A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
estern Union Can thiệp:
Cảnh báo của ông Heem…
Nhiệm vụ mới từ Ban Biên tập…
Và lời mời Ghê rợn của Cảnh sát
Bỗng dưng tôi lại cảm thấy tội lỗi. Chiếc xe Shark! Nó đâu nhỉ? Tôi vứt tờ báo sang một bên rồi bắt đầu bước. Mất kiểm soát. Tôi cảm thấy mình hành động chống chếnh… rồi tôi nhìn thấy chiếc xe, nó đang nằm mấp mé trên bệ nghiêng ở gara bên cạnh.
Như được cứu nguy! Tôi vơ vội cặp da và đến thăm hỏi xe của mình.
“ÔNG DUKE!”
Một giọng nói từ sau lưng.
“Ông Duke! Chúng tôi đang tìm ông!”
Tôi gần như ngã sụp xuống vỉa hè. Mọi tế bào trong não tôi và cơ thể tôi lụn xuống. Không! Tôi nghĩ. Chắc là tôi đang bị ảo giác. Phía sau không có ai cả, không ai gọi cả… đó là ảo giác do hoang tưởng, chứng loạn tâm thần do thuốc… cứ đi đến xe, miệng luôn mỉm cười…
“ÔNG DUKE! Đợi đã!”
Ờ… tại sao không nhỉ? Có nhiều cuốn sách hay được viết ra ở trong tù. Và ở thành phố Carson, tôi không hẳn sẽ là kẻ hoàn toàn xa lạ. Cai ngục sẽ nhận ra tôi; và Trùm Tù nhân nữa – gã tôi từng phỏng vấn cho bài đăng lên Thời báo New York. Cùng với rất nhiều tù nhân, cai ngục, cảnh sát và đủ loại lừa tiền, bọn họ đã nổi điên khi được báo qua thư rằng bài phỏng vấn không bao giờ được đăng.
Tại sao không? Họ hỏi. Họ muốn câu chuyện của họ được kể ra. Và thật khó giải thích; ở trong giới đó, mọi thứ họ kể cho tôi bị ném vào sọt rác cả, hay ít nhất là cho vào hồ sơ chết vì mấy đoạn dẫn đầu mà tôi viết cho bài báo kia không làm thỏa mãn mấy tay biên tập cách đấy ba nghìn dặm – những kẻ ăn không ngồi rồi nóng nảy ngồi sau bàn formica xám xịt ngay trong cỗ lòng của văn phòng báo chí mà không bao giờ một kẻ trùm phạm ở Nevada hiểu được – và cuối cùng, như đã xảy ra, bài báo kia đã bị bỏ chết khô chết héo bởi vì tôi không chịu viết lại câu đề dẫn. Vì lý do của riêng tôi…
Ở Nhà Đá nói mấy thứ ấy ra thì nghĩa lý gì đâu.
Nhưng cái quái gì thế? Sao phải bận tâm đến chi tiết? Tôi quay mặt sang kẻ cáo buộc tôi, một nhân viên nhỏ nhắn, trẻ tuổi, miệng cười ngoác, và trên tay y là chiếc phong bì màu vàng. “Tôi định gọi lên phòng ông,” anh ta nói. “Thì thấy ông đang đứng bên ngoài.”
Tôi gật đầu, quá mệt mỏi, không thể kháng cự lại. Giờ đây chiếc xe Shark đang ở sau lưng tôi, nhưng tôi thấy vứt túi lên xe cũng chẳng ích gì. Cuộc chơi đã kết thúc. Bọn họ đã tóm được tôi.
Gã nhân viên vẫn mỉm cười. “Bức điện này vừa được gửi đến cho ông,” gã nói. “Nhưng thực ra nó không phải gửi cho ông. Mà gửi cho người nào đó tên Thompson, nhưng trên đấy ghi ‘nhờ chuyển cho Raoul Duke’; ông thấy có hợp lý không?”
Tôi cảm thấy choáng váng. Quá nhiều chuyện phải tiêu hóa cùng một lúc. Từ tự do, sang nhà tù, rồi quay lại tự do – tất cả chỉ trong ba mươi giây. Tôi loạng choạng bước lùi lại, dựa vào xe, bàn tay run rẩy mò mẫm lớp bạt trắng của mui xe đã gấp. Gã nhân viên, vẫn mỉm cười, đang chìa bức điện cho tôi.
Tôi gật đầu, gần như chẳng nói gì được. “Vâng,” cuối cùng tôi nói, “cũng dễ hiểu thôi.” Tôi nhận lấy phong bì và xé ra:
ĐIỆN KHẨN
HUNTER S. THOMPSON
NHỜ CHUYỂN ĐẾN RAOUL DUKE
PHÒNG CÁCH ÂM 1850
KHÁCH SẠN MINT LAS VEGAS
GỌI CHO TÔI NGAY NHẮC LẠI GỌI NGAY CHÚNG TA CÓ NHIỆM VỤ MỚI BẮT ĐẦU TỪ NGÀY MAI CŨNG Ở VEGAS ĐỪNG VỀ CHẤM HỘI NGHỊ QUỐC GIA CÁC ỦY VIÊN CÔNG TỐ MỜI ÔNG ĐẾN HỘI THẢO BỐN NGÀY VỀ MA TÚY VÀ CÁC LOẠI THUỐC NGUY HIỂM Ở KHÁCH SẠN DUNES CHẤM ROLLING STONE GỌI HỌ MUỐN 50 NGÀN CHỮ TỔNG CHI PHÍ BAO GỒM CÁC LOẠI MẪU CHẤM CHÚNG TA CÓ PHÒNG ĐẶT Ở KHÁCH SẠN FLAMIGO VÀ CHIẾC XE MUI TRẦN CADDY MÀU TRẮNG CHẤM MỌI THỨ ĐÃ SẮP XẾP GỌI CHO TÔI NGAY ĐỂ BIẾT CHI TIẾT KHẨN CẤP NHẮC LẠI KHẨN CẤP CHẤM
TIẾN SĨ GONZO
“Bố tiên sư!” tôi lẩm bẩm. “Không thể vậy được!”
“Ý ông là điện này không phải của ông?” gã nhân viên hỏi, bỗng nhiên lo lắng. “Tôi đã kiểm tra sổ đăng ký tìm người tên Thompson. Chúng tôi chưa cho ông ấy xem, nhưng tôi nghĩ ông ấy cùng nhóm với ông.”
“Đúng vậy,” tôi nói ngay. “Đừng lo, tôi sẽ chuyển cho ông ấy.” Tôi vứt túi vào ghế trước chiếc Shark, muốn rời đi trước khi lệnh hoãn thi hành án của tôi hết thời hạn. Nhưng gã nhân viên vẫn tò mò.
“Còn tiến sĩ Gonzo thì sao?” gã nói.
Tôi nhìn gã chằm chằm, cho gã trải nghiệm hết thế nào là gương chiếu hậu. “Ông ấy không sao,” tôi nói. “Nhưng ông ấy tính tình thô bạo. Ông Tiến sĩ xử lý vấn đề tài chính của chúng tôi, thực hiện mọi cuộc làm ăn của chúng tôi.” Tôi chui vào ghế lái và bắt đầu ra đi.
Gã nhân viên dựa vào xe. “Điều làm chúng tôi khó hiểu,” gã nói, “là chữ ký của tiến sĩ Gonzo ở trên bức điện từ Los Angeles này – khi mà chúng tôi biết là ông ấy đang ở đây trong khách sạn.” Gã nhún vai. “Rồi lại chuyển bức điện này cho một vị khách không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng tôi… ồ mà, sự chậm trễ này thật khó tránh được. Ông biết đấy, tôi hi vọng…”
Tôi gật đầu, nôn nóng muốn bỏ trốn. “Anh làm đúng lắm,” tôi nói. “Đừng bao giờ cố hiểu thông điệp của dân báo chí. Phân nửa số thư tín chúng tôi dùng mật mã – đặc biệt là với tiến sĩ Gonzo.”
Gã lại mỉm cười, nhưng lần này dường như hơi chút kỳ cục. “Vậy ông nói xem,” gã nói, “bao giờ ông tiến sĩ sẽ tỉnh?”
Tôi ghì chặt vô lăng. “Tỉnh à? Ý anh là sao?”
Dường như gã khó chịu. “À… ngài quản lý, ông Heem, muốn gặp ông ấy.” Giờ cái nhe răng của gã rặt là ác ý. “Không có gì bất thường cả. Ông Heem muốn gặp các khách hàng lớn… cứ xem như chuyện cá nhân… chỉ là trò chuyện và làm quen thôi, ông hiểu đấy.”
“Dĩ nhiên,” tôi nói. “Nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không quấy rầy ngài tiến sĩ cho tới khi ông ấy ăn sáng xong. Ông ấy là người rất thô lỗ.”
Gã nhân viên thận trọng gật đầu. “Nhưng ông ấy sẽ sẵn sàng… Có lẽ cuối buổi sáng hôm nay chứ?”
Tôi hiểu hắn muốn nói gì. “Này,” tôi nói. “Bức điện này đã được mã hóa hết cả. Thực ra do một người tên Thompson gửi, và người nhận không phải ông ấy. Western Union hẳn đã đảo lộn tên.” Tôi cầm bức điện lên, biết hẳn gã đọc rồi. “Cái này,” tôi nói, “là bức điện khẩn gửi tiến sĩ Gonzo, ở trên phòng, báo rằng Thompson đang trên đường từ LA đi làm nhiệm vụ mới – một mệnh lệnh công việc mới.” Tôi khoát tay nhắc gã tránh xa chiếc xe. “Gặp lại anh sau,” tôi cáu kỉnh. “Tôi phải ra đường đua.”
Gã lùi lại khi tôi vào số một. “Không việc gì phải vội,” gã gọi với theo. “Cuộc đua đã xong rồi.”
“Không phải với tôi,” tôi nói, quăng vội cho gã cái vẫy tay chào thân thiện.
“Ăn trưa đã!” gã hét lên khi tôi rẽ ra đường.
“Được thôi!” tôi hét. Rồi tôi tút vào luồng giao thông. Sau vài đoạn nhầm hướng trên phố Main, tôi quay ngoặt lại và nhằm về phía nam, đến LA Nhưng với tốc độ từ tốn. Bình tĩnh và chậm rãi, tôi nghĩ. Cứ lửng lơ theo giới hạn tốc độ trong thành phố…
Cái tôi cần là một nơi để an tâm thoát khỏi đường phố, để không ai nhìn thấy, và suy nghĩ về bức điện lạ thường của luật sư. Bức điện là có thực; tôi dám chắc điều đó. Tính khẩn cấp trong thông điệp là rõ rành rành. Cái giọng ấy thật không thể lẫn vào đâu được…
Nhưng tôi đâu còn tâm trạng hay thân phận nào mà ở Las Vegas thêm một tuần nữa. Không phải lúc này. Tôi đã đẩy vận số của mình đi xa đến cái giới hạn cho phép ở thành phố này… hoàn toàn chạm tới tận cùng rồi. Và lúc này bọn chồn hôi đang bao vây; tôi có thể ngửi thấy mùi lũ súc vật xấu xí kia.
Vâng, chắc chắn đã đến lúc ra đi rồi. Phần ranh giới cho tôi đã tụt về số không.
Lúc này, đang thơ thẩn trên Đại lộ Las Vegas ở tốc độ ba mươi dặm một giờ, tôi muốn một nơi để nghỉ ngơi và ra quyết định. Việc đã quyết, dĩ nhiên, nhưng tôi cần vài ba cốc bia để ăn mừng phi vụ này và để làm bấn loạn đầu dây thần kinh chống đối cứ mãi rung rinh cự tuyệt…
Phải xử lý vấn đề này. Bởi vì lý lẽ để ở lại cũng có, đại khái vậy. Là thứ lý lẽ gian trá, ngu ngốc và điên cuồng theo mọi khía cạnh – nhưng không còn cách lẩn trốn mùi hôi thối của thứ hài hước bệnh hoạn vương vất quanh ý tưởng một nhà báo gonzo trong vòng vây cơn điên thuốc vô phương cứu chữa lại được mời đưa tin Hội nghị Công tố viên cấp Quận về Ma túy và các loại thuốc Nguy hiểm.
Ngoài ra còn có một sự quyến rũ ngất ngây ở ý tưởng là hút hít một trận cho tơi bời ở một khách sạn Las Vegas rồi sau đó – thay vì làm một kẻ lẩn trốn cùng đường chạy lên xa lộ về Los Angeles – lại lái xe trong thành phố Vegas, đổi con xe Chevy mui trần màu đỏ lấy một chiếc Cadillac màu trắng và đăng ký vào một khách sạn Vegas khác, với các đặc quyền cho nhà báo để trà trộn vào cả ngàn sĩ quan cảnh sát từ khắp nước Mỹ, trong khi bọn họ diễn thuyết cho nhau nghe về Vấn đề Ma túy.
Thật điên rồ nguy hiểm, đấy là kiểu mà một chuyên gia ứng xử khôn ngoan có thể lý lẽ. Ví dụ, đâu là nơi sau cùng cảnh sát Las Vegas sẽ tìm một kẻ lẩn trốn vì lừa đảo và đầu óc mụ mị vì ma túy, vừa mới chuồn khỏi một khách sạn tại trung tâm?
Đúng rồi. Ngay giữa hội nghị Quốc gia các Ủy viên Công tố về Ma túy, tại một khách sạn đẹp đẽ ở phố Strip… Ngồi xe Coupe de Ville trắng sáng long lanh đến Caesar’s Palace xem buổi diễn tối của Tom Jones… Một bữa tiệc cocktail dành cho cảnh sát chống ma túy và vợ của họ ở khách sạn Dunes?
Quả thật, lẩn trốn ở đâu tốt hơn đây? Với một số người thì đúng. Nhưng không phải với tôi. Và chắc chắn không phải với luật sư của tôi – một kẻ rất dễ lộ. Nếu mỗi đứa mỗi đường, hẳn là chúng tôi cũng trót lọt. Còn đi cùng nhau, không – chắc chúng tôi sẽ tiêu mất. Quá nhiều chất gây hấn khi chúng tôi ở cạnh nhau; sức hấp dẫn của một cuộc náo loạn cố ý là quá lớn.
Điều đó dĩ nhiên sẽ kết liễu chúng tôi. Bọn họ sẽ không dung thứ. Khi trà trộn thì kẻ trà trộn phải chấp nhận định mệnh của mọi điệp viên: “Như mọi khi, nếu anh hay bất cứ thành viên của tổ chức bị kẻ thù phát hiện, ngài Bộ trưởng sẽ bác bỏ rằng không hề biết gì, v.v..”
Không, thế là quá nhiều. Ranh giới giữa loạn trí và khổ dâm thật đã mù mờ; đã đến lúc phải rút lui… phải nghỉ ngơi, về ở ẩn, xa lánh sự đời như vẫn thế.
Tại sao không? Trong những việc như thế này, có những thời điểm ta phải lựa chọn hoặc là chấm dứt để tránh thiệt hại hoặc là củng cố chiến thắng của mình – tùy từng trường hợp.
Tôi lái chầm chậm, tìm một nơi phù hợp để ngồi lại làm một lon bia lúc sáng sớm và sắp xếp lại ý nghĩ… để ủ mưu cho cuộc lẩn trốn trái tự nhiên này.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas