp được song phương thực hiện. Và không cần phải nói cũng đủ biết ở quanh song phương đều xuất hiện những chưởng ảnh trùng trùng.
Nghi vấn của Mông Diện Nhân là thế nào, tuy Viên Kỳ Hải không đoán được nhưng qua tia mắt cứ luôn để lộ sự kinh ngạc, Viên Kỳ Hải cũng thừa biết đối phương đang có nhiều nghi vấn.
Riêng Viên Kỳ Hải thì nghĩ rằng:
- Đối phương là ai? Những lần chạm chưởng liên tiếp này là do đối phương chủ động hay vì không sao thoát khỏi sự vậy khốn của bộ pháp Vô Danh mà đối phương buộc phải tiếp chiêu? Rốt cuộc đối phương muốn gì? Liệu đối phương có phải là Bắc Cương môn hạ không? Nếu phải, tại sao đối phương không chịu thi triển Hắc Sát Phi Trảo hoặc Bắc Cương Tàn Hồn Châm?
Như không cầm nổi những sự nghi hoặc, Mông Diện Nhân buộc phải để lộ ra bằng những câu hỏi:
- Khoan đã, tiểu tử! Bộ pháp này là do ai truyền thụ cho ngươi?
Viên Kỳ Hải cười nhẹ:
- Sao rồi? Phương giá đã sợ rồi sao? Nếu muốn biết ai là người truyền thụ bộ pháp này cho Viên mỗ, trừ phi phương giả buộc được Viên mỗ phải cung xưng! Đỡ!
Vù!
Viên Kỳ Hải đã cố tình dùng lời lẽ do đối phương đã nói để trả lại cho đối phương.
Mông Diện Nhân giận dữ gầm lên:
- Là ta muốn dò hỏi xem là ngươi có quan hệ thế nào với cố nhân. Ngươi đừng tưởng là ta sợ! Xem đây! Ào … Ào …
Ầm! Ầm!
Trải qua một lúc lâu giao chiến, chân nguyên nội thể của Viên Kỳ Hải dường như vẫn nguyên vẹn. Điều này khiến cho Mông Diện Nhân phải lên tiếng hỏi: - Tiểu tử! Nội công tâm pháp của ngươi hoàn toàn khác hẳn với Xích Dương Công của lão họ Tiêu. Từ đâu mà ngươi có nội công tâm pháp này?
Không thể không khâm phục kiến văn uyên bác của đối phương, nhưng Viên Kỳ Hải đâu dễ gì nói cho đối phương biết. Viên Kỳ Hải cười lạt:
- Là do ai truyền thụ, điều đó không quan hệ gì đến phương giá. Phương giá chớ nên phí lời làm gì. Đỡ! Đỡ! Đỡ!
Đánh ra liên tiếp những ba chưởng liên hoàn, y´ đồ của Viên Kỳ Hải rõ ràng là muốn chấm dứt càng sớm càng tốt trận giao đấu này và là chấm dứt với thắng lợi thuộc về Viên Kỳ Hải chứ không phải của đối phương.
Đoán biết được tâm trạng của Viên Kỳ Hải, Mông Diện Nhân dường như cũng mong muốn như vậy nên vội vàng quát bảo, tuy vẫn xuất chưởng chống đỡ:
- Dừng tay, tiểu tử!
Ào … Ào …
Vù!
Ầm! Ầm!
Bất chấp Mông Diện Nhân vừa kêu dừng vừa nhảy lùi thật xa về phía sau, Viên Kỳ Hải vẫn lướt tới với một chưởng tận lực bình sinh nữa:
- Trừ phi phương giá chấp nhận thua cuộc, bằng không … Đỡ!
Vù! Hữu chưởng của Mông Diện Nhân bỗng khoa lên thành một vòng tròn rồi bất ngờ đẩy ra nhắm vào ngọn chưởng lực của Viên Kỳ Hải.
Víu … Víu …
Một loạt lực đạo cực kỳ quái dị bỗng xuất hiện từ tâm chưởng của đối phương. Ngay lập tức, lực đạo kỳ bí này đã hóa giải toàn bộ ngọn chưởng lực tưởng chừng là lợi hại của Viên Kỳ Hải.
Viên Kỳ Hải bàng hoàng kêu lên:
- Hảo công phu! Đây là công phu gì?
Nhân lúc Viên Kỳ Hải vì bàng hoàng nên phải dừng tay, Mông Diện Nhân vội hỏi:
- Ngươi có muốn cùng ta đàm đạo một lúc không tiểu tử?
Ngẩn cả người, Viên Kỳ Hải hỏi lại:
- Đàm đạo ư? Phương giá là ai? Sao lại muốn cùng Viên mỗ đàm đạo?
- Ta là ai và việc cần đàm đạo là việc gì! Nếu ngươi muốn biết rõ thì hãy theo ta!
Vút!
Không cần biết Viên Kỳ Hải có ưng thuận hay không, Mông Diện Nhân vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Ngơ ngác đến cùng cực, Viên Kỳ Hải không hiểu là có nên đi theo đối phương hay không.
Không nghe có tiếng Viên Kỳ Hải đuổi theo, Mông Diện Nhân chợt dừng lại. Vẫn quay lưng về phía Viên Kỳ Hải, Mông Diện Nhân bảo:
- Ngươi không muốn biết giữa ta và người đã truyền thụ bộ pháp kia cho ngươi có mối quan hệ như thế nào hay sao? Tùy ngươi vậy.
Vút!
Giật mình vì câu nói này, Viên Kỳ Hải vội tung người đuổi theo:
- Chậm đã! Phương giá thật sự có quen biết người đã truyền thụ bộ pháp cho Viên mỗ sao?
Không hề đáp lại, Mông Diện Nhân cứ lẳng lặng bỏ đi. Trước tình thế này, Viên Kỳ Hải vì muốn giải tỏa những nghi ngờ nên phải bám đuổi theo.
Thạch Phong Thành Thạch Phong Thành - Cổ Long Thạch Phong Thành